PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 54
Trắc nghiệm bổ túc kiến thức?
Đây chẳng phải là kiến thức cơ bản phải thuộc lòng khi trở thành một PD giải trí hay sao? Chắc chắn một thiên tài PD như Seo Hoyun này không thể nào không biết.
…Tuy nhiên, khi tôi giả vờ không chắc chắn và lẩm bẩm vài từ, tổ sản xuất đã vội vàng đưa ra một thỏa thuận.
– “Nếu cậu trả lời đúng mười câu, không chỉ Joo Woosung mà toàn bộ ê-kíp sẽ có đồ ăn!”
– “Wow! Seo. Hoyun. Vị. Cứu. Tinh. của. chúng tôi ơi!”
– “Chúng. Tôi. Yêu. Cậu. Seo. Hoyun nim!”
“Hơi quá khích rồi…”
Như để thể hiện sự khiêm tốn của mình, tôi ở trong bếp, nhấp một chút nước lấy thế bình tĩnh. Kang Ichae, người đang chơi game dựa vào ghế sofa trong phòng khách, liếc nhìn tôi.
‘Sao thế hyung?’
‘Không có gì.’
“Cứ chơi game của cậu đi”
– “Này, đừng lo lắng quá nhé!”
“…Vâng, tôi sẽ thử.”
– “Seo Hoyun là nhất!”
– “Trò chơi 100 giây xin được phép bắt đầu! Câu hỏi đầu tiên, Hàn Quốc có sáu thành phố trực thuộc trung ương. Xin hãy kể tên tất cả!”
Làm ơn, làm ơn hãy trả lời đúng đi…
– “Ôi, có quá khó không đây~.”
Mọi người trong đoàn bắt đầu lo lắng cho suất ăn, miệng tôi đã nhanh chóng liệt kê các đáp án.
“Daejeon, Daegu, Busan, Incheon, Gwangju, Ulsan.”
– “…?”
Tổ sản xuất đã hoàn toàn bất ngờ trước phản ứng nhanh chóng của tôi và buột miệng thốt ra.
– “…Câu trả lời ….chính xác!”
Tôi rót nước vào bình cà phê và chờ đợi câu hỏi tiếp theo.
– “Câu hỏi tiếp theo: Hiệp định về biến đổi khí hậu liên quan đến sự nóng lên toàn cầu và khí thải nhà kính, được ký kết vào tháng 12 năm 1997, có tên là gì?”
“Nghị định thư Kyoto.”
– “…Đúng! Thủ đô của Albania là gì?”
“Tirana.”
Tôi thong thả pha cà phê trong bếp và trả lời trong vòng 0,1 giây. Mùi cà phê thơm quá.
Kể từ đó, phía tổ sản xuất bắt đầu sốt ruột khi tôi liên tục trả lời không chút do dự.
– “Được rồi…! Vậy câu này thì sao?”
“Xin mời.”
– “Thuật ngữ tiếng Anh nào chỉ thời điểm phí quảng cáo đắt nhất do tỷ suất người xem cao nhất?”
– “Này! Quá đáng rồi đấy!”
– “Tổ sản xuất định bỏ đói chúng ta đến chết à!”
“…Ahaha.”
Tôi không thể nhịn cười. Bên kia có vẻ thực sự bối rối.
– “Sao, sao cậu lại cười?”
“À, không, ờ…”
Tôi không thể nói thật rằng ngay cả cái thế giới khốn khổ này đôi khi cũng giúp đỡ tôi. Tôi chỉ ngân nga đáp án.
“Giờ vàng.”
– “…Còn tiếng Hàn?”
Mọi người trong đoàn đồng thanh kêu “Tổ sản xuất ác quá!” Nhưng tôi bình tĩnh trả lời.
“Giờ vàng.”
– “…Ưgh.”
Tổ sản xuất lầm bầm một lúc rồi cuối cùng cũng phải thốt ra những lời mà họ không bao giờ muốn nói.
– “…Đúng.”
– “Seo Hoyun!”
– “Cậu trả lời đúng cả mười câu rồi, Hoyun à!”
– “Nhờ Hoyun mà chúng ta có đồ ăn rồi!”
Ừ, tôi hiểu cảm giác đó mà…
Tôi hài lòng gật đầu. Tôi nhớ hồi mới vào nghề đã học thuộc lòng các câu hỏi kiến thức tổng quát để đề phòng trường hợp có tình huống “nhân viên vs nghệ sĩ”.
– “Seo Hoyun, tôi sẽ mua album của cậu!”
– “Chúc album của cậu thành công rực rỡ!”
“Ahaha! Cảm ơn mọi người. Tôi sẽ gửi tặng mọi người album của chúng tôi.”
– “Cậu ấy còn ngầu nữa chứ! Tuyệt vời!”
Ở đầu dây bên kia, mọi người trong đoàn đã náo nhiệt như đang mở tiệc. Họ còn khen ngợi tôi nữa.
Có lẽ đã đến lúc thả một chút mồi nhử.
“À vâng, tôi xin phép cúp máy đây ạ. Cảm ơn mọi người đã vất vả làm việc đến đêm khuya ạ.”
– “Đợi đã! Xin chờ một chút!”
Tổ sản xuất vội vàng gọi tôi lại.
– “Seo Hoyun, chúng ta làm thêm một bài trắc nghiệm kiến thức nữa nhé.”
Tôi chợt nảy ra một ý tưởng.
Tôi có thể hình dung dòng chữ phụ đề “Tổ sản xuất tuyệt vọng” xuất hiện trên màn hình trong chương trình phát sóng. Khi tôi cố tình do dự, tổ sản xuất nhanh chóng thêm vào.
– “Nếu cậu trả lời đúng cả mười câu, tối nay cả đoàn sẽ được ngủ trong phòng có lò sưởi, không phải trong lều!”
“Hả…!”
– “…Hoyun, làm ơn đi!”
“À, cái này thì…”
Tôi có thể trả lời thêm nhiều câu hỏi nữa mà không gặp vấn đề, nhưng tổ sản xuất không phải là đối thủ dễ chơi như vậy.
– “Vì Joo Woosung đã dùng quyền trợ giúp điện thoại, chúng ta sẽ làm một bài trắc nghiệm liên quan đến Joo Woosung thay vì các câu hỏi kiến thức tổng quát.”
– “Sao? Sao lại hỏi về tôi? Cái này có hơi…”
– “Woosung không phải cậu rất buồn vì không được nghe mọi người khen cậu đẹp trai lắm mà?”
– “Không phải vậy. Tôi nói thế vì chúng tôi rất cợt nhả với nhau. Và vì tôi biết cậu ấy sẽ không bao giờ nói như vậy với tôi”
Ban tổ chức hẳn nghĩ rằng tôi không biết nhiều về Joo Woosung vì tôi đã thất bại trong nhiệm vụ trước đó.
Nhầm to rồi.
– “Thế nào hả Seo Hoyun? Cậu không tự tin sao? À đúng rồi, không được tra cứu trước đâu nhé! Cậu phải trả lời ngay lập tức thì mới được tính.”
“Được thôi. Chúng ta bắt đầu đi.”
Anh ta không cần phải khiêu khích tôi; tôi vốn đã cắn câu rồi. Ngay khi tôi trả lời, không chỉ tổ sản xuất mà cả các thành viên trong đoàn cũng sẽ phải bối rối cho xem.
– “Này, cái này có hơi quá không? Làm sao Hoyun biết được anh sẽ hỏi gì chứ?”
– “À… Cậu không tin Hoyun sao?”
Bỏ ngoài tai mọi lời nghi hoặc, tôi tiếp tục nói.
“Tuy nhiên, nếu tôi trả lời đúng cả mười câu, xin hãy mời tôi tham gia buổi phát sóng tiếp theo của mọi người.”
Vừa nói, tôi vừa ngồi vào bàn với cốc cà phê nguội ngắt,còn Kang Ichae lại cười nhạo tôi vì giờ tôi vẫn còn phải làm việc.
“Im lặng đi.”
Tôi mắng Kang Ichae nhưng đầu dây bên kia nghĩ rằng tôi đang nói với họ.
– “Uwaaah!!”
– ” Seo Hoyun nim, cậu tự tin quá đi~.”
– “Chắc chắn anh ấy đã nắm chắc phần thắng!”
Những tiếng reo hò vang lên.
Tổ sản xuất có vẻ trầm ngâm một lúc, rồi thì thầm những từ khóa như liệt kê, đố vui hay và kiến thức, trước khi đưa ra quyết định cuối cùng .
– “Được rồi!”
Đi thôi.
Tôi tập trung khi trò chơi bắt đầu.
– “Nào, hãy xem xem Seo Hoyun nim biết Joo Woosung nim đến đâu. Câu hỏi đầu tiên! Bài hát đầu tiên mà Joo Woosung đứng đầu bảng xếp hạng là gì, và ai là người sáng tác?”
“ICU. Sáng tác bởi Philharmonic. Đứng đầu Music Bank vào ngày 5 tháng 2 năm XXXX.”
– “…Hả?”
Giọng nói ngơ ngác của Joo Woosung truyền đến rõ ràng.
– “Đúng! Trong bài hát gần đây ‘Strike’ của Black Call, xin hãy đọc một câu trong phần của Joo Woosung!”
“Nói em muốn gì, anh sẽ biến nó thành sự thật. Em nghĩ em đang nói chuyện với ai?”
– “…Đúng!”
– “Cái gì?!”
Tôi đã thuộc lòng tất cả thông tin này khi nghiên cứu về Joo Woosung trước đây.
Sau khi xem video của JWS vài lần, tôi có thể dễ dàng nhớ được…
Mặt khác, tổ sản xuất bắt đầu cứng đờ.
– “Grừ… Joo Woosung ra mắt trên chương trình âm nhạc vào ngày nào?!”
“Ngày 9 tháng 12 năm XXXX.”
– “Ờ… có phải không nhỉ?”
– “Joo Woosung nim! Sao cậu còn không chắc về bản thân nữa vậy chứ? Hahaha.”
– “…Seo Hoyun ssi, câu trả lời chính xác!”
– “Wow, tuyệt vời! Seo Hoyun chắc hẳn là fan cứng của Joo Woosung!”
Những câu hỏi tiếp theo cũng dễ. Quá dễ.
Tôi trả lời đúng tên các bài hát góp giọng trong album của Black Call, OST bộ phim gần đây do Joo Woosung hát, và thậm chí cả tên con mèo của anh ấy.
– “Yaaaaah! Chúng ta sắp thua rồi!”
– ” Joo Woosung ssi, cậu dạy dỗ đàn em tốt đấy!”
– ” Seo Hoyun nim… Tôi bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng rồi đấy…”
“Câu hỏi tiếp theo, xin mời.”
– “…Được rồi.”
Trong khi Joo Woosung lầm bầm, tiếng cười rộ lên từ phía bên kia.
Cuối cùng, đó là câu hỏi cuối cùng. Tổ sản xuất dường như đã bỏ cuộc.
– “Chúng ta chỉ còn một câu hỏi này thôi sao? (Vâng…)”
– “Ôi trời, nghiêm túc đấy… Cái này chẳng khác nào cho không.”
– “Chúng ta thua rồi…”
– “Câu cuối cùng… câu này đúng là mớm tận miệng.”
Tôi tự tin mình có thể xử lý bất cứ điều gì sắp tới. Nghĩ đến việc The Dawn sẽ xuất hiện trên đài truyền hình quốc gia, tôi đã ngân nga trong lòng.
– “Đây là câu hỏi cuối cùng. Món ăn yêu thích của Joo Woosung là gì?”
?
– “À, cái này tôi biết!”
– “Nó nổi tiếng mà. Joo Woosung thích món này lắm.”
…Họ vừa nói gì cơ?
Cái này không ai là fan của JWS là không biết?
“…Ưm.”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt tôi.
– “Ư-ồ?”
Tôi lục lọi ký ức hết lần này đến lần khác.
Mình có thông tin này không nhỉ? Đương nhiên, tôi chủ yếu chỉ điều tra về các buổi biểu diễn và hoạt động âm nhạc của Joo Woosung. Nếu họ yêu cầu tôi đọc thuộc lời bài hát trong album thứ hai của Black Call do Joo Woosung sáng tác, tôi có thể làm ngay lập tức. Nhưng…
Làm sao tôi biết được món ăn yêu thích của Joo Woosung?
Không thể trả lời dễ dàng như trước, nhân viên sản xuất nhanh chóng nhận ra tôi không biết.
– “Seo Hoyun ssi, cậu còn mười giây!”
“Mì tương đen. Mì Ý nghêu. Thức ăn cho mèo. Kimbap cá ngừ. Không, kimbap cá ngừ là món yêu thích của Jeong Dajun.”
Tôi cố gắng nghĩ ra nhiều thứ khác nhau, nhưng tất cả đều hỗn loạn trong đầu tôi.
Nhận thấy cơ hội vàng, tổ sản xuất hào hứng bắt đầu đếm ngược.
– “Seo Hoyun ssi, xin mời trả lời!”
…Tôi cần một câu trả lời.
“…Cái đó.”
– “Đúng!”
“Cái đó, tôi thực sự cần phải biết sao?”
– “…!!”
Một khoảnh khắc im lặng băng giá trôi qua.
– “Bíp!”
– “…”
Tôi trả lời sai rồi. Tôi đã đi xa đến thế, chỉ vì không biết món ăn yêu thích của Joo Woosung… Cảm thấy trống rỗng, tôi chỉ trừng mắt nhìn vào điện thoại.
– “…Đừng khóc! Đừng khóc!”
– “Không sao đâu dù em trai có lơ anh!”
Các thành viên im lặng đột nhiên bắt đầu an ủi Joo Woosung. Thật lòng mà nói, Woosung ăn ngon hay không thì có gì quan trọng chứ? Tôi đang nghe những tiếng ồn ào từ đầu dây bên kia, và một thành viên đã ân cần giải thích.
– “Joo Woosung nổi tiếng là rất thích cơm rang kim chi mà, đúng không~? Anh ấy hay ăn món đó trên các chương trình nên ngay cả người không phải fan cũng biết.”
– “Đủ rồi, đủ rồi. Hoyun không muốn biết đâu.”
– “À… Ra vậy…”
Thật sao?
Giờ họ nhắc đến, hình như tôi đã từng thấy cái gì đó tương tự… Tôi không quan tâm nên đã bỏ qua. Không còn gì để nói nữa, họ chuyển sang cuộc gọi riêng, thúc giục cả hai làm lành. Joo Woosung im lặng rất lâu.
– “…”
“…Nếu không có gì để nói thì em cúp máy nhé?”
– “Ừ, kết thúc cuộc gọi và cả mối quan hệ của chúng ta nữa đi.”
“…Ái chà, thôi nào. Sao lại nói những lời như thế?”
Không, không được. Hết cơ hội làm lành luôn rồi.
– “Xin hãy cắt đoạn tôi bị xúc động lúc nãy đi…”
Tôi không cố ý nghe được phần cuối đâu…
Trò chơi trắc nghiệm, cuối cùng biến thành một biển tiếng cười, kết thúc với chiến thắng thuộc về tổ sản xuất.
– “Với chiến thắng của tổ sản xuất, tối nay cả đoàn sẽ ngủ trong lều!”
– “Không sao đâu, chúng ta ngủ ngoài trời cũng được! Cười nhiều nên ấm hết cả rồi.”
– “Seo Hoyun, cậu hài hước thật đấy. Dù chúng ta thất bại trong nhiệm vụ, lần sau cậu nhớ quay lại nhé.”
“Tôi sẽ rất biết ơn nếu mọi người mời tôi.”
Sau khi nói thêm vài lời cảm ơn và trò chuyện vu vơ, tôi cúp điện thoại và nằm dài trên sofa.
Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng hơn sau khi những âm thanh ồn ào biến mất. Kang Ichae, người đã đeo tai nghe tập trung chơi game một lúc, quay đầu nhìn tôi.
“Anh làm việc từ rạng sáng à? Anh bảo buồn ngủ mà.”
“Không sao đâu.”
Đánh đổi một chút giấc ngủ để có được những gì mình nhận lại cũng đáng. Cửa sổ hệ thống trước mặt tôi đã xác nhận điều đó.
[Nhiệm vụ bất ngờ!
Tìm cách xuất hiện một mình trên chương trình tạp kỹ và nhận được phản hồi tích cực.
Thành công: 3.000 điểm
Thất bại: Cấm xuất hiện trên chương trình tạp kỹ trong một năm]
“Ha, đúng như mong đợi…”
Joo Woosung là một nguồn tài nguyên cần được khai thác đến cùng.
Khi tôi khúc khích cười, Kang Ichae liếc nhìn biểu cảm của tôi rồi lắc đầu trước khi vào phòng.
Tôi đã tìm ra cách kiếm điểm.