Tôi Là Thần Tượng Thiên Tài Nhưng Khả Năng Bị Động Của Tôi Là Cá Thái Dương - Chương 5
Chương 5
“Baek-Ya, giọng hát, quãng giọng và cảm thụ của em đều rất tốt, không thiếu sót điều gì. Chúng ta hãy tiếp tục như thế này để đánh giá nhé.”
Số tiền đó đáng giá ba ggang một ngày.
Cho dù giọng nói của cậu phát ra từ mũi hay miệng, tinh thần Baek-Ya hoàn toàn choáng váng khi học bài thanh nhạc.
[<Mơ về nốt cao (1)> Đã hoàn thành!]
[Phần thưởng nhiệm vụ được trao: 1 Điểm sao]
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cậu đã nhìn thấy cửa sổ trạng thái…
May mắn thay, bầu không khí có vẻ tốt hơn khi cậu thực hiện vũ điệu tán tỉnh. Tuy nhiên, tâm trí của Baek-Ya đã hoàn toàn lang thang ở nơi khác. Với kết cục tồi tệ đang lờ mờ trước mắt, Baek-Ya có rất nhiều suy nghĩ trong đầu.
‘’Mình có nên thay đổi công ty đại diện không…’
Cậu ấy có thể có được một số thông tin nếu hỏi những thực tập sinh có bạn bè ở các công ty khác.
“Anh được khen thế. Anh không vui sao?”
“Hả? Ừm, anh vui lắm.”
Trở lại chỗ của mình, vẻ mặt của Baek-Ya tối sầm lại. Ji-Ho hiểu lầm rằng Baek-Ya thất vọng vì cậu không thể thể hiện hết tất cả các kỹ năng của cậu.
Ban đầu, Ji-Ho học lớp thanh nhạc C, nhưng khi huấn luyện viên nghe được tin đồn về Baek-Ya, họ đã sắp xếp một buổi học chung với lớp A, tập hợp mọi người lại một nơi.
Khả năng nhảy của Baek-Ya khá tệ, nhưng Ji-Ho lại thích nghe cậu hát.
“Em nghĩ anh có giọng hát thực sự hay đấy, hyung!”
“Thật sao? Cảm ơn em.”
Baek-Ya cười toe toét khi vừa mới lấy lại được bình tĩnh. Ji-Ho cũng cười tươi, cậu thích khi được Baek-Ya vỗ về.
“Anh sẽ hát bài hát gì trong buổi đánh giá hàng tháng?”
Công ty cung cấp hướng dẫn và môi trường chất lượng cho những thực tập sinh được lựa chọn dựa trên tiêu chí của họ. Liệu cá nhân này có phát triển thành loại gỗ phù hợp với hình ảnh mà công ty đang vẽ ra không?
Ngược lại, các thực tập sinh đã ký hợp đồng phải chứng minh năng lực và tiềm năng của mình thông qua buổi đánh giá mỗi tháng một lần.
Dựa trên đánh giá đạt chuẩn này, công ty sẽ quyết định có nên tiếp tục đầu tư vào thực tập sinh đó hay không. Nếu xét thấy họ không đáp ứng được các tiêu chuẩn hoặc thực tập sinh khác với định hướng mà công ty theo đuổi, hợp đồng độc quyền sẽ bị chấm dứt không thương tiếc.
‘Nhưng điều đó không phải chỉ áp dụng cho những người đã làm việc cho công ty hơn một tháng sao…?’
Baekya hỏi với vẻ mặt bối rối.
“Nhưng em cũng có thể làm được chứ? Em thậm chí còn chưa tới đây được một tuần.”
“Phải. ờ? Nhưng tại sao trước đó em lại nói với tôi là em muốn làm điều đó với giáo viên?”
Đó là lần đầu tiên cậu nghe nói đến điều đó. Cậu có cuộc nói chuyện như vậy với người huấn luyện khi nào?
Baek-Ya nhanh chóng lục lại trí nhớ của mình.
「Baek-Ya, giọng hát, quãng giọng và cảm xúc của em đều rất tốt, không thiếu sót điều gì. Chúng ta hãy tiếp tục như thế này để đánh giá nhé. 」
“Vâng… “
「Ôi trời, em không phải là ứng viên của cuộc đánh giá sắp tới phải không? 」
“Vâng… “
「Hãy nhìn anh chàng này. Nếu không bị đánh giá càng tốt. Nhưng có vẻ chuyện đó làm em buồn đến thế sao? 」
Buồn rầu?
Ai? Là tôi à?
「Không có lý do gì khiến em không nên tham gia cả. Nếu em muốn tôi sẽ đề cử. 」
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi không thể tỉnh táo, Baek-ya đã bị cuốn vào ảo ảnh khổng lồ do huấn luyện viên thanh nhạc tạo ra.
* * *
Đợt đánh giá hàng tháng chỉ còn hai tuần nữa. Trong gần một tuần, cuộc sống của Baek-Ya chỉ quanh quẩn giữa trường học, phòng tập và nhà.
Lúc đầu, quyết tâm của Baek-Ya đã bị phá vỡ bởi sự tồn tại của nhóm nhạc ra mắt đã được xác nhận. Tuy nhiên, cậu lại nhận được tin tức bất ngờ từ các thực tập sinh khác.
“Có vẻ như US Entertainment cũng sẽ đến để đánh giá. Tôi nghe tin đồn rằng họ đến đây vì đang chuẩn bị thành lập một nhóm nhạc mới.”
Ở Hàn Quốc, có ba công ty lớn có nhiều thần tượng nổi tiếng nhất. Đó là ID, US và HITIC.
Họ thường tập hợp các học viên của mình lại để đánh giá trận chiến giữa công ty với công ty. Và nó tình cờ được tiến hành cho đợt đánh giá hàng tháng này.
Điểm đáng chú ý ở đây là, mặc dù hiếm, các công ty sẽ trao đổi thực tập sinh. Trong một khoảnh khắc, Baek-Ya có thể nghe thấy bài thánh ca Sanctus vang lên trong tai mình.
‘’Mình sẽ tạo ấn tượng tốt trong buổi đánh giá hàng tháng và chuyển sang làm việc tại US.’
Quyết tâm của cậu cháy bỏng hơn bao giờ hết.
Đã hơn 11 giờ đêm. Tuy nhiên, Baek-Ya vẫn còn trong phòng tập. Cậu bị bỏ lại một mình trong không gian đó vì mọi người đã ra về trước đó. Baek-Ya quyết định kiểm tra tình trạng của bản thân.
Hiện tại, cậu có năm điểm Sao nhờ vào chuỗi nhiệm vụ ẩn vừa hoàn thành.
Cậu đã hoàn thành 10 buổi luyện tập thanh nhạc và vũ đạo cho <Mơ về nốt cáo (2)> và <Rèn luyện để sinh tồn(2)> và kết quả là cậu lần lượt giành được hai điểm.
Và khi lên được một cấp, cậu nhận được thêm một điểm nữa, vậy là cậu đã tích lũy được khá nhiều điểm.
‘Có lẽ nên sử dụng một lần rút kỹ năng trước khi đánh giá hàng tháng.’
Baek-Ya mở cửa sổ kỹ năng của mình.
Lv.4 Baek-Ya (Đồng bộ hóa)
Ngoại hình: B
Giọng hát: A
Nhảy: C
Căng thẳng: 48%
Tiêu đề: Genius Idol (Không hoạt động)
Thụ động: R
Không, nhưng đợi đã. Căng thẳng tăng lên đáng kể.
“Chuyện gì thế này?!”
Tin tức về nhóm nhạc ra mắt thực sự gây sốc, nhưng liệu có đến mức đó không?
Baek-Ya cảm thấy bực tức.
“Cứ thế này thì mình sẽ chết vì căng thẳng còn nhanh hơn cả vì không được ra mắt…”
Cậu đã quá chú trọng vào các kỹ năng đến nỗi quên mất việc quản lý căng thẳng.
Baek-Ya nhìn chằm chằm vào khoảng không, đôi mắt vô hồn đầy u sầu.
Sau đó, hệ thống có vẻ như nhận thức được nó, đã nói chuyện với cậu lần đầu tiên sau một thời gian dài như thể để cổ vũ cậu. Với những biểu tượng cảm xúc ngớ ngẩn.
[Đừng lo lắng! Mức độ căng thẳng có thể được giảm bớt bằng Điểm sao! v(°∇^*)⌒ ☆ ]
[Giảm 30% khi sử dụng 1 Điểm]
“Ồ, tôi hiểu rồi~ Điểm sao~”
Cậu phải sử dụng nó để rút thăm, và phải sử dụng nó để giảm bớt căng thẳng. Có rất nhiều nơi để sử dụng nó nhưng việc thu thập những điểm đó rất khó khăn.
“Tại sao! Ngươi chỉ đang cầu nguyện cho ta chết thôi!”
Với đôi mắt đẫm lệ, Baek-Ya quyết định sử dụng điểm để giảm mức độ căng thẳng của mình. Bởi vì căng thẳng là kẻ giết chết con cá thái dương.
▶ Sử dụng 2 Điểm
“Những điểm quý giá của tôi…”
Điều đó khiến cậu còn 3 Điểm Sao. Xác suất rút thăm đã tệ rồi, và bây giờ, ngay cả những cơ hội đó cũng giảm đi.
“Haa… mình không muốn luyện tập nữa. Về nhà thôi.”
Baek-Ya tắt đèn và rời khỏi phòng tập. Tuy nhiên, đã rất muộn rồi vì tất cả đèn trong hành lang đều tắt. Với khung cảnh đó, sẽ không có gì lạ nếu một con ma xuất hiện từ trong bóng tối.
‘C-có một thực tập sinh ở đây vẫn chưa về nhà à…!’
Baek-Ya nuốt nước bọt một cách lo lắng và nắm chặt đôi bàn tay đang run rẩy của mình. Bước chân của cậu tự động nhanh hơn.
“Thang máy. Nhanh lên, thang máy.”
Baek-Ya, đi thẳng đến thang máy, nhấn nút để đi lên. Tuy nhiên, dù thang máy đang mắc kẹt gì đó ở tầng 4, có vẻ như nó không đi xuống.
Có thể nó đang được bảo trì.
Không đời nào nó lại đang được bảo trì vào giờ này. Sau một khoảng thời gian nhất định, có vẻ như điện sẽ tự động tắt ngoại trừ một trường hợp.
‘Nhưng tại sao lại phải là ở tầng 4!’
Baek-Ya, trung thành với sự thụ động của cá thái dương, đã rất sợ hãi.
Từ thời xa xưa, ‘bốn’ được coi là con số tử vong. Cắn môi vì lo lắng, cuối cùng Baek-Ya quyết định chạy lên cầu thang thoát hiểm.
Phòng luyện thanh nằm ở tầng hầm đầu tiên, nên chỉ cần nhắm mắt lại và chạy, cậu chắc chắn có thể làm được.
Cậu đi đến lối thoát hiểm… nhưng màu sắc của đèn khẩn cấp hôm nay có vẻ hơi lạ.
‘Nó luôn có màu này sao?’
Ở đâu đó giữa màu xanh lá cây và màu cam, người điều khiển đèn khẩn cấp nhìn chằm chằm xuống Baek-Ya.
“Bu- bunshinsaba bunshinsaba…”
Kim Yu-Gyeong đã nói rằng đây là một loại bùa chú xua đuổi ma quỷ.
Baek-Ya mở ‘chiếc hộp Pandora’, niệm chú trong đầu. Tuy nhiên, tại sao cậu lại được chào đón bằng một luồng sáng đáng sợ ngay khi vừa mở cửa? Đèn cảm biến vẫn còn sáng.
Linh hồn của Baek-Ya đã rời khỏi cơ thể cậu và đang băng qua đường trước nhà, nhưng cơ thể cậu thì vẫn chưa bước một bước trước cửa thoát hiểm. Bởi vì ở đây đang có người.
“Hah.. Hư ưm.”
Những tiếng thở hổn hển và những lời tục tĩu bị bóp nghẹt tấn công vào màng nhĩ của Baek-Ya.
‘Ôi, trời ơi!’
Baek-Ya không thể giấu nổi sự kinh ngạc.
Tất nhiên, đó không phải là loại tiệc tùng thể xác đó, nhưng dù sao, vào giờ muộn thế này! Ở nơi xa xôi này! Và còn là một thực tập sinh nữa! Việc ở cạnh nhau như thế là vi phạm hợp đồng. Không chỉ là ID, mà ở bất kỳ nơi nào khác, lệnh cấm quan hệ tình cảm giữa các thực tập sinh là điều khoản bắt buộc số một.
Nhưng còn thời gian đâu để lo lắng cho người khác khi mạng sống của chính cậu đang bị đe dọa? Baek-Ya quyết định chạy trốn một cách lặng lẽ nhất có thể.
‘Thưa ngài, tôi không thấy gì cả.’
Baek-Ya cứng đờ quay lại.
Tuy nhiên, khi một người đàn ông phạm tội, cậu ta không được phép sống trong hòa bình. Tất cả đã bị hủy hoại chỉ vì cậu giật mình khi quần áo của mình bị kẹt vào tay nắm cửa.
“Ư á!”
“Á!”
“Ai đó?!”
Một thực tập sinh nam mà cậu lần đầu tiên gặp chạy tới và túm lấy gáy Baek-Ya với vẻ mặt đe dọa.
“Cậu có thấy gì không?”
“Cái-cái-cái gì thế? Đột nhiên tôi thấy một con gián chui ra…”
Hãy giả vờ như chúng ta không nhìn thấy nó dù có chuyện gì xảy ra.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, nhưng Baek-Ya vẫn cố hết sức nhếch khóe miệng lên. Cậu hơi cảm thấy tội lỗi, nhưng không thể làm gì khác. Tên đó dường như sẵn sàng giết người nếu bị nhìn thấy vậy.
Cậu có thể biết được chỉ bằng cách nắm lấy gáy của cậu. Và đúng là cậu đã nhìn thấy một cặp gián.
Trong khi đó, nữ thực tập sinh đã bỏ chạy, và chỉ còn lại hai người, Baek-Ya và chàng trai kia ở lối thoát hiểm.
“Tôi không nhận ra cậu. Cậu là thực tập sinh mới à? Đã muộn rồi.”
“Tôi đã không để ý thời gian trong lúc luyện tập. Khi tôi rời đi, tất cả thang máy đều dừng lại. Nhưng tại sao anh lại ở đây…?”
Một khuôn mặt thuần khiết 100%. Baek-Ya đã sử dụng khuôn mặt của mình mà thậm chí không hề nhận ra.
Nhưng người đàn ông kia vẫn chưa bỏ đi sự nghi ngờ trong mắt. Hai tay anh ta vẫn nắm chặt cổ áo, và Baek-Ya cũng không hề không biết rằng cậu đang bị nghi ngờ.
‘’Mình chắc chắn nên kết thúc mọi chuyện ở đây nếu không muốn dính líu vào chuyện này.’
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói xa lạ vang lên từ phía trên.
“Anh Ha-Rang, anh có ở đó không?”
Bình cứu trợ đến. Có thể nghe thấy nhiều tiếng bước chân theo nhiều nhịp điệu khác nhau.
Ngay sau đó, hai mặt trời xuất hiện. Màu tóc dính trên lan can thật rực rỡ. Chúng thật chói mắt.
“Chúng ta phải quay lại ký túc xá, à, xin lỗi. Anh đang nói chuyện phải không?”
“Hả? Cậu là người ở căng tin lúc nãy à!”
Đó là một khuôn mặt mà Baek-Ya rất quen thuộc. Các thực tập sinh của nhóm ra mắt. Một trong số họ cậu đã gặp.
Khi hai người nhìn Harang đang ngạc nhiên nắm lấy Baek-Ya, hơi thở của anh ta bắt đầu thư giãn một chút. Ánh mắt anh vẫn còn nghi ngờ Baek-Ya, nhưng biểu cảm của anh cho thấy anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc buông tay.
“Không có gì to tát đây. Tôi làm rơi thứ gì đó trên cầu thang, nhưng nếu cậu không nhìn thấy thì không sao. Xin lỗi.”
Harang, người hơi cúi đầu trước Baek-Ya, đã đi được nửa đường lên cầu thang.
Anh nhanh chóng gia nhập nhóm thực tập sinh đến đón mình, và hai người họ, không biết chuyện gì đã xảy ra, chào Baek-Ya với vẻ mặt bối rối rồi rời đi.
Nhưng câu hỏi đặt ra ở đây.
“…Có thành viên nào như vậy không?”
Dù có nghĩ thế nào đi nữa, cậu cũng không nghĩ mình từng nhìn thấy một khuôn mặt như vậy trong nhóm.