PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 63
[Tiêu đề: Màn Úp Sọt Thất Bại Của Ngày Hôm Nay! Sau buổi fansign, The Dawn bất ngờ phát sóng V-live…
(Kang Ichae: Khách mời bất ngờ hôm nay là~ không ai khác ngoài Hoyun-hyung!
Seong Jiwon: Ahaha, tớ rất mong chờ phản ứng bất ngờ của cậu ấy vì cậu ấy thường được biết đến là người điềm tĩnh nhất trong nhóm)
Họ đâu biết tương lai sẽ ra sao…
Họ thậm chí còn đặt một chiếc máy quay trong phòng khách để quay lại phản ứng của Seo Hoyun.
(Seo Hoyun: Mấy đứa mong đợi gì nhiều ở một thằng nhóc phản bội thế chứ…
Kang Ichae: Nhưng hyung túm áo em rồi còn gì~)
ㅋㅋㅋㅋㅋ Lúc nào họ cũng thế này, cưng chết đi đượcㅋㅋㅋㅋㅋ Hoyun vẫn còn ấm ức Ichae vì đã tiết lộ aegyo của mình, nhưng rồi Hoyun đột nhiên muốn thay quần áo. Wow, anh chàng này… chỉ cởi nửa cúc áo thôi mà cơ bụng… và cơ bắp… ôi chao… tôi không thể không chửi thề, không thể vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng được (tôi sẽ cố kiềm chế)
(Kim Seonghyeon: Ahhhhhhhhh không được~ (làm kimbap))
Cái cớ tốt nhất!
Trưởng nhóm cố gắng hết sức mình!
(Seo Hoyun: Cậu làm gì sai rồi à?
Kim Seonghyeon: (Cảm thấy oan ức)ㅠㅠ Không… tớ không có ㅠㅠ
Seo Hoyun: Khai nhanh sẽ nhận được khoan hồng. Nói điㅋㅋ)
Hoyun sắp hét lên thật sự rồi, khiếu hài hước của anh chàng này không phải dạng vừa đâu.
Nhưng rồi, họ bất ngờ nhìn thấy chiếc máy ảnh!
(Seo Hoyun: …??)
Các thành viên bước vào với vẻ mặt ngây thơ!
(Jeong Dajun: Hai người… cãi nhau vì kimbap à?!)
Một cái kết hỗn loạn vì hiểu lầm!
(Seo Hoyun: Đã quay rồi ư?
Các thành viên: (Gật đầu)
Seo Hoyun: … Phát sóng trực tiếp?
Các thành viên: (Gật đầu…))
Biểu cảm của Hoyun lúc nàyㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Bùng nổ cực độ
(Quản lý: Bất ngờ chưa~!)
Sự ngây thơ không hồi kết và sự im lặng chết người…
Hoyun thở dài, tắt V-live rồi quay lại.
Tiêu đề V-live sau đó: >>>Chúng tôi xin lỗi các fan yêu quý.<<< Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy một tiêu đề như vậy trên V-liveㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Chúng tôi là YouTuber gây tranh cãi hay gì vậyㅋㅋㅋㅋㅋ
(Seo Hoyun: Bây giờ, xin lỗi fan đi)
Các thành viên đều cúi đầu xin lỗi.
(Seo Hoyun: Xin lỗi tớ nữa.
Các thành viên: xin lỗi Seo Hoyun!!)
~Úp Sọt Thất Bại~
└ㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Sao họ cứ thích quay prank ẩn camera vậyㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
└└Họ thật vô tri khi chơi đùaㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
└ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ cái đám này t hốt đi nhà trẻ hết bây giờ
└Lời nói thật của Hoyun lộ ra trong lúc nàyㅋㅋㅋㅋ Họ còn là bạn thân không?
└Anh quản lý hét “Bất ngờ chưa~!” mà không để ý gì, buồn cười muốn ói
└Nhưng họ dường như chẳng thấy hối lỗi chút nào, đặc biệt là Jeong Dajun. Jeong Dajun cố gắng bôi một ít bánh kem lên mũi Hoyunㅋㅋㅋㅋ, nhưng khi Hoyun lườm, cậu ấy nhanh chóng khom người xuống
└└Sao cún cưng golden retriever của chúng ta lại đáng yêu thế chứ]
Tôi suýt nữa đã gây ra một mớ hỗn độn lớn.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng. Nếu tôi lỡ buột miệng những gì mình đang nghĩ, tôi chắc chắn giờ sẽ bị bế lên báo rồi.
Nếu tôi gọi Kim Seonghyeon là “thằng cho’ “, tôi chắc chắn sẽ bị chửi, và nếu tôi nói, “Tại sao fan lại thích tớ?”, tôi sẽ bị buộc tội giả vờ đáng thương và nhận đủ mọi sự chú ý tiêu cực…
Sau khi khó khăn lắm mới sửa chữa được mọi thứ, chúng tôi kết thúc V-live, và tôi đã cốc đầu mỗi thành viên một cái.
“Ối!”
“Đau em!”
“Xin lỗi…”
“…?”
Tôi tha cho Kim Seonghyeon. Kang Ichae, cảm thấy oan ức, nhảy dựng lên chỉ vào tôi.
“Cái gì! Sao anh lại tha cho Seonghyeon-hyung?”
“Ít ra nó còn có chút tình người.”
“Đúng vậy, tớ đã cố gắng hết sức.”
Là vì cậu ấy đã đắp chăn cho tôi. Nhìn lại thì Kim Seonghyeon cũng tái mét như tôi.
Chắc chắn cậu ấy cũng là người bị các thành viên nhỏ tuổi hơn lôi kéo vào.
“Phù, vậy thôi, hyung cần đến công ty một chút.”
“Anh định… đuổi chúng em ra khỏi nhóm à?”
“Im lặng đi trước khi hyung làm điều đó với em.”
Bỏ lại một Jeong Dajun đang thất vọng, tôi đi xuống bãi đỗ xe ký túc xá, nghĩ về người quản lý đã lén lút trốn thoát trước đó.
Nếu anh ấy đã đi rồi, tôi sẽ phải bắt taxi đến công ty, nhưng may mắn thay, người quản lý vẫn ở trước chiếc xe van, vừa kết thúc một cuộc gọi.
“Quản lý, chúng ta có thể đến công ty không?”
“Ờ, được thôi…”
“Đi cùng nhau đi.”
“Cậu định làm gì vậy?”
Sau khi cài dây an toàn và nhìn về phía trước, người quản lý cứ liếc nhìn tôi một cách lo lắng.
“Sao thế, có chuyện gì à?”
“Tôi cứ lo lắng mỗi khi Hoyun nói sẽ đến công ty…”
“Em đã bao giờ gây ra rắc rối nào chưa? Đừng lo!! ”
“…”
Nói xong, tôi ngập ngừng một lúc.
“…Có không nhỉ?”
“Hoyun! Lần này, làm ơn!Nếu được hãy cứ yên lặng thôi! Nhé!!!”
Lời cằn nhằn của người quản lý cứ kéo dài mãi suốt chặng đường, chúng tôi đến công ty rất nhanh vì nó gần ký túc xá. Như người quản lý nói, tôi đi thẳng đến văn phòng CEO một cách “yên ắng”, nhưng khi tôi đến gần cửa, tôi va phải một người đang rời khỏi phòng.
“Ưm…”
Đó là Min Jiheon.
“Chào anh.”
“…”
Min Jiheon im lặng một lúc, rồi xoa sau gáy.
“Wow, tôi đã bị nhầm lẫn trong giây lát…”
Về chuyện gì?
Tôi không thể không nhìn chằm chằm vào Min Jiheon. Anh ấy mỉm cười nhẹ và hỏi.
“Cậu cũng lên đây à?”
“Vâng, đúng vậy.”
Một lần nữa, tôi lại có cảm giác không tốt về người này. Tuy nhiên, đây là công ty, và thể hiện cảm xúc của mình chẳng có ích gì, nên tôi trả lời một cách lấp lửng. Thấy vẻ mặt không quan tâm của anh ấy, có vẻ như anh ấy cũng không có việc gì.
Nhưng trái với mong đợi của tôi, Min Jiheon lẩm bẩm,
“Tôi đã bảo cậu hãy liên lạc với tôi khi cậu về đến Seoul…”
“…”
“Tôi thậm chí còn không có thông tin liên lạc của cậu…”
“…Em xin lỗi. Nếu khẩn cấp, anh có thể liên hệ với em qua công ty.”
“À, vậy thì hơi phiền phức…”
Người này bị làm sao vậy…?
Min Jiheon, người đã đánh giá tôi, ngoan ngoãn tránh sang một bên.
“…Eh, thôi vậy. Bây giờ có vẻ không khẩn cấp lắm… Cứ đi đi. Chào anh nữa, Quản lý nim.”
“Min Jiheon! Chào !”
“Vâng.”
Min Jiheon, người vẫn trông mơ hồ, trả lời với giọng điệu chán nản và bỏ đi.
Dù nhìn thế nào cũng thấy bất an…
Dù sao, khi chúng tôi chuẩn bị đi tiếp, người quản lý của tôi làm ầm ĩ lên.
“Cậu thân với Min Jiheon à?”
“Không hề nhé.”
“Nhưng Jiheon nói chuyện với cậu thoải mái thế cơ mà?”
Tôi nhún vai như không biết gì, và người quản lý nghiêng đầu. Có vẻ như người quản lý bối rối vì anh ấy đã thấy một khía cạnh nào đó của Jiheon mà anh ấy chưa từng thấy.
Chà, tôi còn nhiều việc quan trọng hơn phải giải quyết. Tôi cần giải quyết vấn đề thanh toán trước khi mọi chuyện vỡ lẽ. Nó ít hiều sẽ gây ảnh hưởng đến tinh thần đồng đội của các thành viên.
Bây giờ, làm thế nào để tôi dàn xếp chuyện này đây?
Tôi gõ cửa văn phòng CEO hai lần và mở ra. CEO, người mà tôi đã lâu không gặp, có khuôn mặt rạng rỡ như thể ông ấy đang tận hưởng cuộc sống tốt đẹp với số tiền họ đã kiếm được.
“Ồ, đây chẳng phải Hoyun của chúng ta sao!”
“Hahaha. Chào CEO.”
Từ bao giờ tôi lại trở thành Hoyun của ông vậy?
Tôi tiếp cận ông ấy với một nụ cười xã giao.
“Có vẻ như đây là một ngày đặc biệt, đầu tiên là Jiheon và giờ là Hoyun.”
“Min Jiheon đã đến và đi rồi.”
“Ừ, tôi đã gọi cậu ta đến nói chuyện. Tôi không biết cậu ta đang nghĩ gì vì cậu ta lúc nào cũng mơ hồ.”
Người quản lý đặt chiếc cúp anh ta mang theo lên bàn.
“Chà, chúng ta sẽ nhận được thêm vài cái như thế này trong tương lai.”
“Dù sao thì tôi cũng phải tận mắt nhìn thấy một lần. Chúng ta sẽ trưng bày một cái trong văn phòng CEO. Ai mà ngờ The Dawn của chúng ta lại lớn mạnh đến mức này… và làm tốt như vậy.”
Ông đã nuôi dưỡng chúng tôi sao?
Trong lòng giơ ngón giữa, tôi vẫn ngoài mặt hùa theo và cười.
“Những thành tựu gần đây của chúng ta khá tốt, đúng không? Cả về âm nhạc lẫn các chương trình tạp kỹ. Theo tôi biết, chúng ta vẫn đang thảo luận về một hợp đồng quảng cáo.”
“Tất nhiên rồi. Lần này chúng ta thực sự trúng mánh.”
“Vậy thì, về chuyện đó.”
Khi tôi nghiêng người về phía trước để đưa ra chủ đề chính, người quản lý của tôi căng thẳng rõ rệt. Nhưng trước khi anh ấy có thể nói, CEO đã giơ tay.
“Hoyun, tôi biết cậu đang nghĩ gì.”
“Hả?”
“Chỉ có một lý do duy nhất để cậu đột nhiên đến gặp tôi như thế này. Cậu muốn thay đổi hợp đồng, đúng không? Nhưng chúng ta đã sửa đổi hợp đồng của cậu rồi mà…”
“À.”
Tôi nở một nụ cười ranh mãnh.
“Ông nói đúng một nửa và sai một nửa.”
“Hả?”
“Không phải hợp đồng của tôi, mà là hợp đồng của các thành viên.”
Điều này đã nằm trong tâm trí tôi một thời gian.
Hợp đồng không thể thay đổi chỉ bằng cách cằn nhằn. Trường hợp của tôi là đặc biệt. Hồi đó, tôi mang một bài hát từ Blue Tiger và tạm thời nâng cao sự công nhận của chúng tôi thông qua truyền thông, nhưng các thành viên chưa thể hiện được nhiều.
Tuy nhiên, với chiến thắng Shining Star và thành tích hạng nhất của chúng tôi, đây giờ là một câu chuyện đáng để xem xét.
Nếu tinh thần đồng đội bắt đầu rạn nứt ngay khi chúng tôi vừa cất cánh, điều đó cũng sẽ không tốt cho CEO. Đây không phải là một ý kiến tồi để đưa ra, xét về thời điểm.
“Xin hãy thay đổi hợp đồng của các thành viên cho phù hợp với hợp đồng của tôi.”
Vị CEO hơi ngạc nhiên, nhấp một ngụm trà trước khi trả lời.
“Tôi không nghĩ cậu là người như vậy, nhưng cậu đã gắn bó với các thành viên của mình từ khi nào thế?”
…Hmm.
“Hay không phải là gắn bó, mà cậu lo lắng sẽ bị dồn vào đường cùng sau này vì điều khoản hợp đồng của cậu khác nhau?”
Ông ta nói đúng phóc. Dù đó là sự thật, nhưng nghe từ miệng người khác thì thật khó chịu, nên tôi chỉ cười.
“Ông không cần phải tò mò về ý định của tôi đâu.”
Cứ thay đổi hợp đồng đi.
Dường như hiểu ý tôi, lông mày của CEO hơi nhíu lại.
“À, đúng vậy. Dù sao thì… tôi cũng định tự mình đề xuất chuyện này. Sẽ dễ dàng hơn nếu điều kiện của các cậu giống nhau.”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ông ta thực sự dễ dàng chấp nhận thế sao?
CEO không chỉ là một người giữ chức vụ tượng trưng; ông ta nhận ra điều này.
Mọi thứ dường như đang diễn ra suôn sẻ, nhưng tôi không thể lơ là cảnh giác cho đến khi hợp đồng được thay đổi hoàn toàn.
“Cảm ơn ông.”
“Lần tới khi chúng ta sửa đổi hợp đồng, hãy xem xét kỹ với tất cả các thành viên nhé.”
“Vâng.”
Mọi thứ dễ dàng đến khó tin, khiến tôi cảm thấy bất an.
Những lúc như thế này, điều gì đó luôn bùng nổ.
Quả nhiên, CEO hỏi một cách ranh mãnh,
“Hoyun, nhân tiện…”
“Vâng?”
“Mọi người nên nắm bắt cơ hội khi chúng đến. Tôi thấy cậu có rất nhiều cơ hội. Cậu có ngoại hình đẹp, kỹ năng thanh nhạc, và độ nhận diện cao… Tôi đã nhận được nhiều lời đề nghị cho cậu.”
Những lời này thật hay, nhưng sao chúng lại khó chịu đến vậy khi CEO nói ra?
Khi tôi im lặng với vẻ mặt “vào thẳng vấn đề đi”, CEO hắng giọng.
“Cậu có tình cờ…”
“Tôi không.”
“…Tôi còn chưa nói hết.”
“Tôi không có kế hoạch đóng phim.”
“…Được rồi, vậy chúng ta sẽ nói thẳng với nhau.”
Ông ta lùi lại sau khi tôi cắt lời một cách gay gắt.
“Tại sao cậu lại không muốn? Đó là cơ hội để nâng cao độ nhận diện của cậu rất nhiều…”
“Bây giờ là lúc tôi nên tập trung vào hoạt động nhóm.”
“Không, cậu nghĩ lại xem. Công ty chúng ta là công ty quản lý diễn viên đúng không? Nếu chúng ta quyết tâm, chúng ta có thể đẩy Min Jiheon sang một bên.”
Đừng nói dối…
Min Jiheon hung dữ lúc nãy đã là một diễn viên quốc dân rồi. Về mảng phim truyền hình, ngay cả Jeong Dajun ngốc nghếc mà cũng khen ngợi diễn xuất của anh ấy. Anh ấy là một ví dụ điển hình về “diễn viên kiểu mẫu.”
Mặc dù tính cách lạnh lùng và cô độc của anh ấy là một khuyết điểm.
“Chắc tôi không có tài năng như Min Jiheon-sunbae đâu.”
“Thật đáng tiếc…”
“Tôi sẽ suy nghĩ lại vào lần sau.”
Khi hoạt động của một thần tượng, vừa mới bắt đầu, đang diễn ra tốt đẹp, không đời nào không thu hút sự chú ý nếu một thần tượng mới ra mắt cố gắng nổi bật với các hoạt động cá nhân.
Đây sẽ là những tiêu đề giật gân.
[Seo Hoyun muốn diễn xuất, nhưng diễn dở tệ.]
[Nếu đã vậy thì cứ nói là muốn làm diễn viên ngay từ đầu đi~ㅋㅋㅋ]
[Đúng vậy~ Biểu cảm của anh ấy khó chịu vì không muốn làm thần tượng]
…Tất cả đều quá hợp lý.
Khi tôi tưởng tượng ra, tôi thấy kỹ năng diễn xuất kém cỏi của mình được đăng tải lên YouTube và các trang cộng đồng.
“Hmm… Thật đáng tiếc, đáng tiếc quá.”
Khuôn mặt của CEO lộ rõ sự thất vọng lớn, nhưng ông ta phải miễn cưỡng đồng ý và chuyển sang chuyện khác vì tôi kiên quyết từ chối. Đó là điều tốt duy nhất về công ty này.
Để tôi tự mình giải quyết mọi việc.
Nhược điểm?
Mọi thứ.
À, cả Lee Jihyeon cũng được là một viên ngọc quý, một ưu điểm nổi trội của công ty nữa.
Cô ấy rất sắc sảo và thông minh đến nỗi tôi muốn giữ cô ấy lại…
“Tôi xin phép đi trước.”
Tôi cúi đầu và đứng dậy.
Nhưng tại sao lại đột nhiên đề cập đến diễn xuất…? Ông ta thậm chí còn không biết về đặc điểm ẩn của tôi.
Thật kỳ lạ. Dù nghĩ thế nào đi nữa.
Chẳng phải Seong Jiwon nếu đánh giá khách quan sẽ phù hợp hơn sao?
Đặc biệt là về ngoại hình, Seong Jiwon dường như phù hợp với diễn xuất hơn với vẻ ngoài điển trai, sự ngây thơ và khả năng thay đổi biểu cảm theo vai diễn. Tôi nghiêng đầu nhưng đã bỏ lỡ thời điểm để hỏi.
“À, tôi sẽ nói chuyện lại về chuyện này.”
“Ừ.”
Đúng như dự đoán…
Ông ta sẽ giả vờ tôn trọng quyết định của tôi trước mặt tôi và sau đó cử người quản lý đi thuyết phục tôi sau lưng.
Chà, đó là việc của người quản lý phải xử lý.
Phớt lờ tín hiệu cầu cứu tuyệt vọng của người quản lý, tôi rời đi. Khi tôi đi dọc hành lang sau khi rời văn phòng CEO, tôi va vào một người bất ngờ.
Đó là Min Jiheon, đang gõ điện thoại.
“À…”
Thấy tôi, Min Jiheon nhét điện thoại vào túi và hỏi,
“Cậu ra nhanh hơn tôi nghĩ nhỉ?”
Cứ như thể anh ấy đang đợi tôi vậy.