Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 203
#203. Hát cho tôi nghe (2)
Đúng với tư cách là tân binh xuất thân từ chương trình sống còn, Stardust có rất nhiều fan hâm mộ đã ủng hộ họ từ thời Dự Án.
Tiếp theo là những ca khúc gợi nhớ lại những kỷ niệm xưa.
Đó là sân khấu đã giành vị trí quán quân trong phần đánh giá concept.
Dường như đã hoàn toàn quên mất việc từng bàn luận về sự quyến rũ trước đó, tất cả các thành viên đều trở lại với bộ trang phục tươi tắn.
“7 người cùng mặc đồ hình thú… điên thật…”
Ha Jun Seo đội chiếc mũ hình gấu Bắc Cực lên đầu.
Khi gương mặt mềm mại của anh hiện lên trên màn hình lớn, những tiếng la hét đã vang lên từ khu vực người hâm mộ.
Phải chăng là do stylist quá hiểu fan?
Các thành viên khác cũng lần lượt đội những món phụ kiện dễ thương lên đầu rồi bước ra sân khấu.
Đặc biệt, ngay khi nhìn thấy Do Seo Han mặc chiếc quần yếm và nhảy nhót, trái tim của Dusty Yoon Ah như tan chảy.
Tại sao lại động vào trái tim tôi
Cứ liên tục động vào
My love thật đáng yêu
Giờ thì tôi sẽ là người chủ động trước
Sân khấu này là khu vực mà fan ở tầng 1 mong chờ nhất, nơi nhóm di chuyển bằng xe trượt.
Khi các thành viên ngồi lên xe trượt và đến trước khu vực khán đài tầng 1, cô có thể nhìn thấy Do Seo Han bằng xương bằng thịt, người mà cô tha thiết mong mỏi.
“Aaaah! Seo Han à!”
Chiều cao 183cm.
Do Seo Han thật ngoài đời thì hơi to để bỏ túi…
Gương mặt điển trai nhưng vẫn còn nét ngây thơ y hệt như trên màn hình.
Giọng nói trầm đặc trưng của Do Seo Han vang vọng êm dịu khắp khán phòng.
Ánh nắng chói chang đang cười
Nhớ về lời hứa với em
Ngày mai em sẽ tiến gần hơn một bước chứ
Do Seo Han à, Do Seo Han ơi.
Yoon Ah gật đầu kiên quyết trong khi lẩm bẩm.
“Không phải chỉ mỗi sổ tiết kiệm thôi đâu, đến nhà cũng có thể cho cậu…”
Nếu được gặp như thế này thì chuyện gì cô cũng làm được.
Vì xung quanh có quá nhiều đối thủ nên có lẽ phải mất một thời gian dài mới kiếm được vé.
[Do Seo Han, cưới tớ nhé]
[Seo Han à, unnie sẽ đợi em một năm.]
[Tớ yêu Do Hamchi vô cùng.]
Seo Han nhìn những tấm banner đang vẫy chào rồi nở một nụ cười.
Thậm chí cậu còn giơ ngón cái lên để đáp lại một số người trong số đó.
“Điên rồi. Do Seo Han thấy tôi kìa!”
Một người ngồi ở hàng ghế đầu đã reo lên đầy phấn khích.
‘Giá như tôi cũng làm một cái banner để giơ lên nhỉ.’
Dusty Yoon Ah nuốt nước bọt một cách tiếc nuối, nhưng vội lắc đầu.
Bây giờ không phải lúc để chìm đắm trong sự tiếc nuối đó.
‘Tôi phải ghi nhớ mọi thứ.’
Vì buổi hòa nhạc sắp kết thúc rồi.
* * *
“Mọi người ơi, đây là bài hát cuối cùng.”
“Thật sự là bài hát cuối cùng rồi!”
“Thật sự, thật sự là bài cuối cùng luôn!”
Sau khi kết thúc bài hát encore thứ ba, khi các thành viên trở lại lần cuối, họ chỉ có thể nở những nụ cười gượng gạo.
Vì buổi hòa nhạc kéo dài gần 180 phút, nên thực sự chỉ còn lại bài hát cuối cùng này thôi.
Thể lực của họ đã giảm sút đến mức thở không ra hơi.
Cơ thể không còn chút sức lực nào, đến mức có thể so sánh việc nhóm đang di chuyển trên sân khấu rộng lớn này là một điều kỳ diệu.
Mặc dù vậy, một cảm giác gì đó đang dâng trào mãnh liệt đã giúp họ đứng vững trên sân khấu.
Dù có ngã xuống đi chăng nữa, thì hãy ngã sau khi sân khấu kết thúc.
Seo Han nhìn quanh khán phòng tràn ngập ánh sáng xanh và nở một nụ cười khẽ.
Bài hát encore sẽ là lời chào cuối cùng.
Giọng của Kang Si Woo run lên một chút khi giới thiệu bài hát đó.
Không có những từ ngữ hoa mỹ như ‘thật sự, thật sự’ như lúc nãy.
“Tôi xin phép được gửi đến các bạn bài hát cuối cùng.”
Bài hát do Cha Seong Bin sáng tác, và là fansong đầu tiên của Stardust được công bố trực tiếp.
MR mang ý nghĩa đặc biệt đối với cả người hâm mộ lẫn các thành viên đã vang lên trên sân khấu.
Cha Seong Bin cầm micro và mỉm cười.
Không tài nào hiểu được
Từ lúc nào mọi chuyện đã sai lệch
Cảm xúc đang thổn thức này là gì
Hãy cho tôi biết câu trả lời
Bài hát dành tặng người hâm mộ được phối theo phong cách ballad.
Mặc dù ban đầu bài hát đã mang đến cảm giác da diết, nhưng có lẽ vì nó được hát trong một khán phòng rộng lớn.
Âm thanh phong phú của bài hát đã chạm đến trái tim người nghe.
Ngay từ câu hát đầu tiên, cảm xúc đã dâng trào.
Seo Ian cố mỉm cười và nhận phần hát tiếp theo.
Trong vũ trụ tăm tối, tôi chỉ là một hạt bụi nhỏ bé
Cho đến khi em gọi tên tôi
Tôi, một kẻ vô danh
Giờ đây đã được tỏa sáng
Chúng tôi, những hạt bụi trong vũ trụ, được tỏa sáng nhờ Dusty.
Vì vậy, tôi muốn cho mọi người thấy khoảnh khắc rực rỡ này thật đẹp.
4 to 7, mỗi ngày vẽ nên hình bóng của em
Nếu tưởng tượng về một ngôi sao xanh, We walk
Dù có xa đến mấy, chúng ta vẫn có thể đến được
Em sẽ là vũ trụ của tôi
Tôi sẽ là ngôi sao của em
Shine bright, tôi sẽ luôn ở đây
Ha Jun Seo đọc rap trầm sau phần hát của Seo Han.
Cách phát âm rõ ràng của Ha Jun Seo bắt đầu lung lay.
“Tôi… sẽ ở… đây…”
Ai cũng có thể dễ dàng nhận ra giọng nói chứa đầy nước mắt ấy.
Xôn xao.
Khu vực khán đài bắt đầu xôn xao.
“Jun Seo hyung khóc rồi.”
Jin Se Hyun huých vào hông của Seo Ha Im bằng khuỷu tay…
Ngay sau đó, hai mắt của Jin Se Hyun mở to.
“Này, cậu cũng khóc à?”
Tình hình bên này cũng không khác gì.
Điều đáng kinh ngạc hơn là chính Cha Seong Bin, người đã bày trò đặt cược, cũng đỏ hoe cả hai mắt.
Dù là ngôi sao không thể chạm tới
Liệu em có nắm lấy tay tôi một lần nữa, your dust
Những con sóng của ánh sáng cổ vũ đẹp đẽ đang dâng trào.
Thành thật mà nói, cảnh tượng đó đẹp đến mức.
Khiến tôi có cảm giác như đang lạc vào một giấc mơ.
Cảm xúc ngây ngất bao trùm lấy toàn bộ cơ thể, đến mức tôi ước gì khoảnh khắc này sẽ dừng lại mãi mãi.
Nhưng nếu có khởi đầu thì sẽ có kết thúc.
Nói đúng hơn thì buổi hòa nhạc hôm nay chỉ là sự khởi đầu mà thôi.
Bây giờ đã đến lúc hạ màn của ngày hôm nay.
Bài hát mà các thành viên đã cất lên bằng tất cả tấm lòng của mình.
Tiếng khóc vang lên khắp nơi, nhưng sân khấu đã kết thúc một cách tốt đẹp.
“Nào-”
Kang Si Woo nắm chặt micro để chào người hâm mộ.
“Bây giờ chúng ta phải nói lời chào cuối cùng rồi.”
“Không được! Hát encore nữa đi!”
“Aaaah… Đừng kết thúc mà…!”
Một leader đáng tin cậy, luôn là trung tâm của nhóm.
Kang Si Woo vẫn không hề nao núng và nói ra những lời mà anh cần phải nói.
“Tôi rất vui vì đã có buổi hòa nhạc đầu tiên mang tính lịch sử này với tất cả các bạn. Các bạn biết rằng ngày mai cũng có buổi hòa nhạc của chúng tôi đúng không?”
“Vângggggg!”
“Chúng tôi sẽ trở lại với những màn trình diễn đẹp mắt hơn qua mỗi sân khấu. Xin hãy chờ đợi nhé!”
“Đúng rồi! Tôi cũng thế!”
Ha Jun Seo dùng tay áo lau nước mắt đang chảy dài trên má và cười rạng rỡ.
Seo Ha Im nhìn cảnh tượng đó, cậu nói thêm.
“Hyung, không được vừa khóc vừa cười đâu ạ…”
“Em cũng đang làm thế đấy.”
“Hee. Đúng là thế.”
Leader đã hoàn thành những gì anh muốn nói.
Đến lúc này, mí mắt của Kang Si Woo mới bắt đầu run rẩy.
Đôi mắt đẫm lệ trông ướt át hẳn khi nhìn qua màn hình lớn.
Những người hâm mộ, những người mà lẽ ra sẽ trêu chọc anh như mọi khi, cũng đã cùng khóc, và khán phòng nhanh chóng biến thành biển nước mắt.
“Đừng khóc! Đừng khóc! Đừng khóc!”
“Si Woo ơi, đừng khóc mà!”
Sẽ là nói dối nếu nói rằng mọi khoảnh khắc đều vui vẻ.
Khi gia đình của anh trở thành đề tài bàn tán của công chúng, khi anh cảm thấy tội lỗi vì đã không thể hiện được vai trò của một leader, vì đã dao động.
Nhưng nhờ có sân khấu, nhờ có người hâm mộ. Và nhờ những thành viên.
Anh đã có thể vượt qua.
Kang Si Woo cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nén nước mắt lại.
“Dusty, chúng tôi yêu các bạn!”
Tiếp theo là lời chia sẻ của các thành viên khác.
Người đã gần như lấp đầy tất cả những lời chia sẻ của mình bằng nước mắt.
“Hức… Em thích lắm…”
Hôm nay, bánh mochi mềm mại đã hoàn toàn tan chảy.
Đến lúc này, liệu việc đặt cược ban đầu có còn ý nghĩa gì không.
Ngay cả Jin Se Hyun, người vẫn luôn giữ được đôi mắt khô ráo, cũng sụp đổ khi kể về cảm xúc của bản thân.
Trong hai năm qua, chúng tôi đã cùng fan hâm mộ tạo nên rất nhiều sân khấu.
Nhưng việc chỉ có fan của chúng tôi và lấp đầy ba tiếng đồng hồ bằng một buổi biểu diễn là một trải nghiệm khác biệt.
Không dễ gì xoa dịu cảm xúc này.
Kang Si Woo cười nói.
“Tất cả thành viên đều khóc hết rồi.”
“Đúng vậy. Ban đầu, chúng ta không nên đặt cược.”
“Việc Cha Seong Bin hyung mua cơm cho mọi người chắc chắn là một khoản đầu tư an toàn.”
“Ha ha!”
Cha Seong Bin vừa cười vừa khóc, anh lau nước mắt.
Người cuối cùng nhận micro là em út Do Seo Han.
Cậu út chỉ hơi sụt sịt, vẫn giữ được vẻ mặt khá điềm tĩnh.
Seo Han mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt mình trên màn hình lớn.
“…Hah.”
Lời chia sẻ cuối cùng.
Có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi cầm micro trong tay, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
‘Còn hồi hộp hơn cả khi nhận giải tân binh.’
Thật kỳ lạ, các đầu ngón tay của tôi run rẩy hơn cả khi nhận giải thưởng tân binh.
Tôi chọn lọc từ ngữ một cách cẩn thận nhất.
Seo Han mỉm cười và bắt đầu.
“Đây là khoảng thời gian như mơ.”
Nếu cuộc đời tôi là một bộ phim, thì hôm nay có lẽ là cảnh cao trào đầu tiên.
Cảm giác cơ thể như đang trôi nổi, do kiệt sức, cũng khiến khoảnh khắc này càng trở nên giống giấc mơ hơn.
Nhưng, dù nghĩ thế nào đi nữa, bây giờ là hiện thực.
Một thực tế rõ ràng.
Vì vậy, trái tim tôi càng thêm thổn thức.
Thực ra, đã có rất nhiều nguy hiểm xảy ra khi chuẩn bị cho buổi hòa nhạc.
Nếu bị đèn đập trúng vào hai tuần trước thì có lẽ tôi đã không thể đứng ở đây.
Một sự thật mà tôi đã quên sau khi hồi quy.
Những điều tưởng chừng như hiển nhiên hóa ra lại không hề hiển nhiên.
Seo Han nghiến răng, tiếp tục nói bằng giọng run rẩy.
“Trong khi biểu diễn trên sân khấu hôm nay… Tôi nhận ra mình vẫn còn sống.”
Tôi đã cố gắng không khóc.
Nhưng tôi không thể làm được.
Cảm xúc đang bao trùm lấy bản thân tôi lúc này cũng là cảm xúc mà tôi cảm nhận được vì tôi còn sống.
Seo Han cười rạng rỡ trong khi nói lắp bắp.
“Tôi cảm thấy thật tuyệt khi có những cảm xúc như vậy. Và. Vì tôi đã chờ đợi rất lâu để được gặp Dusty của chúng ta…”
Seo Han nắm chặt micro và mở lời.
“Tôi đã rất hạnh phúc.”
Nước mắt chảy ra ồ ạt.
* * *
[Buổi hòa nhạc hôm nay thật hạnh phúc]
Tôi đã tiêu xài mà không hề hối tiếc gì trong năm nay.
Tôi cảm nhận được nhóm đã làm việc không ngừng nghỉ để lấp đầy sân khấu trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Con tôi giỏi quá ㅠㅠ
– Những hạt bụi vũ trụ của chúng ta, những người đã biểu diễn hết mình trong suốt buổi hòa nhạc, quá tuyệt vời và đáng khen.
└ Họ thật sự đã sắp xếp setlist một cách hoàn hảo, chỉ biết thán phục.
└ Có lẽ các em ấy đã rất vất vả, nhưng với tư cách là fan, tôi thấy rất hạnh phúc ㅠㅠㅠ
└ Đúng là buổi hòa nhạc đáng đồng tiền bát gạo.
└ 180 phút kiểu này có thật sao? Ước gì mấy thần tượng khác học hỏi nhóm này.
– Ha Jun Seo: Hức hức. Seo Ha Im: Buồn. Seo Ian: Khóc không ngừng. Nhưng tại sao Seo Han lại khóc thảm thiết đến vậy?
– Có chuyện gì khó khăn trong quá trình chuẩn bị cho buổi hòa nhạc à ㅠㅠ
– Tôi đã cảm thấy xúc động khi cậu ấy vừa khóc vừa nói rằng mình hạnh phúc.
– Seo Han à, tại sao lại là thì quá khứ!!! Em đã hạnh phúc, đang hạnh phúc và sẽ còn hạnh phúc hơn nữa!!!
└ Điều này đúng
└ Chúc Seo Han chỉ đi trên con đường hạnh phúc thôi.
└ Mặc dù là fan nhóm khác, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy xúc động đến thế nhỉ ㅠㅠ Cứ như là tôi đang thực sự cầu chúc hạnh phúc cho nghệ sĩ của mình vậy, tôi ước gì Seo Han có thể xem được điều này!
└ 22222
└ Nhất định, Seo Han của chúng ta phải hạnh phúc nhé!
– Mặc dù bình thường cậu bé cũng hay khóc, nhưng tôi đã thực sự ngạc nhiên vì em ấy đã khóc quá nhiều trong buổi hòa nhạc.
└ Bé Hamchi bé bỏng dễ xúc động như vậy đấy.
└ Khi xem ảnh của fan hâm mộ, mắt bé ấy sưng húp cả lên
└ Nhưng vì vậy mà lại càng dễ thương hơn.
└ Ngay cả việc khóc cũng vô hại và đáng yêu ㅠㅠㅠㅠ
.
.
.
Tay của Jin Se Hyun đang lướt nhanh trên màn hình thì bỗng dừng lại.
Sau một lúc suy nghĩ, Se Hyun ngẩng đầu lên hỏi Kang Si Woo.
“Giờ có lẽ nên đánh thức em ấy dậy rồi đúng không?”
Jin Se Hyun nhìn căn phòng đang đóng chặt cửa mà không trả lời.
Kang Si Woo nhìn theo ánh mắt của Se Hyun với vẻ mặt u ám.
“…”
Mặc dù đã làm việc quá sức vì lịch trình của buổi hòa nhạc, nhưng Seo Han vẫn còn trẻ.
Em ấy đáng lẽ sẽ không bị kiệt sức đến mức phải nằm bẹp ra như vậy.
Hơn nữa, em ấy là người luôn tuân theo những lịch trình khắc nghiệt nhất mà không hề phàn nàn, điều đó càng làm anh lo lắng hơn.
Cánh cửa mà hiếm khi các thành viên khác tự mình mở cửa, trừ khi họ buộc phải đánh thức em ấy dậy và cho em ấy ăn một chút gì đó.
Kang Si Woo lắc đầu và trả lời Jin Se Hyun.
“Cứ để em ấy ngủ thêm một chút đi.”
“Vâng.”
Mặc dù đã cố gắng nói một cách bình tĩnh, nhưng trái tim của leader cũng đang tan nát.
Đó là vì.
“Lo quá.”
Do Seo Han đã không tỉnh dậy hai ngày rồi.
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣