PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 58
“Hii.”
“Vâng, chào anh.”
Min Jiheon và tôi va vào nhau bên ngoài nhà hàng, khi các thành viên khác đều lên xe tôi lẳng lặng rời khỏi đoàn để hít thở không khí trong lành. Tôi nghĩ Min Jiheon có lẽ đang hút thuốc, nhưng anh ấy không hút.
Chúng tôi chào nhau một cách gượng gạo và bắt đầu nghịch điện thoại khi tôi cảm thấy một bầu không khí sượng giữa hai chúng tôi. Khi tôi liếc mắt sang một bên, tôi thấy Min Jiheon đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Như thể anh ấy đang nhìn một sinh vật kỳ lạ nào đó.
…Sao anh chàng này lại như thế nhỉ?
Ngay cả khi có tin đồn lan truyền trong đội ngũ nhân viên rằng tôi không thân thiện lắm trước mặt các tiền bối, điều đó cũng chẳng hề làm anh ấy run sợ. Tôi cảm thấy như anh ấy sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi nếu tôi không nói gì, vì vậy tôi đã chủ động lên tiếng.
“Anh có điều gì muốn nói không?”
“Không… Tôi chỉ tò mò thôi.”
“Về điều gì?”
“Ừm….”
“….”
“Thật độc đáo và thú vị.”
Min Jiheon chỉ đơn giản nhún vai. Sau đó, anh ấy tự giới thiệu trước.
“Tôi là Min Jiheon. Lúc nãy tôi không thể giới thiệu bản thân một cách đàng hoàng.”
“Vâng, tôi là Seo Hoyun. Rất vui được gặp anh, tiền bối.”
“Vậy thì… tôi nghĩ lần gặp ngẫu nhiên này cũng được xem là định mệnh đấy nhỉ. Nếu được làm bạn của cậu chắc sẽ vui lắm nhỉ? vì cậu là một người thú vị lắm mà. Hihihi”
“….”
Vậy thì, vấn đề ở đây là gì?
Tôi nhìn Min Jiheon với vẻ hơi khó chịu.
Min Jiheon là một diễn viên đã gia nhập hàng ngũ sao Hallyu sau khi nổi tiếng với vai chính phụ trong một bộ phim truyền hình, rồi sau đó lấn sân sang tiếp lĩnh vực sân khấu. Anh ấy đã là một tiền bối có tiếng, tồn tại ngay cả trước khi tôi bị xuyên không vào trò chơi này, nhưng thật đáng tiếc là, tôi chưa bao giờ gặp anh ấy khi tôi còn làm PD. Nếu tôi biết anh ấy trước đây có lẽ tôi sẽ có một số thông tin về anh ấy, nhưng Min Jiheon là một diễn viên bí ẩn hiếm khi xuất hiện trên các chương trình tạp kỹ hoặc trả lời phỏng vấn.
Anh ấy cũng chỉ thỉnh thoảng tổ chức fan meeting, và hầu như không có thông tin nào về anh ấy được công chúng biết đến.
Tôi nghĩ tôi biết tại sao họ gọi anh ấy là một bí ẩn.
Đó là bởi vì nếu mọi người biết anh ấy ngốc nghếch như thế này chắc có lẽ, hình tượng bí ẩn của anh ấy sẽ bị phá vỡ…
Tôi luôn chuẩn bị tinh thần để đối mặt với những lựa chọn xuất hiện như thể chúng đang chờ đợi tôi gặp gỡ những người mới.
Nhưng lạ lùng thay, anh ấy vẫn im lặng.
Hmm…?
Điều đó không đúng. Khi tôi cau mày, Min Jiheon quay đầu và nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Vậy… cậu là một idol phải không? Bạn cùng nhóm với Jeong Dajun… Tôi nhớ đã nhìn thấy các cậu ấy trên TV.”
“Vâng. Chúng tôi ra mắt chưa được bao lâu.”
“Thật vậy sao? Tôi không nghĩ cậu còn nhiều thời gian…”
Cái gì?
“….”
Có lẽ nào anh ấy …..đang tỏ…. vẻ khinh thường?
Chế độ mỏ hỗn chuẩn bị được kích hoạt.
Tôi không thể không cười khẩy. Ngay khi tôi định hỏi anh ấy có ý gì, Kim Seongcheol, quản lý của Min Jiheon, cất thanh kêu.
“Này! Min Jiheon, cậu đi đâu vậy?”
“Em no rồi định đi hóng tí gió.”
“No rồi hả? Giờ tôi nên ngừng gọi thêm đồ ăn chứ?”
“Không! Em nghĩ em có thể ăn thêm khoảng năm suất nữa.”
“Min Jiheon, đồ heo này…”
* Cốc
“Ahh, em cũng là người mà, em cũng biết đau.”
Min Jiheon bĩu môi và lẩm bẩm với vẻ mặt hờn dỗi. Tuy nhiên, Kim Seongcheol, người dường như đã quen với điều này, không để ý mà chào tôi trước khi vội vàng kéo Min Jiheon đi.
“Này, đi nhanh thôi.”
“Ừm.”
Chà, tốt hơn là nên thoát khỏi anh chàng bí ẩn này nhanh chóng.
“Ôi, Seo Hoyun, tôi có thể mượn điện thoại của cậu một lát được không?”
Khi bị quản lý kéo đi, Min Jiheon đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi. Bên cạnh anh ấy, Kim Seongcheol nhìn anh ấy với vẻ mặt hỏi, ‘Sao tự nhiên anh ấy lại làm thế này khi trước đây chưa bao giờ làm?’.
“À, vâng…. Đây.”
Khi tôi ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Min Jiheon, anh ấy bấm số điện thoại của mình cho tôi.
“Đây là số của tôi, vậy nên… lát nữa, à không, sau này khi cậu trở về Seoul, hãy gọi cho tôi nhé.”
“…. Cái gì? Cái gì cơ?”
“Hả?”
“Jiheon, cậu bị ốm à? Hay ăn phải cái gì bậy bạ rồi ? Sao tự nhiên cậu lại làm thế này?”
“À~ Seongcheol-hyung, em cũng có chút kỹ năng giao tiếp mà.”
“Cậu uống nhiều quá à? Chúng ta có nên đi bệnh viện không?”
Kim Seongcheol, người quản lý, bối rối đến mức túm lấy vai Min Jiheon và lắc. Min Jiheon lè lưỡi và cằn nhằn rằng đừng coi thường trình độ giao tiếp của bản thân trước khi trả lại điện thoại cho tôi.
“Dù sao thì, l hãy gọi cho tôi nhé.”
“À, vâng.”
“Seo Hoyun, xin lỗi! Chúng tôi đi trước đây!”
Cuối cùng, Min Jiheon cũng bị Kim Seongcheol kéo đi. Nhìn bóng dáng ngây thơ đó, tôi lặng lẽ nhìn số điện thoại được ghi trên điện thoại của mình.
“Không hiểu sao… cảm thấy… bất an?”
Không cần phải phân tích gì dài dòng. Min Jiheon thật rất đáng lo ngại. Có một tín hiệu cảnh báo lớn thôi thúc tôi không nên dính líu đến người này.
Tôi không chỉ thêm tên Min Jiheon vào danh sách đen mà còn cẩn thận lưu số lại nhằm trường hợp quên rồi tôi gọi cho Kim Jaeyeon.
– “Alo?”
“Kim Jaeyeon, cậu có rảnh không?”
“Làm ơn kiểm tra giúp tôi việc này được không? “
“Ồ! Seo Hoyun, The Dawn! Lâu rồi không gặp!”
“Chào đạo diễn Jeong.”
Khi tôi chào đạo diễn Jeong, người mà tôi chưa gặp lại kể từ buổi quay Second Chance, anh ấy nở nụ cười thân thiện và vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Tôi thực sự rất thích xem màn xuất hiện của cậu trong chương trình giải trí Over-Immersed Captain. Nó rất vui.”
“À, cảm ơn anh.”
“Con gái tôi là fan của Kim Seonghyeon, nhưng nó nói Seo Hoyun mới là người nó yêu thích… Nếu lần này quay MV không đẹp, tôi cảm thấy như mình sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất…”
“Haha…Tôi hiểu rồi. Chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức ạ”
Đạo diễn Jeong chào đón chúng tôi nồng nhiệt.
Chúng tôi trao đổi thêm vài lời trước khi nhìn quanh những con sóng màu xanh ngọc phản chiếu ánh nắng mặt trời.
MV này chủ yếu sẽ được quay ở bãi biển, và chúng tôi đã có thể nghe thấy bài hát đang phát.
“Bài hát hay đấy. Lại là Lim Hyeonsu phải không?”
“Vâng, lần này chúng tôi lại nhờ cô ấy.”
“May mắn thật! Lim Hyeonsu, với cách làm việc chỉ theo đúng nguyên tắc của cô ấy, nổi tiếng là không sáng tác bài hát dù có van xin đến mấy. Làm thế nào mà các bạn có thể ưu tiên nhận được các bài hát của cô ấy vậy?”
Chỉ cần đe dọa cô ta thôi.
“Chúng tôi may mắn thôi.”
Đạo diễn Jeong cười và quay ánh mắt về phía bãi biển.
“Chà, thời tiết hôm nay đẹp thật. Hoàn hảo cho một concept tươi mới, phải không?”
“Quả thật.”
“Lát nữa các cậu sẽ xuống nước quay nữa nhé.”
“Vâng—Cái gì?”
“Tôi muốn về nhà, thưa đạo diễn.”
Tôi hỏi lại, nhưng đạo diễn Jeong chỉ ngân nga và bỏ đi. Mặc dù tôi muốn phớt lờ và giả vờ rằng mình nghe nhầm, Jeong Dajun nhẹ nhàng xoa cánh tay tôi.
“Nước vẫn còn lạnh lắm đó…”
“Trên thì nắng chang đầu, dưới thì nước biển lạnh đến từng chân tóc, đúng là quá hoàn hảo để bị cảm luôn…”
“…Chúng ta có mang theo máy sấy tóc không?”
“Cứ sấy khô dưới ánh nắng mặt trời đi, duh.”
Seong Jiwon thản nhiên trả lời khi cậu ấy đi ngang qua tôi
“…Đôi khi, có vẻ như anh ấy là người đáng sợ nhất trong số chúng ta.”
“Ừ, Hyung đồng ý.”
“Seonghyeon-hyung, bánh sandwich ngon không?”
“Ngon như cơm mẹ nấu.”
Jeong Dajun ngồi xuống cạnh Kim Seonghyeon, người đang nhấm nháp một chiếc bánh sandwich trông rất ngon. Cậu ấy chống rồi nói.
“Vẫn cảm thấy như một giấc mơ nếu em có được chữ ký của anh ấy ngày hôm qua.”
“Ai, Min Jiheon-sunbae?”
Min Jiheon?
Mặc dù tôi không muốn nghe, tai tôi vẫn tự động vểnh lên. Má Jeong Dajun đỏ ửng.
Sau khi sống ở ký túc xá, tôi nhận ra rằng Jeong Dajun là một người cuồng phim truyền hình… một otaku phim truyền hình, nói đúng hơn. Đó là lý do tại sao thằng bé ấy đặc biệt khen ngợi những diễn viên diễn xuất tốt.
“Anh ấy giỏi đến vậy sao?”
“Tất nhiên rồi. Anh ấy là một diễn viên giỏi mà!”
“Thật sao?”
Những người khác thờ ơ trả lời hiểu rồi” và cố gắng chuyển sang chuyện khác, không tỏ ra hứng thú. Nhưng Jeong Dajun càng trở nên phấn khích hơn, nói liên tục không ngừng.
“Em đã xem rất nhiều phim truyền hình và biết nhiều diễn viên nổi tiếng, nhưng Min Jiheon-sunbae thì khác… Không có cách nào khác để mô tả diễn xuất của anh ấy ngoài 2 từ” Hoàn mỹ”!”
“Ồ, hiểu rồi…”
“Lẽ ra hyung nên xem anh ấy khi anh ấy diễn kịch…! Bây giờ anh ấy nổi tiếng, nhưng ngày trước anh ấy xuất hiện trong nhiều vai diễn thử nghiệm. Ví dụ, đóng vai một nhà khoa học điên yêu một con ếch…!!”
“…hiểu rồi.”
Anh ta cũng làm vậy sao?
Mặc dù chúng tôi bắt đầu thấy chán, Jeong Dajun vẫn tiếp tục liệt kê những thành tích đáng kinh ngạc của Min Jiheon. Tôi muốn bịt tai lại, nhưng Seong Jiwon đột nhiên lên tiếng.
“Hoyun, hôm qua cậu có nói chuyện với tiền bối đó sao?”
“Ừ.”
Tôi cau mày, và Jeong Dajun đột nhiên nghiêng người lại gần.
“Sao cơ ?! Tại sao anh lại không kể chuyện đó với em?!”
“…Thì, hyung cũng chỉ chào anh ấy thôi.”
“Ahhh… có lẽ nào!”
Cái gì vậy?
Jeong Dajun đột nhiên đứng dậy.
“Anh, anh cũng là fan của bộ phim Please Serve the Cider mà Min Jiheon-sunbae xuất hiện sao…?!”
“Ngồi xuống đi. Bắt đầu nhảm rồi đó”
Tôi thật ngu ngốc khi chú ý đến Jeong Dajun khi tôi nghĩ cậu ấy đã nhận ra điều gì đó.
Jeong Dajun rên rỉ, nói rằng “Min Jiheon là đỉnh cao không thể tranh cãi của các diễn viên Hàn Quốc và là một vị thần với kỹ năng diễn xuất vượt mọi thể loại từ lãng mạn đến kinh dị.”
Tôi nhét một chiếc bánh sandwich vào miệng cậu ấy để nó im lặng.
Nhưng Min Jiheon thật kỳ lạ.
Trực giác của tôi mách bảo rằng có điều gì đó đáng ngờ về anh ta. Tốt nhất là nên tránh xa anh ta càng nhiều càng tốt.
Mượn lời Jeong Dajun, Min Jiheon thực sự khác biệt.
Anh ta không giống những tên người nổi tiếng khác.
Tôi không thể xác định được, nhưng nhìn anh ta tôi cứ cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ. Sau khi nói chuyện điện thoại với Kim Jaeyeon đêm qua, anh ấy đã dành cả đêm để điều tra, và tôi nhận được cuộc gọi từ anh ấy vào lúc bình minh.
Tuy nhiên, khi tôi nhớ lại cuộc trò chuyện của chúng tôi, thực sự không có gì đáng nói.
– “Không có gì cả… Không phải quá khứ bí ẩn, mà thực sự không có gì cả.”
“Quái lạ thật.”
Tôi nhấp một ngụm nước điện giải.
Không đời nào một người không có quá khứ đen tối lại tồn tại. Không đời nào một người như vậy lại tồn tại trên thế giới này…
“Tôi vừa nói điều gì ngu ngốc à?”
…Có thể lắm chứ.
Tôi quay đầu tránh xa Jeong Dajun, người luôn trông ngây thơ.
Dù sao thì, điều đó không quan trọng… Bây giờ, đã đến lúc bắt đầu chiến lược của tôi.
“Ichae, hai đứa trông rất hợp nhau!”
“Thật sao?”
Kang Ichae đang tạo kiểu tóc với rất nhiều pomade. Hai chuyên gia tạo kiểu tóc đang thì thầm bên thằng bé.
“Tôi muốn làm cho Ichae trông có vẻ nghịch ngợm một chút.”
“Làm thế nào?”
“Khi thuốc nhuộm trên tóc Ichae phai dần, có một vẻ đẹp của mùa hè đó, như một bông hoa dại đang nở rộ…”
“À haha, em á.. em trông giống như một bông hoa dại á?”
Kang Ichae nhắm mắt và khẽ cười. Chuyên gia trang điểm gọi tôi.
“Hoyun, lại đây!”
“À, vâng.”
“Vì cậu luôn có vẻ ngoài mạnh mẽ và gợi cảm, lần này thử thay đổi concept xem sao? Thế nào về concept mối tình đầu quốc dân, vì đang là mùa hè?”
“Khoan đã! Là ý gì vậy!”
“Gợi cảm hay ngây thơ? cậu chọn đi?!”
Chuyên gia tạo kiểu tóc và nhà tạo mẫu quần áo tham gia vào cuộc tranh luận sôi nổi về phong cách của tôi, trong khi mặt trời đang gay gắt, và những con sóng lăn tăn một cách sảng khoái. Tôi cứ suy nghĩ khi nhìn các thành viên đang chơi đùa và cãi cọ.
Tôi chỉ cần thu phục thêm ba người họ nữa, và khi tôi trở thành một ngôi sao hạng A, nhiệm vụ sẽ hoàn thành.
Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch của tôi. Ngay cả khi một biến số như Min Jiheon xuất hiện, kết quả nhất định cũng không được thay đổi
Tôi sẽ thoát khỏi trò chơi này, về nhà và trở lại cuộc sống của mình.
Nhất định phải là như vậy.
“—Đây? Thấy thế nào? Đẹp mà đúng không?”
…Nhưng tôi cũng có những thứ cần kiểm tra.
“Hoyun!”
“Vâng?”
“Sao cậu lại thế này, cứ lơ đãng và không phản ứng gì cả?”
Tôi cười gượng gạo, cảm thấy có chút bối rối.
“À, tôi xin lỗi.”
“…”
“…”
Một khoảnh khắc im lặng. Các nhà tạo mẫu liếc nhìn xung quanh và lẩm bẩm.
“Hoyun, cậu làm gì trước khi trở thành idol vậy? Tôi thực sự rất tò mò.”
“Tại sao cậu lại gia nhập Daepaseong… Ý tôi là, cậu chắc hẳn đã nhận được nhiều lời đề nghị.”
“Cái gì?”
Rồi tất cả nhanh chóng tụ tập quanh tôi, xôn xao với những ý kiến.
“Chúng ta phải chọn cả ngây thơ và gợi cảm!”
“Tôi đồng ý. Thật đáng tiếc khi phải từ bỏ cả hai với khuôn mặt đó. Thay vì mái bằng, hãy tạo kiểu hơi ướt với sáp.”
Họ nói vội vàng và hoàn thành việc tạo kiểu cho tôi. Tôi liếc nhìn vào gương, và thấy ổn.
Tôi cảm ơn các nhà tạo mẫu và nhập hội với các thành viên. Ngay sau đó, buổi quay MV bắt đầu.
“Ồ! Tốt lắm, cứ giữ vững tinh thần sống động đó!”
Đạo diễn Jeong liên tục đưa ra những mệnh lệnh kỳ lạ, và giữa lúc đó, tôi không ngừng đằm chìm vào suy nghĩ của mình. Sau vài lần quay lại một cảnh tôi chỉ đi bộ trên bãi biển với những con sóng nhẹ chạm vào mắt cá chân, cuối cùng chúng tôi cũng nhận được cái gật đầu.
“Đến giờ nghỉ giải lao!”
“Cảm ơn mọi người đã vất vả ạ.”
“Hoyun, hôm nay cậu thực sự ăn ảnh đó. Thực sự không đùa được đâu~”
Không khí hay không, không cần phải cứ mãi mắc kẹt trong suy nghĩ một mình. Không cần phải làm mọi thứ phức tạp.
Tôi nhìn xung quanh.
Được rồi, hãy nói chuyện nghiêm túc. Mọi người đều đang quay cảnh riêng… và người duy nhất tách biệt với những người khác là Kang Ichae.
“Nó đang làm gì vậy?”
Ding!
[…Đang xây lâu đài cát ư?]
Chà, trông vui và đẹp đấy…
Tôi đi đến chỗ Kang Ichae, người đang vui vẻ xây lâu đài cát một mình, và vỗ vai thằng bé.
“Này, cậu bé tiểu học.”
“Ặc, hyung làm em giật mình.”
Tôi cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Kang Ichae vì bộ trang phục và hỏi nó với vẻ mặt nghiêm túc.
“Cậu có đang gặp rắc rối gì không?”
“Hyung đang nói gì vậy?”
“Nếu có điều gì làm cậu bận tâm, hãy nói cho hyung biết. Hyung sẽ cho cậu lời khuyên như một người anh trai.”
Ding!
[Cậu đang làm gì vậy?]
Tôi đã giải quyết vấn đề với Kim Seonghyeon theo cách tương tự, vậy tại sao tôi không thể làm điều tương tự với Kang Ichae? Thằng bé có thể sẽ nói ra tất cả những lo lắng của mình. Phải nối thì tôi mới biết đường mà giúp chứ.
Ding!
[…Tôi nghĩ tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng không phải như thế đâu!]
Xú, không bao giờ biết được. Thử đi mới biết cảm xúc của tôi.
Kang Ichae liếc nhìn tôi từ đầu đến chân với ánh mắt dò hỏi.
“…Có chuyện gì vậy hyung?”
“À, không có gì. Cứ nói đại đi.”
“Hmm…”
Kang Ichae phủi tay dính cát và nhếch mép cười. Rồi hạ giọng và nói,
“Hoyun hyung, thật ra, em có một nỗi lo. Em không ngủ ngon được mấy ngày nay vì chuyện này.”
Ồ!
“Chuyện gì vậy?”
“Anh sẽ nghe em kể chứ?”
“Đương nhiên, cứ nói đi.”
Tôi nở một nụ cười đáng tin cậy, còn được gọi là “nụ cười ma thuật xua tan mọi rắc rối”. Ngay cả những người chửi rủa tôi sau lưng là kẻ hai mặt hay PD độc ác cũng sẽ bị hóa giải khi nhìn thấy nụ cười này. Họ sẽ nói ra tất cả những suy nghĩ bên trong và giúp tôi có được danh tiếng là một thiên tài phỏng vấn. Tôi âm thầm chúc mừng bản thân.
Ding!
[Thực sự… có thể sao?]
Ngay cả hệ thống cũng bị bất ngờ.
Tuy nhiên, đối phương là Kang Ichae.
“Em muốn diễn cảnh dễ thương cho thật tốt nhưng không biết phải làm thế nào cả.”
“……”
“Em muốn làm điều đó vì người hâm mộ của em. Em đã nghĩ về cách làm thế nào để diễn tốt như Hoyun hyung… À! Anh ơi!”
*trời đậu…….
Tức giận, tôi quẹt vào lâu đài cát, phá hủy nó, và bước đi với những bước dài. Tôi có thể nghe thấy Kang Ichae cố tình tạo ra những âm thanh khóc giả từ phía sau, nhưng tôi phớt lờ nó. Đúng như dự đoán, Kang Ichae sớm đuổi kịp và đứng bên cạnh tôi, bồn chồn.
“Có chuyện gì vậy hyung? Em thấy có gì đó không ổn từ hôm qua.”
“Không, không có gì.”
“Chúng ta đã đi đến tận đảo Jeju rồi. Hãy vui lên đi nào, hyung!!”
Tôi đánh vào đầu thằng bé một cái, nó im lặng. Khi tôi định bước vào một tòa nhà có quán cà phê ở tầng một, tôi nghe thấy tiếng nói từ bên trong.
“Sự thật là The Dawn không thực sự là một nhóm nên nổi tiếng đến mức này đâu?”
“À, tôi đồng ý.”
Đó là lời đàm tiếu của nhân viên.