PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 47
Biển quảng cáo điện tử?
“Ủa, cậu thiệt không biết luôn á? Lên mạng tra liền đi.”
“Ờ…”
“Đi kiểm tra liền đi. Tôi đi đây!”
Kim Heeyeon nhún nhảy bước ra khỏi phòng, vẫy tay chào. Tôi ngơ ngác, rồi bắt gặp ánh mắt Seong Jiwon đang đờ đẫn nhìn xa xăm.
“Seong Jiwon.”
“Hả?”
“Ủa,hình như tụi mình có biển quảng cáo điện tử hay gì hả?”
“Hả? Cậu đang nói gì vậy?”
Seong Jiwon nghiêng đầu, cứ như đây là lần đầu cậu nghe chuyện này. Tôi lập tức rút điện thoại ra tìm kiếm. Vừa vào mạng xã hội, thông tin liền hiện ra. Trong lúc tìm kiếm, một ý tưởng hay chợt lóe lên trong đầu tôi.
Tôi cười toe toét, quay sang các thành viên.
“Ê mấy đứa.”
“Huh?”
“Có ai muốn làm gì đó vui vui không?”
Mọi người nhíu mày, không hiểu.
Tôi lắc lắc điện thoại, ngân nga một giai điệu. Ánh mắt mọi người mở to đầy kinh ngạc trước hành động lạ lùng của tôi.
“Mấy đứa, tạm thời đừng có đi lẻ nha.”
Cả xe đang ồn ào bỗng trở nên im bặt trước lời quản lý.
“Tuyệt đối đó! Lúc nào cũng phải đi chung, bám sát tôi đấy. Rõ chưa? Hả? Hiểu không?”
Tôi khẽ nhăn mặt nhìn người quản lý đang kiếm cái gật đầu của từng thành viên.
“Quản lý nim”
“Hả?”
“Anh biết cái chỗ Ga tàu điện ngầm Bến xe buýt tốc hành không?”
“Úi chà!”
Vừa dứt lời tôi, quản lý giật mình, người khựng lại. Rồi hắng giọng.
“Khà khà khà. Mấy đứa, đói bụng chưa?”
Thì ra là quản lý biết.
Quản lý và công ty cố tình giữ kín chuyện này.
Vụ lùm xùm của Kim Seonghyeon nổ ra khá lớn, và ánh mắt dư luận đổ dồn vào The Dawn cũng không mấy thiện cảm, nên họ muốn mọi chuyện lắng xuống trong im lặng.
Hình như họ định gom hết tin tức về biển quảng cáo rồi tung ra một lượt sau.
Quyết định này không tệ, nhưng mà…
…..
“Em đói bụng rồi quản lý.”
“À, ờ ha? Hay là tôi mua chút kimbap gì đó nha?”
“Vậy nhờ cả vào anh”
Tôi cố tình mỉm cười với quản lý. Thái độ của những người xung quanh bỗng chốc trở nên cứng đờ😁
Quản lý của chúng tôi, là một người tốt bụng nhưng hơi chậm hiểu, dường như không nhận ra điều gì, vẫn cười ha hả rồi đỗ xe.
“Rồi rồi! Mấy đứa đợi một chút nha!”
Chúng tôi im lặng gật đầu.
Ngay khi anh quản lý vừa xuống xe và bước vào tiệm kimbap, tôi liền rời khỏi ghế phụ và nhanh chóng leo lên ghế lái.
Trốn thôi.
Đây là một cuộc đào tẩu ngoạn mục.
Vẫn còn cầm vô lăng, tôi ngân nga một giai điệu.
“Mình đi thiệt hả?”
“Đương nhiên rồi.”
“Bằng xe van luôn hả?”
“Xe vẫn chạy tốt đây mà, tội gì bắt taxi cho tốn kém.”
Mắt mọi người trợn tròn kinh ngạc. Tôi ra hiệu cho Seong Jiwon.
“Jiwon, gửi cho anh quản lý cái thẻ quà tặng gì đó đi. Loại xịn xịn á. Rồi gọi điện bảo anh ấy ghé quán cà phê nghỉ ngơi tiếng rưỡi gì đó đi.”
“Okay! Vậy lát nữa mình chỉ cần đón ảnh thôi đúng không?”
Seong Jiwon tự dưng phấn khích một cách bất ngờ vậy?
Tôi tưởng cậu ấy sẽ ngăn cản, ai ngờ cậu ấy lại là người hào hứng nhất, gọi điện thoại cho anh quản lý ngay. Giọng anh quản lý ngơ ngác vang lên từ đầu dây bên kia.
“Anh quản lý, anh nghỉ ngơi đi nha! Tụi em lát nữa quay lại liền!”
Jiwon trông thích thú như một đứa trẻ vừa làm chuyện nghịch ngợm. Jeong Dajun liếc nhìn tôi.
“Hoyun hyung, bằng lái xe của anh…”
“Hạng nhất, thi lý thuyết tuyệt đối, thực hành tuyệt đối.”
“Ghê.”
“Đi thôi.”
Và thế là, chúng tôi trốn thoát thành công.
Cuộc đào tẩu vĩ đại của những thần tượng tân binh.
Ngay cả khi vẫn còn chiếc xe van theo sau.
Khi anh quản lý vội vã mua kimbap xong và rời khỏi cửa hàng, chiếc xe van đã biến mất không dấu vết.
Đây là thật sao…?
Tôi dẫn các thành viên đến bến xe buýt tốc hành. Lúc đầu, vài thành viên lo lắng bỗng dưng lao về phía trước như ngựa đứt cương.
Seong Jiwon liên tục xem điện thoại để dò đường.
“Hình như hướng này hả? À không, không phải đây?”
“Ưm, tớ nghĩ là ở đằng kia.”
Tất cả đều kéo mũ trùm đầu và đội mũ lưỡi trai che kín mặt, nhưng vẫn toát ra khí chất “tôi là người nổi tiếng đấy “.
Mới đây thôi chungs tôi còn xuất hiện thoáng qua trên truyền hình, mà giờ đã thu hút sự chú ý đến vậy rồi…
Tôi quay lại phía Seong Jiwon, người đang vật lộn với cái map online trên điện thoại.
“Hướng này,hướng này!”
“Ủa, không phải ở đằng kia hả?”
“Đúng rồi, là hướng đó.”
Mọi người có vẻ phấn khích, người thì trò chuyện rôm rả, người thì huýt sáo. Tôi chậm rãi quan sát khung cảnh hỗn loạn của ga tàu điện ngầm.
Ngày xưa tôi cũng đi làm bằng tàu điện ngầm như thế này.
Giờ thì đến cả tàu điện ngầm tôi cũng khó mà đi được. Công ty quản lý quá cẩn trọng.
Sau được trở lại với việc đi xe van, được ở trong tàu điện ngầm giống như trở về cuộc sống thường nhật sau một thời gian dài. Tôi dừng lại một chút để hít thở bầu không khí quen thuộc rồi quay đầu về phía các thành viên.
“… “
“Hyung! Hyung!”
Jeong Dajun hào hứng kéo tay tôi. Rồi tôi nhìn thấy những quảng cáo trên tường ga tàu điện ngầm.
Một bức ảnh nhóm lớn của các thành viên và ảnh cá nhân nhỏ hơn của từng người được trưng bày.
[Chúng tôi ủng hộ những ngày tháng tỏa sáng của các bạn]
“Wow…”
Tôi cứ nghĩ khi nhìn thấy nó, mình sẽ nghĩ, “Wow, chắc họ tốn nhiều tiền lắm đây”.
“Ở đây nữa nè!”
Hình như không phải vậy.
[The Dawn, xin hãy bỏ phiếu quý giá của bạn.]
Nó chỉ… khiến tôi cảm thấy nghẹn ngào.
Seong Jiwon nghịch ngợm đánh nhẹ vào khuôn mặt đang đỏ bừng của tôi. Các thành viên đang cười tươi rói, vẫy tay về phía một cái gì đó.
Tôi ngơ ngác nhìn bức ảnh rồi bước tới.
“Mấy đứa, ở đây còn có cả giấy nhớ nữa hả?”
“Đâu ạ?”
“Biển quảng cáo cá nhân đó.”
“À, thiệt hả.”
“Fan dán lên đó hả?”
Các thành viên vẫn còn xôn xao, không thể tin được rằng fan đã bỏ tiền ra làm quảng cáo và để lại tin nhắn của họ cho chúng tôi.
Kim Seonghyeon nhìn chằm chằm vào biển quảng cáo của mình với vẻ nghẹn ngào.
Của cậu ấy dán đầy những tờ giấy nhớ mà…
[Seonghyeon à, bọn tớ ủng hộ cậu]
[Bọn tớ đã đổ gục trước tấm lòng tốt bụng cậu thể hiện và luôn tin tưởng cậu]
[Seonghyeon oppa ㅠㅠ Anh là nguồn năng lượng của em. Hôm nay cũng fighting nha!]
“… “
Những dòng tin nhắn đều rất thấu hiểu của các fan trong những drama gần đây.
Kim Seonghyeon cúi đầu, đứng im lặng rất lâu. Tay cậu ấy run rẩy.
“Cậu may mắn thật đó, Kim Seonghyeon.”
Tôi vỗ vai cậu ấy rồi bước đi, nghĩ rằng cậu ấy có lẽ muốn ở một mình.
Không xa chỗ cậu ấy, có một biển quảng cáo in hình mặt tôi.
Trên đó cũng dán rất nhiều giấy nhớ. Như thể bị thôi miên, tôi tiến lại gần tấm biển.
“… “
Một nụ cười điềm tĩnh trên gương mặt tôi. Hình như đây là bức ảnh chụp từ thời chúng tôi biểu diễn đường phố. Nhìn mái tóc gọn gàng của tôi thì chắc là trước khi tôi bị ném trứng.
Lúc đó tôi cười như vậy sao?
Tôi đưa tay chạm nhẹ vào bức ảnh. Bên dưới khuôn mặt tôi có một dòng chữ.
[Hoyun, anh là ánh sáng của em]
“Thật sao…”
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể là người như vậy.
Lòng tôi trĩu nặng. Tôi đọc những tờ giấy nhớ bên cạnh.
[Hoyun à, em đã cố gắng ngừng làm fan Kpop nhưng không được. Em đã trúng tiếng sét ái tình với anh từ cái nhìn đầu tiên rồi. Anh phải chịu trách nhiệm đó!]
[Mình cưới nhau đi]
Tôi không nhịn được cười.
Tôi đọc dòng tin nhắn bên dưới. Nó nghiêm túc hơn một chút.
[Hoyun luôn điềm tĩnh, em cũng thích khía cạnh đó của anh, nhưng em hy vọng anh đừng gánh hết mọi thứ một mình]
[Em hy vọng anh chỉ có những khoảnh khắc hạnh phúc và vui vẻ!!]
[Oppa, nếu anh có khó khăn gì, cứ nói với tụi em nha ㅜㅜ]
Hình như khoảng thời gian này đã trải qua nhiều thăng trầm. Nhìn thấy fan lo lắng như vậy…
Khi đọc những dòng tin nhắn, tôi cảm thấy một cảm giác kỳ lạ.
Thật kỳ lạ khi có vô số người nói những lời tốt đẹp với tôi thay vì chỉ trích.
Luôn bị trách mắng vì quá chú trọng công việc chính, luôn gánh vác trách nhiệm… Thật tuyệt vời khi nhận được tình yêu vô điều kiện ở đây, càng nỗ lực bao nhiêu, bạn càng nhận lại bấy nhiêu.
Tôi ngắm nhìn những tờ giấy nhớ một cách thích thú. Nội dung, người viết, nét chữ đều khác nhau, nhưng tất cả đều chung một cảm xúc.
Họ muốn tôi hạnh phúc.
À, cái này…
Nó… nghẹn ứ trong cổ họng.
Tôi chậm rãi đọc tờ giấy nhớ cuối cùng.
[Hoyun, em yêu anh rất nhiều.]
“… “
Tôi lặp lại những lời đó trong lòng, rồi từ từ bóc tờ giấy nhớ ra. Từ trên xuống dưới, tôi gỡ hết tất cả, từng tờ một, không bỏ sót tờ nào.
Đây là lần đầu tiên tôi làm một việc gì đó mà không có bất kỳ kế hoạch nào.
[Mấy bạn ơi??? Sao không thấy giấy nhớ đâu hết vậy?]
[Ủa, không còn gì hết hả?]
[Huhu, chắc admin gỡ xuống rồi hả? ㅠㅠㅠㅠㅠ Tụi mình định lát nữa đi dọn mà ㅠㅠㅠ Chắc thông báo chưa kỹ hả?]
[Ôi tiếc quá… Thấy mấy tờ giấy nhớ đó vui lắm luôn á]
Fan phản ứng trên social media.
Fansite master, người đã treo ảnh của Seo Hoyun làm đại diện, không giấu nổi sự thất vọng. Dù vậy, cô không thể công khai nói về những tờ giấy nhớ trên tài khoản chính thức.
Mấy đứa nhỏ đã dính vào mấy vụ lùm xùm rồi…
Thôi thì đừng gây thêm rắc rối làm gì. Nhưng vẫn thấy tiếc.
Lát nữa phải hỏi mấy bạn supporter mới được.
Trong lúc đang làm mới trang, đột nhiên, mọi người đồng loạt òa khóc.
“Hả?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại thế này?
Trong khoảnh khắc, tim cô thắt lại.
Chết tiệt, cô sợ rằng lại có tranh cãi nổ ra vì một phản ứng bất ngờ nào đó.
Fansite master trấn tĩnh lại rồi từ từ hiểu ra tình hình. Và rồi cô thấy một video vừa được đăng tải.
[Video mới xuất hiện trên diễn đàn cộng đồng ㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ Hoyun đang gỡ giấy nhớ ㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ]
“Trời ơi…”
Thật không thể tin được. Fansite master nhìn Seo Hoyun đội mũ lưỡi trai, chậm rãi và cẩn thận gỡ từng tờ giấy nhớ xuống.
Sao anh ấy lại mặc quần jean vậy?
Không, mà sao lại gỡ giấy nhớ?
Hoyun…!
Fansite master bụm miệng. Cô không nhìn rõ mặt Seo Hoyun, nhưng nhìn thấy anh ấy trước đó gỡ từng tờ giấy nhớ một, nước mắt cô trực trào.
Em bé của tôi…
Chắc trên giấy nhớ không có gì tiêu cực của antifan đâu nhỉ?
Theo những gì cô thoáng thấy, toàn là những lời nhắn ủng hộ, chắc không có vấn đề gì lớn.
Mọi người chỉ viết rất nhiều những lời lẽ sến súa bày tỏ tình cảm và sự ủng hộ.
Điều đó khiến tim cô ấm áp.
“Sao anh ấy lại gỡ xuống nhỉ? Chẳng có gì đặc biệt mà… Lẽ ra anh ấy nên giữ lại làm kỷ niệm chứ.”
[Mấy đứa nhỏ kia cũng gỡ hết rồi ㅠㅠ Chắc tụi nó rủ nhau đi xem]
[Kim Seonghyeon đang khóc hả?]
[Trời ơi, thiệt hả?]
[Hình như cậu ấy đang cố kìm nước mắt ㅠㅠ]
[Trên giấy nhớ không có gì tệ chứ?]
[Hình như không… Chắc cậu ấy xúc động quá thôi…]
[Wow ㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ Seonghyeon ㅠㅠㅠㅠ Bọn tớ xin lỗi ㅠㅠㅠ]
“Wow, bên Kim Seonghyeon cũng loạn hết cả lên rồi.”
Người ta nói không thể bán nhân cách, nhưng… Kim Seonghyeon nổi tiếng là tốt bụng ngay cả trong giới fan cứng. Cậu ấy luôn quan tâm đến từng fan một.
Và cuối cùng, một sự hỗn loạn nổ ra.
Những fan đã cố gắng kiềm chế vì Kim Seonghyeon nhìn thấy cậu ấy khóc và cũng òa khóc theo.
[Cái thằng thấy giấy nhớ mà khóc kia, có gì đâu mà phải khóc, phải luôn ngớ đằng sau luôn có bọn này bảo kê đó!! Nhớ chưa?]
[Tớ thật sự xin lỗi Seonghyeon. Ngay từ đầu đã thấy nghi ngờ rồi… ㅡㅡ Phản ứng của mọi người với Nightmare và Refined cũng tốt (dù có đi truyền thông), nhưng nếu là tớ thì tớ sẽ rất tức giận với loại truyền thông bẩn này của Today..
└Sao?? Today có vấn đề gì hả??
└Không có gì]
Dù họ cố gắng giữ im lặng trên tài khoản riêng, nhưng phản ứng quá lớn, cuối cùng cũng lan ra cộng đồng.
[Tiêu đề: Tại sao Kim Seonghyeon lại khóc khi nhìn giấy nhớ của fan? Liêu drama lúc trước về bạo lực học đường có phải là sự thật không?
Kim Seonghyeon nổi tiếng là người quan tâm cho cả mấy đứa nhỏ trong nhóm Nightmare nữa… Nên fandom Nightmare cũng khá thích Kim Seonghyeon. Tớ nghĩ có gì đó giữa Kim Seonghyeon và Today]
[Tiêu đề: Có phải tại Seong Jiwon không?]
Seong Jiwon ban đầu nằm trong đội hình debut của Today, sau khi cậu ấy bị loại, mối quan hệ của họ chắc chắn đã trở nên tệ đi.
└À ㅡㅡ Đừng có lôi Jiwon vào chuyện này một cách vô lý vậy
└└ㅋㅋㅋ ㅋXin lỗi, xin lỗi]
[Tiêu đề: Nhưng mà thiệt luôn á, tại sao??
Biểu cảm của Kim Seonghyeon thật sự không ổn
└Đừng có để ý đến thằng bắt nạt ㅋㅋ]
Và những bài đăng đó cứ chồng chất lên nhau, cuối cùng tạo ra một bài đăng nổi tiếng.
[Bài đăng nổi tiếng: Tôi sẽ tóm tắt chính xác lý do Kim Seonghyeon ghét Today]