Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 192
Tập 192. Sự tự tin không có cơ sở (2)
“Phải chắc chắn đã tắt chặn popup nhé….”
Văn phòng của Doubles giờ trông chẳng khác nào nơi chuyên dụng cho việc săn vé.
Tôi, Jin Se Hyun, đang lần lượt hướng dẫn cho các thành viên đang rối bời trước màn hình máy tính.
“Nạp tiền kiểu gì mới đúng?”
“Chuyển khoản không cần tài khoản ạ.”
“Nhấn đặt vé là ra chỗ để nạp à?”
“Chắc là sẽ hiện cửa sổ chờ đặt vé đúng không?”
Cả nhóm, không có lấy một người từng có kinh nghiệm săn vé.
Tình hình đúng là… bi đát thật sự.
‘Nếu ít nhất một nửa trong số này thành công…’
Nghĩ vậy, tôi đích thân đi cài đặt luôn cho chắc.
Khi thấy tôi mở hẳn bốn cửa sổ một cách thuần thục, Ha Jun Seo trầm trồ nhỏ:
“Gì vậy, chia màn hình bằng cách gì thế?”
“Em có bật đồng hồ bấm giờ. Đây là giờ của máy chủ trên trang web. Đúng giờ chỉ cần nhấn F5 làm mới là được.”
“Wow, có thể hiện giờ máy chủ luôn á?”
“Jin Se Hyun đúng là thiên tài!”
Tôi mở sẵn bốn trình duyệt: Chrome thường, Chrome ẩn danh, Naver Whale, thêm cả một cái riêng cho đồng hồ bấm giờ đặt ở góc màn hình.
Công việc của các thành viên đơn giản là: đúng giờ, bấm làm mới từng cửa sổ, rồi… cầu trời khấn phật.
“Chỉ cần nhấn là xong hở?”
“Ừm. Còn lại thì… phó mặc cho số phận thôi….”
Săn vé là trò chơi của vận may.
Ngay cả tôi – người đã học hết mọi mánh khóe săn vé – cũng không thể chắc chắn 100% mình sẽ thành công.
Mà, những người chưa từng làm lại tự tin một cách… vô lý.
Như để chứng minh cho điều đó…
“Seo Han à, em chắc chắn sẽ thành công à?”
“Dạ, tất nhiên rồi.”
“Để anh cho mấy em thấy thế nào là đỉnh chóp kịch trần! Nếu em hụt, anh sẽ book luôn cho em một vé!”
Hai đứa út đang “ngạo nghễ chạm trời”.
Tôi lắc đầu ngán ngẩm nhìn hai người bọn họ.
Seo Ha Im vừa gõ gõ bàn phím vừa hăng hái la lên:
“Biết không? Anh gõ phím cực nhanh luôn đó!”
“Nhưng mà anh, lúc săn vé có cần gõ gì đâu?”
“Khi nhập mã code phải gõ á.”
“…Thế nó có ý nghĩa gì không?”
Seo Han nghiêng đầu, vươn vai và cất giọng đầy tự tin:
“Em chắc chắn sẽ thành công.”
“Bằng cách nào?”
“À, phải lấy vũ khí bí mật ra mới được.”
Seo Han cười tủm tỉm, gõ gì đó trên trình duyệt.
Tôi nhìn em ấy, chỉ biết thở dài.
“Kiểm tra tốc độ phản xạ?”
Cái gì vậy, nghi thức mê tín dân gian à?
Vấn đề là hai đứa lại đang vô cùng nghiêm túc.
“Em xem trên YouTube thấy người ta bảo trước khi đăng ký môn học, họ hay làm cái này.”
“Thật hả?”
Tôi không hề biết đó là kinh nghiệm riêng của Seo Han nên đành nhắm tịt mắt.
“Luyện cảm giác cho đầu ngón tay.”
“Ờ, quan trọng lắm.”
“Để anh thử.”
Seo Han nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt đầy quyết tâm. Khi khung đỏ chuyển sang xanh…
Click!
“UAAAAAAAH!”
“Thấy chưa! Phản xạ của em tới 170ms!”
“Wow, kinh thế?”
Kinh cái gì không biết nữa.
Tôi chớp mắt nhìn hai đứa, rồi lắc đầu.
“Anh cũng muốn thử! Anh đây phản xạ cũng không tệ đâu nha!”
Seo Ha Im hăm hở ngồi vào máy.
Không rõ kết quả không bằng Seo Han hay sao, mà gương mặt xụ xuống thấy rõ.
“Gì vậy, sao em làm được hay thế!”
“Vì đây là kỹ năng em đã mài giũa suốt nhiều năm.”
“Seo Han à, em sống được bao nhiêu năm đâu mà chém ghê vậy…”
Ha Jun Seo chêm thêm, mặt đầy nghi hoặc.
Click!
Lần này, con số hiện lên màn hình: 148ms.
Tôi không rõ nó có ý nghĩa gì, nhưng…
Seo Ha Im đã đứng bật dậy gào lên như ai đốt ghế:
“WAAAAAAA! Quá sức con người luôn rồi?!”
“Không thể tin được!”
“Em nói rồi mà? Phải luyện phản xạ từ trước mới bấm F5 nhanh được! Lần sau… test thị lực tốc độ nha?”
“Anh cũng muốn luyện!”
Cuối cùng, đám này còn lôi ra cả bài test thị lực, dùng chuột để đuổi bắt bóng bay nhanh trên màn hình.
Tôi chỉ biết thở dài não nề.
“Dựa vào mấy cái nghi thức mê tín kiểu đó sao…”
Thử nghĩ một cách bình thường xem.
Liệu nó có tác dụng thật không?
…
…
…
“Mấy đứa nhỏ làm được thật trời?”
Thì ra nó thực sự có tác dụng.
***
Dusty Yoo Eun Seo đang ngồi nhìn màn hình với vẻ mặt căng thẳng.
Tâm trạng tụt mood vẫn chưa thể gượng lại nổi.
“Wow…”
Không thể tin nổi.
Buổi concert lần này của Stardust sẽ tổ chức ở nhà thi đấu thể dục dụng cụ.
Tôi đã đoán trước là cạnh tranh cực kỳ lớn rồi…
Nhưng mà…
Không ngờ đến mức bị chặn luôn cả ở lối vào sân vận động thể dục nghệ thuật.
Tôi thở dài não nề khi nhìn vào màn hình trống trơn.
Sau khi vé được mở bán, loạt video hậu trường chuẩn bị concert cũng được đăng lên.
Cộng đồng mạng đã bùng nổ với phản ứng dữ dội.
[Do Seo Han săn vé điên thật]
Quay hậu trường cảnh Do Seo Han đặt vé và bắt được cả chỗ ground lẫn tầng 1.
Không phải ai làm thay đâu nha LOL
Thật sự là tự săn được luôn ấy.
Nghe nói sẽ dùng để rút thăm tặng fan, trời ơi làm ơn ㅠㅠㅠㅠ
Chị không có vé… Seo Han à, làm ơn ㅠㅠㅠ
– Cậu ấy săn được cả ground á? Seo Han điên thật đấy, làm thế nào cơ?
└ Tôi làm fan cứng 10 năm còn chưa từng bước chân vào ground, Seo Han, cậu làm kiểu gì vậy…
└ Xem hậu trường mà hét lên luôn í, cảm giác như chính tôi đặt vé thành công vậy.
– Tôi tìm vé mãi mới săn được ở tầng 3, nhìn Do Seo Han nhảy một phát xuống ground, tôi không tin nổi vào mắt mình.
└ Nghe nói là nhờ phản xạ nhanh.
└ Ahahahahahha, tôi cũng phải luyện cái đó mới được.
└ Nghe cách nói thì có vẻ không biết gì về mục săn vé concert mà vẫn làm được ha.
“Wow… cả Do Seo Han cũng bắt được ground…”
Tôi – người đang u ám như cát bụi – lẩm bẩm một cách tuyệt vọng.
Ngay cả maknae – người hình như cả đời chưa từng đặt vé lần nào – cũng săn được ground.
Vậy mà tôi đến cả tầng 3 còn chẳng đặt chỗ được, còn bị sập server. Như vậy có chấp nhận nổi không?
Tôi chỉ muốn khóc thôi.
“Đồ vô dụng chết tiệt.”
Nhóm chỉ mới là idol tân binh năm thứ 2 thôi. Cơ hội tham dự concert chắc chắn còn nhiều.
Nhưng… lần này là concert đầu tiên.
Nghĩ đến việc tôi đã lỡ mất concert đầu tiên của Stardust, lòng tôi đau như bị xé nát.
“Tự trách bản thân đi.”
Nhưng mà vé đã bay đi rồi, tôi biết phải làm sao.
Buổi săn vé lúc rạng sáng để tranh thủ lấy vé huỷ cũng thành công cốc. Tôi đã đạt đến trạng thái buông bỏ.
“Thôi thì ít nhất phải xem online…”
Kẻ muốn kiếm tiền phải đào giếng trước. Doubles chắc chắn sẽ bán thôi.
Tôi vừa nghĩ vừa úp mặt xuống bàn.
Ngay khoảnh khắc ấy.
Ting—
Ting—
Điện thoại rung ầm lên trên bàn.
Tôi lò mò đưa tay với lấy điện thoại mà chẳng còn sức để ngẩng đầu lên, cứ thế bật màn hình khi mặt vẫn úp vào bàn.
Và rồi mắt tôi bắt gặp một tin nhắn.
[Gửi từ WEB]
Chúc mừng. Bạn đã trúng thưởng…
“Hả?”
Tôi tỉnh cả người.
Tôi – đứa u ám như cát bụi – bật dậy như lò xo.
“Thật á? Không phải spam đúng không?”
Tôi mất chưa đến vài giây để đăng nhập vào fan site để kiểm tra.
Tôi tìm thấy ID và nickname của mình trên danh sách trúng thưởng.
Tầng 1, hàng 3.
Cái này…
Chẳng lẽ là vé trong video hậu trường?
Tôi vô thức hét lên vì quá vui sướng.
“Aaaaa! Do Seo Han, chị yêu em!!”
Tôi sẽ làm fangirl trọn đời, thật đấy.
***
[Stardust phát hành full album thứ 2 ‘Isolation’, khẳng định vị thế tân binh tiềm năng]
[Trở lại với full album, Stardust lọt top 10 BXH nhạc số]
[Stardust đạt 770k bản tuần đầu – Ý nghĩa đặc biệt của album này]
Ca khúc chủ đề trong full album thứ 2 của Stardust – 비욘바 (Biyonba).
Trong cộng đồng fan, họ gọi tắt là “Biyonba”.
Stardust trở lại hoành tráng với Biyonba.
Ngay từ ca khúc pre-release đã có cảm giác rất tốt. Dù đã biết nhóm đang trên đà phát triển, nhưng thành tích lần này thật sự vượt xa dự đoán.
Tuần đầu đã vượt mốc 770k bản, nay đang lao tới mục tiêu 1 triệu.
Thậm chí còn lọt vào top 10 BXH nhạc số – dù chỉ là thoáng qua – nhưng với fan như tôi, nó đã đủ lý do để ăn mừng tưng bừng rồi.
[Tôi thật sự tự hào về các Dusty]
Stream thôi nào!!
1 triệu bản tuần đầu nào!!
Chúng ta làm được mà! Yêu mọi người nhiều!!
– Có phải chưa tính lượng mua từ fan quốc tế không? Tôi có cảm giác lần này sẽ đạt 1 triệu thật ấy.
└ Tôi cũng nghe nói có mấy trang chưa được tính, chắc chắn lên tới 1 triệu á.
└ Trời ơi chuyện gì đang xảy ra thế này?
└ So với album trước thì đúng là bay vút luôn rồi, hahahaha.
– Mấy đứa bảo Stardust hết thời cắm mặt xuống đi
└ Kakakaka, run rẩy vì ghen tị và bị dập hết rồi chứ gì
└ Nói nhóm thuộc show sống còn hết thời vào năm thứ 2 á? Vô lý vãi.
└ Đồng ý! Mới nhận giải tân binh mà ai lại dám bảo nhóm xuống dốc nhỉ.
└ Bọn mình còn sẽ lên cao nữa, cứ để mấy lời đó trôi hết đi.
Thành tích tốt quá mức.
Tốt đến mức…
“Ngừng cười đi, mấy đứa.”
“Em không kiểm soát nổi khoé miệng nữa rồi ạ.”
Ai ai cũng đang cố gắng không để lộ cảm xúc, nhưng miệng tất cả cứ tủm tỉm suốt.
Thực ra, tôi cũng vậy.
“Rốt cuộc chọn đúng rồi…”
“Gì cơ?”
“À, không có gì đâu.”
Ca khúc trước cũng tốt, nhưng chưa từng đạt được thành tích như thế này.
Tôi và Cha Seong Bin đã đoán đúng.
Beat gọn gàng mà vẫn hợp xu hướng.
Melody gây nghiện khỏi bàn.
Nếu không có yếu tố “được công chúng chọn”, thì bài hát của boygroup mới làm sao có thể lên nổi top BXH.
Nhờ vậy mà kể từ khi debut đến giờ, tinh thần của các thành viên đang đạt đỉnh.
“Hôm nay trên sân khấu cũng vậy! Hãy để Stardust thổi bay cả dải ngân hà nào!”
“Chúng ta làm được!”
“WAAAAAA!”
Dù lịch trình gần như phải thức trắng đêm, nhưng vì quá phấn khích nên chúng tôi chẳng còn cảm thấy mệt nữa.
Ngay cả anh quản lý Lee Jaeyoon – người từ hôm qua đã có quầng thâm dưới mắt – bây giờ mắt anh ấy vẫn sáng long lanh.
“Các em, chuẩn bị dần đi nhé.”
“Vâng ạaa!”
Đã đến lúc chuẩn bị cho sân khấu pre-recording.
Tôi đứng dậy sau khi hoàn tất makeup lần cuối.
Ngay lúc đó.
Cốc cốc – Có tiếng gõ cửa.
“Hử?”
“Ai thế nhỉ?”
Không còn hậu bối nào cần chào hỏi ở đây…
Tôi lần lượt lướt qua tên các tân binh vừa comeback cùng đợt – rồi sắc mặt tôi đột nhiên lạnh đi.
À…
Còn một người.
“Xin chào, tiền bối!”
Người bước vào phòng với nụ cười tươi rói chính là Lee Do Kyung.
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣