Ra Mắt Với 100 Tỷ Won - Chương 1
“Cảm ơn mọi người. Buổi diễn hôm nay cũng thật tuyệt vời!”
[Chúc mừng.]
[Han Jinseong đã kết thúc thành công buổi biểu diễn solo tại Quảng trường Thời đại New York.]
[Xếp hạng sân khấu: SSS – Màn trình diễn hoàn hảo.]
[Danh tiếng của nhóm ‘Olios’ của Jinseong được nâng cao.]
Ngay khi Jinseong cúi chào khán giả trên sân khấu, hàng loạt thông báo hiện lên màn hình.
Đó là trò chơi My Idol, luôn giữ vị trí trong top 10 doanh thu của game di động gần đây.
Đúng như tên gọi, trò chơi này cho phép người chơi nuôi dưỡng các thực tập sinh để họ trở thành idol.
Điểm hấp dẫn nằm ở việc có thể huấn luyện idol từ hạng F đến hạng SS.
Tất nhiên là còn có những thẻ bài với hình ảnh các chàng idol điển trai, chưa kể đến việc 99,9% các nhân vật đều được lồng tiếng chuyên nghiệp.
Thậm chí, các album xuất hiện trong game đều được thu âm hoàn chỉnh, và từng có bài hát thật sự leo lên hạng nhất các bảng xếp hạng âm nhạc ngoài đời.
Nhớ không nhầm thì còn từng được lên cả tin tức nữa cơ.
Nói chung, việc có thể tự tay nuôi dưỡng những idol điển trai đã quá đủ để khiến trái tim người hâm mộ tan chảy.
Đến mức họ còn lập cả fanclub riêng cho từng nhân vật mà.
Tôi thì sao?
Tôi cũng từng tham gia một fanclub, và hoạt động rất tích cực trong đó.
Là fanclub của Han Jinseong, nhân vật mà tôi đang nuôi dưỡng.
“Xếp hạng sân khấu SSS, hoàn hảo.”
Yoon Geon Ha – người từng biến một công ty mỹ phẩm khởi nghiệp với số vốn 50 triệu won thành tập đoàn khổng lồ nhờ khả năng nắm bắt nhu cầu người tiêu dùng và thiên phú bán hàng bẩm sinh.
Yoon Geon Ha – đó là tên của tôi.
Sau khi khai phá hết tiềm năng của ngành mỹ phẩm nam, tôi dùng số tiền kiếm được để đầu tư vào đủ lĩnh vực.
Bất động sản, cổ phiếu, bitcoin và cả những dự án khởi nghiệp đầy triển vọng.
Với con mắt phân tích rõ nhu cầu người tiêu dùng, tôi dễ dàng đánh giá được tiềm năng của các công ty.
Tôi biết đâu là start up đáng để rót vốn.
Mọi người gọi tôi là kẻ điên khi tôi đầu tư một cách ào ạt, nhưng tôi tin vào tầm nhìn của họ – và tin vào đôi mắt của mình.
Thành công đầu tiên mang lại tài sản, và kéo theo sự phát triển vượt bậc của công ty.
Nhờ hết lần này đến lần khác thành công, tôi trở thành tài phiệt sở hữu tài sản hàng chục tỷ won khi chỉ mới qua tuổi ba mươi.
Bất động sản, cổ phiếu, bitcoin – tiền trong tài khoản cứ thế tăng vùn vụt.
Vì tiền quá nhiều đến mức dư thừa, tôi bắt đầu coi game là thú vui và chi tiền vào đó.
Trò chơi đầu tiên tôi nạp tiền chính là My Idol.
Tôi đã chi bao nhiêu vào việc nuôi dưỡng đám idol này nhỉ?
Chắc cũng tầm hàng trăm triệu won đấy.
Tôi vốn không thích uống rượu, cũng không có thú vui nào đặc biệt, nên đây là thứ xa xỉ duy nhất tôi tự cho phép bản thân.
Tiền làm ra là để tiêu mà, chỉ thế thôi.
Nhờ vậy mà tôi tiến gần đến cái gọi là “true ending” của My Idol nhanh hơn bất kỳ ai.
“Giờ chỉ còn chờ công bố giải Grammy nữa thôi.”
Tôi gõ nhẹ vào màn hình điện thoại.
Grammy!
Là phần thưởng chỉ nhận được khi hoàn thành toàn bộ thành tựu trong game – giải thưởng danh giá mà tất cả các nhân vật truyền hình đều khao khát.
Phim có Oscar thì trong ngành giải trí có Grammy – đến mức người ta còn so sánh như thế đấy.
Và Jinseong – idol tôi nuôi – đang là ứng cử viên cho giải thưởng đó.
[Giải Grammy năm nay thuộc về…]
Thình thịch, thình thịch!
[Chúc mừng Han Jinseong của Olios!]
“Hay quá!”
Tôi hét lên phấn khích, siết chặt nắm tay khi cái tên Han Jinseong vang lên.
Được rồi.
Cuối cùng tôi cũng làm được.
Đưa idol SS cuối cùng trở thành siêu sao hạng nhất – cái kết cuối cùng tôi hằng mong.
“Cảm ơn mọi người. Thật lòng cảm ơn.”
Tôi nhìn thấy Jinseong bước lên sân khấu nhận giải, nói lời cảm ơn.
Giọng nói được lồng chuẩn theo tính cách nhân vật, tạo cảm giác như người thật đang hiện diện trên màn hình.
Chỉ là hình vẽ thôi, mà sao tóc tai, ánh mắt lại sống động đến thế?
Có lẽ là vì tình cảm tôi dành cho cậu ấy suốt thời gian qua.
Giọng Jinseong lạc đi, như thể sắp khóc thật.
“Thật sự cảm ơn mọi người. Nhờ sự giúp đỡ của rất nhiều người, tôi mới có thể đứng tại đây.”
Đây là cảm giác mà người làm cha, làm mẹ sẽ hiểu chăng?
Cái cảm giác khi đứa con từng chập chững biết đi nay trưởng thành và cúi đầu cảm ơn bố mẹ.
Dù ai có nói gì, Han Jinseong vẫn là idol do chính tay tôi nuôi từ thời thực tập sinh đến khi thành siêu sao.
“Người quản lý đã đồng hành từ những ngày đầu tiên, các thành viên Olios, huấn luyện viên vũ đạo nói rằng tôi có năng khiếu, chị huấn luyện viên thanh nhạc…”
Jinseong lần lượt kể tên từng người và gửi lời cảm ơn.
Mỗi khi nhắc đến một cái tên, đôi mắt cậu lại đỏ hoe thêm một chút.
Đây là điều chưa từng thấy ở các màn nhận giải trước đó.
Chắc vì đây là vị trí cậu ấy hằng ao ước – gần như là đoạn kết cuối cùng, nên phần trình bày cũng đong đầy cảm xúc hơn.
Khi đang xúc động kể, Jinseong khựng lại một chút.
“…Và cả bạn nữa.”
Ánh mắt Jinseong trong màn hình hướng thẳng về phía tôi.
“Chính nhờ có bạn, tôi mới đến được đây. Thật lòng cảm ơn bạn.”
Jinseong mỉm cười, gật đầu với ánh nhìn dịu dàng như thể đang nhìn thẳng vào tôi.
Haa…
Cái game này, rốt cuộc có gì mà lại khiến tôi xúc động nhường này?
Tôi bỗng thấy nghẹn ngào.
Khi điều hành công ty, tôi từng trải qua vô số việc khó khăn hơn thế. Lời cảm ơn cũng đã nghe không biết bao nhiêu lần.
“Chủ tịch, cảm ơn ngài. Nhờ ngài mà tôi được cứu.”
“Xin ngài giúp lần này thôi…”
“Doanh thu tăng chóng mặt rồi. Cảm ơn ngài.”
Thế nhưng không lời nào trong số đó khiến tôi xúc động như lời của Jinseong.
Vì chúng chỉ là những câu cảm ơn xã giao giữa những người có lợi ích qua lại.
“Khụ… Cậu cũng vất vả rồi. Mong cậu mãi hạnh phúc.”
Tôi lỡ buột miệng nói với Jinseong trong màn hình.
Thật tình… tôi đang làm cái quái gì vậy trời, ai lại đi thổ lộ với một nhân vật trong game chứ.
“Vâng, tôi cũng mong bạn luôn hạnh phúc.”
Và như thể đáp lại lời tôi, Jinseong nhẹ nhàng gật đầu.
[END.]
Màn hình dần tối lại, hàng chữ trắng hiện trên nền đen – đoạn kết của trò chơi chính thức hạ màn.
Tôi trở về màn hình chính.
[My Idol!]
Tòa nhà của công ty giải trí lớn hiện ra.
Trong tòa nhà khổng lồ đó, những nhân vật SD của các idol đã đạt kết thúc đang đi lại nhộn nhịp.
Jinseong cũng đang đi bộ giữa tòa nhà.
Phải lúc đó tôi mới thực sự cảm nhận được rằng hành trình cùng Jinseong đã kết thúc.
Tôi mở phần sưu tập.
Cảnh Jinseong nhận giải Grammy được đánh dấu “NEW” và thêm vào bộ sưu tập.
Độ hoàn thiện 99,9%.
Chỉ thiếu đúng một phần trăm để đạt đến sự hoàn hảo tuyệt đối.
99,9%.
Tôi đã biến tất cả nhân vật thành siêu sao – trừ một người.
Tất cả đều nhờ vào việc nạp tiền.
Tôi đã hoàn thành bộ sưu tập mà người khác còn chưa lấp đầy được 50%.
Đến cả các side story của những idol đã kết thúc tôi cũng cày nốt. Đúng là tôi bị game này mê hoặc đến phát điên.
‘Trong khi ngoài đời tôi chẳng hâm mộ idol nào cơ đấy…’
Thật là nực cười.
Thế mà ngay khoảnh khắc tôi xem quảng cáo trò chơi này, lại bị cuốn hút lúc nào không hay.
Việc tôi quyết định nạp tiền cũng vì cái quảng cáo đó.
Khi thấy đoạn quảng cáo có nhân vật tên Yoon Geon Ha, trùng tên với tôi, được bao quanh bởi vô số thực tập sinh idol và cùng họ trưởng thành—
Tôi đã nghĩ mình sinh ra là để chơi trò này.
‘Nhưng thực tế thì quá tệ hại.’
Tôi nhấn vào phòng của thực tập sinh duy nhất mà tôi chưa từng chinh phục.
Nhân vật khởi đầu không có skin, không có lồng tiếng.
Thực tập sinh hạng F duy nhất.
Kẻ bị bỏ rơi, không ai nuôi nấng.
Mang đủ biệt danh như “đống phân”, “máy chém người mới”, “nhân vật rác rưởi”.
Là nhân vật duy nhất tôi không thể cày đến kết thúc.
Thực tập sinh hạng F Yoon Geon Ha.
Nhân vật hạng F duy nhất trong My Idol, vừa là nhân vật khởi đầu, vừa là nhân vật bị mọi người bỏ rơi.
Với cái mác hạng F, ngoại hình cậu ta cũng chỉ ở mức bình thường.
Có lẽ vì thế mà gương mặt mới bị che bởi bóng tóc, không thấy rõ ngũ quan chăng?
Có lẽ họ cố tình thiết kế như vậy vì lý do đó.
Không có đường nét rõ ràng, không xác định gương mặt như những idol khác – có lẽ nhằm mục đích cho mọi người biết rằng họ đang chơi trò chơi kiểu gì.
‘Chiêu đó lại hiệu nghiệm với tôi.’
Trước khi thành công với tư cách doanh nhân, tôi không có gì cả – không cha mẹ, không gia đình.
Và tôi thấy hình ảnh bản thân mình trong Yoon Geon Ha – người không được ai công nhận, cuối cùng bị hắt hủi.
Tôi – người từng cắm đầu làm việc từ thời cấp ba để tích góp vốn.
Tôi – người từng nhịn ăn mỗi ngày để dồn tiền tiết kiệm, luôn sống trong cảnh đói khát.
Ánh mắt dùng để nhận định khả năng thành công của tôi đã nói rằng—
Yoon Geon Ha là nhân vật thất bại.
Vậy nên tôi chọn nuôi những nhân vật khác trước.
Từng bước từng bước xây dựng đội hình với những nhân vật có khả năng thành công cao nhất.
Và khi đã ổn định chỗ đứng cho họ, tôi mới nhận ra—
Rằng tôi đã bỏ rơi Yoon Geon Ha, người từng là lý do khiến tôi chơi game này.
Thế là tôi tạo cho cậu ta một căn phòng lớn, ở một góc của toà nhà.
Căn phòng rộng nhất, lộng lẫy nhất.
Đó là sự chuộc lỗi duy nhất tôi có thể dành cho Yoon Geon Ha – người tôi đã bỏ rơi.
‘Nhưng thì sao chứ.’
Dù tôi đã thu thập hết các nhân vật, thấy được tất cả ending, thì cậu ta vẫn mãi là thực tập sinh.
Dù phòng có to hơn người khác một chú, cậu ta vẫn là thực tập sinh xui xẻo không thể thành công.
Nguyên nhân của độ hoàn thành 99.9% khiến tôi không thể kết thúc game một cách trọn vẹn.
‘Liệu cậu ta có ending không nhỉ?’
Đột nhiên tôi tò mò.
Liệu tôi có thể xem được ending của cậu ta không?
Với chỉ số tệ hại như đúng chuẩn hạng F?
Tôi lên cộng đồng My Idol và tìm kiếm với cái tên Yoon Geon Ha.
[Cách để thấy ending của Yoon Geon Ha]
Có ai đó đã tổng hợp lại trong một bài viết.
Lẽ nào có người đã chinh phục được nhân vật này?
Tôi đọc vì tò mò.
– Không thể phá đảo nhân vật này nếu không nạp tiền. Chỉ số cơ bản quá cùi bắp, nếu không nạp thì sẽ thiếu stat nghiêm trọng. Trong game có giới hạn thời gian 5 năm để đạt được ending, nhưng với stat hiện tại thì không đủ. Muốn xem ending thì tập luyện thôi không đủ đâu, phải nạp tiền để nâng chỉ số.
– Dù có dùng những thành viên mạnh trong nhóm để gánh team, nhưng vì bản thân nhân vật này quá tệ, không cách nào cứu vãn được. Nói thẳng là bó tay.
Tác giả còn tính toán xem cần bao nhiêu tiền để đạt chỉ số yêu cầu cho ending.
– Nếu muốn nâng từ F lên E…
Phía dưới là cả một đống công thức dài ngoằng.
– 10 tỷ won. Muốn thấy ending của Yoon Geon Ha thì cần nạp 10 tỷ won.
Chốt lại chỉ có một điều:
Phải nạp số tiền nhiều hơn tất cả những gì tôi từng đổ vào game này thì mới thấy được ending của cậu ta.
Vì ngay từ gốc đã hỏng bét, ngoài cách đó ra thì không còn đường nào khác.
Bình luận phía dưới còn choáng váng hơn:
– Gì cơ? SS ending chỉ cần 100 mà hạng F cần tới 10 tỷ á?
– Cậu ta có mấy đặc tính bị phạt nữa. Nên tốn tài nguyên gấp mấy lần.
– Vậy ai mà xem nổi ending của cậu ta chứ?
– ㅋㅋㅋ Nhìn qua là biết nhân vật không nên nuôi.
– Chắc nhà phát triển cố tình làm vậy để không ai hoàn thành bộ sưu tập.
– Thật lòng thì nhân vật này chẳng có tí cuốn hút nào. Mỗi đôi mắt bị che là điểm nhận dạng. Còn không có cả lồng tiếng.
– Không có voice thì chịu rồi.
– Vậy nên nhà phát triển mới nhấn mạnh game này chỉ có độ hoàn thành ‘99.9%’ đấy.
– Geon Ha đúng là rác rưởi. Nhân vật khởi đầu mà thế này thì quá đáng thật.
– Thì từ đầu không ai không bỏ rơi cậu ta cả mà.
– Không thấy tội cho Geon Ha à, cậu ấy cũng đang nỗ lực vì giấc mơ mà.
– Hửm~ đời tôi còn thảm hơn.
– Biết không thể chinh phục nên thậm chí còn không thèm quay trúng cậu ta. Tội nghiệp thật. Cậu ta cứ mãi là thực tập sinh vì chỉ số tệ.
– Đáng tiếc nhưng không còn cách nào. Thế giới này khắc nghiệt – không đủ năng lực thì không thể debut.
Rắc.
Tôi nghiến răng.
Geon Ha là rác rưởi, không có sức hút, chỉ số tệ?
Tôi đồng ý với nhận xét đó.
Không một câu nào sai cả.
Cậu ta không có ngoại hình nổi bật, rank thấp, không hát hay, cũng không có skin đẹp.
Chính tôi cũng từng nghĩ cậu ta không có tố chất để thành công.
Nhưng khi thấy những lời lẽ chê bai từ người khác, đầu tôi nóng lên, cả sau gáy cũng tê rần.
Tôi có cảm giác tất cả những bình luận đó đang nhắm vào mình.
– Hạng F rác rưởi.
– Không thể cứu nổi.
– Nguyên liệu cho việc thất bại.
– Từng thử nuôi rồi – vô vọng.
Không phải họ đang mắng Geon Ha, mà là đang nhắm vào tôi – người từng chắc mẩm rằng cậu ta sẽ thất bại.
Thế nhưng—
‘Không có lấy một người thực sự thử sức chinh phục cậu ta à?’
Điều này mới khiến tôi giận hơn.
Không ai nghiêm túc chinh phục mà đã vội phán xét.
Tôi cảm giác như đang soi gương, nhìn vào bản thân khi tôi xấu xí nhất.
Sau khi vượt qua sự tự ghét bỏ, tôi trấn tĩnh lại để suy nghĩ.
Mắng chửi? Có thể hiểu được.
Chỉ số thấp, phải đầu tư rất nhiều công sức – tôi hiểu điều đó.
Bản thân Geon Ha là một idol tầm thường, chỉ số cơ bản thấp đến mức đáng thương – cũng hiểu nốt.
Nhưng nếu muốn mắng thì ít nhất cũng phải nuôi cậu ta bằng cả tấm lòng rồi hẳng mắng chứ?
Không cần đến 10 tỷ, chí ít cũng phải chi 1 triệu won cho nhân vật này rồi hẵng nói như vậy?
Chỉ vì cái mác hạng F mà vội vàng mạt sát cậu ta sao?
Mọi người đang cứa nát Geon Ha theo ý họ, mặc sức buông lời cay nghiệt.
“Yoon Geon Ha không phải đồ bỏ đi.”
Hạng F, kỹ năng tệ?
Không có gì trong tay nên sẽ không thành công?
Tôi cũng vậy thôi.
Sinh ra trong gia đình không có gì, nhưng tôi vẫn vươn lên được đấy thôi.
Tôi hiểu rõ cảm giác bị coi thường chỉ vì không có gì trong tay nó kinh tởm thế nào.
Vậy nên tôi giận.
Cần 10 tỷ mới có thể chinh phục được?
Không làm được vì thiếu tiền?
Tất cả đều chỉ là cái cớ rẻ tiền.
Nếu thật sự yêu thích trò chơi này, thấy Geon Ha là nhân vật có sức hút, tôi dám chắc họ sẽ sẵn sàng chi gấp đôi số đó.
‘Tôi sẽ cho các người thấy.’
Hạng F mà các người chê cười, nếu đầu tư 1 tỷ vào, cậu ấy cũng xứng đáng có được một cái kết hạnh phúc. Giống như những thực tập sinh khác, cậu ấy cũng có thể đứng trên đỉnh vinh quang.
[Đã thanh toán.]
Thế là tôi đã chi tiền.
1 tỷ won.
Cái số tiền được bảo là cần thiết để xem được ending của Yoon Geon Ha.
Tôi nạp luôn, không chần chừ.
“1 tỷ không phải số tiền nhỏ.”
Nhưng để thay đổi cách nhìn của công chúng, 1 tỷ lại là cái giá quá rẻ.
‘Tôi sẽ là người thay đổi điều đó.’
Suy nghĩ hạn hẹp của đám người kia.
Hả? Tại sao chỉ trùng tên mà tôi phải làm đến vậy á?
Vì cái tên có một sức mạnh đặc biệt.
Việc tôi vẫn giữ nhân vật này trong team đến tận bây giờ.
Việc tôi không nỡ xóa bỏ cậu ấy, dù cậu ấy chẳng có ngoại hình đẹp, chẳng có bộ đồ xịn nào cả — là vì tôi cảm thấy gắn kết với cái tên ấy.
Tôi không thể chịu nổi việc bị xem thường.
Nếu 1 tỷ không đủ thì tôi sẽ nạp thêm 10 tỷ nữa.
Tôi sẽ cho mọi người thấy cảnh Geon Ha, người luôn bị đẩy ra rìa, cuối cùng cũng có thể tỏa sáng.
Tôi dùng toàn bộ số tài nguyên có được từ 1 tỷ đó để đầu tư vào Geon Ha.
“Cảm ơn… vì đã chọn tôi.”
A?
Tên này lẽ ra… không có lồng tiếng mà?
Yoon Geon Ha trong màn hình đang ngước nhìn tôi và nói.
Cậu ấy thật sự đã lên tiếng.
Một nhân vật không có voice, không có câu thoại nào được thu âm, lại vừa cất tiếng.
Và nhìn chằm chằm vào tôi mà nói.
“Ha…?”
Chẳng phải Han Jinseong cũng từng như vậy sao?
Ngay trước khi game kết thúc, cứ như thể đang nói với tôi…
Cái quái gì đây?
Khi cái cảm giác kỳ quái ấy đang ngày càng rõ rệt —
“Khoan! Đây là… giọng tôi mà!?”
Đến lúc ấy tôi mới nhận ra. Lông tóc dựng đứng hết cả lên.
Yoon Geon Ha, người có cùng cái tên với tôi, lại đang dùng chính giọng của tôi để nói chuyện?
Tôi dụi mắt rồi lại nhìn vào màn hình.
Yoon Geon Ha trong đó vẫn đang quan sát tôi.
Và rồi cậu ấy nói:
“Chỉ cần có bạn bên cạnh… tôi cũng có thể làm được. Giống như những người khác…”
Một câu thoại mở đầu game tưởng như bình thường.
Nhưng lại có thêm đoạn không hề xuất hiện trong kịch bản.
[Đã đạt đủ điều kiện để hoàn thành game 100%.]
[Bắt đầu chế độ đặc biệt của “My Idol”.]
Ánh sáng chói lóa bao trùm tầm nhìn của tôi.
Khi ánh sáng tan đi và tôi mở mắt ra…
“…Đây là đâu?”
Tôi đang ngồi trong một không gian hoàn toàn xa lạ.
Trần nhà lạ hoắc, chiếc giường cũng chưa từng thấy.
Một căn phòng nhỏ đến mức ngột ngạt.
Căn hộ sang trọng với view sông Hàn ở Gangnam mà tôi sống hàng ngày… đã biến mất.
Thay vào đó là một căn phòng nhỏ hẹp, nghèo nàn.
Cái quái gì thế này!?
Mình chưa đọc bộ này, chỉ vừa đọc vừa chuyển ngữ nhưng thấy khá thú vị với hệ thống tích điểm bằng tiền, cực nhiều tiền, và đọc spoil thì có vẻ khá hay và tiềm năng.
Ra tiếp ik ạ