PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 41
Câu hỏi được đặt ra:
Kim Seonghyeon là ai?
Người giơ tay đầu tiên: Seong Jiwon.
“Hả? Seonghyeon á? Cậu ấy tốt bụng lắm. Luôn chu đáo và quan tâm người khác. Nhìn thì có vẻ hơi đáng sợ, nhưng nghĩ kỹ thì Hoyun cũng đâu phải dạng vừa đâu ha… À, à tớ hiểu rồi. Tớ đùa tí thôi mà.”
“Thân không mà vỡn vậy ní!!”
“Thôi mà Hoyun, cậu biết là tớ đang đùa mà, đúng không?”
Những người tiếp theo: Kang Ichae, Jeong Dajun.
“Sao tự dưng hyung lại hỏi thế? Nhưng kể mới thấy thì… đôi khi Seonghyeon hyung còn giống phụ huynh hơn cả bố mẹ chúng em ấy. Nghe bảo nhà hyung ấy đông em, chắc vì thế mà hyung ấy có trách nhiệm.”
“Hyung ấy để ý cả những chuyện nhỏ nhặt nhất! Hyung ấy nhớ cả chuyện em bị vấp chân cách đây hai năm và lúc nào cũng dặn em phải cẩn thận.”
“Hyung không cần kể chi tiết.”
“Vâng…”
Tiếp tục là: quản lý.
“Mỗi khi nghĩ đến Seonghyeon của chúng ta, tôi lại không kìm được nước mắt…
Quản lí khóc sút sít.
“Cậu ấy luôn âm thầm ủng hộ chúng tôi từ khi còn là thực tập sinh đầu tiên của công ty, dù chúng tôi chưa làm được gì nhiều cho cậu ấy. Cậu ấy luôn lắng nghe và tôn trọng chúng tôi. Cậu ấy thật sự rất rất tuyệt vời.”
“…”
“Nếu tôi có một đứa con trai, tôi muốn nó lớn lên giống như cậu ấy. Và nói đi thì cũng phải nói lại, nếu… con trai tôi là mà là Seo Hoyunie thì có lẽ hơi đáng sợ. Ừm. Xin lỗi nhé, uri Hoyunie .”
“Phù…”
“Đừng có thở dài! Tôi sợ!”
Lờ quản lý đi, tôi quay mặt đi.
Tại sao một người được ca ngợi như Kim Seonghyeon lại có tin đồn bạo lực học đường?
Sau khi tập luyện xong, tôi liếc nhìn Kim Seonghyeon. Cậu ấy hiểu lầm gì đó và ném cho tôi một chai nước.
“Sao? Không phải cái này à? Cậu muốn cái khác à?”
“Không, cái này ổn.”
Nhưng giờ tôi nên nói gì đây?
Chuyện gì đã xảy ra với cậu? Tin đồn bắt nạt có thật không?
Không thể tự dưng hỏi như thế được.
“Sao thế? Hôm nay trông cậu lạ lắm.”
“Không có gì…”
“Nếu chỗ nào đau thì nói với tớ nhé. Chúng ta sẽ đi bệnh viện ngay.”
“TỚ BẢO LÀ TỚ ỔN MÀ.”
“Giật mình..Hôm nay cậu cáu kỉnh hơn bình thường đấy.”
Kim Seonghyeon tặc lưỡi rồi bỏ đi.
Nghĩ lại thì Kim Seonghyeon hiếm khi nổi giận. Tôi cố nhớ lại những khoảnh khắc Kim Seonghyeon mất bình tĩnh:
Khi tôi mới vào nhóm và nhóm đang trên bờ vực tan rã.
Khi tôi bị ném trứng vào người.
Khi tôi chọn “Today” và một mình chịu trách nhiệm.
… Chẳng lẽ mình bị tên nhà báo dắt mũi?
Dù nghĩ thế nào đi nữa, Kim Seonghyeon cũng không làm gì sai.
Cơn giận của cậu ấy luôn vì lợi ích của cả nhóm hoặc vì người khác. Cho đến giờ, thật khó tưởng tượng Kim Seonghyeon mà tôi biết lại đi bắt nạt người khác.
Nhưng cố nhân chẳng phải đã có câu: “ Lòng sông lòng bể dễ dò, ai từng bẻ thước mà đo lòng người”. Người ta có thể biết con đường dài mười dặm, nhưng không thể biết lòng người sâu một dặm. Và trong ngành giải trí, điều đó lại càng đúng. Đó là một thế giới mà người ta có thể cười với bạn lúc này nhưng có thể đâm sau lưng bạn lúc khác.
Tôi chỉ nên tin vào những gì tôi thấy mà thôi.
Điều quan trọng là Kim Seonghyeon đã bỏ học, và có tin đồn về việc bắt nạt. Ngay cả khi Kim Seonghyeon khẳng định mình vô tội, mọi người sẽ chỉ tin vào tin đồn và một vết nhơ sẽ gắn liền với cậu ấy. Vậy thì coi như The Dawn chấm hết.
Tôi nên làm gì?
[Nhiệm vụ mới!
Tìm hiểu về quá khứ của Kim Seonghyeon.
Kim Seonghyeon rất miễn cưỡng nói về chuyện quá khứ. Hãy hỏi cậu ấy toàn bộ câu chuyện.
Thành công: Độ tin cậy của Kim Seonghyeon tăng lên, cốt truyện chính tiến triển.
Thất bại: Độ nổi tiếng giảm mạnh, không thể phát hành album trong vòng một năm.
Lưu ý: Còn ba ngày nữa tin đồn bắt nạt sẽ lan ra]
“Điên thật.”
Cửa sổ hệ thống xuất hiện sau một thời gian dài, trông nó rất hào hứng. Nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhiệm vụ, đầu óc tôi rối bời. Nó như thôi thúc tôi tìm ra sự thật
Còn ba ngày nữa tin đồn bắt nạt sẽ lan ra.
Điều đó có nghĩa là đã có người nuôi lòng dạ xấu với Kim Seonghyeon.
Tôi tính nhẩm ngày. Nếu là ba ngày, thì hai ngày ngay sau đó là bắt đầu vòng thi thứ hai. Nếu tôi không giải quyết được tin đồn bắt nạt trước lúc đó, chắc chắn chúng tôi sẽ thất bại.
“Chúng ta tập lại thôi.”
Nghe Seong Jiwon nói, tôi bật dậy. Bây giờ không phải lúc để tra hỏi.
Tập luyện một lúc thì trời đã rạng sáng.
Jeong Dajun lẩm bẩm.
“Hyung nghĩ lần này có ổn không?”
“Hay là do lần trước chúng ta gặp may thôi?”
“Thật lòng mà nói, em thấy bản ‘Today’ của chúng ta hay hơn bản gốc.”
“Đúng không?”
“Ichae giỏi sáng tác thật đấy.”
“Giờ cậu mới nhận ra sự vĩ đại của tớ à?”
“Vậy còn nhạc sĩ Lim Hyeonsu thì sao?”
“So với cô ấy thì trình độ của tớ chỉ là ngọn cỏ ven đường…”
Kang Ichae chẳng biết vì lý do gì đó mà nhận thua rất nhanh. Có vẻ cậu ấy thực sự rất kính trọng Lim Hyeonsu.
Tôi bò ra sàn phòng tập, kiệt sức.
“Về ký túc xá làm một giấc thôi.”
“Cậu bị làm sao thế, thằng quỷ này?”
“Đương nhiên là ngủ vài tiếng rồi ra mới luyện tập tiếp được chứ.”
“Aaaaaaa, quyền làm người của tôi đâu rồi, ôi trời ơi?”
Kang Ichae lầm bầm nhưng vẫn đứng dậy đi theo Seong Jiwon. Tuy nhiên, Kim Seonghyeon đột nhiên loay hoay một mình trong phòng tập.
“Sao thế, Kim Seonghyeon? Cậu không về à?”
“Tớ muốn tập thêm chút nữa trước khi về. Nếu không tập bây giờ, tớ sợ mình sẽ quên mất.”
“Wow, cậu cũng trâu bò thật đấy.”
“Ừ, nhưng nhớ phải ngủ đủ giấc đấy nhé.”
“Tớ biết rồi.”
“Hoyun, đi thôi.”
Tôi do dự. Dù rất muốn về ký túc xá ngủ, nhưng tôi không thể bỏ lỡ cơ hội nói chuyện riêng với Kim Seonghyeon.
“Thôi, tớ muốn tập thêm chút nữa rồi về.”
“Ugh, sao hai người các cậu lại thế này?”
“Căn bệnh đó của Jiwon lây lan nhanh thật.”
Kang Ichae tặc lưỡi. Mọi người đều quá mệt mỏi để phản đối, nên họ chỉ đứng dậy rồi rời khỏi phòng tập.
Kim Seonghyeon liếc nhìn họ.
“Cậu muốn tập lại đoạn nào?”
“Tớ muốn bắt đầu từ đoạn” tôi quyết tâm” ”
“Được thôi.”
Ngay khi tôi nói xong, bản nhạc được Kang Ichae phối lại vang lên. Tiếng sáo du dương trên nền nhạc cụ dây hùng vĩ.
Khi tôi cố gắng hòa giọng với Kim Seonghyeon, cậu ấy đột nhiên dừng lại và ngập ngừng.
“Có một cụm từ là ‘đi trên mây’. Thay vì solo ở đoạn này, chúng ta đổi thành vũ đạo quân đội nhóm thể hiện sự rung động của gió đi.”
“Như thế nào?”
“Nếu tớ đứng ở phía trước này…”
Kim Seonghyeon tiếp tục giải thích một cách nhẹ nhàng. Tôi thực sự nghe không hiểu dù chỉ là một nửa. Dù có nghe một cách nghiêm túc thì tôi cũng không hiểu. Tôi chỉ cảm nhận được Kim Seonghyeon thực sự đam mê sân khấu này.
“Này, cậu có nghe không đấy?”
“Tớ không nghe.”
“Seo Hoyun, cậu…”
“Để mọi người đến đông đủ rồi nói. Nhìn tổng thể tớ sẽ dễ hiểu hơn.”
Tôi nói rồi nằm vật ra sàn, kiệt sức.
Trong khi bực bội, Kim Seonghyeon vẫn tiếp tục suy nghĩ và nguệch ngoạc trên giấy.
“Kim Seonghyeon.”
“Ừ.”
“Tại sao cậu lại muốn trở thành idol?”
“… Hả?”
Tôi hỏi một cách gián tiếp, nhưng có vẻ đó là một câu hỏi bất ngờ đối với Kim Seonghyeon. Cậu ấy dừng bút và nhìn tôi.
“vậy tại sao cậu cũng làm việc này?”
“Tớ không còn lựa chọn nào khác.”
“Không có chuyện ‘không còn lựa chọn nào khác’ đâu.”
“Thì… đôi khi trong cuộc sống này vẫn có mà…”
Sống trên đời này, đôi khi một cửa sổ hệ thống đột nhiên xuất hiện và bắt tôi trở thành idol… Đe dọa những người hoàn toàn bình thường…
Nghe vậy, Kim Seonghyeon bật cười khan khốc như thể cạn lời.
“Trả lời tớ đi.”
“Hôm nay cậu lạ thật đấy.”
Kim Seonghyeon liếc nhìn tôi, đặt bút xuống rồi nằm phịch xuống kế tôi.
“Rõ ràng còn gì? Tớ từng là B-boy và được tuyển chọn trên đường phố, thấy cũng thú vị… với lại tớ cũng thích mấy khứa kia nữa.”
“Cậu vào Daepaseong Entertainment từ đầu luôn hả?”
“Ừ. Không như Seong Jiwon, tớ gắn bó với Daepaseong từ lúc đầu rồi. Tớ hình như cũng là thực tập sinh idol đầu tiên ở đây đấy, nhỉ?”
“Vâng, tiền bối Kim Seonghyeon. Mong anh chỉ bảo nhiều ạ.”
“Ngoan, vậy đầu tiên là phải nhớ uống vitamin và ngủ đủ giấc…”
Tôi trêu lại, Kim Seonghyeon bắt đầu cằn nhằn nửa đùa nửa thật. Tôi bịt tai làm lơ và thả một câu mồi.
“Từ hồi cấp ba à?”
“Hả?”
“Ý em là hyung nim của chúng ta thực tập từ hồi cấp ba à?”
Vừa nhắc đến cấp ba, mặt Kim Seonghyeon khựng lại một cách kỳ lạ. Rất lâu sau cậu ấy mới trả lời.
“Không phải hồi đó.”
“… “
“Hồi đấy, tớ chỉ… thích nhảy nhót như một thằng ngốc thôi.”
Như một thằng ngốc.
Nhìn chằm chằm vào mặt Kim Seonghyeon, cậu ấy đột nhiên đứng dậy.
“Hôm nay tập thế đủ rồi. Về thôi, uống thêm đồ bổ rồi đi ngủ. Chúng ta phải đi nhanh lên nếu muốn gặp mấy đứa kia.”
“… Vâng.”
Tôi cố gắng dò hỏi cẩn thận về quá khứ của cậu ấy nhưng thất bại. Thấy vẻ mặt đó của Kim Seonghyeon, tôi không thể hỏi thêm gì nữa. Tôi nhún vai rồi bỏ đi.
“Wow! Đây chẳng phải là Idol ‘Hạ Khắc Thượng’ sao?”
Vừa chợp mắt được một chút ở ký túc xá, tôi đến công ty thì thấy Joo Woosung đang ngồi nghênh ngang ở sảnh. Mấy thành viên không biết làm gì thì lo lắng ngồi bên cạnh.
Tôi nhăn mặt khó chịu.
Sao Joo Woosung lại ở đây? Không, trước đó nữa.
“‘Idol Hạ Khắc Thượng’ nữa, là cái quái gì thế?”
“Cậu không biết á? Đó là biệt danh mới của cậu đấy.”
“Biệt danh của tôi á?”
Sao lại là biệt danh đó? Tôi vẫn còn ngái ngủ, vừa uống nước thì Joo Woosung khúc khích cười.
“Tập hai chiếu hôm qua rồi, đúng không? Dù chưa chiếu hết vòng một, nhưng dân trong nghề đều biết cậu chọn ‘Today’.”
“À, cái đó.”
Ra là vậy nên tôi mới thành “Idol Hạ Khắc Thượng” [1]. Từ nay ra đường phải cẩn thận hơn mới được. Tôi không muốn bị fan của “Today” tấn công đâu.
“Wow, tôi biết thằng này điên rồi, nhưng không ngờ lại hết thuốc đến thế.”
“Đó là lý do anh đến tìm tôi?”
“Không, không chỉ thế. Ý tôi là tôi cũng đến thăm mấy cậu nữa. Với lại tôi có chuyện muốn nói.”
Joo Woosung nhìn các thành viên. Hiểu ý anh ấy, tôi ra hiệu cho mọi người.
“Tớ sẽm quay lại ngay. Mọi người vào trước đi.”
“Ờ.”
“Anh có gì muốn nói thì cứ nói đi với Hoyun đi ạ. Tiền bối, em vào trước ạ.”
“Ừ, cố lên.”
Seong Jiwon cúi chào, còn mấy thành viên còn lại thì thở phào nhẹ nhõm rồi vội vã vào phòng tập.
Tôi nhìn quanh sảnh. Sau đó tôi dẫn Joo Woosung vào phòng họp.
“Chuyện này không nói ở sảnh được sao?”
“Sao chúng ta không ra quán cà phê nói chuyện? Tôi không muốn hít bụi ở cái tòa nhà tồi tàn của các cậu đâu.”
“Giờ tôi ra ngoài chắc bị giết mất.”
“Phải ha, cậu đúng là cái kiểu người quan tâm đến mấy chuyện đó.”
Anh ấy đang đùa tôi chắc? Hồi còn là PD, tôi đã phải né tránh đủ loại antifan, lẻn ra cửa sau, trốn trong bãi đậu xe để về nhà. Lúc đó Kim Heeyeon còn hỏi tôi có phải idol không cơ mà…
Không, nghĩ kỹ thì giờ tôi đúng là idol rồi còn gì?
“Này.”
“À, vâng.”
Tôi vội vàng quay về từ dòng hồi tưởng rồi nhìn Joo Woosung. Anh ấy đang ngồi trên ghế nghịch cái micro của phòng họp.
“Không phải là không thể, nhưng…”
“Vâng.”
“Tôi chỉ hỏi thôi.”
“Vâng.”
“Tôi không nghi ngờ cậu, nhưng…”
“Đừng có lề mề nữa, hỏi nhanh lên.”
Sao anh ấy cứ do dự mãi thế nhỉ?
Thấy tôi tỏ vẻ khó chịu, Joo Woosung gãi đầu.
“Cậu có gặp paparazzi chưa?”
Tôi nhướn mày.
À, tôi đoán ra Joo Woosung đang lo lắng về chuyện gì rồi.
“Anh gặp Kim Jaeyeon rồi à?”
“Không phải tên thật của hắn, nhưng có lẽ là bút danh.”
“Cậu ngây thơ hơn tôi tưởng đấy…”
Tôi lẩm bẩm rồi day day thái dương. Ngay từ đầu tôi đã biết Kim Jaeyeon là loại người đó, nhưng lời đe dọa của tôi chắc là quá nhẹ với hắn rồi.
Đối phó với những người không kiểm soát được đã đủ phiền phức rồi, nói gì đến hắn ta. Tôi ngồi xuống ghế, nghĩ cách giải quyết chuyện này khi mắt chạm phải mắt Joo Woosung.
“Haiz.”
Tôi trêu lại anh ấy.
“Anh đến đây vì sợ tôi nói gì đó, đúng không?Hahaha”
“Thằng nhóc này đúng là cần phải sửa cái thái độ đi thôi.”
“Không, nhưng mà, Joo Woosung, anh không cần phải lo lắng về chuyện đó đâu.”
Dù tôi nói chắc nịch như vậy, Joo Woosung vẫn không tin.
“Vậy sao cậu lại gặp hắn?”
“Tôi đang ủ mưu một chuyện.”
“Cái gì?”
“Để trở thành số một trên ‘Shining Star’.”
“Cái gì? Cậu vẫn còn nghĩ đến cái giấc mơ vô vọng đó à?”
Joo Woosung cười đùa.
“Không đời nào xảy ra đâu. Công ty của ‘Today’ lần này đang dồn lực đẩy mạnh lắm. Nhìn cách đội ngũ sản xuất đối xử với các cậu là biết.”
“Tôi biết. Tôi hiểu mà.”
“Vậy sao cậu còn làm thế?”
“Trên đời này có nhiều cách lắm…”
Nói vòng vo một hồi, Joo Woosung cũng không truy hỏi đến cùng. Nhưng vai tôi lại trĩu xuống.
“Cậu làm gì đó thì tốt, nhưng cũng phải để ý đến đồng đội nữa đó.”
“…”
“Khi tôi nhắc đến cậu, họ không nói gì, nhưng nhìn mặt là biết hết. Bên trái thì viết ‘lo lắng’, bên phải thì ‘yêu mến’. Tất cả đều lo lắng không biết cậu sẽ đi đâu tiếp theo, thật đáng thương.”
“Chuyện đó…”
Tôi định cãi lại nhưng rồi lại im lặng.
Không có gì để nói cả. Câu hỏi vẫn lơ lửng.
“Joo Woosung, anh đã bao giờ làm thế chưa?”
[1] Hạ khắc thượng (hageuksang) có thể chỉ hành động người dưới thiếu tôn trọng người trên.”