Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 186
“Tiêu đề là gì ạ?”
“À. Ừm… Hình như vẫn chưa được quyết định. Mới chỉ có đoạn giai điệu ngân nga bằng tiếng nước ngoài, có lẽ phần lời sẽ phải viết lại hoàn toàn.”
Tiêu đề của bài hát vẫn chưa xác định.
Nhưng, dù tôi không nghe tên bài hát, tôi cũng chắc chắn rằng đây là một ca khúc hoàn toàn khác với bài hát ở kiếp trước.
Tình huống lần này cũng khác với khi phát hành album debut.
Lúc đó, nhờ qua tay Cha Seong Bin mà chất lượng bài hát mẫu được nâng lên… Nhưng lần này, hình dạng demo của bài hát hoàn toàn khác.
Nhịp của beat cũng khác, tempo của bài cũng vậy.
Không có đoạn melody nào trùng khớp.
Sau khi nghe bản hướng dẫn mà nhân viên A&R bật lên khoảng hai ba lần nữa, tôi mới có thể buông bỏ và thừa nhận điều đó.
Đây đúng là bài hát khác hẳn.
“……”
Vậy thì bài hát của kiếp trước đã đi đâu?
Tôi muốn biết tung tích của bài hát đáng ra phải là ca khúc chủ đề của chúng tôi.
Vì vậy, dù có vẻ hơi kỳ lạ, tôi vẫn cố gắng lên tiếng một cách cẩn trọng nhất.
“Em có chút tò mò… Không biết bài hát mẫu có tiêu đề Flexion có được đưa vào danh sách bài hát chủ đề không ạ?”
“Flexion…?”
Trước câu hỏi của tôi, các nhân viên A&R trông có vẻ trầm ngâm.
Họ là những người đã tiếp nhận hàng loạt bài hát mẫu từ các nhạc sĩ trong quá trình tìm kiếm bài hát cho album.
Chắc chắn sẽ có vài bài được sáng tác vội vàng, chất lượng kém, nhưng phần lớn đều ở mức đủ để đưa vào album ngay lập tức.
Nếu là những bài trong danh sách tiềm năng cho album tiếp theo của các nghệ sĩ nhà Doubles, họ hẳn đã nghe kỹ và ghi nhớ nếu tiêu đề quen thuộc.
Thế nhưng…
Phản ứng đưa ra khá lạnh nhạt.
Quản lý Kim Seyoung của đội A&R nghiêng đầu trả lời:
“Lần đầu tiên tôi nghe thấy tên đó. Hình như không có bài nào như vậy cả.”
“Tôi cũng vậy… Em có nhớ giai điệu không? Tôi có thể tìm thử xem.”
Cũng có khả năng tiêu đề của Flexion đã bị đổi, nhưng tôi thấy ngần ngại khi đột ngột hát lại giai điệu đó ở đây.
Chủ bài hát có thể sẽ nghi ngờ tôi đang làm rò rỉ bài chưa công bố. Tôi vội xua tay và cười trừ.
“Không ạ. Chỉ là gần đây em cảm thấy mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó thôi.”
May mắn là họ không để tâm quá nhiều.
Tôi nhanh chóng đổi chủ đề, chuyển sang câu chuyện khác một cách tự nhiên.
Và rồi, một tuần sau—
Tung tích của Flexion xuất hiện từ một nơi tôi không ngờ tới.
***
Phòng làm việc của Cha Seong Bin. Đây là một phòng làm việc nhỏ mà Doubles đã chuẩn bị riêng để anh ấy tập trung sáng tác, nay đã chật kín các thiết bị âm thanh đến mức không còn chỗ để đặt chân.
Vốn dĩ Cha Seong Bin nói rằng anh thường làm việc tốt nhất khi ở một mình, vì vậy không có nhiều thành viên lui tới nơi này…
‘Dạo gần đây anh ấy không sáng tác được bài nào tốt cả. Anh ấy bị rơi vào slump hay sao ấy.’
Tôi đến đây để an ủi Cha Seong Bin đang lo lắng, và tình cờ được nghe các bài mẫu chưa công bố.
“Bài này…”
Tôi khẽ thốt lên với giọng run rẩy. Cha Seong Bin mở to mắt hỏi lại:
“Sao? Không hay à?”
Bài tôi vừa nghe chính là Flexion của Cha Seong Bin.
Tiếng bass trầm nặng kết hợp với âm thanh synthesizer được lồng ghép đầy bí ẩn.
Giai điệu vừa mạnh mẽ lại vừa mơ hồ – đúng là bài Flexion mà tôi biết.
Thì ra bài này do Cha Seong Bin sáng tác.
Vậy nên nó mới không có trong danh sách ứng viên của bài hát chủ đề.
Cha Seong Bin ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thật ra tôi cũng đâu có hiểu gì hơn anh ấy đâu.
Tôi nuốt nước bọt, hỏi Cha Seong Bin:
“Tại sao anh lại không đưa bài này cho họ vậy ạ?”
“Ờ…”
Trước khi quyết định bài hát chủ đề, bên đội A&R cũng từng tìm đến Cha Seong Bin.
Từ album debut đến giờ, anh ấy đã đóng góp không ít cho các bài hát chủ đề của Stardust.
Ở Doubles, mọi người đã công nhận anh ấy như một nhà soạn nhạc thực thụ.
Không hề được cộng điểm do là một thành viên trong nhóm, nếu bài hát hay, nó vẫn được đưa vào danh sách ứng viên mà không có bất cứ định kiến gì – đó là thái độ của đội A&R.
Chắc chắn họ đã ngỏ ý xin bài, thế thì tại sao anh ấy lại không đưa bài này?
Tôi đang hỏi lý do đó.
Sau một lúc do dự, Cha Seong Bin bật ra lời đáp:
“Vì anh không đủ tự tin.”
“Không đủ… tự tin?”
Tôi nhíu mày, cố hiểu ý câu nói đó.
Cha Seong Bin mà tôi biết đúng là người hay thiếu tự tin, nhưng nếu so với kiếp trước thì giờ anh đã khá hơn nhiều rồi mà?
Đây là người từng muốn rời nhóm vì tinh thần quá yếu.
Hiện tại anh đang hoạt động tốt trong nhóm, và còn có vẻ đã tự tin hơn nhiều trong khoản sáng tác nữa.
Vậy thì tại sao anh lại cất bài Flexion – bài mà mà ở kiếp trước đã được phát hành và không gặp vấn đề gì – vào ổ cứng thế kia?
Tôi bực bội nói ra:
“Anh sáng tác hay lắm.”
“À không, không phải anh không tin vào tài sáng tác của mình. Bây giờ anh biết là anh giỏi rồi~”
Cha Seong Bin cười gượng, rồi nói tiếp:
“Ý anh là… anh không tự tin vào bài này.”
Tôi chớp mắt nhìn về phía Cha Seong Bin. Thấy anh cười nhẹ, có vẻ là đang thật lòng.
“Tại sao ạ? Anh thấy bài này không hay sao?”
“Thiếu chút gì ấy.”
Cha Seong Bin nhấn chuột mở lại bản hướng dẫn.
Bài Flexion mà tôi từng biết vang lên từ loa.
“Em cũng thấy vậy mà đúng không? Bài này… thiếu gì đó. Không phải kiểu có thể làm ca khúc chủ đề~.”
Cha Seong Bin lắc đầu, lẩm nhẩm ngân nga theo giai điệu.
“Đúng là vẫn hơi yếu.”
“……”
Tôi vừa nghe anh nói, vừa lục lại ký ức.
Thật lòng mà nói, ca khúc chủ đề Flexion trong full album thứ hai của Stardust ở kiếp trước từng đạt được thành tích khá tốt.
Từ khóa ở đây là “khá tốt” – nghĩa là, không bùng nổ.
Stardust rõ ràng đã có đà tăng trưởng mạnh từ sau mini album thứ hai.
Thế nhưng, ở full album thứ hai – vốn được kỳ vọng rất nhiều – nhóm lại chỉ đạt mức giữ được phong độ.
Không có bước nhảy vọt về mặt doanh số mở bán đầu tiên hay thành tích sự nghiệp.
Thời điểm đó, có lẽ vì ngửi thấy mùi cơ hội mà fandom các nhóm khác cũng dồn sức vào cạnh tranh khá gay gắt.
– Stardust hết thời rồi hả? Đã đến đỉnh cao và tụt dần à?
└ Nói vớ vẩn gì vậy, doanh số mở bán tuần đầu tăng mà. Không thấy là bọn họ bán được tận 600 nghìn bản à?
***
– Trước khi album phát hành thì suốt ngày PR kiểu “đã đạt triệu bản pre-order” các thứ, cuối cùng thì cũng trượt chân đúng không kakakaka
└ Vốn dĩ mấy nhóm sống sót từ show sống còn thường có album debut đỉnh nhất, càng về sau càng đi xuống. Dù vậy, nhóm này cũng giữ được khá lâu mà.
└ Gì cơ, chưa tụt đâu nhá kakakaka
Lời nhận xét rằng bài này không đủ cảm giác “chủ đề” của Cha Seong Bin sắc sảo hơn tôi nghĩ.
Nhưng mà, nói thế không có nghĩa là bài này tệ. Đây là một bài có thể “ăn” ổn áp.
Không biết có phải gương mặt đang trầm ngâm của tôi bị hiểu nhầm ý hay không, mà Cha Seong Bin ngước nhìn tôi và lên tiếng:
“À… thật ra sau khi tin đồn bất hòa nổ ra, anh đã suy nghĩ một chút…”
“Tin đồn bất hòa á?”
“Ừ, Jun Seo nói một câu thế này… rằng fan thích cậu vì đó chính bản thân cậu, kiểu kiểu như thế.”
Cha Seong Bin khẽ ho khan, có vẻ ngại ngùng.
“Anh đã cố gắng hết sức để làm ra một bài chủ đề cho album full lần này. Mấy cái khác anh không giỏi, nhưng sáng tác là điểm mạnh của anh. Nếu có thể đóng góp được cho nhóm bằng cách đó thì còn gì tốt hơn nữa.”
Tôi không biết anh ấy lại có suy nghĩ như vậy.
Vì cứ liên tục bị fan cá nhân chửi bới, có lẽ trong đầu anh ấy nghĩ rằng cách duy nhất để khẳng định vị trí là đưa được bài do mình sáng tác thành bài hát chủ đề.
“Nhưng mà… không cần cố chứng minh với những người không thích anh. Nếu đây là bài mà ngay cả bản thân anh cũng không hài lòng, có cần phải gắng gượng nhét vào album không? Nếu sau này viết được bài khác hay hơn, khi đó thêm vào cũng không muộn. Chỉ là anh đã nghĩ thế thôi~”
Kiếp trước, sự vội vàng của anh ấy đã khiến một bài hát chưa hoàn thiện trở thành ca khúc chủ đề.
Vì đó là bài có chất lượng đủ tốt, lại còn có thể dùng truyền thông kiểu “tự sáng tác bởi thành viên”, nên phía Doubles có lẽ đã chỉnh sửa sơ qua và cho comeback luôn.
Kết quả thì… cũng không tệ.
“Ừm.”
“Sao thế, phản ứng gì vậy? Bài hát chủ đề hôm qua nghe không ổn à?”
Cha Seong Bin nghiêng đầu hỏi.
“Tai anh thì thấy ổn. Sao, em thấy bài của anh hay hơn hả?”
Khuôn mặt tươi cười đó phát ra giọng điệu trêu ghẹo. Tôi đáp ngay không chút ngần ngại:
“Không ạ. Em thấy bài hôm qua hay hơn.”
“…Em phũ thật đấy.”
Cha Seong Bin lầm bầm, nhưng nhìn vẻ mặt trông không giống bị tổn thương, có lẽ chính anh cũng nghĩ thế.
Tuy nhiên, tôi lại thấy hơi lo.
Nếu dùng bài này chắc chắn nhóm sẽ không flop.
Tôi không biết gì về bài mới cả. Cho đến khi trình làng trước công chúng, tôi không thể đoán được phản ứng sẽ thế nào.
Cha Seong Bin đảo mắt quan sát tôi đang đứng lặng lẽ, có vẻ thắc mắc sao tôi lại bỗng dưng trầm ngâm trước bài hát của chính anh.
“Sao mà em sửng ra thế…?”
“À…”
Sau vài phút trôi qua, cuối cùng tôi cũng đưa ra quyết định.
“Đi thu bài hát chủ đề đi ạ.”
Tôi quyết định tin vào đôi tai của chính mình.
***
“Tiếp theo, quay cảnh tiếp nhé!”
Trên trường quay MV của bài hát chủ đề. Quả nhiên, Doubles cho thấy họ đã đầu tư khá công phu cho full album lần này, trường quay có quy mô cực kỳ hoành tráng.
Bức tường khổng lồ trải dài phía sau sân khấu. Những dây leo màu xanh phủ đầy bên trên khiến khung hình trông rất hùng vĩ.
“Cảnh tượng đẹp quá.”
“Đỉnh thiệt.”
Jin Se Hyun khẽ cảm thán trong khi nhìn vào camera.
Từ nãy Seo Ha Im vẫn cầm máy quay cá nhân đi khắp phim trường. Anh ấy đang quay video hậu trường cho MV.
Seo Ha Im giơ máy quay về phía chúng tôi, anh hỏi:
“Seo Han, Se Hyun. Hôm nay hai người thấy thể trạng thế nào~?”
“Tốt lắm ạ. Thời tiết ấm hơn em nghĩ.”
“Đúng ha~”
Vì là bài hát phát hành vào mùa xuân nên trang phục khá nhẹ nhàng, tôi từng lo lắng sẽ lạnh vì phải quay ngoài trời.
Nhưng khi bắt đầu quay, nắng ấm lại rọi đầy phim trường.
Tôi cười với máy quay và nói lời chào:
“Lần này bài hát cũng được làm rất hay, chắc các bạn Dusty sẽ thích lắm…”
“Anh cũng nghĩ thế.”
“Mong mọi người ủng hộ Su Pul thật nhiều nhé!!”
Đúng lúc đó, đạo diễn hình ảnh gọi tôi.
“Seo Han-ssi!”
Tới lượt quay cá nhân rồi. Tôi chạy lại trường quay, hai người kia cũng chạy theo sau.
“Ah, đi xem Seo Han quay phim nào!”
“Phải theo dõi xem em út có quay tốt không mới được.”
Cảnh quay cá nhân của tôi là ngồi trên tường và thả một chiếc máy bay giấy màu xanh.
Chiếc máy bay giấy được gấp từ vé. Để quay được cảnh đó, tôi phải leo lên ngồi trên bức tường cao.
“Cẩn thận khi trèo lên nhé!”
“Vâng ạ.”
Cao hơn tôi tưởng.
Cha Seong Bin vừa quay xong cảnh riêng, anh ném lời trêu chọc:
“Do Seo Han sợ độ cao lắm~”
“Không hề.”
Dù sợ mấy trò chơi cảm giác mạnh, tôi lại không có chứng sợ độ cao, tôi không chần chừ nắm lấy thang leo.
Các staff phụ trách vội vàng giữ thang giúp tôi, nhưng thực ra cũng không cần thiết lắm.
“À, em ổn mà.”
Cót két—
Chiếc thang hơi lắc nhẹ, tôi leo lên và ngồi trên bức tường.
Khi cúi xuống nhìn dưới, tôi có chút bất ngờ. Giờ thì tôi hiểu vì sao mấy anh lại trêu mình.
“Wow, cao ghê…”
Cảm giác hẳn phải hơn 2 mét. Tôi vừa nghĩ quay từ dưới lên sẽ khiến khung hình rất hoành tráng vừa đung đưa chân trong không trung.
“Whoa, cái gì vậy. Do Seo Han ngầu quá.”
“Từ đây nhìn xuống, cảnh đẹp thiệt đó.”
Cùng với lời khen của các anh, giọng nói vang to của đạo diễn vang khắp phim trường.
“Seo Han-ssi! Chuẩn bị quay cảnh solo!”
Đèn đỏ trên camera bật lên, ghi hình từ nhiều góc khác nhau.
Chiếc máy bay giấy nhẹ nhàng rời khỏi tay tôi, bay lên không.
Tôi nghiêng đầu ra sau, đón ánh nắng ấm áp bằng cả cơ thể.
Một cảnh quay mang không khí trong trẻo, rất hợp với bài hát tươi sáng.
Tưởng sẽ quay lâu, ai ngờ lại được đạo diễn gật đầu ngay lập tức.
“Ổn đó.”
“Cảnh này dùng luôn cũng được. Cùng xem lại nào.”
“Vâng ạ! Rõ rồi.”
Tôi gật đầu và lập tức leo xuống.
“Hôm nay sẽ quay hết cảnh cá nhân của từng thành viên, ngày mai chúng ta sẽ quay thêm cảnh của nhóm nhé. Seo Han-ssi ra nghỉ ở chỗ râm mát trướ—”
Ngay khoảnh khắc tôi đặt chân lên thang mà chẳng nghĩ ngợi gì…
Cạch.
***
Ốc vít của thang bị lỏng, tôi còn chưa kịp giữ thăng bằng…
“AA, Do Seo Han!”
Loạng choạng—
Cơ thể nghiêng hẳn sang một bên.
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣