Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 184
#184. Khái Niệm Mới! Nuôi Ve Sầu
Tiếng đèn nhấp nháy trong phòng game.
Các thành viên tụm lại ngồi gần nhau, tròn mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Ha Jun Seo đặt tay lên vai Seo Han với vẻ mặt đầy hoang mang.
“Cái gì đây?”
“…Hình như là game.”
Những trò chơi quen thuộc như đã từng thấy ở đâu đó. Trong số đó, có cả những game tôi từng chơi hồi nhỏ.
Cái này, nhấn vào là chơi được đúng không?
Seo Han đưa tay chạm vào màn hình, ngay lập tức, một con ve sầu pixel nhỏ nhảy bật sang một bên.
“……!”
Đúng khoảnh khắc đó, màn hình game bắt đầu méo mó.
Cùng lúc, gương mặt của các thành viên cũng nhuốm màu kinh hãi.
“Ơ… ơ ơ!”
Nơi vốn là màn hình phòng game, giờ đây xuất hiện một cổng xoáy màu xanh, như thể sắp hút mọi thứ vào trong.
Và rồi…
Cổng xoáy cuộn tròn dữ dội, nuốt chửng tất cả các thành viên chỉ trong nháy mắt.
“Á a a a a a a!”
Bên kia cổng xoáy vang lên tiếng hét thất thanh, giọng nói đó vọng ra:
“VEEE!”
[Ba mươi sáu trò chơi đầy mê hoặc.]
Thử thách thế giới mini-game, nơi bạn có thể thoải mái lựa chọn giữa ba mươi sáu trò chơi khác nhau.
“VE!”
[Chơi mỗi ngày!]
Thử thách thế giới mini-game, nơi tặng quà đăng nhập hằng ngày.
Và trong thế giới tuyệt vời ấy, có một con ve sầu đang sinh sống…
[Veee-eeee-eee.]
Tiếng ve sầu vang vọng đâu đó, màn hình chuyển sang một đoạn chữ neon sáng rực. Seo Ha Im tươi cười rạng rỡ, hào hứng hét lên:
[Khái niệm mới nè! Còn có thể nuôi ve sầu nữa đấy!]
“Cái gì?”
“Ve sầu…?”
Cuối cùng, Ha Jun Seo cầm điện thoại lên, màn hình dần thu nhỏ lại.
Ở vị trí trung tâm, Seo Han đang cười rạng rỡ. Cả bảy thành viên đồng loạt hô to:
[Thử thách thế giới mini-game! Tải xuống ngay bây giờ!]
***
“Phụt! Cái quái gì vậy trời.”
Cha Seong Bin bật cười ha hả khi thấy quảng cáo chạy trên TV. Seo Ha Im lăn lộn, nằm sấp cạnh sofa vì cười quá nhiều.
“Ha… Em cười nhiều đến hết cả sức luôn rồi…”
Còn tôi.
Tôi đưa tay day day thái dương, đầu đau như búa bổ.
Đây là concept lấy cảm hứng từ những trò chơi từng phổ biến vào đầu những năm 2000, được remake lại.
Trong đó, Nuôi Ve Sầu là mini-game theo phong cách pixel, nơi bạn phải tránh chướng ngại vật để sống sót và phát triển kích thước.
Hãng game có vẻ đã quyết định đẩy mạnh quảng bá cho game này… nhưng tôi không ngờ kết quả lại ra như thế.
Tôi ấm ức, lên tiếng phân bua đầy chân thành.
“Không, đạo diễn chỉ bảo em thử kêu một lần thôi mà…”
“Ừ, lúc đó còn nói sẽ không dùng đâu. Hahaha!”
“Á… Em bị lừa rồi…”
Ai mà ngờ tiếng kêu của tôi lại được sử dụng như một đoạn nhạc nền tự nhiên đến vậy.
Thậm chí, nó còn thật đến mức tôi lo rằng có người sẽ tưởng đó là âm thanh ve sầu thật.
Dù gì thì tôi cũng là idol cơ mà.
Tại sao tôi lại đi quay quảng cáo tiếng ve sầu, thay vì quảng cáo nước giải khát chứ?
Thật sự có cần phải kêu dữ dội đến mức đó không?
“Haa…”
Cha Seong Bin cười tủm tỉm, tiếp tục chọc ghẹo.
“Thôi mà, có sao đâu~ Dù gì thì fan cũng biết em là chuyên gia tiếng ve rồi~”
“Đúng là fan biết. Nhưng em đâu có muốn cả nước đều biết chuyện này…”
“Hahaha! Đúng ha! Giờ thì cả nước đều biết em chính là… ve thành tinh!”
Seo Ha Im đang cười khúc khích thì…
“Á!”
Anh ấy đập đầu vào tay vịn sofa, rồi im bặt.
“Chà…”
Tôi lắc đầu, tiện tay lướt điện thoại theo thói quen.
Chẳng hiểu sao ngón tay tôi lại tự động nhấn vào game.
“À mà, mọi người đã chơi thử trò này chưa?”
“Hử? Game á?”
Trước khi nhận quảng cáo, chúng tôi đã nhận được bản beta để trải nghiệm trước.
Vì sợ game có concept kỳ quái, tôi đã thử chơi một chút… và chuyện này xảy ra.
Ha Jun Seo nhìn chằm chằm vào màn hình, mắt mở to.
“Wow, bảng xếp hạng gì thế kia?”
Jin Se Hyun – người cũng đã tải bản beta theo tôi – dụi mắt, kinh ngạc.
Chúng tôi vẫn chơi tiếp sau khi game ra mắt chính thức, nhưng không ngờ thứ hạng của tôi lại như vậy.
“Bình thường thì xếp hạng chỉ ghi theo phần trăm đúng không? Sao của em lại hiển thị số cụ thể?”
“…Nuôi Ve Sầu vui lắm.”
Tôi không muốn thừa nhận, nhưng thật sự là nó rất cuốn. Tôi nghĩ game này sẽ thành công.
Jin Se Hyun bật cười, nói với vẻ trêu chọc.
“Em thật sự… chơi đúng kiểu của em luôn.”
“Hả?”
“À, ý anh là khen đó.”
Cha Seong Bin cũng chen vào. Nhưng nghe kiểu gì cũng thấy giống chọc tức.
“Đúng là Seo Han của chúng ta~ Vì cũng là ve sầu nên em nuôi giỏi thật đấy~”
Không phải như vậy đâu.
***
[Đúng là con người chỉ nên tập trung vào một thứ (?)]
Seo Han của chúng ta đã chứng minh điều đó.
Vì chỉ toàn chăm chăm nuôi ve sầu, cuối cùng đi đóng quảng cáo về ve sầu kìa.
Noi gương Seo Han, từ hôm nay tôi cũng chỉ chăm chăm nuôi ve sầu.
Tôi sẽ trở thành tuyển thủ quốc gia trong trò “Nuôi ve sầu”.
– Cái này… tôi không biết nên bắt đầu chỉ trích từ đâu nữa…
└ Trời ạ, hahaha! Đây không phải quảng cáo ve sầu đâu, là quảng cáo game mà! Hơn nữa, tuyển thủ quốc gia gì chứ? Hahaha! Sao bồ lại nghiêm túc với cái trò pixel này quá vậy!
└ Thế hạng bồ bao nhiêu rồi?
└ (Ảnh) Tôi hạng 18.000 đây!!
└ Do Seo Han hạng 13.000 nè.
└ Hả??? Sao thứ hạng cao vậy???
└ Bé ấy vẫn tiếp tục nuôi ve sầu mà, hahaha!
– Nghe bảo gần đây cả ký túc xá họ đang cuồng trò này lắm, hahaha! Jin Se Hyun với Do Seo Han đang đấu xem ai giỏi hơn á.
└ Hai người đó đang đọ thứ hạng kìa.
└ Sau khi tập luyện xong, họ còn thức trắng đêm để chơi game cơ, lol! Jun Seo livestream méc fan nữa.
└ Trời ơi, đừng có nghiêm túc với cái game pixel khó chịu này coi, lmao!
***
[Trải nghiệm trò chơi nuôi ve sầu kiểu mới]
Cái gì… Cái gì… Sao lại cuốn thế này…?
Cảm giác như đang chơi phiên bản ve sầu của game Ladybug hồi nhỏ vậy.
Tui nghiện mất rồi, tui đã cày suốt 10 tiếng đồng hồ, kakakaka!
– Ban đầu cứ nghĩ “Cái thể loại này thì có gì vui?”, và chẳng biết từ lúc nào lại chơi một cách nghiêm túc…
└ 22222, cứ chơi mãi mà không dừng lại được, hahaha!
└ >> (Hướng dẫn nuôi ve sầu kiểu mới) Phải dùng vật phẩm theo thứ tự này thì mới tối ưu, gần như không có thời gian hồi chiêu.
└ Tôi đi đọc kĩ đây…
└ Nghe bảo Seo Han với Se Hyun sắp livestream chia sẻ mẹo nuôi ve sầu đó.
└ Hahaha! Nó là buổi hướng dẫn chơi game à?
└ Thứ hạng 13.000 đầy uy nghiêm…
└ Mới lên hạng rồi, giờ là 8.900.
└ Sao Do Seo Han cái gì cũng giỏi thế…?
***
Nhờ hiệu ứng quảng cáo, trò chơi nhanh chóng leo lên top bảng xếp hạng. Phản hồi vô cùng sôi động.
‘Mấy đứa đã quảng cáo thì mình thử chơi một chút xem sao nhỉ?’
Ban đầu fan – Dusty – tiếp cận game với tâm lý nhẹ nhàng như vậy, nhưng rồi lúc nào không hay họ lại nghiêm túc cày game.
Trên cộng đồng fan nơi các thành viên giao lưu, ảnh chụp thứ hạng trong “Nuôi ve sầu” được cập nhật liên tục.
Có cả những bài viết khiêu khích Do Seo Han và Jin Se Hyun – những người đang hết mình cày game.
[Tôi đến để đánh bại Do Seo Han]
Chị đây hạng 1.305 nhé.
– Seo Han à, đến đây nào!
└ Hams Seo Han: Không được đâu….
[Hạng 1 đây rồi!]
(Ảnh chứng nhận)
Tôi là người nuôi ve sầu giỏi nhất khu vực này.
– Sao nào, Seo Han? Đấu với tôi đi!
└ Hams Seo Han: Wow….
└ Jin Se Hyun: Cháy quá!
***
Vậy là hai tuần trôi qua.
Những ngày trống vắng trong lúc chờ đợi cũng nhanh chóng vụt qua, và giờ đây Dusty chỉ còn mong chờ đến concert vào tháng Tư.
Nhưng, Stardust đã không chỉ dành thời gian đó để chuẩn bị cho concert.
Ngày 8 tháng 2, đúng 12 giờ trưa.
[Chapter 1 – Bị mắc kẹt trên một chuyến tàu]
Cùng với một tiêu đề tiếng Anh khó hiểu, một video teaser dài hẳn 3 phút đã được đăng tải.
***
Thịch! Thịch! Thịch!
Âm thanh nặng nề như nhịp đập của trái tim bám theo phía sau tôi. Nó đang gõ vào cửa toa tàu, từng chút một tiến đến gần tôi hơn. Hơi thở tôi trở nên gấp gáp.
“Haa… ha….”
Ha Jun Seo biết rõ.
Rằng bản thân đang bị truy đuổi. Rằng tuyệt đối không được để bóng tối kia bắt được mình.
Anh thở dốc, chạy băng qua toa tàu đang rung lắc dữ dội.
Mỗi khi đoàn tàu lắc lư, gương mặt phản chiếu qua cửa kính của anh lại thêm phần tái nhợt. Mái tóc bạch kim óng ánh khẽ đung đưa theo từng bước chạy.
Bên trong toa tàu mang phong cách cổ điển.
Anh không biết bản thân đã băng qua bao nhiêu toa rồi. Ha Jun Seo dồn hết sức lực, tiếp tục lao về phía trước.
Và rồi.
Ở cuối đoàn tàu, thứ mà anh mong chờ bấy lâu cuối cùng cũng xuất hiện.
Thang máy tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
***
Ha Jun Seo lao vào bên trong cánh cửa thang máy đang mở.
“Ưk…!”
Cạnh sườn anh hơi đau vì va vào tay vịn, nhưng không có thời gian để dừng lại.
Cạch—
Với vẻ mặt lo lắng, anh nhanh chóng bấm một dãy số liên tiếp.
Con số gợi nhớ đến một năm nào đó. Anh hấp tấp nhấn nút đóng cửa. Cả bàn tay như đang đập mạnh vào bảng điều khiển, gương mặt anh tràn đầy sự hoảng loạn, như thể sắp phá nát thang máy đến nơi.
Bởi vì.
Bóng tối nọ đang ngày càng tiến lại gần.
Làm ơn. Làm ơn.
Với tâm trạng cầu nguyện trong tuyệt vọng, Ha Jun Seo nhắm chặt hai mắt.
Thịch! Thịch! Thịch!
Bóng đuổi theo anh giờ đây đã gần ngay trước mắt.
Nhưng.
Có vẻ như anh đã kịp trốn thoát trước một khoảnh khắc mong manh.
Vì cánh cửa thang máy đóng lại ngay sát nút.
“Haa….”
Vừa thở phào nhẹ nhõm và khuỵu xuống, ngay khoảnh khắc đó.
Cạch—
Một bàn tay đã kịp chèn vào giữa khe cửa thang máy.
“…A.”
Với vẻ mặt tuyệt vọng, Ha Jun Seo từ từ ngẩng đầu lên.
Phản chiếu trong đôi mắt anh.
Một cái bóng…
Khẽ nhếch môi cười lạnh lùng.
Người đó vô cùng quen thuộc.
Giọng nói ấy nhẹ nhàng cất lên.
“Tìm thấy rồi.”
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣