Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 189
Tôi không nhớ cuộc phỏng vấn đã kết thúc như thế nào.
Đầu óc tôi quay cuồng, tôi nhìn vào màn hình trong trạng thái tệ nhất.
Ngay sau khi máy quay tắt, tôi vội vàng kiểm tra lại đoạn ghi hình, may mắn là trông tôi như đã xử lý khá ổn, không để lộ vẻ gượng gạo.
[Nếu được quay lại quá khứ, cảm giác sẽ ra sao nhỉ?]
Lúc Kim Woo Chan đột ngột khiêu khích, ánh mắt tôi dao động trong chốc lát, nhưng nhờ câu nói tiếp theo khá lém lỉnh đã giúp tôi thoát khỏi tình huống đó.
[Nếu để em – người từng trải – nói thì… cảm giác rất tuyệt vời! Đặc biệt là vào ngày tụi em debut ấy.]
[À, debut của Stardust!]
[Vâng, được quay lại khoảnh khắc đó là lúc em thấy hạnh phúc nhất!]
Thế giới quan của Stardust vốn dĩ đã mang concept du hành thời gian xuyên các dòng thời gian song song.
Đặc biệt là album lần này, từ teaser đã thể hiện rõ việc lấy concept này làm chủ đạo.
Người ngoài cuộc không biết gì có thể sẽ nghĩ Kim Woo Chan cố tình nhường spotlight cho tôi.
Nhờ vậy mà có vẻ không ai nhận ra bầu không khí kỳ lạ khi đó.
Nhưng, tôi biết.
Câu nói của Kim Woo Chan. Rõ ràng là có ẩn ý.
– Kim Woo Chan của The Way trở thành fan của Vũ Trụ Bụi từ bao giờ vậy…? Anh ấy đã biết những gì mà hiểu cả thế giới quan của Stardust luôn thế kakakakaka
└ Woo Chan nhập tâm đáng yêu quá ㅠㅠ
└ Không phải nhập tâm đâu, chắc là do kịch bản ấy lmao. Có khi là đang quảng bá cho comeback của Space Dust cũng nên.
└ Làm MC đặc biệt của Music Bank là được ưu ái thế này à~
Có vài bình luận bảo là do được Music Bank ưu ái vì làm MC đặc biệt, nhưng dù sao cũng chỉ có vài giây lên hình.
Lửa nổi không lâu thì cũng lụi tàn.
Trái lại, câu nói có phần khiêu khích của Kim Woo Chan lại được nhắc đến nhiều hơn.
– Câu trả lời lúc phỏng vấn sao buồn cười thế nhỉ? “Anh không thể quay lại được.” ㅋㅋㅋㅋㅋ Woo Chan đúng kiểu S xác thực 100% luôn….
└ Cảm giác như kiểu “Thực tế thì con người không thể quay về quá khứ được” ấy kakakakaka
└ Tôi thì thấy giống kiểu đang đấu ngầm với hậu bối hơn. Fan The Way cứ xuýt xoa bảo con họ đáng yêu~
└ Bias của tôi hơi 4D thôi ㅠㅠ Đừng hiểu lầm nhé.
└ Là kịch bản thôi mà làm gì căng vậy.
└ Fan Stardust đúng kiểu cực đoan;;
Không phải 4D, mà là một kẻ hơi nguy hiểm thì đúng hơn.
‘Em biết mà’.
Ánh mắt chắc nịch nhìn tôi, cái vẻ mặt trơ trẽn ấy, không thể chỉ do tôi tự suy nghĩ nhiều được.
Trong lúc bước xuống cầu thang một cách vội vã, đầu óc tôi chỉ toàn xoay quanh chuyện đó.
Ngay khi tôi bước ra hành lang, các anh đã chạy đến.
Ha Jun Seo mỉm cười hài lòng nói:
“Seo Han à, hôm nay em làm tốt lắm đấy.”
“Vất vả rồi. Giờ nghỉ ngơi chút nào.”
Tôi không nghe lọt tai được lời khen nào.
Vì tôi còn chẳng đủ bình tĩnh để tiếp thu.
“……”
Khuôn mặt tôi tái mét, Kang Si Woo sau đó mới nhận ra và nét mặt anh lập tức trở nên lạnh lùng.
“Này, em sao thế? Bị đau chân à?”
Không phải.
Tôi có một việc cần xác nhận gấp.
Câu nói vừa nãy của Kim Woo Chan, dù suy xét kiểu gì cũng giống đang nhắm thẳng vào tôi.
“Em phải… phải đến phòng chờ.”
“Cái gì?”
Giọng nói lo lắng giữ tôi lại, nhưng tôi không dừng bước.
“Này, Seo Han!”
“Gì vậy? Có chuyện gì à?”
Kang Si Woo không kịp giữ tôi lại khi tôi rời khỏi studio trong vội vã.
Tôi nhanh chóng chạy lên cầu thang thoát hiểm.
Nếu tôi nhớ không nhầm, phòng chờ của The Way ở tầng trên.
Dù có đến nơi đi nữa, tôi cũng không thể chất vấn trực tiếp về chuyện phỏng vấn vừa nãy được…
Nhưng ít nhất tôi phải dò xem ẩn ý trong lời nói của anh ta là gì.
Tôi cật lực tìm tung tích của Kim Woo Chan.
Thế rồi—
“Đi đâu mà vội thế?”
Ngay lúc tôi đang bước lên cầu thang tầng 3.
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến tôi ngẩng đầu lên.
Kim Woo Chan, đang khoanh tay tựa vào lan can, nhìn tôi chằm chằm từ trên cao.
Anh ta đã đợi sẵn ở đây.
***
“Mặt em nhợt nhạt hết cả rồi kìa.”
Kim Woo Chan khẽ cười, dùng tay đẩy cánh cửa sắt nặng nề.
Kiii—iiiiiiik
Cửa sắt phát ra âm thanh chói tai đầy khó chịu. Với ánh mắt đen sẫm long lanh, tôi cất lời:
“Anh đang làm gì vậy….”
“Để đề phòng bị nghe thấy. Như vậy sẽ tốt cho phía em nữa.”
Tôi nuốt nước bọt khô khốc, đảo mắt nhìn quanh cầu thang.
Kim Woo Chan tỏ vẻ trấn an tôi, nhẹ nhàng nói thêm:
“Không sao đâu. Quanh đây không có ai cả.”
Sao anh biết được điều đó?
Tôi muốn hỏi như vậy, nhưng lúc này có chuyện quan trọng hơn.
Nụ cười ấy… Rõ ràng là anh ta biết điều gì đó.
Tôi càng chắc chắn hơn rằng câu nói trong buổi phỏng vấn không phải trò đùa.
Tôi cau mày nhìn Kim Woo Chan, hỏi thẳng:
“Người cẩn trọng với ánh mắt thiên hạ như anh, sao lại làm vậy trong buổi phỏng vấn?”
Khiêu khích ngay trên sóng trực tiếp.
Nói cho cùng thì, Kim Woo Chan – idol top đầu – sẽ có nhiều thứ để mất hơn tôi.
Tôi không hiểu sao anh ta lại liều lĩnh như vậy ngay trước ống kính máy quay.
Kim Woo Chan mỉm cười thoải mái, anh trả lời:
“À. Chuyện đó à… Vì ngay từ đầu vốn không có ai tin lời ấy cả.”
“……”
“Bởi vì nếu chuyện được nói ra quá phi lý, người ta sẽ nghĩ đấy chỉ là trò đùa được cố tình sắp đặt.”
Cũng đúng.
Ai sẽ tin vào việc “Do Seo Han là idol quay về từ tương lai” chứ?
Ngay cả báo lá cải hạng ba cũng không dám dựng nên chuyện nhảm nhí như vậy.
Không tống cổ phóng viên nói nhảm vào bệnh viện tâm thần đã là điều may lắm lắm rồi.
Kim Woo Chan khẽ cười, nhún vai:
“Anh không có ý làm khó đâu. Dù em không tin cũng chẳng sao.”
Đương nhiên, tôi không hề tin Kim Woo Chan.
Nhưng đối phương đã thành thật đến thế, tôi không còn lý do gì để tiếp tục giả vờ làm một hậu bối bình thường nữa.
Vì tôi cũng thấy thoải mái hơn nếu hỏi thẳng.
“Em sẽ hỏi thẳng luôn. Anh biết đến đâu ạ?”
“A~”
Kim Woo Chan mỉm cười, đưa tay vuốt cằm.
Hình như đang lựa lời để đáp trả, đôi môi mấp máy khẽ mở ra.
“Chắc là… chỉ đến mức Do Seo Han đến từ một tương lai xa nào đó? Anh không biết chính xác là năm nào đâu.”
Ánh mắt của Kim Woo Chan lảng đi, hơi nghiêng đầu như đang ngẫm nghĩ.
“À không… trông em trẻ hơn anh mà. Em chết khá sớm đấy? Tiếc thật~.”
Anh ta biết tôi chết khi tôi hai mươi lăm tuổi sao?
Tim tôi như rơi bịch xuống đất.
Gương mặt tôi lạnh toát, không thể nào giữ nổi nụ cười nữa để đón nhận câu nói đó một cách bình thản.
Rốt cuộc… anh ta là thứ quái gì vậy?
Tôi không thể kìm câu hỏi thứ hai bật ra khỏi miệng.
“Anh là người như thế nào?”
“Hơi khó hiểu, nhưng có thể nói ngắn gọn là… Anh thấy được nhiều khả năng xảy ra trong tương lai hơn người khác.”
Tôi cau mày nghiền ngẫm lời anh ấy nói, nhưng thật lòng thì vẫn không tài nào hiểu nổi.
Thấy được nhiều khả năng xảy ra trong tương lai hơn người khác ư…
“Nếu có thể, em muốn anh giải thích cụ thể hơn một chút.”
Bịch, bịch—
Khi tôi vừa cất lời vừa tiến lại gần Kim Woo Chan, anh ấy liền lùi về sau.
“Nếu em lại gần đến mức đó, có chút đáng sợ đấy.”
“Gì cơ ạ?”
“Người lẽ ra phải chết nhưng vẫn sống sờ sờ ra đấy, em không thấy đáng sợ à?”
Anh mới là người chủ động tiếp cận trước, vậy mà giờ lại tỏ ra sợ hãi, khiến tôi chỉ biết đứng hình.
Kim Woo Chan lắc đầu, nhún vai và nói thêm như thể đó là chuyện hiển nhiên.
“Cảm giác như đang nhìn thấy ma ấy.”
“Nói vậy với người đang sống bình thường thì…”
“Không, đúng là đã chết mà. Vì trong cả trăm khả năng anh từng quan sát, Do Seo Han chết đến tận chín mươi chín lần.”
“Vậy một lần còn lại thì sao?”
“Chính là hiện tại…. Nhưng mà, tại sao em vẫn còn sống nhỉ?”
Dù hỏi bằng giọng lễ phép, cũng không thể nào che lấp được sự vô lễ trong câu hỏi đó đâu, đúng không?
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt không thể tin nổi, còn Kim Woo Chan khẽ ho khan và tránh ánh mắt tôi.
“Thì… dù sao cũng là để giúp đỡ nhau sống tốt hơn. Anh tuyệt đối không đến để làm hại em đâu.”
“Thế à?”
“Nếu suy đoán của anh là đúng…sẽ có lúc Do Seo Han cần đến anh giúp đấy.”
Tôi nghe Kim Woo Chan nói bằng vẻ mặt gần như buông xuôi.
Có hơi đáng ngờ thật, nhưng rõ ràng anh ta không hoàn toàn nói bừa vô căn cứ.
“Để chuẩn bị cho khi đó thì, anh có nên nhận thù lao trước không nhỉ…”
Đang nói dở, Kim Woo Chan đột nhiên vỗ tay đét một cái rõ to, rồi nở nụ cười tươi rói.
“À, nhắc mới nhớ. Em có nhớ số xổ số không?”
“Gì cơ?”
“Xổ số ấy… À, nhớ số thì hơi khó thật. Vậy em có biết cổ phiếu nào sẽ tăng giá không?”
Thấy anh ta hỏi thế, tôi dám chắc anh ta không phải kiểu người quay về quá khứ giống tôi.
Tôi nhìn anh ấy với vẻ mặt không mấy hào hứng.
“Người có thể thấy được nhiều khả năng xảy ra hơn người khác mà không biết số trúng thưởng ạ?”
“Nếu anh thấy được thì đám thầy bói khắp nước đã mua được nhà từ lâu rồi.”
“Vậy thì…”
“Cổ phiếu cũng là đáp án mà!”
Vừa mới nãy tôi còn đang nghĩ liệu việc tôi quay về có liên quan đến Kim Woo Chan hay không.
Vậy mà ngay sau khi anh ta nắm lấy tay tôi và bắt đầu nài nỉ…
Cái giả thuyết đó tan vỡ một cách nhanh chóng.
“Chỉ cần gợi ý một mã cổ phiếu ngành giải trí thôi cũng được!”
Tôi từng nghĩ anh ấy là kẻ nguy hiểm.
“Làm ơn, chỉ một thôi…”
Hoá ra, anh ta chỉ là một tên điên sao?
***
“Kim Woo Chan á? Là Kim Woo Chan của The Way đúng không?”
Vì Kim Woo Chan cứ đeo bám tôi như một thằng điên, lảm nhảm mấy thứ cổ phiếu gì đó, nên cuộc trò chuyện khi đó kết thúc rất vội vàng.
Nhưng tôi vẫn không thể phủ nhận cảm giác anh ta đang che giấu điều gì đó.
Kim Woo Chan cứ như một con rắn, cười nhếch mép thăm dò tôi, trong khi tôi lại chẳng có tí thông tin nào về The Way cả. Thế nên tôi đi tìm viện binh.
Tôi nghĩ Seong Ji Hoo, tiền bối trong ngành, sẽ biết rõ hơn tôi nên đã hỏi anh ấy.
“Kim Woo Chan…”
Seong Ji Hoo gãi đầu, mặt đăm chiêu suy nghĩ một lúc.
Sau đó, anh ấy hạ giọng, có vẻ khá cẩn trọng.
“Cậu ấy liên lạc với em à?”
“Vâng.”
Chuyện đã như vậy rồi, tôi đã đưa số điện thoại, đúng là tôi đã nhận được liên lạc cá nhân từ anh ta.
Dù dạo này yên ắng, nhưng không biết lúc nào anh ta sẽ liên lạc lại với mấy lời tào lao khác.
Tôi nuốt khan, rồi nói thêm.
“Vì làm MC đặc biệt nên bọn em có buổi phỏng vấn cùng nhau.”
“À, ra vậy.”
Seong Ji Hoo day day thái dương và tiếp lời.
“Đúng là giữa T.P.L và The Way có quan hệ không mấy thân thiện. Nhưng đó là bề ngoài thôi, thực tế thì bọn anh khá thân thiết.”
Từng có thời gian hai nhóm bị đặt vào thế cạnh tranh, fandom cả hai từng xảy ra nhiều xích mích.
Tuy vậy, theo lời Seong Ji Hoo thì các thành viên của The Way có tính cách khá ôn hòa.
Dù The Way đang lên rất nhanh, nhưng với tư cách là một trong những nhóm thuộc hàng top, T.P.L chưa đến mức cảm thấy bị đe dọa.
Nhưng đó là chuyện của cả nhóm nói chung…
“Còn Kim Woo Chan thì…”
Giọng Seong Ji Hoo trở nên thận trọng hơn.
Có vẻ anh ấy đang đắn đo không biết có nên nói điều này với hậu bối không, anh ấy im lặng một lúc mới mở miệng.
“Nói thật thì… cậu ta hơi…”
“Vâng.”
“Có chút… kỳ quặc về mặt tinh thần ấy.”
Tiếc là thông tin đó không giúp được gì nhiều.
“À, em biết mà.”
“Ồ, em biết rồi à!”
Ừ, tôi biết rồi. Biết rất rõ.
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣