PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 7
“Đây thực sự là nơi Joo Woosung sống sao?”
“Yep, lần trước em thấy Woosung vào đây…”
Khi tôi ngồi trong quán cà phê, tôi vô tình nghe thấy những lời thì thầm từ những bàn gần đó.
Có vẻ như những người này là sasaeng, khi nhìn thấy họ đang lan truyền những bức ảnh của Joo Woosung. Càng nhìn cách họ liên tục kiểm tra xung quanh và điện thoại của mình, nghi ngờ tôi về việc họ là sasaeng càng lớn hơn.
*(Sasaeng fan (fan cuồng) chỉ những người cố gắng bám đuôi thần tượng bằng mọi cách kể cả hành động cực đoan, bất hợp pháp. Họ tìm cách xâm nhập vào cuộc sống riêng tư của thần tượng, lần mò những thông tin mật để trao đổi, mua bán.)
“Chắc khó để gặp anh ấy lắm. Joo Woosung ghét những chuyện như thế này mà…”tôi giả vờ thất vọng.
“Nếu bạn kiên nhẫn trong một tuần, bạn có thể có cơ hội nhìn thấy anh ấy qua chiếc khẩu trang.” Người bàn bên lên tiếng
Họ thực sự là sasaeng.
Tôi nhấp một ngụm smoothie bưởi và lại cầm điện thoại lên. Có rất nhiều tin nhắn gửi đến cho tôi.
Nhưng đó không phải là tin nhắn từ Lim Hyeonsu, quản lý, hay thậm chí là Seo Hojin.
Bỗng dưng sasaeng liếc nhìn về phía tôi.
“Ê, anh chàng kia có phải là người nổi tiếng không?”
“Tôi không biết mặt anh ta từ nhóm nhạc nào cả…”
“Anh ta là thực tập sinh hay gì đó?”
“À, có lẽ anh ta được chọn làm vũ công dự bị hay gì đó?”
“Không… tôi không phải là thực tập sinh. Tôi có lẽ là một bán-idol hay idol lỗi thời gì đó?. Nếu không nhầm thì quản lý của tôi bảo rằng chúng tôi đã thu âm được bài hát debut đầu tiên của mình.”tôi luống cuống giải thích với mớ hỗn độn mà con quỷ hệ thống setting cho tôi.
Dù sao, tất cả những nỗ lực và việc hoàn thành các nhiệm vụ cho đến giờ cũng đáng giá. Khi sức hút của tôi tăng lên, những người xung quanh bắt đầu có phản ứng.
[Nhân vật: Seo Hoyun
Đặc điểm nhận dạng: đụng là trụng, đến là đón.
Rẹt Rẹt…….]
Tôi sắp hết pin rồi!!]
Cửa sổ hệ thống than vãn.
Tôi không thể giúp. Hôm nay là một ngày quan trọng.
[Hệ thống: “Tò mò tí thôi nhé!?!.”
Tại sao hôm nay Seo Hoyun kiêu ngạo đột nhiên lại trang điểm? Hãy giải quyết sự tò mò của cửa sổ hệ thống.
Thành công: Không có gì.
Thất bại: Cửa sổ hệ thống sẽ giận dữ lắm đó.]
Cậu thích làm tôi buồn lắm, phải không?
Tôi phớt lờ nó vì dù sao họ cũng sẽ biết sớm thôi. Cửa sổ hệ thống đã khó chịu, và nó không hiển thị bất kỳ thông báo nào nữa. Thằng nhóc này, chỉ là những con số 0 và 1, mà cứ nói nhảm miết.
Điện thoại của tôi đổ chuông, và khi tôi cầm lên để kiểm tra tin nhắn, tôi nhận ra mình đã câu được một con cá lớn.
– ???: Bạn là ai?
– ???: Bạn là ai?
Thật là một thời gian hoàn hảo.
– Tôi: haha
– Tôi: Nếu cậu tò mò, đến quán cà phê đi. Tôi có một bí mật động trời dành cho cậu
Sau khi gửi tin nhắn, tôi kiểm tra list tin nhắn của mình.
– Quản lý: Này, Hoyun, suy nghĩ lại đi. Tôi không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng cậu không thể bỏ đi giữa chừng như vậy. Nếu cậu trở lại bây giờ, các thành viên vẫn sẽ chào đón cậu, vì vậy hãy trở lại ngay bla bla bla… (cắt bớt)
Tôi bỏ qua tin nhắn của quản lý.
Tiếp theo là tin nhắn của Lim Hyeonsu.
– Lim Hyeonsu: Này này này này
– Lim Hyeonsu: Seo Hoyun
– Lim Hyeonsu: Hoyuuuun
– Lim Hyeonsu: Sau khi sửa lại, thì nó thực sự là một tuyệt tác đấy!!!
– Lim Hyeonsu: Nhỏ lớn chưa nghe bài nào cuốn như này!!
– Lim Hyeonsu: Ah ㅋㅋㅋ hết nước chấm thật mà ㅋㅋㅋ
– Tôi: Gửi đi.
– Lim Hyeonsu: Không thể khen tôi nổi một câu. Đúng là” Đời…Lắm đứa giống C.H.Ó
Đã tạo ra nó
Sao còn tạo ra chó
…
Để khó phân biệt”.
Hôm qua khi tôi chê bai Lim Hyeonsu. Tôi phớt lờ thành quả của cô ấy khi cổ tự hào về thành quả của mình. Nên tối nay, tôi sẽ khen cô ấy.
Và rồi quay lại với nhân vật chính trong bộ tin nhắn đầu tiên.
– ???: Chờ đã.
Đúng rồi. Tôi mỉm cười hài lòng.
Giữa những tin nhắn hỗn độn, lúc này tôi chỉ cần một thứ. Và nếu bạn nhanh nhạy, bạn sẽ biết tôi vừa nhắn tin với ai.
Khi tôi lướt qua messenger, cô chủ quán cà phê đưa cho tôi một chiếc bánh. Cái này là gì vậy? Khi tôi nhìn cô ấy nghi ngờ, cô chủ mỉm cười.
“Đây là món quà tặng.”
“À, cảm ơn.”
Cảm thấy vui vẻ và hớn hở, tôi muốn trò chuyện thêm, nhưng sau đó – bùm! – cửa quán cà phê mở ra.
Thực ra, nó không phải là tiếng bùm. Nó giống như một tiếng bùm của nhân vật chính hiện ra. Một tiếng động rất to.
Có lẽ anh ta đang rất lo lắng.
“Ôi, trời…” chắc anh ta sợ mọi người nhận không ra ấy nhỉ😏
Là một người đàn ông hoàn toàn phủ kín trong bộ đồ đen.
Anh ta đội mũ, đeo khẩu trang và mặc quần thể thao, thở hổn hển như thể vừa chạy tới đây. Nhưng mọi thứ anh ta mặc, từ đầu đến chân, đều toát lên vẻ sang trọng.
Anh ta đến rồi.
Kẻ ngốc tiếp theo của tôi.
“Ồ? Có phải là…” nhân viên quán gặm hỏi.
“Xin lỗi.”
Nhân viên quán đông cứng lại khi nhìn thấy anh ta. Người đàn ông bỏ qua sự ngạc nhiên của cô chủ và đi lang thang trong quán.
“Anh có phải là Joo Woosung không?” mọi người muốn hỏi để xác minh danh tính của anh ta.
Joo Woosung là một thành viên của nhóm idol hàng đầu Black Call tại Hàn Quốc. Nhóm thành công nhờ đầu tư vào mọi thứ, từ một công ty quản lý lớn đến các nhà soạn nhạc nổi tiếng nước ngoài và các vũ công từ California.
Nhưng giờ anh ta sắp là con rối của tôi.
Tôi từ từ giơ tay và gọi anh ta với nụ cười tươi.
“Hyung!”
Aigo!
Tôi không muốn gọi một người chỉ mới 25 tuổi là “hyung”, nhưng biết làm sao được? Tôi là một người đàn ông 33 tuổi đã xuyên không quay ngược thời gian 10 năm trước. Nói đúng hơn thì giờ tôi là hậu bối của hắn.
[Thông báo nhiệm vụ đến: “Bây giờ tự làm đi”
Seo Hoyun, cậu làm tốt lắm dù không có nhiệm vụ.]
Hãy thử tống tiền Joo Woosung một lần.
Thành công: Tăng Sức hút +10
Thất bại: Uy tín -100
Joo Woosung từ từ nhìn tôi khi tôi gọi tên anh. Sau đó, anh nhíu mày và bước về phía tôi với những bước đi chắc chắn.
“Là cậu đúng không?”
“Hyung, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Có lẽ Joo Woosung không nhận ra tôi, nhưng khi tôi giả vờ quen biết anh ấy, vẻ mặt anh bất ngờ, như thể nói: “Cái quái gì vậy?”
“Cậu đang làm gì vậy? Cậu là ai?”
“Và dừng ngay cái trò đùa kỳ quặc như thế này?”
“Cái gì?”
Tôi cười đùa và tiến lại gần anh ấy. Tôi hạ thấp giọng xuống, đối diện với Joo Woosung, người vẫn có vẻ như chưa hiểu tình hình.
“Một số fan của anh đang ở đây, quý ngài Joo.”
“…”
“Nếu anh muốn tránh những tin đồn kỳ quặc, chúng ta hãy làm một thỏa thuận.”
Joo Woosung im lặng, giữ vẻ mặt cứng đờ.
Sau đó, anh nhếch môi và nói: “Cậu không thể đùa như vậy, sasaeng?”
“Ah, hyung! Em đã đợi anh lâu lắm rồi.” một fan cuồng tiến đến sát anh ta.
“Xin lỗi. Uh… Nơi này hơi… Chúng ta ra ngoài đi?”
“Chiều ngay.” tôi nhanh nhảu đáp.
Chúng tôi đứng dậy với nụ cười thân thiện và chào tạm biệt chủ quán cà phê.
Khi tôi chuẩn bị rời quán cà phê cùng với Joo Woosung, những fan của anh vội vàng bám theo chúng tôi. Joo Woosung nhíu mày, rồi nhanh chóng rời đi, tránh xa đám fan trong khi chúng tôi tiến về nhà anh.
“Cậu không bỏ bùa tôi bán sang Cam gì đấy chứ?”
“…”
Joo Woosung quay lưng lại với tôi. Nhưng ít nhất tôi cũng đã có trải nghiệm được săn đón như idol như hôm nay.
Khi chúng tôi vào trong căn hộ, tôi thấy sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch. Chắc anh ấy kiếm được không ít tiền.
Ngay khi chúng tôi ở một mình, Joo Woosung lại trở nên đề phòng tôi. Tôi đi tới ghế sofa và ngồi xuống, cảm giác như muốn nằm xuống để thư giãn. Đó chỉ là bản tính của tôi.
“Nhà hyung thật đẹp đấy.”
“Cậu muốn gì?”
Đây là phản ứng giống hệt của Lim Hyeonsu hôm qua.
“Giờ lại là kiểu đe dọa à? Cậu là phóng viên hay là kẻ lừa đảo gì đó?”
“Anh tưởng tượng kém quá đấy.”
Hôm qua, Lim Hyeonsu có một mặt dễ thương, mặc dù cô ấy đang lăn lộn. Khi tôi thật lòng bày tỏ quan điểm của mình, Joo Woosung cắn môi.
“Còn không thì cậu định gửi cái này như thế nào?”
Joo Woosung tự tin đưa điện thoại ra. Đó là một bức ảnh anh ấy ôm một idol nữ khác. Mặc dù không rõ ràng vì họ đang quay mặt đi, nhưng rõ ràng là họ đang sống hạnh phúc bên nhau.
Hẹn hò.
Tội lỗi của những idol. Nó gần như ngang hàng với ma túy, lái xe khi say rượu, và bạo lực.
Ngày nay, việc idol có tình cảm với ai đã được nới lỏng, thậm chí các fan bình thường cũng ủng hộ họ, nhưng đó không phải là những fan trung thành thực sự.
“Nhưng bức ảnh chỉ giống như một cảnh trong phim truyền hình thôi.”tôi giả vờ trấn an anh ta
“Cậu là paparazzi sao? Sao lại biết những chuyện cá nhân của tôi…”
“Có thể nói là giống vậy.”
Một lần tôi đã cố gắng tạo ra một chương trình đặc biệt về đời sống riêng tư của idol cho một chương trình báo chí. Lúc đó có ai đó đưa cho tôi một bức ảnh, và tôi biết mình sẽ tìm được cơ hội hoàn hảo để sử dụng nó.
“Cậu là ai!”
“Ôi, chờ một chút. Hyung bình tĩnh lại đi.”
“Cậu định phanh phui tôi à?”
Tôi đối diện với anh ta, cảm nhận rằng căng thẳng này sẽ không tan biến nếu tôi không nhún nhường. Vì vậy, tôi quyết định làm dịu đi tinh thần của anh ta.
“Huyng nếu anh không chịu thỏa thuận với em, thì thì sao ấy nhỉ?”
“…”
“Nếu em lỡ tay một cái, email sẽ được gửi đi. Mọi người trong giới truyền thông sẽ có một bữa pizza vui vẻ với chuyện này.”
Vậy điều gì sẽ xảy ra khi đó? Tôi đã nhẹ nhàng thông báo cho Joo Woosung về thực tế.
< Buổi hẹn hò bí mật của Joo Woosung với một idol nhóm nhạc nữ gà bông?! >
“Vậy hyung muốn đứng đầu bảng xếp hạng tìm kiếm vào ngày mai chứ?”
Và phản ứng của internet sẽ như thế này.
– Cống rãnh mà đòi sánh đôi với đại dương à ㅋㅋㅋㅋ
– Ah,thôi yêu đi ko thì lại không sáng tác được nhạc.
– Lần trước, Joo Woosung nói các fan là bạn gái duy nhất của anh ta. Không biết cái nhẫn anh ta đeo hôm đó có phải là nhẫn đôi không, chết tiệt….
“Chà… cũng được thôi. Bây giờ nhiều idol công khai hẹn hò rồi.”
Hay là” ‘Anh ơi nhớ đừng hẹn hò với gái xấu nha…”
“Nhưng có vẻ như chuyện này thay đổi mỗi ba tháng một lần. Cái lần trước kéo dài được bốn tháng. Trước đó là hai tháng, và lần trước nữa chỉ ba tuần.Thay bồ như thay áo ấy nhỉ?”
“Có vẻ như anh đã hẹn hò gần như tất cả những người xuất hiện trên các chương trình âm nhạc, đúng không?”
Joo Woosung quả thật là một người đào hoa.
Anh không phải là kẻ đa tình nhưng thay bạn gái nhanh như tốc độ 5G. Thành viên nhóm nhạc White Cherry không phải là người cuối cùng. Những idol và nữ diễn viên anh hẹn hò có thể lấp đầy một chiếc xe tải.
Nếu chuyện đó bị lộ ra, hình ảnh sạch sẽ của Joo Woosung sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu danh sách bạn gái cũ của Joo Woosung từ từ bị rò rỉ lên mạng? Một người, hai người, ba người…”
“…”
Khi tôi từ từ tiết lộ sự thật, mặt Joo Woosung tái đi.
Chắc chắn chuyện này sẽ bùng nổ sớm hay muộn.
Đúng vậy, chính xác nó sẽ như này nèe.
– Đóng trang chủ. Tạm biệt.
– Tôi sắp phát điên mất. Thằng điên.
– Trang chủ sẽ đóng cửa vĩnh viễn. Vui lòng tham khảo tweet để lấy mẫu đơn hoàn tiền.
Tiếng gõ bàn phím khi các fan rời đi.
– Thằng điên đó đi hẹn hò mà cứ đi khắp nơi như vậy ㅋㅋㅋㅋㅋㅋ.
– Wow! ㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Tôi không thể tin nổi tôi đã từng thích thằng khốn này…
– Làm sao mà hắn có thể lừa dối các fan suốt 5 năm được nhỉ??
Và rồi, hành động cuối cùng.
– Chính thức: Chúng tôi yêu cầu đuổi Joo Woosung khỏi ngành.
“Chà, không có website nào mà không yêu cầu đuổi Joo Woosung ra khỏi ngành đâu nhỉ…?
Joo Woosung lấy tay ôm đầu. Sau một lúc cảm thấy tuyệt vọng, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng hỏi.
“Tiền à?Cậu cần bao nhiêu tiền?”
Anh ta thực sự làm tôi phát điên…
Tôi cũng muốn dùng câu đó.
Tôi thực sự cảm thấy tội cho một người không có tiền và danh vọng trong thế giới showbiz quỷ dại này
“Cần bao nhiêu…?”
“…”
“Đó không phải vấn đề.” tôi đáp
Có một điều gì đó quan trọng hơn. Thấy Joo Woosung thậm chí quỳ gối cầu xin cũng khiến tôi cảm thấy thương hại.
“Không phải tiền, mà là chuyện khác. Thực lòng, chuyện idol hẹn hò với anh, Joo Woosung, có gì sai đâu? Chỉ vì họ gặp phải một người sai…”
“Đủ rồi. Vậy giờ cậu muốn gì từ tôi?”
Tôi cười. Như tôi nghĩ, anh ta hơi bã đậu. Ít nhất Lim Hyeonsu còn có cái đầu tốt hơn.
“Hyung biết em là ai không? Huyng cần phải biết điều đó trước.”
“Tôi có cần phải biết không?”
Dĩ nhiên, cậu cần biết rồi, đồ khốn. Toio đột ngọt thay đổi cách xưng hô
“Xin tự giới thiệu tôi là Seo Hoyun. Một idol.”
“…”
“…”
Im lặng tràn ngập không gian. Joo Woosung mím môi khô một lúc.
“Cậu… điên rồi à?”
[Chọn lựa:
1.Hehe! (Tôi cười khúc khích và vui vẻ đập nhẹ đầu mình bằng nắm tay)
2.Tôi không phải là người điên! Điên vì thành công (ngôi sao) sao.
3.Tôi nắm chặt tay lại. để chờ thời gian trôi qua.
Đúng như kiểu tôi, miệng tôi có một ý chí riêng.
“Hehe!”
Không chỉ là lời nói – tôi cười khúc khích và đập nhẹ đầu mình bằng nắm tay.
“Tôi không phải là người điên!”
“…”
Chết tiệt…
“…Vậy cậu là thằng chó điên??…”
Joo Woosung nhìn tôi một cách thương hại, thực sự tin rằng tôi điên rồi. Tôi muốn cắn lưỡi và ngất đi.
Tôi xoa trán và nhìn lại cuộc đời mình, tự hỏi mình đã làm sai điều gì. Có quá nhiều thứ cần phải giải thích.
“Cậu là một đàn em điên rồ, tôi hiểu rồi. Giờ thì buông tha tôi đi, được không??”
“Không sao đâu. Hyung sẽ không bao giờ quên việc bị đe dọa bởi đàn em đâu.”
“…”
Joo Woosung xoa trán và lại hỏi với vẻ kiên nhẫn.
“Vậy cậu muốn gì? Cậu chắc chắn có mục đích gì đó nếu cứ nói chuyện với tôi lâu như vậy và còn có một bức ảnh trong tay.”
“Dĩ nhiên.”
“Còn gì ngoài tiền nữa?”
Có vẻ như đứa trẻ đầu to óc như quả nho này không thể như Lim Hyeonsu.
Tôi thở dài và cầm cây bút đỏ lên để viết câu trả lời. Joo Woosung nhìn tôi lo lắng.
“Cái em muốn ngay bây giờ? Nó rất, rất dễ dàng và đơn giản.”
Khi tôi nói một cách bình tĩnh, Joo Woosung rùng mình, và tay anh ta run lên.
Nghĩ lại, Joo Woosung hình như đã tránh tôi ngay cả khi tôi còn là một PD. Dù chúng tôi không có liên lạc gì.
Nhưng tôi có nói gì đâu…. làm làm gì đâu!?!.. đã chạm vào đâu??
Tại sao anh ta lại tránh tôi?
Nhưng rồi bỏ qua mọi suy nghĩ, tôi ngỏ lời.
“Anh có muốn hợp tác với nhóm em không, hyung?”