Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 217
Chương 217.
Chuyện không phải quá xa xưa.
Khoảng cách không xa từ nhà.
Do Seo Jun thường dẫn em trai đến công viên giải trí.
Vào những ngày không có giờ học tự học buổi tối, anh đeo chiếc cặp nặng trịch sau lưng, mua hai vé buổi chiều và bước vào cổng công viên giải trí.
Đi qua những luống hoa hồng rực rỡ được trang trí đẹp mắt, anh hướng đến vườn thú mà Seo Han thích nhất.
Từ nhỏ, Seo Han đã thích xe buýt tham quan hơn tàu lượn siêu tốc.
Trong xe buýt, Seo Han dán mắt vào cửa sổ, đôi mắt long lanh đảo quanh.
Vì có quá nhiều điều kỳ diệu trên thế giới đối với một đứa trẻ năm tuổi.
“Oa!”
Còn trong suốt cuộc diễu hành lộng lẫy, Seo Han nhón chân lên và nhìn xung quanh.
Trong đám đông vô số người, thân hình nhỏ bé của em ấy thường bị chôn vùi.
Do Seo Jun nắm lấy eo Seo Han đang nhảy nhót tại chỗ và nhấc bổng ẻm lên.
“…Nặng quá.”
“Hả?”
Và rồi lại đặt xuống.
Seo Han ngước nhìn Do Seo Jun với vẻ mặt không hiểu chuyện gì, vội thúc giục.
Có vẻ như cậu không nhìn rõ đoàn diễu hành.
“Lại, lại đi anh.”
“Không. Anh không bế em đâu vì em nặng như heo ấy.”
Người dẫn theo đứa em trai lẽo đẽo theo sau đến công viên giải trí, thực ra cũng không phải là người lớn đến thế.
Vì vậy, anh luôn nhận ra mình lỡ lời một cách muộn màng.
“Em nặng như heo nên anh không bế em hả?”
“Điên à.”
“Điên ạ?”
“Này, không được. Không được học những lời đó.”
Do Seo Jun vội vàng xua tay và kéo tay Seo Han đang cười tươi rói.
Có vẻ em ấy sẽ học được những lời thậm tệ hơn từ bạn bè ở trường mẫu giáo, nhưng anh không muốn tự mình dạy cho em ấy những thứ đó.
“Anh ơi, nhìn kìa. Ngầu bá cháy!”
Đặc biệt là em có khả năng ứng dụng tuyệt vời như thế này nên càng rắc rối hơn….
Seo Han nhạy bén một cách không cần thiết, giống anh.
“Haa… Do Seo Han…”
Do Seo Jun thở dài lắc đầu.
Giống như những đứa con út khác, em út luôn được gia đình yêu thương hết mực.
Giữa anh em cũng vậy. Phải gần tuổi nhau thì mới đánh nhau, còn với đứa em kém mình đến mười tuổi, anh luôn đối xử chân thành với nhóc.
Mỗi khi nhìn thấy cánh tay và chân gầy guộc của Seo Han, anh lại lo lắng không biết chúng có bị gãy ở đâu không.
Tất nhiên, Do Seo Han thực tế cũng….
“Này, đừng gây chuyện đấy!”
“Á!”
Thường xuyên bị thương và gãy xương.
Do Seo Jun túm lấy gáy Seo Han đang lao về phía trước không phanh và lôi cậu lại.
“Haa….”
Vùng vẫy-
Kiếp trước có lẽ em ấy là một con chuột hamster thường cảm thấy bất an nếu không chạy như xe, Seo Han không thể đứng yên một chỗ dù chỉ một lát.
Hôm nay cũng vậy, có vẻ như em ấy muốn chen vào đoàn diễu hành.
“Em! Em sẽ ra trước nhảy!”
“Lớn lên em định làm gì đây….”
“Xe cứu hỏa!”
Đối với Do Seo Jun, đó là một ký ức sống động và rõ ràng,
Còn đối với Seo Han, đó là chuyện quá khứ xa xôi tựa như kiếp trước.
.
.
.
“Anh nói là anh muốn đến công viên giải trí cùng em sao?”
“Anh nhớ lần trước mình từng đi.”
[Gặp nhau qua quan hệ hộ khẩu]. Vì đây là show giải trí yêu cầu cả gia đình tham gia nên tôi đã đắn đo khá nhiều.
Tuy anh trai cũng đã quen với giới truyền thông, nhưng vị thế của PD và người nổi tiếng khác nhau, và dù thế nào đi nữa thì anh ấy cũng là người bình thường.
Tôi cho rằng việc bán khuôn mặt không phải lúc nào cũng mang lại chuyện tốt đẹp.
Dù anh trai là người có tinh thần thép nhưng dù sao thì… bình luận ác ý cũng đâu dễ chịu gì cho cam.
Kết luận là đồng ý.
Việc Do Seo-jun quyết định lên sóng truyền hình khá bất ngờ với tôi, còn tôi thì… không có lý do gì đặc biệt để từ chối cả.
Nếu phải nói thì… tôi chỉ cảm thấy khó chịu với tình huống thân mật này thôi.
“Hồi nhỏ anh mua vé năm cho em, gần như tuần nào chúng ta cũng đến đó.”
“À.”
“Nên anh muốn đến đó một lần nữa.”
Dù đang nói chuyện một cách ấm áp trước ống kính, nhưng thực tế thì toàn thân tôi đang nổi da gà.
“….”
Vì rõ ràng đây là lựa chọn địa điểm theo cảm giác nghề nghiệp của PD giải trí, nơi mà hễ đứng đâu là cũng có thể quay ra được khung hình đẹp.
Còn cái giọng mềm như bún kia nữa.
Ai đây? Ai đang đóng giả làm anh tôi vậy?
Nhưng tôi cũng là dân chuyên.
“Ha ha.”
“Ha ha ha….”
Tôi bật cười tự nhiên để lướt qua lời anh.
Nhờ vậy mà khung cảnh bên ngoài trông trở nên vô cùng ấm áp.
Ngay lúc đó.
Chắc là muốn có cảnh phỏng vấn để chèn làm insert, một biên kịch trẻ đã đi theo sau bọn tôi.
“Hai anh em thân nhau từ trước rồi ạ?”
Hai anh em hơn nhau tận 10 tuổi.
Chính vì thế mà tôi đã hơi ngập ngừng trước câu hỏi của cô ấy.
“Bọn em á?”
Nếu nhớ lại thời thơ ấu thì rõ ràng là khá thân nhau.
Nhưng kể từ khi tôi quyết định trở thành thực tập sinh, thành thật mà nói, vào thời điểm đó, mối quan hệ của chúng tôi khá gượng gạo.
Anh trai không hiểu tôi, và tôi cũng không hiểu anh ấy, người phản đối ước mơ của tôi.
Ở kiếp trước, mối quan hệ của chúng tôi trở nên méo mó, và vì tôi không thể ra mắt nên mối quan hệ của chúng tôi trở nên khá tệ.
Vì vậy, video nhắn gửi trong đêm chung kết mới khiến tôi cực kỳ bất ngờ.
Vì anh là người mà tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ nhận được sự ủng hộ trong đời.
Trong lúc chìm đắm trong suy nghĩ, Do Seo Jun lên tiếng.
“Chúng tôi không thân thiết lắm. Với lại, vì cách nhau nhiều tuổi nên hồi nhỏ chúng tôi không cãi nhau.”
“Đúng vậy. Vì em nhường anh nhiều đó.”
“…Seo Han?”
Do Seo Jun chớp mắt và quay sang nhìn tôi.
Sao, có gì sai à.
Tôi có điều muốn nói.
“Việc em nhường anh là sự thật mà. Anh nhớ lại nhân cách của anh khi anh chuẩn bị xin việc đi…ưm ưm.”
Chắc là cảnh này sẽ bị cắt mất.
Haiz, bởi vậy nên không nên ở gần PD làm gì. Họ toàn giữ lại phần có lợi cho mình thôi.
“Ừm. Seo Han à, vậy hôm nay mình làm gì đây?”
“Đừng đánh dấu điểm cắt edit như vậy chứ…”
May mà biên kịch trẻ lanh lợi đã xen vào đúng lúc.
“À! Hai người đã viết điều ước và mang theo đúng không?”
“Vâng.”
Trước khi bắt đầu quay chính thức, tổ sản xuất đã đưa cho tôi một tờ giấy.
Chủ đề của buổi quay hôm nay là chuyến đi điều ước (wish tour).
Với mục đích dành thời gian hôm nay để cùng nhau thực hiện những điều mà mỗi người không thể làm được vì bận rộn trong thời gian qua, mỗi người đã được yêu cầu viết ra danh sách điều ước của mình.
‘Xin hãy viết ra tổng cộng ba điều ước mà bạn muốn thực hiện trong ngày hôm nay.’
Tôi đưa danh sách điều ước đã viết cho tổ sản xuất.
Biên kịch trẻ tuổi cất giọng vui vẻ.
“Vâng, chúng tôi đã xác nhận!”
Sau đó, cô ấy đưa lại tờ giấy cho cả hai anh em chúng tôi rồi quay đi.
Ý là tôi tự công khai trước ống kính.
Do Seo Jun hỏi với giọng điệu kín đáo.
“Em công khai trước nhỉ?”
“Hay là vậy đi?”
Thực ra chẳng có gì đặc biệt cả,
Tôi đã thêm vào một chút ý tưởng riêng.
Tôi mở tờ giấy ra và công khai điều ước vô thưởng vô phạt nhất đầu tiên.
[Đi xem pháo hoa]
A.
“Anh thấy sao, lãng mạn không ạ?”
“…Gì vậy. Sao em lại viết những thứ bình thường thế?”
“Hả?”
Ngay khi xem danh sách điều ước của em trai, Do Seo Jun chớp mắt có vẻ bối rối.
Phản ứng này, bất an quá.
“Anh viết gì mà nói vậy?”
“Kiểu như bệnh nghề nghiệp ấy. Vì anh làm trong ngành giải trí mà.”
Có vẻ như anh đã giở trò với danh sách điều ước.
Xít.
Tôi cắn chặt môi dưới và nuốt nước bọt, Do Seo Jun ngượng ngùng cười, nói thêm.
“Vốn dĩ người ta hay đùa kiểu này mà. Kiểu như…tâm hồn trẻ thơ ấy?”
“Nghĩ đến tuổi của anh đi.”
“Này.”
Do Seo Jun nghiến răng ken két.
Tôi cười toe toét bên cạnh anh trai và công khai danh sách mong muốn thứ hai.
[Yaja Game (Trò chơi nói trống không)]
(*Chú thích: Trò chơi trong đó người tham gia sẽ bất kể tuổi tác mà gọi nhau bằng ngôi ngang hàng, thường gây ra tình huống hài hước và phá vỡ vai vế xã hội.)
“…”
Thật ra, từ đây trở đi là thật lòng đấy.
Từ đằng xa, tôi thấy PD Yoo đang cố gắng nhịn cười.
“Đã đoán trước được phần nào rồi.”
Do Seo Jun cố gắng tỏ ra bình tĩnh gật đầu, nhưng không thể che giấu được cả mí mắt đang run rẩy.
“Phụt.”
Một vài nhân viên có vẻ quen mặt với anh đã phá lên cười.
“Chờ một chút. Nhưng trò này làm trong bao lâu vậy?”
“Cả ngày.”
“…Đang nói chuyện vô lý gì vậy.”
Anh cau mày giật lấy danh sách mong muốn của tôi.
“Hãy quyết định thời hạn đi.”
“1 tiếng.”
“30 phút.”
“50 phút.”
“…Vậy 40 phút đi.”
Trong cuộc mặc cả điêu luyện cứ như đang ở chợ, đạo diễn quay phim đang cầm máy quay cũng phải bật cười.
Biên kịch út theo dõi cảnh đó và thán phục một cách thuần khiết.
“Wow, không ai chịu nhường ai dù chỉ một lời.”
“Đây đúng là cảnh tượng ấm lòng mà.”
Danh sách mong muốn cuối cùng khá là bình thường.
Tôi giơ tờ giấy trước máy quay.
[Ăn churros và kem viên]
“Đây ạ!”
“Thật á?”
“Vâng.”
“À. Nếu vậy thì anh lại thấy có lỗi quá….”
Anh tôi có vẻ bối rối trước danh sách mong muốn thuần khiết ngoài dự kiến của tôi và nuốt khan.
Cái gã này, rốt cuộc đã viết cái gì vậy?
“Không phải anh viết cái gì kỳ quái đấy chứ?”
“Thật ra thì đó là điều anh muốn làm.”
“Ý định thuần khiết không ạ?”
“Cái….”
Do Seo Jun nghiêng đầu và thận trọng mở lời.
“Chính xác thì là những điều anh muốn làm khi em lớn….”
“Thế nhưng?”
“Anh không ngờ… em lớn rồi mà vẫn không làm được.”
Chờ một chút.
Một dự cảm chẳng lành khiến tôi giật lấy danh sách mong muốn trong tay Do Seo Jun.
Và.
“……!”
[Đi nhà ma với Do Seo Han]
[Đi tàu lượn siêu tốc với Do Seo Han]
[Đi Gyro Drop với Do Seo Han]
Lũ người của đài truyền hình đáng sợ quá.
Đáng lẽ tôi không nên quên rằng người trước mặt mình đây là PD giải trí tàn ác nhất trong đài truyền hình có tiếng khốc liệt.
Những lời thô tục cứ thế tuôn ra.
“Ya.” (*Này)
Yaja Game bắt đầu.
* * *
“Seo Han hyung.”
Từ ngữ gượng gạo nhất trên đời.
Nghe Do Seo Jun hơn tôi mười tuổi trực tiếp nói ra câu đó khiến đầu óc tôi choáng váng.
“Hyung.”
Thật ra không phải vì cái đó mà tôi choáng váng.
Nói chính xác hơn thì….
“Seo Han hyung, chúng ta đi chơi tàu lượn siêu tốc nhé?”
“…….”
“Này, dù sao thì anh cũng đã sửa lại hai cái còn lại cho em rồi mà.”
“Này?”
“Xin lỗi, hyung.”
Áaaaa!
Tiếng hét hoảng loạn vang vọng ngay trên đầu tôi. Nơi có đường ray tàu lượn siêu tốc và nó vừa đi qua.
“Áaaaa!”
“Kyaaaa!”
Không biết bọn họ đang tận hưởng cảm giác mạnh hay là thật sự sợ hãi mà hét lên như vậy.
Chậc.
Hai chân tôi run rẩy khi nhìn lên cái đó.
Nước bọt trong miệng bắt đầu khô khốc.
“Không ổn rồi….”
Hay là tôi trốn đi bây giờ nhỉ?
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣