Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 220
#220. Người lạ (1)
Địa điểm quay MV.
Dù bản sản xuất cuối cùng vẫn chưa ra lò, nhưng việc quay phim đã được tiến hành sớm.
Vì đội MV có những hình dung riêng, nên họ dự định quay trước một vài cảnh ở New York rồi mới đi.
“Bắt đầu quay thôi!”
“Vâng ạ.”
Khi đèn đỏ của máy quay bật sáng, Seo Ha Im trong bộ trang phục tông màu pastel vừa nảy bóng rổ vừa băng qua sân.
Dù anh trai tôi không có tài năng trong thể thao, nhưng những cảnh quay lại khá tuyệt vời.
Vì đây là video được quay chậm tối đa, nên khi tua nhanh sẽ cho ra một sản phẩm hợp lý hơn.
Đạo diễn hình ảnh mỉm cười mãn nguyện và gật đầu.
“Ồ, cắt! Chúng ta cứ diễn như thế này nhé.”
“Ổn không ạ?”
“Ừ, hình ảnh đẹp lắm. Tạo dáng tốt đấy?”
“He he. Cảm ơn ạ…!”
Đây là single album mang concept tươi mát mà người hâm mộ đã chờ đợi từ rất lâu.
Gương mặt của các thành viên tham gia quay phim cũng rạng rỡ.
“Hôm nay thể trạng không tệ nhỉ?”
Seo Ha Im tươi cười nảy bóng rổ hai ba lần.
Đương nhiên, nó bay theo một hướng khác với hướng mà tôi dự đoán.
“Á!”
Seo Ha Im ôm cằm vừa bị bóng đập trúng và chạy lon ton đi tìm quả bóng lăn đi mất. Cuối cùng, người bắt được quả bóng thay cho anh ấy là Jin Se Hyun.
“Ôi trời, hậu đậu quá đi…”
“Cậu cũng có chơi bóng rổ được đâu!”
“Ừ, nhưng giỏi hơn cậu.”
Bộ đôi em út lại chí chóe cãi nhau.
Jin Se Hyun cười tươi rói trong khi ném quả bóng rổ đi thật xa.
Một cú… vào rổ.
“Thấy chưa?”
“Gì chứ, cậu là vận động viên à?”
“Chắc chỉ là người bình thường chơi khá thôi~”
Mặt khác, Cha Seong Bin đang chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo với vẻ mặt nghiêm túc.
Single lần này đặc biệt có sự nhúng tay của Cha Seong Bin rất nhiều.
Công ty đã trải sẵn đường cho anh ấy làm mọi thứ mình muốn, và tôi lại thổi phồng kỳ vọng về Billboard này nọ, nên với tính cách dễ tổn thương của anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy áp lực.
Bình thường anh trai sẽ trêu chọc và chơi đùa với bộ đôi em út, nhưng hôm nay anh ấy chỉ mải mê theo dõi màn hình.
Mục tiêu của Cha Seong Bin có lẽ là hoàn thành mọi công đoạn của việc sản xuất ca khúc với chất lượng tốt nhất.
Và đó là nỗi lo lớn nhất của anh ấy ở thời điểm hiện tại.
Tất nhiên….
Tôi cũng có những nỗi lo riêng của tôi.
Phải làm sao đây.
Tôi nuốt khan, ngơ ngác nhìn lên sân bóng rổ.
Ngay lúc đó.
Tôi nghe thấy một giọng nói lo lắng bên cạnh.
“Seo Han à, em sao vậy…?”
“A.”
Thấy tôi ngồi với vẻ mặt nghiêm trọng một lúc lâu, Ha Jun Seo đã đến hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên.
Anh ấy mặc bộ đồ bóng rổ màu mè, đeo chiếc băng đô trắng tinh trên đầu.
Trái ngược với trang phục tươi sáng và trẻ trung, anh ấy như thiên thần, hễ thấy thành viên trong nhóm lo lắng là mặt lại xị xuống ngay.
Thật ra cũng không có gì to tát.
Do Seo Jun – PD của chương trình giải trí.
Sự căng thẳng của anh ấy đã thay đổi một chút sau khi quay <Gặp gỡ qua sổ gia đình>.
Rồi chợt.
Tôi nhớ lại lời của anh trai vào tuần trước, dù ngập ngừng nhưng vẫn nói hết những gì cần nói.
– Tuy có chút áp lực, nhưng việc xuất hiện thêm một lần nữa có lẽ cũng không tệ nhỉ….
Dù cảm thấy áp lực, nhưng anh ấy lại bày tỏ ý định quay phim tích cực hơn bất kỳ ai.
“A.”
– Nếu có thời gian thì mình cùng nhau ghi hình một lần nhé….
Quả không hổ danh là PD, anh ấy còn cân nhắc đến cả lịch quay tiếp theo nữa, thật là chu đáo.
Thấy dáng vẻ đó, tôi đã chắc chắn.
‘Anh ấy thật lòng đấy?’
Cái gã Do Seo Jun đó.
Do Seo Jun… là người cực kỳ thích gây sự chú ý.
Thật lòng mà nói, ban đầu tôi đã sốc đến mức không nói nên lời.
Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ cảm thấy áp lực và ghét nó… ai ngờ anh ấy lại như thế này đâu…
Tôi nuốt nước bọt và nói.
“Em thấy hình như anh trai em đang tận hưởng chuyện bị quan tâm quá mức thì phải.”
“Hả?”
“Em không nghĩ là anh ấy lại tận hưởng đến mức này…”
Anh ấy mở lại tài khoản SNS mà anh ấy đã chuyển sang chế độ riêng tư…!!
Còn trả lời các loại câu hỏi nữa chứ…!!
“Ác.”
Tôi ôm lấy cái đầu đang đau nhức và thở dài sâu thườn thượt.
“Thì, anh ấy không phải kiểu người sẽ gây chuyệg, nên làm vậy cũng không sao. Nhưng mà, nhưng mà….”
Không bàn đến việc anh ấy có giữ đúng giới hạn hay không, chỉ là, đây là cảm giác phản cảm mang tính bản năng.
Kiểu như.
Tôi không muốn thấy người thân duy nhất của mình say sưa với lòng tự ái!
Tôi lắc đầu nguầy nguậy và mở miệng.
“Đây là đáp án của chắc chắn 100% của em, em nghĩ anh ấy tự cho rằng bản thân rất đẹp trai.”
“Ừm… quả thật anh ấy như vậy mà.”
“Chính vì mọi người cứ nói những lời đó bên cạnh anh ấy nên anh ấy mới thành ra như vậy đấy!”
“Phụt.”
Nghe tôi nói vậy, Ha Jun Seo cố nhịn cười bằng cách cắn chặt môi dưới.
“Này, nhưng mà Seo Han à.”
“Nghiêm trọng lắm đấy. Em thấy đây là giai đoạn đầu của bệnh ngôi sao rồi. Hôm qua anh ấy thậm chí còn đưa ra ý tưởng về talkshow của PD Do, cái kiểu như vậy… thật là chóng mặt.”
Như vậy có đúng không?
Như vậy có đúng không chứ!
“Haa….”
Thấy mặt tôi trở nên nghiêm trọng, Ha Jun Seo vỗ vai tôi nói.
Đó là một câu nói điềm tĩnh nhưng đầy trọng lượng.
“…Anh nghĩ là do sức mạnh của gen nữa đấy.”
“Dạ?”
Chẳng lẽ.
Tôi vô thức nhíu mày trước lời nói thẳng thắn của Ha Jun Seo.
Vì có một ký ức chợt thoáng qua như tàn dư còn đọng lại.
Cảm giác quen thuộc trồi lên từ tận sâu trong đáy lòng.
Tôi đã từng say sưa với sự quyến rũ của bản thânnn…
Có lẽ tôi cũng không khác biệt mấy?
Tôi xua tay lắc đầu.
“Không thể nào có chuyện đó được.”
“Không phải đâu, em hãy suy nghĩ kỹ xem.”
“Haa, không thể nào có chuyện đó đâu…”
Sao càng phủ nhận lại càng lún sâu hơn thế này.
Tôi ngập ngừng, thận trọng mở miệng.
“…Hình như đúng là vậy thật.”
Tôi không hề muốn đối diện với thực tế theo kiểu này….
* * *
Người lạ không phải lúc nào cũng được chào đón ở mọi khu phố.
Mac Fred, người chưa từng rời khỏi mảnh đất New York từ khi sinh ra, đã nghĩ như vậy.
Ít nhất thì thị trường âm nhạc New York không phải là một nơi ấm áp đối với người lạ.
Mac Fred nhíu chặt mày, lặp đi lặp lại những lời có thể là định kiến, có thể là ngụy biện đó.
“Kpop?”
Gần đây, số lượng ca sĩ Kpop xuất hiện trên talkshow của anh ngày càng tăng.
Chương trình trò chuyện âm nhạc của Mac Fred do NBN Broadcasting Corporation tổ chức.
Đây là chương trình âm nhạc nổi tiếng có tỷ suất người xem cao nhất trong số các chương trình phát sóng cùng khung giờ, vì vậy chỉ có những khách mời được tuyển chọn kỹ càng mới được mời đến.
Nhưng không hiểu sao, từ năm ngoái, tỷ lệ mời ca sĩ Kpop của đội ngũ sản xuất đã tăng lên.
Đối với anh ta, đó là hiện tượng không mấy dễ chịu.
“Haa….”
Mac Fred thở dài, lắc đầu nguầy nguậy.
Nhà tạo mẫu tóc Emily của anh ấy cười tươi rói, dò xét sắc mặt của Fred.
“Ai sẽ đến vậy?”
“Một nhóm mà tôi chưa từng nghe đến bao giờ.”
Anh cảm thấy vô cùng tiếc nuối khi quyền uy của Fred Show đã xuống cấp đến mức mời cả những ca sĩ tầm thường như vậy.
“Tôi đã nói rồi mà, Kpop không phải là ca sĩ. Đó là thị trường tập hợp một lũ trẻ con không có thực lực, hát nhép 100% rồi cho ra mắt.”
“…Nhưng họ nói là sẽ hát live mà?”
“Ha, Emily. Cứ chờ xem, rồi họ sẽ mè nheo đòi chỉnh sửa sau thôi. Chẳng phải chúng ta đã thấy chuyện này không ít lần sao.”
Mac Fred lắc đầu ngán ngẩm như thể anh ấy đã chứng kiến chuyện này không ít lần.
‘Tôi nghĩ không đến mức đó đâu….’
Những khách mời mà cô ấy đã thấy đều là những người có vũ đạo đồng đều một cách đầy ấn tượng và có thể hát live ở một mức độ nào đó.
Đương nhiên, không thể so sánh họ với những ca sĩ chỉ hát mà không nhảy.
Emily nghĩ vậy nhưng không muốn làm phật lòng Mac Fred nên im lặng.
Thay vào đó, cô nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường phòng chờ.
8 giờ tối.
Sắp đến giờ các khách mời đến rồi.
Cũng là lúc Mac Fred phải xuất phát đến trường quay.
Đúng như dự đoán của cô, Fred bắt đầu chuẩn bị ngay lập tức.
“Tôi phải đi thôi. Gặp lại sau.”
Fred lập tức đứng dậy với giọng nói dịu dàng, cứ như thể vừa rồi không hề càu nhàu gì. Emily thay cho lời chào bằng một nụ cười tươi.
Ngay lúc tôi định đi thẳng đến studio.
“……?”
Rầm-
Vừa mở cửa, tôi đã thấy những gương mặt xa lạ đứng trước phòng chờ.
* * *
‘Tôi rất muốn gặp Max Fred trước khi chương trình phát sóng.’
Anh ấy là người mà tôi kính trọng.
Tôi đã rất vất vả để thêm vào những lời biện minh vô nghĩa như tôi đã theo dõi talkshow của Max Fred, v.v.
New York không phải là nơi mà việc đến chào hỏi ở phòng chờ phổ biến, nên chuyện đó càng khó khăn hơn.
Seo Han mỉm cười trong khi bước về phía phòng chờ của Max Fred.
Lý do duy nhất để tổ chức một cuộc gặp gượng gạo như vậy là:
‘Dù sao thì cũng phải mua bảo hiểm.’
Seo Han không thích những buổi phát sóng đầy rủi ro.
Nhưng không phải mọi thứ đều diễn ra theo ý mình.
Trong quá trình lên lịch, Doubles không đặc biệt hỏi ý kiến các thành viên… Có lẽ không có lựa chọn nào khác.
Vì talkshow âm nhạc của Max Fred là chương trình nổi tiếng nhất trong số các chương trình mà các ca sĩ Kpop thường xuất hiện.
Đây cũng là nơi có thể chứng minh kỹ năng hát live, và tỷ suất người xem cao nên mức độ nổi tiếng cũng rất lớn.
Tôi không hề ảo tưởng rằng chỉ cần biểu diễn một lần ở đây là có thể lọt vào bảng xếp hạng Billboard, nhưng ít nhất về mặt nhận diện, nó sẽ tăng đáng kể, tốt hơn nhiều so với không tham gia.
Nhưng, vấn đề nằm ở đây.
Thứ nhất, Max Fred, chủ nhân của chương trình, là kẻ phân biệt chủng tộc ghét cay ghét đắng Kpop.
Anh ta viện đủ lý do như Kpop là trẻ con, nhưng thực chất là vì anh ta không thích người phương Đông.
Anh ta có một vài phát ngôn nổi tiếng…
Sau này chúng sẽ liên tục phát nổ.
Thứ hai, talkshow này được phát trực tiếp.
Nếu chẳng may Max Fred nghiến răng nghiến lợi và đưa ra những câu hỏi bất lợi, thì khả năng chúng tôi bị cuốn vào đó rất lớn.
Những câu hỏi mà ai cũng cảm thấy bị khiêu khích.
Có lẽ việc đối phó một cách trơn tru với những câu hỏi đó là hương vị của Hollywood… nhưng tôi không biết liệu tinh thần của các thành viên yếu đuối có chịu đựng được không.
Như đã nói, tôi không phải là kiểu người thích chấp nhận rủi ro.
“Chúng ta vào chứ?”
Tôi đến để đưa ra lời cảnh báo.
.
.
.
“Xin chào, tôi là Do Seo Han của Stardust.”
Max Fred ngước nhìn chúng tôi với vẻ khá bối rối.
Sau khi chớp mắt vài lần, anh ta gượng gạo cười và mở lời.
“Ồ. Lời chào kiểu này thật lạ lẫm. Kiểu Trung Quốc à?”
Cái gã này biết là Kpop mà còn làm bộ.
Seo Ha Im ngây thơ mỉm cười đáp.
“Kiểu Hàn Quốc!”
“…”
“Rất vui được gặp anh!”
Anh ấy chỉ trả lời một cách đơn thuần, nhưng biểu cảm của hai người giỏi tiếng Anh đã trở nên tối sầm lại. Đó là Kang Si Woo và Cha Seong Bin.
Vì ai cũng nhận ra đó là lời chào mỉa mai.
Kang Si Woo bình tĩnh vuốt tóc, trông như đang suy nghĩ xem nên vượt qua tình huống này như thế nào, còn tôi đang nghĩ xem nên chơi xỏ Fred bằng cách gì.
“…”
Trong tương lai mà tôi biết, Max Fred là người khá nổi tiếng.
Nói đúng hơn, anh ta nổi tiếng vì nhiều scandal khác nhau.
Xin lỗi, nhưng… đến cả Lee Do Kyung cũng không thể sánh bằng người này.
Mấy chân nhỉ.
Gần như vượt qua cả bạch tuộc ấy chứ.
Vậy nên.
Có lẽ stylist đứng đằng sau kia cũng là tình nhân của anh ta.
Không, chắc chắn là vậy.
Tôi đứng trước mặt Max Fred, đưa tay ra bắt.
“Tôi đến vì muốn gặp anh. Tôi là fan hâm mộ cuồng nhiệt của anh.”
“À…”
“Tôi đã xem Fred Show gần như mỗi ngày ở Hàn Quốc. Và…”
Người stylist trẻ tuổi đã đến bên cạnh Max Fred từ lúc nào.
Emily. Tôi lướt mắt nhìn cái tên được ghi trên bảng tên và nở một nụ cười dịu dàng.
“Hai người trông rất hợp nhau, như một cặp vợ chồng vậy.”
“…!”
Nhân tiện, Max Fred đã kết hôn rồi.
Có lẽ… còn có con nữa thì phải?
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣