Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 160 - 2019 Chữ
- Trang Chủ
- Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
- Chương 160 - Đó là một cuộc đàm phán.
#160.
Phát sóng trực tiếp lễ mừng sinh nhật trọn vẹn.
Khi cửa sổ trò chuyện hiện lên, các thành viên bắt đầu hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
Main vocal Seo Ian hát theo giai điệu bài hát bằng giọng hát mạnh mẽ.
“Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật Seo Han yêu dấu!”
“Wow!”
“Seo Han, chúc mừng nhé!”
“Nhanh thổi nến nào.”
Bữa tiệc sinh nhật lần thứ hai trước mặt fan hâm mộ. Tôi nhìn xuống chiếc bánh đang quay tròn một cách ồn ào và thốt lên một tiếng cảm thán nhẹ nhàng.
Ngày nay có rất nhiều loại bánh mới thú vị.
Tôi không biết vì kiếp trước tôi chưa từng nhận được thứ như thế này.
Nó có giá bao nhiêu?
Một ý nghĩ thực tế lướt qua trong đầu tôi nhưng tôi nhanh chóng gạt đi.
Thật vinh dự khi được nhận bánh sinh nhật hai lần. Tôi mỉm cười vui vẻ và tận hưởng.
“Trông ngon quá…”
Chiếc bánh được phủ một lớp sô cô la chất lượng cao, có lẽ là loại được công ty đặt hàng riêng.
Lớp bao phủ được vẽ thành hình chuột lang. Tôi chạm vào lớp phủ bằng tay.
Ăn được không nhỉ?
“Sao? Em muốn thử hả?”
“Em hơi tò mò nên quyết định thử cắn một miếng…”
– Seo Han thích đến thế sao, hahahahahahahahaha
– Seo Han của chúng ta ㅠㅠ Miệng em ấy dính chặt tới tai. Trông xinh quá. ㅋㅋㅋ
– Ăn nhiều vào nhé con yêu… Có lẽ mẹ đã rắc bột sô cô la lên cuốn album mẹ mua rồi.
– Trông giống sô cô la nên có thể ăn được! Thử xem!!!
“Em sẽ ăn thử.”
Nghe tôi nói, Seo Ian đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi ra khỏi bếp với một con dao.
Seo Ian chạy tới rồi ngồi xuống, trong khi vẫn cầm con dao trên tay.
“Ăn cả cái không phải quá nhiều sao? Anh sẽ cắt nhỏ cho.”
“A, cảm ơn anh….”
Rắc Rắc –
Không, đợi đã.
Tôi vội vàng ngăn Seo Ian lại và lấy tay che máy quay.
“Nếu cắt như vậy thì?”
“Hả?”
Âm thanh có vẻ hơi chói tai.
– Kkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkk
– Anh đang cưa bánh à, Ian? LOLOLOLOLOLOL
– Seo Ian, nghiêm túc quá, buồn cười ghê kkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkk
‘Kakaka’ bắt đầu xuất hiện liên tục trong khung trò chuyện.
Seo Ha Im, người vẫn lặng lẽ quan sát ở bên cạnh, lên tiếng với vẻ mặt sửng sốt.
“Live của bọn mình dành cho mọi lứa tuổi đấy.”
Seo Ian nghiêng đầu nhìn xuống lớp sô cô la bị cắt đôi.
Cha Seong Bin vừa cố nhịn cười vừa đưa tay ra.
“Ian, đưa nó cho anh.”
“Tại sao? Không phải cắt thế này ạ?”
“Cắt theo chiều dọc. Chiều dọc.”
“Như thế này nè.”
“Sô cô la đó là Seo Han mà. Nếu bây giờ em cắt em ấy làm đôi thì phải làm sao…?”
“Cắt đi~ Em ấy không chết đâu~”
“Em ấy đã chết rồi!”
“Sô cô la không có sự sống.”
– Năm người đang cắt một chiếc bánh kkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkk
– Cảm giác giống học sinh trung học thật tuyệtㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Maknae line ồn ào nhất và họ thực sự không thể ngồi yên dù chỉ một lúc.
– Jin Se Hyun lúc nào cũng kiên quyết. Khà Khà, đúng vậy, sô cô la có sức sống trong đó…
– Sao không dùng tay cầm lên ăn nhỉ?
“Tôi thà cầm bằng tay và ăn sạch hết.”
Jin Se Hyun, người đang đọc bình luận, nói một cách thoải mái và lấy một miếng sô cô la ra khỏi chiếc bánh.
Đột nhiên, tôi phát hiện mình đang cầm ‘thứ từng là một con chuột lang’ trong tay.
“Em muốn ăn phần đầu hay đuôi?”
“Đây là kiểu lựa chọn gì thế?”
Mặc dù không trả lời được, tôi vẫn cẩn thận cắn một miếng bắt đầu từ phần đuôi.
Cùng lúc đó, hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp miệng tôi.
“… Ngon quá.”
Nó có vị y như sô cô la thượng hạng.
Tôi tưởng đó chỉ là một ít sô cô la rẻ tiền được trang trí trên bánh, nhưng hóa ra nó lại là sô cô la có thương hiệu.
Xoẹt-
Khi tôi quay đầu lại, Kang Si Woo đang ngồi bên cạnh, nở nụ cười hạnh phúc trên môi.
Ngay khi Kang Si Woo nhận ra ánh mắt của tôi, anh ấy thốt lên.
“Ồ, đúng rồi. Em nên giải thích những gì em đã đăng trên mạng xã hội.”
À, cái đó.
[Anh em thì ngon, bánh thì đáng sợ.]
Đây là dòng trạng thái mà tôi đã đăng trên trang mạng xã hội dành cho fan ngay sau bữa tiệc sinh nhật riêng tư với các thành viên ngày hôm qua.
Ban đầu là ‘Bánh thì ngon còn các anh thì đáng sợ’, nhưng thiên tài meme Jin Se Hyun đã bảo tôi đổi lại.
Dù sao thì, để giải thích về vụ bánh côn trùng… Rất dài.
Jin Se Hyun tóm tắt câu chuyện chỉ bằng một dòng.
“Seo Han nhìn thấy kem tươi và hiểu lầm nó là sâu bướm.”
– Hả? Kem tươi gì cơ???
– Kkkkkkkkkkkkkkkkk Vì sao kem lại thành sâu bướm thế? Sao ẻm lại nhìn ra kiểu điên cuồng đó?
– Vậy là chú chuột hamster to đùng đã đăng dòng trạng thái đó à? Wow, cậu ấy dễ thương quá ㅠㅠㅠㅠㅠ
– Tin gây sốc ‘Bây giờ tôi ngạc nhiên khi thấy kem tươi’!
“Thôi đi.”
Tôi nghĩ có sự hiểu lầm ở đây.
“Không phải là em ngạc nhiên vì kem, do có bối cảnh liên quan đến nó….”
“Dù sao thì đúng là em đã suýt ngất khi nhìn thấy chiếc bánh đấy mà~”
“Cái bánh đó đáng sợ đến vậy sao?”
“Dạo này, bánh kem trông đáng sợ lắm nha!”
Gì?
Tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi vì điều đó quá vô lý.
“Em… E-e-e-em!”
– Seo Han đang cố gắng phủ nhận.
– Ồ, tui phải làm sao đây? Lol Khuôn mặt tức giận của bé trông không hề đáng sợ chút nào.
– Do Hamchi kkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkk
– Ôi, ẻm dễ thương quá, muốn bỏ em vào túi ghê.
Vì sự bất công này, ánh mắt tôi hướng về phía Seo Ian.
“KHÔNG….”
Thành thật mà nói, bạn biết đấy. Sao mọi người có thể không bị kinh ngạc khi nhìn thấy ấu trùng chứ?
“Anh, giải thích hộ em với.”
Ngay lúc đó, khi tôi đang nhìn chằm chằm vào anh ấy, hy vọng nhận được một lời giải thích.
Seo Ian vỗ vai tôi, anh ấy nói.
“Không sao đâu, Seo Han. Khi em mười tám tuổi, em cũng từng ngạc nhiên vì kem tươi mà…”
“…!”
Kể cả anh ấy cũng?
“Seo Han. Seo Han. Anh cũng sợ bánh kem tươi nên chưa thể ăn được nè.”
Không thể tin tưởng nổi ai trên thế giới này nữa rồi.
“Em trở thành người lớn rồi. Cố lên nào!”
“Này, Seo Han. Không phải gần mười giờ rồi sao? Em phải đi ngủ!”
“Ái chà, có một chiếc bánh đang bay về phía em ấy kìa. Đáng sợ quá.”
Không, điều đó thật nực cười.
Họ chơi trò này như thế á?
* * *
Ngay sau khi buổi live kết thúc, tôi cảm thấy một nửa linh hồn đã rời bỏ bản thân.
Tôi không biết mình đã bị đuổi theo bao nhiêu chục phút.
Cộp Cộp –
Tôi lắc đầu, đi đến phòng tập. Tôi có lớp thanh nhạc được lên lịch vào buổi chiều, nhưng tôi vẫn còn chút thời gian trước khi đến đó.
Tôi lấy điện thoại di động ra khỏi túi vì tôi chưa kiểm tra trong suốt buổi phát sóng trực tiếp.
Tuy nhiên.
“Hửm?”
Có tới ba cuộc gọi nhỡ.
Tôi cau mày, kiểm tra người gọi đến.
[Phóng viên Lee Do Yeon.]
Ngay khi nhìn thấy cái tên, máu trên đầu ngón tay tôi lạnh ngắt.
Một từ bất giác bật ra khỏi miệng.
“Gì?”
Chúng tôi không liên lạc thường xuyên, hôm nay cũng không phải ngày lễ để chào hỏi chính thức.
Việc thông báo có 3 cuộc gọi nhỡ một cách vội vã như vậy khiến tôi có cảm giác không mấy tốt đẹp.
“Tôi lo lắng…”
Tôi gọi lại không chút do dự.
Reng reng-
Âm thanh nhạc chờ ngắn nhưng nghe có cảm giác chói tai.
Đúng lúc đó, giọng nói quen thuộc vang lên qua điện thoại.
“…Vâng. Tôi là phóng viên Lee Do Yeon.”
Ực –
Tôi nuốt nước bọt, sau đó đi thẳng vào vấn đề.
“Có chuyện gì thế?”
Không đời nào chị ấy lại gọi cho tôi mà không có lý do.
Chị ấy hẳn đã nghe thấy điều gì đó hoặc hẳn đã gọi với ý định cho nổ tung thứ gì đấy.
Hình như trường hợp trước có khả năng cao nhất.
Tôi cố gắng trấn tĩnh trái tim đang run rẩy và chờ phóng viên Lee Do Yeon lên tiếng.
Giọng nói bình tĩnh, điềm đạm của chị ấy vọng lên.
“Ừm….”
“Vâng.”
“Tôi nghĩ vụ của Kang Si Woo sắp bị khui. Đó là lý do tôi liên lạc với cậu.”
Ha?
Chỉ riêng câu đó thôi đã đủ khiến tôi cảm thấy như bị đánh vào đầu, tôi choáng váng.
Tôi có thể đoán khá rõ chuyện đang diễn ra.
Phóng viên Lee Do Yeon phát biểu một cách thận trọng.
“Chúng ta sẽ gặp mặt ngay khi cậu có thời gian nhé?”
* * *
Văn phòng gọn gàng của phóng viên Lee Do Yeon.
Đã gần một năm trôi qua kể từ khi tôi tự mình đến đây.
Lúc đó là thời điểm tôi xuất hiện trong Stardust Project.
Số lượng người chính xác hệt như trước, ở cùng một vị trí. Vẫn không thoải mái với nhau, cuối cùng chúng tôi đã có một cuộc họp ba bên.
“…”
Kang Si Woo nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trống.
Ngay khi được thông báo về tình hình, anh ấy đã bày tỏ mong muốn được đến đây cùng tôi hôm nay.
Anh ấy có lẽ đang lo lắng vì không biết cuộc trò chuyện nào sẽ diễn ra thế nào.
Tôi cũng vậy.
Khi tôi còn là thí sinh.
Vào thời điểm đó, chúng tôi chỉ là mối quan hệ hời hợt.
Cho dù vụ việc của Kang Si Woo hyung có nổ ra hay không thì tôi cũng chỉ cảm thấy đôi chút khó chịu, nhưng…
Bây giờ cảm giác có chút khác biệt.
Bởi vì chúng tôi là một nhóm.
Tôi vừa cắn môi dưới vừa siết chặt tay.
Phóng viên Lee Do Yeon mang hai cốc nước vào.
“Ồ, lâu lắm rồi chúng ta mới có cuộc họp ba bên. Ít nhất cũng phải mời nước nhỉ.”
“Cảm ơn.”
Kang Si Woo nhấp một ngụm nước mà không nói một lời.
“Tôi vẫn chưa nghe được nhiều. Trước tiên hãy giải thích chi tiết cho tôi.”
“Vâng, tất nhiên.”
Trước hết, tôi hơi nóng lòng muốn biết chính xác chuyện đang diễn ra như thế nào.
Nếu chúng tôi không thể tự giải quyết được, chúng tôi sẽ nghĩ đến việc gửi tín hiệu SOS đến công ty.
Phóng viên Lee Do Yeon nhìn cả hai chúng tôi, mỉm cười nhẹ.
“Tôi nói trước cho cậu biết…! Tôi không phải là người kích hoạt nó.”
“Tôi biết điều đó.”
Em trai chị ấy dự kiến sẽ ra mắt vào tháng tới.
Phóng viên Lee Do Yeon không muốn có bất cứ điều gì khó chịu xảy ra, vì thế không có lý do gì để chị ấy đề cập vấn đề trên vào thời điểm hiện tại.
Ngay từ đầu tôi chưa bao giờ nghĩ chị ấy là người vô đạo đức đến thế.
Vì vậy.
Đây là điều quan trọng nhất.
“Người đó là ai?”
Nếu đó là cái tên tôi biết, tôi sẽ thử bằng bất cứ cách gì.
Mặc dù tôi không biết nhiều phóng viên trong lĩnh vực này, nhưng tôi nghĩ sẽ rất tuyệt nếu tôi có thể may mắn gặp được người đó và đạt được thỏa thuận hệt như lần trước.
“Là ai ư?”
Phóng viên Lee Do Yeon cười ngượng ngùng trước câu hỏi trực tiếp của tôi.
“Gì… Cậu tính đe dọa người đó à?”
“Trời, sao Seo Han có thể làm việc đó được?”
“…?”
Kang Si Woo tiến lên bảo vệ tôi. Tôi cũng ngạc nhiên không kém trước lời nói đột ngột và quyết đoán của anh ấy.
“Ha?”
Ai đó cần dành chút thời gian suy nghĩ về câu Kang Si Woo vừa nói.
Phóng viên Lee Do Yeon đảo mắt nhìn quanh.
“Những thứ cậu ấy làm với tôi lúc đó… không phải là đe dọa sao?”
Nghe thấy câu đó, hai người không hề do dự đáp trả.
“Đó là một cuộc trò chuyện.”
“Đó là một cuộc đàm phán.”
Xoẹt-
Ngay khi mắt tôi chạm phải mắt Kang Si Woo, tôi bật cười.