Tôi Là Thần Tượng Thiên Tài Nhưng Khả Năng Bị Động Của Tôi Là Cá Thái Dương - Chương 1
Chương 1
“Số phận của cậu là trở thành người nổi tiếng.”
Một cửa hàng bói toán ở Myeongdong.
Cậu bước vào nơi đó như thể bị mê hoặc bởi tờ rơi quảng cáo <3 Cửa hàng xem bói hàng đầu thế giới do Forbes bình chọn>.
Mọi thứ đều có vẻ rất chuyên nghiệp cho đến khi người ta hỏi về sinh thần của cậu, nhưng hiện giờ, tất cả những gì cậu nghĩ đến là sự lãng phí tiền bạc đó.
“Ngoài ra còn có sức hấp dẫn nữa.”
“Hấp dẫn ư? Tôi á?”
“Đúng vậy! Rất hấp dẫn!”
Chẳng có gì lạ cả. Chuyện này đã đáng ngờ từ khi phải trả trước phí xem bói rồi.
“À… Vậy à?”
Baek-Ya (Lực lượng dự bị / 21 / Mới xuất ngũ) giả vờ nhấc kính lên, cậu thận trọng liếc nhìn vào người xem bói trước mặt.
“Tên lừa đảo.’
Rồi ánh mắt họ chạm nhau, lương tâm cậu bỗng vô cớ mà nhói lên.
“Trở thành doli chính là số mệnh của cậu!”
Chắc hẳn ý người đó muốn nói đến thần tượng…
Vào lúc đó, Baek-Ya càng chắc chắn về một điều rằng.
“Mình đã bị lừa.’
Thế giới mà cậu đến sau 21 tháng không hề dễ dàng để đối mặt chút nào.
* * *
“Mình thậm chí có thể mua được gà rán bằng số tiền đó.”
Baek-Ya kiểm tra thời gian khi rời khỏi tiệm xem bói.
‘Đã năm phút trôi qua kể từ khi mình vào đó…?’
Cậu thở dài khi nghĩ đến việc phải chi 10.000 won cho mỗi phút. Đây chắc chắn là khoản chi ngu ngốc nhất trong năm.
Nhưng mà không phải Forbes là tạp chí kinh tế nước ngoài có uy tín sao? Có vẻ như bây giờ nó đã là chuyện của quá khứ rồi.
Vị đắng thoáng qua trong miệng cậu.
Cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nếu cậu ở trong quân đội vì tất cả những gì phải làm trong đó là nghe theo những gì được bảo. Khi trở lại xã hội, cậu cảm thấy mình như bị ném vào giữa một vùng chiến sự thật sự.
‘Đây có phải là ý nghĩa của việc có tư tưởng quân đội ăn sâu vào tôi không…?’
Cậu không biết nên nghĩ gì về điều đó nữa.
Khuôn mặt của Baek-Ya nhanh chóng tối sầm lại.
Cho dù cậu có tự nguyện nhập ngũ đi nữa, thì cũng chỉ vì không còn việc gì khác cậu muốn làm mà thôi, vì thế cậu mới chọn phương án tốt nhất. Hơn nữa, đó không phải là nơi để ở lâu dài.
‘Dù sao thì bây giờ mình sẽ làm gì để kiếm sống đây…’
Tất cả bạn bè của cậu đều đã quyết định được con đường sự nghiệp của riêng mình vào năm cuối trung học. Chỉ còn mỗi cậu là người duy nhất vẫn chưa thể quyết định được.
“Bất kì ai cũng có thể trở thành thần tượng…”
Trên thực tế, nếu cậu trẻ lại hai tuổi, cậu có thể thử thử thách. Tuy nhiên, cậu không được bạn bè biết đến là người có khả năng hát? Baek-ya vô tình suy ngẫm lại những lời của người bói toán.
Dù vậy, thị trường thần tượng Hàn Quốc hiện tại đã bão hòa. Ngay cả đối với các thần tượng thế hệ thứ 3, hiện đang ở trong thời kỳ đỉnh cao, cuộc sống thực tập sinh trung bình cũng là sáu năm.
Hơn nữa, độ tuổi trung bình cũng ngày càng trẻ hóa, khiến cho độ tuổi tối thiểu để ra mắt thần tượng trở nên rất thấp…
“Mình đoán là bây giờ đã quá muộn rồi nhỉ?’
Tuy nhiên, thà muộn còn hơn không. Baek-Ya, bỗng cảm thấy tự tin lạ thường, cậu lấy điện thoại di động ra.
Khi cậu bật màn hình lên, một loạt tin nhắn từ bạn bè hiện lên trước mắt.
[Shin Jae-Hyun: Không thể tin là Baek-Ya đã xuất ngũ ㅠㅠ cậu vất vả rồi!]
[Kim Yu-Gyeong: Cậu trốn thoát được khỏi hòn đảo đó rồi à ㅋㅋㅋ ]
[Kim Yu-Gyeong: Sớm thì tốt~ Cậu thực sự đã được xuất ngũ lúc 21 tuổi ㅋㅋㅋㅋ ]
[Shin Jae-Hyun: 7 giờ tối hôm nay ở Hongdae, đúng không?]
Có hai người gọi cậu đến, họ nói rằng phải ăn mừng việc cậu xuất ngũ. Baek-Ya vui vẻ mỉm cười khi kiểm tra tin nhắn.
‘Nghĩ lại thì, cũng sắp đến lúc mấy cậu ấy phải nhập ngũ.’
Cậu phải trêu chọc họ khi gặp lại mới được.
[Cậu: Ừm! Gặp lại sau nhé.]
Sau khi trả lời một cách hào hứng, Baek-Ya nhấn vào một ứng dụng trang web cổng thông tin. Cậu nhìn ngang ngó dọc, kiểm tra xung quanh một lúc, sau đó ngón tay nhanh chóng gõ phím.
[Làm thế nào để trở thành thần tượng.]
Đó là cơ hội để lưu trữ một số kiến thức. Mặc dù việc tìm kiếm khá khó khăn, nhưng vẫn có rất nhiều kết quả.
Baek-Ya nhấn vào bài đăng trên cùng. Đó là bài đăng mới nhất được tải lên vào ngày hôm qua.
===========================
[Góc hỏi] Làm sao để trở thần thần tượng như AIM ㅠㅠ (cần gấp ạ)
Em là học sinh lớp 5, ước mơ của em là trở thành thần tượng. Em đang tìm kiếm lời khuyên…!
1. Em cao 1m55 và nặng 42 kg, nhưng em vẫn sẽ cao thêm nữa, nên chắc sẽ ổn thôi nhỉ?
2. Ngoại hình của em từ khoảng trung bình đến hơi đẹp trai một chút.
3. Em có thể hát khá tốt tất cả các bài hát của AIM, nhưng em chưa bao giờ học nhảy nên em cũng không chắc lắm… nhưng em nghĩ rằng mình có thể nhảy giỏi.
4. Hết rồi ạ. Vậy thì, em mong chờ nhận câu trả lời từ mọi người.
===========================
Có bốn phản hồi đáp lại.
– Nếu là AIM, cậu đang nhắc đến nhóm nhạc nam nổi tiếng nhất hiện nay! Trong trường hợp đó, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu gia nhập cùng công ty của họ sao? ID Entertainment sẽ tổ chức buổi thử giọng vào mỗi thứ Bảy, vì vậy, hãy thử nếu cậu muốn. (Yêu cầu ứng tuyển ^^)
– Nếu cậu đẹp trai thì hãy vào ID. Nếu cậu có kỹ năng thì vào US. Nếu cậu rap giỏi thì hãy vào HITIC.
– Nếu cậu chỉ đẹp trai một chút thì ID sẽ khó đấy ㅠ (Họ nổi tiếng vì ngoại hình mà) Thay vào đó, HITIC không chú trọng vào ngoại hình của cậu, vì vậy tôi khuyên cậu nên thử. ^^ Tuy nhiên, trông cậu có vẻ thiếu tự tin vào kỹ năng của mình~
– Không cần gì thêm nữa. Idol = Đẹp trai. Vậy nên hãy chăm sóc cho bản thân đi.
Khi nhìn vào đó, có một thứ cứ xuất hiện. Ngoại hình. Baek-Ya nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trên cửa lưới tàu điện ngầm.
Kính gọng sừng dày với mái tóc rối bù như cỏ mới bắt đầu mọc. Làn da rám nắng từ thời gian phục vụ trong quân đội.
“Ừm…”
Đó là một thế giới khủng khiếp.
Với Baek-Ya, có một ngọn núi không thể vượt qua, đó chính là “vẻ bề ngoài”.
“Được rồi. Hãy bình tĩnh lại đi, Han Baek-Ya. Chủ đề thần tượng này thật là vô nghĩa.”
Baek-Ya lắc đầu thật mạnh để xua tan suy nghĩ. Cậu đã bị lời nói của người bói toán cuốn theo và sắp tự tạo nên một lịch sử đen tối cho mình.
Sau đó, ngay lúc ấy. Có một bình luận xuất hiện cùng lúc. Đó là quảng cáo cho một trò chơi bồi dưỡng thần tượng.
– ( ๑و •̀ω•́ ) و Cơ hội đảo ngược cuộc sống của bạn! Tôi muốn trở thành một thần tượng! Sống như một thần tượng thiên tài ▶ Tải xuống ngay Mới
‘Nó bảo mình chơi game vì trở thành thần tượng ngoài đời thực rất khó sao? Mấy người thật là tệ mà.’
Hơn nữa, cậu lại cảm thấy kỳ lạ vì khoảnh khắc này dường như là dành cho riêng bản thân cậu vậy. Baek-Ya tức giận nhấn vào liên kết.
‘Mày nghĩ mày là ai thế!’
Tải xuống trực tiếp đến App Store và tiếp tục. Có lẽ được sử dụng làm mô hình, phần giới thiệu của trò chơi hiển thị quảng cáo cho một nhóm nhạc thần tượng.
“Whoa… Họ có phải là con người không vậy?”
Đẹp trai, thực sự rất đẹp trai.
Đây là những gương mặt cậu đã từng thấy nhiều lần, biểu diễn trước và sau các nhóm nhạc nữ nổi tiếng, khi cậu còn ở trong quân ngũ.
‘Họ tên là Daisy phải không nhỉ? Dayz? Mình nghĩ đó là một cái tên khá chung chung.’
Nhóm nhạc nam đầu tiên của ID Entertainment sau tám năm kể từ AIM. Tuy nhiên, vì thành tích kém hơn mong đợi nên nhóm cũng bị gọi là ‘những thần tượng thất bại’.
[<Sống như một thần tượng thiên tài>] là một trò chơi bồi dưỡng thần tượng.
Tương lai của nhóm bạn phụ thuộc vào kỹ năng của bạn. Thử thách bản thân để trở thành thần tượng thiên tài với điểm sao được thu thập thông qua nhiệm vụ~!
Được rồi, hãy sống sót nhé! ٩ (ˊ ᗜ ˋ*) و ]
Trò chơi có phần giới thiệu hoành tráng.
Baek-Ya, nở nụ cười ngượng ngùng, lần này xem qua các đánh giá và xếp hạng.
[Mọi thứ đều ổn, nhưng dù bạn có làm gì thì bạn cũng sẽ chết ★ ]
[Những đứa trẻ của tôi thật đẹp ★★★★★ ]
[Tôi đã vất vả nuôi sunfish, nhưng đã chết 100 lần và mất hết tiền ★ ]
[Từ đồng nghĩa với trò chơi may rủi tệ hại ★ ]
[Có ai đã từng thấy kết thúc nào khác ngoài cái chết không? ★ ]
Không cần phải bàn về xếp hạng. Các bài đánh giá cũng khắc nghiệt hơn cậu từng thấy.
“Nhìn sơ qua thì có vẻ như có rất nhiều lời phàn nàn vì phần kết.”
Cái chết vì không ra mắt được. Cái chết vì căng thẳng. Cái chết vì bị cuốn vào tin đồn. Cái chết do tai nạn giao thông vì tránh một người hâm mộ theo dõi. Cái chết vì tai nạn trong phòng hòa nhạc, v.v. Chúng chết vì nhiều lý do khác nhau.
Trong một bài đánh giá, họ có đề cập đến việc mình đang nuôi sunfish và thực sự, không có sunfish nào như thế này cả. Cậu không nghĩ rằng sự sống còn thực sự có nghĩa là sống sót để sống. Đó đúng là để làm lãng phí dữ liệu di động mà.
Baek-Ya nghĩ lại cách mình nhìn nhận bản thân chỉ vài phút trước. Và rồi, khi cậu sắp hủy tải xuống, màn hình điện thoại của cậu bỗng chuyển sang một số đồ họa bắt mắt.
Trong khi đó, quá trình tải xuống đã hoàn tất.
[Vui lòng nhập nghệ danh của bạn.]
“Cái gì thế này? Tại sao mình không thể tắt nó đi vậy?”
Cậu đã thử nhấn nút home nhiều lần để thoát khỏi trò chơi, nhưng hoàn toàn không được. Có lẽ là do chế độ hướng dẫn…
Sau nhiều lần suy nghĩ, Baek-Ya quyết định chỉ tiếp tục trò chơi cho đến khi nút kết thúc xuất hiện.
▶ Nghệ danh: Baek-Ya
Khi cậu nhấn “xác nhận”, một thông báo nhỏ xuất hiện ở phía dưới, cho biết quá trình đồng bộ hóa sẽ tiếp tục.
[Đang đồng bộ <Baek-Ya>.]
‘Chẳng phải đã có bài đánh giá trước đó nói yêu cầu tích hợp một số thứ sao…?’
[62%]
[82%]
[…99%]
Sau đó mọi thứ trở nên tối tăm.
* * *
“Này, Baek-Ya. Han Baek-Ya!”
Vai cậu rung lên bất thường. Baek-Ya kêu lên một tiếng đau đớn và nhấc cơ thể đang khom xuống của mình lên.
“Ư ư…”
Cậu cảm thấy trán mình như sắp gãy ra vậy.
“Bây giờ hãy tỉnh táo lại đi.”
“Cậu Không thể ngủ mà không đeo kính sao? Có người sẽ nghĩ rằng cậu đã chết nếu không có chúng đấy.”
Baek-Ya nghe thấy giọng nói của hai người khiến cậu nhớ lại thời còn đi học. Đó là Jae-Hyun và Yu-Gyeong.
‘Mình đi thẳng đến Hongdae à? Mình khá chắc là thứ cuối cùng mình nhớ là mình đã lên tàu điện ngầm…’
Từ từ mở mắt, Baek-Ya nhìn về phía trước. Sau đó, một sự việc không thể tưởng tượng nổi diễn ra.
“Cá-cái gì, cái gì thế này?!”
Lạch-cạch-rắc!
Mặc dù cậu chỉ đứng dậy thôi, chiếc ghế đã bay ra với một tiếng động lớn. Hai người đứng gần đó cũng bị sự biến tốc đột ngột này làm cho giật mình.
“Cậu, tên điên khốn khiếp này! Cậu làm tớ sợ đấy!”
“Ài… Gan của mình suýt nữa thì rơi ra mất. Giọng nói mớ của cậu to quá.”
Khi mở mắt ra, cậu thấy mình đang ở trường và mặc đồng phục trung học.
‘Trường trung học ư? Đây là gì thế? Mình có đang mơ không?’
Nhưng liệu nó có hơi quá sống động để là một giấc mơ không? Những cảm giác đó quá rõ ràng.
Tuy nhiên, có vẻ như hai người kia không muốn chờ cậu thêm nữa.
Họ nắm lấy cổ tay Baek-Ya, người trông còn ngốc nghếch hơn mọi ngày và kéo cậu đi bằng vũ lực.
Đi đâu? Đến quán ăn nhẹ Jjangmanna.
“Chúng ta…chúng ta đang đi đâu thế?”
“Tên này hôm nay đặc biệt ngốc à. Cậu bị bệnh ở đâu sao?”
“Hôm nay tớ định đãi ậu món tteokbokki. Cậu nói rằng hôm nay cậu nhất định sẽ ăn đồ ăn nhanh mà.”
Jae-Hyun vỗ lưng Baek-Ya và cười.
“Này. Có vẻ như hôm nay cậu ấy sẽ không ăn được nhiều vì vẫn còn chưa tỉnh táo đấy.”
Nghe những lời đó, Yu-Gyeong giơ nắm đấm lên và hét lớn “Tốt lắm”. Cậu ta không quên nói rằng đồ ăn thừa của Baek-Ya cũng sẽ là của mình.
Tuy nhiên, khi họ tới nơi, quầy đồ ăn nhẹ đã đông nghẹt.
Trong giây lát, cả ba đứng đó cạnh nhau trước quầy hàng, đổ lỗi cho nhau rằng tất cả là do Baek-Ya trì hoãn.
“Cho con ba phần tteokbokki, hai phần bánh rán các loại, một phần sundae và một phần tonkatsu.”
Yu-Gyeong vỗ tay trước cách gọi đồ của Jae-Hyun. Canh chả cá trong cốc giấy đã yên vị vào miệng cậu.
“Được thôi.”
Cảnh tượng đó đã thuyết phục Baek-Ya rằng đây thực chất chỉ là một giấc mơ.
“Cậu ấy không bao giờ làm điều đó nữa kể từ lần làm bỏng môi.’
Baek-Ya, người cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhìn Jae-Hyun và nói.
“Tớ có thể ăn một ít tonkatsu Pi*chu được không?”
“Ôi trời. Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh táo hơn rồi à? Chắc chắn rồi. Ăn nhiều vào.”
//TN: Tonkatsu (thịt lợn cốt lết) hình Pikachu. Pikachu đã bị kiểm duyệt trong chương gốc do vấn đề bản quyền.
Vừa mới mở miệng, món Pi*chu cay nồng đáng sợ đã đặt ngay trước mặt, cậu có chút thất vọng khi không thể nếm thử, bởi vì đây chỉ là mơ.
Baek-Ya cắn một miếng lớn, nghĩ rằng mình thực sự nên đến đây ngay khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Đúng lúc đó, một cửa sổ trạng thái màu trắng hiện ra trước mắt cậu.
[Quà tặng đồng bộ đã đến!]
▶ Xác nhận
“…Hả?”
Quá bất ngờ, Baek-Ya loạng choạng lùi về sau, con Pi*chu trong miệng rơi xuống đất.
Ngay cả khi nó hiện ra trước mắt cậu, tình huống này vẫn quá bất ngờ. Trong khi đó, những chữ cái trước mặt lại thay đổi một lần nữa.
[Nhận được danh hiệu độc quyền! <Thần tượng thiên tài>]
[Rút chọn kỹ năng (5 lần)]
▶ Vẽ kỹ năng cơ bản (Miễn phí)
Hoa giấy rơi tung tóe ngay khi hộp quà được mở.
“…Hoa?”
Cậu lẩm bẩm vô thức mà không hề nhận ra. Tuy nhiên, hệ thống, vốn nhận ra hành động của Baek-Ya là ‘chấp nhận’, ngay lập tức tiến hành rút thăm.
[Đã nhận được kỹ năng!]
[<Sunfish (R)>, <Three Ggang a day (A)>, <Khi một gã mọt sách tháo kính (B)>, <Điệu nhảy tán tỉnh (D)>
※ Tất cả các kỹ năng học được khi cửa sổ trống sẽ được tự động trang bị.]
▶ Xác nhận
Rút thêm kỹ năng (5 lần)
//TN: Three Ggang a Day là một meme của Hàn Quốc. Ggang là tên video ca nhạc của Bi(Rain) và thực hiện trong “Three Ggang a day” có nghĩa là bạn xem MV ba lần một ngày. Nó có nghĩa là “Bạn phải xem GGang mỗi ngày để có văn hóa”.
“C-cái gì thế này?”
Baek-Ya hét vào cửa sổ trạng thái. Cạu trông như thể đã nhìn thấy ma. Tuy nhiên, Jae-Hyun và Yu-Gyeong lại thấy điều này hơi khác một chút.
“…Cậu điên à?”
“Ki-Kim Yu-Gyeong. Này, hai cậu không thấy sao? Có gì đó liên quan đến kỹ năng ấy!”
Baek-Ya chỉ vào không khí và liếc nhìn qua lại giữa hai người.
“…Kỹ năng?”
Quay chiếc nĩa, Jae-Hyung nhìn Baek-Ya bằng ánh mắt lạ lùng.
Không biết từ lúc nào, Baek-Ya đã tháo kính ra và lau vào áo đồng phục của trường. Chắc hẳn có thứ gì đó trên kính của cậu.
Nhưng trước khi cậu kịp lau sạch kính, một lực mạnh đã nâng mặt cậu lên.
“Cái gì thế này? Cậu là ai?”
“Ừ, hử?”
Ánh mắt của Yu-Gyeong lộ rõ vẻ không tin.
“Tớ là Baek-Ya, còn có thể là ai nữa?”
Bối rối, Baek-Ya hất tay Yu-Gyeong ra. Lần này, Jae-Hyun nắm lấy cả hai má của Baek-Ya.
“Này. Sao cậu lại đeo kính thế?”
Lần này có phải là Shin Jae-Hyun không?
Khi tháo kính ra, bạn bè và mọi thứ xung quanh cậu đều trở nên mờ nhạt.
“Các cậu đang làm gì thế? Rõ ràng là do mắt tớ kém…”
Tuy nhiên, ngay cả trong hoàn cảnh này, cửa sổ trạng thái vẫn hiển thị rõ ràng. Mọi thứ khác đều mờ và chỉ có cửa sổ trạng thái là rõ ràng.
Đó là một không gian khó hiểu. Cậu có cảm giác mãnh liệt rằng nó sẽ lơ lửng ở đó mãi cho đến khi cậu chọn một phương án.
Cậu cố hành động như thể đang đeo lại kính, nhanh chóng di chuyển ngón tay đến nút ‘Xác nhận’ và cửa sổ trạng thái biến mất.
“Thằng khốn này đẹp trai quá!”
Cậu có thể biết mà không cần nhìn. Mọi ánh mắt trong bán kính 50 mét đều tập trung lên người cậu.
“C-cậu đang nói cái gì thế, tên khốn này? Ăn tteokbokki đi!”
Baek-Ya hất tay Yu-Gyeong ra và nhanh chóng đeo kính vào. Sau đó, cậu cúi đầu, bắt đầu ăn miếng thịt Pi*chu một cách hung hăng. Cảm giác như khuôn mặt mình sắp nổ tung vì tất cả những ánh nhìn chằm chằm và cái liếc nhìn.
‘Họ thực sự có nhiều cách để chế giễu người khác.’
Khi Baek-Ya đang tức giận vì bị trêu chọc ngay cả khi trong mơ, một người đàn ông tiến đến gần Baek-Ya từ bên cạnh.
“Xin lỗi, cậu học sinh. Cậu có học ở đây không?”
“…Thế thì sao?”
Baek-Ya đang ăn Pi*chu ngẩng đầu lên, sau đó một tấm danh thiếp được đưa ra trước mặt cậu.
“Tôi tình cờ đi ngang qua và thấy cậu tháo kính ra. Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc trở thành người nổi tiếng chưa?”
Đây có phải là buổi casting trên phố mà cậu hay nghe nói đến không? Không, cậu có thể lại bị lừa đảo lần nữa.
Những người đi cùng cậu vô cùng phấn khích, họ hét lên một cách khó hiểu.
“Uiii!”
“Ồ!”
“Haa…”
Thật là nhục nhã.
Baek-ya cảm thấy như muốn chui xuống lỗ chuột luôn vậy. Khẽ lườm những người bạn, Baek-ya thở dài và lịch sự từ chối..
“Tôi xin lỗi. Tôi thực sự không phù hợp với việc đó.”
Cậu ấy hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác khi nói đến khuôn mặt không đeo kính của mình, một cậu học sinh trung học cực kỳ bình thường. Không hơn, không kém.
Nhưng người đàn ông đó có vẻ không muốn từ bỏ dễ dàng.
“Cậu đã từng nghe đến ID Entertainment chưa? Đó là công ty quản lý của nhóm nhạc thần tượng AIM.”
“Tôi đã nghe nói đến chuyện đó. Nhưng tôi không có tiền ngay cả ở nhà, nên…”
“Ồ, không! Công ty chúng tôi không yêu cầu bất kỳ khoản tiền nào đối với các thực tập sinh. Công ty sẽ hỗ trợ 100% và chúng tôi đang trong quá trình tạo ra nhóm nhạc nam tiếp theo, vì vậy tôi thực sự rất mong cậu đến thử giọng, ngay cả khi chỉ là thử giọng thông thường…”
Khoảnh khắc người đàn ông đang nói chuyện một cách nghiêm túc. Cửa sổ trạng thái đã biến mất lại xuất hiện.
[Một nhiệm vụ mới đã đến!]
[H. Tôi muốn trở thành thần tượng! (1) : Chấp nhận lời mời thử giọng]
▶ Vâng, tôi sẽ thử nó
Buổi thử giọng?
‘Một nhiệm vụ?’
Nó giống hệt trò chơi.
Lần này, có vẻ như có hai lựa chọn để chọn, nhưng tất nhiên là không có lựa chọn nào để từ chối cả.
‘Ít nhất thì lựa chọn thứ hai cũng gần với từ chối.’
Baek-Ya không chút do dự lựa chọn cái thứ hai. Sau đó, lời tương ứng tuôn ra từ miệng cậu.
“Buổi thử giọng?”
Cái gì thế?!
Baek-Ya bối rối đưa cả hai tay che miệng và trừng mắt nhìn cửa sổ trạng thái.
“Được! Không cần phải suy nghĩ quá nhiều về điều đó. Cậu chỉ cần hát một bài hát, nhảy và thực hiện bài kiểm tra máy ảnh thôi.”
‘…Ở đâu trên thế giới này điều đó được cho là đơn giản vậy?’
Baek-Ya một lần nữa từ chối. Cửa sổ trạng thái biến mất, và vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt người đàn ông.
‘Xong chưa?’
Ngay lúc cậu liếc nhìn người đàn ông với vẻ nhẹ nhõm, cửa sổ trạng thái lại hiện lên lần nữa như thể muốn chế giễu cậu.
Và Baek-Ya đã quyết định. Cậu đã hỏi?
“Hả?! Có một con voi kìa!”
Để chạy trốn.
“Đợi đã! Cậu học sinh!”
Đó là một cuộc rượt đuổi gian nan.
* * *
Baek-Ya trốn trong nhà vệ sinh của ga tàu điện ngầm.
Có một lúc, cửa sổ trạng thái liên tục biến mất rồi lại xuất hiện nhưng giờ thì nó đã biến mất hoàn toàn. Có vẻ như cậu đã thành công trong việc loại bỏ người đàn ông đó.
“Ồ.”
Baek-Ya súc miệng bằng nước lạnh, cố gắng chống chọi với cơn buồn nôn đôi lúc ập đến.
Cậu nghĩ rằng tim mình sắp nhảy ra khỏi miệng luôn rồi, nhưng sau khi súc miệng vài lần, cậu đã bình tĩnh lại được một chút. Và lần này, những giọt nước bắn vào kính, che khuất tầm nhìn của cậu.
‘Đây là giấc mơ vậy tại sao lại khó khăn đến vậy chứ?’
Baek-Ya nghĩ khi tháo kính ra. Có vẻ như cậu thực sự đang bị tê liệt khi ngủ.
“Vậy tại sao mình lại phải đi xem bói…”
Cậu có lý do để nghi ngờ rằng giấc mơ đó hẳn là do người bói toán sắp đặt.
Có vẻ như cậu ấy đã ngủ quên trên tàu điện ngầm nhưng không chắc liệu mình có đến được trạm dừng cuối cùng hay không…
Baek-Ya lẩm bẩm rồi vô thức ngẩng đầu lên. Sau đó, cậu nhìn chằm chằm vào chàng trai đẹp đẽ trong gương.
“…Hử?”
Nhưng mà, có chút kỳ quái, khi cậu nhìn về bên phải, người kia cũng nhìn về bên phải, khi cậu nhìn về bên trái, người kia cũng nhìn về bên trái.
Nó giống như… Nó và cậu, decalcomania?
“…Không đời nào.”
Đôi mắt của Baek-Ya run rẩy.
Sau khi kiểm tra nhiều lần rằng xung quanh không có ai, cậu nhẹ nhàng giơ ngón tay lên và chọc vào gương.
Và rồi ET, không, sự sáng tạo ra trời và đất của Michelangelo hiện ra ngay trước mắt cậu.
“Là mình sao?!”
Cho dù trong mơ cậu ấy có đẹp đến mức nào thì như vậy cũng quá đáng rồi!
Có vẻ như những lời của người bói toán đã khiến cậu ấy khá sốc.
“Đẹp trai quá!”
Ừm thì, cảm giác vẫn khá tốt.
“Mình có nên phẫu thuật thẩm mỹ như thế này khi thức dậy sau giấc mơ không nhỉ?”
Không. Trên thực tế, đã tồn tại luật bất biến mẫu. Điều này chỉ có thể xảy ra bây giờ vì đó là giấc mơ của loài chó.
//TN: Luật bất biến mẫu = trong phẫu thuật thẩm mỹ, điều này có nghĩa là bạn không thể thay đổi hình dạng ban đầu của mình chỉ bằng một chút phẫu thuật thẩm mỹ.
Với tâm trí tỉnh táo, Baek-Ya rời khỏi nhà vệ sinh. Một khuôn mặt không thực sự là của cậu, không có lý do gì để tiếp tục nhìn nó vì điều đó sẽ chỉ để lại cho bản thân thêm lưu luyến hối tiếc mà thôi.
Dù sao đi nữa, cậu ấy thậm chí không thể đụng đến tteokbokki và bánh rán vì ông chú đó.
//TN: Ahjussi = chú, một người đàn ông trung niên
“Nhưng mà Pi*chu đó ngon lắm…”
Liếm môi, Baek-Ya thản nhiên đi qua cổng soát vé.
‘Mình nghĩ vào khoảng thời gian này trong năm bản thân đang sống ở nhà chị.’
//TN: Nuna = chị gái, hoặc một người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút, danh xưng này được nam giới sử dụng
Nhìn vào bản đồ tàu điện ngầm, Baek-Ya hướng đến Apgujeong, nơi chị gái cậu đang ở.
//TN: Tên ‘sunfish’ ám chỉ đến một trò chơi có tên “Survive! Mola Mola”, trong đó sunfish mà bạn phải bảo vệ sẽ chết vì bất cứ thứ gì.