Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 187
“Này. Cơ thể em ổn chứ?”
Người đến công ty ngay sau khi nghe tin tình hình là Do Seo Jun.
Bình thường vì thấy phiền nên chẳng bao giờ anh ấy bén mảng tới gần Doubles, vậy mà hôm nay anh ấy thậm chí gõ cả cửa phòng tập, chứng tỏ dù ngoài mặt tỏ ra thản nhiên trong lòng anh vẫn lo lắng không ít.
Vừa thấy tôi, anh cau mày nói ngay:
“Cái chân như vậy mà còn đòi tập tành gì.”
“Em vẫn có thể hát khi ngồi mà.”
Hơn nữa, tôi không bị thương nặng.
“May là không bị gãy xương… Nhưng phải cẩn thận trong vòng hai tuần tới.”
Chỉ là dây chằng hơi bị giãn thôi. So với cú ngã từ độ cao đó, quả thật tôi chỉ bị thương nhẹ.
Bác sĩ dặn tôi nên đeo băng cố định và không làm việc quá sức trong hai tuần tới…
“Ha…”
Ngày comeback còn chưa tới ba tuần nữa.
Tôi ôm lấy cái đầu đang đau nhói, cố gắng sắp xếp lại tình hình.
Nếu phải tìm điểm đáng mừng, đó chính là tôi đã học trước kha khá phần vũ đạo để quay MV, nhưng tôi vẫn chưa có dịp tập vũ đạo đồng bộ với các thành viên.
Việc cần luyện tập thì chất đống, nội dung phải quay thì không đếm xuể.
Thế mà tôi lại phải ngồi một chỗ suốt hai tuần ngay trước thềm comeback.
Các anh trong nhóm bảo rằng đến tuần comeback vẫn kịp để luyện vũ đạo, nên đừng cố quá… nhưng làm sao tôi có thể ngồi yên một cách thanh thản được chứ.
Do Seo Jun liếc nhìn sắc mặt tôi một cái, anh thở dài.
“Đừng sốt ruột. Không khéo lại bị thương tiếp đấy.”
“Không sao đâu.”
“Đừng có ra vẻ mạnh mẽ. Em muốn gãy luôn cái chân còn lại, mới thấy hối hận à?”
Đây là lý do anh phản đối việc đến phòng tập. Nhưng lời anh nói cứ trôi từ tai này qua tai kia của nhóc ấy.
“Khi bác sĩ căn dặn phải cẩn thận, nó không phải kiểu ‘cẩn thận khi đi lại’ hay ‘cẩn thận khi nhảy nhót’ đâu. Là phải ngồi im re, như con chuột chết ấy, hiểu chưa?”
“……”
“Lúc nhỏ, khi nhóc đòi làm Spider-Man, rồi nhảy từ tầng hai xuống, lúc đó là anh biết tất rồi.”
Ơ kìa.
“Nghe như anh là người nuôi em lớn ấy…”
“Không nuôi, mà là ném cho lớn đấy.”
Anh tự nhận thức tốt vậy là may rồi.
Tôi khẽ lắc đầu rồi buột miệng nói ra suy nghĩ thật của mình.
Nghỉ hai tuần, nếu nhìn vào lịch trình đã chạy suốt thời gian qua, tôi xứng đáng cho bản thân nghỉ ngơi một chút.
Nhưng, lòng tôi không có đủ dư dả để an tâm ngồi không.
“Album lần này… nhất định phải thành công. Nên em mới vậy.”
“Sao cơ?”
Lông mày Do Seo Jun khẽ nhướng lên. Có thể với anh thì câu nói của tôi hơi lạc đề, nhưng tôi hoàn toàn nghiêm túc.
Lạ lắm, nhưng tôi cứ cảm thấy sốt ruột.
“Nhóm tụi em đang làm tốt mà. Sao tự nhiên lại cư xử không giống em chút nào thế?”
Không biết có phải do thay đổi thành viên không, Stardust đang phát triển với tốc độ nhanh hơn cả kiếp trước.
Tuy nhiên, cho đến nay, vẫn chưa có gì đi chệch khỏi lộ trình lớn mà tôi biết trước đó.
Ngay từ đầu, miễn là các thành viên không gây chuyện, thì đây vốn đã là nhóm có khả năng thành công rồi. Tôi chỉ cần chọn đúng bước đi, nhóm sẽ thuận buồm xuôi gió.
Trong số những biến số ít ỏi, việc Cha Seong Bin từ chối đưa ca khúc của anh làm bài hát chủ đề, đó là một trong những biến số lớn nhất.
Và người đã biết rõ tất cả điều đó, rồi vẫn chọn bài hát mới thay cho bài cũ—chính là tôi.
Tôi tránh ánh nhìn dò xét của Do Seo Jun và bật cười khẽ.
“Dù sao đây cũng là full album thứ hai. Em muốn làm thật tốt.”
Có vẻ anh hiểu nhầm ý tôi thì phải, sắc mặt anh ấy bỗng nghiêm hẳn.
“Này, em tính làm ba năm rồi nghỉ luôn đấy à?”
“Không ạ.”
“Anh biết nói sức khỏe với mấy đứa chưa đến hai mươi tuổi như em, em sẽ không bao giờ bỏ vào tai đâu. Nhưng nếu muốn làm nghề này lâu dài, em nên biết tiết chế chút đi.”
“Anh mới là người nên biết tiết chế ấy.”
“Hết nói nổi em luôn đó.”
Tôi biết anh trai làm việc đến tận khuya mỗi ngày.
Nghe tôi nói vậy, Do Seo Jun ngay lập tức tỏ thái độ chán chường.
“Tỉnh dậy lúc năm giờ sáng có hơi quá rồi đấy, anh không cảm thấy vậy sao?”
“Là dậy sớm đó nhóc.”
“Cũng không ổn lắm đâu.”
“Gọi là miracle morning đó, tụi nhỏ bây giờ ai cũng làm vậy.”
Gì mà miracle morning chứ,
Bên em gọi chuyện đi ngủ lúc ba giờ và dậy lúc năm giờ là… “thức trắng đêm” nhé.
Cả xã hội đều công nhận điều đó.
Ngay khi tôi đang cố đổi hướng mấy lời cằn nhằn của anh trai sang hướng khác, thì Jin Se Hyun xen vào.
“Theo em thấy thì cả hai không ai có tư cách dạy bảo người kia hết á.”
“……!”
Jin Se Hyun cúi đầu, ngồi phệt xuống sàn phòng tập.
“Anh đừng lo. Nếu Seo Han đòi nhảy múa, em sẽ lôi em ấy nằm xuống giường cho bằng được.”
“À, cảm ơn em.”
Buổi học vũ đạo đã kết thúc, cũng đến giờ các anh khác trong nhóm lần lượt quay lại phòng tập.
Do vẫn chưa quen mặt với ai ngoài Cha Seong Bin, nên nụ cười của Do Seo Jun có chút gượng gạo.
Anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh cất lời:
“Dù sao hôm nay có anh có việc ở đây, gặp mặt chỉ là nhân tiện thôi, không phải chỉ vì vụ này.”
Vừa nói, anh vừa lục túi áo.
Từ trong túi, anh rút ra một tấm danh thiếp.
Do Seo Jun nở một nụ cười toe toét, nói tiếp:
“Dù sao vì bị thương nên em không vui vẻ gì… Anh mang đến tin tốt để em vui lên đấy. Phía công ty cũng sẽ nhận được thông báo, nhưng anh là người đầu tiên báo cho em.”
“Gì vậy?”
Tôi vừa nhìn tấm danh thiếp vừa lắng nghe lời anh nói.
“Em biết biên kịch Lee Yugyeong mà, đúng không? Người từng làm việc chung với anh trong A Boy’s Dream ấy.”
Tôi nghĩ có lẽ anh Cha Seong Bin biết rõ hơn tôi mới đúng.
Cố gắng nhớ lại, hình như tôi đã từng gặp cô ấy một lần trong phòng chờ.
Tôi cố gắng gợi lại khuôn mặt mờ nhạt nhưng lại lắc đầu.
“Biên kịch đó lần này chuyển sang chương trình của Music Bank rồi.”
Nếu là Music Bank thì…
Là chương trình âm nhạc phát sóng trên đài SBC.
“Tuần comeback em rảnh đúng không?”
Mở đầu đột ngột khiến tôi tròn xoe mắt nhìn.
Jin Se Hyun, người đang lặng lẽ lắng nghe, cũng lập tức dựng tai lên.
“Biên kịch liên lạc gấp….”
Nghe nói idol nam hiện đang là MC của Music Bank, do trùng lịch với chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới nên không thể tham gia ghi hình.
Ánh mắt của Do Seo Jun liếc xuống tấm danh thiếp.
“Kiểm tra thử đi. Là đề nghị làm MC đặc biệt đấy.”
***
Cùng thời điểm đó, trên trang JackJack, từ khóa ‘tụi Doubles’ đang leo lên top trending theo thời gian thực.
Nhấn vào từ khóa sẽ có một loạt những bình luận nặng lời hiện ra.
@hamseo29
Nghe nói Seo Han bị ngã trong lúc quay MV.
Không đến mức gãy chân nhưng dây chằng mắt cá chân bị giãn, hiện đang bó bột nửa chân ㅠㅠ
Mẹ nó, quản lý phim trường kiểu gì mà để bé nhà tôi bị ngã vậy?
Hẳn là bé hoảng lắm, tôi tức điên lên được.
Tin tức về chấn thương của Do Seo Han – thành viên nhóm Stardust – đã lan truyền rộng rãi.
Sau dòng tweet đầu tiên được cho là từ người có thông tin chính xác, hàng loạt fan tức giận đổ vào bình luận.
[Nghe nói Do Seo Han bị thương lúc quay MV]
Nhân viên ở phim trường bảo là do ốc thang bị lỏng nên cậu ấy bị ngã.
Đã quay ở độ cao như thế thì ít nhất phải chú ý đến an toàn chứ?
Lỡ như chấn thương nghiêm trọng hơn thì sao?
Doubles điên thật.
– Tôi nói thật, sắp comeback mà lại để quay kiểu nguy hiểm thế, làm bé bị thương nữa.
└ Dù là quay MV đi nữa…
└ Cũng không nên quay kiểu đó;;
└ MV kiểu này chẳng khác gì cố ý giết nghệ sĩ.
– Không phải do trượt chân, mà do ốc vít bị lỏng?? Điên tiết thật!
└ Quản lý an toàn cái mẹ gì vậy…
└ Một cái thang có mất bao nhiêu tiền đâu, mua cái mới đi chứ.
└ Nếu ngã từ độ cao hơn thì phải làm sao? Chắc chắn do họ không quan tâm đến vấn đề an toàn của nghệ sĩ. Nếu ngã xuống, đầu tiếp đất trước thì đã có chuyện lớn rồi ㅠㅠ
– Bỏ qua mấy chuyện khác, thấy tụi Doubles im thin thít mấy ngày mới là đáng ghét nhất.
└ Bọn này chắc phải bị đánh mới chịu nghe.
└ Fan không lên tiếng chắc chúng tưởng không ai biết luôn ấy, tội nghiệp bé nhà mình quá ㅠㅠ
└ Gần đây làm ăn được chút lại tưởng mình giỏi thật àㅋㅋㅋ
└ 22222 Nếu là Doubles, thì đến ngày giải thể cũng chẳng làm ăn ra gì đâu.
└ Tụi nó toàn tụng câu: “Bảo vệ nghệ sĩ~”
└ Thật ra là bảo vệ cái điện thoại ấy
└ Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy tụi nó bảo vệ nghệ sĩ cái kiểu gì luôn
– Gần đây cứ tưởng làm ăn được tí…
– Mà tụi Doubles vẫn thế à.
– Giấu chuyện này mấy ngày, rồi giờ mới thông báo, bị chửi cũng đáng.
Dusty Yoo Jin thở dài, lướt điện thoại xuống.
Tai nạn té ngã khi quay MV.
Không chỉ giãn dây chằng, có khi đã thành chấn thương nghiêm trọng hơn.
Ban đầu không có thông báo chính thức, chỉ có tin đồn, khiến fan hoảng loạn không ngừng.
Fan tức giận đến mức suýt nữa tổng tấn công trên JackJack, nhưng nhờ chính Seo Han lên livestream bảo rằng cậu ổn nên tình hình mới dịu đi đôi chút.
Mà đúng hơn là… nhờ cái cách nhảy tưng tưng như cún con hí hửng và spoil một đống chuyện mới khiến fan không giận nổi nữa.
– Concept album lần này hả? Bài mở màn của bọn mình sẽ theo concept sexy đấy!
– Mọi người hãy trông chờ vào phiên bản sexy của mình nhé!
Và thế là… tung ra thông tin sai lệch.
Trước khi kết thúc live, cậu ấy còn nói một câu rất đáng ngờ.
– Các anh đang tập vũ đạo thay phần của mình. Còn mình đang chuẩn bị điều gì đó thú vị… nhưng là bí mật nhé!
***
Thì ra là nó.
[Do Seo Han sẽ làm MC đặc biệt tuần sau??]
***
Phòng chờ của Music Bank.
The Way – nhóm nhạc nam năm thứ 7 – đã đủ thâm niên để sử dụng một phòng chờ lớn riêng biệt như một nhóm idol hạng nhất.
Min, thành viên của The Way vừa hoàn thành makeup, nhíu mày khó chịu vì tiếng cười vang bên cạnh.
Lý do là Kim Woo Chan đang cười phá lên khi xem màn hình.
“Trời ơi, trùng hợp kiểu này có thật không nhỉ?”
“…Cái gì?”
Min xoay đầu lại với gương mặt thờ ơ.
Nhìn vào màn hình, là cảnh quen thuộc trong chương trình phát lại của dự án Stardust.
Đã hai tuần rồi Kim Woo Chan chỉ cắm đầu cày lại chương trình đó.
Min vốn muốn nhắc vặn nhỏ âm lượng loa lại một chút, nhưng rồi lại thôi.
Trong nhóm, hình tượng của gã này chỉ gói gọn trong hai chữ: điên rồ.
Đã bên nhau 7 năm, lại còn là em trai kém một tuổi, vậy mà đôi khi Min vẫn cảm thấy xa lạ với nhóc này.
Đặc biệt là trong những lúc như bây giờ.
“……”
Người vừa mới cười phá lên ban nãy nay bỗng đăm đăm nhìn vào kịch bản phỏng vấn với gương mặt lạnh tanh.
Con người sống phải có cảm xúc liền mạch một chút chứ. Đúng là không thể hiểu nổi gã này mà.
Tuy vậy, nhóc ấy không bao giờ va chạm với các thành viên khác, bởi vì…
‘Tốt bụng.’
Kỳ quái, nhưng lại là kiểu người tốt.
Chưa từng gây scandal nào trong giới giải trí, cũng không có mấy chuyện xì xào yêu đương.
Lúc tập luyện còn chăm chỉ, cả hát lẫn nhảy đều không có điểm yếu.
Thậm chí khi đứng trước ống kính còn biết diễn như một người bình thường nữa.
‘Vậy là đủ rồi.’
Min không mong chờ gì thêm.
Nhóm vẫn đang tiến triển tốt, năm nay cũng đã tái ký hợp đồng suôn sẻ, chỉ cần tiếp tục như vậy là ổn.
Hơn nữa, trong nhóm, người đối đáp lại với mấy lời tào lao của Kim Woo Chan tốt nhất cũng chính là Min.
Ngay lúc đó.
“Special MC… Do Seo Han…”
Khóe môi của Kim Woo Chan hơi nhếch lên một cách đầy ẩn ý.
“Không ngờ lại gặp được lúc này, đúng là định mệnh mà.”
“Hử?”
Lần trở lại này của The Way, quả thật mất kha khá thời gian.
Do quá trình điều chỉnh hợp đồng tái ký kéo dài, suýt chút nữa nhóm đã tan rã, nên việc comeback lần này bị trễ cũng không có gì lạ.
Vậy mà lại gặp được Do Seo Han trong lần comeback tại Music Bank sau ngần ấy thời gian, với tư cách là MC đặc biệt.
Tôi buột miệng nói như thể đang phấn khích thật sự.
“Nếu không gặp được lúc này, em không biết phải tìm gặp bằng cách nào nữa.”
“…Cậu biết em ấy là ai à?”
“Ừ.”
Tôi chỉ tay vào màn hình và cười tươi rói.
“Thấy nhiều rồi còn gì.”
Min chớp mắt một lúc, rồi lắc đầu.
“Đâu phải gặp trực tiếp.”
Chịu không nổi luôn đấy.
“Nói mấy lời kiểu đó sẽ khiến em ấy phát hoảng đấy. Dù gì cũng là hậu bối xa lắc, đừng làm người ta sợ chứ….”
Ngay từ đầu, tân binh đã cảm thấy khó xử khi phải đối mặt với nhóm idol hàng đầu như The Way.
Cộng thêm thằng điên như hắn lao tới, mấy đứa nhỏ mới debut chắc sẽ phát khiếp lên mất.
Vấn đề là…
Tên này thậm chí quan tâm quá mức đến StarDust một cách vô nghĩa.
“Ừ, mấy em ấy nổi lắm đúng không?”
“Hậu bối cùng công ty còn gì. Seong Ji Hoo cực kỳ cưng bọn nhỏ đấy.”
“Seong Ji Hoo á? Người như anh ấy mà cũng cưng người khác à?”
“Nghe nói thế đấy.”
Tôi bật cười sặc sụa như thể gặp chuyện buồn cười quá mức.
Buông một câu mà chắc chỉ tôi hiểu được.
“Đường đường là Seong Ji Hoo lại muốn che chở ai đó sao? Wow, chắc vì là kiểu ‘irregular’ nên mới vậy…”
“…….”
Min của The Way cuối cùng cũng bỏ cuộc trong việc cố hiểu tôi.
Dù vậy, tôi vẫn cười tươi và tiếp tục bắt chuyện với anh ta.
“Anh không thấy cậu nhóc đó kỳ lạ à? Mới mười chín tuổi thôi mà ánh mắt đầy tinh quái. Cách hành xử cứ như sống hai kiếp vậy.”
“…Anh không thấy gì cả.”
“Chọn lá bài nào là trúng ngay cái đó. Chuyện đó… thật sự phi thường đấy.”
Tôi hạ giọng, nói nhỏ như đang thì thầm bí mật.
Ánh mắt chắc chắn như thể tôi là nhà tiên tri thời mạt thế hay gì đó.
Min rùng mình ghê tởm.
“Aish…”
Cuối cùng, không chịu nổi mấy lời linh tinh của tôi, Min quay lưng đi.
Nhưng tôi cũng chẳng mấy quan tâm đến anh ta nữa.
Ánh mắt tôi dán chặt vào màn hình điện thoại.
Sượt, sượt.
Tôi lướt nhanh qua, dừng lại khi thấy thứ mình muốn — album debut của StarDust.
Mini album vol.1, <Vũ trụ song song>.
Parallel Universe, huh…
Tôi lặp lại cụm từ đó trong đầu, khẽ nhếch môi cười.
“Không chừng đúng là vào đúng cái nhóm hợp với mình rồi đấy.”
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣