Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 165
- Trang Chủ
- Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
- Chương 165 - I'm Alone (2)
#165. Tôi Cô Đơn (2)
Kang Si Woo thở dài xem lại nhiệm vụ của anh một lần nữa.
Xếp chồng tòa tháp đá nhưng không để các thành viên biết. Thêm vào đó, nó có một số yêu cầu khá tuyệt vời kèm theo.
(Đá lớn có đường kính 15 cm, 12 tầng trở lên, ở vị trí cố định.)
Kang Si Woo, người đã đến ‘địa điểm được chỉ định’ mà đoàn sản xuất đề cập, đang nghiêm túc cân nhắc xem liệu anh có nên từ bỏ nhiệm vụ hay không.
Kang Si Si Woo cau mày, bày tỏ cảm xúc thật lòng.
“Ở đây?”
Nếu đó là một góc sân bị che khuất bởi những bụi cây thì anh không có ý kiến gì nhưng…
Khu này quá trung tâm.
Xây một tòa tháp đá ở trung tâm?
Không kỳ lạ sao…
“Không. Hoàn toàn có thể.”
Kang Si Woo vuốt tóc mái và lẩm bẩm nhẹ nhàng.
Nghĩ lại thì, đúng thế nhỉ.
Có một số ngôi nhà có tháp đá ở giữa sân.
Đặc biệt khi xét đến việc chỗ này là một khu nghỉ dưỡng, thì việc nhìn thấy một tòa tháp đá duy nhất được đặt một cách kỳ quặc ở chính giữa cũng không phải là điều gì lạ lẫm.
Khách du lịch có thể đã chất đống chúng lại vì họ cảm thấy buồn chán khi đi ngang qua.
Tuy nhiên, điều này đòi hỏi một điều kiện tiên quyết.
Tòa tháp đá phải trông tự nhiên, như thể nó vẫn luôn ở đó.
Điều này có nghĩa là nhiệm vụ phải được hoàn thành trước khi các thành viên đến làm quen với địa hình.
“Không có thời gian.”
Đến nước này rồi, anh dự định sẽ nhanh chóng xây một tòa tháp đá trong khi các thành viên nghỉ ngơi một lát.
Kang Si Woo thong thả đi quanh sân, tìm những viên đá hữu ích.
‘Tôi không biết thứ này là cái gì.’
Tòa tháp đang được xây dựng.
Kang Si Woo rên rỉ khi anh kéo một tảng đá lớn vào sân. Anh đo chiều dài của nó bằng lòng bàn tay, và nó có vẻ ít nhất phải có đường kính 15 cm.
Những viên đá dùng làm vật phẩm hỗ trợ phải có kích thước lớn.
Ha –
“Nặng hơn tôi tưởng….”
Kang Si Woo càu nhàu một chút để đảm bảo âm thanh không bị trống, sau đó hoàn tất việc di chuyển hòn đá.
Anh không quên kiểm tra xem có thành viên nào đi ra sân không.
“Có vẻ như không có ai ở đây nhỉ?”
Chỉ đến lúc đó Kang Si Woo mới cảm thấy hài lòng và tiếp tục anh đi tìm viên đá thứ hai và mang nó về.
Đây là chuyến đi kéo dài 2 đêm và 3 ngày.
“Thật nhàn nhã.”
Có đáng thử không?
Khuôn mặt Kang Si Woo ửng đỏ khi anh nghĩ rằng có lẽ anh không hoàn toàn tuyệt vọng.
Nếu anh xếp đến tầng thứ năm trước, có vẻ anh có thể thêm từng viên đá bất cứ khi nào anh có thời gian.
Các thành viên thậm chí sẽ không nhận ra rằng nó đang tăng lên từng tầng một.
Kang Si Woo đào bới tìm những tảng đá trong thời tiết lạnh giá đến mức tay anh đỏ lên.
May mắn thay, hình như vì trời lạnh nên toàn bộ thành viên đang trò chuyện bên trong mà sẽ không ra ngoài trong một thời gian.
“Tìm thấy rồi!”
Xếp chồng các tòa tháp thực sự khá thú vị…
Chỉ trong chớp mắt, anh đã xây được bốn tầng.
Gần đây, có một chuyện xảy ra khiến lòng anh thay đổi rất lớn, mặc dù đã được giải quyết ổn thoả nhưng đó là nhờ sự giúp đỡ của Seo Han.
Sẽ là nói dối nếu anh nói mọi thứ đều ổn.
Tuy nhiên khi anh vô tình làm những công việc đơn giản như thế này, anh cảm thấy như mọi suy nghĩ gây mất tập trung đều biến mất.
Điều này cũng không tệ.
“Ừm.”
Kang Si Woo ngân nga khi anh đi tìm tảng đá tiếp theo. Nó có bề mặt phẳng, hoàn hảo để xây dựng một tòa tháp.
Tuy nhiên, nó khá nặng so với kích thước có đường kính chỉ hơn 15cm.
Kang Si Woo hít một hơi thật sâu rồi nhấc viên đá lên bằng cả hai tay.
“Ái chà, nặng đấy…”
Ngay lúc đó, khi anh đang kéo tảng đá ra khu vực nơi xây tòa tháp.
Một bóng đen đổ xuống đầu anh.
“Ui, bất ngờ quá.”
Thình thịch-
Kang Si Woo giật mình, đặt viên đá xuống.
“Anh, anh ra đây khi nào thế?”
“Tôi muốn đi dạo.”
“…”
Thành viên trẻ tuổi nhất, Do Seo Han, người có công lớn nhất trong vụ việc tin tức của Tập đoàn Taewoon trước đây, đang đứng bình tĩnh trước mặt anh.
Kang Si Woo lẩm bẩm trong khi duỗi tay như thể anh đang dần lấy lại tỉnh táo.
“Mọi người đang đi qua… Có một tảng đá rất lớn. Rất nguy hiểm.”
“À.”
Tuy nhiên, vẫn tốt hơn là bị Jin Se Hyun, người nhanh trí, phát hiện ra.
Kang Si Woo vừa mỉm cười ngượng ngùng vừa quan sát biểu cảm của Seo Han.
Đối với một lời bào chữa vội vã, tôi nghĩ nó khá hợp lý.
Có lẽ với Seo Han nó sẽ bị phóng đại quá mức?
“Em cũng sẽ giúp anh dọn dẹp nhé.”
“Ồ, cảm ơn em.”
Kang Si Woo hướng ánh mắt về phía Seo Han và nói chuyện với em ấy một cách chậm rãi, như thể em ấy chính là bối cảnh vậy.
Không xa đó, anh nhìn thấy một tòa tháp đá bốn tầng mà anh đã xây dựng một cách đáng lo ngại.
Anh lo rằng mình sẽ bị phát hiện nên đã thốt ra những lời vô nghĩa.
“Hòn đá này lớn thật…”
“Em đoán hành tinh này có một số tảng đá lớn.”
“Chà, anh hiểu rồi.”
Không đời nào.
Anh nghĩ nó không có hiệu quả đâu…
“Bên kia cũng có một tòa tháp đá.”
Xong đời rồi.
Kang Si Woo đảo mắt, cố gắng kìm nén cảm giác bất an.
“Tháp đá…?”
“Có phải nhiệm vụ của anh là xếp chồng không?”
“Hả, hả?”
Lạnh lẽo.
Kang Si Woo suýt chút nữa đã thừa nhận điều đó khi nghe câu hỏi trực tiếp của Seo Han.
“À… không phải sao?”
Ban đầu nó phải ở đó.
Kang Si Woo cười ngượng ngùng và gãi đầu.
Anh quên mất , Do Seo Han là cậu em trai cũng tuyệt vời hệt như Jin Se Hyun vậy.
Ha, đó là lý do tại sao anh không thích những chú chuột hamster nhanh trí.
Nhưng anh tự hỏi liệu anh có được cho qua không.
Bởi vì Do Seo Han rất tốt bụng.
Kang Si Woo mỉm cười vui vẻ, nhìn Seo Han với ánh mắt đầy tin tưởng.
“Anh đoán những người đến đây đã chất đống nó… bằng cái này.”
“Dù sao thì đó không phải là nhiệm vụ của anh sao, hyung?”
“Tất nhiên rồi… Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Hả?
“Em… Em đang làm gì vậy?”
Bùm-
Seo Han nhẹ nhàng giật lấy viên đá từ tay Kang Si Woo…
Em í vừa cười khúc khích vừa ném nó về phía tòa tháp đá.
Điều xảy ra tiếp theo khiến mắt Kang Si Woo mở to.
“A… a-a-a!”
RẦM-
Trước khi anh kịp ngăn cản, tòa tháp đá bị đá đập trúng đã đổ sụp xuống.
“ÔI… không! Tháp đá của tôi…”
Kang Si Woo hét lớn rồi lao về phía tòa tháp đá.
Cộp Cộp-
Còn Do Seon Han cảm thấy bị đe dọa nên đã bỏ chạy.
“Này, DO SEO HAN!”
Hãy rút lại câu nói “Em ấy tốt bụng”.
“Anh cứ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đi ạ!”
.
.
.
.
“Bạn chọn Do Seo Han dựa trên ấn tượng đầu tiên. Bây giờ bạn cảm thấy thế nào?”
Ừm.
Seo Han của chúng tôi.
Chắc chắn đã có thời điểm em ấy rất trong sáng.
Kang Si Woo nhìn thẳng vào máy quay và thở dài.
Anh cảm thấy bị phản bội quá lớn đến nỗi không thể diễn tả được cảm xúc hiện tại của bản thân.
Con út của chúng tôi đã học được những điều xấu ở đâu đó. Tôi nghĩ có thể là do ảnh hưởng của Cha Seong Bin hoặc Jin Se Hyun.
“Ha, mấy người đã dạy đứa trẻ ngây thơ đó cái gì thế…?”
Dù sao đi nữa, Kang Si Woo nuốt nước bọt và tiết lộ suy nghĩ của anh về ấn tượng đầu tiên.
“Ấn tượng đầu tiên của tôi về người được chọn Do Seo Han là…”
Ừm….
“Tôi sẽ hủy bỏ điều đó.”
Có một người không nên được chọn.
“Tuyệt vời!”
Nghe câu đó, Kang Si Woo không biết rằng Seo Han đang vui mừng ngay sau lưng anh.
* * *
Trong khi đó, cùng lúc đó.
Trong khi Kang Si Woo được đoàn làm phim dẫn đi quay phỏng vấn, các thành viên ngồi đối diện nhau tại một chiếc bàn sang trọng, chờ đợi bữa ăn.
Sau khi Ha Jun Seo cầm thực đơn lên, anh nhanh chóng lướt mắt qua những món anh có thể gọi.
“Ồ, thực đơn có rất nhiều món. Anh nghĩ mình có thể chọn gọi món ở đây.”
“Wow, thực sự có rất nhiều thứ.”
Vì chúng tôi đến địa điểm quay phim vào sáng sớm nên tất cả các thành viên Stardust đều khá đói.
Tuy nhiên, Cha Seong Bin, người không muốn ăn một bữa ăn thịnh soạn vào buổi sáng, đã nhận được thực đơn từ Ha Jun Seo.
“Seong Bin, anh muốn ăn gì?”
“Hừm….”
Có ổn không nếu chỉ uống một ly Americano đá vào bữa sáng trễ?
Cha Seong Bin mở miệng mà không suy nghĩ.
“Ame….”
[Nhiệm vụ: AM (6:00-12:00) Không có tiếng Anh]
Anh tỉnh táo lại một cách muộn màng, suýt thì đã hét lên đòi một ly Americano đá. Cha Seong Bin vội ho khan, rồi im lặng.
“A… Ô. Bên ngoài nóng quá, anh muốn ăn đồ lạnh. Một tách trà. Trà sữa.”
“…Trà sữa?”
Cha Seong Bin, người không thể uống trà, nhìn tách trà với ánh mắt nghi ngờ.
“Thật đáng ngờ.”
Ánh mắt nghi ngờ của Seo Han thoáng chốc đảo qua, nhưng chỉ thế thôi.
May mắn thay, có vẻ như không có nhiều thành viên nghe được những lời thì thầm nhẹ nhàng đó.
Seo Ha Im đang bận rộn chọn thực đơn bữa sáng.
“Tôi muốn ăn xúc xích. Nước sốt mù tạt trông ngon quá.”
“Anh Si Woo, không phải, Kang Si Woo hyung nói anh ấy muốn ăn salad phô mai ricotta.”
“Được rồi, vậy thì tôi sẽ gọi món này~”
Sau khi mỗi người gọi món xong, Jin Se Hyun bắt đầu trò chuyện trong lúc chờ đồ ăn được mang ra.
“Mọi người đều nhận được nhiệm vụ đúng không?”
“…Vâng.”
“Thành thật mà nói, nhiệm vụ của tôi thực sự khó khăn.”
Jin Se Hyun, người chịu trách nhiệm [Vẽ mặt tất cả các thành viên mỗi đêm mà không bị phát hiện], nói với vẻ mặt đầy nước mắt.
“Mỗi người chúng ta hãy đoán xem nhé?”
“A, sao cậu lại làm thế~”
Cha Seong Bin, người vừa suýt bị bắt gặp, đã cắt ngang lời nói của Jin Se Hyeon một cách gay gắt.
Seo Han nhấp một ngụm nước rồi mở miệng.
“Đầu tiên, em biết của Si Woo rồi.”
“Gì thế?”
“Em đã hứa sẽ giữ bí mật.”
“…?”
Nói chính xác hơn, có áp lực từ Kang Si Woo khi anh ấy nói: “Em nghĩ sau này em sẽ không bị bắt ư?”
Nếu vai [Không ai chọn] được giao cho Kang Si Woo, Kang Si Woo chắc chắn sẽ chọn tôi trong lần lựa chọn cuối cùng, vì vậy tôi quyết định giả vờ không biết vào lúc này.
“Này, nếu bỏ qua chuyện đó đấy là phạm luật đó~”
“Si Woo hyung, em sợ.”
“Đó có thể là nỗi sợ theo bản năng.”
“Chuột lang thang nằm ở dưới cùng của chuỗi thức ăn.”
“Được thôi, tôi đoán em út là người giỏi nhất trong số chúng ta.”
Không bỏ sót một nhịp nào, các anh trai lần lượt thêm vào vài từ.
Seo Han ngồi im lặng, dùng thìa khuấy đều súp trước khi ăn.
Vào lúc đó, ánh mắt của Jin Se Hyun đang nhìn xung quanh các thành viên bỗng dừng lại ở một người.
Ha Jun Seo đang nhấp một ngụm nước và ăn bánh mì tỏi.
Nếu là người khác thì có lẽ không có gì khác biệt, nhưng nếu là Ha Jun Seo thì đây lại là một cảnh tượng có phần kỳ lạ.
Đôi mắt của Jin Se Hyun sáng lên một chút khi anh bắt được quả bóng.
“Anh Jun Seo, sao anh không uống Americano?”
“Hả?”
“Nhiệm vụ của anh là không uống Americano à?”
Ha?
Cùng lúc đó, ánh mắt của những con linh cẩu còn lại đều đổ dồn về phía Ha Jun Seo.
“Tuyệt vời.”
Ha Jun Seo gần như nuốt luôn cả bánh mì tỏi.
“Trời, dạo này anh đang cố cai… Đó là lý do tại sao.”
“Anh thậm chí còn không mang theo bình giữ nhiệt.”
“Anh Ha Jun Seo bỏ cà phê á?”
Seo Ha Im nghiêng đầu và hỏi lại.
“Vậy còn trà lúa mạch thì sao?”
“Anh cũng sẽ kiêng nó….”
“Wow~.”
“Vì fan hâm mộ lo lắng. Họ liên lạc với anh rất nhiều qua tin nhắn riêng gần đây.”
“Ồ, em hiểu rồi.”
Cha Seong Bin gật đầu mỉm cười.
“Yeah, Jun Seo~ Thêm nữa đi~”
“Hả?”
“Kể cho tôi thêm về lý do của cậu đi. Tôi sẽ lắng nghe.”
Mẹ kiếp.
Ha Jun Seo quay lại nhìn một cách khẩn thiết như thể đang cầu xin sự giúp đỡ, nhưng nơi ánh mắt anh chạm tới lại là Seo Han.
Seo Han lẩm bẩm trong khi chọc vào bánh mì tỏi bằng nĩa.
“Americano rất hợp với bánh mì tỏi….”
“Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Sao mấy người không uống đi!”
Đây có phải là chương trình kết bạn không?
Ha Jun Seo cảm thấy đầu óc quay cuồng trước cảnh tượng ‘ấm áp’ bất ngờ này.
Đúng lúc đó, Seo Ha Im giơ tay và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Tôi muốn một ly Americano.”
“Tại sao cậu lại đột nhiên gọi món? Nó có phải là nhiệm vụ không?”
“Không. Tôi định đưa cho anh Jun Seo uống.”
“…!”
Ha Jun Seo vội vã xua tay ngăn Seo Ha Im lại.
“Này!”
Bất kể điều đó. Seo Ha Im hét lớn bằng giọng thậm chí còn tươi sáng hơn.
“Bình tĩnh nào! Hyung, em đang nghĩ đến sức khỏe của anh đấy!”
“Không, Seo… Seo Ha Im… Dừng…”
“Em ấy còn chưa đầy một tháng nữa là trưởng thành. Giờ em ấy cũng hư hỏng rồi.”
“Khoan đã. Khoan đã, mọi người.”
Khi được yêu cầu kết bạn, các thành viên đều nghiêm túc trong việc phá hỏng nhiệm vụ của nhau.
Trong khi Ha Jun Seo đang xua tay, ly Americano đá mà Seo Ha Im gọi đã được đặt trước mặt anh.
“Này, nhanh lên bắt anh ấy lại! Ép anh ấy uống!”
“Em nên cho anh ấy uống thế nào?”
“Ghê quá!”
Kang Si Woo, người vừa kết thúc cuộc phỏng vấn và quay trở lại, cảm thấy có điều gì đó không ổn ngay khi anh đến và lặng lẽ rời đi.
“Được rồi, tôi phải ra ngoài thôi.”
Cha Seong Bin hỏi Ha Jun Seo trong khi cầm trên tay ly Americano đá.
Mục đích là để trao cho nhau một cơ hội cuối cùng.
“Ame… Không, cái này.”
Anh không được phép nói tiếng Anh nên không biết nói thế nào!
Cha Seong Bin bảo Jin Se Hyun bình luận.
“Anh, thành thật đi, đây là nhiệm vụ của anh, đúng không?”
“KHÔNG!”
“Vậy thì anh có thể uống nó.”
Những người em trai của anh, những người đã nắm chặt cánh tay của Ha Jun Seo, đang đứng bên cạnh anh và lẩm bẩm.
“Hyung, tình bạn của chúng ta sẽ tồn tại mãi mãi.”
“Bỏ cánh tay này xuống, rồi hẳn nói!”
“Em không thể làm gì khác, vào một ngày như hôm nay, một ly Americano đá là hoàn hảo nhất.”
“Ngoài trời đang âm mười độ!!”
Ha Jun Seo phản đối như thể điều đó thật bất công, nhưng đã quá muộn.
Cha Seong Bin mỉm cười ranh mãnh và lắc ly Americano đá của mình trước mặt Ha Jun Seo.
“Vâng, đồ uống của cậu… đang được mang đến~”
“Bọn trẻ thật đáng sợ!”
Rầm rầm-
“Cứu tôi… Cứu tôi!”
Cuối cùng, mọi người đã ép anh ấy uống.
“Ha, bánh mì tỏi rất hợp với Americano đá….”
Ha Jun Seo nuốt caffeine mà anh đã lâu không uống, cảm thấy nhẹ nhõm.
“Nếu vậy thì mấy đứa nên cho anh 6 shot nha.”
“Bọn em làm vậy vì nghĩ đến sức khỏe của anh.”
Ting –
Thông báo về Ha Jun Seo bị loại vang lên từ loa.
[Mission của Ha Jun Seo đã thất bại.]
“Wow, mission của Ha Jun Seo đã thất bại!”
– Cha Seong Bin, người rất vui mừng…
Mission?
“Điên.”
[Mission của Cha Seong Bin đã thất bại.]
Vậy là hai người cùng nhau đi đến đích.