PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 8
STATUS:
“-Thầy phụ trách,…Tai sao bây giờ em chưa được làm lễ tốt nghiệp? Vì sao em phải đến trường hằng ngày mặc dù đã hoàn thành khóa học???
– Không nhưng mà… tại sao Black Call vẫn không quay lại trường biểu diễn? Hay là thầy đã lặng lẽ hủy bỏ buổi biểu diễn mà không thông báo???”
Một sinh viên đã đăng lên SNS và chỉ trích thầy phụ trách khoa của mình một cách thậm tệ vì những lý do ngớ ngẩn. Và dĩ nhiên cô ấy chính là một fan cuồng của Joo Woosung(JWS).
Cô ấy nói rằng việc là fan lâu năm của JWS thật đáng sợ vì việc gặp Joo Woosung của Black Call thật sự rất khó, anh ấy là một thần tượng mà cô từng yêu thích khi còn là sinh viên vi đã thay đổi cuộc đời của cổ.
“Ahh,… JWS thực sự rất đẹp trai…”
Black Call là một nhóm nam idol được ra mắt đầy tham vọng bởi một công ty quản lý lớn vài năm trước và dĩ nhiên là một trong những nhóm idol hàng đầu tại Hàn Quốc.
Dù ban đầu cô ấy được biết đến là một “fan muggle”, nhưng cô ấy đã trở thành một fan cuồng thực sự sau khi JWS thay đổi cuộc đời cô ấy.
*fan muggle: fan trung lập.
Cô ấy đã đăng rất nhiều bài viết tiêu cực gây xung đột giữa fan và công ty, cổ cũng mắng chửi công ty rất nhiều khi thấy những dòng dòng status tâm trạng từ SNS của Joo Woosung.
“Hả…?” tôi đứng hình khi nghe câu chuyện.
Điên thật, rồi cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?
Cái người này, suốt ngày chỉ đăng “#Quảng cáo #Tên thương hiệu” mà không chịu cho thấy mặt mũi đúng nghĩa làm cho những fan cuồng như cô ấy cảm thấy như sắp chết.
Nhưng hôm nay, cuối cùng anh ta cũng đăng mặt mình!
Khi cô ấy vui mừng react nhưng rồi lại cau mày trước video tiếp theo được đăng lên.
“Cqq gì đây?”
*chuyển cảnh
Tại Daepaseong Entertainment.
Mới chỉ hai ngày trôi qua,nhưng đã có quá nhiều chuyện xảy ra trong nhóm tôi, cảm giác như tôi đã đi công tác lâu lắm rồi ấy.
Sau khi trở về từ căn hộ của Joo Woosung, cảm giác như tòa nhà công ty còn trông tồi tệ hơn cả khu JWS sống, tôi thở dài một hơi. Nhưng lại hít hở sâu để lấy lại tinh thần.
Khi tôi bước vào tòa nhà, tôi thấy Jeong Dajun đang đi cà nhắc một cách đau đớn trong sảnh.
“Hyung?”
“Ừ.”
Mắt Jeong Dajun mở to, vội vàng chạy đến, nắm lấy tay tôi rồi kéo mạnh.
“Sao anh không trả lời điện thoại của em, Hoyun-hyung?”
“Ừm…anh bận.”
“Ôi, hyung!”
Chết rồi, tôi không quen khi cứ liên lục bị người khác đặt câu hỏi khó.TRước giờ tôi không bao giờ gặp phải tình huống như này đâu.
Tôi rút tay ra khỏi hắn và hỏi: “Em thế nào rồi?”
“Em thế nào á?”
Kang Ichae bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh chúng tôi.Cậu ta nói với thái độ đầy trách móc.
“Mấy ngày qua anh đi đâu?làm gì?.”
“Seonghyeon-hyung đã gần như phát điên… Bầu không khí căng thẳng lắm. Jiwon-hyung đã phải gánh vác mọi chuyện khi không có anh… Không nhưng mà, chuyện đó không quan trọng. Có phải anh đã từ bỏ rồi phải không? Anh định rút lui khỏi đợt comeback lần này thật hả?”
“Hả???”
“Hả? Hai ngày qua anh không bắt máy của mọi người là vì không lấy được bài hát đúng không?”
Mấy đứa này thật sự không tin tưởng tôi một chút nào.
Tôi túm lấy gáy Jeong Dajun khi hắn ngẩng lên nhìn tôi vô tội. Trong nháy mắt, Jeong Dajun kêu lên một tiếng đau đớn, và Kang Ichae nhìn tôi. Một biểu hiện thoáng qua trong mắt Kang Ichae như thể đang nói: “Không thể nào.”
Kang Ichae khá thẳng tính, nhưng hắn khá thông minh.
“Thật sao?”
“Ừ, thật đấy.”
Tôi trả lời một cách lạnh lùng. Kang Ichae vẫn nghi ngờ tôi nhưng ngoan ngoãn bước vào phòng tập.
Sau đó, tôi thấy Kim Seonghyeon và Seong Jiwon đang có một cuộc trò chuyện nghiêm túc nhưng rồi cả hai vội vã đứng lên khi nhìn thấy tôi.
“Anh về rồi à?”
“…”
Kim Seonghyeon liếc nhìn tôi, tôi cũng cảm nhận được ánh mắt ngượng ngùng của Seong Jiwon.
Tại sao cả hai người họ lại có vẻ buồn bã thế nhỉ?
“Ê, Hoyun.”
Seong Jiwon ngập ngừng rồi bước đến gần tôi.
“Anh đã vất vả lắm phải không?”
Hả?
“Em nghe nói nhạc sĩ Lim Hyeonsu có tính cách rất mạnh mẽ và miệng lưỡi sắc bén… Cô ấy có nói gì nặng lời không?”
Ôi…. mấy thằng quỷ con này hôm nay lại quan tâm đến tôi.
Lẽ nào, sắp có tam tai đếnn
Seong Jiwon đang cố an ủi tôi với giả định rằng tôi đã thất bại.
“Em đã nghe cô ấy nói rồi.”
“Cô ấy nói gì?”
“Đồ điên, đồ ngốc, thằng chó điên ó… Nói chung em nghe đủ rồi.”
Đúng là danh tiếng quái ác lững lẫy năm châu của LHS quả không đùa được.
Khi SJW liệt kê một cách khách quan những từ ngữ mà tôi đã nghe, bầu không khí trong phòng tập, vốn đã căng thẳng đến mức sắp nổ tung, càng trở nên căng thẳng hơn.
“Hyung…”
“Trời ơi…”
Jeong Dajun khóc như thể thế giới sắp đến ngày tận thế. Kim Seonghyeon, người mà tôi nghĩ sẽ nói lời châm biếm, lại im lặng và cố gắng an ủi tôi.
“Thật ra thì, anh đã làm rất tốt. Đừng quá thất vọng vì chúng ta không nhận được bài hát…”
“Mấy đứa đang nói gì vậy? Hyung nói khi nào là hyung không nhận được bài hát?”
“Hả?”
“Đương nhiên hyung nhận được rồi. Hyung đã nói là hyung sẽ làm.”
Mọi người đều ngơ ngác, không thể chấp nhận được thực tế.
Tôi bước qua họ và kết nối điện thoại của mình vào loa. Loa này khá cũ rồi, tôi sẽ phải mua cái mới khi có tiền.
Rồi tôi phát tệp âm thanh mà tôi đã nhận được trong điện thoại. Tôi nhớ lại những gì Lim Hyeonsu đã nói khi cô ấy gọi và gửi tệp cho tôi.
– “Này, tôi thật sự… bỗng nhiên có cảm hứng từ cái gì đó. Có phải tài năng của tôi điên không?”
“Ừ…”
Cái thằng này có chịu nghe không?
Ban đầu, nó bị nhiễu
Và sau một lúc, âm thanh bắt đầu rõ ràng với một tiếng bíp, như thể đang thức dậy. Một nhịp điệu điện tử mạnh mẽ bắt đầu.
– “Càng về sau của ca khúc, tôi càng hưng phấn và đưa vào nhiều cảm xúc cao trào hơn. Vẫn có vài chỗ tôi không thích, tôi sẽ sửa lại.”
Dù sao, cô ấy cũng là một người cầu toàn. Cùng lúc đó, tôi không ngờ cô ấy lại làm việc này, nhưng chính Lim Hyeonsu là người đã hát bản demo hướng dẫn. Những lời tạm thời đã được thêm vào để phù hợp với ý tưởng mà tôi đã truyền đạt.
Cô ấy có giọng hát trầm của phụ nữ, nhưng không có vấn đề gì khi chuyển sang tông nam.
🎶”Thử nói lại lần nữa. Đó là sự khởi đầu của chúng ta,
Tôi sẽ quay lại mỗi lần,
Đừng sợ cảm giác lạ này,
Không cần lo lắng.”🎶
Lời bài hát thấm từng câu từng chữ mootjj.
Ngay cả khi không nói ra, thì ai cũng biết rõ ràng đây là một bài hát của Blue Tiger.
Đây là những nhịp điệu, bài hát, ý tưởng và phong cách mà Lim Hyeonsu yêu thích.
Cô ấy than vãn, nhưng cô ấy đã tạo ra một nhịp điệu và giai điệu tuyệt vời.
Cảm ơn cô nhé, Lim Hyeonsu.
Ba phút bốn mươi giây trôi qua, bài hát kết thúc.
Mọi việc dã hoàn thành được 50%. Giờ chhỉ còn lại việc thêm kế hoạch chi tiết và câu chuyện, và yêu cầu Lim Hyeonsu chỉnh sửa lại lời bài hát.
“Mọi nguwoif thấy sao?”
Tôi quay lại nhìn các thành viên với một vẻ mặt hài lòng. Tôi tưởng họ sẽ nhảy lên vui mừng, nhưng tất cả đều…
“…”
“…”
Im lặng.
“Tại sao mọi người lại như thế? Các cậu vẫn còn nghi ngờ sao?”
Có lẽ họ vẫn nghi ngờ đây là một bài hát của Blue Tiger? Tôi đã nghĩ đến việc gọi video cho Lim Hyeonsu để chứng minh, nhưng Seong Jiwon đã gật đầu. Có vẻ như anh ấy hiểu rồi.
“Tôi tin anh.”
Vậy tại sao? Im lặng này là sao?
“Anh lấy bài hát đó như thế nào? Anh quen biết cô ấy… những chuyện đó thì không quan trọng.”
“…”
Trong khi đó, Kim Seonghyeon mở miệng. Anh có vẻ ngập ngừng.
“Đây là bài hát của chúng ta, đúng không?”
“Đương nhiên.”
Không cần phải nói rằng nó được nhận như một món quà mà ông trời ban tặng.
Sau một khoảng im lặng dài, Kang Ichae lên tiếng.
“Đỉnh nóc đấy, đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới đấy…”
Đột nhiên, Jeong Dajun sút sít khi nghe những lời đó, khiến mọi người đều giật mình. Tôi là người ngạc nhiên nhất.
“Cậu đang khóc à?”
“Không, tôi không khóc… Ugh,bụi vào mắt em, thật là bực bội.”
“Tại sao lại khóc?”
Đó là điều thường gặp ở những người đang khóc, họ thường không có câu trả lời khi được hỏi tại sao. Nhưng tôi không thể không hỏi vì thật là khó tin.
Thay vì Jeong Dajun, người đang bận làm ra vẻ không khóc bằng cách hít hơi, Seong Jiwon đã an ủi anh ấy và giải thích cho mọi người.
“Có lẽ là vì bài hát quá hay và chạm đến trái tim cậu ấy. Chúng ta nhận được một bài hát mà chỉ có thể có từ một công ty quản lý lớn. Thật khó tin.”
“Wow…”
“Dajun đã vất vả suốt một năm rồi.”
À, ít nhất là anh ấy không nói là không thích.
Jeong Dajun tiếp tục khóc trong khi Seong Jiwon nói những lời an ủi anh ấy.
Đột nhiên, Kang Ichae đứng dậy và vỗ tay.
“Chúng ta hãy vỗ tay nào. Vỗ tay cho chúng ta đã thoát khỏi lời nguyền của ‘Pineapple’. Và vỗ tay cho tên Seo Hoyun kia!”
Ít nhất bầu không khí đã thay đổi một chút. May mắn là Kang Ichae có tâm lý vững vàng.
Không ai nói gì, nhưng tôi có thể nhận thấy từ ánh mắt của họ rằng họ cảm ơn tôi. Ngay cả Kim Seonghyeon.
“Cảm ơn…”
Anh ấy không trực tiếp nói cảm ơn cho đến cuối cùng.
Ugh…
Tôi nhanh chóng sửa lại hình ảnh trong đầu mình.
Những người này có thể sẽ đảm nhận một thứ gì đó mà họ không thể xử lý…
Họ đều quá ngây thơ. Tôi chờ cho bầu không khí ấm áp này lắng xuống. Và khi Jeong Dajun ngừng khóc, tôi vỗ tay.
“Được rồi, mọi người. Hãy bàn về hướng phát triển tiếp theo đi.”
Họ có vẻ khá sợ tôi sẽ nói gì tiếp theo, nhưng họ chỉ nhìn nhau mà không nói gì.
Tôi gật đầu và ném cho họ một bản in mà tôi đã chuẩn bị. Kang Ichae, người gần đó, đã bắt được nó một cách khéo léo.
“Đây là cái gì?”
“Kế hoạch.”
“Kế hoạch gì?”
“Không chỉ là chọn bài hát. Vũ đạo, lời bài hát, kế hoạch. Tôi đã tập hợp tất cả xu hướng hiện tại.”
“Vậy thì sao?”
Khi Jeong Dajun vẫn còn hoang mang, Kang Ichae và Kim Seonghyeon dường như đã nhận ra và đang nhanh chóng xem qua bản kế hoạch.
Đúng là các thần tượng phải nhanh nhạy.
“Hãy lập kế hoạch theo bài hát, rồi chúng ta sẽ cùng xem qua.”
“Hả?”
“Chúng ta không thể áp dụng kế hoạch của ‘Pineapple’ ở đây. Tôi sẽ nói với giám đốc điều hành rằng chúng ta cần làm lại hoàn toàn.”
Thông thường, bước đầu tiên là lập kế hoạch, và chỉ khi kế hoạch hoàn tất mới có thể tiếp tục với việc sáng tác, lời bài hát và vũ đạo, nhưng chúng ta chỉ còn một tháng nữa.
Mọi người có vẻ đã quyết tâm, gật đầu điên cuồng.
“Chúng ta sẽ làm việc chăm chỉ.”
“Ừ! Làm thôi!”
“Giờ đã là hai giờ rồi phải không?”
“Ừ!”
Tôi nhìn vào điện thoại của mình.
“Tôi sẽ quay lại vào lúc ba giờ. Sau đó chúng ta sẽ đi họp bàn về kế hoạch.”
“khong thể tin được mà…”
“Thật là vô lý…”
“Không, chúng ta sẽ làm thôi.”
Trong khi người quản lý và Jeong Dajun đều câm lặng, Seong Jiwon đột nhiên đứng dậy với ánh mắt kiên định.
Tôi sẽ giao cho các cậu.
Tôi ra hiệu cho người quản lý.
“Cậu chắc chứ?.”
“Chẳng phải chúng ta phải làm cùng nhau sao, Hoyun-hyung?”
Không. Dĩ nhiên là với tư cách là một cựu PD, tôi có thể lập kế hoạch dễ như ăn kẹo, nhưng giờ có một việc cấp bách hơn.
Tôi chỉ lên trên để trả lời câu hỏi của Kang Ichae.
“Đi gặp giám đốc điều hành.”
Mọi người đều câm lặng.
“Bộ anh bị LHS lấy gan rồi hả?”
“Chúng ta phải làm lại từ đầu, vậy nên đúng vậy, phải giản quyết từ gốc rễ của Pineapple.”
“Hoyun, tôi xin lỗi vì đã làm cậu trở thành vật tế thần.” quản lý tôi thút thít.
“…”
Ding!
[Ừm… Hừ…]
Ngay cả cửa sổ hệ thống đang sulking cũng mất lời và thở dài về những thành viên ngây thơ này.
“Không sao.”
Tôi quay lại và nắm tay người quản lý, bước nhanh về văn phòng giám đốc điều hành.
Người quản lý vẫn câm lặng, nhưng chúng tôi có việc phải làm.
“Anh đã sửa tất cả hợp đồng chưa?”
“Ừ, nhưng không cần phải gọi giám đốc điều hành đâu…”
“Chúng ta phải tham khảo ý kiến ông ấy về việc làm lại toàn bộ kế hoạch.”
… Thực ra đó chỉ là cái cớ.
Tôi cần đối mặt với giám đốc điều hành một mình.
Khi chúng tôi đến văn phòng giám đốc điều hành, người mà tôi gặp lần trước vẫn đang chăm chú nhìn vào tài liệu với vẻ mặt nghiêm túc.
“Có chuyện gì?”
“Xin chào, tôi là Seo Hoyun.”
“À…”
“Anh muốn nói về hợp đồng sao?”
Giám đốc điều hành nheo mắt lại.
“Ừ, đó là một lý do trong số đó.”
“Xin vui lòng liên lạc trước với tôi lần sau. Anh cứ xuất hiện đột ngột như thế…”
Tôi không thể tin được công ty giải trí chết tiệt này lại không làm gì mặc dù chúng ta chỉ còn khoảng một tháng nữa đến ngày comeback.
Tôi vẫn đứng yên, giám đốc điều hành thở dài và ra hiệu cho người quản lý.
“Hợp đồng.”
“Vâng!”
Người quản lý vội vàng mang nó đến. Tôi nhanh chóng lướt qua nội dung của hợp đồng trong khi ngồi trước giám đốc điều hành.
Thông thường, những người ở độ tuổi đầu 20, đặc biệt là những người đã tập luyện trong các phòng tập như thần tượng, không hề biết đây là cái gì, thế là họ chỉ đóng dấu lên và xong.
“Lướt sơ qua cho thấy vẫn chưa có hợp đồng được viết đúng cách, vì vậy tôi đã làm một bản mới theo tiêu chuẩn.”
Người quản lý giải thích cho tôi một cách chi tiết trong khi tôi lướt qua tài liệu dài khoảng 10 trang.
Tôi hỏi, “Anh có nói với giám đốc điều hành là tôi sẽ làm lại kế hoạch không?”
“À? À… tôi có nhắc đến qua qua thôi, nhưng…”
Có vẻ như họ đã bỏ qua điều đó một cách lén lút.
“Làm lại kế hoạch? Tại sao?”
“Bởi vì làm như thế là lãng phí thời gian.”
Tôi nhìn vào giám đốc điều hành, hy vọng sẽ thấy ông ta nhăn mặt.
Đột nhiên, người quản lý bên cạnh tôi bắt đầu gõ chân.
“H-Hoyun không chỉ nói suông đâu! Cậu ấy mang một bài hát từ Blue Tiger đấy!”
Ôi, chết tiệt.
Đây chính là những lời tôi định nói vào lúc quan trọng, những lời tôi định dùng để khích lệ ông ấy, nhưng chúng không thoát ra được.
Tôi nhìn người quản lý một cách lạnh lùng và quay sang giám đốc điều hành, người đang có vẻ quan tâm.
“Từ Blue Tiger sao?”