Tôi Là Thần Tượng Thiên Tài Nhưng Khả Năng Bị Động Của Tôi Là Cá Thái Dương - Chương 2
Tôi là một thần tượng thiên tài nhưng thụ động của tôi lại là một chú cá mặt trời: Chương 2
Ga Apgujeong.
Đã lâu rồi kể từ khi thuê phòng sau khi tốt nghiệp trung học cậu không quay lại đây. Baek-Ya đưa mắt nhìn vào khu chung cư cũ.
‘Liệu có phải vì tâm trạng không nhỉ?’
Không hiểu sao, cậu lại cảm thấy nó cũ hơn so với trí nhớ của mình.
‘Mặc dù bên ngoài trông như vậy, nhưng bên trong vẫn còn khá tốt.’
Baek-Ya nghiêng đầu, đi vào cửa hàng tiện lợi. Cho dù chỉ là mơ, thì cũng đã lâu rồi cậu không đến nhà chị gái, cậu không muốn tay không mà đến đó. Baek-Ya dùng thẻ T-Money trong túi mua một thùng nước cam.
Tuy nhiên, khi cậu cảm ơn nhân viên thu ngân và quay đi, không hiểu sao lại có một cảm giác ngứa ran kỳ lạ.
Quả nhiên, theo tiếng mở cửa, một giọng nói vui mừng vang lên. Như một phần thưởng, cửa sổ trạng thái lại hiện lên.
“Cậu học sinh!”
Đó chính là người đàn ông cậu đã gặp ở trước trường.
“C-có chuyện gì vậy, chú?!”
Khi Baek-Ya còn đang bối rối, loạng choạng lùi về phía sau, giám đốc tuyển chọn của ID đã tiến đến đứng ngay trước mắt cậu.
“Tôi không thể ngờ là chúng ta lại gặp nhau ở đây! Đây lẽ nào là định mệnh sao?!”
“Tại sao, tại sao chú lại ở đây…”
“À! Tôi nói thế này để phòng hờ thôi, nhưng mọi chuyện hoàn toàn không phải như cậu nghĩ đâu. Công ty ở gần khu vục này, tôi đang trên đường về mà thôi. Chúng tôi không theo dõi ai cả.”
Không ư? Ý chú là không phải sao!?
Có phải là người khác đuổi theo cậu ở quán ăn nhẹ trước trường không? Ánh mắt Baek-Ya trở nên lạnh lẽo.
Tuy nhiên, cửa sổ trạng thái ngay trước mặt cậu còn phiền phức hơn cả người đàn ông. Baek-Ya lại phải đối mặt với sự lựa chọn.
[H. Tôi muốn trở thành một thần tượng! (1) : Chấp nhận lời mời thử giọng]
▶ Được. Tôi sẽ xem thử.
Sự lựa chọn từ chối một cách tuyệt vọng khi cậu hú lên là “con voi”.
‘Tại sao lần này chỉ có một lựa chọn thôi chứ…’
Baek-Ya bĩu môi.
Với nhiệm vụ mà bản thân bị ép buộc phải chấp nhận, Baek-Ya không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đáp lại.
“Được rồi. Tôi sẽ xem thử.”
Đó là điều mà cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy trong đời thực nên cậu có thể thử nó trong mơ.
Hơn nữa, vì nó không phải là thật, nên sẽ không có một lịch sử đen tối nào được lưu lại cả. Sau đó, ngay khi cậu trả lời xong, cửa sổ trạng thái đã xuất hiện. Là thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
[<Tôi muốn trở thành thần tượng! (1)> Hoàn thành!]
[Tăng cấp Lv.1 → Lv.2]
[Phần thưởng nhiệm vụ được trao: 1 Điểm sao]
[Phần thưởng khi tăng cấp được trao: 1 Điểm sao]
“Điểm sao?”
Khi Baek-Ya khẽ lầm bầm, như thể nhận ra điều đó ở đâu đó, cửa sổ trạng thái lại thay đổi một lần nữa.
[Điểm sao hiện tại đang sở hữu: 2]
[Bạn có thể sử dụng Điểm sao để giảm ‘Kỹ năng rút’ hoặc ‘Chỉ số căng thẳng’ ٩ (ˊ ᗜ ˋ*) و ]
‘’Mình đã thấy biểu tượng cảm xúc đó ở đâu đó nhiều lần rồi…’
Bỗng nhiên, cậu nhận ra một điều gì đó.
“Sống sót với tư cách là Thần tượng thiên tài?!”
Baek-Ya hét lên. Trong giây lát, ngay cả Dong-Man, giám đốc tuyển chọn của ID cũng ngạc nhiên.
Lần đầu tiên bị từ chối. Lần thứ hai thì bỏ trốn.
Dù thái độ cố chấp đó có đi đến đâu, Dong-Man vẫn cảm động trước Baek-Ya khi cậu đột nhiên bày tỏ khát vọng mạnh mẽ muốn tồn tại như một thần tượng thiên tài.
Kể cả khi bị nhân viên bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi chiếu tia laser, đây vẫn là khoảnh khắc khiến cho việc đứng gác ở lối vào trở nên xứng đáng.
“Đúng vậy! Một thần tượng thiên tài! Cậu học sinh, cậu có rất nhiều tiềm năng!”
Không hiểu sao, cậu bé trông lại còn buồn bã hơn trước, nhưng thế cũng tốt. Bây giờ chỉ cần tốc độ là được.
Điều cấp thiết là phải mang viên đá quý mà anh tìm thấy được về công ty trước khi nó trốn thoát lần nữa.
“Nói đến đây thôi, chúng ta hãy đến buổi thử giọng ngay nào!”
“Không, đợi đã…! Bây giờ tôi không thể…”
Baek-Ya vùng vẫy khi cánh tay mình bị Dong-Man giữ chặt. Cậu thậm chí còn choáng váng hơn bởi cửa sổ trạng thái đang tấn công đến mức khó có thể nắm bắt được tình hình.
[Một nhiệm vụ mới đã đến!]
[Q. Tôi muốn trở thành một thần tượng! (2) : Vượt qua buổi thử giọng]
“Không sao đâu! Sắt phải được rèn khi còn nóng, ID ở ngay phía trước. Hôm nay cũng là ngày thử giọng riêng, chúng ta có thể đi ngay bây giờ.”
Baek-Ya, người đang bị Dong-Man nắm lấy cánh tay, hiện đang bị kéo đi lần thứ hai trong ngày hôm nay.
* * *
Và kết quả là.
[<Tôi muốn trở thành thần tượng! (2)> Hoàn thành!]
[Phần thưởng nhiệm vụ được trao: 1 Điểm sao]
Cậu ấy đã vượt qua buổi thử giọng.
“Giọng hát của cậu tốt lắm, phát âm cũng ổn. Cậu thực sự chưa từng học hát sao?”
“Không, tôi chưa……”
“Khả năng nhảy của cậu còn nhiều thiếu sót, nhưng cảm giác về nhịp điệu cũng không tệ, nên tôi nghĩ cậu sẽ nhanh chóng bắt kịp thôi.”
Baek-Ya hoàn toàn không thể tin vào tình huống này. Cậu biết hát một chút, nhưng đó chỉ là theo tiêu chuẩn thông thường.
Trong trường hợp đó, chỉ có một lý do duy nhất.
“Kính của cậu… Thị lực của cậu kém lắm à?”
Đúng như dự đoán, đó chính là khuôn mặt của cậu.
Bầu không khí cũng không như thế này ngay cả sau khi cậu bước vào phòng thử giọng cùng người đàn ông kia, cậu thậm chí còn sợ phải tháo kính ra để thử máy quay.
“Ôi trời! Người này phải được thông qua!”
Mọi lời khen ngợi đều đổ dồn về phía Dong-Man, hỏi rằng, ‘Trợ lý giám đốc Kim tìm đâu ra một đứa trẻ như thế này vậy’. Dong-Man chắc chắn vào lúc đó.
‘’Cậu ấy sẽ đậu!’
Mặt khác, Baek-Ya cảm thấy choáng váng vì cửa sổ trạng thái đổ ập xuống mình.
[Một nhiệm vụ mới đã đến!]
[H. Tôi muốn trở thành một thần tượng! (3) : Ra mắt
※ Tăng cường khả năng bị động khi thất bại]
“……”
Bị động, là gì?
Cậu phải làm điều này bằng cách nào?
* * *
Cậu khó khăn lắm mới có thể trốn thoát được khỏi đó, họ nói rằng cậu cần phải có sự đồng ý của cha mẹ trước khi ký hợp đồng. Đó là cách Baek-Ya rời đi với nước cam của mình.
“Có phải là hơi quá dài cho một giấc mơ rồi không…”
Cậu bắt đầu lo lắng vì biết rằng đây có thể không phải là một giấc mơ.
Nhìn thấy đèn giao thông chuyển sang xanh, Baek-Ya bước về phía trước.
‘Bây giờ, mình sẽ về nhà, sau đó nghĩ về…’
Rồi đột nhiên, một ý tưởng tuyệt vời xuất hiện.
‘Liệu mình có tỉnh dậy khỏi giấc mơ nếu bị sốc không?’
Baek-Ya đang băng qua đường, xác nhận đèn xanh đã bắt đầu nhấp nháy và dừng lại.
Cũng hơi đáng sợ một chút, nhưng không có gì sốc hơn việc bị ô tô đâm.
Trong lúc cậu đang tập trung suy nghĩ, đèn xanh đã chuyển sang đỏ. Những chiếc xe đang dừng lại bắt đầu tăng tốc từng chiếc một.
‘Dù sao thì bị đánh khi nhắm mắt vẫn tốt hơn là bị đánh khi mở mắt.’
Baek-Ya nhắm mắt lại và chuẩn bị tinh thần cho cú va chạm sắp tới. Chiếc xe ngược chiều không thể dừng lại và bóp còi inh ỏi.
Bíp bíp!!!
‘Nó đang đâm đến…!’
Baek-Ya nhắm chặt mắt, co rúm vai lại. Đúng lúc đó, một cánh tay lớn quấn quanh cậu, và cậu lăn xuống đất.
“Này! Tên khốn! Mày điên rồi à?!”
Người lái xe, đã dừng xe trong gang tấc, hạ cửa sổ xuống và hét lớn trong khi những người qua đường chứng kiến vụ tai nạn xì xào.
Bóng tối một lần nữa bao trùm Baek-Ya cùng với những tiếng động xa xăm. Trong tầm nhìn tối tăm của mình, lúc đó cậu chắc chắn rằng mình không nhầm.
Có lẽ là do chuyển động lăn trên mặt đất trước khi tỉnh lại, tiếng ù ù vang lên bên tai khi bụng cậu bắt đầu quặn lại.
“Ồ!”
“Em rể, em có sao không?!”
Với giọng nói quen thuộc, có người nhấc cơ thể Baek-Ya lên. Đó là chồng của chị gái cậu, Ji-Hoon.
Baek-Ya nhíu mày trước sự sáng lên đột ngột trước mắt của mình. Có lẽ cặp kính của cậu đã bay mất khi bản thân lăn trên mặt đất vì viền mắt cậu cảm thấy trống rỗng.
Ji-Hoon kiểm tra cơ thể của Baek-Ya với vẻ mặt lo lắng vì cậu trông có vẻ vẫn còn chưa tỉnh táo.
“Sao em cứ đứng đó thế? Em làm anh giật cả mình đấy.”
Anh ấy có vẻ không bị thương. Ji-Hoon kéo tóc Baek-Ya ra sau và hỏi cậu có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào khác không. Bản thân cậu cũng trông như một mớ hỗn độn khi lăn lộn trên mặt đất.
“…Anh rể?”
“Đúng vậy, Han Baek-Ya. Đầu óc em để đâu thế? Em gần như đã gặp rắc rối lớn rồi đó. Em biết không?”
Nhẹ nhàng vỗ trán Baek-Ya, Ji-Hoon đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Sau đó, anh đến gần tài xế đang mở cửa xe và bước ra ngoài, thay mặt Baek-Ya xin lỗi.
Chỉ đến lúc này Baek-Ya mới tỉnh táo lại và từ từ nhìn xung quanh.
Nó hơi mờ, nhưng chất lỏng màu vàng xung quanh xe có vẻ là nước cam. Khi cậu chậm chạp nhấc tay ra khỏi cơn đau, cậu thấy một mảnh thủy tinh mắc kẹt trong đó. Có khá nhiều máu trên mặt đất nơi cậu vẫn nằm.
“Aigoo, phải làm sao đây… Tay cháu chảy máu nhiều quá, cậu học sinh.”
Một người dân địa phương chứng kiến vụ tai nạn từ đầu đã đến gần và đưa cho cậu một chiếc khăn tay.
“Cháu không định đến bệnh viện ngay sao?”
Người phụ nữ trung niên cảm thấy thương cảm khi nhìn vào vết thương.
Cô kiểm tra Baek-Ya đang choáng váng và tiến đến gần Ji-Hoon, người đang liên tục xin lỗi. Tuy nhiên, vết thương không phải là điều quan trọng với Baek-Ya lúc này.
“Mình cảm nhận được… cơn đau…”
Nhưng cậu không nên cảm thấy điều đó.
Một giọt mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán Baek-Ya.
* * *
Đã lâu rồi cậu không gặp chị gái, nhưng đây không phải là cuộc hội ngộ cảm động. Trong một khoảnh khắc, cô ngạc nhiên trước vẻ ngoài của hai người đàn ông luộm thuộm. Cô bận rộn mắng anh sau khi nghe chi tiết về vụ tai nạn.
“Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện bước ra khỏi phòng!”
Bị kết án giam giữ, Baek-Ya nằm trên giường và nhìn chằm chằm vào trần nhà. Cửa sổ trạng thái vẫn chưa mở nhiệm vụ <Ra mắt> đến hết.
Thật ra, ngay từ lúc mở mắt ra, cậu đã nghĩ rằng đây có thể không phải là mơ, nhưng có lẽ cậu đã bỏ qua nó vì nghĩ rằng đây là giấc mơ sẽ khiến mình cảm thấy thoải mái hơn.
Tuy nhiên, niềm vui tinh thần đó không kéo dài được lâu vì những gì đã xảy ra ở bệnh viện. Nỗi đau khi da thô của cậu được khâu lại mà không cần gây mê… là một trải nghiệm mà cậu không bao giờ muốn trải qua nữa.
Vậy là lúc này cậu đang ở trong một trò chơi.
Thông thường, khi nói đến trò chơi…
“Đăng xuất khỏi trò chơi?”
Ừm. Không có phản hồi gì cả.
“Log out!”
Tuy nhiên, câu trả lời nhận được lại rất khác so với những gì cậu mong đợi.
“Đi? Em nghĩ em đang đi đâu?”
Chính chị gái đã mắng mỏ cậu nghiêm khắc đến mức hôm nay cậu không được bước ra khỏi nhà.
“Hư ưng. Đây là gì vậy?”
Baek-Ya trùm chăn lên người, phát ra tiếng kêu đau đớn, nếu như cậu thật sự bước vào trò chơi thần tượng kia, kết quả sẽ rõ như ban ngày.
Những bài đánh giá gay gắt đến mức cậu không thể quên được.
Đồng nghĩa với trò chơi may rủi tệ hại.
Nuôi sunfish.
99% khả năng sẽ có kết cục tồi tệ.
“……”
Trời lạnh quá.
Cảm giác như có một con dao găm đâm vào ngực cậu vậy.
Baek-Ya, sắc mặt ngày càng tệ đi, vội vàng đứng dậy.
‘Các bài đánh giá nói rằng bạn sẽ chết bất kể bạn làm gì. Nhưng điều đó trừ khi bạn thành công như một thần tượng thiên tài.’
Cậu cần một kế hoạch.
“Không, nhưng ít nhất họ cũng phải cung cấp cho mình thứ gì đó như hướng dẫn hoặc thông tin trong suốt quá trình chứ?”
Điều này thật quá đáng. Ngay cả những người hồi quy trong tiểu thuyết viễn tưởng hiện đại cũng được biết về tương lai của họ, vậy tại sao cậu lại không biết!
Cậu nuốt tiếng hét lên lại vào trong cổ họng vì không thể để chị gái nghe thấy, và cửa sổ trạng thái cũng hiện ra trước mắt cậu. Hệ thống, vốn luôn phớt lờ cậu trong suốt thời gian này, đã phản hồi.
Lv.2 Baek-Ya (Đồng bộ hóa)
Ngoại hình: B
Giọng hát: A
Nhảy: D
Tài năng: –
Căng thẳng: 5%
Tiêu đề: Genius Idol (Không hoạt động)
Thụ động: R
Đó là cửa sổ thông tin của Baek-Ya.
“Ôi… Thật là tệ hại.”
Như thể ám chỉ một kết cục không tốt vậy điểm số cũng liên tục giảm.
‘Nó thực sự đang chế nhạo mình.’
Nếu có thứ gì đó như thế này tồn tại, cậu hẳn phải nhận ra sớm hơn!
Nắm đấm của Baek-Ya đang run rẩy.
‘Tuy nhiên, thụ động trông có vẻ hay.’
Không phải ‘R’ là viết tắt của ‘Rare’ sao? Cậu không biết nó có nghĩa là gì, nhưng dù sao thì đó cũng là một điều tốt. Nó phải là một điều tốt.
“Bình tĩnh nào, Han Baek-Ya. Thật là bình tĩnh nhé.”
Cậu bắt đầu nhìn vào cửa sổ thông tin một lần nữa. Baek-Ya giơ tay lên trên một cấp độ không xác định. Sau đó, như một gợi ý, một lời giải thích xuất hiện.
<Khi một tên mọt sách tháo kính ra (B)>
:Tháo kính ra và bạn sẽ trở thành một anh chàng đẹp trai.
<Ba Ggang một ngày (A)>
:Trở thành một gangster về tông giọng, một gangster về cảm thụ âm nhạc và một gangster về âm vực.
//TN: ggang = ggangpae = gangster
<Điệu nhảy tán tỉnh (A)>
:Di chuyển cơ thể theo năng lượng của vũ trụ.
“Ồ~”
Thật tuyệt. Mọi thứ đều tốt, nhưng tại sao tên kỹ năng lại như thế này?!
Tại sao cậu lại phải là người mang trong mình cảm giác xấu hổ này vậy? Baek-Ya cảm thấy như mình sắp khóc.
‘Vậy thì, thụ động có phải là điều duy nhất mình có thể tin tưởng bây giờ không?’
Baek-Ya giơ tay lên cấp R, thứ dường như sáng lên như một vầng hào quang.
Thông thường, thụ động là thuộc tính chung của chính chủ ngữ. Thực tế, ngay cả khi đó là điều duy nhất hóa ra lại tốt…
<Sunfish (R)>
: Cực kỳ mỏng manh nên rất dễ chết.
“Cái quái gì thế này?”
Cậu không thể không chửi thề được.