Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 172
- Trang Chủ
- Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
- Chương 172 - Sinh tồn trên đảo hoang (2)
172. Sinh tồn trên đảo hoang (2)
Tạch tạch tạch—
Con thuyền lắc lư dữ dội theo những con sóng cao dâng.
Bị hất tung lên xuống không ngừng, tôi thậm chí còn không thể ngồi vững được.
“……”
Rốt cuộc cũng đến lúc này.
Hiện tại, tôi đang trên đường đến một hòn đảo hoang để quay chương trình.
Khoảng cách không quá xa đất liền, có lẽ sẽ đến nơi sớm thôi.
Giá mà hôm nay biển lặng gió yên thì tốt biết mấy.
Trên con thuyền chòng chành này, các khách mời khác cũng im lặng một cách lạ thường. Ai nấy đều có vẻ đang cố gắng nhịn cơn say sóng.
Đặc biệt, Han Ga-bin, người đang ngồi đối diện, mặt tái xanh, môi mím chặt.
Vốn dĩ chúng tôi không thân thiết, nên tôi cũng ngại bắt chuyện.
Ngay lúc đó, Kang Minseop—phát thanh viên của SBC, người đang lấn sân mạnh mẽ sang mảng giải trí—bước tới và ngồi xuống cạnh tôi.
“Cậu là tân binh nhỉ? Đây là lần đầu tham gia show giải trí hả?”
Mái tóc vuốt keo dựng ngược trông khá đặc biệt. Chắc chắn anh ta đã tạo kiểu ở salon trước khi đến đây, nhưng gió mạnh đã làm nó rối tung hết cả.
Dù vậy, quả không hổ danh là phát thanh viên, ngay cả giữa cơn gió rít gào, giọng nói của anh ta vẫn rõ ràng mạch lạc.
“Vâng. Em vẫn là tân binh nên chưa có nhiều kinh nghiệm lắm.”
Tôi khẽ cúi đầu, bày tỏ sự mong được chỉ dẫn.
Tuy đã thấy anh ấy trên TV nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tôi gặp trực tiếp ở khoảng cách gần như vậy.
Có vẻ Kang Minseop là người thân thiện, anh ấy đang cố giúp những hậu bối căng thẳng được thoải mái hơn.
Cuộc trò chuyện nhẹ nhàng tiếp diễn mà không tạo nhiều áp lực.
“Cậu có bị say sóng không?”
“Không đến mức nghiêm trọng lắm đâu ạ.”
Vừa nói xong thì thuyền lại chao đảo mạnh, suýt chút nữa tôi đã ngã ngửa ra sau.
“Ôi trời.”
Tôi vội giữ thăng bằng, một tay bám chặt vào thuyền.
Kang Minseop bật cười sảng khoái nói.
“Lần đầu quay show ngoài trời, chắc cậu sẽ vất vả lắm đây.”
“Chắc hẳn em sẽ còn nhiều thiếu sót, mong anh giúp đỡ ạ.”
“Cứ thoải mái đi nào! Nếu thấy khó khăn thì cứ nói nhé!”
Ừm.
Anh ấy thoải mái như vậy thì tốt, nhưng mà…
“Ọe!”
Thuyền cứ chao đảo mãi, làm tôi cũng không thể dễ dàng đáp lời được.
Vừa nãy, tôi suýt bị hất văng ra ngoài, phải bám chặt mới giữ được mạng sống.
Tôi không biết bơi đâu.
Nhìn những con sóng đang cuồng nộ ngoài kia, chiếc áo phao mỏng manh trên người chẳng làm tôi yên tâm chút nào.
Kang Minseop liếc nhìn Han Ga-bin, người đang gần như gục xuống, rồi có lẽ đoán được anh ấy không thể trò chuyện nổi, nên lại quay sang tôi, tiếp tục hỏi.
“Cậu có định tiến sân sang mảng giải trí không?”
“Stardust dạo này hot lắm đúng không? Mục tiêu của album tiếp theo là gì?”
“Cậu là em út của nhóm hả? Ồ, các anh trong nhóm có đối xử tốt với cậu không?”
Khoan.
Camera còn chưa bật mà, có cần phải thay đổi chủ đề liên tục như thế không?
Tôi đành gật đầu, kiên nhẫn trả lời hết cuộc họp báo chớp nhoáng của Kang Minseop.
“Vâng… Các anh ấy đối xử tốt với em lắm….”
Ừm.
Tôi đã bắt đầu cảm thấy hơi mệt rồi.
Lảo đảo—
Tôi ôm chặt con thuyền bằng cả hai tay rồi quay đầu nhìn quanh.
“Sắp đến nơi rồi.”
“Đúng… vậy nhỉ….”
Hòn đảo đã hiện ra ở khoảng cách không xa.
“Ugh!”
“Ôi chao, cẩn thận đấy!”
Mong là chúng tôi sẽ cập bến nhanh chóng.
Ngay khi vừa đặt chân lên đảo, đội ngũ quay phim lập tức dỡ đồ đạc và bắt tay vào việc chuẩn bị ghi hình.
Dù chỉ có số lượng nhân sự tối thiểu, nhưng số hành lý được vận chuyển xuống từ thuyền khá nhiều.
Trong khoảng thời gian tự do ngắn ngủi trước khi quay, Kang Minseop đi dọc bờ biển vắng, chìm vào suy nghĩ của riêng anh.
“Minseop này, cậu cũng đến lúc ra làm tự do rồi phải không?”
Đó là lời mà một đàn anh phát thanh viên đã nói với anh trong một buổi nhậu gần đây.
Đúng vậy, đây cũng là vấn đề chiếm trọn tâm trí Kang Minseop dạo gần đây.
Anh hiện tại đang là gương mặt quen thuộc của ba chương trình cố định trên SBC.
Nếu tính cả kênh YouTube của đài nữa, thì với mức thù lao bây giờ, anh đã làm việc suốt nhiều năm liền mà không hề thấy thỏa mãn.
Cũng như nhiều phát thanh viên khác lấn sân sang lĩnh vực giải trí, Kang Minseop đã suy nghĩ rất nhiều về việc rời đài để hoạt động tự do.
Thực tế, không ít công ty quản lý đã ngỏ lời mời anh gia nhập.
Nếu mùa hai của chương trình này thành công, anh hoàn toàn có thể nâng cao giá trị bản thân trên thị trường.
Dù mức cát-xê không xứng đáng với công sức vất vả bỏ ra, nhưng Kang Minseop vẫn quyết tâm cống hiến hết mình cho sự nghiệp.
Dĩ nhiên, chương trình không thể chỉ dựa vào một người để thành công.
Đặc biệt, vì hôm nay là tập đầu tiên của mùa hai, nên anh rất mong những khách mời mới có thể làm tốt vai trò của họ.
“Liệu họ có đủ khả năng không đây?”
Đúng là lo lắng thật, vì cả hai khách mời lần này đều là idol.
Là thần tượng đang hoạt động, họ không thể tùy tiện làm trò lố để tạo nội dung được.
Vậy nên, so với những khách mời khác, họ sẽ phải tiết chế lời nói hơn, khiến chương trình có nguy cơ nhạt nhẽo.
“Nhìn thì có vẻ ăn nói khá tốt….”
Đó là lý do trên đường đến đây, anh đã cố bắt chuyện.
Trước tiên là với Do Seo Han của Stardust. Cậu ta không hề tỏ ra quá căng thẳng dù còn rất trẻ, phản ứng cũng khá điềm tĩnh.
“Nhưng không biết khi đứng trước ống kính thì sẽ thế nào.”
“Không biết mọi người đang làm gì…”
Kang Minseop khoanh tay sau lưng, chậm rãi bước đến chỗ khách mời.
Không xa lắm, Seo Han đang nghỉ ngơi.
“Ugh….”
Cậu ta nói không bị say sóng mà?
Giờ thì cậu ta đang lảo đảo, đầu tựa vào bức tường đá, trông chẳng ổn chút nào.
“Chà…”
Có lẽ phải đợi ít nhất ba mươi phút nữa mới có thể nói chuyện được.
Lần đầu quay show trên đảo hoang mà, cũng dễ hiểu thôi.
Sau đó, ánh mắt Kang Minseop chuyển sang người còn lại.
Mặc dù vẻ ngoài trông khá ngông nghênh, nhưng từ lúc lên thuyền đến giờ, anh vẫn chưa nghe thấy giọng nói của người này.
Thậm chí còn chưa nhớ nổi chất giọng của cậu ta.
Người này là Han Ga-bin của BK đúng không?
Hiện tại, cậu ta đang ngồi chồm hổm cạnh Do Seo Han, đầu gật gù buồn ngủ.
“Anh có mệt lắm không?”
“Tôi hả…? Tôi ổn mà….”
Hai người họ tự nói chuyện với nhau như vậy.
“Hmm.”
Nghe nói Han Ga-bin cũng là thành viên được công ty đẩy mạnh cho các chương trình giải trí.
Nhưng trước đây, cậu ta chỉ tham gia những talk show trong studio mà thôi.
Hôm nay, bối cảnh quay là ngoài trời, lại còn là đảo hoang nữa.
Kang Minseop day nhẹ thái dương, lẩm bẩm một cách bất lực.
“Dẫn theo mấy đứa nhóc yếu ớt này… làm sao quay nổi show sinh tồn đây?”
Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Sau khi công tác chuẩn bị hoàn tất,
Đạo diễn chính vỗ tay tập hợp dàn cast lại.
Dù chương trình được gắn mác “reality sinh tồn”, nhưng số lượng máy quay xung quanh lại quá nhiều, khiến nó không thực sự chân thực lắm.
Seo Han nuốt khan khi thấy những đèn báo màu đỏ của camera bật sáng từ mọi phía.
Cuối cùng, phần mở màn chính thức bắt đầu.
“Vâng, các bạn đã bị ném lên một hòn đảo hoang.”
Trên đường đến đây, Seo Han đã thấy rõ: Đây không phải hòn đảo có khu du lịch hay resort gì cả, mà là một đảo hoang thực sự.
May mắn là vì nơi này thường xuyên được dùng làm địa điểm quay phim, nên ít nhất vẫn có sóng điện thoại.
Dù vậy, khi nghĩ đến việc phải sống sót trên hòn đảo không nhà cửa này với hai bàn tay trắng, cậu vẫn cảm thấy hoang mang.
May thay, chương trình này dù có cái tên mang yếu tố “sinh tồn”, nhưng thực tế lại khá nhẹ nhàng.
Nếu xét về tỉ lệ, thì “sinh tồn” <<< “giải trí” thì đúng hơn.
Yu Chaekyung, người đã đồng hành với chương trình từ mùa một, khẽ mỉm cười, hất cằm nói.
“Cho tụi em cái gì đi chứ. Chứ thế này thì sống sao được~”
“Các bạn không có gì trong tay đúng không?”
“Vừa đến đã bị tịch thu hết đồ đạc rồi mà.”
“Sao chịu nổi được chứ? Một ngày cũng không trụ được đâu. Bọn tôi sẽ nhóm lửa kiểu gì đây?”
Bắt đầu từ lời than vãn của Yu Chaekyung, Kang Minseop và Lee Beomjin lần lượt tiếp lời.
Lúc này, đạo diễn chính như thể đã chuẩn bị sẵn kịch bản, ông liền đưa ra một đề nghị.
“Vậy nên, để giúp các bạn—những con người tay trắng trên hòn đảo này—chúng tôi đã chuẩn bị một món quà.”
Hẳn là một “gói cho người mới” dành riêng cho hoang đảo.
“Ồ, gì đây? Hào phóng hơn hẳn so với mùa 1 nè?”
“Có gì thế?”
Yu Chaekyung kiểm tra danh sách với đôi mắt sáng rực lên.
Ngay cả tôi, người đã xem mùa 1 ở nhà, cũng thấy điều kiện lần này khá ưu ái.
Ngoài bạt nhựa và dây thừng là vật phẩm cơ bản, còn có…
“Lều? Cả lều nữa sao?”
“Đây đâu phải hoang đảo, đi cắm trại mới đúng!”
“Chế độ phúc lợi đỉnh quá. SBC chắc kiếm được bộn tiền rồi?”
Yu Chaekyung và Kang Minseop cười sảng khoái đầy mãn nguyện.
“Có cả bếp ga, mì gói nữa ư. Oa~! Tất cả đều miễn phí thật sao?”
Dĩ nhiên, không đời nào.
Main PD giơ tay tạo thành dấu X trên đầu rồi tiếp tục giải thích.
“Nếu đưa hết một lần thì đâu còn gì thú vị?”
“Vậy ý anh là gì?”
“Các bạn sẽ phải chơi game để chọn từng món trong số đó.”
Khoan đã.
“Chia đội?”
“Chia thành đội mùa 1 và đội khách mời nhé?”
“Chia theo thứ tự đang đứng đi.”
Dĩ nhiên, ekip không có ý định phát hết số vật phẩm đó một cách dễ dàng.
Theo đề xuất của Kang Minseop, các đội được chia thành đội cũ và đội khách mời…
“Cố gắng lên nhé.”
“Ừ, cố lên.”
Tôi vô tình thành đội với Han Ga-bin.
Nếu gặp anh ta một tháng trước, chắc bầu không khí giữa hai đứa sẽ rất gượng gạo. Nhưng sau sự việc ở sân khấu tổng duyệt, cảm giác xa lạ đã giảm đi ít nhiều.
‘Thực ra, tôi mới là người nên biết ơn.’
Tôi phân vân liệu có nên tìm cơ hội cảm ơn riêng không, rồi nắm tay Ga-bin.
Yu Chaekyung mỉm cười nhìn chúng tôi.
“Ai chà, hai đứa còn trẻ quá… Thế thì anh phải cố hết sức để thắng, phải không?”
“Chaekyung, tụi mình cũng phải ăn chứ.”
“Làm ngay tô mì nóng hổi trên đảo hoang nào!”
“Thôi, tôi sẽ lấy lều. Cắm trại thoải mái hơn.”
Đúng là năng lượng khác biệt thật.
Nhưng dù sao thì đây cũng là chương trình giải trí.
Muốn bắt kịp năng lượng của dàn cast cũ, tôi phải cố gắng phản ứng nhiệt tình hết mức có thể.
Mắt tôi sáng lên, hỏi lớn:
“Vậy chúng ta sẽ chơi game gì để quyết định ạ?”
Ekip giơ tấm bảng lên trả lời.
[Đoán tên bài hát]
Nghe đoạn dạo đầu và đoán cả tên bài lẫn ca sĩ.
Ngay lập tức, Kang Minseop thở dài.
“Ơ kìa, đoán bài hát thì có lợi cho ca sĩ quá còn gì?”
“Biết đâu được.”
“Cơ mà tuổi tác mỗi người mỗi khác mà.”
Lời nhận xét sắc bén của Han Ga-bin khiến Minseop gật gù.
“Ừm, đúng. Thế danh sách bài hát thì sao?”
“Ngẫu nhiên. Mọi người tự bốc thăm.”
“Oa, tôi thích sự ngẫu nhiên!”
Tách tách tách—
Cây bốc thăm được trợ lý biên kịch xoay tròn rồi mang ra trước.
Kang Minseop phấn khởi thông báo:
“Tổng cộng có tám lá thăm. Ekip đã chọn ngẫu nhiên các bài hát từ những năm 90, 2000, đầu 2010 và cuối 2010.”
“Sao không có bài những năm 80?”
“Ơ kìa, Lee Beomjin. Bọn trẻ ở đây, lúc đó còn chưa ra đời.”
“À…”
Lee Beomjin gãi đầu lúng túng.
Minseop cười rồi quay sang phía tôi.
“Do Seo Han, cậu muốn chọn năm nào?”
“Em… chọn cuối 2010.”
“Tất nhiên rồi. Bọn nhỏ mà gặp bài những năm 90 thì chịu chết luôn.”
Chuẩn không cần chỉnh.
“Ga-bin, cậu có hay nghe nhạc cũ không?”
“À… mẹ em thỉnh thoảng có nghe…”
“Oa, lại nhắc tới mẹ nữa.”
Yu Chaekyung giả vờ sụt sịt tiếc nuối vì dòng thời gian.
“Các vị khác thì không biết, nhưng Beomjin đúng thật là tầm tuổi phụ huynh đấy.”
“…Cũng đúng.”
“Không chối được ha.”
“Dù sao thì, bắt đầu bốc thăm đi nào! Để đội khách mời bốc trước nhé?”
Được Kang Minseop nhường, Han Ga-bin bước lên bốc thăm.
Vì hoàn toàn ngẫu nhiên, cả ekip lẫn dàn cast đều không biết kết quả. Ga-bin không chần chừ mà rút ngay một lá.
Và kết quả là…
“Ca khúc thập niên 90!”
“WAAAAA!”
Tôi thậm chí còn chưa chào đời vào thời đó.
’00-line cứu tôi với…’
Ngay khi đoạn nhạc dạo vang lên, Yu Chaekyung lập tức giơ tay.
“Đáp án! ‘Mối tình đầu’ của The Wars!”
“Chính xác.”
“Mối tình đầu~ chỉ nhìn về phía anh~ yeah~.”
“Yeah~”
Thua đau đớn.
Ca khúc tiếp theo…
“Bài hát thập niên 2000!”
“Seo Han, lúc đó cậu đang tập bò nhỉ?”
“Không đâu, 2009 thì em vẫn có thể đoán trúng mà.”
Nhưng bài hát là từ 2005, và tôi không đoán được.
“Ppa-ra-bam-bam. Ppa-ppa pa-ra-ra-ram~!”
“HEY!”
Các tiền bối phấn khích tột độ, trong khi hai đứa trẻ tụi tôi chỉ biết câm nín nhìn nhau.
Ga-bin lớn hơn tôi một chút nên có vẻ biết bài này, nhưng khí thế mạnh mẽ của Yu Chaekyung khiến anh ấy bị lấn át hoàn toàn.
Nếu cứ thế này thì…
[Ca khúc thập niên 2000.]
“Này hai đứa, bốc thăm có tâm chút đi…”
[Ca khúc đầu thập niên 2010.]
“Hai cậu lúc đó đang là thực tập sinh ha?”
“…Em thì không.”
“Ồ, Seo Han nhỏ quá…”
“Bài tiếp theo em nhất định sẽ đoán đúng!”
…
…
…
Cuối cùng, khi tất cả game kết thúc, thứ còn lại trong tay chúng tôi là…
Nghĩa là…
Bạt nhựa.
Gỗ.
Dây thừng.
“…Chỉ có vậy thôi sao?”
Tiêu đời rồi.