PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 62
[Xem trước độc quyền / Khoảnh khắc huyền thoại đáng xấu hổ: Xem ngay nam thần tượng này!]
“…”
Tôi lặng lẽ tắt YouTube sau khi xem đoạn video trong phòng tập. Vừa lúc đó, một tin nhắn hiện lên trên màn hình.
– Seo Hojin: hyung hyung hyung hyung
–Tôi: Có chuyện gì?
– Seo Hojin: Em đang gấp lắm
– Tôi: ?
– Seo Hojin: Anh có thấy tập vở ghi chép của em năm nhất không? Em cần nó cho bài kiểm tra
– Tôi: Không
– Seo Hojin: Ha… thịch-thịch[1]… thịch-thịch… ㅜ
Tôi biết chắc thằng khốn này cố tình bịa chuyện chỉ để nói về việc đó. Tôi nắm chặt tay, nghiến răng để kìm nén cơn giận đang dâng lên.
Trong chớp mắt, chương trình tạp kỹ phát sóng toàn quốc đã biến tôi thành một “thần tượng với khoảnh khắc đáng xấu hổ huyền thoại”.
Thật tuyệt khi hình ảnh thông minh, lạnh lùng của tôi đã thay đổi 180 độ, thay vào đó là những khoảnh khắc đáng xấu hổ của tôi trên YouTube với hàng triệu lượt xem.
[Seo Hoyun là cỗ máy aegyo hay robot? (Thích 113)
└Cỗ máy aegyo: Anh ấy là robot hay Seo Hoyun?
└Robot: Anh ấy là Seo Hoyun hay cỗ máy aegyo?]
[Khi Seo Hoyun cố gắng bịt miệng Kang Ichae, đó là khoảnh khắc có rating cao nhất (Thích 2144)
└ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ]
[Ho.Yu.N.Cố lên. Không khóc nữa nhé.. (Thích 3155)
└Tôi có thể hình dung được dáng vẻ aegyo của cậu ㅋㅋㅋ
└ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ]
[Thật buồn cười khi thấy anh ấy vật lộn với aegyo… Anh ấy thực sự không thể làm được và chỉ làm vì bị yêu cầuㅋㅋㅋㅋㅋHình ảnh của anh ấy thật đáng yêuㅋㅋㅋㅋㅋ
└Khi anh ấy nói sẽ làm bất cứ điều gì nếu fan thích, tôi đã hét lên…. Vâng… mặt tôi nóng bừng…!!]
Ding!
[Có phải chỉ mình tôi thấy xấu hổ không?]
“Người bị soi là tôi cơ mà, sao cậu lại xấu hổ…”
Tôi lẩm bẩm khẽ khàng, ôm đầu. Kang Ichae, người đã vô tư phơi bày khoảnh khắc đáng xấu hổ của tôi, ngồi đó cười như đang tận hưởng. Tôi tức giận đấm nhẹ vào nhóc ấy.
“Bình tĩnh đi. Ngày mai chúng ta còn có buổi ký tặng fan, phải giữ gìn thân thể chứ”
“Giữ cái gì? Giữ để làm gì?”
“Cứ coi như tập trước aegyo đi hyung—”
Kang Ichae nheo mắt như thể đó không phải việc của mình. Một nhiệm vụ xuất hiện khi tôi dùng chân đẩy tên phản bội đó ra.
[Nhiệm vụ đến!
Tạo kỷ niệm với người hâm mộ tại buổi ký tặng!
Một món quà bất ngờ từ hệ thống dành cho Seo Hoyun đang hờn dỗi.
Thành công: Được thưởng 2.000 điểm.
Thất bại: Chia sẻ lên SNS với danh tiếng “Một con cá cảnh thật sự”]
Cho đến gần đây, The Dawn chỉ là tân binh, vậy mà họ vẫn tổ chức buổi ký tặng trong lần ra mắt album đầu tiên.
Ký tặng fan.
Một cơ hội để gặp gỡ và trò chuyện với các thần tượng mà trước đây chỉ có thể nhìn qua video.
Đó là một sự kiện quay số ngẫu nhiên, nơi các fan hâm mộ phải bỏ ra hàng chục nghìn won để có cơ hội thắng, chỉ để nói chuyện vài giây hoặc vài phút, tùy thuộc vào số lượng thành viên.
“Lần trước thế nào thế?”
Kang Ichae, kẻ phản bội háo hức tiến đến.
“Anh đang nói về buổi ký tặng fan của chúng ta trong đợt ‘Glow’ à? Kiểu như những đoạn cắt từ fansign ấy hả?”
Jeong Dajun giơ cả hai tay lên và nhảy cẫng lên.
“Em!”
“Được rồi, Dajun. Em chỉ cần giơ một tay thôi.”
“Công ty không nói gì với em cả!”
Đó là điều duy nhất mà Daepaseong Entertainment làm đúng.
Chắc hẳn nụ cười ngây thơ của Jeong Dajun đã bù đắp cho trái tim đắng nghét của tôi bây giờ.
“Chúng ta thực hành thử một lần đi.”
Cảm thấy hào hứng, Kang Ichae ngồi trước mặt tôi và hét lên, hai tay che miệng.
“Anh đẹp trai quá, Hoyun ơi!”
“Thậm chí còn không thèm dùng kính ngữ luôn ấy hả? Với người chưa thân thiết?”
“Anh có thể hợp tác một chút không? Lại đấy nhé.”
Việc này không phải là thứ tôi có thể trả lời qua loa rồi cho xong. Khi tôi nhướn mày, Jeong Dajun nhảy vào.
“Để em thử. Hôm nay em ăn kimbap cá ngừ đấy!Ngon tuyệt cú mèo!”
“Ồ, thật à…?”
“…”
“…Làm tốt lắm?”
Mọi người im lặng. Ngay cả Kim Seonghyeon, người đang thản nhiên nhấp nước ở một góc, cũng nhìn tôi như thể không thể tin được. Kang Ichae ho khan vài tiếng trước khi hỏi lại tôi một cách vui vẻ.
“Hoyun! Khi nào thì anh comeback tiếp?!”
“Cái này thì bạn nên hỏi công ty mới nhanh có câu trả lời được, hihi, phải không?”
“Toi rồi…..chúng ta… nên làm sao…. vào ngày mai đây?”
Mọi người lẩm bẩm với vẻ mặt lo lắng. Tôi đã trả lời câu hỏi này một cách chân thành, rõ ràng nhất nhưng phản ứng vẫn không mấy tốt đẹp. Theo các thành viên, điều quan trọng không phải là những thông tin cá nhân (TMI) nghiêm túc, mà là phản ứng thích hợp và sự cân bằng giữa việc “đẩy” và “kéo”.
Chà, tôi nghĩ về lý thuyết thì tôi biết…
Cảm thấy ngượng ngùng, tôi nhìn đi chỗ khác nhưng Seong Jiwon đột nhiên đứng dậy.
“Đợi một chút.”
Sau đó, cậu ấy túm lấy một nhân viên đi ngang qua trước phòng tập.
“Jihyeon, xin lỗi nhé, nhưng làm ơn giúp Hoyun tỉnh táo lại được không ạ??.”
“Huh, cái gì ạ??”
Đó là Lee Jihyeon, người bị chọn bất ngờ. Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, Jihyeon gãi má một cách khó chịu.
“Vậy, mọi người đang muốn tôi kể về sự kiện ký tặng fan lý tưởng của idol tôi á… Nhưng khó lắm. Tôi đã rời fandom một thời gian rồi… Bây giờ tôi thích 2D hơn…”
“Không sao đâu. Cứ khiến Hoyun bừng tỉnh đi.”
“Ừm… ‘Ồ, thật à?’ thì hơi quá rồi. Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Và thế là, trải nghiệm ký tặng fan của Lee Jihyeon bắt đầu. Bắt đầu từ một sự kiện ký tặng fan từ N năm trước, Jihyeon đột nhiên bắt đầu nói và tăng tốc năm phút sau đó.
“…Không, nghĩ lại thì thật là bực mình!”
“Hả??”
“Cái gì mà khó khăn đến mức cô ta phải đảo mắt như ở chợ cá vậy, cô gái đó? Mọi người có biết cô ta nói gì ở buổi fansign không? Cô ta muốn sống một cuộc sống bình thường. Nếu con điên đó muốn sống như vậy thì đừng có ăn nói thô lỗ như vậy chứ?!”
“…”
Đây là trường hợp khẩn cấp.
Khi mồ hôi lạnh tuôn ra vì nhìn thấy Lee Jihyeon đang nổi cơn, ánh mắt của các thành viên đều tập trung vào tôi.
“…Anh thấy rồi chứ? Cố gắng làm tốt nhé.”
“Vâng…”
*******
Sau khi bất ngờ nhận được một khóa huấn luyện cấp tốc (còn gọi là tẩy não) từ các thành viên, Seo Hoyun bước vào sự kiện ký tặng fan với một chút tự tin. Mọi người đều hét lên khi anh ấy cởi bộ trang phục tối màu thường ngày và khoác lên mình chiếc áo khoác màu xanh lam hợp với concept này.
Tuy nhiên, đối với Seo Hoyun, ngay từ đầu đã là tình huống khẩn cấp.
“Hoyun! Anh có loài động vật yêu thích nào không? Như là thỏ chẳng hạn?”
“Vâng…?”
Chớp mắt trước câu hỏi đột ngột, anh ấy trả lời. Không quan trọng anh ấy thích loại động vật nào, nhưng anh ấy cảm thấy mình nên chọn một con để thích, nên anh ấy che giấu trái tim mình hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện như vậy và trả lời.
“Mình… thích mèo.”
“…Suy nghĩ lại đi. Cảm nhận thật sâu lắng vào.”
“…Một con thỏ?”
“Tất nhiên ha!!”
Tất nhiên?
Thấy người hâm mộ đi qua với vẻ mặt vui vẻ và nắm chặt tay, Seo Hoyun rất bối rối. Và sau đó, anh ấy chợt nghĩ.
Khoan đã, có thể là…
Và rồi, một bài đăng như thế này xuất hiện trên SNS.
[Mọi người ơi, Hoyun thích được gọi là thỏ hơn. Chính thức rồi nhé, đảng thỏ chính thức có danh phận rùi nhóooo!!!.]
[Đảng mèo đâu hết rồi?]
Seo Hoyun trông như một anh chàng đẹp trai lạnh lùng, nhưng…
Fan cứ gọi anh ấy là thỏ, thế là anh ấy bắt đầu trông giống thỏ thật. Giống như việc bạn cứ gọi ai đó là chồng mình, rồi cuối cùng mọi người sẽ nghĩ, “À… đó là chồng của người kia.”
└À… Seo Hoyun là một chú thỏ.
Đó là sự thao túng và bịa đặt.
Anh ấy từng thấy những bình luận như “ chú thỏ Seo Hoyun, thần tượng thiên tài” trước đây, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình, một người có cá tính mạnh mẽ và là một PD máu lạnh, lại bị gọi là thỏ. Bị sốc, Seo Hoyun chào đón fan tiếp theo.
“Em nghe nói anh thích đồ ngọt nhưng đồng thời cũng thích Soruinun…”
“Đúng vậy. Sao em biết?”
Khi anh ấy mở album và ký tên trong lúc trò chuyện, người hâm mộ ngần ngại một lúc rồi mới nói. Đó là chuyện mà Kim Seonghyeon, người đứng trước Seo Hoyun trong hàng, đã kể cho fan.
Trong khi Seo Hoyun chật vật với chiếc băng đô liên tục tuột xuống khi anh ấy cúi đầu ký tên và chân thành trả lời các câu hỏi của fan, thì các thành viên (đặc biệt là Kang Ichae) lại vùng vẫy như cá gặp nước.
[Ichae nhớ em đó… Hết tên, ngành học, nơi ở, rồi những gì chúng em từng nói chuyện hồi đó. Anh ấy nói chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên hơn ㅠ Jeong Dajun cũng vui vẻ nhảy nhót bên cạnh như mọi khi….]
[Mình vừa đưa Kim Seonghyeon giấy đăng ký kết hôn của chúng mình và anh ấy thật sự đã cố gắng ký một cách nắn nót, nhưng phút chốc mình đã ngăn lại ;; Mình có lương tâm mà, phải không?
└Trời ơi, bạn thật sự có kiên nhẫn đấy.
└Tôi đã phải vắt óc suy nghĩ, đắn đo lắm đấy.]
[Jiwon nói anh ấy đang hạnh phúc lắm trong những ngày này…. ㅜ Anh ấy biết ơn ㅠ Hãy hạnh phúc mãi nhé !!đồ đáng iu này ㅜ]
[À, những ngày này cuộc đời thật tốt. Shining Star khó chịu thật vì quá gai góc, nhưng khi nhìn vào tính cách của mấy đứa nhỏ, chúng lại mềm mại và đáng yêu biết bao….]
Trong khi xem đi xem lại những lời khen tới tấp, Kang Ichae mỉm cười và tiễn những người hâm mộ vừa ký xong.
“Chăm sóc bản thân nhé, noona~! Cứ tận hưởng với tâm trạng thật tốt sau khi xem aegyo của Hoyun-hyung!”
“Hahaha! Chị sẽ làm vậy!”
“…”
Seo Hoyun, người đứng kế Kang Ichae, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng thể hiện nhiều aegyo khác nhau mỗi lần, vì Ichae liên tục trêu chọc anh ấy…
Sau Buổi Ký Tặng
Sau khi kết thúc buổi ký tặng với gương mặt rạng rỡ, các thành viên mệt mỏi đều rời đi. Seo Hoyun, người vừa hạnh phúc khi gặp fan nhưng cũng bất ngờ bị thực tế “vả” cho một cái, dán chặt vào góc xe van trên đường về ký túc xá và rửa mặt.
“Làm tốt lắm nha~!”
“Để quà ở đâu nhỉ?”
“Giá mà có thêm một phòng nữa thì tốt nhỉ? Đúng không?”
Với quầng thâm mắt và tinh thần gần như cạn kiệt, chúng tôi trở về ký túc xá và, như thể điều đó là hiển nhiên, mỗi người đều hớp một ngụm nước hồng sâm của Seong Jiwon. Kang Ichae cười như thể không hề mệt mỏi chút nào.
“Em đã rất lo lắng, nhưng cuối cùng mọi thứ ổn cả~.”
“…”
“Cứ mặc kệ đi, Seo Hoyun đang mất hồn rồi.”
“Cảm ơn vì còn biết tớ đang tồn tại…”
Suy Nghĩ Sau Buổi Fansign
Ngoài trạng thái tinh thần của tôi, buổi ký tặng fan dường như đã diễn ra tốt đẹp, nhưng khi nó kết thúc và chúng tôi trở về, các ngón tay của tôi lã chã rụng rời để cử động, và tôi tan chảy vào chiếc ghế sofa, cơ thể nằm dài ra. Seong Jiwon và Jeong Dajun dường như đang cố lẻn vào phòng. Chắc họ không muốn bị cuốn vào làn đạn… nhưng rồi Kang Ichae đột nhiên chặn đường họ.
“Hyung, em đi siêu thị, anh muốn đi cùng không?”
“Mẹ kiếp.”
“Ê, anh không thể đối xử tốt với em ít nhất bằng một nửa so với fan sao?”
“Mày đòi hỏi nhiều quá đấy, đồ đồng lõa.”
“Ái chà, đúng là cái đồ chít tịt mà ~!”
Kang Ichae phun ra những lời nhảm nhí và lôi Seong Jiwon cùng Jeong Dajun đi mua kem. Không cần phải xem thêm nữa vì chúng tôi đã kiểm tra lại sự kiện trên xe trên đường về rồi.
Nhìn phản ứng trên cộng đồng và SNS, có vẻ không tệ. May mắn thay, họ dường như hài lòng tuyệt đối. Tôi giờ đang nằm bệt trên sofa, đắm chìm trong suy nghĩ.
Nhưng dù có nghĩ thế nào đi nữa… tôi vẫn không hiểu.
Họ đã xếp hàng, bỏ tiền mua hàng chục album và khó khăn lắm mới thắng được một suất tham gia buổi ký tặng fan, rồi thậm chí còn mua quà, và vẫn cố gắng chỉ nói những điều tốt đẹp.
Sau tất cả những lời ba hoa đó… liệu có giá trị gì khi thích tôi không?
Còn các thành viên khác thì đang lên và thể hiện tốt gần đây… Tôi lơ đãng sắp xếp lại suy nghĩ, và ánh mắt tôi tự nhiên hướng về chiếc cúp chương trình âm nhạc trong phòng khách.
“…”
Quản lý nói sẽ sớm mang nó đến công ty.
Phản ứng với lời hứa giành hạng nhất của chúng tôi cũng không tệ. Một bài hát hay, lần đầu tiên giành hạng nhất, doanh số nhạc tốt và phản ứng tốt trên các chương trình tạp kỹ.
Mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ, đang rất “thuận buồm xuôi gió” vậy.
Tôi đã có đủ mọi điều kiện.
Ding!
[Con thỏ của chúng ta đang nghĩ gì thế nhỉ? ㅎ.ㅎ
Thỏ hay mèo, chọn một cái đi nàoㄱ]
“……..”
Aizz, cái hệ thống ma mãnh này, có ngày tôi sẽ thật sự đánh nó một trận mất…
Tôi hít một hơi thật sâu và quay sang nhìn Kim Seonghyeon.
“Mà sao bọn nhỏ chưa về nhỉ?”
“À, tớ cũng không biết?”
Kim Seonghyeon lúng túng lảng tránh ánh mắt tôi và lắp bắp. Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, gãi đầu định đi thay đồ.
Tôi cần nhanh chóng đến công ty để bàn bạc chuyện thanh toán với CEO…
“Seo, Seo Hoyun!”
“Euk!”
Kim Seonghyeon, người đang nghịch điện thoại từ xa, đột nhiên lao đến và ném chiếc chăn đang vắt trên ghế sofa vào tôi, sau đó cuộn tôi lại như một cuộn kimbap. Đó là chiếc chăn mùa đông nặng trịch mà tôi đã bỏ ra để giặt.
“??”
“Cậu mệt không? Muốn làm kimbap không? Ấm áp và dễ chịu lắm đó!”
“Cái gì…”
Sao tự nhiên cái người này lại hành động kỳ quặc thế này? Cậu ấy thậm chí còn che mặt tôi lại khiến tôi không nhìn thấy gì. Kim Seonghyeon lớn tiếng, chặn tay tôi lại để tôi không thể gỡ chiếc chăn ra.
“Lạnh quá đi mất!!”
“Mùa hè mà, đồ điên.”
“Buông ra.”
“Trước khi tớ chửi thề đấy.”
Cảm nhận được giọng điệu đáng sợ của tôi, Kim Seonghyeon giật mình. Thông thường (dù ban đầu cậu ấy sẽ không làm vậy), cậu ấy sẽ xin lỗi và dừng lại ngay, nhưng lần này cậu ấy vừa bối rối vừa cố chấp.
Ngay cả khi không nhìn thấy, tôi vẫn cảm nhận được sự hoang mang của Kim Seonghyeon. Chớp lấy khoảnh khắc cậu ấy nới lỏng tay một chút, tôi giật phăng chiếc chăn ra và lườm một cái.
“Kim Seonghyeon. Chắc chắn có lý do gì đó mà cậu đột nhiên nhắc đến kimbap…?”
“…”
Khi tôi nheo mắt và gây áp lực, Kim Seonghyeon, người không hề có chút năng khiếu diễn xuất nào, chỉ đảo mắt với vẻ mặt bối rối.
Thằng ranh này chắc chắn đã làm gì đó.
“Cậu đã làm gì sai rồi.”
“Không… tớ không có làm.”
“Cậu không làm là sao? cậu đang cư xử như một chú cún con có tội vậy hả?”
“Khai nhanh sẽ có khoan hồng. Nói đi.”
“Không có gì đâu? Nhưng… ”
“…Nhưng cái gì, nhưng làm sao?”
Tôi định nghiêm túc hỏi cậu ấy phải chăng đã ăn gì thì đột nhiên, tôi nhìn thấy điện thoại của cậu ấy ở phía bên kia phòng.
Chiếc điện thoại đặt trên giá livestream trông thật đáng ngờ.
“…?”
“Sao cái đó lại ở đó và…”
“Kimbap thì liên quan gì đến…”
Bang!
Đúng lúc đó, cửa trước mở ra, và một quả pháo giấy nổ tung.
“Oa~!! Chúc mừng anh em về hạng nhất~! Mấy đứa đã hoàn thành xuất sắc các hoạt động quảng bá bài hát ‘Ocean Train’… Ơ…”
“…!!”
Jeong Dajun bước vào với nụ cười rạng rỡ và một chiếc bánh kem khổng lồ. Trông giống như một chiếc bánh mừng chiến thắng hạng nhất vì có số “1” trên đó.
Kim Seonghyeon và tôi đang đứng cứng đờ một cách ngượng nghịu quanh chiếc ghế sofa. Tư thế của chúng tôi đang trông đáng ngờ trong mắt bất kỳ ai.
Không khí lạnh lẽo, hành vi kỳ lạ của chúng tôi, mái tóc rối bù và mồ hôi trên trán tôi. Tất cả đều cho thấy có chuyện gì đó đã xảy ra.
“… Kimbap?”
Jeong Dajun lẩm bẩm ngây người, rồi mắt cậu ấy trợn tròn.
“Hai anh… cãi nhau vì kimbap sao?!”
“Chào mừng~, chúc mừng… Hả.”
Seong Jiwon và Kang Ichae, những người vào phòng sau, cũng ngừng nói và im bặt. Đội những chiếc mũ chóp ngộ nghĩnh và đeo kính kỳ cục, các thành viên khác đã xông vào với pháo giấy đều đứng sững lại, rõ ràng là đã hiểu lầm điều gì đó.
“Mấy anh cãi nhau vì đồ ăn à?”
Tại sao tự dưng nói như vậy chứ?
“Không cãi nhau… Không, dù sao đi nữa.”
Nhưng tại sao lại là tôi chứ… Tôi là mục tiêu của buổi tiệc bất ngờ mà? Sao lại là tôi, người dường như chẳng có tí năng khiếu gì về mảng miếng.
Không, không, gạt tất cả những điều đó sang một bên.
Đầu tôi đau nhức, nên tôi dùng tay đỡ trán.
“Có được ghi lại không?”
Nếu được ghi lại, ít nhất vẫn có cơ hội cứu vãn tình hình. Họ có thể chỉnh sửa bằng cách nào đó… Nhưng tất cả các thành viên đều lảng tránh ánh mắt tôi.
“…Ưm…”
“V-Live…”
“…Truyền hình trực tiếp?”
Tất cả mọi người đều gật đầu ủ rũ.
Với tôi là mục tiêu ư?
Tôi toi rồi…
Người quản lý vào sau, không hiểu rõ tình hình, bước vào phòng với vẻ mặt vui vẻ và bắn pháo giấy chúc mừng.
“Bất ngờ chưaa~!”
“…”
Pop! Những mảnh kim tuyến bay lượn và dính một cách hài hước trên đầu các thành viên.
Một sự im lặng lạnh lẽo bao trùm căn phòng.
- “[1] “싱가캐” là tiếng lóng trên mạng, viết tắt của “심장이 가쁘다”, có nghĩa là “tim đập thình thịch” hoặc “tim đập nhanh”.
- “[2] Me too… ^ㅂ^” là một biểu cảm thể hiện sự đồng cảm của người viết, kiểu như “Tôi cũng vậy… ^ㅂ^” (mặt cười kiểu Hàn Quốc).