Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 173
- Trang Chủ
- Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
- Chương 173 - Sinh tồn trên đảo hoang (3)
“Dùng cái này để làm nhà á?”
Han Ga-bin nhìn chằm chằm vào bộ dụng cụ khởi động trước mặt với vẻ ngơ ngác.
Tấm ni lông, dây thừng, và vài thanh gỗ làm trụ.
Nghe nói tối nay có thể có tuyết rơi, liệu nó có chịu nổi không đây?
Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến tôi thở dài.
Tôi trải tấm ni lông ra, thử đặt lên mấy thanh gỗ.
Có vẻ nếu cố định khéo thì cũng khá ổn.
Tôi quấn dây thừng thử xem sao. Mấy thanh gỗ làm trụ chắc chắn hơn tôi nghĩ, sẽ ổn thôi nhỉ.
Cứ đứng đây suy nghĩ thì chẳng ích gì, thà bắt tay vào làm còn hơn.
“Chúng ta thử làm luôn nhé?”
Han Ga-bin gật đầu, cúi xuống nhặt mấy thanh gỗ.
“Seo Han, cậu từng làm mấy thứ thế này chưa?”
“Chưa. Đây là lần đầu tiên.”
Tôi chưa từng làm bao giờ.
Nhưng ngoài nấu ăn ra, tôi không vụng về đến vậy.
Với lại, nhờ xem kỹ mùa 1, tôi đã nắm được chút ít kiến thức.
Tôi chọn vài thanh gỗ làm trụ, đóng xuống đất với khoảng cách vừa phải.
“Lấy đá đè lên nhé?”
Sau đó dùng dây thừng định hình khung sườn.
Nếu dây thừng không đủ dài thì có khi hơi khó, may là nó vẫn còn dư, vì thế tôi quấn thêm vài vòng.
Trong cái lạnh cắt da cắt thịt, để gió lùa vào, thể nào cũng rét cóng cho coi.
Khi công trình(?) đang tiến hành suôn sẻ, Kang Min-seop đứng từ xa quan sát với ánh mắt kinh ngạc tiến lại gần.
“Ô, gì đây? Hai người làm tốt ghê~”
Anh tưởng hai người mới đến đảo hoang như tôi với Han Ga-bin sẽ chật vật không làm nổi gì, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì dường như mọi thứ tiến triển hơn mong đợi.
“Bọn em đang rất chăm chỉ đấy. Ức—!”
Trong lúc đó, Han Ga-bin kiễng chân để phủ tấm ni lông lên trụ.
Ngoài Kang Min-seop, Yoo Chae-kyung, Lee Beom-jin và cả biên kịch nhỏ tuổi nhất cũng lần lượt kéo đến xem xét.
“Ồ, gì thế này.”
“Nhìn hay ghê!”
Anh quay phim bảo sẽ quay vài cảnh slow-motion cho giống mô hình nhà mẫu.
Năm tiếng sau, tầm lúc mặt trời sắp lặn, căn lều ni lông tạm bợ cuối cùng cũng hoàn thành.
Tôi vươn vai, nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc.
“Ugh….”
“Xong rồi.”
Dù chẳng thân thiết gì, nhưng tự nhiên tôi lại có chút cảm giác đồng đội.
Han Ga-bin cũng rên rỉ rồi ngồi phịch xuống đất.
“Haizz….”
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
“Ngồi nghỉ một chút đi.”
***
Vừa tắt chế độ im lặng, điện thoại tôi lập tức rung lên liên hồi.
Hóa ra là tin nhắn từ nhóm chat chung của các thành viên Stardust.
Bình thường họ đã nói nhiều rồi, nhưng lần này xa nhau tận mấy ngày liền, trừ kỳ nghỉ ra chúng tôi chưa bao giờ xa cách lâu như vậy, có lẽ vì thế mà hôm nay tin nhắn nhiều hơn hẳn.
Tôi lướt nhanh xuống dưới để xem có ai nhắc đến mình không.
[Cha Seong Bin: Do Seo Han~]
[Cha Seong Bin: Seo Han vẫn đang quay phim à em?]
[Kang Si Woo: Chắc Seo Han bận lắm kakakaka.]
[Jin Se Hyun: Seo Ha Im bảo em nhớ mang đặc sản đảo hoang về đấy.]
[Seo Ian: Trên đảo hoang… có đặc sản á?]
[Seo Ha Im: Có chứ!!!]
[Seo Ha Im: Do Seo Han đọc tin nhắn rồi nè ><]
Các anh ấy kiểm tra tin nhắn ngay lập tức luôn nhỉ.
Tôi cười khẽ, gửi tin trả lời.
└ Bây giờ em đang nghỉ một chút.
Ting ting—
Vừa gửi đi, tin nhắn lại tới tấp đổ về.
[Ha Jun Seo: Ở đó thế nào? Có cà phê không?]
[Kang Si Woo: Em dựng được nhà chưa? Trời lạnh thế này ngủ ngoài trời là méo miệng đó…]
[Seo Ian: Chắc em đói lắm nhỉ ㅠㅠ (icon khóc)]
[Jin Se Hyun: (Ảnh Seochi đang hưởng thụ ở nhà) Nhóc này đang nghỉ ngơi thay em đấy kekekeke]
[Cha Seong Bin: Nhìn Seochi nằm trên giường trông phát ghét chưa kìa]
Mọi người có vẻ tò mò nhiều chuyện ha.
Tôi lần lượt trả lời từng câu hỏi dồn dập.
└ Ở đây vừa lạnh vừa đói, còn không có cà phê.
Dù có tôi cũng không uống đâu, nhưng mà vẫn thấy tiếc.
└ Còn nhà thì….
Tách tách!
Tôi chụp lại “tác phẩm” mình đã dựng lên với niềm tự hào.
Về mặt thẩm mỹ thì có hơi vụng về, nhưng ít nhất nó đủ chức năng và giữ ấm tốt.
Xem đi, trông cũng ra gì đấy chứ.
Chắc chắn các anh trong nhóm sẽ thấy ấn tượng lắm.
Tuy nhiên —
[Jin Se Hyun: ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ]
[Seo Ha Im: (Icon gà con cười rồi khóc)]
[Cha Seong Bin: Em… cố lên nhé LOL]
[Jin Se Hyun: ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Nhìn y như cái tủ đông, khì khì khì khì]
[Kang Si Woo: …Cái gì vậy?]
Hình như thay vì ấn tượng, họ lại thấy tôi tội nghiệp hơn.
Nhìn bề ngoài, đúng là trông chẳng khác gì một căn nhà lụp xụp.
Thấy Kang Si Woo tò mò về nguyên nhân, tôi giải thích ngay.
└ Vì thua game nên vậy.
└ Phải thắng game mới có lều, mà tụi em mất hết cơ hội.
“Cơ mà, mấy bài hát thập niên 90 khó lắm luôn í….”
Tôi lẩm bẩm và tiếp tục lướt xem tin nhắn mới.
Giờ này chắc mọi người đang ăn tối, ngồi trong chăn ấm nệm êm nên trả lời tin nhắn nhanh ghê.
Tôi xoa xoa đôi tay lạnh cóng và từ từ cuộn màn hình xuống.
[Tối nay em ăn gì thế? Bắt cá ăn hả?]
[Cá? Em phải tự tay bắt cá á??]
[Người từng sốc vì thấy bánh kem mà giờ lại tự bắt cá ư~]
[Do Seo Han có biết làm cá không?]
Làm cá sao?
Mấy anh lo xa quá rồi.
Tôi nhanh chóng trả lời.
└ Em làm mấy món đó giỏi lắm ㅋㅋㅋ
└ Em không sợ cá nhá.
Ừm.
Trả lời đến đây là được, giờ tôi phải chuẩn bị nhóm lửa thôi.
Tôi nhét điện thoại vào túi và đứng dậy.
Ngay lúc đó—
“……?”
Một bóng đen che phủ trên đầu tôi.
Không giống dáng người, mà có gì đó toát lên sự hiện diện kỳ lạ….
“Ối giời, hết hồn!”
Lee Beom-jin đang vẫy một con cá vừa bắt được từ biển bằng tay không.
“Hộc… hộc. Giật cả mình….”
“Sao em lại hoảng loạn vì một con cá thế.”
“Ừm… đúng nhỉ.”
Lee Beom-jin cười thích thú, nói tiếp.
“Anh bắt được bên vách đá kia.”
Cái con to thế này mà bắt từ tận đâu vậy trời…
Không hổ danh là trụ cột của mùa 1.
Beom-jin thản nhiên đưa con cá quý giá anh ta vừa bắt cho những vị khách đang đói lả.
“Cá tráp đấy. Có thể ăn được.”
“Cảm… cảm ơn anh.”
Sột soạt—
Đưa xong, anh ấy lại thong dong trở về chỗ của mình, trông như người rừng chính hiệu.
Tôi muốn trầm trồ trước kỹ năng câu cá thượng thừa đó, nhưng—
“Ối!”
Con cá tôi vừa nhận được, bất ngờ quẫy mạnh khiến tôi không kịp phản ứng.
Tôi vội vã ném nó vào cái thùng bên cạnh.
Han Ga-bin lững thững đi tới, nhìn con cá vẫn còn giãy giụa với ánh mắt kinh ngạc.
“Cá…? Chúng ta ăn cái này hả?”
“Là cá tráp đó.”
“Ồ, chắc ngon lắm.”
“Hyung, anh biết sơ chế cá đúng không?”
Tôi liếc mắt ra hiệu, Han Ga-bin nhìn quanh quan sát camera rồi lặng lẽ tiến lại gần tôi.
“Khụ.”
Đang là lúc thay băng ghi hình nên đèn camera đã tắt.
Tôi tự hỏi anh ấy định nói gì mà cứ do dự mãi vậy.
Han Ga-bin ghé sát tai tôi thì thầm.
“Việc này… vốn là công việc của hậu bối đấy.”
Tiền bối có chọn lọc à, đúng là điên thật.
***
Tôi cũng không phải kiểu người lạnh lùng hay vô tình.
Dàn khách mời không chỉ giỏi đoán nhạc một cách xuất sắc thôi đâu.
Dù có cố gắng đến đâu, với tư thế vụng về thế kia, họ sẽ không bao giờ nhóm lửa thành công bằng cách cọ xát gỗ cả.
Lee Beom-jin tặc lưỡi.
Cuối cùng, nhờ mượn được chiếc bật lửa từ đội cố định, họ đã có thể đốt lên một đống lửa nhỏ. Dĩ nhiên, cái giá phải trả cũng không hề nhỏ.
Nhưng mà… không quá khó khăn đúng không?
Có lẽ vì mới ngày đầu tiên, nên tôi vẫn cảm thấy như mình đang đi nghỉ dưỡng. Không đến mức khắc nghiệt như mấy chương trình sinh tồn ngoài tự nhiên.
Từng làn khói từ đống lửa bốc lên, mùi khét lẫn trong không khí.
Tôi nhét thêm vài cành cây khô vào đống lửa đang cháy dở.
Trong lúc Han Ga-bin đi nhặt thêm củi, tôi ngồi cạnh để trông lửa.
Khi những ngôi sao trên bầu trời bắt đầu tỏa sáng lấp lánh, báo hiệu đêm đã khuya, từ khu vực của đội cố định, Yoo Chae-kyung lững thững bước đến.
Trên tay anh ấy là một món quà bất ngờ.
“Seo Han, cậu có muốn ăn khoai tây không?”
“Hả, khoai tây?!”
Chỉ với một câu hỏi đó, tôi đã bật dậy ngay lập tức.
Tôi chưa bao giờ thấy khoai tây lại quý giá đến thế.
Dù bữa tối khá đầy đủ, nhưng một củ khoai nướng ngọt bùi vào lúc này quả thật rất hấp dẫn.
Yoo Chae-kyung mỉm cười rạng rỡ, đặt củ khoai vào tay tôi.
“Tôi nghĩ cậu sẽ đói, nên mang đến cho cậu chút gì đó ăn.”
“Cảm ơn nhé. Em sẽ ăn thật ngon.”
“À, Ga-bin đâu rồi?”
“Hồi nãy anh ấy bảo đi nhặt củi, nhưng vẫn chưa thấy quay lại.”
Có vẻ cũng khá lâu rồi.
Không biết anh ấy đi đâu nhỉ?
“Để em đi tìm thử xem.”
“Ừ, vậy mai gặp lại nhé~”
Đây là một hòn đảo hoang đã được khảo sát trước, khó có khả năng xảy ra tai nạn nghiêm trọng khi vẫn còn tỉnh táo.
Nhưng nếu lỡ đi lạc thì cũng phiền phức, vì thế tôi quyết định đi tìm xem thử.
Sau khi gửi lời cảm ơn đến Yoo Chae-kyung, tôi bắt đầu đi tìm Han Ga-bin.
“Anh ấy đi đâu nhỉ….”
Tôi đoán anh ấy không thể nào đi sâu vào khu rừng giữa đêm hôm như thế này, tôi chọn đi vòng theo lối ven rừng. Và, đúng như dự đoán, tôi đã tìm thấy Han Ga-bin.
“Hửm?”
Cứ tưởng anh ấy đang nhặt củi.
Nhưng không, Han Ga-bin đứng trong góc khuất ngoài tầm của camera, đi qua đi lại với vẻ sốt ruột.
Dường như anh ấy đang gọi điện thoại.
“Hyung, em biết là nhờ vả thế này thật sự rất ngại….”
Gió từ biển thổi qua, khiến giọng Han Ga-bin vang vọng rõ ràng hơn trong không gian yên tĩnh.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt bối rối của anh ấy.
Han Ga-bin cau mày, chậm rãi lên tiếng.
“Anh có thể cho em mượn tiền được không?”
Bước chân tôi bất giác khựng lại.
“…Ực.”
Tôi chớp mắt, nuốt khan một cái.
Bình thường tôi không hề có hứng thú với chuyện tiền bạc của người khác, nhưng nếu phải gọi điện ngay trong lúc ghi hình thế này, hẳn là việc rất gấp.
Nhưng mà…
Số tiền không hề nhỏ.
“Khoảng… mười triệu won, có được không ạ?”
Mười triệu won không phải là một con số nhỏ, nhất là khi anh ấy mới 24 tuổi.
“Em biết đó là số tiền lớn. Nhưng em đang thực sự rất cần….”
Đối phương bên kia đầu dây có vẻ cũng bối rối trước con số đột ngột.
Nếu tự dưng có người hỏi vay mười triệu won, là tôi, tôi cũng không dám cho mượn.
“….”
Cuối cùng, có vẻ như Han Ga-bin đã không thể mượn được tiền. Khuôn mặt anh ấy trở nên tối sầm.
“Vâng… em hiểu rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền, hyung….”
Theo lý mà nói, với kinh nghiệm của tôi, đáng lẽ ra anh ta phải nhận được lương rồi mới đúng.
Tôi không biết số tiền mà nhóm BK được chia là bao nhiêu, nhưng không thể nào đến mức trong tay không có nổi mười triệu won.
Không biết anh ấy đã tiêu hết số tiền đó vào đâu.
Nhìn anh ta không giống người hoang phí, nhưng có kiểu người thích tiêu xài ngầm mà.
Dù chỉ sống ở kiếp trước 26 năm, nhưng có một điều tôi biết rõ, tốt nhất là nên tránh xa những người hỏi vay tiền và những người nhờ đứng ra bảo lãnh.
Tôi định lặng lẽ rời đi, nhưng ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt Han Ga-bin hướng thẳng về phía tôi.
Chúng tôi nhìn nhau.
“Ha.”
“…Cậu nghe thấy rồi sao?”
Han Ga-bin lên tiếng, giọng đầy bối rối.
Tình huống này… thật sự khó xử.
Tôi gãi đầu, quyết định trả lời thành thật.
“Tôi không cố ý nghe lén, nhưng đúng là có nghe được.”
“…….”
“Tôi đi tìm anh, vì vừa nhận được ít khoai tây. Định bảo anh về ăn chung.”
Han Ga-bin nhìn chằm chằm vào hai củ khoai trong tay tôi với ánh mắt ngẩn ngơ.
Có lẽ vì hiểu rằng tôi không cố tình nghe lén, ánh mắt lạnh lùng khi nãy dần dần dịu đi.
Sau một thoáng do dự, anh ấy chậm rãi mở miệng.
“Chúng ta nói chuyện một chút đi.”