PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 71
Tóm tắt lại tình hình cho những ai còn tối cổ:
Jeong Dajun bị vấp ngã khi chạy tiếp sức (hình như không phải tự vấp mà là trượt chân trên sàn trơn trượt). Seo Hoyun chạy đến, đỡ cậu ấy dậy và đưa thẳng đến bệnh viện. Mọi người tức điên và tạo ra một cơn chấn động lớn, nhưng bầu không khí bế mạc đã được Joo Woosung cứu vãn.
[Đến tận phần thi bắn cung thì vẫn đang tận hưởng vẻ đáng yêu của Seo Hoyun, giờ cái quái gì đang xảy ra vậy?]
[Chưa bao giờ thấy Hoyun giận dữ đến thế ;;; Bình thường cậu ấy đều kiểm sóat mấy đứa troll ngay lập tức mà ;;]
[Dajun không muốn đến bệnh viện vì sợ bị đổ lỗi ㅠ Em bé của tôi có lỗi gì đâu ㅠ]
Phản ứng của fan The Dawn như một bức tranh buồn. Các fan của những thành viên khác khi chứng kiến tình hình, đặc biệt là fandom Black Call, đã chửi bới tổ sản xuất điên cuồng. Hầu hết họ đều biết Joo Woosung đã đứng ra bảo vệ The Dawn nên ai cũng bênh vực.
[Mong em nhanh bình phục ㅠㅠ]
[À ㅠㅠ Thật tốt khi Woosung và Jeongwoo đang cố gắng vực dậy tinh thần mọi người ㅠㅠ nhưng tôi lo quá ㅠㅠㅠ]
[Tôi đã tức điên lên rồi với việc Black Call bị ép xuất hiện lần này, ㅋㅋđt m]
Dù ai nấy đều ấm ức và giận dữ sâu sắc, những kẻ chuyên đi gây rối vẫn đăng bình luận xúc phạm Jeong Dajun và The Dawn. Chẳng có lý do cụ thể nào; đa số chỉ là muốn đổ lỗi cho ai đó khi có vấn đề xảy ra.
[Vì không có thông báo chính thức nào nên Jeong Dajun chắc không sao đâu nhỉ? Cứ tưởng gãy xương rồi chứ. Thôi kệ, tôi cũng khoái xem cái cảnh cậu bị khiêng đi.]
[Mấy idol khác không bị thương với mệt à ㅋㅋ À, Hoyun ㅋㅋ Thật kinh tởm cái kiểu cậu cố gắng thể hiện sự ấm áp của mình~~~ Dajun, cậu đau thật không? ㅠㅠ Sao mà than vãn lắm thế
└Black Call đang đứng sờ sờ ra đấy, mà tân binh nào lại hành động như vậy?]
Những bình luận trên chắc chắn không phải của fan Black Call, mà là ai đó củamột nhóm nổi tiếng khác công kích chúng tôi. Tất cả mớ hỗn độn này xảy ra chỉ một ngày sau khi Jeong Dajun nhập viện. Sau khi thấy những phản ứng xúc phạm Jeong Dajun ,nhà đài thậm chí không đưa ra lời xin lỗi, tôi không thể không cười khẩy.
“Anh! Ăn táo không?”
“Không, anh không muốn ăn.”
Jeong Dajun thì vô tư, nhưng tôi thì muốn xé toang một lời xin lỗi từ ai đó hơn là ăn một quả táo đỏ. Lý do họ không xin lỗi thì quá rõ ràng.
Họ sẽ cắt bỏ chấn thương nhỏ này và phát sóng bình thường. Họ tin rằng chỉ cần nó không xuất hiện trên sóng, thì dù có bao nhiêu cuộc cãi vã hậu trường đi chăng nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến rating. Và sự nghi ngờ đó càng trở nên rõ ràng hơn khi tôi xem đoạn giới thiệu Victory is Mine được tải lên YouTube.
Video Giới thiệu Victory is Mine
Đoạn video giới thiệu được tải lên kênh YouTube của Victory is Mine nhanh chóng thu hút nhiều lượt xem. Nó có những điểm nhấn của sự kiện. Trong phần thi bắn cung, Joo Woosung và Seo Hoyun đang vui vẻ cạnh tranh nhau, và ở phần tiếp sức cuối cùng, Jeong Dajun đã bỏ xa các nhóm khác hơn nửa vòng, dẫn đầu.
Thế còn chấn thương thì sao?
Tất nhiên, tất cả đã bị cắt bỏ.
Người hâm mộ xem đoạn giới thiệu nhiều lần đã nhận thấy điều gì đó kỳ lạ. Ở cảnh kết thúc, tất cả các nhóm idol đều đứng đó, nhưng The Dawn thì không thấy đâu.
Đương nhiên, phản ứng của người hâm mộ bắt đầu thịnh nộ hơn.
[Hmm, sao không thấy The Dawn nhỉ?]
[??? Video vừa chiếu cảnh họ thắng mà nhỉ? Đến bục nhận giải cũng không có mặt…?]
[WowㅋㅋㅋTân binh không tham dự lễ bế mạc ư? < họ nói đó là sự thật từ thông báo chính thứcㅋㅋㅋㅋBlack Call, White, Cherry đều đứng đó >>>nhưng<<< chỉ The Dawn là vắng mặt]
Để đáp lại những bình luận đó, các fan tức giận đã tải lên fancam từ ngày hôm đó, và các fandom khác đã tham dự sự kiện cũng lên tiếng bảo vệ chúng tôi. Tuy nhiên, sự phẫn nộ không hề lắng xuống. Cuối cùng, sự ủng hộ dành cho The Dawn dần biến thành sự mệt mỏi vì phải đối phó với những bình luận ác ý.
Sau khi lướt qua các phản ứng vài ngày, tôi đặt điện thoại xuống và nhếch mép cười. “Wow… Thật là kinh ngạc.” Mức độ công kích của họ như là một kẻ bắt nạt chuyên gia luôn ấy.
Tuy nhiên, chẳng phải tôi cũng là một kẻ bắt nạt sao?
Họ đã chọn sai đối thủ. Với chuyên ngành chỉnh sửa độc ác và phụ ngành thao túng dư luận, vị PD hàng đầu này quyết định sẽ làm việc với tổ hậu trường trước.
Đầu tiên, tôi đảm bảo mình đang ở đúng vị trí rồi đi ra ngoài, chụp những bức ảnh xung quanh một cách tình cờ. Phớt lờ người quản lý đang nhìn tôi đầy cảnh giác, tôi vào ứng dụng tin nhắn riêng tư để gửi cho fan.
“…Cậu đang làm gì vậy? Giờ mà đăng cái này được à?”
“Không sao đâu, chỉ là một tin nhắn cho Noeul nói họ đã vất vả thôi mà. Đâu phải ảnh Jeong Dajun đang nằm bó bột đâu.”
“Dù là thế, nhưng….?”
“Việc này em vẫn làm thường xuyên mà?”
“Động viên fan thì cũng tốt, nhưng ngay bây giờ thì có hơi,…..?!”
Đăng mấy thứ kiểu đó chỉ rước thêm phản ứng tiêu cực vì giả vờ đáng thương thôi.
Tôi lẩm bẩm trong khi nói.
“Mình nên viết gì cho tin nhắn đây…”
Người quản lý nhìn tôi một cách nghi ngờ, đã đủ thời gian ở bên tôi để nhận ra điều gì đó mờ ám. Mặc dù vậy, anh ấy vẫn rất ngây thơ và dễ tin, nên anh ấy ngoan ngoãn kiểm tra bức ảnh. Sau khi nhìn kỹ, anh ấy không tìm thấy bất cứ điều gì đáng lo ngại trong bức ảnh hoàng hôn và nhanh chóng đồng ý với quyết định của tôi.
Sau khi xác nhận ảnh đã được gửi thành công, tôi kêu người quản lý về và gọi cho Kim Jaeyeon. Anh ấy nhấc máy trước khi chuông reo đến lần thứ ba.
“Kim Jaeyeon ssi.”
– “Sao tôi lại thấy sợ mỗi khi cậu gọi nhỉ?”
Kim Jaeyeon dường như đã biết mọi chuyện và nói với giọng đùa cợt. Tôi lấy một lon nước tăng lực từ máy bán hàng tự động và trả lời.
“Anh đã biết tôi định hỏi gì rồi mà, đúng không?”
– “Tất nhiên rồi.”
“Lần tới tôi sẽ cho anh một vụ ngon lành cành đào.”
– “Tuyệt vời, dù gì cũng cảm ơn cậu nhé. Dù sao thì, đó cũng là một phi vụ có lợi nhuận cho tôi mà.”
Phải, chắc chắn là có lợi cho anh rồi.
Ngay khi nghe xong câu trả lời, tôi cúp máy và ngồi xuống ghế đá, ngước nhìn bầu trời. Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, ngắm nhìn những đám mây trôi lững lờ giữa nền trời xanh đang dần chuyển sang màu đỏ.
“Tuyệt vời phải không?”
Hoàng hôn hôm đó thật đẹp.
Lần này, các fan của The Dawn, những người đã thắng và giành chiến thắng, đang run rẩy nắm chặt tay khi nhìn vào các diễn đàn và những phản ứng khác nhau. Là một fan đặc biệt cuồng chính hiệu của Jeong Dajun gần đây, sự kiện ngày hôm qua thật không thể chịu đựng nổi.
“À! Mấy cái con khốn này…”
Hơn nữa, chưa đầy hai ngày, và cuộc tranh cãi dường như lại trở thành trò giải trí cho những kẻ chuyên đi gây rối, những kẻ đã và đang thu hút đủ mọi sự chú ý. Vấn đề giành chức vô địch đã bắt đầu với câu nói “Chỉ cần một cái kết ấm áp thôi đã tức điên rồi,” nhưng nó đã biến thành một cuộc chỉ trích về nhân cách của The Dawn. Hầu hết các cuộc tranh luận đều xoay quanh Shining Star.
“Aish! Bực mình quá đi mất?!”
Khi tôi phát ốm với lũ anti xuất hiện không ngừng dù đã báo cáo, tôi nhận được một thông báo.
[Tin nhắn “Hoyun” đã đến!]
Đó là tin nhắn từ Seo Hoyun.
[Các cậu hãy ăn uống cẩn thận nhé, trời đang nóng đấy?]
Một tin nhắn ngắn gọn bắt đầu bằng lời chào đơn giản…
[Cảm ơn các fan Noeul nhé.
(Ảnh)
Đây là hoàng hôn tôi chụp ㅎㅎ!]
Bức ảnh bầu trời hoàng hôn. Dù chỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt anh ấy cũng đã đủ tuyệt vời rồi, nhưng bản thân bức ảnh lại tượng trưng cho Noeul (fan của họ), và tôi có thể đoán được ý nghĩa đằng sau nó, khiến tôi cảm thấy xúc động nghẹn ngào.
“À… chắc anh ấy đăng cái này để trấn an chúng ta.”
Người hâm mộ lưu ảnh và ngay lập tức vào mạng xã hội. Ai nấy dường như cũng có chung một suy nghĩ tương tự, và dòng thời gian ngập tràn nước mắt với “ㅠㅠㅠ”.
[ㅠㅠㅠㅠCác anh ấy là thiên thần sao ㅠㅠ Đến khi bị thương mà còn lo cho Noeul]
[Jiwon đã đến khu vực fan, bảo chúng tôi đừng lo lắng, xin lỗi vì đã đi như vậy… và dặn chúng tôi về nhà cẩn thận ㅜ
└ À, Jiwon, ngọt ngào muốn chết…]
“À, các cậu ơi….”
Nhưng trong lúc đó, một bình luận nhanh chóng được chia sẻ rầm rộ.
[;;;;; Các bạn ơi, ai dùng iPhone thì lưu ảnh của Hoyun về rồi kiểm tra vị trí xem;
└Ơ? Tôi không có iPhone, ai chia sẻ ảnh giúp với?
└└(Ảnh) Vị trí là bệnh viện
└└???? Vẫn còn ở bệnh viện à?]
Ai đó đã đăng thông tin vị trí xuất hiện trên bức ảnh đó, và các fan khi biết được Seo Hoyun đang ở đâu đã thở dài.
[Này, đúng là bệnh viện thật..]
[Cái gì?Lâu vậy rồi mà vẫn ở bệnh viện? Cậu ấy nhập viện à?]
[Vậy là Dajun đang ở bệnh viện, và cậu ấy chụp bức ảnh này để bảo chúng ta đừng lo lắng???]
“Hả…!”
Người hâm mộ há hốc mồm kinh ngạc.
Thật ra… đó chính là ý đồ của Seo Hoyun. Cậu ấy cố tình bật thông tin vị trí. Chắc chắn sẽ có người lưu bức ảnh đó, và có người sẽ đăng sự thật mà họ tìm ra lên mạng xã hội. Thế nên, cậu ấy đã chờ đợi thông tin này lan truyền trong cộng đồng fan Noeul.
Ban đầu, dòng thời gian tràn ngập những lời lo lắng và quan tâm, nhưng sau đó nhanh chóng chuyển thành sự tức giận.
[Không, họ thậm chí không thể nói rằng mình đang không ổn một cách chính thức, và thay vì selfie, họ chỉ đăng một bức ảnh hoàng hôn vì lo lắng cho chúng ta… Họ mới là người bị thương… Họ thậm chí còn phải nỗ lực để hoàn thành phần thi một cách trọn vẹn nhất, và họ chỉ bỏ lỡ lễ bế mạc vì phải đến bệnh viện điều trị chấn thương… Nhưng cuối cùng lại bị chỉ trích thậm tệ…….Đây là một xã hội bình thường ư??]
[À, chết tiệt, tôi vừa cãi nhau với một đứa anti xong giờ lại tức điên lên!!! Jiwon, em không làm gì sai cả!!! Đừng bận tâm quá nhé!!!]
Khi sự tức giận của Noeul đạt đến đỉnh điểm, Kim Jaeyeon, người được Seo Hoyun nhờ vả, đã rò rỉ “Tổng hợp tai nạn của Victory is Mine”. Các fan háo hức bắt đầu chia sẻ bài đăng đó.
Chẳng bao lâu sau, bài đăng được chia sẻ trong cộng đồng fan Noeul đã lan rộng khắp nơi. Tất nhiên, sự kích động đáng kinh ngạc của Kim Jaeyeon đóng một vai trò lớn trong đó. Cuối cùng, viên đá nhỏ đã trở thành một làn sóng lớn, và thậm chí còn biến thành một cuộc tranh cãi đòi tẩy chay.
[Này, họ vẫn như vậy thôiㅋㅋ Ai cũng sẽ phát điên mất… Dừng lại đi…]
[Đền bù đi lũ khốn]
Khi ngày càng nhiều lời lẽ chồng chất lên nhau, một số người đã chỉ trích Seo Hoyun vì đã làm cho tình hình trở nên nghiêm trọng như vậy, nhưng điều đó bị dập tắt ngay khi nó xuất hiện.
[Tiêu đề: The Dawn bỏ lỡ màn bế mạc có hơi quá đáng không?
Trong quá khứ cũng có nhiều người bị thương, nhưng họ đều im lặng chịu đựng đến cuối cùng
└Thôi đừng nói nữa]
[Tiêu đề: Theo tôi thì Seo Hoyun cố tình đăng cái này. Cậu ấy bình thường chẳng bao giờ bật thông tin vị trí, giờ lại bật khi ở bệnh việnㅋㅋ Không phải quá lộ liễu khi cậu ấy gửi ảnh có thông tin vị trí để cho thấy mình đang ở bệnh viện sao?
└Wow ;; Điên à?? Hoyun chỉ chụp ảnh hoàng hôn thôi mà ;;
└Tiêu cực quá đi mất,,,
└└Chỉ mình tôi nghĩ vậy sao? ㅋㅋㅋㅋ Nếu là Seo Hoyun thì có thể lắm. Cậu ấy có biệt danh là “Quái vật tinh thông” mà.]
Thêm một vài bài đăng như vậy xuất hiện, nhưng mỗi lần như thế, nó chỉ đổ thêm dầu vào lửa và khiến vấn đề càng bùng cháy hơn.
Trong lúc đó, sự cảm thông dành cho Jeong Dajun bị thương ngày càng tăng, và trưởng nhóm White Cherry, Liz, đã đăng một story với ẩn ý sâu xa, nói rằng: “Lúc nào cũng thế thôi, phải không?” như một đòn kết liễu cuối cùng.
[Tiêu đề: Mấy bạn thấy story của Liz chưa? ㅋㅋ >>>>>>>Lúc nào cũng thế<<<<<<< À, unnie ơi…
Đỉnh cao. Ai mà không mê được unnie này chứ? Xin hãy dạy tôi
└ㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠUnnie ơi ㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ Mấy năm trước unnie ấy cũng ngã rồi khóc ㅠㅠㅠ]
Sức ảnh hưởng của White Cherry đã khiến dư luận bùng nổ. Nhờ đó, các video fancam, vốn chỉ bị fan chôn vùi, bỗng tăng vọt trở lại. Cảnh các thành viên đi ra, chăm sóc lẫn nhau, biến thành “sự ấm áp,” và cuối cùng, các bài báo giải trí lớn đã xuất hiện.
Truyền Thông Vào Cuộc
[Victory is Mine ☆ Tinh thần đồng đội tỏa sáng ngay cả trong những tình huống bất ngờ]
[Tai nạn của Victory is Mine là trách nhiệm của ai?]
[Idol và fan phải làm việc, đứng hàng giờ đồng hồ… Chương trình này dành cho ai?]
Và vài giờ sau, chương trình đã đưa ra lời xin lỗi cùng với một thông báo mới. Tuy nhiên, với một lời xin lỗi đơn giản, mọi người lại bắt đầu một cuộc tranh cãi khác.
[Lời xin lỗi cần có gì:
Tôi là ai, tôi đã làm sai điều gì, tôi định chịu trách nhiệm ra sao, và những gì không nên có
Không có ý định/Chúng tôi sẽ cẩn thận trong tương lai…
└Lời xin lỗi quá ngắn để phân tích
└└ㅋㅋĐồng ý]
[Tóm tắt hai dòng: Đào lửa khán giả bị lộ, xin lỗi
Vẫn xem tiếp chứ?
└Đmㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ]
“Rung chuyển, rung chuyển!”
Bị đấm từ đây, bị đấm từ kia!
Đài truyền hình giống như một mảnh giẻ trong máy ly tâm, bị rung lắc dữ dội. Khi làn sóng phản đối ngày càng lớn, chương trình buộc phải đưa ra một thông báo khác.
[Victory is Mine sẽ xem xét lại định dạng format của chương trình…]
Điều đó có nghĩa là họ sẽ tích cực cải tổ chương trình. Các fan Noeul đang tức giận đành miễn cưỡng chấp nhận, nhưng vẫn nghiêng đầu thắc mắc.
Trong khi đó, tôi-Seo Hoyun đang điềm tĩnh trả lời một cuộc điện thoại.
– “Có vẻ mọi chuyện đã ổn thỏa. Cậu tận dụng mọi thứ tốt quá, chẳng phải sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Tôi đưa cho Kim Jaeyeon một vài thông tin “sốt dẻo” mà tôi biết trước đó. Kim Jaeyeon cảm ơn rối rít rồi cúp máy.
Tôi bỏ điện thoại vào túi và lại gần Jeong Dajun, người vẫn đang bó bột. Kế bên cậu ấy là một giỏ hoa và một lá thư.
“Cái gì đây?”
“À, có người bên đài truyền hình vừa đến! Xin lỗi vì sai sót của họ, họ cúi đầu… Làm em thấy thương hơn nữa.”
Chúng đến nhanh vãi…
Tôi lấy một chai nước vitamin trong tủ lạnh, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường và tu một hơi. Jeong Dajun, không hề hay biết gì, cứ thao thao bất tuyệt bên cạnh.
“Và phần điền kinh có khi cũng bị bỏ luôn! Họ bảo có quá nhiều người bị thương, nhiều khán giả phàn nàn… Họ đang cân nhắc việc tái cơ cấu chương trình với những môn thể thao ít gây chấn thương hơn.”
“Thế à?”
“Vâng!”
Khi Jeong Dajun ngây thơ trả lời, tôi chống cằm suy nghĩ.
Đánh giá lại? Xem xét lại? Chỉ là lời nói suông.
Việc nhận được lời xin lỗi không mất nhiều thời gian như tôi nghĩ. Thành thật mà nói, nếu nạn nhân chỉ là The Dawn, làn sóng phản đối sẽ không đến mức phải có lời xin lỗi… Sự giúp đỡ bất ngờ từ White Cherry đã khiến mọi việc suôn sẻ hơn nhiều.
Nhờ đà này, tôi cũng đã lôi kéo được các fandom khác có khúc mắc cùng tham gia, và đài truyền hình không thể chôn vùi vụ việc một cách lặng lẽ. Giờ chắc đài truyền hình đang bận rộn nhận các cuộc gọi khiếu nại.
Nhưng giờ thì…
Nên làm thêm nữa, hay dừng lại ở đây?
Tôi hơi mâu thuẫn. Nghĩ về sự thay đổi đột ngột cự ly trong môn bắn cung, sàn nhà trơn trượt, và cách nhân viên đối xử với các thành viên bị thương như thể họ đang giả vờ, tôi cân nhắc các lựa chọn của mình.
Khi ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt của Jeong Dajun.
“Hyung?”
“Hả?”
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
Thật ngây thơ.
Nhìn khuôn mặt trong sáng của cậu ấy, tôi chớp mắt và nghĩ lại những bình luận công kích nhắm vào nó một lần nữa.
Nếu đi xa hơn từ đây… vấn đề sẽ lớn hơn.
“Này.”
…Đã đến lúc dừng lại.
“Anh thấy em kén ăn quá đấy..”
“Aish! Anh thấy lúc nào vậy?”
Tiến xa hơn chẳng được lợi lộc gì, mà còn có thể bị phản tác dụng nếu mọi thứ đi chệch hướng.
Tôi đưa ra quyết định, lấy một viên kẹo từ túi ra, nhai, và thở dài đúng lúc Kang Ichae bước vào phòng vừa huýt sáo vừa ngân nga.
“Cục cưng của anh đây rồi~.”
Cậu ấy mở cửa lớn tiếng với điệu bộ “Ta-da!”, và ngay khi nhìn thấy mặt tôi, cậu ấy phá ra cười.
“Hoyun-hyung cũng ở đây à.”
Dường như cậu ấy đã biết mọi chuyện đang diễn ra thế nào. Cậu ấy bước đến, giật lấy một ít đồ ăn Dajun vừa nhận được, và vừa ăn vừa hỏi.
“Cậu đã cài đặt lại điện thoại chưa?”
Đương nhiên rồi.
“Hiển nhiên.”
“À ha ha, tớ không cần hỏi đúng không?”
“Hả?”
(Thôi đừng phản ứng nữa) Dù điện thoại của Dajun có bị giật hay không, Kang Ichae vẫn ngồi trên ghế, gác chân lên và nói chuyện một cách tự nhiên.
“Những người nóng tính là đáng tin cậy nhất khi chiến đấu vì người khác.”
“Cậu đã trả tiền xe buýt chưa?”
“Tớ trả cho hai người rồi. Cậu và King-God-Emperor-General-Seo-Hoyun sống trong tim tớ mà…”
“Ghê.”
Mệt mỏi với trò đùa ngớ ngẩn, tôi đẩy Kang Ichae ra, nhưng cậu ấy chỉ khúc khích cười.
Kết quả là Jeong Dajun trở thành một thần tượng đã nỗ lực nhưng gặp phải trở ngại, và họ chăm sóc lẫn nhau như một gia đình.
Còn về những nghi ngờ về tôi… ai quan tâm chứ.
Giờ thì bạn biết rồi đấy, phải không?
Cứ để họ chửi bới và trở nên bất khả chiến bại đi.
Suy cho cùng, không ai có thể làm cho tất cả mọi người yêu mến.
“Hyung, nãy giờ anh nói gì vậy?”
“Cục cưng, út cưng của chúng ta…~”
“Eo, Ichae ghê quá.”
Kang Ichae thở dài. Có thể hiểu được cảm giác này khi nhìn vào vẻ mặt ngây thơ, không biết gì của Dajun. Kang Ichae vò rối tóc Dajun, không biết là vỗ hay làm xù lên nữa.
“Hãy cẩn thận trong thế giới khắc nghiệt này.”
“Ê, lớn hơn tớ có vài tháng thôi đấy!”
“Nghe lời các hyung đấy.”
“Dạ!”
“Ngoan, hyung thương~ Hahaha…”
Nhưng đến lúc này, tôi bắt đầu tự hỏi.
Dajun vẫn chưa mở lòng với mình sao?
Tất nhiên, đó không phải là điều tôi hy vọng khi bắt đầu tất cả chuyện này… nhưng nhìn Dajun, người đang cười một cách vô tư với Ichae, tôi không khỏi cảm thấy một sự xa cách.
Và điều đó có lý.
Tại sao thông báo hoàn thành kịch bản chưa hiện lên?
Cửa sổ hệ thống vẫn im lặng.