PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 43
“Tớ xin lỗi, nhưng với một kẻ máu liều như tớ, tin tưởng cậu là sự thỏa hiệp tốt nhất tớ có thể làm”.
Tôi không thể tin lời của Kim Seonghyeon 100% được và nói rằng mọi chuyện đều ổn. Điều đó chỉ khiến mọi thứ tệ hơn thôi.
“Giả sử mọi điều cậu nói đều là sự thật.”
“…”
Thay vì ngập ngừng gật đầu, Kim Seonghyeon hỏi tôi một câu.
“Cậu định làm gì?”
“Nghe cho kỹ đây.”
Ban đầu, tôi định sẽ không nói cho cậu ấy biết. Nhưng suy đi tính lại,tôi kể cho cậu ấy nghe tất cả những kế hoạch mà tôi đã nghĩ ra.
Các thành viên nghe xong câu chuyện đều thở dài.
“Thật không thể tin được…”
“Hyung,anh có phải là con người không vậy?”
“Hyung không có tâm trạng để nói đùa đâu!”
Mọi người đều ôm đầu vì chóng mặt khi nghe. Seong Jiwon nói với vẻ mặt tái mét, khó chịu,
“Rủi ro cao quá.”
“Nhưng tớ không còn cách nào khác.”
“Còn căng thẳng mà Seonghyeon sẽ phải đối mặt trong thời gian này thì sao?”
“Tắt điện thoại đi. Đừng dùng internet trong thời gian này. Cắt đứt toàn bộ mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.”
“Sao hyung có thể nói như vậy được? Chúng ta vẫn còn phải tham gia cuộc thi đấu loại trực tiếp mà..”
Mọi người đều phản đối, nhưng tôi nghiêm túc. Tôi nắm lấy tay Kim Seonghyeon.
“Kim Seonghyeon, ý kiến của cậu rất quan trọng. Nếu cậu nói không, tớ sẽ không làm.”
“…”
“Nhưng nếu cậu đồng ý, tớ sẽ đi đến cùng.”
Kim Seonghyeon ngập ngừng một lát rồi bật cười cay đắng.
“Nếu mọi chuyện suôn sẻ cho cả nhóm và tớ thì cậu cứ việc.”
“Còn nếu thất bại thì sao?”
“Nếu thất bại… chúng ta sẽ tan rã từ đây…”
Đúng vậy. Kim Seonghyeon rất thận trọng, vì số phận của chính cậu ấy đang bị đe dọa. Cậu ấy cúi đầu và xoa gáy.
“Tớ nên biết ơn vì cậu thậm chí còn nói cho tớ biết chuyện này. Ban đầu, cậu định sẽ không nói gì và cứ làm trong âm thầm thôi đúng không.”
Cậu ấy nói trúng phóc.
Tôi nghĩ mình đã che đậy rất kỹ, nhưng Kim Seonghyeon hiểu tôi rõ hơn tôi nghĩ.
Tôi không biết mình đã có biểu cảm gì, nhưng Kim Seonghyeon nhìn tôi và mỉm cười.
“Vậy thì tớ cũng sẽ quyết định.”
Cậu ấy gật đầu. Mọi chuyện từ giờ mới bắt đầu gay cấn..
Ngay lúc đó, quản lý đạp cửa phòng tập và chạy vào.
“Mấy đứa! Mấy đứa có thấy chuyện gì đang xảy ra không?! Hả, S-Seonghyeon.”
“…”
“Seonghyeon, hay là chúng ta bảo mấy đứa kia ra ngoài trước để chúng ta nói chuyện riêng với nhau. Có lẽ sẽ hơi khó xử…”
“Không, không sao đâu ạ.”
Kim Seonghyeon trả lời dứt khoát và lấy một cuộn kimbap từ túi mà quản lý đang cầm. Cậu ấy nhanh chóng mở ra và nhét nó vào miệng một cách ngon lành.
“Chúng em đã nói chuyện xong xuôi hết rồi ạ.”
“Hả! Ờ, tôi hiểu rồi. Ừm, cậu có thể giải thích một chút cho tôi được không…”
“Bây giờ em không giải thích đâu. Chuyện đó không đúng sự thật.”
“Cái gì cơ?”
“Bây giờ chúng em sẽ luyện tập.”
“Cái gì cơ?”
Kim Seonghyeon lấy ra một cuộn kimbap khác và ném cho Seong Jiwon. Jiwon bắt lấy và mở cuộn kimbap với vẻ mặt đầy hằn học. Kang Ichae nhẹ nhàng mỉm cười và đẩy quản lý ra khỏi phòng.
“Được rồi! Vậy thì, quản lý, xin hãy nói chuyện với CEO giúp bọn em.”
“Các cậu!”
“Quản lý, nếu công ty cố tình đưa ra thông báo trước, hãy báo cho em biết. Em sẽ nói chuyện với CEO.”
Vừa đớp lấy một miếng kimbap từ Seong Jiwon, tôi vừa nhai vừa nói với quản lý. Mặt quản lý tái mét, có lẽ nhớ lại vụ việc trước đó với CEO. Quản lý, rõ ràng không muốn dính vào cuộc tranh luận giữa tôi và CEO một lần nữa, vội vã đi về phía cửa.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục anh ấy.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
“Seonghyeon! Cố lên! Tôi tin cậu!”
“Đương nhiên anh phải tin rồi!”
Quản lý ồn ào rời đi.
Khi Kim Seonghyeon ăn kimbap, tôi thấy cậu ấy nghẹn lại nước mắt chực tuôn trào. Nhưng tôi giả vờ không để ý.
[Ôi, sao cái gã này lại gọi cho mình nhỉ?]
“Kim Jaeyeon.”
Tôi gọi Kim Jaeyeon khi đang trên đường đến đài truyền hình tvK. Giọng mè nheo của Kim Jaeyeon vang lên từ đầu dây bên kia.
– “Wow, nổi tiếng quá trời luôn, thật đấy. Chắc chắn là hôm nay sẽ bùng nổ, rồi sau đó con đường thành công sẽ rộng mở thôi. Chắc chắn bây giờ là thời điểm thích hợp rồi, đúng không? Nếu cậu lo lắng về chuyện đó thì không cần đâu.”
“Kim Jaeyeon, anh không coi trọng lời tôi nói, có đúng không?”
– “…Huh?”
“Tôi đã nói về việc liên lạc với Joo Woosung?”
– “Hả? Cậu đang nói gì vậy?”
Kim Jaeyeon ngừng lẩm bẩm. Tôi vô thức liếc nhìn khắp phòng hút thuốc xem Kim Heeyeon có ở đây không.
“Có vẻ như lời tôi nói bị coi là trò đùa. Nhưng tôi nghiêm túc đấy.”
– “Ha ha ha! Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả. Bắt đầu thấy khó chịu rồi đấy.”
“Anh chắc hẳn còn nhớ vụ anh đột nhiên phải rút khỏi vụ kiện của chaebol thế hệ thứ ba từ công ty XX Construction không?”
– “…”
“Bọn họ vẫn nghiến răng nghiến lợi về chuyện đó đấy. Mà bọn họ thậm chí còn không biết người đứng sau là anh đó, Kim Jaeyeon.”
– “……..?”
Sự im lặng kéo dài từ đầu dây bên kia như thể anh ta không nói nên lời. Sau đó Kim Jaeyeon rên rỉ.
– “Sao chuyện đó có thể…?”
“Đây là lúc để anh hỏi tôi sao? Anh không biết bây giờ anh nên xin lỗi ai à?”
Tôi cố tình nói nặng lời với anh ta. Kim Jaeyeon giật mình, và một lúc sau, cuối cùng anh ta cũng xin lỗi.
– “Tôi đoán là tôi đã thực sự làm hỏng chuyện của cậu rồi. Tôi sẽ không làm phiền cậu nữa. Tôi xin lỗi.”
“Được thôi. Tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi của anh với một điều kiện, giờ anh phải giúp tôi một việc.”
– “Đây là lần đầu tiên tôi thấy một idol bạo như thế này…”
Tôi xoa tai. Xin lỗi thì xin lỗi, nhưng tôi vẫn phải lấy lại những gì mình xứng đáng được nhận.
Lần này, đây không phải là một thỏa thuận. Đây là một lời đe dọa.
“Điều tra tung tích của một người bạn tên Hwang Jungkyu, học cùng lớp Kim Seonghyeon ở trường trung học XX. Càng sớm càng tốt.”
Tôi có thể nghe thấy tiếng Kim Jaeyeon lầm bầm qua điện thoại, nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ nói “nhanh lên đó” rồi cúp máy, sau đó sải bước vào đài truyền hình tvK. Một tấm áp phích khổng lồ của Shining Star dán đầy ở sảnh.
“Đó không phải là Seo Hoyun sao?”
“Ừ, đúng là cậu ta.”
Tiếng xì xào nghe lớn bất thường. Chắc là tôi đã thoát khỏi vòng xoáy tin đồn được một thời gian rồi.
[Giờ thì cậu ta là một idol đang lên, thậm chí còn nổi tiếng hơn cả một vài gương mặt!]
Chà, tôi khá biết ơn về điều đó.
Tôi bước vào thang máy và đi về phía chỗ của PD Kim Heeyeon của Shining Star. Tôi hỏi một nhân viên mà tôi nhận ra, và chẳng mấy chốc Kim Heeyeon vội vã chạy đến. Nhìn đôi mắt thâm quầng của cô ấy, tôi đoán cô ấy có lẽ đã thức chỉnh sửa cả đêm.
Cô ấy lặng lẽ đóng cửa phòng họp và bước vào.
“Xin chào.”
“Vâng, Hoyun.”
Kim Heeyeon thở dài. Có vẻ như chỉ cần nhìn mặt tôi thôi cũng khiến cô ấy thở dài rồi. Tôi không khỏi nhếch mép nghĩ ngợi.
Trước đây cũng như thế này, và giờ cũng thế, chẳng có gì đổi thay.
“Cô có hối hận khi đến đây không?”
“…?”
“Không phải cô đã rất vui khi trả đũa Today, nhưng rồi lại sợ hãi sau một thời gian sao? Tôi không nghĩ cô là kiểu người như vậy.”
Tôi chỉ mỉm cười không nói gì. Cả Kim Heeyeon và tôi đều biết đó không phải là một trò đùa nghiêm túc.
Kim Heeyeon lắc đầu và xoa mặt.
“Vậy, chuyện của Kim Seonghyeon thì sao?”
“Đúng vậy.”
“Chúng tôi muốn biết liệu Seonghyeon có rời khỏi chương trình không. Tôi hy vọng các cậu sẽ đưa ra quyết định nhanh chóng.”
“Cô thậm chí còn không kiểm tra xem đó là thật hay giả hả?”
“Tôi kiểm tra thì có khác gì? Người ta chỉ tin vào những gì họ muốn tin thôi.”
Cô ấy nói đúng. Về khía cạnh này, Kim Heeyeon và tôi có cùng cách suy nghĩ.
“Seonghyeon sẽ không rời khỏi chương trình. Nhưng dây không phải tôi đến để nói điều này. Cô đã nói cô nợ tôi một ân huệ, nhớ không?”
“Tôi nhớ.”
Tôi gõ nhẹ lên bàn.
Tôi tính toán thời gian phát sóng thực tế và các màn trình diễn trên sân khấu.
“Tập thứ hai đã phát sóng rồi. Sân khấu của Today và vòng thi đầu tiên của chúng tôi sẽ được chiếu trong tập thứ ba. Đó là lúc mọi người sẽ biết tôi đã chọn Today.”
“Có vẻ là vậy.”
“Tôi đến để nhờ cô giúp đỡ về việc chỉnh sửa.”
“Chỉnh sửa?”
Kim Heeyeon cười cay đắng và vò đầu, trông rất bối rối.
“Hoyun, đúng là tôi nợ cậu một ân huệ, nhưng tôi không thể làm gì ở phía mình cả. Nếu tôi chỉnh sửa cảnh đó, tôi sẽ bị cấp trên phàn nàn, và diễn đàn người xem sẽ tràn ngập những lời phản đối.”
“Tôi không yêu cầu cô chỉnh sửa phần đó.”
“Vậy thì sao? Cậu muốn tôi chỉnh sửa nó theo hướng tích cực hơn à? Kiểu như thêm vào tiếng cổ vũ và lời dẫn chuyện ấy?”
“Không.”
Đó không phải ý tôi.
“Xin hãy chỉnh sửa nó theo hướng tiêu cực.”
“Tiêu cực?”
“Vâng, kiểu ‘devil’s edit’.”
Ánh mắt Kim Heeyeon dao động. Rồi cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Chắc tôi nghe nhầm rồi. Cậu muốn tôi cho Today một màn ‘devil’s edit’ á? Không, tôi không làm được đâu. Phản ứng dữ dội từ công ty quản lý của họ không phải là chuyện đùa đâu. Tôi đã nói là tôi sẽ trả ơn trong khả năng của mình.”
“Không, PD.”
Tôi đã nói nhắm về Today khi nào vậy?
Tôi bình tĩnh nói.
“Là Seonghyeon.”
“…”
“Xin hãy nhắm đến Kim Seonghyeon một màn ‘devil’s edit’ ở trong tập mới.”
Biểu cảm của Kim Heeyeon dần cứng đờ.