Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 167
- Trang Chủ
- Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
- Chương 167 - Kiểm tra (1)
#167.
“Ái chà, khó quá…“
Dusty, nhân viên văn phòng, duỗi người một chút và dựa lưng vào ghế sofa.
Hôm nay trên đường tôi đi làm về có rất nhiều người, vì thế tôi bị đẩy tới đẩy lui, gần như phát khóc.
[Liệu chúng ta có thể tìm thấy tình bạn đích thực trong thế giới khắc nghiệt này không? Phần 3]
Dusty, nhân viên văn phòng, quay lại ghế sofa với một lon bia và mực khô.
CẠCH –
Âm thanh mát lạnh của tiếng mở lon bia vang vọng khắp căn hộ yên tĩnh.
Dusty nhấp một ngụm bia trong khi đăng nhập vào YouTube.
Lần này, phản ứng từ Dusty rất tốt.
Người hâm mộ đã thực sự đắm chìm vào đó.
– Khi tôi nhìn thấy tiêu đề, tôi nghĩ Kang Si Woo chắc chắn sẽ chọn Do Seo Han.
└ Dù cho cậu ấy đã phá vỡ tòa tháp đá như thế sao?
└ㅇㅇ Bởi vì Kang Si Woo đã sinh ra Do Seo Han!
└ Điều này đúng!
– Liệu Ha Im có được ba người lựa chọn không?
└ Không đâu…
└ Nếu bạn không chọn Choco Heim Power của chúng tôi, tôi sẽ khóc
└ Không sao đâu, tôi sẽ chọn em ấy cho ㅠㅠㅠㅠ
Hôm nay là thời điểm đưa ra lựa chọn cuối cùng.
Tôi tự hỏi kết cục là gì.
Dusty, một nhân viên văn phòng, tập trung vào công việc trong khi nhai mực khô.
Ngay khi màn hình được bật lên, khuôn mặt vô cùng lo lắng của Seo Han đã được camera ghi lại cận cảnh.
“Liệu Seo Han có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình không~”
Cậu ấy là đứa trẻ nhất đã cố gắng hết sức để khiến các anh trai căm ghét cậu trong suốt hai đêm ba ngày.
Cậu đã phá hủy tòa tháp đá của Kang Si Woo và cực kỳ nỗ lực giúp Ha Jun Seo bị loại.
Tuy nhiên, Dusty vẫn có linh cảm rằng sẽ có một người chọn đấy.
Dòng chữ phụ đề hiện lên bên dưới khuôn mặt Seo Han khi cậu đang nuốt nước bọt.
[Chú chuột hamster không muốn được chọn.]
Trong khi đó, Seo Ha Im đứng cạnh cậu lại có vị trí hoàn toàn ngược lại. Seo Ha Im chỉ tay vào mình với giọng đầy khao khát.
[Một chàng trai khao khát được chọn]
“Tại sao?”
“Ha Im muốn được chú ý.”
Cậu ấy đã lẩm bẩm những điều vô nghĩa như thế từ lâu.
Seo Ha Im, làm sao cậu có thể tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này nếu cậu vô hại đến vậy?
Dusty, nhân viên văn phòng, mỉm cười vui vẻ nhìn Seo Ha Im đang bồn chồn.
Kang Si Woo bước ra giữa hai người họ.
Tháp đá 12 tầng của Kang Si Woo tại khu vực trung tâm đã sụp đổ sau khi bị các thành viên xâm chiếm năm lần.
Sáng nay, tôi nhận thấy ngay cả bệ tháp cũng không còn nữa.
Có lẽ đó là lý do vì sao Kang Si Woo, người xuất hiện ở thời điểm tuyển chọn cuối cùng, lại có tâm trạng nửa nhẹ nhõm.
“Trong sáu người, bạn muốn trở nên thân thiết với thành viên nào nhất?“
Kang Si Woo suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói.
“Không có chuyện đó đâu… Ôi, không.”
“Phù.”
“Xin lỗi nhé, Si uu~.”
“Seong Bin, im lặng đi.”
Người cuối cùng phá huỷ bệ tháp chính là Cha Seong Bin.
Seo Ha Im đứng cạnh anh cũng không quên tự nhủ với bản thân.
“Em! Anh biết là em chưa từng phá hỏng tháp đá một lần nào mà, phải không?”
“Anh biết.”
“Vậy thì hãy chọn em đi!”
“Anh sẽ không chọn em vì đó có vẻ là nhiệm vụ của em.”
“Khônggggggggggg!”
Lấy làm tiếc.
Ha Im à, cậu dễ đoán quá.
Kang Si Woo quay đầu lại nhìn quanh các thành viên.
Mục đích là chọn một thành viên ngoài Seo Ha Im làm bạn.
Và.
Đúng như Dusty mong đợi, một cái tên xuất hiện.
“Seo Han à.”
“Dạ?”
“Chốt là Seo Han.”
“Tại sao… Tại sao lại là em?”
Do Seo Han đang yên lặng thì bị sét đánh.
Seo Han chớp mắt như thể không hiểu gì, rồi nói.
“Em… Em thậm chí đã phá hủy toàn bộ toà tháp mà…? Anh ổn chứ? “
“Vậy đừng hiểu!”
Trên thực tế…
Kang Si Woo cũng có lý do riêng của mình.
“Anh không định chọn Seo Ha Im vì nhiệm vụ.”
Bỏ qua vấn đề đó.
“Jin Se Hyun, Seo Ian và Jun Seo đều từng làm vỡ tháp đá của anh một lần, và Seong Bin thậm chí còn bỏ chạy cùng với bệ đá.”
“Ha… “
“Người duy nhất còn lại là em.”
Ôi trời.
Có lẽ chẳng có ai giúp được tôi rồi.
– Thật buồn cười khi Kang Si Woo điên rồ được thả raㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
– Anh ấy thực sự tức giận nhưng vẫn cố gắng nói một cách bình tĩnh. Hahaha. Anh ấy đáng thương qtqđ. Hahaha.
– Si U ya, từ bỏ nhiệm vụ đi…
Vậy nên Do Seo Han đã được chọn.
Seo Han lẩm bẩm trong lúc rửa mặt.
“Ha… Xong đời rồi.”
“Chỉ phá hủy tòa tháp đá thôi thì chưa đủ.”
“Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, mình đã nhảy breakdance trên đỉnh tháp đá rồi…“
“Seo Han, em về rồi à?”
Vì vậy, kết quả lựa chọn cuối cùng là có hai người bị loại.
Seo Ha Im nhận 0 phiếu, Do Seo Han nhận 2 phiếu và số phiếu còn lại được chia cho các thành viên khác.
Tuyên bố thành viên bị loại lại vang lên.
[Seo Ha Im, nhiệm vụ thất bại.]
“Tuyệt.”
“Cho nên, xin hãy hát một câu trong bài hát ‘Mayday’ của chúng ta với trái tim vui vẻ.”
“Wow, giọng ca chính của chúng ta~”
“Tuyệt vời!”
Jin Se Hyun, người không biết về nhiệm vụ của Seo Ian, đã đưa ra chỉ dẫn mà không suy nghĩ nhiều.
“Hả!”
Seo Ian gật đầu vui vẻ, giơ micro lên cao bằng tay.
Seo Ian, người đã mất cảnh giác khi nghĩ rằng nhiệm vụ đã kết thúc, cất giọng lên một cách nhẹ nhàng.
“Cầu cứu~”
“Nhưng nhiệm vụ của anh là gì vậy, hyung?”
“…!”
A.
Cơ thể của Seo Ian kêu cót két như thể nó đã bị gãy.
“Anh… Hát…“
“Gì?”
“Anh làm gì cơ?”
[Seo Ian, nhiệm vụ thất bại.]
Không ai biết về nhiệm vụ của Seo Ian…
Cậu ấy định tự mình phá hủy tất cả ư?
Jin Se Hyun há hốc miệng với vẻ mặt không nói nên lời.
“Anh có bị ngốc không, hyung?”
“Đến thời điểm này rồi, có phải anh cố ý không? Anh thấy ngại khi phải ăn thịt bò Hàn Quốc một mình hả?”
“Cảnh… Anh đã mất cảnh giác.”
* * *
Sau khi ba tập của Jakon được tải lên, đã nhận được phản hồi khá tích cực.
Trong số đó, có một số bình luận bị nhầm lẫn.
– Ian thực sự rất tốt bụng. Anh ấy hátvì anh ấy cảm thấy xấu hổ khi ăn thịt bò Hàn Quốc một mình.
– Seo Ian do dự một lát rồi bắt đầu hát. Haha… Làm sao bạn có thể không thích món hầm đậu phụ mềm của chúng tôi?
Gã đó thực sự mất trí rồi.
May mà hiểu lầm này là hiểu lầm tốt.
Dù sao đi nữa, nhờ việc cả nhóm vẫn tiếp tục chạy mà không nghỉ ngơi ngay cả trong thời gian gián đoạn, Dusty rất vui vì họ có mồi vô tận.
Cuối năm là thời điểm rất bận rộn, lịch trình thường ngày còn có ngoài lịch trình riêng.
Một trong những lịch trình quan trọng là lễ trao giải.
Lễ trao giải thường thấy ngày nay.
Giải thưởng Seoul K-Pop là một trong những lễ trao giải lớn nhất trong lĩnh vực K-Pop.
Được đề cử giải ‘Tân binh của năm’ tại lễ trao giải này là một vinh dự, nhưng tôi thực sự rất muốn nhận giải thưởng đó.
Tôi hy vọng rằng một ngày nào đó tôi sẽ nhận được các giải thưởng khác, nhưng giải thưởng ‘Tân binh của năm’ là cơ hội chỉ dành cho những tân binh một năm tuổi.
Tôi muốn nhận được giải thưởng duy nhất đấy.
Ngay cả khi Stardust được nhắc đến như một ứng cử viên sáng giá cho giải Tân binh của năm.
Thì The Core cũng vậy, họ được đề cử giải Tân binh của năm, nhưng rất nhiều người mong đợi Stardust sẽ giành được giải thưởng này.
Ray, người mà tôi gặp lần đầu tiên ở phòng chờ sau một thời gian dài, có khuôn mặt khá tươi tắn.
“Dạo này mặt anh sáng sủa quá.”
“Ừm, vì không có ai gây rắc rối.”
Tôi tự hỏi liệu Kang Ji-hyuk có đang sống tốt ở đâu đó không.
Những thành viên còn lại của The Core không thực sự ngoan ngoãn, nhưng khi một người có vấn đề lớn nhất nhóm biến mất, cuộc sống của họ có vẻ tốt đẹp hơn nhiều.
Nhờ sức ảnh hưởng từ ‘A Boy’s Dream’, thành tích của nhóm cũng đang trên đà tăng trưởng ổn định.
Ray cười khúc khích, vỗ vai tôi.
“Tôi xem rồi nha.”
“Đừng xem nữa…“
“Tại sao? Ngoài tôi ra còn có ai đang xem không?”
“Có…“
Những người xung quanh tôi luôn xem xem.
Bao gồm Seong Ji-hoo, tiền bối của Tripple, và cả Do Seo Jun, người dường như sẽ không bao giờ xem thứ như Jakon.
Đặc biệt, phát biểu của Seo Ha Im trong phần 2 đã khiến anh trai tôi khó chịu.
‘Seo Han có tính cách như thế nào khi còn bé? Tôi nghĩ làm cha mẹ của em ấy là công việc khó khăn nhất.’
‘Anh ấy nói đúng.’
Tôi chỉ nói một câu đó thôi!
Ngay khi Jakon trình chiếu, tôi lập tức nhận được tin nhắn đó.
– Đừng nói rằng chỉ có cha mẹ mới thấy khó khăn nhất. Bởi vì anh đang tức giận.
└ Tại sao? Không đúng á?
Tôi bị seen.
Tôi không biết vấn đề là gì.
Trong lúc tôi đang gãi đầu suy nghĩ, Ray nói với tôi.
“Chúng ta đi xuống từ từ nhé?”
“Anh, bây giờ sẽ tập luyện với nhau à?”
“Ừm~”
Vậy nên tôi di chuyển để tập với The Core.
Tầng dưới đang nhộn nhịp tập luyện cho đội hình di chuyển.
Mục đích của buổi diễn tập ngắn, từ lúc chào hỏi cho đến khi trở về chỗ ngồi, là để khớp với lộ trình một lần trước lễ trao giải thực tế.
Khi mỗi có đội tập luyện, các nhân viên đều hét rất to.
“Đúng rồi, ra phía sau!”
“Cảm ơn các thành viên BK đã làm việc chăm chỉ!”
“Vâng, cảm ơn anh!”
Sự trớ trêu của số phận.
Cùng lúc đó, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
Đấy là người được đề cử cho vị trí đầu tiên trong thời gian quảng bá với nhóm chúng tôi, trùng hợp là cũng có mặt trong buổi phỏng vấn của Music Bank tại Malaysia, người đó chính là Han Ga-bin của BK.
“Ơ, Seo Han!”
Ngay khi nhìn thấy tôi, Taekyung từ B.K tiến đến với khuôn mặt tươi cười, bắt tay tôi.
Anh ta cư xử thân thiện hơn nhiều kể từ lần trước, khi tôi dừng quả trứng lại, nhưng trông anh ta không có động cơ thầm kín nào cả và chỉ đang thể hiện sự thích thú với tôi thôi.
“Stardust là ứng cử viên cho giải thưởng Tân binh của năm phải không? Hôm nay em hãy lấy nó nhé.”
“Này, không. Em sẽ rất cảm kích nếu được nhận.”
“Thật khiêm tốn…?”
“Xin chào, em là Ray đến từ The Core!”
“Ồ, tôi đoán là hoạt động của chúng ta không trùng nhau. Rất vui được gặp bạn. Này, Gavin. Chào hỏi đi.”
“…….”
Anh ấy đã rủ tôi đi ăn cùng nhưng anh ấy lại ngại ngùng với tôi.
Khi chúng tôi chạm mắt, Han Ga-bin, người luôn nói nhiều, đã nhanh chóng tránh giao tiếp bằng mắt.
“Tại sao cậu lại làm thế nữa? Em bỏ qua cho cậu ấy nhá.”
Tôi đoán là do anh ấy xấu hổ.
Trưởng nhóm Kang Si Woo đi ngay phía sau, gật đầu với Han Ga-bin. Ngạc nhiên thay, Han Ga-bin gật đầu đáp lại như thể anh ta đã sẵn sàng chấp nhận điều đó.
Tuy nhiên, tôi thực sự phát điên khi họ tập hợp toàn bộ các nhóm và mỗi đội đều phải thực hiện tập luyện như thế này.
“Có rất nhiều người…”
“Vâng, đúng vậy. Dù sao thì đây cũng là lễ trao giải mà.”
Lúc tôi đang đứng yên nhìn xung quanh, giữa đám nhân viên đang chạy loanh quanh không ngừng nghỉ.
Đột nhiên, một giọng nói xa lạ vang lên từ phía sau.
“Này, tin tức nọ có đúng không?”
Không xa.
Kang Si Woo ngẩng đầu lên, nhún vai.
Những lời đồn đại được nhắc đến một cách trắng trợn vẫn tiếp tục vang lên như thể chúng có chủ đích.
“Ai? Người anh ta đang nói đến có phải là người đó không?”
“Ừm, con trai của tập đoàn Taewoon?”
“Hình như là đứa con ngoài giá thú? Này, tệ thật. Tôi đang thấy thứ mà trước giờ tôi chỉ thấy trong phim truyền hình ở ngoài đời thực. Có đủ thứ chuyện xảy ra ở thế kỷ 21.”
“Nếu tôi là anh ta, tôi sẽ xấu hổ đến mức không dám lộ mặt…“
Tôi hưng phấn quá.