PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 65
“À, Hoyun. Lâu quá không gặp.”
“Chào chị.”
Tôi cài lại thẻ tên bị rơi rồi chào cô ấy. Vừa đến trường quay “Victory is Mine”, tôi đi chào hỏi các mọi người, rồi mới từ nhà vệ sinh về thì đụng ngay PD Kim Heeyeong.
Kim Heeyeong, lâu rồi không gặp, trông vẫn rạng rỡ.
“Wow, người đẹp trai nhất đây rồi!”
…Ừ thì.
“Chị là PD chính cho chương trình này ạ?”
“Không, tôi chỉ đến lấp chỗ trống thiếu người thôi. Cái công ty cổ hủ chết tiệt này…”
PD Kim Heeyeong đang nghỉ ngơi sau khi hoàn thành “Shining Star”. Mà thôi, một người không phải idol thì đâu cần liên tục phụ trách các chương trình đại diện như vậy. Có vẻ cô ấy bị kéo đến đây để thay thế vào phút chót.
“À mà, nghe nói cậu được hạng nhất. Hơi muộn rồi nhưng chúc mừng cậu nhé.”
“Tất cả là nhờ chị, PD. Nếu không có sự quan tâm chu đáo của chị, chúng tôi đã không đạt được hạng nhất rồi.”
“Wow, cậu khéo ăn nói thật đấy.”
PD Kim Heeyeong khúc khích cười. Vừa định nói vài lời ấm áp rồi chuồn lẹ, Kim Heeyeong nghiêng đầu.
“Mà này, có chuyện gì với Joo Woosung vậy?”
“Hả?”
Thằng cha này bị lộ rồi sao?
“Không, chỉ là lúc tôi vào, không khí ở đây cứ căng thẳng mỗi khi mọi người nhìn Joo Woosung… Mặc dù tôi cũng không biết tại sao.”
“À.”
Thì ra không phải bị lộ. Thay vì đáp “Vì thằng đó sống như rác rưởi ấy mà,” tôi chỉ khẽ gật đầu, và Kim Heeyeong nhún vai.
“Hai đứa thân nhau mà. Nếu có gì thì giúp nó một tay nhé.”
“Đâu có thân thiết gì đâu chị.”
Thật ra tôi cũng chẳng có tâm trí đâu mà lo cho người khác khi bạn gái cũ của mình đang ở ngay đây. Tự dưng tôi chợt bừng tỉnh, đưa tay chạm vào trán.
Việc chỉ quên đi một phần ký ức của mình thật là… đáng thương hại.
“…Tôi đi trước đây.”
“Ừm~.”
Tôi bỏ lại PD Kim Heeyeong vô tư và nhanh chóng đi đến chỗ các thành viên, ngồi vào chỗ của mình.
“Ha…”
Jeong Dajun, nhìn vào lịch trình hôm nay, mở to mắt hỏi.
“Anh ơi, sao tự nhiên anh lại vậy? Có ai làm phiền anh à?”
Không, chỉ là anh vừa có một khoảnh khắc “sáng mắt ra” thôi…
Mấy thành viên ngây thơ của chúng tôi, trông thuần khiết như trẻ sơ sinh, mỗi đứa nói một câu.
“Ai vậy? Wow, có đánh nhau à?”
“Anh đã xử lý người đó rồi chứ?”
“…”
“Này, nếu là Hoyun-hyung thì anh ấy đã xử lý êm xuôi rồi.”
Tôi rút lại cái nhận xét “ngây thơ”cho bọn báo này lúc nãy.
Mấy đứa đang nói cái quái gì vậy? Khi chúng tiếp tục thúc giục tôi kể, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Seo Hoyun.”
Một trong số ít người mà ai cũng biết, dù thẻ tên anh ấy được nhét hờ hững trong túi, một thành viên nhóm nhạc thần tượng, và là center của nhóm đó, Joo Woosung.
“À, Joo Woosung-sunbae, chào anh ạ!”
“À, chào.”
Black Call cũng tham gia “Victory is Mine” lần này, và các thành viên đang đứng cạnh anh ấy.
Woosung lướt nhìn khán phòng. Đôi mắt anh tràn ngập vẻ hoài niệm, rồi lẩm bẩm,
“Tôi thật sự không muốn đến…”
“Tôi hiểu mà…”
Vì dù sao anh cũng đã hẹn hò với hầu hết những người ở đây rồi còn gì…
Woosung thở dài và ngồi phịch xuống ghế.
Sao lại đến đây nếu không muốn, đặc biệt là chương trình này còn chẳng hợp với anh?
“Sao anh lại ở đây?”
“…Để ủng hộ hậu bối à?”
“Ủng hộ tôi sao?”
“Cậu nghĩ vậy à? Hậu bối cùng công ty của tôi ở đằng kia kìa, High-Five.”
Woosung ra hiệu về phía bên kia. Tôi biết về nhóm hậu bối trực tiếp của Black Call, nhưng… Woosung dường như chẳng hề thể hiện chút hứng thú nào trong việc ủng hộ họ.
Lạ thật.
“Không đời nào Black Call lại xuất hiện đầy đủ chỉ để ủng hộ hậu bối…
Tuy nhiên, tôi nhanh chóng đi đến kết luận.
À.
Anh ấy bị ép.
Có vẻ như anh ấy nghe nói nếu Black Call không xuất hiện, nhóm hậu bối sẽ không thể lên các chương trình âm nhạc. Đây là chiêu trò mà các đài truyền hình thường dùng.
Mặc dù bị đài truyền hình dồn vào đường cùng… nhưng lại phải đến một nơi mà cứ ba giây lại chạm mặt bạn gái cũ một lần thì sức chịu đựng đúng là có giới thiệu mà!
Tôi đánh giá lại tâm lý của Woosung, nhưng anh ấy lại trưng ra vẻ mặt khó chịu.
“Cái quái gì mà cậu cứ nhìn tôi từ trên xuống dưới vậy hả??”
Anh ấy nhún vai và phớt lờ tôi, quay đầu đi. Đằng sau Woosung, các thành viên Black Call đang chờ đợi cơ hội nói chuyện với vẻ mặt tò mò.
“Chào mọi người.”
“Có khi nào cậu chính là người…! Người đã dủa lại cái nết trời đánh của Woosung-hyung không?”
“Này! Mấy đứa đang nói cái gì vậy?”
“Đúng vậy đó.”
Khi tôi chào và lướt qua Woosung, các thành viên Black Call bước tới, bắt tay tôi liên tục và cảm ơn rối rít.
Tôi thậm chí còn không biết cuộc trò chuyện đang diễn ra là gì. Tuy nhiên, các fan theo dõi thì lại phấn khích khi thấy mối quan hệ thân thiết giữa nhóm tiền bối và hậu bối, hò reo ầm ĩ.
“Cảm ơn em nhiều lắm, ha… Anh đã lo lắng không biết khi nào thằng bé này mới trưởng thành, nhưng sau khi gặp một người như Seo Hoyun, nó đã thay đổi đến mức anh có thể nói ‘Con tôi đã thay đổi rồi’. Em đã làm phép đó bằng cách nào vậy…?”
“Em có làm gì đâu. Bấy lâu nay anh vất vả nhiều rồi.”
“Ồ, ngay cả đức tính quan tâm…! Em thật sự có tất cả.”
Joo Woosung đang dỗi, nhưng trưởng nhóm Black Call chỉ mỉm cười mãn nguyện. Chắc hẳn nhóm đó cũng rất nhiều lần như ngồi trên đống lửa vì có một tay “sát gái” trong nhóm.
“Đây là Jeong Dajun, thành viên nhỏ tuổi nhất của nhóm em.”
“À, anh thấy em nhiều trên TV rồi.”
“Chào tiền bối ạ!”
Black Call và nhóm chúng tôi được xếp chỗ gần nhau nên chúng tôi cứ thế trò chuyện rôm rả. Trong lúc đó, cuộc thi đã bắt đầu rồi.
[Chào mừng đến với “Victory is Mine” lần thứ 14!]
“Thật sự đã 14 năm rồi sao?”
“Hình như vậy.”
Lễ khai mạc diễn ra nhanh chóng. Đúng với concept, quốc ca đã được cử hành.
Các fan thì mặt mũi kiểu “Sao lại ở đây chứ?”, nhưng vẫn miễn cưỡng đứng dậy, nghĩ thầm “Không thể để thần tượng của mình trông tệ được.”
Sau lễ khai mạc ngắn gọn, các nội dung thi đấu lần lượt bắt đầu. Môn đầu tiên là điền kinh. Mỗi nhóm nhạc thần tượng cử một đại diện.
Đại diện của đội chúng tôi là…
“Kim Seonghyeon, cố lên!”
Tất nhiên, đó là Kim Seonghyeon với thể lực vượt trội. Khi cậu ấy đang khởi động, giọng ca chính của Black Call cũng bước ra.
Tôi khoác tay qua cổ Seonghyeon, hạ thấp người và nói.
“Seonghyeon.”
“Trời, gì vậy cha?”
“Làm ơn, làm ơn, làm ơn về nhất đi nhá.”
Nếu không, một khoảnh khắc xấu hổ nữa sẽ được phơi bày mất.
Tôi không muốn bị thêm tổn thương nào sau vụ aegyo lần trước, nhưng chẳng lẽ tôi không có chút quyền cơ bản nào của con người sao? Seonghyeon cau mày khi tôi tha thiết cầu xin cậu ấy.
“Seo Hoyun, cậu muốn giành hạng nhất thế cơ à?”
“Đúng vậy.”
“Được thôi.”
Vẻ mặt Seonghyeon càng trở nên kiên quyết hơn.
“Tớ phải đền ơn chứ.”
“Này… chết tiệt, tớ không có ý đ…ó…”
Tôi vốn không hay như vậy, nhưng khoảnh khắc đó tôi chợt xúc động và nhìn Seonghyeon đầy ngưỡng mộ. Wow, quả nhiên có lý do người ta gọi cậu ấy là “Thánh Seonghyeon”…
“Tớ đi đây.”
Seonghyeon vào vị trí ở vạch xuất phát. Khi nội dung chạy 100m nam vòng loại được công bố và các vận động viên được giới thiệu, khuôn mặt Seonghyeon xuất hiện trên màn hình, và tiếng cổ vũ của Noeul vang lên.
“Oaaaa!”
“Kim Seonghyeon! Kim Seonghyeon!”
“Seonghyeon nổi tiếng thật đấy.”
Nghe tiếng Seong Jiwon lẩm bẩm hài lòng, tôi bình tĩnh gật đầu.
Kể từ khi vụ bắt nạt học đường lần trước được giải quyết và việc dựng phim “Shining Star” diễn ra suôn sẻ, mức độ nổi tiếng của Seonghyeon khá tốt, ngay cả trong các fandom khác.
Đường chạy của Seonghyeon là số 5. Các bình luận viên tự nhiên bắt đầu nói về cậu ấy khi camera tập trung vào cậu ấy.
– “Wow-! Phong độ của Kim Seonghyeon trông khá tốt đấy!”
– “Seonghyeon là người đã bắt được tên trộm trên phố lần trước đúng không? Người hùng đó!”
– “Đúng vậy. Anh ấy nhanh đến mức bắt được cả một tên trộm! Điều này thật sự đáng mong đợi.”
Ngay khi tất cả đã vào vị trí, tiếng súng hiệu lệnh xuất phát vang lên “Đoàng” một tiếng. Seonghyeon dẫn đầu ngay từ vạch xuất phát, dốc toàn lực chạy nước rút. Các bình luận viên phấn khích đứng bật dậy.
– “Ồ, ồ, ồ! Nhanh quá! Seonghyeon nhanh quá!”
– “Anh ấy đang vượt lên! Seonghyeon đang dẫn trước!”
– “Ôi không! Jeongwoo của Black Call đang đuổi kịp! Nhưng đợi đã, Seonghyeon lại bứt phá xa hơn! Seonghyeon đang cố gắng hết sức, về đích rồi! Và anh ấy đã vượt qua vạch-“
– “Seonghyeon! Seonghyeon về nhất!”
“Anh ơi, tuyệt vời quá!”
Seonghyeon chạy nước rút qua vạch đích và đâm sầm vào bức tường xốp. Giọng ca chính của Black Call cũng đâm vào tường ngay sau đó, và cả hai bật dậy cười, vỗ vai nhau. Trong khi họ có vẻ bình thản, các bình luận viên lại đang ồn ào.
– “Sao anh ấy có thể chạy nhanh đến thế nhỉ?”
– “Thật không thể tin được! Chẳng trách anh ấy có thể bắt được trộm!”
“Kim Seong Hyeon!”
Các thành viên The Dawn hân hoan nhảy múa ăn mừng. Máy quay lia đến cảnh chúng tôi đang nhảy, và tôi lặng lẽ siết chặt nắm đấm giữa các thành viên.
Với vòng loại diễn ra suôn sẻ thế này, vòng kế tiếp coi như đã nắm chắc trong tay. Seonghyeon tươi cười rạng rỡ vẫy tay chào máy quay và Noeul.
Tôi chắp tay lại và cầu nguyện một cách sốt sắng.
“Anh ơi, anh đang làm gì vậy?”
“Anh đang cầu nguyện cho mọi sự hanh thông.”
“Anh đặt nước ở đâu vậy?”
Tôi bỏ lại các thành viên đang bối rối và đặt tất cả niềm tin vào Seonghyeon. Làm ơn, làm ơn, đứa con yêu quý của tôi.
Trong khi chờ đợi các vòng loại của những người tham gia khác, Seonghyeon đi đến khu vực người hâm mộ trò chuyện một lúc rồi trở lại với năng lượng dồi dào hơn nữa.
– “Ồ, thể trạng của Kim Seonghyeon dường như còn tốt hơn trước!”
– “Nhưng lần này, sẽ không dễ dàng đâu. Maz[1] đã giành huy chương vàng ở nội dung 100m nam lần trước đó.”
– “Kỷ lục của Maz lúc đó là bao nhiêu?”
– “Nó nằm trong danh sách kỷ lục mọi thời đại. Là thành tích tốt thứ ba đấy!”
Một thành viên của Maz bước ra. Kỷ lục của anh ấy nhanh hơn thời gian Seonghyeon vừa đạt được.
Tôi ở trạng thái cảnh giác cao độ, mặc dù tôi không phải là người tham gia. Seonghyeon cúi chào đối thủ một cách lịch sự, và các bình luận viên kinh ngạc trước cử chỉ của cậu ấy.
– “Ngay cả giữa lúc này, anh ấy vẫn cúi chào! Idol là như vậy sao?”
– “Không, không, đây là một chiến thuật tâm lý. Anh ấy đang kiểm tra xem cơ thể đối thủ nhẹ nhàng và linh hoạt đến mức nào, và đo góc độ bằng cú cúi chào.”
– “Ý nghĩa sâu xa quá!”
“…Hmm.”
“Nói quá rồi đấy.”
Các bình luận viên đang nói nhảm, nhưng không sao cả. Tôi vẫn chắp cả hai tay, tha thiết hy vọng vào chiến thắng của Kim Seonghyeon.
– “À~, các thành viên The Dawn đang cổ vũ rất nhiệt tình.”
– “Đằng kia, Seo Hoyun đã chắp tay cầu nguyện rồi kìa.”
– “Đó là một màn thể hiện tinh thần đồng đội đầy xúc động!”
Tôi suýt thì rơi nước mắt mà
Bởi vì cuộc sống của tôi đang bị đe dọa.
– “Chung kết 100m nam bắt đầu ngay bây giờ.”
Mọi người vào vị trí trước các làn chạy. Vẻ mặt Kim Seonghyeon lại trở nên kiên định. Cùng lúc đó, BÙM! Tiếng súng hiệu lệnh xuất phát vang lên.
– “Họ chạy rồi!”
Kim Seonghyeon phóng đi như một con thú. Cứ như thể cậu ấy được gắn sâu mông một cái tên lửa vậy, di chuyển nhanh đến mức không gian dường như bị bẻ cong sau mỗi cái chớp mắt. Dáng người cao và chân tay dài của cậu ấy như góp phần tạo nên tốc độ, khiến nó còn nhanh hơn trước.
– “À! Kẻ ngang tài ngang sức với Camel của Maz và Park Bing!”
– “Không thể nào! Camel của Maz nhanh hơn. Đợi đã, không, không?! Ngay bây giờ, Kim Seonghyeon của The Dawn đang đuổi kịp! Kim Seonghyeon, Kim Seonghyeon!”
– “Chàng trai này đáng lẽ phải là vận động viên thay vì idol chứ?!”
Giọng bình luận viên phấn khích vang khắp sân vận động.
Kim Seonghyeon chạy nước rút như điên cho đến cuối cùng. Cậu ấy và Camel của Maz đã ngang tài ngang sức cho đến khi gần về đến vạch đích. Cuộc đua cực kỳ sít sao, và Kim Seonghyeon đâm vào bức tường xốp rồi đổ gục.
“Ai về nhất? Ai về nhất?”
“Hình như là Seonghyeon-hyung?”
– “Và người chiến thắng là-!! Kim Seonghyeon của The Dawn! Với kỷ lục mới – thời gian tốt nhất của “Victory is Mine”!”
“Wow! Anh ấy đã phá kỷ lục!!”
Cả sân vận động hò reo náo động. Kim Seonghyeon, đang thở hổn hển trên mặt đất, chợt đứng dậy và rạng rỡ. Sau đó, cậu ấy đi đến bắt tay với các thành viên đội khác trước khi chạy về phía chúng tôi.
À!
Để đạt được kết quả như hôm nay, chứng tỏ chúng tôi đã nuôi dạy Kim Seonghyeon rất tốt!
“Này! Tớ về nhất rồi!”
“Wow, Seonghyeon cậu đỉnh quá. Thế giới thì cũng chỉ đến thế là cùng~.”
Trong khi Seong Jiwon hân hoan vỗ tay chào đón Kim Seonghyeon, tôi lặng lẽ siết chặt nắm đấm, làm một cử chỉ chiến thắng nhỏ.
“Cậu thấy không?!”
“Cậu làm tốt lắm!”
“Tất nhiên rồi!”
Tôi cười toe toét, vỗ nhiệt tình vào lưng Kim Seonghyeon. Seonghyeon sau đó nhanh chóng chạy về phía khu vực fan với gương mặt ửng hồng, đầy phấn khích. Các fan hò reo chào đón cậu ấy.
“Nhìn nó kìa, chạy thẳng đến chỗ fan luôn… Đây có phải là… Thần Seonghyeon huyền thoại trong không?”
“Nhóm mình không có Kim Seonghyeon, đúng không?”
Kang Ichae và Jeong Dajun lẩm bẩm đầy tự hào. Chắc mặt tôi cũng hiện rõ vẻ tự hào tương tự, đến nỗi tôi chẳng buồn trêu chọc họ nữa.
Ting!
[Bạn vui không?]
Biến đi, ngay khi tôi còn tử tế.
[Nhiệm vụ “Victory is Mine” số lần hạng nhất: 1/3]
Chỉ còn hai lần nữa thôi. Chỉ hai lần nữa.