Tôi Là Thần Tượng Thiên Tài Nhưng Khả Năng Bị Động Của Tôi Là Cá Thái Dương - Chương 4
Chương 4
Baek-Ya không có suy nghĩ gì. Bởi vì cậu không có ý nghĩ nào cả.
<Nhà ảo thuật khiêu vũ của sân khấu (C)>
:Khi ở trên sân khấu, kỹ năng nhảy của bạn sẽ được cải thiện một cách kỳ diệu.
<Đặt cơ thể và tâm hồn tôi vào đôi tai nghe này (C)>
: Giao hòa cơ thể bạn với âm nhạc.
<Vô cảm (C)>
:Môi trường xung quanh không ảnh hưởng gì đến bạn.
<Roly-Poly (C)>
:Ngay cả khi bạn vấp ngã, bạn vẫn có thể tự nhiên đứng dậy.
“Đúng như mình mong đợi…”
Nhìn vào phần mô tả kỹ năng, cậu thở dài.
‘Mình thậm chí còn không biết Roly-Poly hoạt động thế nào.’
Tuy nhiên, ngay cả khi cậu nghĩ rằng C sẽ tốt hơn D, cậu vẫn không muốn chọn cả hai.
Đặc biệt, kỹ năng <Vô cảm (D)> đó có vẻ hoàn hảo để mọi người chửi rủa cậu. Lời giải thích có vẻ thuyết phục, nhưng cậu chỉ cảm thấy rằng nó có thể như vậy.
“<Say mê vì chính mình (D)> quả là một điều may mắn ngụy trang.”
Nhìn vào kỹ năng gây hiểu lầm, cậu đột nhiên hài lòng với kỹ năng hiện tại của mình. Baek-Ya xóa “Vô cảm” mà không cần suy nghĩ thêm, quay lại mục đích ban đầu của mình.
‘Một là kỹ năng nhảy của mình trên sân khấu sẽ được cải thiện một cách kỳ diệu hoặc là mình sẽ đầu hàng trước âm nhạc…’
Đặc biệt là, cái sau có vẻ rất giống với Điệu nhảy tán tỉnh. Cậu không biết cơ thể mình sẽ lại tạo ra loại lịch sử đen tối nào khi chọn nó. Tóm lại, đó là điều tồi tệ nhất.
“Vậy còn, về phần Nhà ảo thuật vũ đạo của sân khấu thì…”
Nếu phải lựa chọn giữa hai điều xấu, rõ ràng cậu sẽ chọn điều ít xấu hơn.
Chẳng phải sẽ an toàn hơn một chút khi “cải thiện kỹ năng nhảy” so với việc mô tả một cách điên rồ là chuyển động cơ thể theo năng lượng của vũ trụ và trao trọn tâm hồn cho tai nghe sao?
Mặc dù vậy, vẫn có điều kiện tiên quyết là phải có kỹ năng để đứng trên sân khấu.
“Mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hy vọng rằng phòng tập cũng được tính là sân khấu.”
* * *
Baek-Ya thông báo với trường về hợp đồng thực tập. Cậu sẽ chỉ học các lớp học chính thức và thời gian còn lại sẽ dành cho việc luyện tập.
“Em là Baek-Ya? Han Baek-Ya?”
“Vâng. Đây là hợp đồng thực tập do công ty soạn thảo. Em đã mang theo phòng khi thầy cần.”
Giáo viên chủ nhiệm lớp 2 năm 3, Kang Dong-Soo.
Dong-Soo rất ngạc nhiên khi thấy học trò của mình trở lại trường với khuôn mặt thay đổi chỉ sau một đêm.
‘’Mình nghe nói em ấy bị tai nạn vào cuối tuần và phải phẫu thuật… Không lẽ lúc đó em ấy đã nhân cơ hội phẫu thuật lại mặt mình sao?’
Đôi mắt Dong-Soo nhuốm màu nghi ngờ. Tuy nhiên, không có dấu vết gì đáng ngờ, khuôn mặt của Baek-Ya sạch sẽ không hề sưng tấy.
‘Không phải, vậy thì ai có thể thay đổi được nhiều như vậy chỉ bằng cách thay kính chứ?’
Nghĩ lại thì, cậu không đeo gọng kính sừng đen như mọi khi. Baek-Ya xuất hiện với chiếc kính tròn mỏng viền bạc giống như của ông ấy, và thực sự…
“Đẹp trai.”
“Vâng?”
“Hả? Không, ừm, tốt lắm.”
Dong-Soo, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Baek-Ya, cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại.
Việc có một suy nghĩ thoáng qua ông rằng Baek-Ya có thể không phải là con người là một bí mật.
“Thầy không cần thứ này sao ạ?”
Hợp đồng thực tập độc quyền của ID Entertainment. Dong-Soo đã chấp nhận hợp đồng được trình lên.
“Em có thể đợi một chút không? Tôi sẽ sao chép và trả lại ngay.”
Dong-Soo đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi về phía trung tâm phòng giáo viên.
Máy photocopy nằm ngay trước mặt hiệu phó. Khi ông cẩn thận xem xét các điều khoản và điều kiện để đảm bảo học sinh của mình không phải chịu hợp đồng nô lệ, một thứ gì đó phát sáng xuất hiện trước mặt ông.
“Thầy Kang? Học sinh đó là ai vậy?”
Đó là hiệu phó.
Trong chốc lát, Dong-Soo bị lóa mắt và gần như nhắm mắt lại. Ông cố tình chớp mắt thêm vài lần, giả vờ như mắt mình cứng đờ.
“À, hiệu phó. Một học sinh tên là Han Baek-Ya trong lớp tôi muốn xin nghỉ sớm tiết học nghệ thuật và thể dục. ID Entertainment đã ký hợp đồng với em ấy…”
Trong lúc nói chuyện, ông cứ cảm thấy đau nhói ở sau đầu. Anh liếc nhìn xung quanh và thấy tất cả giáo viên trong phòng giáo viên đều tụ tập quanh Dong-Soo.
“Ồ, ồ, đừng để ý đến chúng tôi nữa và cứ nói chuyện đi.”
Các giáo viên, với sự dẫn dắt tự nguyện của giáo viên toán, đã chậm trễ tham gia.
Kết quả là.
“Baek-Ya-ya. Ừm…… Việc phê duyệt diễn ra nhanh hơn tôi mong đợi, vì vậy hôm nay em được phép về sớm nếu muốn.”
Đó là khởi đầu cho truyền thuyết về Trường trung học phổ thông nam sinh Geumyong.
[Bạn 1: Baek-Ya, nếu gặp Rose Day thì xin chữ ký cho mình nhé.]
[Bạn 2: Tại sao cậu lại mang thứ vớ vẩn đó suốt thế?]
[Bạn 3: Trời ơi, cậu thực sự đã trở thành thực tập sinh ID rồi sao???]
[Bạn 4: Cốc cốc, tôi đến đây vì nghe đồn có người có khuôn mặt cực phẩm.]
Cậu hy vọng có thể giữ kín tiếng hết mức có thể, nhưng có vẻ như điều đó đã bị phá hỏng.
Ngay cả những người mà cậu chỉ xã giao khi đi ngang qua cũng tìm liên lạc với cậu.
‘Điều này thật là phiền phức.’
Baek-Ya nhìn điện thoại với vẻ mặt nghiêm túc. Trong một khoảnh khắc, cậu tự hỏi liệu mình có nên hủy số đi không.
[Shin Jae-Hyun: Baek-Ya, hãy rời đi an toàn và chúc may mắn với việc luyện tập nhé!]
[Kim Yu-Gyeong: Tên khốn điên khùng này ㅠㅠ Tạm biệt ㅠ ]
[Kim Yu-Gyeong: Nghĩ đến bạn mình là người nổi tiếng (Biểu tượng cảm xúc khóc)]
[Shin Jae-Hyun: Cậu định nói thế bao nhiêu lần nữa, cậu ấy vẫn còn là thực tập sinh đây…]
[Kim Yu-Gyeong: Làm ơn hãy giữ gìn sức khỏe nhé ㅠㅜ Băng bó trái tim tan vỡ của tôi]
Khi nhìn thấy tin nhắn trong phòng chat nhóm, cậu khẽ bật cười.
“Đúng vậy. Các cậu là chỗ dựa duy nhất của mình.”
Thật không công bằng khi cậu được đồng bộ hóa với trò chơi, nhưng cậu nghĩ rằng sẽ còn khó khăn hơn nếu không có Jae-Hyun và Yu-Gyeong.
Baek-Ya, khi đến công ty, đã cất điện thoại và túi xách vào tủ đồ cá nhân được giao. Sau khi thay quần áo thoải mái, cậu đi đến phòng luyện thanh, một thực tập sinh mà cậu trở nên thân thiết vào cuối tuần đến gần Baek-Ya.
“Hyung!”
“Chào Ji-Ho.”
Thực tập sinh trẻ tuổi nhất của ID là Lee Ji-Ho. Ji-Ho, mới chỉ vào tiểu học năm ngoái, rất thông minh và tràn đầy năng lượng.
“Đội trưởng nói rằng anh sẽ không đến luyện tập vào các ngày trong tuần cho đến tuần sau, hyung. Sao anh lại đến đây?”
“Giáo viên chủ nhiệm của anh đã tử tế sắp xếp cho anh. Và trường của anh cũng không xa công ty lắm.”
Baek-Ya nhìn quanh phòng tập chỉ có một vài người.
“Vẫn chưa có ai tới sao?”
“Không. Họ đi ăn rồi! À, nhưng cũng có một số hyung nữa sẽ đến sau 5 giờ chiều.”
Baek-Ya nghiêng đầu trước câu trả lời của Ji-Ho.
“Ăn?”
“Anh có thể ăn ở tầng 3. Anh không biết sao, hyung?”
Ji-Ho có vẻ sốc khi Baek-Ya gật đầu. Và sau đó cậu bé bắt đầu nói một cách say sưa, nói rằng đồ ăn của công ty rất ngon đến nỗi những người từ các công ty khác cũng đến ăn. Các đài phát thanh cũng đã quay phim nhiều lần.
“Nói đến chuyện đó, chúng ta đi thôi! Mình vẫn còn nhiều thời gian mà.”
“Hả? Nhưng anh vừa ăn xong…”
Tuy nhiên, Ji-Ho không nghe. Cậu bé có vẻ là kiểu người sẽ hành động ngay khi đã quyết định.
Chàng trai trẻ này khá là kiên trì.
“Ngon lắm phải không ạ!”
“U-Ừm… Ngon lắm.”
Baek-Ya, sau khi chọn một đĩa salad nhạt nhẽo, ngồi đối diện với Ji-Ho ở một bên của căng tin.
“Các hyung cùng lớp chắc đã ăn rồi. Nhưng em muốn giới thiệu anh với họ.”
Cậu không ngờ một người nhỏ bé thế lại có những ý tưởng đáng ngưỡng mộ như vậy. Baek-Ya mỉm cười và xoa đầu Ji-Ho.
“Biết rằng em quan tâm là quá đủ rồi.”
Tại ID, học viên nam và nữ được chia thành các lớp riêng biệt. Và trong đó, họ được phân chia theo kỹ năng.
Học viên sẽ học các lớp dựa trên trình độ được chỉ định và sẽ lên trình độ cao hơn hoặc xuống trình độ thấp hơn dựa trên kết quả đánh giá hàng tháng.
“Nhưng lớp học anh tham gia vào cuối tuần…”
“Bài học nhảy à? Lớp A và B đang học cùng nhau thì hyung đến. Đôi khi chúng em học cùng nhau.”
Thì ra là như vậy.
Tại sao đội trưởng của đội phát triển tân binh lại phải gõ cửa khi ngay bên cạnh là một lớp có C và D? Nghĩ đến vũ điệu tán tỉnh mà mình đã biểu diễn lúc đó, mặt cậu như muốn nổ tung.
Baek-Ya cúi đầu, bắt đầu ăn salad một cách hung hăng. Những cây cỏ xanh biến mất với tốc độ đáng sợ.
Nhưng sau đó, Ji-Ho vẫy tay với ai đó phía sau Baek-Ya và đứng dậy.
“Hyung! Yul-Mu huyng! Min-Sung huyng!”
“Nhìn xem ai ở đây kìa~ Không phải là Jyojyojyo sao?”
//TN: Khi phát âm nhanh Ji-Ho, nghe giống như Jyo.
“Em đến đây để ăn à, Ji-Ho. Nhưng tại sao lại không có gì thế?”
Cậu nghe thấy hai giọng nói xa lạ cùng một lúc. Quay lại nhìn với miệng đầy salad, những khuôn mặt quen thuộc hiện ra trong tầm mắt.
“À, cậu đang ăn à. Xin chào.”
Họ là thành viên của nhóm nhạc trẻ AIM, nhóm nhạc duy nhất của ID mà mọi người cũng gọi là ‘thần tượng bị hủy hoại’.
“Ồ~ Có một khuôn mặt mà tôi không nhận ra. Chắc cậu là người mới.”
“Đúng ạ! Đây là Baek-Ya hyung .Anh luyện tập thế nào rồi, hyung?”
“Tất nhiên rồi. Em cũng phải nhanh chóng trưởng thành để có thể ra mắt đấy.”
Quả thực, không ai không biết đến khả năng giao tiếp phi thường của Ji-Ho.
Trong khi đó, Baek-Ya, người buộc phải giữ im lặng với miệng đầy salad dường như không biến mất dù cậu có nhai bao nhiêu. Cậu phải nhanh chóng nuốt xuống để có thể nói điều gì đó, nhưng cơ thể cậu từ chối theo kịp.
“Khụ!”
Trong lúc vội vã, cậu đã cố nuốt hết tất cả cùng một lúc và sắp chết.
Baek-Ya kêu lên một tiếng lạ và vội vã tìm nước.
“Chắc hẳn cậu thấy không thoải mái vì bọn tôi. Ji-Ho-ya, bọn anh đi đây. Đi thôi, Yul-Mu.”
“À! Xin lỗi nhé. Xin hãy ăn thoải mái nhé~”
“Ji-Ho, chúc em luyện tập may mắn nhé.”
‘Cái gì? Không! Không phải thế đâu! Làm ơn đừng đi…!’
Baek-Ya nhìn những “thần tượng bị phá hủy”, không, những thực tập sinh, với đôi mắt trống rỗng. Tuy nhiên, họ đã nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, và tất cả những gì Baek-Ya có thể thốt ra là những lời vô nghĩa.
“…Ưm.”
Thành thật mà nói, cậu cũng không biết liệu nó có thể nghe hiểu hay không.
Chẳng bao lâu sau, Baek-Ya gần như nuốt hết thức ăn. Baek-Ya, trong cơn vội vã, đã hỏi Ji-Ho về những người họ vừa gặp, giả vờ như không biết họ.
“Những người đó là ai? Anh không nghĩ là mình từng nhìn thấy họ trong phòng tập.”
“Ah~ Các anh ấy à? Họ là thành viên của nhóm ra mắt. Họ đã được xác nhận sẽ ra mắt và đang chuẩn bị cho nó. Em ghen tị quá. Em cũng muốn nhanh chóng trưởng thành và ra mắt.”
Đùng đùng!!
Tia sét đánh xuống.
“À… Đội ra mắt đã được quyết định rồi sao?”
“Đúng vậy! Từ lâu rồi, các anh ấy mới chuyển về ký túc xá!”
“…”
Bạn có nghe thấy không?
Đó là tiếng kêu của một con cá thái dương đang chết.