Tôi Là Thần Tượng Thiên Tài Nhưng Khả Năng Bị Động Của Tôi Là Cá Thái Dương - Chương 7
Chương 7
Nguồn gốc của tình huống này như sau; Chúng ta hãy quay lại nửa giờ trước.
ID Entertainment đã gửi đi thông cáo đến báo chí thông báo rằng nhóm nhạc trẻ của AIM sẽ sớm ra mắt và mọi công tác chuẩn bị đã gần như hoàn tất.
Nhưng đêm qua, một cuộc gọi điện thoại đã khiến chuông báo động vang lên tại ID Entertainment.
Chính vì lý do này mà vị CEO đang đi công tác nước ngoài đã vội vã trở về.
‘Tôi đã bảo chúng là phải cẩn thận với hành vi của bản thân rồi mà.’
Các nhân viên đang chờ đợi chủ tịch xuất hiện cũng làm theo.
Họ cần sắp xếp mọi thứ ổn thỏa trước khi tin đồn về sự sụp đổ của nhóm nhạc tân binh đến tai các nhà đầu tư.
“Không có phóng viên nào theo dõi vì họ vẫn chưa ra mắt. Tuy nhiên, tôi nghĩ một số sasaeng fan có thể đã chứng kiến, nhưng rất khó để xác định.”
//TN: Sasaeng = kẻ bám đuôi “fan”
Là thực tập sinh tại một công ty lớn. Đôi khi có sasaeng theo dõi ngay cả trước khi ra mắt nếu việc ra mắt của họ được xác nhận.
“Người gây ra tai nạn đâu rồi?”
“Về chuyện đó… Điện thoại của cậu ấy đã tắt nên không thể liên lạc được…”
Khi cửa thang máy mở ra, có thể nhìn thấy biển hiệu Văn phòng Chủ tịch được viết bằng tiếng Anh.
Chiếc bàn bên kia phòng là chỗ ngồi của nhóm thư ký. Tuy nhiên, không có ai ngồi ở đó cả.
“Cậu không thể làm thế ở đây được. Nếu cậu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ phải gọi bảo vệ đấy.”
“Làm ơn. Tôi thực sự cần nói chuyện với Chủ tịch.”
“Tôi đã nói bao lần rồi là chủ tịch hiện không có mặt…!”
Một cuộc ẩu đả diễn ra trước cửa văn phòng chủ tịch. Trái ngược với giọng điệu kiên quyết, nhóm thư ký không dùng nhiều sức lực vì họ không nỡ đuổi một thực tập sinh có vẻ không khỏe ra ngoài thô bạo như thế.
“Có chuyện gì thế?”
Ba người kinh ngạc quay đầu lại nhìn giọng nói đột ngột kia. Họ quá bận tâm với nhau đến nỗi dường như không nhận ra sự hiện diện của người kia.
“Chủ tịch…!”
Cô thư ký nhợt nhạt kinh hoàng vội vã chạy tới. Người đàn ông trở về giơ một tay lên, tiến về phía Ha-Rang.
Cô gái đi cùng anh ta thậm chí còn phải phẫu thuật, nhưng chàng trai trước mặt trông vẫn ổn ngoại trừ miếng gạc trên mặt và cánh tay.
‘Park Ha-Rang. Cậu ta có phải là giọng ca chính của nhóm nhạc tân binh không?’
Ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng nhìn Ha-Rang.
‘Mặc dù không phải nữa rồi.’
Những mầm mống của sự xung đột phải được cắt tỉa trước. Nếu một tên mang ô nhục như vậy được ra mắt, nó chắc chắn sẽ gây rắc rối khi có một chút thâm niên. Mang theo một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào?
‘Trừ khi tôi bị điên.’
Người đàn ông có thể thấy đôi môi của cậu trai hé mở khi nhìn ông. Rõ ràng là cái miệng kia đang định nói gì đó, nhưng người đàn ông vẫn hỏi.
“Cậu muốn nói chuyện gì?”
Ha-Rang quỳ xuống sàn đá hoa lạnh lẽo.
Hai bàn tay cậu ta, đan vào nhau dưới chân, run rẩy rõ rệt. Nhưng ánh mắt của người đàn ông vẫn lạnh lùng khi nhìn xuống Ha-Rang.
“T-tôi sai rồi! Làm ơn cho tôi thêm một cơ hội nữa.”
Từng câu từng chữ đều không hề vượt quá mong đợi của ông. Một nụ cười nhếch mép hiện lên trên đôi môi người đàn ông.
Có nhiều hơn hai người ở đây, nhưng cả Ha-Rang và người đàn ông đều không quan tâm. Vì Ha-Rang muốn được tha thứ. Trong khi người đàn ông không có ý định chấp nhận nó ngay từ đầu.
“Chỉ một cơ hội nữa thôi, nếu ông cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi thề là chuyện như thế này sẽ không…!”
“Tôi hiểu rồi. Tôi chắc rằng sự việc này đã để lại cho cậu nhiều cảm xúc.”
Người đàn ông cắt ngang lời Ha-Rang, người lại cầu xin tha thứ cho hành vi sai trái của mình. Đôi mắt Ha-Rang sáng lên đầy hy vọng trước giọng điệu khá tích cực.
Nhưng những lời nói tiếp theo lại dập tắt đi hy vọng đó.
“Tôi sẽ không yêu cầu trừng phạt cậu. Mặc dù vậy, sự thật là ID đã nỗ lực hết sức để cho cậu vào đội hình ra mắt vẫn không thay đổi.”
Một thông báo chấm dứt hợp đồng liên tục được gửi tới anh ta.
“Chúng tôi không có thẩm quyền kiểm soát cuộc sống của Park Ha-Rang-ssi, vì thế chúng tôi sẽ không ngăn cản nếu cậu muốn ra mắt ở một công ty khác sau khi rời khỏi nơi này.”
“Chủ tịch…”
“Tuy nhiên, mối quan hệ của chúng ta sẽ kết thúc tại đây. Vì vậy, tôi khuyên cậu nên rời đi khi chúng ta còn có thể kết thúc một cách tốt đẹp. Bởi vì Park Ha-Rang-ssi sẽ là người duy nhất chịu bất lợi nếu cậu càng làm ầm ĩ lên.”
Một lời đe dọa được ngụy trang dưới dạng một lời chúc tốt đẹp. Nước mắt trào ra từ mắt Ha-Rang. Tiếng kêu thảm thương vang lên, người đàn ông đang nhìn xuống cậu trai rồi quay đi.
Với vẻ mặt khó chịu.
Người đàn ông sốt ruột kéo cà vạt. Ông ta thậm chí không thèm tránh đi khi có người đang ngồi trước cửa.
“Chủ tịch Jung đã tới.”
“À, đúng rồi. Hiện tại, chúng ta đang tiến hành đánh giá chung trong phòng thực hành.”
Nhiều nhất, chỉ có một vài nhân viên được cử đi.
Khuôn mặt người đàn ông càng nhăn nhó hơn trước hành vi cố ý rõ ràng của công ty kia khi đến công ty của người khác.
‘Ông ta thậm chí còn không biết đến sự xấu hổ dù đã là CEO.’
Ông nghe nói US cũng đã bắt đầu thành lập một nhóm nhạc mới, và có vẻ như họ có ý định nghiêm túc về điều đó. Nhưng có lẽ, đây cũng là một cơ hội cho ông.
Do sự cố trước đó, ID đang rất cần một giọng ca chính. Tất nhiên, nhóm sẽ không bị hủy hoại khi ra mắt như thế này, nhưng sẽ rất đáng tiếc.
‘Vẫn chưa quá muộn.’
Sau khi suy nghĩ, người đàn ông đã quyết định điểm đến của mình.
“Chúng ta đến đó đi.”
Điều này không xảy ra thường xuyên, nhưng nếu lợi ích của hai công ty phù hợp, ông sẵn sàng cho đi các thực tập sinh của ông.
Ngay cả khi liên kết của các thực tập sinh có thay đổi, thì đó vẫn là một màn ra đã được định sẵn. Tốt hơn hết là họ nên tham gia nhóm ra mắt của một công ty khác thay vì ngồi trên ghế chờ đợi nhóm ID tiếp theo xuất hiện.
Theo như ông nhớ, không có thực tập sinh nào có giọng hát đủ tốt trong ID để ra mắt ngay lập tức. Do đó, cùng lắm thì loại tài năng mà US thèm muốn là vị trí nhảy.
‘Họ có thể sẽ giấu những thực tập sinh giỏi nhất, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải thỏa thuận.’
Họ vẫn còn thời gian rảnh rỗi, còn chúng tôi thì không.
Trước phòng tập mà cậu vừa đến. Một giọng nói tuyệt vời vang lên qua cánh cửa mở rộng.
Người đàn ông hỏi nhân viên, người vẫn luôn theo sau mình.
“Cậu ta là ai? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mặt người này.”
Ánh mắt của người đàn ông chăm chú nhìn Baek-Ya. Khi được hỏi liệu cậu có phải là thực tập sinh của US không, người đứng đầu nhóm phát triển tân binh gần đó đã trả lời.
“Cậu ấy là thực tập sinh tại công ty chúng ta. Tôi biết là cậu ấy chỉ mới gia nhập được hơn hai tuần thôi.”
“Giọng hát của cậu ta hay lắm. Là đến từ học viện à?”
“Không. Cậu ấy nói rằng mình chưa từng học trước đây. Cậu ấy có giọng hát tốt, vì vậy tôi rất mong chờ sự phát triển của cậu nhóc trong vài năm tới. Cậu bé cũng đã nỗ lực theo sát quá trình đào tạo.”
“Thật vậy sao?”
Cuộc trò chuyện đã kết thúc, nhưng người đàn ông vẫn không rời khỏi vị trí của mình.
Các nhân viên đều bối rối khi thấy vị CEO dừng lại ngay trước phòng tập. Người đàn ông đứng đó cho đến khi tiếng hát của Baek-Ya kết thúc.
Và khi giọng hát ngừng lại, ông ta lại nói tiếp.
“Chúng ta hãy đi với người bạn này.”
“…Ý ngài là gì?”
Người đội trưởng hỏi lại, rõ ràng là không hiểu lời người đàn ông nói.
“Ngoại hình của cậu ấy ổn… Bất kể đặt ở đâu thì cậu ấy sẽ vẫn đẹp”
Một nụ cười nhỏ hiện lên trên môi người đàn ông khi anh nhìn Baek-Ya. Có lẽ không nghe thấy lời của đội trưởng, người đàn ông quay lại, xoa cằm và lẩm bẩm một mình.
“Ngài không vào sao?”
“Không. Không cần thiết nữa. Chúng ta sẽ ký hợp đồng với cậu nhóc này và cho cậu ấy vào ký túc xá ngay.”
“Hợp đồng sao? Nghĩa là Han Baek-Ya-gun thực sự được gia nhập nhóm ra mắt ư? Nhưng cậu ấy vẫn còn rất thiếu sót về khả năng nhảy.”
Nhưng người đàn ông đó rất bướng bỉnh.
“Vũ đạo chỉ cần nhớ thôi. Bước nhảy là thứ cậu ta có thể cải thiện theo thời gian phải không?”
“Vâng, nhưng…”
Vào thời điểm đó, thực tập sinh có thời gian thực tập ngắn nhất trong lịch sử thần tượng đã ra đời.
* * *
Sau khi ký tên, Baek-Ya đi đến một studio nhỏ bên trong công ty. Baek-Ya, đứng trước bức tường trắng được bao quanh bởi thiết bị máy ảnh, chụp một số bức ảnh thử nghiệm.
Từ cận cảnh đến ảnh chụp phần thân trên, ảnh chụp nghiêng đến ảnh chụp toàn thân. Họ cần ảnh chụp nghiêng của Baek-Ya để gửi ngay cho đội lập kế hoạch và phòng nghệ thuật.
「Thật ra, nhóm này đã được thành lập khá lâu rồi. Phần lớn công tác chuẩn bị đã hoàn tất, chỉ còn lại ảnh concept album… 」
Trưởng nhóm đã nói với cậu rằng một thành viên sẽ rời công ty vì lý do cá nhân và Baek-Ya sẽ thay thế.
Và những gì các thành viên đã chuẩn bị trong một năm, Baek-Ya chỉ có ba tháng. Cậu ấy phải hoàn thành điều đó trong ba tháng.
「Lịch trình rất gấp, nhưng chúng tôi sẽ hỗ trợ cậu hết sức có thể. 」
Baek-Ya kết thúc đoạn hồi tưởng ngắn ngủi của mình. Trong một khoảnh khắc, cậu nhớ lại khuôn mặt đẫm nước mắt của Dong-Man nhưng nhanh chóng gạt nó đi.
“Baek-Ya-ssi có vẻ cao khoảng 1m75. Tôi nói đúng không?”
“Vâng? Vâng! Tôi cao 175,2 cm.”
Khi được thông báo rằng cảnh quay đã kết thúc, Baek-Ya tiến đến màn hình. Hình ảnh của cậu trên màn hình thật lạ lẫm. Bất kỳ ai nhìn thấy những bức ảnh này đều biết rằng cậu sắp chết vì ngượng.
Sau khi chọn ra một vài bức ảnh đẹp nhất, nhiếp ảnh gia đã thêm thông tin ngoại hình của Baek-Ya bên dưới.
[Cao 175 cm / Cân nặng 60 kg]
Cậu ấy rõ ràng đã nói là 1m75 và 2cm, nhưng lại bỏ sót 0,2 cm.
Với vẻ mặt như muốn nói rằng, ‘Với anh thì có thể nó không đáng kể nhưng với tôi thì nó là một con số rất quý giá, vậy làm sao anh có thể bỏ qua được’, cậu quay lại nhìn người đàn ông. Đôi mắt run lên vì phẫn nộ.
Người đàn ông này thậm chí còn ghi lại trọng lượng mà ngay cả chính cậu cũng không biết.
“Cân nặng của tôi, làm sao anh…”
Khi Baek-Ya thận trọng lên tiếng, người đàn ông nhún vai.
“Khi cậu làm được công việc này, cậu có thể ước lượng được. Làm tốt lắm.”
“Vâng… Cảm ơn công sức của anh…”
Baek-Ya yếu ớt đáp lại.
Cậu không thể vứt bỏ sự lưu luyến còn sót lại với dấu thập phân nhưng cũng không thể nói gì với nhiếp ảnh gia thậm chí còn không thèm để mắt đến cậu.
Người đàn ông cuối cùng cũng nhìn vào mắt cậu, chỉ nói với cậu rằng buổi chụp hình đã kết thúc và cậu có thể xuống phòng tập.