PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 53
Kang Ichae và Lim Hyeonsu trao nhau cái high-five đầy “chất chơi” như dân hiphop thứ thiệt, rồi họ bắt đầu bàn tán chuyện gì đó mà tôi chẳng hiểu.
“Hai người thân nhau từ bao giờ vậy?”
“Oa, nhìn kìa!”
“Ôi không, muộn rồi, muộn rồi.”
Họ tung hứng mấy câu đùa rồi khúc khích cười… Đúng là dính nhau như sam. Lim Hyeonsu tặc lưỡi.
“Sau ‘Shining Star’, tôi chính thức nhận Kang Ichae làm đồ đệ đầu tiên của mình”
“À, vâng thưa sư phụ…”
Tôi chẳng mấy hứng thú. Vừa gật gù với vẻ mặt chán ngán, Kang Ichae đã ngại ngùng che đôi má ửng hồng bằng cả hai tay.
“Anh ghen tị hả?”
Hứ, tôi lơ cậu ấy đi.
Tôi dẫn những thành viên còn lại đang túm tụm một chỗ đến sofa rồi đi thẳng vào vấn đề chính.
“Chúng ta cần sửa lại bài hát chủ đề.”
“Thế tiền thì sao?”
“Hay là chị làm từ thiện cho chúng tôi đi?”
“Cậu muốn chết hả?”
Sau khi mắng yêu tôi một trận, Lim Hyeonsu run rẩy như thể ký ức bị bắt nạt trong quá khứ ùa về. Tôi nhún vai rồi đưa cho cô ấy một tờ giấy.
“Đây là hợp đồng. Viết số tài khoản ngân hàng của chị vào đây. Vui lòng ghi số tiền mong muốn vào mục ghi chú.”
“…!”
Mắt Lim Hyeonsu mở to đầy ngạc nhiên. Rồi cô ấy khẽ kêu lên và chạm tay lên trán như thể bị sốc.
“…Ah, chết tiệt. Chẳng lẽ có thể sống đến ngày mà Seo Hoyun nói sẽ cho mình tiền sao?”
“…”
“Đến con cóc xanh cũng phải lật mình…”[1]
“Ừ, mau ký hợp đồng đi cho xong”
Tôi im lặng khoanh tay nhìn cô ấy, Lim Hyeonsu vừa lẩm bẩm chửi rủa vừa chậm rãi viết vào hợp đồng. Jeong Dajun ngồi cạnh bên tỏ vẻ khó hiểu.
“Hả? Tiền á? Sao chị ấy trông ngạc nhiên thế? Em cứ tưởng đó là điều đương nhiên chứ…”
“Chà mọi người…Chúng ta bắt đầu thôi”
Tôi nhanh tay dúi cho cậu ấy mấy viên kẹo rồi bảo im lặng.
“Được rồi, nghe lại lần nữa nhé.”
Album này lại là một đĩa đơn.
Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Làm gì có thời gian mà làm một album đầy đủ với nhiều bài hát.
Lim Hyeonsu bật bài hát được dự kiến làm ca khúc chủ đề. Jeong Dajun ngân nga theo giai điệu mà cậu ấy đã lỡ spoil trên V-Live. Bài hát vốn đã hay rồi, nhưng…
Tôi muốn nó phải hay hơn nữa.
Đúng vậy.
Bài hát tiếp theo phải thật sự tuyệt vời.
Sau khi từ “Shining Star” trở về với vị trí quán quân, nhóm của chúng tôi nhận được vô số lời mời tham gia các chương trình giải trí khác nhau nhờ sự nổi tiếng và độ công nhận tăng vọt. Thật lòng mà nói, chúng tôi muốn tham gia tất cả, nhưng không có thời gian để nhận hết mọi lời mời. Dù lịch trình bận rộn, nhưng ưu tiên hàng đầu vẫn là màn comeback của nhóm.
Vì đã phải từ chối quá nhiều show giải trí, bài hát của chúng tôi càng phải hay hơn nữa.
“Thử trộn phần điệp khúc của đoạn verse thứ hai như thế này xem sao… Mọi người thấy thế nào?”
“…Ồ, hay đấy chứ?”
Về khoản này, Kang Ichae rất xuất sắc. Cậu ấy có tài năng thiên bẩm trong việc tạo ra những giai điệu matching.
“A! Kang Ichae à… đỉnh nóc thật đấy”
Thằng nhóc này có ích thật.
Tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt trìu mến, Lim Hyeonsu đang lặng lẽ quan sát Kang Ichae đột nhiên hỏi,
“Khi nào thì đến hạn chót?”
” Chúng ta phải comeback trong ba tuần nữa.”
“Oa, nhanh thật đấy.”
“Chẳng lẽ chị không thấy rõ ý đồ của công ty là tranh thủ thời cơ để thu hút lợi nhuận sao?”
“Òa, cậu lúc nào cũng vậy, tuyệt vời.”
“Đừng khách sáo.”
Kang Ichae và Lim Hyeonsu đã có khoảng thời gian làm việc chung từ Shining star nên việc chỉnh sửa lại bài hát sẽ không gặp nhiều khó khăn.
Giờ thì, việc tôi phải làm là…
“Sao cậu nhìn tớ chằm chằm vậy?”
Nhiệm vụ của tôi là thu phục những thành viên còn lại.
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, Kim Seonghyeon nghiêng đầu mỉm cười.
Cửa sổ hệ thống vẫn lơ lửng ở rìa tầm nhìn của tôi.
[Kịch bản chính đang tiến hành…]
“…Có chuyện gì làm cậu bận tâm sao?”
“Không.”
Kim Seonghyeon chắc không sao.
Trong buổi phát sóng “Shining Star” cuối cùng, Kim Seonghyeon đã kể hết mọi chuyện cho tôi nghe. Nói cách khác, cậu ấy giờ đây đã tin tưởng tôi tuyệt đối. Thế nên kịch bản chính mới tiến triển thêm 15%.
Lần trước, Jeong Dajun và Seong Jiwon cũng rất bí ẩn. Họ dường như nhớ ra tôi.
Nhưng đây chỉ là một suy luận từ phía tôi thôi.
Loại trừ Kang Ichae, người chưa từng lộ bất kỳ vấn đề nào về mọi mặt, điều đó có nghĩa là Jeong Dajun và Seong Jiwon là những người cần tập trung vào. Các thành viên của The Dawn có một mối liên kết nào đó với nhau, và mục đích của trò chơi này là lắng nghe quá khứ của từng thành viên và giúp họ vượt qua những khó khăn đó
Tôi là PD siêu phàm toàn năng.
Vậy nên, tôi sẽ hoàn thành cái quái này thật nhanh để trở về
Ding!
[Seo Hoyun, lại đang suy nghĩ gì chăm chú vậy~?]
Tôi bỏ qua những lời lẽ có phần chế nhạo của cửa sổ hệ thống vừa hiện ra.
Nếu đúng như vậy, có lẽ tôi có thể trở về thế giới ban đầu sau khi hoàn thành nhiệm vụ này.
Thế giới ban đầu của tôi. Nơi tôi sống với tư cách một PD, nơi có tất cả những thành tựu sự nghiệp của tôi. Và…
…Thôi kệ đi.
Có lẽ chỉ là ảo ảnh ánh sáng. Tôi vặn vẹo cổ rồi vươn vai.
Giờ, tất cả những gì còn lại là hành động.
“Hoyun, chúng ta luyện tập cùng nhau một chút nhé.”- Seong Jiwon.
“Em ăn cái này được không ạ?”- Jeong Dajun.
“Dajun, giữ phần cho tớ nữa”- Kang Ichae.
Vậy, ai sẽ là người tiếp theo trong số những gã còn lại? Cửa sổ hệ thống hiện ra như thể nó biết tôi đang nghĩ gì mà không cần tôi nói ra.
Ding!
[Không nói cho cậu biết đâu.]
“Ờ, tôi có hỏi đâu.”
[…]
Dù sao thì tôi cũng phải làm cả ba người. Mọi chuyện sẽ tự nhiên diễn ra nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không, kịch bản sẽ bị phá vỡ bằng cách nào đó.
Trước hết, hãy dập tắt đám cháy khẩn cấp này đã.
Tôi mở cửa hàng vật phẩm. Có một vật phẩm đang lơ lửng phía trên.
[“Vũ đạo” – Đôi mắt lấp lánh, thị lực thể chất lấp lánh!
– Tốc độ hấp thụ vũ đạo nhanh hơn gấp 3 lần.
– Điểm kinh nghiệm tích lũy nhanh hơn gấp 3 lần.
Điểm: 3000
Thời hạn: 2 tuần]
Tôi phải mua cái này.
Chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.
“Seo Hoyun, đang nghĩ cái gì thế?”
“Làm gì có, đang tập trung đây thôi”
Lim Hyeonsu đang tập trung sáng tác, vừa nghịch thứ gì đó vừa hỏi. Tôi nhún vai rồi đóng cửa sổ vật phẩm lại.
Mua đồ thì tốt thôi, nhưng…
Vấn đề là làm sao kiếm được điểm.
“Ê…”
“Hả?”
“Mai mấy giờ chúng ta phải đi?”
“Khoảng 3 giờ sáng…?”
“Điên rồi.. điên hết rồi.. có còn là con người không?…”
Tất cả mọi người đều kiệt sức vì lịch trình liên tục, biểu diễn và luyện tập cho bài hát mới. Tôi không chắc chúng tôi có ngủ được đến hai hay ba tiếng một ngày không nữa.
“Mọi người ngủ đi! Em phải đánh vài ván game đây!”
“Cậu điên à?”
Kang Ichae, người cứ bay nhảy khắp nơi, rất hào hứng chơi game sau khi bị cấm tiệt một tuần.
“Ahh, bọn trẻ đúng là khác biệt thật.”
” Diz zạy cha….Tớ với cậu chỉ hơn nó có hai tuổi thôi đấy”
“…Thôi tớ đi ngủ đây.”
Tôi nằm xuống, bỏ qua cái lỡ lời. Thà ngủ thêm một tiếng còn hơn chơi game. Tôi quen với việc thức trắng đêm làm việc từ hồi còn làm PD rồi, nhưng không có nghĩa là giờ vẫn phải thế.
[Sao mình lại khổ sở ở đây, lẽ ra giờ này mình đang tận hưởng giàu sang và danh vọng chứ…]
Nhưng thân phận nô lệ tư bản thì làm được gì. Tôi ngã xuống giường, đặt báo thức trên điện thoại rồi nhắm mắt ngay lập tức.
Nếu ngủ bây giờ… tôi có thể ngủ đúng 2 tiếng 14 phút.
Tôi đắm mình vào giấc ngủ khi vừa nằm xuống.
Ding-dong!
Ngay khi tôi sắp ngủ thiếp đi, chuông điện thoại reo. Tôi mặc kệ và nằm im trên giường.
Ding-dong-ding-dong!
…Nó cứ reo dai dẳng.
“Ahh Shibal…”
Tôi không kìm được mà buột miệng chửi thề.
Cuối cùng tôi cũng bắt máy, mò mẫm điện thoại với đôi mắt nheo lại.
“Vâng, tôi là Seo Hoyun.”
– “Ừ, Hoyun em trai bé bỏng và thân yêu nhất của anh.”
“…?”
Tôi nhận ra giọng nói đó.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng chó sủa, và cơn buồn ngủ của tôi tan biến ngay lập tức. Tôi nhìn vào điện thoại với vẻ mặt vẫn cau có.
– “…Seo Hoyunie à?”
Là Joo Woosung.
…Sao anh ta lại làm thế này?
“…Có chuyện….?”
Tôi định hỏi có chuyện gì nhưng vội dừng lại.
– “Seo Hoyun! Chưa cúp máy… đúng không?!”
Giọng JWS nghe gấp gáp và lo lắng.
Lúc này là 2 giờ sáng, giờ mà anh ta có lẽ đang quay phim ở phim trường. Nhưng lại gọi điện cho tôi với giọng điệu giả tạo và ấp úng.
Bộ não thiếu ngủ của tôi nhanh chóng đưa ra kết luận.
Gã này đang quay chương trình tạp kỹ, chắc chắn thế
“Vâng, hyung… ý em là, tiền bối.”
Tôi giả vờ lúng túng dùng kính ngữ, nhớ lại concept lần trước của chúng tôi. Nếu có bất kỳ tiếng kỳ lạ nào trong khi quay phim, chắc chắn tôi sẽ bị mắng, nên cứ thử tỏ ra thân thiện xem sao.
Chỉ cần nghĩ đến việc dính lấy Joo Woosung khiến tôi muốn nôn, nhưng điều đó không quan trọng. Nếu anh ta khó chịu, tôi chỉ cần trở nên nổi tiếng hơn anh ta thôi.
Woosung cười như trút được gánh nặng. Trong lời chào đó, anh ta hiểu được thông điệp ngầm của tôi rằng tôi biết anh ta đang quay chương trình tạp kỹ.
Tôi cau có mặt mày chờ anh ta cười xong. Woosung sau đó hắng giọng.
– “Khụ khụ, em đang ngủ à…?”
“…Vâng?”
Cái gì đây?
Cái giọng điệu sến súa này là sao?
– “Này Hoyun, anh thực sự rất thích xem em trên ‘Shining Star’ .”
“À…”
– “Chúc mừng em đạt hạng nhất nhé. Đúng như anh mong đợi, em tuyệt vời nhất khi đứng trên sân khấu.”
– “Ah! Woosung, thật là… (Suỵt! Im lặng nào!)”
Khi Joo Woosung thao thao bất tuyệt, tôi nghe thấy tiếng mọi người xung quanh cố gắng nhịn cười vọng đến tai.
Hmm, tôi hiểu rồi.
Đây là một nhiệm vụ gọi điện thoại .
Nhiệm vụ điện thoại thường được thực hiện như thế nào nhỉ?
Tôi vắt óc suy nghĩ. Khoảng 30 giây đã trôi qua kể từ khi tôi nhấc máy. Thông thường, bạn sẽ qua vòng nếu nói được từ khóa được chỉ định trong vòng 1 phút hoặc 100 giây kể từ khi được gọi.
Vậy, từ khóa là gì?
“Cảm ơn vì đã hỏi thăm em ạ.”
– “Ừ ừ. Em trai à, anh không thực sự quen nếu em cứ nói chuyện “kính ngữ “như vậy.. chúng ta thân thiết với nhau mà…”
Anh ta cố tình nhấn mạnh từ “kính ngữ”. Có vẻ như đây là một gợi ý. Một từ tiếng Hàn bắt đầu bằng sự tôn trọng… kính trọng?
Đầu óc thiếu ngủ của tôi giờ không hoạt động tốt lắm.
– “Và anh cũng không thực sự muốn nghe em khen anh đẹp trai đâu…”
Cái thứ vô lý gì đây?
Khi tôi đang vắt óc cố gắng tìm ra từ khóa của nhiệm vụ, tôi đột nhiên nhận ra nó qua những tiếng thì thầm của những người tham gia trong khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi khi Woosung chờ đợi phản ứng của tôi.
– “Đừng hoảng hốt!”
– “Em đang làm tốt lắm. Có lẽ vì em rất đẹp trai chăng!”
À.
– “…em biết mà”
Rất đẹp trai.[2]
Đó là nhiệm vụ sao? Tôi ngập ngừng một chút. Tôi có thể chỉ cần làm theo và kết thúc nhanh chóng, nhưng…
Woosung đối xử rất tốt với tôi, vậy có lẽ tôi nên giúp anh ta nhiều hơn chút. Chẳng hạn tạo chút joke hay meme hài hước cho fan của JWS.
Để xem nào, đã 60 giây rồi, và vì họ chưa cúp máy, có vẻ như đây là nhiệm vụ 100 giây….
“Ưm…”
5 giây. Tôi cố tình im lặng trong khoảng thời gian đó. Tôi có thể cảm thấy những người tham gia đang dần mất kiên nhẫn qua điện thoại.
Tôi chậm rãi đếm thời gian trong đầu rồi gọi anh ta.
“Tiền bối.”
– “Ừ, ừ em nói đi.”
Sau khi kéo dài thời gian với khoảng 10 giây còn lại cho đến mốc 100 giây, tôi hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Sao anh đột nhiên lại hành động như thế này?”
– “…”
“Anh không nên nhờ người khác đánh giá vẻ ngoài của mình đâu. Hãy tỉnh táo lại đi.”
Cùng lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói vang vọng ra từ đầu dây bên kia.
– “Này!”
– “Hết giờ! Thất bại!”
Những giọng nói quen thuộc từ chương trình TV vang lên ầm ĩ. Đúng như dự đoán, họ đang quay một chương trình tạp kỹ…
Tôi ngáp một cái, cắm tai nghe rồi rời khỏi phòng.
– “Seo Hoyun! Thằng nhóc con kia—!”
– “Ah, Joo Woosung! Thất bại rồi, không còn ramen cho cậu nữa!”
“Ô mi an nê yo, hyung~.”
– “Cậu biết mà! Cậu biết ngay từ đầu! Cậu giả vờ không biết đúng không?”
“Hả?”
Vâng, Woosung, anh nên sống tự lập đi~
– “Cậu thân với Hoyun lắm hả?”
– “Tôi nghe nói cậu không có ai để gọi ngoài các thành viên?”
Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích từ điện thoại di động ở đầu dây bên kia rất lớn.
– “Seo Hoyun à anh chào em! Đi ăn, đi chơi đi, đừng làm việc nữa!”
“Xin chào ạ, rất vui khi được nói chuyện với anh. Em là Seo Hoyun đến từ nhóm The Dawn ạ.”
Tôi biết mà.
“Tiếc thật… Nếu biết trước, em đã chuẩn bị kỹ hơn.”
– “Cậu đang làm gì thế”
“Em á, em đang ở ký túc xá.”
– “Không phải cậu đang ngủ à?”
“Không, em đâu có ngủ.”
Tôi đang ngủ đấy, nhưng không nói cho anh đâu.
– “Thôi cậu cứ ngủ tiếp đi!”
Giọng Joo Woosung giận dữ, hậm hực vang lên. Chắc hẳn anh ta đã thực sự tin rằng tôi sẽ hiểu ra.
Woosung… Một lần nữa, để tôi nói cho anh biết, tất cả là vì tôi đã đặc biệt quan tâm đến anh.
Sao anh không nhận ra điều đó chứ?
– “Cúp máy thế này thì tiếc quá, nên chúng tôi sẽ cho cậu cơ hội thứ hai! Một trò chơi đố nhanh thì sao? Nếu Seo Hoyun trả lời đúng năm trên mười câu hỏi, chúng tôi sẽ cung cấp ramen cho Joo Woosung~.”
“Đố vui á?”
– “Vâng!”
“Ưm, tôi không giỏi mấy trò đố vui…”
– “Haha, không sao đâu! Cứ thoải mái trả lời. Chúng tôi sẽ đối xử nhẹ nhàng với cậu.”
“Ahahaha.”
Anh có biết anh đang nói chuyện với ai không?
[1] Một thành ngữ ngụ ý một điều gì đó rất khó xảy ra hoặc bất ngờ đã xảy ra.
[2] Đoạn này hơi khó dịch vì nó liên quan đến cách chơi chữ trong tiếng Hàn. Từ khóa được chỉ định là “존잘”, một từ lóng tiếng Hàn dùng để chỉ một người đàn ông đẹp trai một cách đáng kính. Nói cách khác, họ rất đẹp trai. Thuật ngữ này là sự kết hợp của hai từ: “존경”, có nghĩa là tôn trọng, và “잘생기다”, có nghĩa là đẹp trai. Woosung đã sử dụng từ “존”, là dạng rút gọn của “존경”.