Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 159
- Trang Chủ
- Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
- Chương 159 - It's fun (2)
Chương trình giải trí độc quyền mà công ty giao cho tôi là chương trình do anh trai tôi phụ trách.
Đó không phải là một lời đề nghị xuất hiện thường xuyên, nhưng đó là lời đề nghị xuất hiện với tư cách là diễn viên trong một tập phim.
Tuy nhiên.
“Chương trình sinh tồn trên đảo hoang?”
Vì lý do đó, tôi thực sự không thích ý tưởng của chương trình.
Là một người sinh ra và lớn lên ở thành phố, kiểu sinh tồn này không phù hợp với tôi, và dù thời gian quay phim có dài đi nữa thì nó cũng quá dài.
“Ha, đợi một chút.”
Tôi chậm rãi đếm bằng ngón tay ngày tháng mà anh trai tôi đã nhắc tới.
Một, hai, ba…
“Trong 7 ngày 6 đêm? Ở đâu của nước ngoài?”
“Nội địa. Em biết em phải làm điều đó.”
“Không, em không biết.”
Tôi phải làm việc đó trong khoảng thời gian rất dài.
Ai sẽ quay phim ở Hàn Quốc trong 7 ngày chứ?
Khi tôi cau mày, anh trai nhìn tôi và nói.
“Vì thế rất khó tìm được diễn viên…”
Tôi nói nhỏ, giả vờ như đang thấy khó xử nhưng tôi không hề cảm thấy tiếc nuối.
“Tất nhiên rồi! Ai lại sắp xếp ngày quay như vậy?”
Trừ khi phí xuất hiện rất đáng kể, nếu không sẽ rất khó tìm được ai đó tham gia.
Nhóm lập kế hoạch là ai?
Tôi nghĩ tốt hơn là nên cắt bớt đi.
Dù sao thì tôi cũng không làm việc cho SBC nên đó không phải việc của tôi.
Tôi lắc đầu và nêu quan điểm của mình.
Ngoài độ khó ra, lịch trình 6 đêm 7 ngày quá dài.
Tôi không những không có ham muốn lớn về chương trình giải trí, và nếu bỏ tập trong khoảng thời gian đó, tôi cảm thấy mình có thể đánh mất xúc cảm.
“Em không làm.”
“Ừ, em phải làm.”
“…?”
Anh trai đã bày tỏ ý định bắt buộc trước cả khi công ty lên lịch họp.
“Anh nghiêm túc đấy à?”
Những gì tôi nghe được từ quản lý Lee Jae Yoon trước khi đến đây không có gì đặc biệt cả.
Hãy tưởng tượng nếu bạn được mời làm khách mời trong một chương trình tạp kỹ.
Có phải do Doubles?
Vô lý đến nỗi tôi không thể đáp trả một cách dễ dàng.
Reng-
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi rung lên.
[Si Woo hyung]
Tôi nghĩ đây là cuộc gọi liên quan đến cuộc họp.
Tôi thở dài một hơi rồi trả lời điện thoại. Giọng nói thận trọng của Kang Si Woo vang lên qua ống nghe.
“Seo Han, hiện giờ em đang họp phải không?”
“Vâng.”
“Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Đó là chương trình sinh tồn trên đảo hoang.”
Tôi nuốt xuống ý nghĩ đó: “Chắc họ điên rồi.”
“Ừ, anh có nghe nói.”
“…Em thực sự muốn đi hả?”
“CEO nói không nhất thiết phải đi… Còn nói em có thể không đi nếu muốn.”
“…….”
Tôi đã nghe điều này nhiều lần ở đâu nhỉ?
“Nhưng họ sẽ không bắt em tham gia chương trình quá khó… Anh ấy bảo là đừng lo lắng quá.”
“Giám đốc điều hành đã nói với anh như vậy ạ…?”
“Không, không! Anh quản lý!”
Tuy nhiên, thấy anh ấy nói như thế…
Tôi liếc nhẹ qua anh trai tôi.
“Nó giống kiểu chương trình chữa lành trên đảo hoang ạ?”
“Nó là show sinh tồn.”
Tôi tức giận.
* * *
Một tân binh có thể chọn loại chương trình nào?
Công ty đã thúc ép tôi và tôi không thể làm gì được.
Suy nghĩ thứ hai, sống sót trên một hòn đảo sa mạc? Có vẻ sẽ rất vui và thú vị.
Chà, không tệ.
Tôi đã thêm từ diễn tả trong khi cố gắng chạy mạch hạnh phúc.
“Em sẽ thích trò chơi sinh tồn.”
“… Hả? Tốt.”
Dù sao thì sau khi câu chuyện kết thúc, tôi đã được anh trai cho nghe về thời gian của chương trình.
Đây là lần đầu tiên tôi quay chương trình sống còn kiểu này.
Sau tiếng thở dài, tôi hỏi điều tôi tò mò nhất.
“Em có cần chịu đói vì thiếu đồ ăn không? …Khái niệm như vậy ấy?”
“À, sẽ có đủ đồ ăn.”
À, ra vậy.
Điều đó sưởi ấm trái tim tôi.
“…Anh không biết liệu em có thích câu đó không.”
Trái tim ấm áp sau đó đã trở nên lạnh giá.
Do Seo Joon cắn môi dưới và hắng giọng.
Mặt tôi tràn đầy adrenaline khi tôi nghĩ về việc mình sẽ đau khổ như thế nào.
Tôi trở nên lo lắng.
Anh tôi dừng lại một lúc rồi mở miệng.
“Trước hết, em cần học cách tạo ra lửa đấy?”
“Gì cơ?”
“Bởi vì đây là chương trình giải trí thực tế nên chúng ta nhất định phải làm nó một lần.”
Cái này có quá sức đối với người mới bắt đầu không?
Là một người thỉnh thoảng xem chương trình giải trí, tâm trí tôi trở nên bối rối.
“Nếu em thấy khó quá, hãy luyện tập trước trong phòng tập.”
Trong lúc tôi đang khổ sở thì những lời nói ranh mãnh của Do Seo Joon được thêm vào.
“Nếu em chà xát mấy trăm lần, gỗ sẽ cháy.”
Người này có thật không đấy?
Tôi sửng sốt đến nỗi lông mày nhíu chặt lại.
Tôi nhìn đi nơi khác và quét mắt khắp văn phòng.
Máy quay ở đâu?
“Lẽ nào có camera ẩn ư…?”
“Giờ em đang phủ nhận thực tế hả. Nó có thể xảy ra mà.”
Anh trai tôi lục túi một lúc rồi lấy điện thoại di động ra.
Tad-dak-tad-dak-
Màn hình mà anh trai tôi đang tìm kiếm thứ gì đó hiện lên, và đó là cửa sổ trò chuyện nơi anh đã trò chuyện với ai đó.
Khi tôi nhìn kỹ, bức ảnh hồ sơ trông quen quen.
“Người này là quản lý của em phải không?”
Song Jin Ha, trưởng nhóm quản lý ở Doubles.
Anh tôi nói thêm trong khi đặt điện thoại lên bàn.
“Anh đã liên lạc với anh ấy về vấn đề này. Em có nghĩ anh đang nói dối không?”
“…Em sẽ cố gắng hiểu.”
Tôi bụm mặt, thở dài.
Nghĩ đến việc ghi hình show sinh tồn thực tế trên đảo hoang trong mùa đông lạnh giá khiến tôi thấy choáng váng.
“Ngọn lửa… Em thực sự cần nó.”
“Em nên luyện tập trước~”
Có lẽ do tâm trạng nên giọng Do Seo Joon có vẻ hơi phấn khích.
Cứ như thể anh ấy đã vượt qua cuộc tuyển dụng PD công khai ngay trong ngày hôm nay.
Tuy nhiên, nỗi kinh hoàng của tôi chưa dừng lại ở đó.
Sau khi do dự một lúc, từ miệng anh ấy, Do Seo Joon nói những lời còn gây sốc hơn nữa.
“Và… .”
“Còn gì nữa ạ?”
Anh tôi gãi đầu chỉ vào bảng giấy.
Nội dung đấy có thể khiến bạn phải nghi ngờ vào mắt mình.
[Sâu bướm là nguồn protein tuyệt vời.]
Cái quái gì thế?
Khi tôi dụi mắt và lướt qua nội dung của tài liệu, lời nói của Do Seo Joon đập vào tai tôi.
“Em biết cách ăn nhộng phải không?”
“KHÔNG…?”
Tôi không ăn bất cứ thứ gì như thế.
“Lạ nhở… Nghe nói hamster rất thích…”
“Nhảm nhí.”
Câu nói gây sốc của anh ấy vẫn cứ tiếp tục.
“Không đùa đâu. Em có thể nướng trên lửa và ăn nó.”
“Em hỏi điều này vì em thực sự chết lặng, trên một hòn đảo hoang ở Hàn Quốc… Nó có thể sống ở đấy không?”
“Sâu bướm cũng sống trong nhà.”
Ha.
Tôi ghét nó rất nhiều.
“Em sẽ suy nghĩ lại… Em đoán chương trình này quá lớn để em có thể nắm bắt được. Em không muốn làm chuyện đó.”
“Nó không thô thiển như em nghĩ đâu. À! Em chưa thấy chúng bao giờ trước đây đúng không?”
Sao tôi phải thấy nó trước đây.
Tôi thấy hơi rợn, ép mình vào tựa lưng, rồi anh trai tôi kêu gọi.
Một giọng nói tử tế khác thường vang lên.
“À, Yejin.”
Anh ấy nói to.
“Cô ấy là nhà văn trẻ nhất của bọn anh.”
“…….”
“Yejin, cô có thể mang cho tôi những gì cô nói lúc trước để thử nghiệm không?”
“Cái gì… Mang theo nó ư?”
“Mẫu để thử nghiệm.”
“…?”
Reng-
Điện thoại cúp không bao lâu thì có tiếng gõ cửa.
“Vâng, mời vào.”
Một người tên Yejin ngập ngừng mở cửa bước vào.
Khi nhìn thấy mặt tôi, cô ấy có vẻ hơi ngạc nhiên. Tôi hơi cúi đầu và giao tiếp bằng mắt.
“A… Star… Hồi đó tôi là fan đấy!”
“Vâng, cảm ơn.”
Tôi nghe nói cô ấy là fan nên tôi muốn tặng cô ấy chữ ký, nhưng tôi không còn sức để làm điều đó ngay bây giờ.
Bởi vì Yejin đang cầm trên tay một chiếc hộp khá lớn.
Cái đó… Mẫu thử nghiệm?
“Sẽ nguy hiểm khi nhặt bất cứ thứ gì. Chúng tôi mua chúng để thả xuống đất làm thức ăn.”
“…….”
“Ha, cậu biết đấy. Lẽ thường là bạn không thể ăn bất cứ thứ gì đang bò trên hòn đảo chỉ vì đây là chương trình thực tế. Ký sinh trùng rất nguy hiểm.”
“Nếu cậu định tham gia show, cậu không thể bỏ qua việc ăn ấu trùng đúng không…?”
“Những cảnh như vậy cần phải được trình chiếu để tăng tỷ suất người xem… Cậu biết mà. Kiếm sống rất khó.”
Tôi hơi bối rối trước những lời lẽ hợp lý.
Ký sinh trùng rất nguy hiểm…
Tôi gần như cam chịu, nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Anh tôi gật đầu và quay lại nhìn tôi.
“Kiểm tra mẫu đi.”
“Nó… ở trong đó à?”
“Ừ.”
Đợi một giây.
“Có máy quay ở đây không ạ?”
“Tại sao?”
“Em có thể chửi anh không?”
Nếu có thể, tôi muốn lấy thứ gì đó và đánh anh ấy.
Yejin, người không biết tiếng Anh, nhìn xung quanh và mỉm cười ngượng ngùng.
Chiếc hộp cô đặt xuống bàn dường như đang bị trì hoãn vì lý do nào đó.
“Có lẽ chết đói sẽ tốt hơn?”
“Có thể nó sẽ rất dễ thương khi em nhìn thấy nó, nên hãy mở ra đi.”
“Mở nó ra. Nếu em không thể, để anh mở hộ em nhé?”
Phù…
Tôi hít một hơi thật sâu và lấy lại bình tĩnh.
Tôi nghĩ thà tự mình mở còn hơn bị doạ do người khác mở ra.
“Không sao đâu.”
Tâm trí của tôi đã sẵn sàng.
Tôi với lấy chiếc hộp với đôi tay run rẩy.
Cẩn thận nhất có thể, tôi dùng tay gỡ lớp giấy gói trên hộp ra và cẩn thận quan sát biểu cảm của Yejin.
Biểu cảm chân thành đó.
“Hiệu suất… Tôi nghĩ cậu đang làm tốt.”
“Đúng?”
“Thay vào đó hãy gọi nó là diễn xuất.”
Ha, tôi không biết.
Tôi nhắm chặt mắt và mở hộp ra.
Và.
“A?”
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là một hình bóng màu trắng.
Suy nghĩ của tôi dừng lại ở đó.
“A… Ahhh…!”
Tôi hét lên và nhảy cẩng ra ngoài.
Giọng nói khẩn cấp của anh tôi vang lên.
“Này, Do Seo Han! Đó là kem tươi! Kem bông!”
“Kem bông…?”
Tại sao nó lại ở đó?
“Bánh ngọt…”
Tôi nhìn xuống chiếc bánh kem sô cô la với vẻ mặt ngơ ngác.
Vừa nhìn thấy bóng dáng màu trắng, tôi đã sợ hãi đến mức nhìn không rõ… Đó chắc chắn là một chiếc bánh kem trông rất đẹp.
Vì vậy.
Chuyện quái gì thế…
“Em trông rất ngạc nhiên trước máy quay…?”
Lúc đó khi tôi nhắm mắt lại,
“Chúc mừng sinh nhật~ Chúc mừng sinh nhật Do Seo Han!”
“Seo Han à! Chúc mừng sinh nhật!”
Đột nhiên-
Các thành viên mở cửa.
* * *
[Instagram ngôi sao đăng tải sinh nhật của Seo Han!]
Cầm bánh chụp ảnh cùng các anh.
Có vẻ như các thành viên đã chúc mừng cho Seo Han!
(Hình ảnh)
– Thật vui khi thấy em út vui vẻ và được các anh yêu quý như vậy haha.
– Chúc mừng sinh nhật Seo Han.
– Có bánh trên mũi kìa dễ thương quá hahahahahahaha
└ Tôi không biết bị ai bôi nhưng cậu ấy thực sự dễ thương quá hahaha.
└ Có trên má nữa, nhưng ảnh chụp trông rất sáng sủa… Vô hại ghê… Đáng yêuuu…
└ Do Seo Han so cutie, tui điên mất thôi
– So với ảnh chụp khi còn là thí sinh thì anh ấy đã cao hơn một chút rồi haha, tôi nghe nói mấy đứa trẻ nhà người khác lớn nhanh lắm. Đúng là bây giờ anh ấy đã lớn hơn một chút.
└ (Ảnh)
└ Wow, vào thời điểm điên rồ này em ấy chỉ là một đứa bé thôi lol.
└ Seo Han ㅠㅠ Hãy là học sinh mãi mãi và mặc đồng phục học sinh thôi nhé ㅠㅠㅠㅠ
└ Do Seo Han: Giờ em theo concept sexy thôi cũng được.
└ Bé Hamchi lớn mạnh như vũ bão
Dusty Han Yu-young cuộn xuống với nụ cười hạnh phúc.
Có vẻ như chỉ mới ngày hôm qua chúng ta đã tổ chức sinh nhật cho Seo Han trong Stardust Project, nhưng đây là sinh nhật đầu tiên của cậu ấy sau khi ra mắt như thế này.
Aimyoung @imyng1_33
Chúc mừng sinh nhật Seo Han!
Thiên tài sân khấu trẻ nhất của chúng ta, On Top Hamster.
Cầu mong tương lai của bé chỉ tràn ngập những con đường đầy hoa!
#Hoa tuyết nở vào tháng 12 #Chúc mừng sinh nhật Meseohan #Stardust #DOSEOHAN
12:04.
Khoảnh khắc tôi đang chờ đợi với ý định đăng một dòng tweet đúng lúc trong giờ đầu tiên.
Ting-
Chuông báo vang lên trên điện thoại.
“A?”
Tôi nghĩ đó là một loại báo động nào đó.
Bài đánh giá một dòng về bữa tiệc sinh nhật do Seo Han viết đã được đăng tải trên cộng đồng người hâm mộ.
[Anh em ngon quá em sợ bánh]