PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 70
Ôi không! Jeong Dajun đã ngã!
Dù Jeong Dajun ở khá xa, tất cả thành viên đều hoảng hốt chạy về phía cậu ấy. Dajun vừa ngẩng đầu lên, mắt chạm mắt tôi.
“Jeong Dajun, đứng yên đó!”
“…”
Sẽ là chuyện lớn nếu thằng bé bị thương. Không chỉ ảnh hưởng đến các hoạt động sắp tới, mà nếu có di chứng thì ai sẽ chịu trách nhiệm cho Jeong Dajun đây?
“…”
Nhưng quả nhiên là Jeong Dajun. Dù rõ ràng nghe thấy tôi, ánh mắt cậu ấy chao đảo giữa vạch đích và chúng tôi, rồi đột ngột đứng dậy. Cậu ấy đúng là rất giỏi nghe lời nhưng lại chẳng bao giờ nghe lời khi cần.
“Jeong Dajun! Cậu ấy đã đứng dậy!”
Cậu ấy nhặt cây gậy bị rơi và lại tiếp tục chạy.
“Ồ! Jeong Dajun không dừng lại! Cậu ấy đã đứng dậy và chạy tiếp!”
“Đây có phải là tinh thần của một dân chuyên nghiệp không?”
Tinh thần chuyên nghiệp cái quái gì!
Dù bị vượt qua tạm thời sau cú ngã, thằn bé vẫn kiên trì lấy lại vị trí dẫn đầu. Sau khi về đích, Jeong Dajun cười rạng rỡ.
“Các anh ơi!”
“The Dawn giành hạng nhất! The Dawn dù có một chút sự cố nhưng họ đã không bỏ cuộc và giành vị trí số một!”
“Jeong Dajun!!!”
Nhưng tôi thì đang sôi máu.
Trong sân vận động ồn ào, tôi hét lớn. Hầu như ai ở đó cũng phải nghe thấy. Nhưng tôi chẳng bận tâm. Tôi nhanh chóng đi đến vạch đích, nơi Jeong Dajun đang nằm thở hổn hển. Thằng bé vẫn chưa thể đứng dậy và nói với gương mặt đỏ bừng.
“Anh ơi! Chúng ta về nhất r…!”
“Anh đã bảo là đứng yên rồi mà!”
Tôi biết ngay mà, linh cảm của tôi tệ thật. Jeong Dajun giật mình, mắt mở to. Tôi lảng đi, cởi giày thể thao của cậu ấy ra khỏi cái chân đang bị trẹo.
“Ưm…”
Đúng như dự đoán, nó sưng đỏ lên. Một màu đỏ thẫm dần hiện lên cho thấy một cú chấn thương khá nặng. Chết tiệt! Tôi biết ngay tư thế của cậu ấy có gì đó không ổn. Cậu ấy chắc hẳn đã bỏ mặc cơn đau mà cứ chạy tiếp. Các thành viên khác chạy đến nhìn Jeong Dajun rồi thở dài.
“Đội ngũ y tế đâu rồi?”
“Họ vừa được gọi tới.”
“Sao vẫn chưa đến?”
Tôi không thể giấu nổi sự khó chịu với ekip đài truyền hình. Jeong Dajun vội vàng nắm lấy tay tôi.
“Hoyun-hyung! Không cần đội y tế đâu ạ. Em ổn mà.”
“…”
“Thật mà, em ổn mà anh. Em đã nói là em muốn thắng.”
Nghe vậy, cơn giận trong tôi càng bùng lên. Có biết bao nhiêu điều tôi muốn nói. Tôi đã bảo cậu ấy chạy chậm thôi nếu sàn trơn trượt, rằng không thắng cũng không sao, và cứ bình tĩnh thôi.
“Thôi, ừm…”
Tôi nuốt lại những lời suýt bật ra khỏi miệng. Jeong Dajun cười gượng gạo, dù vẫn đang đau.
“À haha, thật mà, em thật sự ổn.”
“…”
“Em không bị thương nặng đến mức phải lo đâu…”
Jeong Dajun rũ vai, vẻ mặt ủ rũ. Đội y tế vẫn bặt tăm, và khi chúng tôi đến gần, họ chỉ liếc nhìn cậu ấy một cách hờ hững rồi đưa cho chúng tôi một bình xịt.
“Có vẻ chỉ là bong gân nhẹ thôi. Cứ xịt thuốc rồi đi đi.”
…Hả.
“Anh nói gì cơ?”
Không chỉ tôi mà cả Seong Jiwon và Kim Seonghyeon cũng tỏ vẻ không hài lòng. Kang Ichae nói giọng gay gắt:
“Anh bảo cậu ấy chỉ cần xịt thuốc thôi á? Cậu ấy đi còn không vững kìa!”
“Không sao đâu. Chỉ là cơ bắp bị đau thôi mà.”
“Ha.”
Kim Seonghyeon thở dài như không thể tin nổi.
“Nếu có người bị thương, các anh phải đến ngay chứ. Anh nói rằng việc chữa trị đã xong chỉ bằng cách nhìn sơ qua thôi sao? Vậy thì các anh ở đây để làm gì?”
“Khoan, Seonghyeon-hyung.”
Jeong Dajun nhanh chóng ngăn Kim Seonghyeon lại. Rồi cậu ấy kéo Seonghyeon lại và thì thầm:
“Em~ ổn mà, thật đấy. Em không sao đâu, nên làm ơn dừng lại đi…”
“…”
Mặt Kim Seonghyeon đỏ bừng, nhưng nhìn thấy Jeong Dajun, cậu ấy quay đi và im lặng.
Liệu có thực sự ổn không? Tôi quỳ xuống và nhìn thẳng vào mắt Jeong Dajun.
“Jeong Dajun.”
“…Vâng.”
“Chúng ta đến bệnh viện thôi.”
“Nhưng mà, như vậy thì chúng ta sẽ không thể tham gia phần trao giải của sự kiện…”
Tôi cố kìm lại không nói bất cứ điều gì có thể kích động thằng bé. Ngay cả Jeong Dajun thường ngày ngơ ngác cũng nói ra những lời như vậy, rõ ràng là tất cả chúng tôi đều đang bối rối. Đúng vậy, chúng tôi đều vậy.
“Nếu bỏ lỡ giữa chừng, chúng ta sẽ bị chỉ trích… Vì đã không ở lại đến cuối cùng.”
“…”
Trường hợp sàn trơn trượt gây chấn thương diễn ra hàng năm.
Tư duy ca ngợi ai đó đứng dậy sau khi ngã và gọi đó là ‘tinh thần chuyên nghiệp’.
Một đội y tế thản nhiên bỏ qua chấn thương và bảo họ cứ đi đi.
Jeong Dajun, người đã phải chịu đựng tất cả những điều này.
Mọi thứ… làm máu tôi sôi lên.
“Này…”
“…”
“Không cần phải lo lắng về chuyện đó.”
Tôi quay lưng lại với Jeong Dajun.
“Mau lên lưng anh đi.”
“Anh ơi, à, em thật sự ổn mà…!”
“Nhanh đi. Máu anh đang sôi lên đó!”
“…”
“Anh sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả, nên cứ đi với anh thôi.”
Khi tôi ra hiệu cho Seong Jiwon, cậu ấy đã giúp Jeong Dajun trèo lên lưng tôi. Cẩn thận không chạm vào mắt cá chân của cậu ấy, tôi cõng Dajun lên.
“Bảo quản lý chuẩn bị xe đi.”
“Anh ấy đang đợi ở ngoài.”
“Làm tốt lắm. Bệnh viện gần nhất ở đâu?”
“Tớ đang tìm đây, đợi một chút.”
Tình hình ồn ào và hỗn loạn hơn chúng tôi dự đoán. Mọi người nhận ra có điều gì đó không ổn khi thấy một người được cõng đi và nghe tiếng la hét. Dajun lo lắng thì thầm với tôi:
“Hoyun-hyung, chúng ta đang gây sự chú ý quá… Lỡ không có gì nghiêm trọng thì sao?”
“Vậy thì tốt chứ sao.”
“…”
Dajun im lặng trước lời nói của tôi. Ít nhất thì cậu ấy không còn cằn nhằn ầm ĩ nữa.
“Hoyun, tớ sẽ nói chuyện với người hâm mộ một chút.”
“Được rồi, tớ cũng cần cậu giúp một việc.”
Ai lo một việc, và tôi rất biết ơn điều đó. Khi tôi cõng Dajun đi, Kim Heeyeon theo sát phía sau.
“Seo Hoyun!”
“…À, PD.”
“Không phải lối này. Lối ra gần nhất ở đằng kia. Theo tôi.”
“…Vâng.”
“Nhanh lên. Tôi sẽ lo phần còn lại.”
PD Kim Heeyeon dẫn đường với vẻ mặt lo lắng. Cô ấy là người thay thế vào phút chót và có vẻ hối lỗi như thể đó là lỗi của mình. Tôi cúi đầu biết ơn.
Khi chúng tôi rời sân vận động và đến chỗ chiếc xe van đang đậu, hệ thống tự động hoàn thành nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ “Chiến Thắng Là Của Tôi” đã hoàn thành]
Bạn đã thắng hạng 1 trong các sự kiện “Chiến Thắng Là Của Tôi” 3 lần.
(Hạng 1 cho thành viên nhóm cũng được công nhận.)
Bạn đã thành công và nhận được 3.000 điểm.
Thường thì tôi sẽ nhảy cẫng lên vì bảng hệ thống, nhưng giờ đây nó không phải là mối quan tâm của tôi nữa.
“…”
Bắt đầu khá nhẹ nhàng nhưng lại kết thúc một cách phiền phức đến khó chịu.
“Tóm lại!”
Dajun tươi rói.
“Em hoàn toàn ổn!”
Tôi theo phản xạ muốn vỗ trán cái tên Dajun đang khoe khoang kia nhưng không thể vì chúng tôi đang ở bệnh viện.
Bình tĩnh nào. Cậu ta là bệnh nhân mà.
“Không có tổn thương xương, nhưng có tổn thương dây chằng.”
“Hừm, chỉ là bị giãn nhẹ thôi mà.”
Seong Jiwon lặng lẽ nhét một quả táo vào miệng Dajun.
“Dajun, im lặng đi.”
“…Vâng.”
Bác sĩ nói không có tổn thương xương, nhưng Dajun sẽ phải bó bột khoảng 2 tuần. Cậu ấy cằn nhằn về cái bột, nhưng như vậy vẫn tốt hơn là có di chứng.
“Anh ơi, em nhận được nhiều cuộc gọi quá.”
“Để anh xử lý sau.”
Các cuộc gọi đến từ khắp nơi. CEO của chúng tôi, Joo Woosung, và những người khác… Kể từ khi bị thương, Dajun đã liên tục được hỏi thăm chúng.
“CEO nói gì ạ?”
“Ông ấy bảo nghỉ ngơi đi.”
Thực ra, đó là lời nói dối. Tôi định ở lại với Dajun, nhưng Seong Jiwon ra hiệu cho tôi.
“Hoyun, đi xử lý hậu tàn rồi quay lại thôi.”
“Được rồi. Đầu tớ cũng quay cuồng vì tiếng chuông điện thoại nãy giờ.”
“…Okay.”
Đã có mọi người và Kang Ichae ở đó, rời đi một lát chắc cũng không sao. Ít nhất chúng tôi cũng biết vết thương không quá nặng.
Tôi thở dài, đứng dậy và đi ra hành lang để gọi điện, không phải cho CEO, mà là cho PD Kim Heeyeon, người đang ở hiện trường.
“Alo?”
“PD, là tôi đây.”
“À, Seo Hoyun. Đợi một chút; chúng tôi vẫn đang dọn dẹp ở đây.”
“…Tôi sẽ gọi lại sau ạ, xin lỗi.”
“Tôi mới phải xin lỗi. Lúc nào tôi cũng thành người xin lỗi cả. Tôi sẽ gọi lại cho cậu sau.”
Kim Heeyeon nghe có vẻ vô cùng hối lỗi, mặc dù đó không phải lỗi của cô ấy. Tôi cúp máy, cảm thấy trống rỗng, rồi kiểm tra tin nhắn từ Joo Woosung.
Woosung: Dajun ổn chứ?
Woosung: Mọi việc ở đây suôn sẻ lắm, không khí tốt lắm~
Woosung có lẽ đang cố nói rằng đừng lo lắng, nhưng tôi biết sẽ còn nhiều chuyện nữa.
[Nếu chúng ta không quay đoạn trao giải, chúng ta sẽ bị chỉ trích… vì đã không hoàn thành công việc.]
Tôi biết điều này sẽ xảy ra, và có lẽ im lặng nhận lỗi là điều đúng đắn. Nhưng nhìn Dajun với mắt cá chân sưng tấy, cúi đầu và chỉ quan tâm đến người khác, tôi vô thức thấy khó chịu…
Thôi bỏ đi.Đã đâm lao thì phải theo lao thôi.
Suy nghĩ nhiều hơn cũng chẳng thay đổi được kết quả.
Tôi vò đầu bứt tai và chuẩn bị quay lại phòng thì nghe thấy tiếng thì thầm từ bên trong.
“Hoyun-hyung gần đây có thay đổi một chút nhỉ?”
“…?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao tự nhiên họ lại nói về tôi?
Dựa vào tường cạnh cửa, tôi nhướng mày khi Kang Ichae bắt đầu cuộc thảo luận, và Seong Jiwon cùng Dajun đồng ý.
“…Ừ, anh ấy hành động lạ thật.”
“Đúng vậy. Em cũng nghĩ vậy.”
Không chút do dự, tôi bước tới và khoanh tay một cách bình thản.
“Ê…Tôi đã làm gì đâu? Đã chạm vào đâu?”
“Hả?”
“Á!”
Ba người trong phòng bệnh co rúm lại khi thấy tôi. Seong Jiwon và Kang Ichae quay đầu nhìn tôi, nở nụ cười gượng gạo.
“Tụi em đi mua thêm nước vitamin đây!”
“Anh! Các anh! Gì vậy, sao lại bỏ em lại một mình?”
“Bọn anh quay lại ngay đây~!”
Seong Jiwon và Kang Ichae nhanh chóng chuồn đi mà không thèm ngoảnh lại. Rõ ràng là họ đang chạy trốn để tránh bị bắt quả tang nói xấu. Chỉ có Jeong Dajun, người không thể thoát vì đang nằm bó bột, trông có vẻ khó chịu.
“Anh…”
Tôi thở dài, kéo ghế lại ngồi xuống.
“Giờ lại ngồi buôn chuyện về hyung nữa hả?”
“Anh ơi, bọn em nói xấu anh ngay từ đầu rồi mà, có phải giờ mới nói đâu!”
Jeong Dajun ngây thơ kêu lên. Tôi giơ tay định mắng thì cậu ta vội vàng vẫy tay ra hiệu phòng thủ.
“Trôn trôn Hàn Quốc !”
Mấy đứa này thì biết nói gì nữa. Seong Jiwon để lại con dao gọt trái cây, tôi nhặt lên và bắt đầu gọt táo. Tôi định bỏ qua lần này, nhưng ánh mắt hài lòng của Jeong Dajun làm tôi khó chịu.
“Cái nhìn đó là sao?”
“À haha. Bọn em không thực sự nói xấu anh đâu. …Bọn em chỉ nói là anh đã thay đổi thôi.”
“Thay đổi cái gì?”
“À thì… chỉ là… cảm giác như bây giờ anh đặt các thành viên lên trước công việc vậy.”
Dù nói vậy, thằng bé vẫn trông bẽn lẽn gãi má đang đỏ ửng.
“Nên em mới thấy vui. Anh cũng đang quan tâm đến suy nghĩ của bọn em nữa.”
“…”
Trước đây tôi đã tệ đến mức nào vậy?
Thành thật mà nói, nếu Jeong Dajun chỉ là một người xa lạ, có lẽ tôi đã mặc kệ cậu ấy.
Nhưng cậu ấy là một thành viên đã làm việc và cùng tôi vượt qua khó khăn suốt mấy tháng qua.
Không phải thế.
Hơn cả, Jeong Dajun còn quá trẻ và khiến tôi nhớ đến một người.
“…”
Tôi im bặt vì không tìm được lời nào để nói. Bỗng nhiên, Jeong Dajun hắng giọng và bắt chước tôi từ lúc nãy.
“‘Mau lên lưng anh. Anh sẽ chịu trách nhiệm mọi thứ, nên cứ đi với anh thôi.’ Kyaah~, khoảnh khắc đó cảm động cực kỳ luôn anh biết không.”
“Hyung nói vậy hồi nào?”
Dù cố gắng nhớ lại đến đâu, tôi cũng chẳng bao giờ hành động lố lăng như thế. Hơn nữa, đó là một phiên bản phóng đại nữa chứ.
Jeong Dajun đã bao giờ khiến tôi phải lo lắng đâu? Nhưng Jeong Dajun chẳng bao giờ có thói quen dừng lại ở câu đầu tiên.
“Câu này lấy làm phim được đấy hyung? ‘Anh lo lắng cho Jeong Dajun lắm đấy’.”
“Jeong Dajun đã tự biên tự diễn từ nãy giờ rồi…”
“Hê hê hê!”
“Ăn táo đi. Này, ăn táo này.”
“Oa, táo mang hương vị của tình yêu đây à??”
Tôi nhét một miếng táo vào cái miệng đang luyên thuyên của cậu ấy, giống như Seong Jiwon đã làm lúc nãy. Khi nào thì đến bữa nhỉ? Cậu ấy chắc phải đói lắm.
Jeong Dajun có vẻ hơi lo lắng dù vẫn pha trò ngớ ngẩn.
Đúng như dự đoán, lời nói bông đùa của thằng bé là đây:
“Chúng ta chắc sẽ bị ném đá nhiều lắm.”
“…”
Thằng bé hẳn đã chuẩn bị tinh thần cho những lời chỉ trích.
Tôi hít một hơi thật sâu và xoa đầu Jeong Dajun. Nó không thể bị đối xử bất công được.
“Bữa ăn của em sẽ đến sớm thôi. Nhớ ăn uống đầy đủ.”
“Thay vì những lời chửi rủa ạ?”
Jeong Dajun hỏi, lắc đầu.
Ngốc nghếch.
Jeong Dajun sẽ phải chịu một vài lời ghét bỏ… thực ra, là rất nhiều.
Tôi không thể ngăn chặn tất cả những lời mà Jeong Dajun sẽ phải nhận trong tình huống này.
Nhưng chúng tôi không thể cứ nhận lấy những lời chỉ trích trong khi kẻ có lỗi lại được yên ổn, phải không?
Tôi gõ vào thành giường bệnh và nheo mắt lại.
“Được rồi.”
Hay là chúng ta thử một lần xem sao…
“Hử?.”
Dù sao thì việc khuấy động mọi chuyện lên là thế mạnh của tôi mà.