Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 193
#193. Giữa lời nhờ vả và sự đe dọa
Toàn bộ đều là những gương mặt tôi đã gặp ở Stardust Project.
Trong số đó, chắc chỉ có tôi là người duy nhất biết rõ mối quan hệ thật sự giữa Kang Si Woo và Lee Do Kyung…
Nhưng những người nhanh nhạy như Jin Se Hyun hay Cha Seong Bin chắc cũng đã đoán ra phần nào rồi.
Ví dụ như không khí lạnh đi rõ rệt quanh Kang Si Woo ngay khi Lee Do Kyung bước vào chẳng hạn.
Nhóm debut cuối cùng của A Boy’s Dream.
Lee Do Kyung đã debut vào mùa đông năm ngoái với vai trò vocal phụ của FLYB.
Lúc đó, tôi chỉ gửi lời chúc mừng debut qua phóng viên Lee Do Yeon một cách đại khái thôi, đây là lần đầu tiên chúng tôi chạm mặt khi hoạt động bị trùng nhau như thế này.
Tôi đã đoán là kiểu gì trong lúc quảng bá cũng sẽ gặp nhau một lần.
Tôi cũng từng nghĩ rằng nếu gặp mặt sẽ hơi gượng gạo.
“……”
Nhưng hai người họ trông còn khó xử hơn tôi tưởng nhiều.
Người lên tiếng trước là bên chịu thua trước.
Lee Do Kyung cúi đầu chào một cách lịch sự, giọng điệu thân thiện.
“Wa, đợt comeback này trùng nhau nhỉ! Tôi đã rất muốn gặp mọi người một lần đấy.”
“Wa haha. Rất vui được gặp.”
Cha Seong Bin đang đứng im nãy giờ liền lên tiếng khuấy động bầu không khí nhẹ nhàng.
Seo Ha Im cũng đảo tròn đôi mắt to rồi khẽ mỉm cười.
“Thật sự lâu lắm rồi đó!”
“Từ lúc kết thúc Dự án Stardust cũng phải gần một năm.”
Sau đó, các thành viên của FLYB lần lượt tiến vào. Ai nấy đều trông cực kỳ căng thẳng khi cúi đầu chào chúng tôi.
Có vẻ vẫn còn giữ được tinh thần kỷ luật của tân binh, cúi người chào đến mức lưng gần gập lại như tờ giấy bị gấp vậy.
“Chào các tiền bối ạ!”
“Xin chào tiền bối!”
Tính ra chỉ debut cách nhau vài tháng thôi.
Nhưng có lẽ do nhóm bọn tôi đang trên đà thành công quá lớn, nên sự chênh lệch về “đẳng cấp” khiến các anh ấy chào hỏi như thể đang gặp tiền bối cách biệt cả một thế hệ, khiến tôi có chút khó xử.
Hơn nữa, tổ hợp này mới khó xử cực đây này.
“Rất vui được gặp.”
Leader Kang Si Woo đưa tay ra bắt tay.
Tình huống trớ trêu hơn là leader của FLYB lại chính là Lee Do Kyung.
Tuy không ai biểu hiện rõ ra mặt, nhưng giữa hai người họ bao trùm một bầu không khí ngượng ngùng.
Không cần thiết duy trì tình hình gượng gạo thế này đâu.
Tôi liếc nhìn đồng hồ.
Vừa hay tôi có việc cần làm.
Tôi nhìn về phía Lee Do Kyung và cẩn thận lên tiếng.
“Hyung, chúng ta có thể nói chuyện riêng một lát không?”
“Ờ… Ừ. Được thôi.”
Dù sắp tới có buổi ghi hình, nhưng vẫn còn chút thời gian.
Nói vài câu thì vẫn ổn, có lẽ gọi anh ấy ra riêng cũng không sao.
Khi Kang Si Woo quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên, tôi khẽ vỗ vai anh ấy và thì thầm.
“Lát nữa quay lại mình sẽ nói chuyện.”
Tôi đưa Lee Do Kyung ra khỏi phòng chờ.
Bị kéo đi mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, câu đầu tiên Lee Do Kyung thốt ra là điều dễ hiểu.
“Có chuyện gì à?”
Lee Do Kyung nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt cẩn trọng.
Miệng tuy cười, nhưng ánh mắt lại đầy cảnh giác.
Chúng tôi thỉnh thoảng có liên lạc với nhau.
Tôi cũng nghe nói anh ta đã nhắc đến tôi trong bài phát biểu cuối cùng ở A Boy’s Dream.
Quan hệ của chúng tôi không đến mức tệ, nhưng cũng không phải kiểu gặp nhau sẽ thấy vui.
Có lẽ anh ấy đoán được tôi không gọi anh ấy ra với ý tốt lành gì.
Trước khi tôi kịp mở lời, Lee Do Kyung đã lên tiếng trước.
“Tôi nói trước luôn nhé, tôi không có ý định gây sự với Si Woo hyung đâu. Tôi cũng không muốn làm mọi người khó chịu. Nếu cần, tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt mọi người.”
“À…”
“Nếu cần xin lỗi riêng thì tôi sẵn sàng. Nhưng vì còn có nhóm riêng, tôi không thể giải quyết mọi thứ một cách công khai được…”
Có vẻ anh ấy đang hiểu lầm.
“Tôi không gọi anh ra vì chuyện đó.”
“Vậy thì vì chuyện gì?”
“Anh biết người này chứ?”
Soạt—
Tôi chìa ra trước mặt Lee Do Kyung tấm ảnh của một nữ idol.
Gương mặt mà người trong cuộc chắc chắn sẽ nhận ra ngay—tôi vừa tra được khi đang trên đường tới đây.
“Haa, chết tiệt.”
Lee Do Kyung nhắm nghiền mắt lại rồi buông tiếng thở dài nặng nề.
Xem ra anh ta đoán ngay được tôi định nói gì.
Tôi khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ.
“Tôi hiểu mà. Người ta bảo thói quen sẽ theo họ từ lúc ba tuổi đến khi tám mươi, con người đâu dễ gì thay đổi.”
“Haa, Seo Han à. Làm ơn cho qua lần này thôi…!”
Mới debut được bao lâu đâu.
Mà đã vướng vào chuyện hẹn hò với nữ idol, thậm chí để tôi bắt gặp thế này là sao.
Nếu Jin Se Hyun không nhanh mắt khẽ thì thầm nhắc tôi… có lẽ tôi đã không hề hay biết.
Với tình hình hiện tại, e là chuyện lan truyền trong giới cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Dù gì thì trong ngành giải trí, các nghệ sĩ thường ngầm hiểu và không làm rùm beng về tin đồn hẹn hò của nhau.
Chỉ cần không để fan phát hiện là được.
Theo như tôi biết, Lee Do Kyung luôn yêu đương rất khéo, thuộc dạng không bao giờ bị dính vào tin đồn lớn.
Nhưng này.
Đã định không để bị bắt gặp thì ít nhất phải kín đáo hơn chứ.
“Cậu đem chuyện này ra uy hiếp người khác có vẻ hơi quá đấy.”
Lee Do Kyung kêu ca với vẻ mặt oan ức.
“Cậu chưa hẹn hò bao giờ hay gì? Thật quá đáng!”
“Tôi chưa từng hẹn hò.”
“Haa… Hễ bị tóm là lại rơi đúng vào tay cái tên này.”
“Nghe thấy ‘tên này’ làm tôi hơi tự ái đấy.”
“Tiền bối ơi, xin tha mạng cho em…”
Lee Do Kyung bắt đầu bám lấy cánh tay tôi, nài nỉ. Xem ra anh ta cũng hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của nó.
Một idol mới debut vài tháng mà dính tin đồn yêu đương với một nghệ sĩ khác á?
Người thật sự quá đáng phải là đối phương mới đúng.
Phải nói là, đúng là quá quắt thật.
Lee Do Kyung vội vã nói thêm, giọng đã bắt đầu nhuốm vẻ cầu khẩn.
“Seo Han-ssi, nếu tôi bị lộ chuyện này, tôi sẽ chết chắc. Chị tôi mà biết cũng giết tôi luôn.”
“……”
“Làm ơn tha cho tôi lần này. Xin đấy! Nhưng mà lần này thật sự là chỉ có một người thôi! Không phải kiểu dính líu với nhiều người đâu!”
Đồ điên.
Đấy mới là bình thường đấy.
Tôi bắt đầu cảm thấy thần kinh mình đang bị dao động bởi cái lối suy nghĩ kiểu Mỹ của Lee Do Kyung.
Anh ta vừa cắn môi dưới, vừa lắc lư kéo tay tôi.
“Tôi sai rồi, sai thật rồi. Từ giờ tôi không hẹn hò nữa, tôi thề!”
“Không, tại sao anh lại xin lỗi tôi? Tôi đâu phải bạn gái anh đâu.”
“Thế thì làm bạn gái tôi luôn đi. Dù gì cũng sắp dính tin đồn rồi, thà là với cậu còn hơn!”
“Đừng nói mấy lời kinh khủng đó ra.”
Tôi vừa nghe cái quái gì vậy?
Tôi cau mày nhìn chằm chằm vào Lee Do Kyung.
Đôi mắt láu cá ấy đang ánh lên tia hy vọng cuối cùng, cố gắng tìm cách thoát khỏi tình huống này.
“Này, nhưng mà… trong giới cũng có luật bất thành văn mà. Cậu sẽ giữ bí mật, đúng không?”
Lee Do Kyung thêm vào với vẻ mặt tha thiết kèm giọng nói gấp gáp.
“Nếu là vì Si Woo hyung, tôi sẽ cúi đầu xin lỗi luôn. Chỉ lần này thôi, làm như không biết gì nhé. Làm ơn…”
Thật ra, việc Lee Do Kyung hẹn hò không ảnh hưởng gì tới tôi cả.
Nếu là thành viên cùng nhóm, tôi đã lôi ra tra khảo đến khi chia tay mới thôi, nhưng vốn dĩ đây không phải người có liên hệ trực tiếp gì với tôi, tôi không có lý do để nhúng tay vào chuyện yêu đương của người khác.
Cho nên…
Lý do tôi lôi chuyện này ra ngay từ đầu là…
“Tôi giữ bí mật giỏi lắm.”
“Đúng không? Trời ơi, tiền bối đúng là người kín tiếng.”
“Tất nhiên rồi.”
Thật ra tôi có chuyện muốn nhờ Lee Do Kyung.
Ban đầu, tôi tính liên hệ trực tiếp với phóng viên Lee Do Yeon, nhưng xét về mức độ quen biết trong giới thì Lee Do Kyung vẫn là lựa chọn tốt hơn.
“Vậy nên, tôi có chuyện muốn nhờ một chút…”
“Là nhờ thật chứ?”
“…Vâng?”
“À không! Ý tôi là, tiền bối cần gì, cứ nói đi ạ!”
Cái con người này, nếu sinh ra thời Joseon chắc chắn là loại nịnh thần.
Tôi thầm lắc đầu trong bụng, thật lòng thấy biết ơn vì trong Stardust không có ai như anh ta.
Dù sao thì…
Tôi không do dự, đi thẳng vào vấn đề.
“Tiền bối Kim Woo Chan của The Way. Anh có biết gì về anh ấy không?”
“A?”
Toong—
Ánh mắt của Lee Do Kyung, như thể bối rối vì câu hỏi bất ngờ, dần dần tắt hẳn ánh sáng hi vọng.
Ngay sau đó, giọng anh ta kéo dài một cách lấp lửng.
“Ừm…”
“Chậc, không biết gì thật à.”
“Đừng lo! Dù không biết tôi cũng sẽ tìm ra được! Có khi còn phải tự tạo ra thông tin mà mang đến ấy chứ!”
Trước phản ứng nửa tin nửa ngờ của tôi, Lee Do Kyung vội vàng tuôn ra một tràng.
“Cậu tò mò điều gì nhất? Tôi có thể lục tung hết tất cả các mối quan hệ, cả có thật lẫn không có, cũng phải moi cho ra cái gì đó cho bằng được!”
“Quả nhiên là anh.”
“Đúng không?”
Nói đến Kim Woo Chan của The Way.
Đối phương biết quá nhiều lá bài trong tay tôi.
Trước khi nắm rõ được ý định thực sự của anh ta, tôi cũng phải giữ lấy một con át chủ bài cho mình.
Về mặt đó…
“Kim Woo Chan của The Way à? Phải bắt đầu điều tra từ đâu đây…”
Tôi có một quân tiếp viện vô cùng đáng tin cậy.
Cùng lúc đó.
Kim Woo Chan của The Way đang trong quá trình thu âm bản hướng dẫn.
‘Gã điên của giới giải trí.’
Các thành viên The Way vẫn thường gọi anh ấy là “người ngoài hành tinh” theo đúng nghĩa, nhưng xét trên nhiều phương diện, Kim Woo Chan là kiểu thành viên all-rounder (toàn năng).
Việc sáng tác, vốn bắt đầu một cách tình cờ, lại hợp với sở trường của anh ta, nên Woo Chan gần như dành toàn bộ thời gian ở trong phòng thu.
Dù gọi là kỳ nghỉ nhưng cũng không hoàn toàn rảnh rỗi, nhưng so với thời gian bị cuốn vào lịch trình bận rộn đến mức không thở nổi, thì bây giờ cũng xem như được thở một chút.
Chỉ là, nghĩ đến việc sắp tới phải chuẩn bị cho chuyến lưu diễn nước ngoài, khoảng thời gian thư thả này chắc cũng chỉ còn lại tuần này thôi.
Sau khi tính toán nhanh trong đầu, Kim Woo Chan tháo tai nghe xuống.
“Xong rồi.”
Kết quả khá hài lòng.
Dù nghe lại nhiều lần thì bản demo này vẫn rất ổn.
“Dùng được đấy.”
Với mức độ này thì có thể cho vào album luôn.
Có khi phải đề nghị công ty cho phép thêm bài tự sáng tác vào bản repack (tái phát hành) mới được.
Nghĩ vậy, Kim Woo Chan vươn vai duỗi người.
“Ư ư…”
Ngồi lâu một chỗ khiến toàn thân cứng đờ lại.
Vốn cũng đang định ra ngoài.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi rung lên.
Vrrrr—
Tin nhắn từ Min, trưởng nhóm.
– Kim Woo Chan, đang làm gì đấy?
– Cậu đang ở đâu?
– Phòng thu à?
“À, phải rồi.”
Hình như có họp thì phải.
Tuy thường đi theo lối “đường ta ta đi” vì thâm niên đã cao, nhưng ít nhất với các cuộc hẹn, Kim Woo Chan luôn đúng giờ tuyệt đối.
Hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc để rời khỏi phòng thu.
Ngay khoảnh khắc ấy.
“……”
Tay của Kim Woo Chan khựng lại giữa không trung.
“Khự…”
Một cơn đau đầu bất chợt ập đến. Anh nghiến chặt môi dưới, loạng choạng suýt ngã.
“Ư ư ư…”
Cơn đau dữ dội như thể đầu bị xé toạc—dù chỉ kéo dài trong chốc lát, nhưng quá mãnh liệt.
Lông mày anh tự động nhíu lại.
Cảm giác đau đớn đó, luôn xuất hiện mỗi khi có một khả năng lướt qua tâm trí.
“Haa…”
Kim Woo Chan hít sâu, trong đầu chợt hiện lên cuộc trò chuyện trước đây với Seo Han.
Lúc đó, Do Seo Han từng hỏi liệu có khả năng sẽ cần đến anh không, và khoảng thời gian đó là khi nào.
‘Khi đó là lúc nào vậy?’
‘Ít nhất là sau khi kết thúc concert?’
Anh đã từng trả lời rất chắc chắn như vậy.
Nhưng bây giờ, lời nói phát ra từ miệng anh lại thiếu đi sự khẳng định như trước, xen lẫn cả một chút ngờ vực.
“Tháng Tư… không phải là lúc có concert sao?”
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣