PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 46
“Chà, hôm nay đông người thật đấy.”
“Tớ biết ngay!”
“Hôm nay có chương trình tạp kỹ nào à?”
Ban tổ chức quyết định quay phản ứng mọi người về tập vừa phát sóng trên đài tvK. Vừa hé mắt nhìn ra từ cửa sổ ô tô, chúng tôi đã thấy hàng loạt camera chĩa thẳng vào xe.
“Nhưng ngay cả khi quay chương trình tạp kỹ, thường thì cũng không đông đến thế này, đúng không?”
Nếu là họ, tôi thà đợi trước công ty quản lý còn hơn, vì tôi đâu biết khi nào chúng tôi mới đến đài truyền hình…
Chúng tôi giờ đây dần trở thành những gương mặt đắt giá với các PD và nhân viên hơn là những người nổi tiếng trước đây ở đài truyền hình.
Quản lý của chúng tôi liếc nhìn gương chiếu hậu và nói.
“Mấy đứa muốn xuống trước không?”
“À vâng ạ.”
Dù đi vào bằng bãi đỗ xe ngầm hay cổng chính thì cũng chẳng sao, nên tôi gật đầu và bước ra khỏi xe.
Đột nhiên, chúng tôi nghe thấy những tiếng gọi lớn tên mình.
“Wow! Là The Dawn kìa! Ở kia kìa!”
“Dajunnnnie à!”
“Hoyun! Seo Hoyun của em ơi!”
‘……….’
Chuyện này thật bất ngờ.
“…Hay là chúng ta quay lại xe đi?”
“Này, cậu đùa à? Giờ làm sao mà quay lại được nữa.”
Trước câu hỏi ngây ngô của Jeong Dajun, Kang Ichae đã đẩy nó ra khỏi xe. Tôi vội vàng kéo Kim Seonghyeon đang ngơ ngác lại và cúi đầu khi bước vào đài truyền hình.
Chỉ sau khi vội vã vào đến bên trong đài, chúng tôi mới nhìn nhau.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Ờ…”
“Không, nghiêm túc đấy… Vừa nãy là tình huống gì đang xảy ra vậy?”
“Tớ cũng không biết nữa…”
Chúng tôi lặp lại cuộc trò chuyện ngơ ngác. Không, thật sự là chúng tôi không hiểu nổi.
Những ánh mắt trong đài vẫn không thay đổi.
Trước khi quản lý của chúng tôi đến, biên kịch của “ Shining Star” chạy vội ra, chân còn đi mỗi tất không kịp mặc dép vào.
“Ôi trời, bùa may mắn của chúng ta đến rồi sao!”
“…”
Quần què gì vậy. Nghe sượng quãi.
“Chào mừng, chào mừng. Đến đây có vất vả không?”
“Chúng em ổn ạ.”
“Hôm nay bên ngoài đông người lắm đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Nghe nói tất cả đều đến để xemThe Dawn và các thành viên của “Shining Star ” đấy! Mấy cậu biết không, rating của “Shining Star” dạo này bùng nổ lắm.”
Rating đúng là đang bùng nổ. Tôi thừa nhận điều đó.
Nhờ vậy, sự nổi tiếng của chúng tôi dường như vẫn được duy trì, dù không giành được vị trí số một ở vòng trước.
Họ không nhắc đến vụ bê bối bạo lực học đường của Kim Seonghyeon và việc cậu ấy bỏ học, bởi vì cuối cùng chúng tôi vẫn đang là con mồi thu hút rating.
Biên kịch luôn tỏ ra tử tế, nhưng tôi cảm thấy có một ranh giới kỳ lạ. Đặc biệt hôm nay, biên kịch có vẻ quá thân thiện, điều này khiến tôi nghi ngờ. Đầu óc tôi quay cuồng.
À, giờ tôi hiểu rồi.
Chắc chắn cô ấy đã nhận được tiền thưởng nhờ rating cao.
“Tôi ghen tị quá.”
“Hả? Cậu vừa nói gì?”
“Không có gì.”
Tôi ghen tị. Tôi nhìn chằm chằm vào biên kịch rồi nói.
Thì lại chả đúng quá. Rating của tập vừa phát sóng gần 6% là vì chúng tôi bị lợi dụng như vật tế thần. Nếu tôi nhận được một chuyến du lịch khen thưởng như vậy, thì tôi cũng sẽ chăm sóc The Dawn cẩn thận hơn.
Toàn bộ đài truyền hình tvK giờ tràn ngập poster của “Shining Star“. Sự nổi tiếng mà chúng tôi không cảm nhận được trước đây.
“Ngồi xuống, ngồi xuống đi.”
Biên kịch dẫn chúng tôi đến địa điểm đã chuẩn bị để quay phản ứng về tập vừa rồi. Chúng tôi ngồi vào một chiếc bàn họp lớn và bật chiếc TV gắn trên tường, một video được cài đặt sẵn hiện lên.
Tuy nhiên, tôi không thể tập trung vì lo lắng cho Kim Heeyeon đang vắng mặt.
Cô ấy đã đi đâu rồi?
“Wow, Hoyun đẹp trai quá!”
“Cậu lên hình ăn lắm~.”
Trong khi tôi đang nghĩ về sự vắng mặt của Kim Heeyeon, tập phát sóng đã kết thúc lúc nào không hay. Cùng lúc đó, một nhân viên khác bước vào và bắt đầu thông báo về vòng thi thứ ba.
“Chúng ta bắt đầu công bố vòng thi thứ ba nhé?”
“Vâng ạ!”
“Vòng ba là một màn trình diễn tự do, nghĩa là các bạn có thể làm bất cứ điều gì mình muốn!”
“…”
Tôi biết có gì đó mờ ám, và giờ thì tôi đã hiểu.
Jeong Dajun thận trọng hỏi.
“Không phải… từ trước đến giờ chúng ta vẫn làm thế sao?”
“Lần này khác! Lần này, các bạn có thể tự sản xuất concept, bài hát – tất cả mọi thứ theo sở thích của mình~. Tuy nhiên, các bạn không được sử dụng bài hát từ album gốc của mình!”
Tôi có một linh cảm.
Bên phía Today chắc chắn đã chuẩn bị bài hát comeback rồi. Vậy nên, rõ ràng là họ đã cho chúng tôi một concept tự do, nghĩa là chúng tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Tôi tính toán trong đầu.
“Chúng tôi còn bao nhiêu thời gian nữa…”
“Các bạn có một tuần để lên sân khấu và luyện tập, sau đó mười ngày nữa là đến buổi phát sóng trực tiếp!”
“Sáng tác một bài hát mới trong mười ngày thôi á?”
“Đúng vậy!”
Mấy người này thua TDP đúng cái quốc tịch thôi ấy.
Đội ngũ sản xuất dường như không biết tôi là kiểu người thích nhổ vào mặt những kẻ đang tươi cười, nên họ cứ cười toe toét.
Chuyện này làm mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Dù chúng tôi đã chuẩn bị thứ khác, sẽ không có một câu chuyện hoàn hảo nếu chúng tôi trình diễn một màn nhạt nhẽo ở vòng ba.
Sau khi đội ngũ sản xuất nói xong và rời đi, chúng tôi được cho một chút thời gian để thảo luận riêng.
“Vậy là chúng ta phải chọn một bài hát mới, đúng không?”
“Chuyện đó có khả thi không vậy?”
“Ừm, nếu chúng ta được nghe bản demo hay gì đó thì…”
“Thường thì các công ty khác sẽ có sẵn một vài bài hát để dành trong kho tàng, nên chúng ta chỉ cần chọn từ đó…”
“Chúng ta có bài hát nào để dành không?”
“‘Dứa nhí nhảnh nè.”
“Bỏ qua!”
Chúng tôi không thể dùng một bài hát thảm họa như vậy cho đêm chung kết của “Shining Star“.
Tôi có nên cố gắng vắt Lim Hyeonsu không? Nhưng ngay cả khi tôi dồn Hyeonsu hết sức thì thời gian vẫn quá gấp rút, và không có gì đảm bảo kết quả sẽ tốt cả. Hơn nữa, Hyeonsu là một con át chủ bài mà tôi muốn giữ lại cho những tình huống quan trọng hơn.
Bỏ ngoài tai những tiếng “pop pop pop” đầy thất vọng của Jeong Dajun, tôi đang xoay cây bút thì mắt chạm phải Kang Ichae.
Có vẻ như cậu ấy có điều gì đó muốn nói.
“Sao?”
“He he…”
Kang Ichae làm mặt gian và tỏ ra dễ thương. Chuyện này có hơi ớn nhẹ.
“Sao hả thằng nhóc? Cứ nói thẳng ra đi.”
“Aaa, hyung, chúng ta đang ở đài truyền hình đấy.”
“À, đúng rồi.”
Tôi quên mất mình phải giữ lời ăn tiếng nói vì mình là idol hình mẫu của mọi nhà
Tôi giả vờ khóa môi lại, và các thành viên khác khẽ cười.
“Hoyunie hyung, Seonghyeonie hyung, Jiwonie hyung, Dajunie, em ,Kang Ichae.”
“Anh biết. Tên cậu là Kang Ichae.”
“Em… có năm bài hát mà em tự đã sáng tác.”
Không thể nào!
Nếu tôi đặt quá nhiều hy vọng vào và nó không thành công, người buồn sẽ là tôi.
“Không phải cậu chỉ biết làm phần phối khí thôi sao?”
“À hyung, đừng như thế mà. Tất nhiên là em đã học được rất nhiều về kỹ năng sáng tác từ Lim Hyeonsu nim. Mấy anh muốn nghe thử không?”
Kang Ichae tự tin lấy điện thoại ra.
Cậu ấy chắc hẳn rất tự tin vào tác phẩm của mình nên mới cho chúng tôi nghe ngay lập tức.
Với một chút mong đợi và lo lắng, tất cả chúng tôi đều chăm chú nhìn vào điện thoại của Kang Ichae khi bài hát đầu tiên vang lên. Thậm chí chưa qua đoạn verse đầu tiên, một tia sáng đã xuất hiện trên khuôn mặt mọi người.
“Ichae.”
“Vâng ạ.”
“Em đúng là Ichae mà.”
Tôi thực sự đã đưa ra một lựa chọn đúng đắn.
“Kang Ichae, sao em lại bảo em ổn với ‘Dứa’ trong khi em có thể làm được những thứ như thế này?”
“Em cũng mới học gần đây thôi . Em chỉ tò mò về những gì nhạc sĩ làm và muốn thử một chút thôi.”
Lim Hyeonsu chắc sẽ khóc vì sợ lụt nghề trước nhóc mất.
Sao bài hát có thể hay đến vậy chỉ sau khi thử một chút? Chẳng lẽ cậu ấy đã biết chơi nhạc cụ rồi sao? Tôi nhìn Kang Ichae đầy nghi ngờ, nhưng cậu ấy chỉ giả vờ không biết gì.
Sau khi nghe thêm vài bài hát nữa, chúng tôi dừng lại.
“Để anh hỏi lại nhạc sĩ một lần nữa. Cho chắc chắn.”
“Ê, cái này hay thật sự luôn ấy.”
Kang Ichae gãi đầu, trông có vẻ ngại ngùng.
Dù sao thì cũng tuyệt vời. Tôi ghi chú các bài hát ra một tờ giấy.
“Anh thích bài thứ hai nhất. Nó hoành tráng và có cả dàn giao hưởng, tạo cảm giác như một cái kết vậy.”
“Kết thúc… nghe hay đấy.”
Seong Jiwon gật đầu đồng ý. Tôi nhận thấy Kim Seonghyeon, người nãy giờ im lặng bất thường, đang liếc nhìn xung quanh.
“Này, Seonghyeon, cái người đang nhìn quanh kia.”
“Ơ…”
“Nói nhanh đi điều cậu đang muốn nói.”
Kim Seonghyeon ngập ngừng thêm vài lần nữa rồi cuối cùng cũng mở lời.
“Hay là một concept kiểu sự ra đời của một ngôi sao thì sao? … Tên chương trình dù sao cũng là ‘Shining Star‘ mà.”
“Đúng vậy, đó là một cái tên được tạo ra để các thần tượng tỏa sáng.”
‘Hmm……’
Cũng không tệ, nhưng đó là một concept bình thường. Thuật ngữ “Shining Star” ngụ ý rằng nó sẽ biến ai đó thành một ngôi sao.
Tuy nhiên…
“Cậu còn ý tưởng nào khác không?”
Thêm chút gia vị vào thì mọi chuyện sẽ khác.
Trước khi đề cập đến chủ đề này, tôi đợi lời của Kim Seonghyeon. Cậu ấy trông lo lắng như thể có điều gì đó quan trọng muốn nói. Sau một thoáng do dự, Kim Seonghyeon lên tiếng.
“Chúng ta đã… trải qua rất nhiều chuyện trong suốt chương trình. Chúng ta đã nghĩ mình có thể tỏa sáng, nhưng đã có những xung đột liên tục nổ ra trong quá trình quay phim.”
Tôi ngạc nhiên. Các thành viên khác cũng vậy.
Chúng tôi không ngờ Kim Seonghyeon lại nói về những khó khăn của mình trước ống kính như vậy, dù là một cách nói rất nhẹ nhàng.
Máy quay lập tức ghi lại mọi cảnh.
Tập năm sẽ sớm được phát sóng… và cũng đến lúc những câu chuyện kiểu này được đưa ra rồi.
“Tớ đã đọc được trên một tạp chí khi còn nhỏ. Các ngôi sao cần sự va chạm từ ban đầu. Khi các tinh vân va chạm, áp suất bên trong tăng lên, nhiệt độ tăng cao, tạo ra một hạt nhân ở trung tâm và hình thành một ngôi sao non trẻ………!”
“Vừa nãy là tiếng Hàn hả?”
Khi Jeong Dajun lẩm bẩm bối rối, Seong Jiwon vội vàng dịch.
“Vậy, một ngôi sao sáng giá là phải được sinh ra sau khi trải qua nhiều gian khổ”
“ Kiểu như Lửa thử vàng, gian nan thử sức??”
Kim Seonghyeon gật đầu.
“Ừm. Và sau khi trải qua điều đó, ngôi sao non trẻ có thể tự mình tỏa sáng sau khi chịu đựng lực hấp dẫn và phản ứng tổng hợp hạt nhân.”
“…”
“Vậy… À, tớ thậm chí không chắc mình đang cố nói gì nữa.”
Tôi hiểu ý cậu ấy.
“Đến giờ, những khó khăn của chúng ta liên tục trải qua đúng không?, và sau khi vượt qua chúng, cuối cùng chúng ta sẽ có thể trở thành những ngôi sao có thể tự mình tỏa sáng. Sao chúng ta không biến điều đó thành câu chuyện của mình?”
Khi tôi tóm tắt lại, Kim Seonghyeon gật đầu lia lịa. Trong lúc tôi xoay cây bút, tôi nghĩ về sự kết hợp giữa giai đoạn “cuối cùng” và ý tưởng này, và mắt tôi chạm với mắt Kim Seonghyeon.
Chúng tôi mỉm cười với nhau một khoảnh khắc.
“Sẽ thật tuyệt vời nếu chúng ta thực sự giành được vị trí đầu tiên.”
“…”
“Được. Tớ thích ý tưởng này.”
Nó có thể chạm đến cảm xúc của người hâm mộ, và cốt truyện cũng sẽ là thông điệp mà The Dawn gửi đến các bạn trẻ, đặc biệt là các thực tập sinh trong giới giải trí.
Seong Jiwon cũng gật đầu.
“Tớ cũng thích nó. Lời bài hát có lẽ sẽ rất ý nghĩa. Ồ, vậy chúng ta có nên thử chơi lớn một ván ở đây không?”
“Chờ đã, hành tinh?! Vũ trụ?! Em có thể làm lại cho cho nó hoành tráng hơn được không?”
“Hyung… Ơ, Seonghyeon-hyung đang trở thành ngôi sao hả? Vậy thì em có thể ước một điều với hyung không?”
Ding!
[Chắc chắn là bị lây từ Seo Hoyun rồi!]
Tôi đã làm gì chứ?
Tôi theo thói quen dừng xoay bút và ngồi thẳng lưng.
“Chúng ta quay lại phòng tập rồi thảo luận nhé.”
“Chúng ta phải chuẩn bị cả vũ đạo mới nữa ?”
“Chúng ta sẽ phải tự làm…… tất cả..”
“…”
Chúng ta có thể mong đợi gì từ một công ty nhỏ như này cơ chứ…?
Bộ đôi vũ đạo, Kim Seonghyeon và Jeong Dajun, đã bắt đầu tranh luận sôi nổi về vũ đạo.
“Vậy, đoạn này kiểu như, vỗ vỗ!”
“Không, không phải vỗ vỗ. Phải là quét. Quét, quét, rồi boom.”
“Ưm, em không chắc… chúng ta nghe lại bài hát rồi nói chuyện nhé.”
Tôi không hiểu những gì họ đang nói, với tôi chúng như vịt nghe sấm vậy, nhưng tôi tin rằng họ sẽ làm tốt. Nếu họ đã đặt vất vả tạo nên nó, thì tất cả những gì tôi phải làm là tin tưởng và tập luyện theo đó thôi.
Khi quyết định cuối cùng về bài hát và concept được đưa ra, và đạo diễn quay phim nghĩ rằng anh ấy đã quay đủ, anh ấy thu dọn máy quay và rời đi.
“Này, anh chàng thiếu sổ kia!!”- sổ thăm khánh trong bệnh viện
“Anh chàng thiếu sổ kia?”
Là Kim Heeyeon. Cô ấy tiến lại gần, trông gọn gàng hơn trước nhiều.
“Ý là một anh chàng đẹp trai điên rồ.”
“À.”
Trước câu trả lời nhạt nhẽo của tôi, Kim Heeyeon khịt mũi cười.
“Anh chàng thiếu sổ vậy, cuộc sống của anh có khá hơn không? Sau cái vụ chỉnh sửa ác ý đó?”
“Cảm ơn cô. Tôi rất cảm kích vì cô đã chấp nhận yêu cầu của tôi.”
“Ôi trời, thật sự tôi cũng không biết nữa.”
Kim Heeyeon hất tóc ra sau.
“Mấy người đã xoay sở dập tắt được tranh cãi thao túng bằng cách giành được vị trí thứ năm sau vụ chỉnh sửa ác ý. Đó là điều đúng đắn nên làm. Tốt hơn là dập tắt tranh cãi như vậy còn hơn là để nó không được giải quyết.”
“À, thì…”
Tôi đảo mắt.
Kim Heeyeon dường như nghĩ rằng việc chỉnh sửa ác ý mà tôi yêu cầu, tập trung vào Kim Seonghyeon, là một cách để làm dịu đi tranh cãi thao túng của chúng tôi.
“Một mũi tên trúng hai đích.”
“Chẳng phải kỳ lạ sao…? Tôi có hiểu sai ý không? Chẳng phải là ‘mỗi người một vẻ’ sao?”
“Không, cậu có thể hiểu theo nghĩa đen.”
Kim Heeyeon cau mày.
“Chúng ta đã cố gắng làm dịu đi tranh cãi thao túng, nhưng chúng ta vẫn chưa bắt được con chim thứ hai.”
“Tôi thật sự không hiểu cô đang nghĩ gì. Hoàn toàn không.”
“Cậu sẽ sớm biết thôi.”
Tôi cười toe toét, và Kim Heeyeon, bực bội, đấm vào ngực.
“Dù sao thì, trên đường về nhớ ghé qua trạm xe buýt tốc hành nhé. Hình như cậu chưa đến đó bao giờ. Nó rất lộng lẫy.”
“Hả?”
“Hả, công ty không nói với cậu sao?”
“Cái gì vậy?”
Không biết, tôi hỏi. Kim Heeyeon nở một nụ cười hơi khó chịu.
“Thật sự, Daepaseong Entertainment làm việc kiểu gì vậy? Cậu không biết có bảng điện tử sao?”
“Bảng điện tử?”