Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 227
Chương (227)
#227. Do Seo Han Người Đẹp Ngủ Trong Rừng
“Có lẽ nên đánh thức buộc em ấy dậy thì hơn.”
Khoảng một tiếng sau, Kang Si Woo đưa ra kết luận.
Trước tiên phải xác nhận xem Seo Han có ổn không, sau đó mới có thể đưa ra quyết định đến bệnh viện hoặc để em ấy nghỉ ngơi.
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.”
Cuối cùng, mọi người quyết định đánh thức Seo Han.
Bạn cùng phòng Seo Ian gật đầu, mở toang cửa.
“Seo Han à, em ngủ à?”
Như thể đang chìm sâu vào giấc ngủ, Seo Han hoàn toàn không nhận ra tiếng động, em ấy ngủ say như chết.
“Do Seo Han, dậy đi.”
Kang Si Woo tặc lưỡi, ngồi xuống bên giường. Anh đặt tay lên trán Seo Han, nhưng không thấy nóng.
“Có vẻ không sốt.”
“Vậy thì đánh thức em ấy đi.”
Jin Se Hyun đi theo vào, khẽ lay vai Seo Han. Không thấy phản ứng, anh lay mạnh hơn, và một giọng nói ngái ngủ vang lên.
“…Ưm. Cho em ngủ thêm 10 phút nữa.”
“Em ấy vẫn còn say ngủ.”
Hình như không bị ốm.
Sau khi kiểm tra tình trạng của Seo Han, tôi không khỏi bật cười.
Thật điên rồ.
Kang Si Woo tặc lưỡi rồi gọi Seo Han bằng giọng nhỏ nhẹ.
“Seo Han à, dậy đi, phải đến trường chứ~”
“Seo Han bỏ học rồi mà.”
“À.”
Kang Si Woo ngượng ngùng cười trừ, trong lúc còn đang do dự, Seo Han lại lẩm bẩm.
“…Cho em ngủ thêm 15 phút nữa đi.”
“Sao thời gian cứ tăng lên thế này?”
“Này, dậy thật đi. Em ngủ lâu quá rồi.”
Lắc lắc-
Không chịu nổi nữa, Jin Se Hyun túm lấy người Seo Han và kéo cậu ấy dậy, lúc này Seo Han mới lờ đờ ngồi dậy với khuôn mặt ngái ngủ.
“…”
Có vẻ như tinh thần vẫn còn đang ở trong mộng. Jin Se Hyun nuốt khan một tiếng cười chế nhạo.
“Rõ ràng người uống rượu là anh, tại sao em lại say thế?”
“Seo Han, em mệt hả?”
“…Ừm.”
Phịch.
Rồi lại nằm xuống.
Lần trước em ấy cũng như vậy nên mọi người đã mặc kệ và đi ra ngoài, nhưng hôm nay có lẽ nên đánh thức em ấy dậy thì hơn.
Kang Si Woo lắc đầu, nói.
“Cứ bắt ép em ấy dậy đi.”
“Vâng.”
Thế là Jin Se Hyun và Seo Ian mỗi người một bên, túm lấy tay Seo Han và kéo cậu ấy dậy.
“Nào, dậy đi nào!”
“Ư ưm…”
Tuy đã bị ép ngồi dậy, nhưng Seo Han vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Vẫn chưa chịu tỉnh lại à.
Kang Si Woo lo lắng nói.
“Lớn chuyện rồi. Tối nay có lịch radio mà.”
“…Gì cơ?”
“Hả?”
Nghe thấy câu đó, cậu nhóc đang còn say ngủ kia mở to mắt. Đôi mắt sáng ngời như thể chưa từng buồn ngủ.
“Em… tỉnh rồi hở?”
“Em tỉnh ngủ hẳn rồi ạ.”
Seo Han vội vàng rửa mặt qua loa rồi bật dậy.
Tinh thần kiểu gì thế này.
Chỉ cần nghe thấy lịch trình là cậu nhóc đang còn gật gù buồn ngủ đã tỉnh táo ngay lập tức.
Thậm chí, dù còn loạng choạng, nhóc ấy vẫn vừa bước đi vừa nói sẽ làm việc theo lịch trình.
Loạng choạng.
“Này!”
“Bây giờ là 1 giờ sáng ạ…?”
“1 giờ chiều.”
“À.”
Kang Si Woo tặc lưỡi rồi nói thêm.
“Seo Han à, ăn cơm rồi hẵng đi…”
Thật là một cậu nhóc khó hiểu.
* * *
Suýt chút nữa tôi bỏ lỡ lịch trình radio. Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy rùng mình.
May mà lúc đó đã tỉnh dậy, nếu không cứ gật gù buồn ngủ như trước, chắc chắn đến hiện trường tôi cũng sẽ say ngủ lại mất.
Thật ra, ngay cả trong lúc trang điểm, tôi cũng đã phải rất vất vả để chiến đấu với cơn buồn ngủ.
Dù sao thì cũng đã hoàn thành lịch trình radio một cách suôn sẻ, và bây giờ đang trên đường trở về ký túc xá.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe và chìm vào suy nghĩ.
“Seo Han à, em có ổn không?”
“À, ổn ạ.”
Tớ gật đầu đáp lại câu hỏi của quản lý Lee Jaeyoon. Tuy đã trả lời một cách dứt khoát, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Đúng là lịch trình sau khi comeback rất bận rộn và mệt mỏi, nhưng việc ngủ say đến mức gần như ngất đi như thế này… gần như chưa từng xảy ra trong đời tôi.
Không, ai nhìn vào cũng thấy đây không phải là tình huống bình thường.
Lần trước tôi đã ốm liệt giường tận hai ngày thì phải.
“Ưm…”
Tôi cố gắng nhớ lại.
Lúc đó là ngay sau khi kết thúc concert solo đầu tiên.
“Hình như sau khi trải qua chuyện lớn Seo Han thường bị căng thẳng dồn nén rồi đột ngột kiệt sức.”
Lời nhận xét của Seo Ian cũng không sai. Tôi cười tươi, thừa nhận rằng đó là lời nhận xét có lý, nhưng thật ra không phải vì thế.
Có lẽ nào.
Có một yếu tố bên ngoài nào đó liên quan đến chuyện này.
Không chỉ có mỗi cảm giác đơn giản như “À, mình mệt quá…”
Mà cảm giác đó hệt như toàn bộ cơ thể rơi vào trạng thái không thể hoạt động được nữa.
Hình như mỗi khi có một sự kiện quan trọng nào đó, tôi lại trải qua chuyện như vậy, và một cách tự nhiên, lời nói của Kim Woo Chan lại hiện lên trong đầu.
“Thành tựu vĩ đại.”
Có lẽ nào mỗi khi đạt được một thành tựu nào đó, tôi sẽ phải trả giá bằng việc rơi vào trạng thái không thể hoạt động trong một khoảng thời gian nhất định hay không.
Đặc biệt là Billboard, đó là “thành tựu” mà Kim Woo Chan đã thẳng thắn đề cập.
Tuy chưa chắc chắn, nhưng trước mắt cứ tạm thời phỏng đoán như vậy.
“Huu…”
Tình trạng sức khỏe của tôi không trở nên xấu đi một cách đặc biệt, nên sẽ không có vấn đề gì, nhưng sau này tôi nên chú ý đến lịch trình hơn.
Nếu vào ngày fansign mà tôi rơi vào trạng thái không thể hoạt động thì sao?
Lỡ bị bế lên hot topic trên real-time search, tôi cũng đâu bào chữa được.
Phải cẩn thận thôi.
“Anh quản lý.”
“Hả?”
Tôi thò đầu ra hỏi quản lý Lee Jaeyoon.
“Ngày mai em không có lịch trình đúng không ạ?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Vậy thì em sẽ ngủ cả ngày ạ.”
“…Ừ. Nghỉ ngơi đi.”
Vừa dứt lời, cơn buồn ngủ lại ập đến.
Có lẽ việc hoàn thành lịch trình radio là nhờ sức mạnh tinh thần kỳ diệu thật.
“Haa…”
Tôi muốn đi gặp Kim Woo Chan để xác nhận xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng trước mắt tôi buồn ngủ quá… Hãy ngủ một giấc rồi tính sau vậy.
“Em ngủ đây ạ.”
Nói xong câu đó, ý thức của tôi hoàn toàn biến mất.
Và tôi đã hối hận.
* * *
“Công chúa ngủ trong rừng.”
“Dạ?”
Ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy, tôi đã có thêm biệt danh kỳ lạ. Seo Ha Im cười tươi nói thêm.
“Se Hyun đặt cho em trong lúc em ngủ đấy.”
“Ơ…”
Nhưng.
Sao lại là công chúa chứ?
Tôi nhíu mày, Seo Ha Im cười phá lên.
“Hay là chuột hamster ngủ trong rừng thì sao.”
“Cả hai đều tệ cực.”
“Ừ thì chuột hamster trong rừng… nghe như sắp bị ăn thịt đến nơi ấy.”
“Không được nói Do Seo Han là tầng lớp thấp nhất trong chuỗi thức ăn nha~”
Cha Seong Bin gấp cuốn sách soạn nhạc lại rồi đứng dậy. Khuôn mặt ranh mãnh của anh ấy bóng nhẫy như thể vừa vớ được món hời.
“Công chúa đã tỉnh giấc chưa?”
“Đừng có làm thế.”
“Công chúa, đêm qua người có khỏe không~”
“…Đã bảo đừng có làm thế mà.”
Chắc chắn sẽ bị trêu chọc trong khoảng một tuần. Các hyung đang tiến đến như những con linh cẩu. Cha Seong Bin ngân nga một giai điệu mới.
“Này, phản ứng của Do Seo Han hay ghê.”
“Đúng rồi. Rất hiệu quả đấy chứ?”
“Những… những… người độc ác…!”
Đã cùng nhau trải qua 2 năm nên chúng tôi hiểu nhau quá rõ rồi.
Họ biết chính xác kiểu trêu chọc nào sẽ gây tổn thương cho tôi nhất!
“Em nói đúng nhỉ? Cảm giác bị đả kích của em ấy không phải dạng vừa đâu.”
Jin Se Hyun nói thêm với vẻ đắc ý. Hyung ấy là nguồn gốc của mọi tội ác.
Tôi run rẩy nhìn trừng trừng, Ha Jun Seo lên tiếng.
“Tại em cứ ngủ say như ngất xỉu, hệt như người ốm vậy thôi.”
“Cái đó thì…”
Tôi không còn gì để biện minh.
Đến chính tôi cũng cảm thấy kỳ lạ khi mình ngất đi một cách bất lực như vậy.
Ha Jun Seo tặc lưỡi một cái và tiếp tục nói bằng giọng bình thản. Anh ấy có vẻ đang cố tỏ ra bình tĩnh để tôi không thấy lo lắng.
“Tụi anh đã đưa ra kết luận riêng vào tối qua. Seo Han thuộc kiểu người ngủ dồn giấc.”
“Cũng có khả năng lắm. Em ấy ngủ say đến mức có bị khiêng đi cũng không biết gì luôn…”
Lúc đó, Kang Si Woo vừa nhai bánh mì nướng vừa nói thêm.
“Nhưng công ty bảo em phải đi khám xem có bị chứng ngủ rũ không.”
“…Em sẽ đi.”
Tôi nghĩ không phải vấn đề bệnh lý gì đâu, nhưng tôi không thể từ chối thẳng thừng được.
Đi bệnh viện khám một lần cũng không tệ.
Ngay khoảnh khắc tôi gật đầu trước lời khuyên của các anh.
“À, và.”
Kang Si Woo nói thêm như thể chợt nhớ ra.
“Trong lúc em ngủ, bọn mình đã lên đến vị trí thứ 50 trên Billboard rồi đấy.”
Hả?
“Đáng lẽ phải gọi em dậy chứ!”
“Nhưng em có dậy đâu.”
“…Điên mất.”
Vậy mà mình lại quên mất chuyện này, đi ngủ suốt.
“Lần sau cứ tạt nước vào em đi.”
“Đừng lo. Đến ngày đứng nhất, anh sẽ dìm em vào bồn tắm để gọi dậy.”
“Nhất định nha…”
Lỡ mất lần nữa thì tôi uất ức chết mất…
* * *
[Stardust đỉnh quá điên luôn kkk]
Billboard hạng 47 đúng là kỷ lục điên rồ.
Thậm chí còn trụ hạng được 2 tuần rồi ㅋㅋㅋㅋㅋ Có phải thành tích của nhóm nhạc nam tân binh không vậy, cảm động quá đi.
– Có ai là fan của G.O.D Vũ Trụ Bụi giống tui không, nhóm đứng nhất các bảng xếp hạng âm nhạc trong nước, đoạt 3 cúp trên các chương trình âm nhạc công cộng, và tiến vào Billboard sau 2 năm ra mắt đó?
ㄴ Dusty ngẩng cao đầu lên nào kekekekekeke.
ㄴ Idol tiếp thêm khí thế cho fan một cách triệt để!
ㄴ Tiếp thêm khí thế bằng thành tích ㅠㅠ thích quá đi.
– Hôm qua xem fancam của Seo Han mà chỉ thấy ánh hào quang thôi, đó chính là tương lai của mấy đứa mình ㅠㅠ ㅠㅠ
ㄴ Chuẩn luôn, hôm qua xem fancam của Do Seo Han và chỉ thấy chuột hamster phát sáng thôi!!
ㄴCái này lại là gì nữa dzậy?
ㄴ Đồ điên kkkkkk
ㄴ Muốn nhét hạt hướng dương vào tay áo cho ẻm ghê.
ㄴㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
– Lý do Dusty tự hào mãnh liệt: Mấy đứa chứng minh bằng thành tích, làm tốt công việc chính, fan service cũng hoàn hảo, comeback liên tục không ngừng nghỉ, sao mà không đổ Vũ Trụ Bụi cho được ㅠㅠㅠㅠ
ㄴ Công nhận… Biết rõ là bận rộn nhưng mấy đứa nhà mình vẫn nhắn tin riêng mỗi ngày luyên thuyên dễ thương ghê.
ㄴ Luyên thuyên… Như chim non thế?
ㄴChoco Heim luyên thuyên không ngừng nghỉ ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
– Doubles chắc lại phải chạy lịch trình nước ngoài nhiều lắm đây, trong nước cũng phải đi nhá. ㅠㅠㅠㅠ
ㄴ Hình như đang được nước ngoài để ý nên chắc sắp tới sẽ đi tour nước ngoài thôi…
ㄴ Mấy đứa nhà mình nổi tiếng thì thích thật đấy nhưng chỉ muốn xem cơ bụng của Seo Ian ở trong nước thôi!!!
ㄴ ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Đừng có khoe ở nước ngoài mà…
ㄴIan à che lại mau.
ㄴ Tuyệt đối phải bảo vệ Tofu Ian
.
.
.
Không có gì phải lo lắng cả.
Thứ có thể gọi là sự cố, may mắn Do Seo Han chỉ ngủ say như công chúa ngủ trong rừng thôi.
Lo lắng vì em út ngủ nhiều quá, nhưng đi bệnh viện khám, họ lại bảo không có vấn đề gì.
Giấc ngủ đó cũng không đến mức ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày, mà ngược lại, bình thường nếu không có việc gì đặc biệt thì Seo Han lại ngủ rất ít, nên mọi người chỉ coi nó là việc nhỏ như một trò đùa mà thôi.
“Hạnh phúc thật.”
Vậy nên tôi đang tận hưởng từng ngày. Rõ ràng cơ thể đang mệt mỏi, nhưng có nhiều việc để làm cũng là chuyện may mắn.
Jin Se Hyun nghĩ như vậy và tận hưởng những ngày tháng bình yên.
Reng-
Điện thoại rung từ nãy đến giờ khiến Jin Se Hyun hơi nhíu mày.
“À.”
Trên đời này có những thứ dù cố tình lờ đi cũng không được.
Chỉ cần chặn số là xong. Nhưng nỗi bất an mơ hồ về việc đối phương sẽ làm gì, khiến Jin Se Hyun, người luôn theo đuổi sự ổn định tột độ, cảm thấy bối rối.
Cuối cùng, tôi đành bất đắc dĩ nhấc máy. Tiếng rung kéo dài cuối cùng cũng tắt.
“…”
Câu đầu tiên vang lên rất đơn giản.
– Này, sống tốt nhỉ?
Choi Hoseong của Trevel.
Giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe cất lên một cách trầm thấp.
– Chúc mừng lọt vào Billboard.
Nghe câu đó, Jin Se Hyun nở một nụ cười cay đắng.
“Vâng.”
Tuyệt đối không nghe ra là lời chúc mừng.
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣