PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 5
Nhạc sĩ Blue Tiger, tên thật là Lim Hyeonsu.
Cô ấy từng là một nhà sản xuất âm nhạc, luôn cập nhật những xu hướng mới nhất song vẫn duy trì nét cổ truyền trong âm nhạc. Gần đây, cô bắt đầu sáng tác nhạc và danh tiếng của cô nhanh chóng bay cao nhờ những lời ca bắt kịp xu hướng giới trẻ ấy.
Cô ấy là một nữ tổng tài tự thân với tài khoản ngân hàng hàng triệu triệu con số…
“Nhưng có một vấn đề bất cập rằng,”
Cô ấy đang cảm thấy không khỏe lúc này.
Hơn nữa, cô ấy cũng đang đảm nhận sáng tác ca khúc chủ đề cho sự trở lại của nhóm nhạc nữ nổi tiếng White Cherry, đang tạo làn sóng trending dữ dội ở Hàn Quốc và thậm chí ở cả Hoa Kỳ.
Nhưng cô ấy đang rất bức bối vì chưa sáng tác ra được gì.
Lim Hyeonsu trở nên cáu kỉnh mỗi khi gặp phải tình huống này, và nhân viên trong studio thường tránh xa cô.
Tuy nhiên, hôm nay tôi sẽ mang làn sóng cảm xúc mới đến với cô ấy.
“Ê, tôi đã bảo không cho người ngoài vào rồi mà?”Lim Hyeonsu cáu gắt
Một người lạ đang có mặt trong studio! nhân viên studio với giọng điệu run rẩy.
“Người này có vẻ ngoài khoảng hai mươi tuổi và tỏa ra một khí chất của người không thể đùa giỡn.Anh ta đủ đẹp trai để làm người nổi tiếng, nhưng nhân viên không nhớ đã từng thấy anh ta trên TV.”
“Chào, tôi là Seo Hoyun.”
“Ai?”
“Seo Hoyun.”
Người đàn ông cười vô lễ và chào Lim HyeonSu(LHS). Nhân viên trong studio run lên.
Cô chưa từng nghe nói về anh ta. Lim Hyeonsu liếc nhìn anh ta một cách lạnh lùng và quay lưng lại với nhân viên.
“Đưa anh ta ra ngoài.”
“Vâng, vâng.”
“Cô có thể nói chuyện với tôi một chút được không?”
Cô định đi đâu vậy? Tôi quay lại và lớn tiếng với Lim Hyeonsu, thu hút sự chú ý của cô. Cô ấy nhìn tôi một cách khó chịu.
“Xin lỗi, tôi đang bận.”
“Vâng, tôi hiểu. Tôi sẽ không chiếm nhiều thời gian của cô đâu.”
“Tôi cũng không có thời gian cho chuyện này.”
Tính khí của Lim Hyeonsu vẫn không thay đổi. Tôi nhìn vào cửa sổ hệ thống hiển thị trên đầu cô ấy.
[Lim Hyeonsu
Thiên tài âm nhạc
Cô ấy cũng là nhạc sĩ tự do
Chú ý: Tính khí của cô ấy rất, rất, rất tệ.]
Tôi biết cô không có nhiều thời gian, nên tôi sẽ vào thẳng vấn đề chính. Tôi đã làm việc với cô Lim Hyeonsu vài lần rồi. Cô đã mắng tôi không ít lần vì những sai sót của tôi.
Khi cô nhìn tôi từ trên xuống dưới, lắc đầu với vẻ khinh bỉ, có vẻ cô không nhớ tôi. Tôi lại nhận ra mình đang ở trong một trò chơi. Tôi đưa ra túi mua sắm mà tôi mang theo.
“Cái này là gì?”
Lim Hyeonsu ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của túi mua sắm, nhưng tôi đã nắm bắt cơ hội.
“Chị ơi, tôi nghe nói chị thích loại rượu sake này từ Hokkaido, nên tôi đã tìm hiểu và mang nó đến cho chị.”
“Cái gì? Cái này rất… khó tìm ở Hàn Quốc đấy.”
Lim Hyeonsu lấy rượu sake ra khỏi túi và xem xét kỹ. Tôi có thể thấy từ biểu cảm của cô ấy rằng cô rất thích nó.
Đúng vậy, nó rất khó tìm.
Mặc dù vẫn đề phòng tôi, Lim Hyeonsu đã nhận món quà mà không phản kháng. Có vẻ như cô không muốn từ chối vì nghĩ rằng tôi mong đợi gì đó từ cô.
“của cho là của nợ mà”
“Nói đi! cần gì ở tôi?”
“Tại sao lại tặng tôi cái này?”
“Chị ơi, tôi xin lỗi vì đã đến đột ngột… Nhưng đôi khi những thứ nhỏ nhặt cũng cần được chuẩn bị.”
“Hmm.”
Tôi khẽ cười và lưỡi liếm một cái. Đây là cách tiếp cận với nhà tài trợ của tôi. Có lẽ lời nịnh nọt của tôi đã có tác dụng, vì sau một chút suy nghĩ, Hyeonsu liếc nhìn rượu sake và ngồi xuống sảnh.
“Chắc anh đã phải vất vả lắm mới có được món này, nên không thể từ chối tấm lòng của anh như vậy. Tôi sẽ dành cho anh năm phút để trình bày.”
“Cảm ơn chị.”
Tuyệt, vậy là tôi đã dành được cơ hội thắng 50%rồi.
“Vậy tại sao anh lại đến gặp tôi? Ý tôi là…”
“Tôi là Seo Hoyun.”
“À, Seo Hoyun. Anh đến đây làm gì?”
Tôi biết cô ấy sẽ hỏi cái này mà.
“Tôi là một idol. Chúng tôi đang chuẩn bị cho sự trở lại.”
Ha. Lim Hyeonsu cười.
“À, một idol…”
Ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi chứa đựng một chút chế giễu, cho thấy rằng một người như tôi sẽ không tự nhiên xuất hiện đâu.
Lim Hyeonsu là con đường chắc chắn dẫn đến thành công, khiến cho những idol đang vật lộn để theo đuổi ước mơ phải lạy lục được hát những ấn phẩm của cô ấy.
“Seo Hoyun? Tôi chưa từng nghe nói về cậu trước đây.”
“Tôi đến từ Daepaseong Entertainment, một công ty quản lý diễn viên vẫn còn thiếu kinh nghiệm đào tạo dành cho idol. Tôi nghĩ là không lạ gì khi một nhạc sĩ cũng chưa nghe về tôi.”
“À, vậy cậu đã phải trải qua không ít khó khăn rồi.”
nhưng Lim Hyeonsu đã không còn chú ý đến tôi nữa. Lim Hyeonsu, đang vắt chéo chân từ từ, nhìn tôi.
“Vậy, cậu đến đây làm gì?”
Dù sao thì, Lim Hyeonsu thích những người đi thẳng vào vấn đề.
Tôi cười.
“Tôi đến đây để xin một bài hát.”
“Hahaha!”
Lim Hyeonsu cười phá lên, khiến tôi khá bất ngờ. Tôi im lặng chờ cho đến khi cô ấy ngừng cười.
“Chà, idol thời nay quả thật không thể tin được. Họ đến thẳng đây mà không qua quản lý hay công ty của họ…”
“Đó là vì kỹ năng sáng tác của chị ấn tượng quá.”
“Ê, Seo Hoyun. Tôi hiểu những ảo tưởng mà cậu đang nghĩ. Cậu nghĩ mình có thể làm được mọi thứ chỉ dựa vào một tài năng thôi sao? Cậu không phải là người duy nhất đến đây theo cách này đâu.”
Tôi chỉ lắng nghe chăm chú lời cô ấy. Lim Hyeonsu đứng dậy, dũa móng tay như thể xem việc này là lãng phí thời gian.
“Chắc cậu xem nhiều phim truyền hình quá rồi đấy.”
Đây là phản ứng mà tôi đã dự đoán trước. Nhưng những gì xảy ra sau đó, ngay cả Lim Hyeonsu cũng không thể ngờ tới.
“‘Chúng ta đi uống gì không?’”
“Gì? Với tôi?”
“Không, đó là tên một bài hát.”
Tôi không phải là người đột nhiên phát điên và mời Lim Hyeonsu đi uống sinh tố lúa mạch đâu.
“‘Chúng ta đi uống gì không?’” là một bài hát mà Lim Hyeonsu đã phát hành cách đây một năm ở thế giới thực tại và đứng đầu bảng xếp hạng. Nó có giai điệu an toàn và phát triển giai điệu dễ chịu cho Lim Hyeonsu, nhưng vẫn đạt vị trí số một. Tôi đã nghe người ta nói lại rằng Lim Hyeonsu là một thiên tài sáng tác.
“‘Chúng ta đi đến mặt trăng.’” tôi cố tình đổi sang chủ đề khác.
“Cái đó, tại sao cậu lại….”
“‘Giữa cậu và tôi,hay’ ‘Hãy dừng lại đi,’hoặc có thể là ‘Be the Monster,’ v.v…”
Tôi cứ lẩm bẩm một mình, và những người nghe lần đầu tiên có thể sẽ tự hỏi tất cả những điều này có nghĩa gì. Và trừ khi là Lim Hyeonsu hoặc tôi, họ sẽ không thể hiểu được những từ ngữ này.
Nhưng sắc mặt Lim Hyeonsu càng lúc càng trở nên tái đi.
“Những bài hát này có ba điểm chung. Thứ nhất, chúng đều là sáng tác của Blue Tiger, Lim Hyeonsu. Thứ hai, tất cả chúng đều đứng đầu bảng xếp hạng đến tận vị trí thứ năm.”
Và tôi giơ ngón tay thứ ba thân thương lên.
“Cuối cùng, chúng đều đã bị thao túng để đạt được vị trí cao.”
“C-Cậu đang nói gì vậy?”
Ôi không, Lim Hyeonsu đang cố phủ nhận điều này.
Nhưng tôi không bỏ qua.
“Ôi, đừng có mà đến đây nói linh tinh như vậy…” LHS bối rối.
Tôi lấy ra máy tính bảng của mình, và may mắn thay, một số dữ liệu vẫn còn, tách biệt với tập tin lưu trữ bị mất của tôi. Tôi mỉm cười và đưa nó cho cô ấy xem.
“Đây là các giao dịch ngân hàng giữa ca sĩ hoặc công ty quản lý liên quan và các nhà môi giới âm nhạc. À, còn có cả một vài trường hợp họ giao dịch trực tiếp với nhạc sĩ nữa.”
Lim Hyeonsu tiếp nhận nó bằng đôi tay run rẩy. Và ngay sau đó, cô ấy nghiến răng.
“Cậu lấy được cái này bằng cách nào?”
Lim Hyeonsu hỏi bằng giọng điệu từ tốn, lộ vẻ thừa nhận.
“Ôi, cái đó có quan trọng không?”
“Haha, cậu là điệp viên à? Làm idol có vẻ thư thái nhỉ? hay cậu có nhà báo trong gia đình gì?”
Lim Hyeonsu nhếch mép một cách khinh bỉ. Cô ấy vẫn tỏ ra không quan tâm. Cô ấy nhìn tôi một lúc lâu.
“Tại sao cậu lại ở công ty đó rồi chậm chân mãi thế? Cậu tài năng mà.”
“… Vậy thì sao?”
Tôi nhún vai.
“Vậy cậu muốn tôi làm gì cho các cậu?”
“…”
“T-tôi chỉ là không may thôi.”
“Ồ, mạnh mồm hơn tôi tưởng đấy.”
Tôi ngẩng cằm lên nhìn cô ấy.
“Tôi thừa nhận rằng chị rất đáng kính trọng khi đi lên bằng chính thực lực của mình. Nhưng tôi không biết chị làm thế nào để được như vậy? Tôi cũng không biết cách làm đâu, mà dù có biết đi nữa, tôi cũng chẳng thiết tha gì.”
Vì ở thực tại tôi cũng là một nhà Editor lỗi lạc không kém gì chị. chỉ là bây giờ….
Cô ấy ngẩng cằm lên.
“Ngày nay có rất nhiều ca sĩ vô liêm sỉ vì có được danh tiếng mà không từ thủ đoạn. Cậu nghĩ nó sẽ là vấn đề sao?”
Điều đó là đúng. Lim Hyeonsu nhìn xung quanh để xem tôi có đang ghi âm không. Khi cô nhận ra tôi không làm vậy, cô vẫy tay.
“Thôi đi. Đừng có Ngáo ngơ HT2 nữa.”
“Tôi phải làm gì thì chị mới hiểu ý tôi đây?
“Gì?”
“chị không hiểu ý tôi hả? nãy giờ tôi đang nói tiếng Hàn mà.
“Ngoài ra, tôi còn mang đến đây một món quà nữa cho chị đấy!”
Lim Hyeonsu dừng lại và đông cứng người trước lời nói của tôi.
“Lật màn hình máy tính bảng lên.” tôi nói
“….”
“Nhanh lên.”
Tôi ra hiệu cho cô ấy với một nụ cười thân thiện. Lim Hyeonsu do dự nhưng không thể cưỡng lại sự tò mò của mình và lật màn hình máy tính bảng. Một bài hát bắt đầu phát.
Đó là một bài hát của một idol nam đã đứng đầu bảng xếp hạng năm ngoái. Một sáng tác của Blue Tiger.
“Ca khúc này thực sự rất hay.”
Tôi chỉ nói như vậy, nhưng Lim Hyeonsu đã đập mạnh chiếc máy tính bảng xuống bàn. Nó bị vứt đi một cách không thương tiếc. Cô ấy chẳng xót gì về tiền bạc cả.
“Máy tính bảng của tôi.” tôi giả vờ rên laa.
“Cậu, C-cái gì… Làm sao cậu…?”
Khuôn mặt của Lim Hyeonsu trở nên tái mét. Tôi nhìn cô ấy với vẻ hài lòng.
“Làm sao cậu có được cái này?!”
Bài hát trên máy tính bảng trước đó không phải là sáng tác của Blue Tiger.
“Nó là của một tay guitar trong một ban nhạc indie không tên tuổi.”
Đúng vậy.
Lim Hyeonsu đã đạo nhạc.
“Cậu, cậu…!”
“Chị đã gặp tay guitar đó bao nhiêu lần ở bữa tiệc nhậu? Có phải ở Hapjeong không? Chị gặp anh ta hai ba lần ở quán izakaya ở đó và còn nhận một chiếc USB từ anh ta nữa.”
Khi tôi nói như đúng rồi, như thể tôi đã có mặt ở đó, Lim Hyeonsu run rẩy như thể thấy ma.
“Thao túng âm nhạc, đúng không… Có thể nó sẽ qua đi như thể chẳng có gì, hoặc sự thật bị bóp méo.” Chỉ cần có thời gian thôi.
“…”
“Nhưng còn đạo nhạc thì sao? Khi điều này được phơi bày ra thế giới, mọi người sẽ biết ngay nó không phải là sáng tác gốc,rằng chị đã lừa dối mọi người. Lúc đó, tất cả mọi người sẽ lên tiếng.”
“Đủ rồi.” LHS đập bàn hét lớn
Tôi vỗ tay.
“Ah, Blue Tiger đạo nhạc!”
Lim Hyeonsu nhìn tôi chằm chằm như thể cô ấy có thể siết cổ tôi bất cứ lúc nào.
Ah, tôi cảm thấy thật thoả mãn.
Tôi không ngờ rằng cuộc điều tra của mình lại mang lại kết quả lớn như vậy. May mắn là tôi được giao nhiệm vụ hỗ trợ sản xuất một chương trình về thao túng âm nhạc. Và cũng thật may mắn khi Lim Hyeonsu vẫn còn tồn tại trong thế giới của trò chơi này!
[Bạn là rác sao?]
Đừng phá hỏng không khí. tôi nói với hệ thống.
Đây là cơ hội được Chúa ban cho tôi để đe dọa Lim Hyeonsu, người vẫn đang run rẩy mà chẳng hiểu gì.
[Xin lỗi, bạn đã đạo nhạc ai khác chưa?]
Tôi xin lỗi, nhưng tôi đang vội.
Tôi hạ mi mắt như thể thực sự xin lỗi. Tôi cẩn thận chọn những lời lẽ chỉ để khiêu khích Lim Hyeonsu.
“Còn về nhạc sĩ của chúng ta thì sao? Chị đang làm bài hát cho White Cherry, và chị cũng đang làm vài bản ballad nữa… Nếu có một vụ bê bối đạo nhạc, chị sẽ phải trả rất nhiều tiền phạt đấy.”
Giờ thì cô ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Cô ấy sẽ hét lên bảo tôi đi ngay lập tức? Hay sẽ thách thức tôi thử xem? Hoặc có thể cô ấy sẽ siết cổ tôi?
Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không quan tâm. Nhưng cái cuối cùng có chút đáng sợ, vậy nếu thế tôi sẽ gọi cảnh sát.
Không, tôi biết Lim Hyeonsu rất rõ.
Tôi nói nhẹ nhàng và còn bắt chước cô ấy bằng cách vẩy móng tay như lúc nãy.
“Chị đột nhiên im lặng rồi nhỉ…”
Ba.
“Chắc tôi đi ngay giờ?”
Hai.
“Chắc chị lại bận rồi.”
Một.
Tôi đang định đứng dậy thì Hyeonsu nắm lấy tay tôi.
“Một chút thôi.”
“Vâng?”
“Cậu muốn gì?”
Ah, đây là lý do tôi thích Hyeonsu.
Cô ấy nhanh chóng thích nghi với thực tế. Tôi cười khúc khích.
“Ôi, cô nhạc sĩ, chị định lợi dụng tôi à? Tôi phải cho chị câu trả lời ngay sao?”
“…”
Chắc chị phải tự nghĩ ra chứ?
Ding!
[Seo Hoyun, cậu là quỷ dữ sao?] một câu hỏi to đùng của hệ thống quá gở hiện lên.
Không,Tôi chỉ trả thù cho chiếc máy tính bảng vừa bị ném bẹp dí đó thôi. Hahaha.