Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 183
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình.
Tôi đang xem kênh động vật trên điện thoại để thư giãn, nhưng rồi lại tắt đi.
Tôi không ngu ngốc đến mức tìm đọc phản ứng của bình luận.
Dù bài viết có đến 100 bình luận tích cực và chỉ một bình luận tiêu cực, thì thứ sẽ ghim chặt trong đầu tôi vẫn chỉ là bình luận tiêu cực đó.
Tôi chỉ muốn có chút thời gian riêng tư để hít thở thôi.
Mặc dù các thành viên khác có lẽ đang lo lắng.
Khi đang nghĩ rằng có lẽ mình nên ra ngoài giải thích vì thực ra tôi ổn hơn mình tưởng,
Két…
Cánh cửa mở ra, Ha Jun Seo rón rén bước vào. Chỉ cần nhìn ánh mắt cũng đủ thấy gương mặt cậu ấy tràn đầy lo lắng.
Tôi cười nhạt, tựa lưng vào tường.
“Báo trước là tôi chưa sụp đổ tinh thần đâu.”
“…Thật hả?”
Ha Jun Seo nghiêng đầu, dò xét nét mặt tôi.
Tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt hơi căng thẳng.
“Chỉ là tôi đang suy nghĩ thôi.”
“Nghĩ gì?”
“Tại sao tôi lại luôn là trung tâm của cuộc tranh cãi? Những chuyện kiểu đó.”
So với các thành viên khác, tôi thu hút khá nhiều sự chú ý tiêu cực.
Những tranh cãi về nhân cách nhỏ nhặt cứ bùng lên liên tục, và khi chúng lặp đi lặp lại, hình ảnh của tôi bị đóng khung theo hướng không tốt trong mắt một số fan cá nhân.
Mỗi khi có chuyện gì xảy ra, tôi luôn là người bị lôi ra chỉ trích đầu tiên.
Là một trong những thành viên debut ở thứ hạng cao của Stardust Project, tôi có lượng fan đông đảo, đồng thời không hề thiếu antifan.
Không phải tôi không nhận thức được điều đó.
Chỉ là tôi tò mò. Điều gì ở tôi lại khiến họ phản ứng mạnh đến vậy?
“Tôi có vượt quá giới hạn trên sóng truyền hình không? Nếu đúng thì tôi nên sửa điểm nào? Nếu vì tôi mà cả nhóm bị ghét thì thật sự không ổn chút nào. Tôi đang nghĩ về những chuyện như vậy.”
“Ừm…”
Nghe tôi nói, Ha Jun Seo lắc đầu.
“Không biết nữa.”
Cậu ấy dường như đang cố tìm từ ngữ thích hợp, nhưng cuối cùng lại chọn cách nói thẳng.
“Tôi không nghĩ cậu đã đi quá giới hạn. Ngược lại, cậu còn làm bầu không khí sôi động hơn ấy chứ.”
Trong nhóm phải có ít nhất một người như cậu ấy thì những nội dung tự sản xuất mới có thể trở nên thú vị.
Trong Stardust, Seong Bin là một trong những thành viên chủ chốt trong mảng giải trí.
“Có lẽ cậu đang nghĩ rằng cậu chỉ giỏi sáng tác nhạc, nhưng nếu không có cậu thì nội dung của nhóm sẽ nhạt nhẽo lắm. Còn nữa…”
Ha Jun Seo ngập ngừng rồi cười nhẹ.
“Fan thích cậu vì chính con người cậu. Vậy nên, không sao đâu.”
Cậu ấy thật sự nghĩ vậy.
Tôi không thể tưởng tượng cảnh mình dè dặt, giữ kẽ trước fan chỉ vì lo sợ dư luận.
Các thành viên khác cũng không muốn tôi như cũ.
Nếu không làm gì sai, có lẽ tôi nên tự tin hơn một chút.
“Gượng ép thay đổi, đó đâu còn là cậu nữa.”
Những kẻ thích công kích sẽ tìm lý do để chỉ trích dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.
Tự mình chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực vì những kẻ đó ư, không đáng. Ha Jun Seo nói lên suy nghĩ thật lòng.
“Tất nhiên… Cậu làm gì là quyền của cậu. Nhưng tôi nghĩ vậy. Tin đồn bất hòa lần này, lỗi là ở phần biên tập có chủ ý, chứ hai cậu chẳng có gì kỳ lạ cả.”
Ha Jun Seo vỗ nhẹ vào vai tôi, nói.
“Đừng để ý quá.”
“Ừm, đúng nhỉ.”
Tôi gật đầu, mỉm cười.
“Đừng để ý quá…”
Chỉ đến khi nghe câu đó, tôi mới nhận ra mình đã căng thẳng thế nào về buổi phát trực tiếp tối nay.
Tôi đã suy nghĩ đủ thứ về việc làm thế nào để không bị bắt lỗi.
Nhưng có lẽ không cần thiết phải như vậy.
Tôi bật cười, mấp máy môi.
“Ừ, cảm ơn…”
Ngay khoảnh khắc đó.
Cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên.
“A?”
Cạch.
Em út Do Seo Han thò đầu vào từ cửa.
“Đơn hàng Americano của anh đây.”
“Hả? Ai gọi thế?”
“Anh Jun Seo gửi tín hiệu SOS ạ. Nhưng mà… trông anh có vẻ ổn nhỉ?”
Thêm quân tiếp viện được triệu tập vào phòng vì nghĩ rằng tinh thần tôi sắp sụp đổ hoàn toàn.
Tôi bật cười ha hả, vỗ nhẹ vào giường.
“Thôi khỏi, không cần Americano, vào đây ngồi đi.”
“Anh Jun Seo chắc chắn sẽ không từ chối đâu.”
“Ừ, đưa anh.”
Seo Han đưa chiếc bình giữ nhiệt chứa Americano 6 shot cho Ha Jun Seo rồi ngồi phịch xuống giường.
“Anh chưa xem bình luận đúng không?”
“Tất nhiên.”
Nghe cậu nhóc hỏi, tôi lập tức trả lời.
Dù mọi người không nói ra, tôi biết họ đã lo lắng cho tôi ở bên ngoài.
Vậy nên tôi cố tỏ ra bình thường để họ bớt lo.
Nhưng có vẻ cậu em út tinh tường này nhìn thấu hết cả rồi.
Seo Han nhún vai, nói tiếp.
“Có người bình luận rằng em trông như đã sống hai kiếp, vì quá ranh mãnh. Nhưng nó đúng thật.”
“Cái gì đúng?”
“Là em đã sống hai kiếp ấy. Người đó có con mắt tinh tường đấy chứ.”
Nghe giọng điệu bông đùa, tôi đoán em ấy đang cố làm bầu không khí vui lên.
“Nhóc, em nói linh tinh gì thế hả~”
Tâm trạng tôi thực sự khá hơn. Tôi cười hài lòng, như thể đang xem em út bày trò đáng yêu.
Ngay lúc đó.
Két…
Cánh cửa lại mở ra, lần này là những thành viên khác bước vào.
“Hử…?”
Người ló đầu vào là Jin Se Hyun và Seo Ha Im.
Từ xa, tôi thấy Seo Ian đang ngó nghiêng qua khe cửa.
Jin Se Hyun gãi đầu rồi nói.
“Đơn hàng Americano nóng của anh đây?”
“Này mấy đứa. Đây là phòng khách đấy à?”
Nếu định tụ tập thế này thì gọi chúng tôi ra phòng khách mà ngồi chứ.
Tôi bật cười, hỏi.
“Mấy đứa vào không?”
“Dạ có ạ!”
“Ủa, vào được hông? Xong chuyện chưa?”
Tưởng mình đã ổn, hóa ra chưa.
Khi nhìn căn phòng đông đúc như thể phòng khách này, tôi cảm thấy ấm áp tận sâu trong lòng.
So với lúc tự mình ủ rũ suy nghĩ, thì khi có mọi người bên cạnh… tốt hơn rất nhiều.
“…….”
Dù họ không nói thẳng ra, nhưng tôi hiểu.
Họ đã kéo nhau đến đây vì sợ tôi một mình chìm đắm trong tiêu cực.
Điều đó làm tôi thực sự biết ơn.
Tôi bật cười sảng khoái, vẫy tay.
“Mấy đứa đáng yêu này, mau ngồi xuống đi.”
****
[Trò chuyện với Stardust!!]
Một chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu hơi muộn mà không báo trước.
Các thành viên, phần lớn mặc quần áo tập luyện thoải mái, mỉm cười và vẫy tay.
Đó là chương trình phát sóng trực tiếp trên ứng dụng UI được bật ngay sau khi buổi tập luyện kết thúc.
Người hâm mộ đổ xô đến với tốc độ rất nhanh.
– Ôi trời giờ này rồi mà mấy đứa ơi ㅠㅠㅠ Cảm ơn mấy đứa đã vất vả rất nhiều!
– À, tôi phải đến cái học viện điên rồ này.
– Khuôn mặt của mọi người hôm nay vẫn đẹp như thiên thần.
– Các bạn đã tập luyện chưa???
Câu trả lời được đưa ra bởi Jin Se Hyun.
“Mình bật nó lên ngay sau khi luyện tập xong.”
“Mình rất xin lỗi.”
“Chúng tôi đã luyện tập rất chăm chỉ cho buổi hòa nhạc và đang trên đường trở về. Danh sách bài hát gần như đã được hoàn thiện và tôi nghĩ chúng tôi sẽ có thể cho các bạn thấy một màn trình diễn thực sự tuyệt vời.”
Kang Si Woo nói thêm với nụ cười tự hào.
– Đây là phần tiết lộ cho danh sách bài hát hả?
– Hôm nay có tiết lộ nội dung gì không? Có spoil gì không????
– Các bạn không cần xin phép Doubles đâu. Tôi đã xin rồi.
Ngay khi nhắc đến danh sách bài hát, phần bình luận lập tức trở nên sôi nổi.
Mặc dù vẫn còn khá lâu nữa mới đến ngày diễn ra chuyến lưu diễn, nhưng người hâm mộ đã rất háo hức muốn tìm hiểu trước một vài bài hát.
Seo Ha Im, người đang nhanh chóng lướt qua các bình luận, vỗ tay.
“Spoil á? Chúng tôi sẽ trình diễn “Take Me”!!”
“…”
Sau câu nói hồn nhiên của Seo Ha Im, bầu không khí xung quanh chùng xuống.
Khung bình luận cũng không ngoại lệ.
– Đây mà gọi là spoil á?
– Ha Im à, tụi mình đã thống nhất là không gọi mấy cái này là spoil nữa rồi mà.
– Không, mấy đứa đã trình diễn “Take Me” hàng trăm lần rồi đấy. Cười chết mất ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
– Là concert đấy, chẳng lẽ lại không diễn bài hát chủ đề…
“Take Me” là bài hát chủ đề của dự án Stardust, cũng như bài hát mang tính biểu tượng của nhóm.
Nếu là concert của sau này thì không nói, nhưng đây mới chỉ là concert đầu tiên. Không đời nào bài hát đó lại không có mặt trong danh sách bài được.
Jin Se Hyun vỗ nhẹ vào lưng Seo Ha Im.
“Xin lỗi ngay đi.”
“Mình xin lỗi, mọi người….”
– ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Lời xin lỗi nhanh chóng.
– Aaa, Ha Im xịu xuống nhìn đáng yêu quá đi mất.
– “Jjukul Ha Im”ㅋㅋㅋㅋㅋ Yêu quá trời luôn á.
May mắn là fan rất rộng lượng và dễ dàng bỏ qua.
Kang Si Woo, người đang quan sát tình hình, bật cười và thu xếp lại bầu không khí.
“Việc spoil danh sách có vẻ hơi sớm… Nhưng thay vào đó, bọn tôi đã chuẩn bị một cái khác.”
“Cái gì?”
“Cái đó đấy.”
“À.”
Jin Se Hyun vỗ tay, nhìn thẳng vào màn hình.
“Trong quá trình luyện tập cho concert lần này, có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra. Bọn tôi quyết định sẽ mở một buổi ‘bóc phốt’.”
– Bóc phốt á?
– Ôi trời, chỉ nhìn mặt Jin Se Hyun thôi cũng thấy buồn cười rồi.
– Chuyện hậu trường lúc luyện tập á? Hiếm lắm đấy….
“Có gì để bóc phốt à?”
“Đương nhiên. Hơn nữa, nó còn liên quan đến anh nữa đấy.”
“Hả? Anh á?”
Seo Ian mở to mắt, ngạc nhiên khi bị nhắc đến.
Jin Se Hyun gật đầu chắc nịch rồi buông một câu nhẹ nhàng.
“Anh Ian đã lén đi ăn đêm trong lúc tập luyện và bị quản lý bắt quả tang.”
“……”
“AHAHAHAH!!”
Seo Ha Im cười sặc sụa, đập mạnh vào đùi.
– Gì cơ? Tui cũng tò mò, kể đi!
– Hóa ra mấy đứa cũng ăn đêm hở? ㅠㅠㅠㅠ Chuyện đó có gì mà phải giấu đâu, ăn đi trời…
“Thật ra, bọn mình không phải thực tập sinh, nên ăn đêm cũng không sao. Nhưng vấn đề ở đây là…”
Câu chuyện do Jin Se Hyun kể trôi chảy đến mức các thành viên khác cũng bắt đầu bị cuốn theo.
“Anh quản lý đã hỏi bọn tôi có muốn ăn gì sau khi tập muộn không.”
“Đúng rồi.”
“Nhưng có ba người đã quả quyết từ chối.”
Chuyện bắt đầu từ ba anh lớn của nhóm.
Jin Se Hyun chỉ tay về phía họ và tiếp tục bóc phốt.
“Kang Si Woo, Seo Ian, Cha Seong Bin. Cả ba người đều bảo rằng: ‘Không được, chúng ta còn phải chuẩn bị concert, không thể bị cám dỗ bởi đồ ăn đêm vô nghĩa được.’ Lúc đó mới chỉ 10 giờ tối thôi.”
– Cám dỗ vô nghĩa ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
– Xin lỗi các em, nhưng chị đang ăn đêm nè….
– Tôi vừa ăn vừa đọc bài này mà cảm thấy có lỗi ghê ㅋㅋㅋ
Trong ba người, chỉ có Kang Si Woo giữ vững ý chí.
“Anh Si Woo thật sự đi thẳng đến phòng gym sau khi tập xong. Đúng là con người phi thường.”
– Đúng kiểu người cuồng gym luôn.
– Kang Si Woo thì… không thể chối cãi được.
“Nhưng hai người còn lại!!”
Jin Se Hyun chỉ thẳng vào Cha Seong Bin và Seo Ian.
“Bọn họ đã bị cám dỗ.”
“Không, thật ra… anh cũng cảm thấy có lỗi lắm mà~”
“Vậy hai anh đã làm gì?”
Trước câu hỏi của Jin Se Hyun, Cha Seong Bin gãi đầu, né tránh ánh mắt của mọi người.
“Tụi anh rủ rê bé út…”
“Đúng vậy, họ đã dụ dỗ Seo Han.”
“Phahahaha!!”
Nạn nhân bất đắc dĩ, Do Seo Han, rụt rè giơ tay lên, khuôn mặt đầy ấm ức.
“Hai anh ấy bảo em rằng ăn đêm sau 12 giờ sẽ giúp cao hơn….”
– Seo Han àㅋㅋㅋㅋ Cái đó rõ ràng là cái cớ mà.
– Nhưng sau 12 giờ thì đúng là dễ đói thật.
– Không chừng Seo Han sẽ còn phát triển chiều cao đấy…
Seo Han nghe Jin Se Hyun kể mà chỉ biết cười thầm.
‘Anh ấy chọn chuyện để kể khéo ghê.’
Anh ấy đã khéo léo đưa bản thân vào để câu chuyện không chỉ xoay quanh Cha Seong Bin và Seo Ian, tránh tạo cảm giác nhạy cảm cho fan.
“Nhưng Seo Han thì không sao! Vì sao ư? Vì em ấy chưa từng mạnh miệng tuyên bố gì cả.”
“AHAHAHAHA!!”
“Nhưng anh Ian?”
“Hừm… ‘Dù trời có sập xuống cũng không đời nào anh ăn đêm.’”
“Và?”
“‘Seo Ian sẽ không bao giờ lung lay.’”
– Ian àㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
– Nghĩ đến cảnh anh ấy nói câu đó với gương mặt nghiêm túc mà tui cười chết mất.
– Nhưng rốt cuộc vẫn lung lay nhanh hở…
“Và ba người này đã thực sự đi ăn đêm!”
“Đúng thế, do gần công ty có một quán canh đậu hũ mà.”
“Ý tưởng của Seo Han đấy~”
Ba người vui vẻ đi đến quán. Nhưng vừa bưng muỗng lên thì…
“Ngay bàn bên cạnh….”
“Phahahaha!!”
“Anh quản lý của tụi mình đang ngồi đó.”
– Trời đất ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
– Mở cửa tận 24h… sao lại gặp ngay lúc đó chứㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
Seo Ian ngay lập tức đặt muỗng xuống, nhưng đã quá muộn.
“’Mấy đứa… sao lại ở đây?’”
– Quản lý kiểu: “Tại sao… mấy đứa lại ở đây?”
“Anh Seong Bin cúi đầu chào lễ phép.”
“Còn anh Ian thì sao?”
“Anh ấy lấy thực đơn che mặt lại.”
“Seo Ian… không bao giờ lung lay!!”
Mọi người cười phá lên.
Buổi live đang trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Nhưng chưa dừng lại ở đó.
“Chưa hết đâu.”
Seo Ian cũng không chịu thua.
“Tôi chợt nhớ ra một chuyện…”
Và thế là, vòng bóc phốt thứ hai bắt đầu.
…
Cuối cùng, khi live kết thúc, họ nhận được một tin bất ngờ.
“Các cậu vừa nhận được quảng cáo game.”
“Gì cơ?”
Tên game là: [Trải nghiệm mới! Nuôi ve sầu]
…A.
“Seo Han à, em chỉ cần kêu lên là được.”
Tôi cảm thấy chóng mặt.
Cho mình hỏi là nên đọc chương 177-178 ở đâu thế? Tại trong list chương không có, từ 176 nó bay thẳng đến 179 luôn.
Cảm ơn team dịch đã đọc bình luận của mình và updates 2 chương đó.
😊😊
Trời ơi toàn truyện mình thik, để đi cmt hết cho đủ bộ mới đc kkkkk. À ad có thầu lun manhwa của bộ này kh, siêu hóng🥰
Manhwa bộ này có nhà thầu rồi nhé, nhà Tart trừng đăng ở tủ sách xinh, tuy đã ngừng một thời gian nhưng có lẽ sốp ý sẽ comeback đấy ạ
À mình có thấy rồi, art đẹp lung linh nhưng bị thay đổi trình tự so vs novel rồi nên nhìu khi cũng cấn nhẹ🤣