Ra Mắt Với 100 Tỷ Won - Chương 5
Chương 5
‘Đúng là nhóc trẻ con…’
Choi Kang Hoon cảm thấy tình hình ngày càng thú vị hơn.
Trước câu hỏi của nhà sản xuất về việc ngoài ngoại hình ra thì còn có ưu điểm nào khác không.
“Không có.”
… Có bao nhiêu thực tập sinh thần tượng dám trả lời dứt khoát như vậy?
Huống hồ ngay trên sân khấu quyết định việc họ có trở thành thần tượng hay không, dù đây chỉ là buổi thử giọng sơ sài.
Tôi có thể tự tin tuyên bố rằng không có thực tập sinh nào dám nói mình không có ưu điểm tại hiện trường đó.
“Không có ưu điểm?”
Đôi mắt của nhà sản xuất Hwang Yi Seo nheo lại.
Thằng nhóc này bắt đầu bộc lộ bản chất rồi.
Hwang Yi Seo chắc chắn có thích Geon Ha.
Với tính cách phân biệt rõ ràng giữa thích và ghét, anh ta sẽ không trò chuyện với người anh ta không thích.
Hwang Yi Seo lặp lại câu trên?
Khi nghe câu trả lời táo bạo từ một thực tập sinh mà anh ta khá thích, anh ta đã nổi giận.
Khi Hwang Yi Seo thể hiện vẻ mặt như vậy, kết quả sau đó luôn rất thú vị.
Hoặc là thực tập sinh đó bật khóc. Hoặc là bị anh ta bỏ rơi.
“Không hẳn là không có. Nhưng trong những điều mà nhà sản xuất muốn, tôi không có ưu điểm nào.”
“Ý cậu là sao?”
“Không phải ngài đang hỏi tôi xem tôi có thế mạnh nào trong nhảy và hát sao?”
Chết tiệt, có ai có bắp rang bơ không?
Choi Kang Hoon tự trách bản thân vì đã không mang bắp rang bơ theo.
“Nếu một thần tượng không có thế mạnh trong nhảy và hát, những điều cơ bản của thần tượng, thì tại sao GH phải mang theo Geon Ha?”
“Sự tự tin.”
“Tự tin?”
“Vâng, sự tự tin.”
Ưu điểm của tôi.
Tuy hơi tiếc vì những gì tôi mới thể hiện nhưng…
Dáng nhảy được tạo ra bằng sự kiên trì và kĩ năng hát không bị chênh phô.
Ít nhất là cho đến bây giờ tôi vẫn làm tốt.
Tôi đối diện với nhà sản xuất Hwang Yi Seo đang nheo mắt.
Chắc hẳn anh ta không ngờ tới.
Việc một thực tập sinh 5 năm tuổi lại thừa nhận rằng mình không có kĩ năng nổi bật.
Nhưng biết làm sao được.
Tôi thật sự không có gì.
Vì không giỏi trong bất cứ lĩnh vực nào, Yoon Geon Ha luôn là thực tập sinh ở tầng chót và không thể ra mắt.
Lúc đó, ngay cả ngoại hình của Yoon Geon Ha cũng bình thường.
Tất cả đều là sự thật.
Sự thật đau lòng.
Đồng thời, đó cũng là hiện thực mà tôi phải vượt qua.
“Tôi không cảm thấy được sự tự tin ở cậu. Một thực tập sinh thừa nhận mình không có điểm mạnh mà lại có sự tự tin ư? Quá vô lý.”
Cộc cộc cộc.
Nhà sản xuất Hwang Yi Seo gõ ngón tay lên bàn.
“Thay vào đó, có lẽ những điểm mạnh của Geon Ha mà Giám đốc Yang đã kể có vẻ thuyết phục hơn? Ý chí và sự nỗ lực.”
Tôi vô thức nhìn về phía Giám đốc Yang.
Anh ta tránh ánh mắt của tôi và gãi má một cách ngượng ngùng.
À, anh ta đã để ý đến cả những điều đó sao.
Tôi cảm thấy biết ơn, việc này lại khác.
Tôi lắc đầu.
“Có ý chí nhưng không tạo ra được kết quả thì nó không thể trở thành điểm mạnh được.”
“Waa.”
Tiếng cảm thán thán phục của Choi Kang Hoon vang lên.
Ra mắt là thứ không thể đạt được khi chỉ có mỗi sự nỗ lực.
Vì tất cả mọi người cũng đang nỗ lực để giành lấy vị trí đó.
Sức hút bẩm sinh, hoặc một giọng hát có thể hút tai người nghe, hoặc nếu không phải vậy, ít nhất nên có những màn trình diễn mê hoặc ánh mắt người xem.
Ngoài nỗ lực ra, cần có một thứ gì đó như thế.
“Vậy cậu có thể cho tôi biết lý do tại sao cậu lại nghĩ điểm mạnh của cậu là sự tự tin không? Tôi thấy điều đó hoàn toàn không đúng.”
Hwang Yi Seo vẫn giữ nguyên vẻ mặt không thể chấp nhận được.
Lửa giận bùng lên trong mắt anh ta khi đang nhìn tôi.
Cứ như thể có thể giết chết tôi vậy.
“Vì tôi có thể phát triển hơn nữa.”
“5 năm ở MAE còn không làm được, giờ lại có thể?”
“Vâng.”
“Tại sao? Vì ý chí sao?”
“Không phải. Vì tôi biết điểm mấu chốt. Làm thế nào để thu hút sự chú ý của mọi người.”
Phương pháp thu hút sự chú ý của mọi người.
Đó chính là nhân vật.
Tôi được biết rất nhiều thần tượng ra mắt và biến mất trong ngành này.
Nếu không có kĩ năng vượt trội hơn người khác, thì một nhân vật bình thường không thể thu hút sự quan tâm của mọi người.
Họ sẽ bị lãng quên.
Vậy thì tôi cần phải cho thấy một nhân vật mà người khác khó quên.
Dù là về ngoại hình hay tính cách.
Tất nhiên, nếu tôi nâng cao các kĩ năng làm điểm mạnh của mình trong tương lai và phát triển nó hơn nữa, tôi sẽ được chú ý mà không cần đến nhân vật này.
Nhưng đó là tương lai xa.
Bây giờ, tôi định dùng sự trơ tráo làm nhân vật của mình để tiến về phía trước.
Tự tin?
Tôi có đủ, thậm chí còn quá thừa.
Tại sao ư?
Vì tôi là Yoon Geon Ha.
Không phải thực tập sinh hạng F Yoon Geon Ha.
Mà là Yoon Geon Ha, người từng đạt được thành công to lớn.
Đã thành công một lần, chẳng lẽ không thể đạt được thêm lần nữa sao.
“Ngay cả bây giờ, hai người cũng không thể rời mắt khỏi tôi. Còn hơn cả khi tôi nhảy nữa.”
“Hừ.”
Hwang Yi Seo thở dài ngao ngán.
Theo lời tôi nói, cơ thể của hai người đang nghiêng về phía tôi. Dù không nói ra lời, nhưng cứ như thể muốn nghe tôi nói gì.
Hoàn toàn khác với thái độ khi tôi nhảy và hát lúc nãy.
Vẻ mặt của họ cũng rất thú vị.
Hai người phụ trách đang chăm chú lắng nghe và chờ đợi câu trả lời của tôi, chính họ đã tự chứng minh cho lời nói của tôi.
“Khà khà khà!”
Nghe tôi nói, chủ tịch Choi Kang Hoon cười lớn. Chiếc cằm mũm mĩm của anh ta rung lên khi ôm bụng cười.
“Hwang PD! Cậu nghe thấy chưa? Hahaha! Đúng là trúng tim đen rồi. Ha ha ha!”
Chủ tịch Choi lau những giọt nước mắt đã trào ra và nói với tôi.
“Tên nhóc này có tiềm năng đấy. Để vào nhóm nhạc thần tượng, nhân vật chắc chắn quan trọng hơn kĩ năng nhảy và hát ở mức tầm thường. Chà, kiếm đâu ra một đứa nhóc như này?”
Anh ta hỏi Giám đốc Yang, người đã vào cùng tôi.
“Yang hậu bối, chúng tôi có thể dẫn cậu nhóc này đi không? Nhân vật của cậu ấy quá rõ ràng.”
“Được. Vì cấp trên đã ra quyết định sẵn rồi.”
Giám đốc Yang Hyun Woo cũng nhìn tôi với vẻ mặt như thể không ngờ tới.
Trông như có một chút cảm giác bị phản bội.
Chắc là đang nghĩ vì sao trước đây tôi không thể hiện những điều này.
“Hwang PD, thì sao? Sự tự tin này, cậu thấy có đáng để công nhận không? Không có ai trong mấy đứa nhóc ở nhà có nhân vật như vậy cả.”
“…Cũng được đấy.”
Hwang Yi Seo không thể rời mắt khỏi tôi.
Phải đóng đinh thêm một lần nữa.
“Đâu có ai có được trải nghiệm 5 năm rồi bị đá như tôi đâu? Nếu có một người có tinh thần như tôi trong nhóm, thì dù có chuyện gì xảy ra, nhóm cũng sẽ không bị tan rã.”
“Khà khà! Tên nhóc này giỏi thuyết phục quá ta.”
Tiếng cười của chủ tịch Choi Kang Hoon mãi không dứt.
Và nhà sản xuất Hwang Yi Seo, người đang mím môi như thể đã đưa ra một quyết định nào đó.
“Ký hợp đồng.”
Xong rồi.
* * *
“Cậu đã vất vả rồi.”
Sau khi buổi thử giọng đơn giản kết thúc và tôi đang thu dọn hành lý, trưởng nhóm quản lý Yang đến và vỗ vai tôi.
“Cảm ơn anh đã quan tâm.”
“Ừ. Ở đó cũng cố gắng lên, nếu có chuyện gì khó khăn cứ liên lạc với tôi.”
“Vâng.”
“Xin lỗi. Vì không thể giúp cậu ra mắt bằng chính tay tôi.”
Anh ta nói với vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Ít nhất thì quản lý Yang là người duy nhất trong MAE nhìn nhận Yoon Geon Ha một cách tích cực.
“Geon Ha à, mà này.”
“Vâng.”
“Nếu cậu thể hiện bộ mặt đó sớm hơn một chút, có lẽ chúng ta đã có thể đồng hành cùng nhau rồi.”
Sự tiếc nuối hiện rõ trong giọng nói của anh ta.
Anh ta thở dài, tuy chấp nhận cho tôi đi, nhưng vẫn tiếc nuối khi phải chia tay.
“Tôi nhận ra sau khi bị đuổi khỏi MAE. Rằng tôi không thể cứ tự ti như vậy mãi.”
“Haiz. Xin lỗi. Đáng lẽ tôi nên quan tâm cậu hơn.”
“Không đâu, tôi thực sự cảm ơn ngài. Vì ngài đã quan tâm tôi đến mức này. Việc tôi ký hợp đồng với GH bây giờ cũng là nhờ ngài mà.”
“Cậu nói vậy tôi cũng thấy vui lây.”
Nếu tôi thể hiện y như vậy từ trước, có lẽ tôi cũng không thể tiếp tục ở lại MAE.
Đã có một luồng không khí muốn đuổi tôi bắt đầu xuất phát từ bên trong rồi. Các thành viên khác đã xa lánh tôi.
Dù có ở lại đi nữa, có lẽ tôi cũng không thể thành công được.
Việc đến GH trở thành một định mệnh tất yếu.
Hơn nữa.
[Đã thu hút các nhân viên của GH Entertainment rằng bạn là thần tượng có đủ tư cách để ra mắt.]
[Đã hoàn thành nhiệm vụ phụ.]
[Nhận được 2 điểm tích luỹ.]
[Được công nhận là xuất sắc.]
[Nhận được 1 điểm tích luỹ.]
Tôi thậm chí còn nhận được nhiệm vụ phải vượt qua buổi thử giọng của các nhân viên GH.
Thất bại thì chết.
Tôi vốn phải đến đó bằng mọi giá.
“Vậy tôi xin phép.”
Tôi cúi đầu chào, sau đó rời khỏi ký túc xá của MAE.
Mối lương duyên với MAE kết thúc tại đây.
Có lẽ tôi sẽ gặp lại họ một ngày nào đó, nhưng có lẽ đó không phải là một cuộc gặp gỡ tốt đẹp.
“Lên xe đi.”
Tôi ngồi vào ghế phụ của chiếc xe của nhà sản xuất Hwang Yi Seo.
“Giám đốc Choi đâu ạ?”
“Đi trước rồi. Vì công việc.”
“À.”
“Để cặp ở đằng sau, trước tiên chúng ta cần đến ký túc xá đã.”
“Vâng.”
“Có thể nói chuyện thoải mái được không? Vì tôi lớn tuổi hơn cậu.”
“Vâng, không sao ạ.”
Vì tôi đã nhập vào Yoon Geon Ha hai mươi tuổi, bây giờ tôi quyết định sẽ thích nghi với độ tuổi đó.
Việc sử dụng kính ngữ giờ đã không thành vấn đề.
Chiếc xe từ từ lăn bánh.
“Cậu phải luyện tập nhiều đấy. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Hwang PD, người đang nhìn thẳng phía trước, nói một cách sắc bén.
Tôi hiểu ý nghĩa trong lời nói có vẻ hờ hững của anh ta.
Câu đó có nghĩa là tôi được chọn vì nhân vật của mình hơn là vì kỹ năng.
Nếu tôi không tích luỹ đủ kỹ năng, tôi sẽ bị loại khỏi nhóm debut.
“Vâng. Tôi sẽ cho anh thấy tôi sẽ trưởng thành như thế nào và làm nhà sản xuất hài lòng.”
“Tôi mong vậy.”
Chắc chắn rôi, tôi sẽ cho anh thấy.
Tôi sẽ cố gắng hết mình để thể hiện điều đó.
Vì tôi đã được chọn vì sự cố gắng.
Nếu tôi không cố gắng, tôi sẽ gặp rắc rối.
Và mạng sống của tôi đang bị đe dọa.
[Nhiệm vụ phụ: Được các thành viên công nhận.]
[Thời gian: 2 tuần]
[Thất bại: Gánh chịu hình phạt cho ‘Nhiệm vụ chính: Ra mắt’.]
[Phần thưởng: 5 điểm]
Ngay khi tôi ký hợp đồng với GH, một nhiệm vụ mới đã xuất hiện.
Nhiệm vụ là phải được các thành viên công nhận trong vòng 2 tuần.
Được công nhận bởi những thành viên mà tôi còn chưa gặp mặt.
Nhiệm vụ chết tiệt này cứ như muốn tôi phải ra mắt làm thần tượng bằng được.
Cớ gì phải vội vàng đến vậy.
Đầu óc tôi nhanh chóng suy xét về nội dung nhiệm vụ rằng tôi sẽ phải chịu hình phạt cho nhiệm vụ chính nếu không được công nhận trong vòng 2 tuần.
[Hình phạt của ‘Nhiệm vụ chính: Ra mắt’]
Có nghĩa là sẽ có một trở ngại mới trong việc ra mắt.
Cuối cùng, nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ phụ, tôi sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ chính một cách suôn sẻ.
‘Làm sao để tôi được các thành viên khác công nhận trong vòng 2 tuần đây.’
Nếu họ có thái độ thù địch, chuyện còn phiền phức hơn.
Nếu chỉ có những người như Lee Jin Woo, may ra dễ đối phó.
* * *
– Cố gắng lên nhé. Tên nhóc này không giống những thực tập sinh đã trải qua thời gian huấn luyện lâu dài, vẫn cực kỳ nhiệt huyết. Khuôn mặt cũng điển trai, chắc sẽ dễ hòa nhập với những đứa còn lại thôi.
Chủ tịch Choi Kang Hoon rời đi trước để tham gia cuộc họp với đài truyền hình, và Hwang Yi Seo, người đang cầm lái để đưa Geon Ha đi, đã nghĩ vậy khi nhìn vào góc nghiêng của Yoon Geon Ha đang ngồi ở ghế phụ.
‘Đúng là một món hàng có lời như lời anh Kang Hoon nói.’
Hwang Yi Seo nghĩ Yoon Geon Ha tựa như tấm vé số.
Và anh đã cào được một nửa.
Tấm vé số đó có thể là một vé không có giá trị, cũng có thể là một vé trúng độc đắc, tùy thuộc vào bức tranh nào sẽ xuất hiện ở nửa bên còn lại.
Cậu nhóc trông có chút gan dạ, nhưng liệu có thể sử dụng cậu ta trên sân khấu được không.
Tất cả đều là ẩn số.
Điều duy nhất anh biết là Geon Ha không thể ra mắt ở MAE, một công ty lớn.
Đồng thời.
‘Điều đó cũng có nghĩa là cậu ta đã trụ lại MAE được những 5 năm.’
Cậu ta đã vượt qua rất nhiều thực tập sinh, để trở thành thành viên cuối cùng trong đội ra mắt ở đó.
Hwang Yi Seo quyết định đặt cược chỉ vào điều đó.
Nếu thất bại, cũng không gây ra nhiều thiệt hại.
Vì nó chỉ thay đổi kế hoạch ban đầu từ nhóm 5 thành viên thành 4 thành viên thôi.
‘Đáng để thử xem.’
Nếu ngoại hình đó, sự tự tin đó và cái miệng đó có thể hoạt động tốt trên sân khấu.
Chắc chắn cậu ta sẽ là tấm vé số giải đặc biệt.
Hwang Yi Seo thực sự mong muốn điều đó xảy ra.
* * *
“Đến rồi. Tôi sẽ hướng dẫn cậu về ký túc xá trước. Cậu lấy hành lý ra đi.”
“Vâng.”
Tôi mang theo hành lý và đi theo Hwang Yi Seo vào ký túc xá.
Cơ sở vật chất khá tốt.
Có lẽ họ đã đầu tư rất nhiều. Một tòa nhà với cơ sở vật chất sạch sẽ và đẹp mắt.
Ký túc xá trông như một phần của khu chung cư.
“Có lẽ bây giờ không có ai đâu. Vì mấy đứa đều đi tập luyện nên cậu cứ để tạm hành lý…”
Ding Dong.
Cửa thang máy mở ra.
“Ơ? PD?”
“Woo Joo, sao cậu còn ở đây?”
“A? Đây là người mà mọi người vừa mang về ạ?”
Mộ chàng trai trông như là thành viên nhóm ra mắt đang đứng trước cửa thang máy.
Mình chưa đọc bộ này, chỉ vừa đọc vừa chuyển ngữ nhưng thấy khá thú vị với hệ thống tích điểm bằng tiền, cực nhiều tiền, và đọc spoil thì có vẻ khá hay và tiềm năng.
Ra tiếp ik ạ