PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 55
[Tiêu đề: (Xem trước) “Người bạn tâm giao” – Cuộc Điện Thoại Dở Khóc Dở Cười Của Joo Woosung và Seo Hoyun?????
Joo Woosung- “Thực hiện nhiệm vụ gọi điện thoại cho bạn bè mà nhớ đến các thành viên???” (Con ngươi giãn to)
Woosung, người không có bạn bè nào ngoài các thành viên trong nhóm… cuối cùng cũng quyết định gọi điện!
Joo Woosung: “Chắc là cậu ấy không nghe máy đâu…”
???: (chuông reo) “Vâng, Seo Hoyun xin nghe.”
Đó là Seo Hoyun của The Dawn!!
Từ khóa là: “rất đẹp trai.”
Joo Woosung: “Ừ ừ. Này, anh nói nghe, anh không muốn nghe mấy câu từ kính ngữ như vậy với anh đâu… Với lại anh cũng không muốn nghe chuyện cậu khen anh đẹp trai đâu…”
Phiền phức từ tận hai giờ sáng!
Seo Hoyun: “ Anh không nên nhờ người khác đánh giá vẻ ngoài của mình đâu. Hãy tỉnh táo lại đi
Joo Woosung: “???”
Một câu trả lời bất ngờ đến từ vị trí khách mời!
Seo Hoyun: “Ôi… Xin lỗi cơ miệng em hơi giãn…ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ”
(1 phút sau)
Seo Hoyun: “Daejeon, Daegu, Busan, Incheon, Gwangju, Ulsan.”
Tổ sản xuất: “…????”
(Seo Hoyun là ai vậy? Sao cái gì cũng biết vậy)
Tổ sản xuất: “Món ăn yêu thích của Joo Woosung là gì?”
(Các đoạn clip chương trình tạp kỹ cũ, nơi Woosung là fan của cơm rang kim chi hiện lên.)
Joo Woosung: “Tôi thích cơm rang kim chi lắm luôn á♡”
Joo Woosung: (tự mãn) “Đương nhiên là cậu ấy đoán đúng rồi? Ahaha”
Seo Hoyun: (im lặng)
Joo Woosung: “…?”
(Seo Hoyun ngập ngừng…)
Seo Hoyun: “Cái đó… em có thực sự cần biết không?”
Joo Woosung: “??!”
Sai rồi!!!
Seo Hoyun: “…Nếu anh không có gì để nói thì em cúp máy nhé?”
Joo Woosung: “Ừ, hãy cùng kết thúc cuộc gọi cũng như kết thúc mối quan hệ này luôn đi.”
(Ôi phũ như người yêu cũ của bạn vậy!)
Joo Woosung: “Gọi cho cái thằng (beep) Seo Hoyun, (beep) này là lỗi của tôi…”
(Lời chửi rủa của Joo Woosung đã được kiểm duyệt)
(Chương trình của chúng tôi phải tuân thủ các tiêu chuẩn kiểm duyệt phát sóng. ^^)
Joo Woosung: “Seo Hoyun là ai? Ai bảo gọi cho cậu ta vậy hả??”
(Joo Woosung… Chúng tôi hy vọng hai bạn sớm làm lành.)
└ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋCười muốn rớt hàm… chết thiệt chớ… ㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ (4911 lượt thích)
└└Joo Woosung: “Đương nhiên là cậu ấy đoán đúng rồi? Ahaha” nhưng thật ra là trớt quớt ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
Seo Hoyun: (ngơ ngác)
Phản ứng của netizen trong có vẻ thích thú nhỉ!
└└ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋÁ đáng yêu quá Hoyun ơiㅠㅠㅠㅠㅠ
└└Chắc họ thân nhau lắmㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋThật may vì Joo Woosung cũng có một người bạn tâm giao như thế
└Sao Seo Hoyun trả lời đúng hết mấy câu đố vậy? Có kịch bản trước không vậy?
└└Phản ứng như truyền hình thực tế ấy nhỉ? Sao mà đỡ được
└└Nếu là thật thì đỉnh thật sự. Mà biết cả ngày debut dựa trên tiêu chuẩn chương trình âm nhạc đó thì đúng là fan cứng của Joo Woosung rồi
└└Chẳng phải tiền bối K-pop sao….
└Nhưng sao là fan mà không biết cơm rang kim chi? ㅋㅋㅋㅋㅋĐến mẹ tôi xem hết mấy show của Joo Woosung còn biết ổng thích cơm rang kim chi màㅋㅋㅋㅋㅋ
└Seo Hoyun, hóa ra là người đáng sợ đấy….
└└Từ lúc bị chỉ ra trong Shining Star đến giờ… đáng ngờ thật…
└└Không hiểu ngữ cảnh à? Tôi nói thế bao giờ?
└└(Bình luận này đã bị báo cáo)]
Đúng như dự đoán, phản hồi khá tốt. Joo Woosung hoạt động trong ngành nhiều năm rồi, độ nổi tiếng với công chúng cũng cao, nên như này là ổn.
Nhưng mà….
[Cái gì… Sao Seo Hoyun lại đi show một mình? Họ không biết là thời gian đầu làm idol phải hoạt động nhóm chăm chỉ sao? Công ty không quản lý gì à?]
[Chắc Seo Hoyun đang cố tạo dựng tên tuổi giữa đám idol K-pop thôi. Tôi thấy cả triệu người như thế rồi]
[Ngán ngẩm cái kiểu fan bám víu Joo Woosung quá đi ㅠ Bớt nịnh hót lại đi~ (biểu tượng mặt nôn)]
Sao nội dung mấy cái bình luận của anti lại giống y chang những gì mình nghĩ thế nhỉ?
Tôi khựng lại một chút khi lướt qua những bình luận ác ý. Bị chửi rủa thế này cũng quen rồi, dù sao nó cũng là một phần công việc hàng ngày của PD mà.
Lịch trình cá nhân….
Nếu các thành viên khác cũng do dự vì lịch trình cá nhân thì hơi có vấn đề đấy.
Tinh thần đồng đội không được bị ảnh hưởng.
Tôi tươi cười đáp lời Kang Ichae một cách dứt khoát.
“Đúng vậy. Phản hồi cho đoạn nhá hàng thế này là khá tốt rồi.”
“Hôm nay em phải tập trung làm nhạc… Hôm nay anh quay show với Joo Woosung à?”
“Ừ. Còn mấy đứa kia thì sao?”
“Dajun đang luyện tập với Jiwon hyung.”
Kang Ichae liệt kê lịch trình của các thành viên. Lúc đó tôi không thể đoán được phản ứng của những thành viên còn lại. Vừa gật đầu, Kang Ichae vừa cười toe toét chỉ cho tôi xem cái gì đó.
“Anh xem này.”
“Cái gì vậy?”
“Ảnh của Seonghyeon hyung.”
Kang Ichae đưa cho tôi xem bức ảnh Kim Seonghyeon mặc đồng phục cảnh sát.
[Đại sứ Thiện chí Phòng chống Bạo lực Học đường, Kim Seonghyeon]
Vì vụ việc trước đây, cậu ấy trở thành một biểu tượng quan trọng trong việc xóa bỏ bạo lực học đường. Kim Seonghyeon hết lần này đến lần khác từ chối với vẻ mặt khó xử, nhưng sau một hồi Seong Jiwon thuyết phục rằng cậu ấy có thể tạo nên ảnh hưởng tích cực đến nhiều người, cuối cùng cậu ấy đã đồng ý.
“Chắc em phải đăng cái này lên group chat thôi.”
– Kang Ichae: (ảnh)
– Kang Ichae: (ảnh)
– Kang Ichae: Kyaa! Bá cháy bọ chét chó lun, hyung!
– Jeong Dajun: Đây có phải là “Thánh Seonghyeon” chói lóa của kem khumm?
– Kang Ichae: Hả? Đây là… “tôi” á?
– Kim Seonghyeon: ………………..
– Kim Seonghyeon: Thôi đi.
– Seong Jiwon: Cố lên!
Khẽ thở dài khi nhìn vào những tin nhắn nhóm cứ liên tục đổ về không ngừng.
Mình phải tiếp tục nỗ lực như hiện tại.
Tất cả các thành viên của The Dawn đều rất tốt bụng.
So với Today, những kẻ thất bại thảm hại, giờ đang bị cảnh sát điều tra và chuẩn bị nhập ngũ…thì ai cũng như tiên trên trời vậy, ăn đứt mấy khứa già mồm kia.
Dù sao thì tình cảm giữa các thành viên cũng rất bền chặt, có lẽ vì tất cả đều biết rõ quãng thời gian khó khăn đã cùng nhau trải qua.
“…”
Nếu một mai có bị tan rã thì cũng phải từ bên trong chứ không phải từ bên ngoài. Vậy, rắc rối nội bộ nào có thể gây ra chuyện đó?
Có lẽ nào là khả năng đó,
Phân chia lợi nhuận cá nhân.
Thật lòng mà nói, đây là một vấn đề quan trọng và hết sức nhạy cảm.
Chỉ có hợp đồng của tôi là được gia hạn với những điều khoản có lợi. Các thành viên có lẽ không hề hay biết chuyện này.
Nếu họ phát hiện ra hợp đồng của tôi khác với của họ thì sao? Họ sẽ không kiện công ty chứ?
Không, ít nhất thì nó cũng sẽ gây ra sự bất hòa trong nhóm. Những chuyện đáng tiếc như vậy phải được ngăn chặn trước.
Đến một lúc nào đó mình phải sửa đổi toàn bộ hợp đồng.
Nhưng dạo này CEO dường như biến mất đâu ấy. Tôi nghe quản lý nói anh ta bận việc vì diễn viên hàng đầu của Daepaseong Entertainment, Min Jiheon, đang quay phim ở Trung Quốc.
Cái gã CEO này đúng là giở trò quỷ quyệt.
Vậy có lẽ thời điểm tốt nhất có lẽ là khi bài hát comeback của nhóm giành được vị trí số một. Ít nhất với những điều kiện tốt, mình có thể thương lượng được.
“Hyung.”
Ngay cả bây giờ mình nói với họ là mình đã tự ý thay đổi hợp đồng thì cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì.
“Hyung!”
“Hả? Gì cơ?”
“Anh nghĩ gì mà sâu xa vậy? Em gọi nãy giờ anh còn không nghe thấy.”
“À, xin lỗi. Em nói gì cơ?”
“Hyung, lắm lúc anh kỳ lạ thật đấy.”
Kang Ichae tặc lưỡi.
“Lát nữa anh về lúc mấy giờ ?”
“Chắc khoảng sáng sớm anh mới về.”
Ichae nheo mắt nhìn tôi. Theo những gì tôi thấy từ trước đến nay, trực giác của Ichae nhanh như chớp, chẳng khác nào Usain Bolt.
Tôi vội vàng né tránh ánh mắt cậu ấy.
“Ichae, em định làm gì với tiền chia lợi nhuận?”
“Hả? Đột nhiên vậy?”
Đúng là đột ngột, nhưng—
Tôi không thể hỏi, “Anh tự ý sửa hợp đồng rồi, chắc em sẽ điên lắm đúng không?”, nên tôi đành chuyển sang một câu hỏi liên quan đến tiền bạc.
“À thì, hiện tại em cũng không muốn gì đặc biệt. Máy chơi game thì em có đủ cả rồi, máy tính cũng mới nâng cấp lên cấu hình đỉnh nhất chưa lâu.”
“Máy chơi game…”
Tôi nhớ lần trước Kim Seonghyeon đã cố gắng tịch thu hết chúng một mớ rồi mà. Ichae còn phải ký cam kết chỉ giữ được đống máy của mình sau khi hứa sẽ chơi không quá 5 tiếng một ngày.
Thường thì… bọn trẻ thích gì nhỉ? Tôi cố gắng nhớ lại gu của những người nổi tiếng tầm tuổi hai mươi mà tôi từng gặp hồi còn làm PD.
“Hmm, em không muốn mua đồng hồ hay ô tô à? Mấy đứa tuổi em thường thích những thứ đó mà.”
“Cái gì… Không, trước đó cơ.”
“…?”
“Anh đang nói chuyện như thể anh cùng tuổi với chú em vậy.”
Thằng nhóc này đáng sợ thật. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng tôi.
“Người ta có tiền thì muốn mua sắm thôi.”
“À thì… cái đó…”
Ichae ngập ngừng rồi nhún vai.
“Em không thực sự hứng thú với tiền bạc.”
“Cái gì?!”
Chuyện này có thể xảy ra sao?
Một người như vậy có thể tồn tại ở Hàn Quốc sao, một đất nước mà chủ nghĩa tư bản ăn sâu vào máu? Tôi, một công dân nhỏ bé của Hàn Quốc, đã bị sốc. Tôi có thể tìm thấy hạnh phúc khi nhìn vào số dư tài khoản của mình mỗi khi gặp khó khăn…
Còn Ichae, người đang thản nhiên gảy tai vì sốc, thậm chí còn trông cao quý trong khoảnh khắc ấy.
“…Sao? Em định hiến dâng công laocho cuộc đời à?”
“Vâng. Chỉ cầu nguyện đó một mai không phải mặc vest bán hàng đa cấp là ổn thôi.”
“Đừng có tự dưng liên lạc với anh để bán máy lọc nước Kurukang đấy.”
“Ahahaha.”
Nhìn cậu ấy vô tư tám chuyện ới tôi, có vẻ như cậu ấy chỉ đang đùa thôi. Ichae khẽ cau mày rồi dùng ngón trỏ gõ vào điện thoại.
“Chỉ là… em thấy quá nhiều người trở nên xấu xí vô cùng vì tiền bạc rồi… Em chán ngấy vì nó.”
“…”
Như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi.
Chẳng phải chuyện này đang ám chỉ tôi sao?
Tôi lỡ mất thời cơ trả lời khi mồ hôi lạnh chảy xuống. Có vẻ như Ichae nhận ra mình lỡ lời nên nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Không, ý em là… em vốn là người như vậy.”
Như thể vừa nói sai, cậu ấy hạ thấp đuôi lông mày và mỉm cười dịu dàng.
“Dù sao thì, hyung, chúng ta sắp muộn rồi. Đi nhanh thôi.”
“…Ừ.”
Nghe theo lời Kang Ichae, tôi định bước ra ngoài thì đột nhiên quay lại. Đúng lúc đó, mắt Kang Ichae mở to nhìn tôi.
“Này hyung.”
“Hả?”
“…Hay là trên đường đi anh mua cho em cái gì đó em thích nhé?”
Như thể hiểu được ý định đằng sau những lời đó, Kang Ichae bật cười.
“Anh định mua gì cơ? Anh có biết em thích gì không?”
“…Gà rán?”
“…”
Tôi sai rồi sao?
“Hamburger? Pizza? Hay là Jjajangmyeon?”
“Nếu chúng ta mà làm nhiệm vụ gọi điện thoại cùng nhau thì chắc chắn là thảm hại lắm đó, hyung.”
Tôi ngượng ngùng thừa nhận. Gần đây mọi người dường như kỳ vọng quá nhiều vào tôi.
“Vậy thì anh mua đại cái gì đó vậy.”
“Awww~”
Tôi vội lẩm bẩm rồi rời khỏi ký túc xá, bước nhanh hơn khi một cửa sổ hệ thống hiện lên ở góc tầm nhìn.
Bíp!
[Nếu có gì đó không ổn, là cứ xoa dịu bằng đồ ăn… Bảo sao Kang Ichae không thích điều đó.]
“…Ừ thì, ít nhất khi cho cậu ấy đồ ăn thì tôi cũng thấy yên tâm hơn một chút.”
[Như thể…]
Tôi yếu ớt liệt kê một loạt những lý do ngớ ngẩn.
Nhưng trong một góc đầu, nhiều suy nghĩ đang rối tung lên một cách gấp gáp.
Chúng ta phải giành được vị trí số một càng sớm càng tốt để tôi có thể thương lượng với CEO.
Nếu không, nhóm này sẽ tan rã mất.
“Xin chào, mong mọi người giúp đỡ.”
“A! Chào mừng, chào mừng.”
Chắc là tôi đã trả lời đúng mấy câu đố mẹo; nên chương trình mà tôi được mời tham gia lần này là một show tạp kỹ chủ đề trường học đường mới toanh.
Thấy gương mặt quen thuộc của PD Choi, tôi hơi nghiêng đầu.
“Seo Hoyun, cậu mặc đồng phục học sinh đẹp trai quá! Y như học sinh thật vậy.”
Ở tuổi ba mươi ba mà mặc đồng phục học sinh khiến tôi thấy hơi xấu hổ… nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó. Dân làm giải trí thì bảo mặc gì mặc nấy, dù là đồng phục học sinh hay mặt nạ khỉ.
“Đây là show cá nhân đầu tiên của cậu đúng không?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Chương trình của tôi là show cá nhân đầu tiên của cậu, thật là vinh dự! Ahaha!”
“Tôi mới là người phải cảm ơn PD chứ. Gần đây tôi đã dành rất nhiều thời gian để theo dõi các chương trình giải đố bí ẩn của anh đấy.”
“Ôi, cậu biết cả cái đó à. Haha”
PD Choi nổi tiếng là người làm ra những chương trình thú vị, trái ngược với vẻ ngoài ngây thơ và tính cách quái đản của anh ta.
Điều đó có nghĩa là anh ta sẽ không hài lòng chỉ với việc có các ngôi sao mặc đồ học sinh.
“Hôm nay là buổi ghi hình đầu tiên nên tôi hơi lo lắng. Nhưng tôi thấy yên tâm khi Hoyun nim và Woosung nim đến chơi với chương trình. Đặc biệt, là PD Kim Heeyeon khen cậu nhiều lắm, Seo Hoyun ạ.”
Tôi mỉm cười rồi nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Còn khách mời -kẻ mà ai cũng biết là ai đó thì sao ạ?”
“Haha, anh ấy sẽ đến sớm thôi!”
Nhìn nụ cười mập mờ của anh ta, tôi có thể đoán được đây không chỉ là một chương trình tạp kỹ vui vẻ với tất cả mọi người đều mặc đồng phục học sinh. Thông thường, ngay cả với các chương trình thực tế, cũng sẽ có sự trao đổi trước về ý tưởng và cách thức quay phim, nhưng lần này thì họ không có gì cả…
Tất cả những gì họ nói với chúng tôi là hãy tự nhiên như ở nhà vậy, cứ đi theo lộ trình đã định đi.
Khi tôi đang trò chuyện đủ thứ với PD Choi, tôi đột nhiên quay đầu lại vì tiếng ồn đằng sau.
“Joo Woosung ssi!”
Đúng như dự đoán, là Joo Woosung. Anh ấy cười tươi rói chào hỏi các nhân viên, rồi nhìn tôi cau mày, nhẹ nhàng ghé vào tai tôi.
“Chào, Seo Hoyun…”
“Chào anh.”
“Sao tôi lại phải quay show với cậu chứ, sao mọi người không biết cậu từng tống tiền anh già này, hả?”
“Anh muốn họ biết không?”
“…Ờ, không.”
Với Joo Woosung giờ đã lanh lợi bên cạnh, tôi nhìn ngôi trường trước mặt. Bối cảnh được dựng lên vô cùng chân thực.
“Dạo này anh lên show nhiều ghê.”
“Tại rating tốt đó. Cái gì mà phản ứng hóa học với đàn em… họ bảo muốn mời anh làm khách, không khí ổn thì sẽ cho anh tham gia với cậu một thời gian.”
“Em hơi bận đó…”
“Thế còn hyung? Ngôi sao toàn cầu của Black Call thì sao?”
Woosung hí hửng đáp, nhưng phản ứng mặc định của tôi với lời anh ấy là lờ đi.
“Vậy khi nào nhóm cậu comeback?”
“Chắc vài tuần nữa thôi. Vẫn còn cảnh quay MV.”
“Thật á? Hay là hyung đến phòng tập chơi một lần nhé?”
Tôi đột nhiên dừng bước và nhìn anh ấy. Woosung gãi má, trông hơi ngượng nghịu. Tôi hỏi với giọng nửa trêu nửa đùa.
“Sống kiểu đó… anh chưa bị ai lừa bao giờ à?”
“Im mẹ mồm đi, thật đấy… Cheongbeom noona nhờ thôi, được chưa?”
“Được oyyy.”
Tuy tôi là một kẻ lừa đảo, nhưng tôi tương đối tốt bụng,nên có lẽ ông trời đã cho tôi gặp Woosung và Lim Hyeonsu
“Không cần lo giúp đâu… không sao đâu.”
Dù sao thì cậu cũng giúp tôi đủ rồi.
Một tân binh như tôi làm sao có thể xuất hiện trên một chương trình tạp kỹ như vậy nếu không có cậu? Vừa nghĩ vậy, tôi nghe thấy tiếng chuông trường quen thuộc vang lên, và thấy một chiếc máy quay với đèn đỏ đang theo dõi Woosung và tôi. Buổi quay đã bắt đầu. Và rồi…
“Ê! Hai người kia!”
Chúng tôi quay lại vì giọng nói đột ngột.
Một người đàn ông khoảng 40 tuổi với vóc dáng vạm vỡ, mặc đồng phục thể dục, trông như một giáo viên thể dục điển hình, đang quát chúng tôi.
“Không vào lớp còn làm gì hả!”
“Chúng tôi á?”
“Ừ, hai người đó. Hả? Viết tên vào tờ giấy này rồi đi đi.”
Joo Woosung và tôi liếc nhìn nhau khi bị lôi đi. Vừa nhận được tờ giấy, Woosung đã cầm bút ký tên theo thói quen. Liếc nhìn vào tờ giấy, trên đó có dòng chữ :
[Phải luôn luôn hạnh phúc nhé~ Joo Woosung]
“Anh làm cái gì đấy?”
“À, lỡ tay. Hyung ký theo thói quen…”
Tôi tưởng đó là một trò đùa, nhưng khuôn mặt ngơ ngác thật sự của Woosung cho thấy anh ấy đã lỡ thật. Cốt cách của anh ấy gắn liền với việc là một thần tượng.
“Hai đứa làm gì đấy! Viết cho đàng hoàng vào! Còn nhuộm tóc nữa chứ…”
“Em viết đàng hoàng rồi mà.”
“…Ừ. Joo Woosung! Lại đây!”
Woosung bĩu môi liếc nhìn tôi, rồi nhanh chóng thay đổi biểu cảm khi người đàn ông trung niên khoanh tay bắt đầu mắng anh ấy.
“Sao vậy, thầy~.”
Người đàn ông trung niên ngập ngừng khi nhìn Woosung giả vờ đáng thương xoa xoa tay. JWS nổi tiếng đến nỗi diễn viên quần chúng này phải run sợ, lo lắng vì sợ làm mất lòng fan của Woosung
“Hừm! Hừm! Tôi chỉ là! Làm đúng bổn phận thôi!”
“…”
“Tôi tuyệt đối! Không có ác ý gì với học sinh này cả! Hừm!”
“Chúng em đi đây ạ.”
Để cứu vớt diễn viên đáng thương kia, tôi nhanh chóng kéo Woosung và vội vã đến lớp học đã được chỉ định.
Cọt kẹt.
“…”
Yên tĩnh.
Trời im ắng.
Máy quay được đặt khắp mọi nơi, và các diễn viên đóng vai học sinh đang học bài tại chỗ.
Trên bảng đen, dòng chữ “Tự học” được viết bằng chữ lớn.
…Chúng tôi phải làm gì bây giờ?
Trước mắt, tôi lẻn ra khỏi lớp học và nhìn vào tấm biển trước cửa.
Lớp 1, khối 12. À, chúng tôi là học sinh cuối cấp trung học phổ thông.
Chỉ có tiếng sách giải toán vang lên. Woosung lặng lẽ tiến đến với vẻ mặt gượng gạo và ngồi vào một chỗ trống. Tôi tìm một chỗ trống rồi bắt chuyện với bạn cùng bàn.
“Xin lỗi……”
“Hê, huuh!”
“…?”
“Seo, Seo Hoyun!”
Nhưng vừa mở miệng, cậu ta đã giật mình, đứng dậy, vấp phải ghế và ngã xuống đất.
“Cái, cái gì vậy? Seo Hoyun!”
“…??”
Tôi định hỏi cậu ta có sao không thì bạn cùng bàn run rẩy chỉ tay vào tôi.
“Cậu vừa đánh nhau về đấy à?”
“…”
Cái gì?
“Tớ nghe nói cậu đánh nhau với học sinh trường bên cạnh… mà sao cậu lại trở về lành lặn thế được!”
Đây là thứ vớ vẩn gì vậy?
Khi tôi nhìn sang Woosung, anh ấy cũng nhướn mày như thể không thể tin được.
“Ê!”
“Kia còn có Joo Woosung, một trong Tứ Đại Thiên Vương nữa!”
“Thật hả?”
Tôi muốn hỏi liệu điều đó có thật không.
Theo lời bạn cùng bàn, bầu không khí yên tĩnh trong lớp đột nhiên trở nên náo nhiệt, mọi thứ được dàn dựng theo một kịch bản chỉnh chu.
Woosung, với tư cách là một người bình thường (hay còn gọi là người “thần thánh”), rùng mình ớn lạnh thật sự và xoa cánh tay.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy…?”
Đúng lúc đó. Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi vào, và những tấm rèm lay động. Khi những tấm rèm đang nhảy múa vén lên, Yu Jia, người từng là MC của Shining Star, đang ngồi bên cửa sổ.
“Sự xuất hiện của Lucifer trong trường học của quỷ dữ…”
“…”
“Thật thú vị.”