PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 42
“Sao cơ?”
“Anh có bao giờ lo lắng cho các thành viên trong nhóm không? Kiểu như, lỡ có chuyện gì xảy ra với họ, tai nạn hay sự cố gì đó?”
“À thì, tôi là trùm gây rối rồi còn gì… nếu tôi ổn thì họ chắc sẽ không sao”
Tôi biết mà. Ngay khi Joo Woosung có bạn gái, mọi chuyện biến thành một mớ hỗn độn rồi.
Joo Woosung khoanh tay, trầm ngâm suy nghĩ.
“Nói chung, mấy đứa nhóm tôi ngoan lắm, nên chẳng có chuyện gì như thế xảy ra đâu. Ồ, nhưng mà có lần có thành viên đòi làm nhạc kịch, xong làm hỏng bét hết cả lên. Cuối cùng phải uống cả đống soju để giải sầu.”
“Anh không ngăn họ lại à?”
“Không. Tôi nghĩ họ sẽ làm tốt thôi. Nếu ngay từ đầu tôi đã cản rồi, họ sẽ mất hết tinh thần. Ít ra thì họ cũng đã dám thử thách bản thân.”
“Nhưng thành công quan trọng hơn chứ?”
“Không có những trải nghiệm như vậy, cậu không thể thành công được. Nếu cậu quá sợ hãi mà không dám thử, cơ hội sẽ vụt mất.”
Ngạc nhiên thật!! Joo Woosung hôm nay lại chững chạc đưa ra những lời khuyên của người từng trải cho tôi. Tôi cứ tưởng anh ấy sẽ thực tế hơn,sợ mất mặt trước đàm em mà không dám thổ lộ hay thừa nhận bất cứ điều gì.
Tôi gõ nhẹ ngón tay lên bàn trong khi lắng nghe.
“Vậy thì, niềm tin là là chìa khóa cho sự thành công của nhóm nhạc sao?
“Đúng rồi, đều người ngồi chung thuyền mà.”
Joo Woosung lẩm bẩm.
“Nhưng tại sao? Có chuyện gì à?”
“Không lẽ….. tin đồn bắt nạt học đường của Kim Seonghyeon là sự thật…….”
“….”
“…Thật á?”
“Tôi cũng không chắc là thật không nữa.”
Ngay khi tôi nói thật lòng như vậy, Joo Woosung trợn mắt, vẻ mặt lo lắng.
“Xin lỗi,tôi cứ tưởng đó là tin đồn nhảm nhí nên cứ tuột miệng nói ra.Tôi không hề biết.”
“Không sao đâu.”
“Chúng tôi cũng từng có một vụ tranh cãi tương tự về một thành viên của nhóm tôi rồi. Hút thuốc, rồi đủ thứ… Nhưng đó là cáo buộc sai sự thật.”
Joo Woosung thở dài, vuốt tóc.
“Seo Hoyun, cậu sẽ nhận ra điều này khi làm việc ở đây thôi. Chuyện kỳ lạ chẳng bao giờ hết cả. Người ta tò mò không hiểu sao nhiều người lại ghét tôi đến thế. Cậu càng lên cao, càng có nhiều người muốn kéo cậu xuống.”
“…”
“Chỉ cần nhớ rằng không phải lúc nào có khói cũng có lửa. Nên… đừng hành động bốc đồng.”
Joo Woosung lựa lời rất cẩn thận. Đó là một vấn đề nhạy cảm và là điều không nên làm, nên lời nói của anh ấy rất thận trọng.
Tôi chậm rãi nghiền ngẫm lời của Joo Woosung trong đầu.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy nghiêm túc như vậy kể từ khi quen biết.
“Ít nhất thì hãy tin cậu ấy một lần đi. Dù ai nói gì đi nữa, cậu ấy vẫn là người cùng thuyền với cậu.”
“…”
Anh ấy nói đúng. Tôi nên tin tưởng đồng đội của mình thử một lần.
Tôi đột nhiên khựng lại khi sắp xếp những suy nghĩ phức tạp trong đầu và đứng dậy.
Ding!
[Bất ngờ!
Ôi, tôi nhầm mất rồi!! >//<
Sọ ri, Sọ ri
Vụ tranh cãi bắt nạt học đường của Kim Seonghyeon bùng nổ nhanh hơn dự kiến nhiều.
Giải thích tình hình và dập tắt tranh cãi.
Ngăn chặn tranh cãi của Kim Seonghyeon tình trạng hiện tại: 0/1
Thành công: Kịch bản chính tiếp tục
Thất bại: Nếu không giải quyết trước khi Shining Star kết thúc, danh tiếng của The Dawn sẽ suy giảm đáng kể]
Scandal đã bùng nổ.
Vẻ mặt tôi trở nên cứng đờ, Joo Woosung dường như nhận ra bầu không khí ngột ngạt này và rời đi. Khi tôi vội vã đến phòng tập, những người đã nghe phong phanh về vụ việc đều trông ủ rũ. Tôi giật lấy chiếc điện thoại di động mà Kim Seonghyeon đang ngơ ngác nhìn chằm chằm với vẻ mặt ngớ ngẩn.
“Đợi đã.”
Trên điện thoại là một bài đăng trên một trang cộng đồng nào đó. Tôi chậm rãi đọc tiêu đề.
[Tiêu đề: Bóc phốt vụ bắt nạt học đường của Kim Seonghyeon nhóm The Dawn.
Xin chào. Tôi xin bóc phốt vụ bắt nạt học đường của Kim Seonghyeon nhóm The Dawn.
Tôi là cựu học sinh trường cấp ba XX, nơi Kim Seonghyeon từng theo học.
Tôi đã cố gắng quên chuyện đó đi, nhưng thấy Kim Seonghyeon trơ trẽn xuất hiện trên TV lần nữa, tôi không thể kìm nén được và đăng bài này.
Kim Seonghyeon và tôi học cùng lớp. Kim Seonghyeon đã hành hạ một bạn cùng lớp tên là Hwang-gì-đó một cách tồi tệ. Cậu ta không chỉ tống tiền mà còn lăng mạ bằng lời nói và thỉnh thoảng còn hành hung nữa. Mọi người đều quá sợ hãi không dám ngăn cản.
Một ngày nọ, Kim Seonghyeon cố gắng tống tiền Hwang-gì-đó. Khi cậu ta từ chối, Kim Seonghyeon đã hành hung cậu ta, khiến Hwang bị thương và phải mất hai tuần mới lành. Kim Seonghyeon bỏ học mà không hề hối hận nhưng cuối cùng vẫn bị kỷ luật vì lời khai của nạn nhân. Ngoài ra, cậu ta còn bỏ học hẳn một tháng sau đó.
Bằng chứng tôi từng học ở trường cấp ba nằm ở cuối bài đăng này.
Tôi không thể tha thứ cho việc Kim Seonghyeon trơ trẽn xuất hiện trên TV như thể chưa có chuyện gì xảy ra.]
“Hả.”
Tôi nhanh chóng kéo xuống để đọc thêm. Có một cuốn kỷ yếu tốt nghiệp cấp ba nhưng không có bằng chứng nào khác. Nó toàn những lời lẽ mơ hồ, và người viết thậm chí còn không phải là nạn nhân trực tiếp.
Điều duy nhất thu hút sự chú ý của tôi là việc Kim Seonghyeon bị kỷ luật vì lời khai của nạn nhân.
“Hyung ơi”
“Này, đợi một chút…”
Kang Ichae cố gọi Kim Seonghyeon đang trong trạng thái mặt mày tái mét. Tôi cố tình không trả điện thoại cho cậu ấy và giữ chặt lấy cậu ấy.
“Kim Seonghyeon. Kể cho tớ nghe tất cả những chuyện đã xảy ra ở trường cấp ba đi.”
Mọi người nhìn tôi như thể tôi bị điên. Kim Seonghyeon cau mày.
“Sao cơ?”
“Trước tiên, nói cho tớ biết chuyện này có đúng hay không đã. Như vậy tớ mới biết cách phải đối phó thế nào.”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước những lời lẽ thẳng thừng mà tôi đột ngột thốt ra.
“Hyung, anh đang nói cái gì vậy?”
“Hoyun, cậu đang nghi ngờ Seonghyeon sao?”
Mọi người trách móc tôi như thể tôi là tội đồ vậy.
Có vẻ như Kim Seonghyeon đã sống rất chăm chỉ. Không ai nghĩ cậu ấy lại dính đến bê bối như vậy, trong phản ứng của họ là biết.
Mặt Kim Seonghyeon tái xanh như tàu lá chuối.
“Nói nhanh lên. Nếu tớ không tin cậu thì tớ đã không hỏi rồi.”
“…”
“Nhanh đi, vụ việc đã đến nước này rồi. Tớ cần biết sự thật.”
“Hyung!”
Jeong Dajun mở to đôi mắt vốn đã to của mình.
“Hyung, em… em nghĩ đó là chuyện vô lý. Không đời nào anh lại làm như vậy.”
Kim Seonghyeon cười cay đắng, tôi khoanh tay nhìn cậu ấy còn Seong Jiwon trấn an Jeong Dajun đang kích động.
“Để cậu ấy nói đã.”
Seong Jiwon và những người khác quen biết Kim Seonghyeon nhiều nhất cũng chỉ khoảng 2-3 năm. Tuy nhiên, vì họ tập luyện cùng nhau hàng ngày và sống còn gần gũi hơn bất kỳ ai khác, nên sự tin tưởng của họ dành cho cậu ấy là rất cao.
Kim Seonghyeon thở dài, đặt tay lên trán.
“Không đúng.”
“…”
“Những điều viết ở đó… hoàn toàn không đúng. Tớ thề, tớ chưa bao giờ bắt nạt ai cả. Cả tống tiền lẫn hành hung.”
Theo thói quen, tôi cố gắng đánh giá xem cậu ấy có chân thành không.
Lúc đó, lời của Joo Woosung vang vọng trong đầu tôi.
[ Dù sao thì chúng ta cũng là một đội, cùng chung một con thuyền, mình nên thử tin cậu ấy xem sao.]
“Còn vụ kỷ luật thì sao?”
“…Đúng là có chuyện đó.”
“ Cậu nói như vậy mà nghe được hả?”
“Hoyun.”
Seong Jiwon thận trọng cố gắng ngăn tôi lại. Tôi đã nghĩ ra một kế hoạch trong đầu rồi.
“Chẳng bao lâu nữa quản lý và CEO cũng sẽ nói về chuyện này thôi. Chúng ta cần giải quyết chuyện này trước đó. Vậy nên, hãy nói thật hết mọi chuyện đi. Nếu có dù chỉ một chút dối trá, tớ sẽ không giúp được cậu đâu.”
“…Seo Hoyun.”
Kim Seonghyeon nhíu mày như thể bị đau đầu. Rồi cậu ấy lại thở dài và sụp vai xuống.
“Ừ, chuyện của tớ nghe không khớp nhỉ?. Tớ không hành hung ai cả, nhưng tớ lại bị kỷ luật. Nghe vô lý thật.”
Kim Seonghyeon lẩm bẩm với vẻ mặt rũ rượi.
“Nhưng không đúng mà. Sao tớ có thể làm như vậy với cậu ấy chứ?”
Với cậu ấy?
“Tớ và nạn nhân được viết ở đây là bạn bè thân thiết.”
Kim Seonghyeon trông cay đắng.
Sau khi suy nghĩ kỹ một lần như thể đã quyết tâm, cậu ấy bắt đầu kể câu chuyện của mình một cách cẩn thận và chậm rãi.
“Tớ đã từng nghĩ chúng tớ là bạn, ít nhất thì chúng tớ cũng nói chuyện với nhau. Đột nhiên, cậu ấy bị đàn anh khóa trên nhắm đến và bắt nạt. Tớ sợ hãi và chỉ biết đứng nhìn. Một ngày nọ, tớ thấy cậu ấy bị đánh trong một con hẻm cạnh trường và đã chạy đến giúp. Tớ gọi cảnh sát và giúp cậu ấy.”
Tôi quyết định lắng nghe lời của Kim Seonghyeon bây giờ, tin rằng chúng hoàn toàn chân thành. Đó là sự thỏa hiệp tốt nhất của tôi.
Tôi sắp xếp toàn bộ câu chuyện về vụ việc của Kim Seonghyeon theo trình tự thời gian trong đầu.
“Nhưng khoảnh khắc cảnh sát đến, bọn bắt nạt bắt đầu cười và nói chính tớ là người đánh cậu ấy. Nạn nhân- bạn tớ, cũng chỉ tay vào tớ và nói tớ là kẻ tấn công dưới áp lực của chúng. Cuối cùng, tớ bị kỷ luật, và kể từ vụ việc đó, tay tớ cứ run lên mỗi khi đến trường. Vì vậy, tớ đã bỏ học. Dù sao thì gia đình tớ cũng không có tiền cho tớ học đại học…”
“…”
“Vậy nên, tớ đã lãng phí thời gian như một kẻ vô công rồi nghề, rồi lại bắt đầu nhảy, làm rất nhiều công việc bán thời gian, và cố gắng trở thành thần tượng.”
Kim Seonghyeon cười cay đắng.
“Chuyện là như vậy đó.”
[Nhiệm vụ thành công!
“Tìm hiểu về quá khứ của Kim Seonghyeon.”
Độ tin cậy của Kim Seonghyeon tăng (rất) nhẹ, tiến trình kịch bản chính]
Mặc dù thông báo nhiệm vụ thành công đã xuất hiện, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy bất an đến vậy.
Lúc đó, Jeong Dajun đột nhiên bật khóc.
“Hyung.”
“Sao vậy, sao lại xảy ra chuyện này với hyung của em?”
“Em xin lỗi. Em thậm chí còn không biết chuyện này mà cứ cằn nhằn anh suốt.”
“Này, này. Đừng khóc. Nín đi.”
Kim Seonghyeon hoảng hốt đưa chiếc áo khoác đang cầm trên tay về phía Jeong Dajun. Jeong Dajun chộp lấy nó, lau vội những giọt nước mắt tuôn rơi như suối và sụt sịt mũi. Vẻ mặt Kim Seonghyeon bắt đầu xàu lại.
“Này, sao em lại xì mũi vậy?”
“Khó thở quá vì nghẹt mũi mà anh…”
“Bằng áo khoác của anh á?”
“Á á, em sẽ mua cho anh một cái thật đẹp khi em kiếm được nhiều tiền.”
Jeong Dajun vẫn còn sụt sịt, lầm bầm. Bầu không khí đã dịu đi rất nhiều. Seong Jiwon thận trọng an ủi Kim Seonghyeon.
“Cậu đã phải trải qua nhiều chuyện rồi.”
“…”
“Hyung, anh thật sự đã rất vất vả.”
Kang Ichae cũng đến và an ủi Kim Seonghyeon. Kim Seonghyeon không nói gì, như thể họng cậu ấy đang bị nghẹn lại vậy.
Trong khi cậu ấy cúi đầu chịu đựng một mình, tôi ghi nhớ toàn bộ sự việc trong đầu.
“Chúng ta sẽ phải làm rõ chuyện này…”
“Kim Seonghyeon, cậu còn liên lạc với người bạn đó không?”
Khi tôi hỏi một cách thờ ơ, Kim Seonghyeon lắc đầu.
“Tớ không liên lạc với cậu ấy từ khi tớ bỏ học.”
“Vậy còn nhân chứng vào thời điểm xảy ra vụ việc thì sao?”
“Chuyện đó nữa… theo tớ biết thì không có ai cả.”
Kim Seonghyeon nói một cách ảm đạm.
Tôi cân nhắc bài báo vừa được tung ra và lời giải thích tốt nhất mà Kim Seonghyeon có thể đưa ra.
Tôi đoán xem bên nào sẽ có lợi hơn. Tôi tính toán xong.
“Vậy thì chúng ta đừng giải thích chuyện này vội.”
“Cái gì?!”
Jeong Dajun bật dậy.
“Hyung, không thể nào. Bây giờ mọi người đang hiểu lầm bao nhiêu chuyện rồi? Seonghyeon hyung là người tốt như vậy mà. Chúng ta cần phải làm rõ hiểu lầm nhanh chóng.”
“Bây giờ mà làm gì thì sẽ phản tác dụng đấy.”
“…Tớ cũng đồng ý với điều đó.”
Seong Jiwon, người vẫn im lặng nãy giờ, bước lên phía trước. Cậu ấy nhìn Kim Seonghyeon với vẻ mặt áy náy.
“Nếu chúng ta thậm chí còn không liên lạc được với nạn nhân, thì chúng ta bây giờ đừng làm gì cả.”
Seong Jiwon nói đúng. Ngay cả khi chúng tôi tuyên bố đó là lời đồn vô căn cứ, phản ứng dữ dội sẽ chỉ càng lớn hơn.
“Chúng ta có thể nhanh chóng giải quyết chuyện này rồi giải thích sau có được không?”
“Không, nếu chúng ta làm vậy, mọi người sẽ quên mất. Lúc đó, chỉ còn lại cái mác ‘kẻ bắt nạt học đường’ thôi.”
Tôi vắt óc suy nghĩ. Quản lý sẽ sớm vào phòng tập thôi. Tôi nắm lấy vai Kim Seonghyeon.
“Kim Seonghyeon.”
“Huh?…”
“Tớ tin cậu.”
Ánh mắt của Kim Seonghyeon dao động.