Mê Truyện Hàn
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Liên Hệ
Đăng Nhập Đăng Ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Liên Hệ
Đăng Nhập Đăng Ký

PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 39

A- A+

“Hả?”

Seong Jiwon đảo mắt rồi cười gượng gạo nhìn tôi.

“Cậu nghe chuyện đó ở đâu vậy?”

“Họ nói cậu là một tân binh đầy triển vọng.”

“Tớ không dám nhận đâu.”

“Tớ còn nghe nói họ đã từng cân nhắc cậu cho vị trí hát chính và center đấy.”

“Chà, vậy trong số các thành viên của Today hiện giờ, tớ vẫn được xem là nhất rồi, đúng không?”

Seong Jiwon khoe khoang mà không hề tỏ ra khó chịu. Sau đó cậu ấy hỏi thêm một câu nữa.

“Nhưng sao tự nhiên cậu lại hỏi tớ chuyện này?”

Tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

“Seo Hoyun, cậu biết vị trí của tớ trong Today mà, và không phải vì điều này mà cậu mới  hỏi tớ đâu phải không?.. Cậu nghe hết rồi đúng không?”

Gần đây Seong Jiwon trở nên rất nhạy cảm. Có vẻ như việc bị mắng té tát như mực khô đã thay đổi cậu ấy.

Seong Jiwon tặc lưỡi.

“Thế giới này nhỏ bé quá, nhỏ bé đến đáng sợ. Tin xấu lan nhanh thật.”

“Cậu không cần phải nói nếu không muốn.”

“Cậu nói đúng. Những gì cậu nghe được đều đúng cả.”

Seong Jiwon thở dài.

“Tớ bỏ đi vì không thích lời đề nghị tài trợ đó.”

“…À.”

“Tớ biết áp lực ngày càng lớn. Một vài thành viên của Today đã có những cuộc thảo luận riêng về chuyện đó rồi. Họ coi tớ như một thằng ngốc mà không cần thông qua ý kiến của tớ. Sau cùng họ lại thông báo tin đó cho tớ cho có lệ, họ bảo mọi thứ đã được an bài sẵn rồi, hãy nắm lấy cơ hội này…”

Seong Jiwon đá một hòn đá nhỏ trên mặt đất.

“Thật lòng mà nói… tớ cũng không chắc chắn. Thực sự tớ cũng hay tự hỏi liệu mình có phải là một thằng ngốc không. Và tớ phát điên khi vị trí của mình bị thay thế từng cái một. Nhưng rồi, một ngày nọ, tớ không biết tại sao hay bằng cách nào, nhưng tâm trí tớ trở nên sáng suốt.”

Cậu ấy không thể nào quên được.

Hay là cậu ấy đang vòng vo tam quốc vì không muốn nói về chuyện đó?

Vầng trán vốn nhẵn nhụi của Seong Jiwon nhăn lại.

“Mình đang làm cái quái gì vậy? Tớ nhận ra mình sắp phát điên rồi. Nhưng tớ đã chọn con đường này mà. Và sau rất nhiều thử thách, cuối cùng tớ cũng tìm được công ty hiện tại. CEO và quản lý đều là những người tốt. Ở đây không có áp lực như vậy.”

“Họ là người tốt sao?”

“Ừm… họ là người tốt.”

Seong Jiwon nhún vai.

“Sau này, chỉ cần nhìn thấy Today thôi cũng khiến tớ buồn nôn, như muốn ói ra vậy. Nhưng cậu biết không?”

“Sao?”

“Kể từ vụ hóa đơn salad của chúng ta ấy, tớ lại thấy mọi chuyện buồn cười hẳn.”

À, vụ đó. Tôi nhớ khuôn mặt tuyệt vọng của Yu Hyeok khi cố gắng lấy một hóa đơn mà anh ta tưởng là một tờ giấy ghi chú.

“Mỗi khi nghĩ đến biểu cảm của anh ta, tớ vẫn không nhịn được cười.”

“Cậu cũng bảo Yu Hyeok im miệng đi mà.”

“Haha! Lúc đó tớ hơi quá khích. Biểu cảm của Today lần này cũng không phải dạng vừa đâu. Nhất định tớ sẽ xem chương trình khi nó phát sóng.”

Dù nghĩ thế nào, Seong Jiwon vẫn khúc khích cười. Chà, đúng là buồn cười thật.

Khi tiếng cười lắng xuống, cậu ấy ngập ngừng một lát rồi đứng dậy.

“…Dù sao thì, cảm ơn cậu, Hoyun.”

“Cậu đang cảm ơn tớ sao? Vì điều gì?”

Tôi lẩm bẩm đầy khó hiểu.

“Sao cơ?”

Tôi thực sự nghi ngờ Seong Jiwon đúng là một kẻ ngốc.

Mặt khác, Seong Jiwon dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi và cười khẩy.

“Tớ nợ cậu nhiều lắm. Thực ra tớ ra đây là để nói lời cảm ơn.”

Seong Jiwon vươn vai.

“Tớ tin cậu. Dù cậu có làm thêm bao nhiêu chuyện xấu hổ ở đây nữa, tớ vẫn sẽ tin cậu.”

“…”

“Vậy nên, xin cậu cũng hãy tin tưởng chúng tớ một chút.”

Seong Jiwon khẽ mỉm cười.

Có lẽ tôi đã hơi kiêu ngạo. Các thành viên khác có lẽ đã đúng. Có lẽ tôi đã tự mình đạp ga quá mạnh.

Nhưng tôi luôn là người như vậy.

Tôi đã sống như thế cho đến bây giờ.

Tôi phải tự chịu trách nhiệm.

Liệu tôi có thể thay đổi không?

Không.

Tôi uống cạn lon trà quýt ấm nguội một hơi. Sau đó tôi đứng dậy và đi theo Seong Jiwon.

“Jiwon.”

Mắt Seong Jiwon mở to.

“Tớ xin lỗi”.

“Nhưng chắc chắn tớ sẽ đưa chúng ta lên vị trí số một.”

Đó là lời hứa duy nhất tôi có thể đưa ra lúc này.

Tôi không hứa những điều mình không thể thực hiện. Seong Jiwon dường như hiểu ý nghĩa đằng sau lời nói của tôi, và dù biểu cảm của cậu ấy có hơi ngáo ộp, cậu ấy vẫn vỗ vai tôi và nói.

“Được thôi.”

“…”

“Chúng ta vào trong thôi. Trời lạnh lắm.”

“Này.”

“Gì?”

“Ăn cái này đi.”

Trong khi chờ đợi ở phòng họp của đài truyền hình tvK, Kim Seonghyeon đột nhiên ném cho tôi một gói hồng sâm. Có vẻ như cậu ấy đã lấy nó từ Seong Jiwon.

“Ờ… Cảm ơn.”

“Ăn nhanh đi. Cậu phải ăn thứ này mỗi ngày một lần.”

“Sao tự nhiên anh ấy lại thế này?”

“Anh ấy đang xin lỗi đó~.”

Jeong Dajun và Kang Ichae chen vào từ bên cạnh. Rõ ràng là cậu ấy đã lấy lại được tâm trạng rồi, thậm chí còn ăn cả món tteokbokki mà quản lý đã mua cho cậu ấy ăn trưa.

Kim Seonghyeon nghịch ngợm búng trán Jeong Dajun.[1]

” Nhưng chẳng phải  Dajun cũng nên được tặng chút ít drama chứ ha?”

“Này, anh liệu lời ăn nói đấy.”

” Nhưng anh không cần đánh trống lảng đâu? Hoyun hyung chắc chắn biết chuyện đó rồi.”

Kang Ichae hừ lạnh. Tất nhiên, tôi cũng biết chuyện đó, nhưng Kim Seonghyeon cứ liên tục kiểm tra tôi, lo lắng rằng tôi có thể cảm thấy buồn bã sau khi xem ý kiến của công chúng trên mạng.

Tôi nheo mắt nhìn cậu ấy. Cậu ấy có còn giận  tôi không đây?

…Tôi đúng là một kẻ tồi tệ.

Tôi cảm thấy ghê tởm bản thân, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi luôn là nghi ngờ mọi thứ.

“Ôi trời, chẳng phải các cậu là bùa may mắn của chúng ta sao! Chúc mừng các cậu đã thắng vòng đầu tiên nhé!”

“Xin chào~.”

“Xin chào! Cảm ơn ạ!”

Giữa tất cả những chuyện này, một nhân viên mở cửa phòng chờ và bước vào. Họ rạng rỡ, trông rất vui mừng.

“Có vẻ như lượng người xem của chúng ta đã tăng vọt! Mục tiêu của chúng ta chỉ là đạt 1% là cao nhất rồi, các cậu biết không? Hahaha,  tập đầu tiên đã đạt rating 2.3%! Và tập thứ hai dự kiến sẽ đạt 3% đấy!”

Wow, đó là một tỷ suất người xem ấn tượng đối với một chương trình cáp.

Đáng để ăn mừng bằng pháo hoa.

“Tất cả là nhờ The Dawn!”

Tất nhiên rồi,  chúng tôi là những con cừu tế thần của chương trình trong tuần qua mà.

“Đặc biệt là Seo Hoyun, chúng ta phải làm gì để bày tỏ lòng biết ơn đây? Tổ sản xuất nên đãi ngộ cậu thật hậu hĩnh một bữa.”

“Vâng, xin hãy đãi ngộ chúng tôi thật hậu hĩnh ạ.”

Thôi thì cứ tận dụng tối đa vai trò con cừu tế thần của mình vậy.

Các nhân viên rất phấn khích, nhưng Jeong Dajun nghiêng đầu.

“Hôm nay PD không đến sao?”

“À, hôm nay PD không khỏe nên tôi đến thay. Bây giờ, chúng ta hãy xem nhiệm vụ cho vòng hai nhé?”

Nhân viên đưa một phong bì đựng nhiệm vụ. Kim Seonghyeon cẩn thận cầm lấy và chậm rãi đọc nội dung.

“Nhiệm vụ vòng hai: Hát một bài hát của nhóm khác.”

“Đúng rồi! Các cậu phải hát một bài hát của nhóm khác! Chẳng phải đó là điểm nhấn của một cuộc thi thần tượng sao~?!”

Ban tổ chức thực sự rất phấn khích.

Mặt khác, biểu cảm của chúng tôi trở nên chua chát. Ngoại trừ chúng tôi, còn có bốn đội khác, điều đó có nghĩa chúng tôi sẽ có 1/4 cơ hội hát  bài hát của Today. Điều này sẽ chỉ càng làm dấy lên những tranh cãi.

“Bây giờ, chúng ta hãy xem The Dawn sẽ cover bài hát của nhóm nào nhé!”

Nhân viên lắc chiếc bình đựng phiếu bốc thăm với một nụ cười toe toét. Vì đã có tin đồn về sự dàn xếp ở lần trước, tôi có thể cá bằng điểm hệ thống của mình rằng bên trong chiếc bình đó chỉ có bài hát của Today.

Vì nếu chúng tôi càng dính dáng đến Today thì tổ sản xuất càng có nhiều tài nguyên để khai thác.

“Nhanh lên, chọn một cái đi!”

“Haha…”

Ngay khi Kim Seonghyeon sắp sửa chọn một lá phiếu với bàn tay run rẩy, cửa phòng họp đột nhiên bật mở.

“PD Kim?”

Đó là Kim Heeyeon, tóc tai bù xù. Mặc áo hoodie ngược và nắm chặt điện thoại như một vũ khí, cô ấy trông như một người điên.

“PD Kim, chuyện gì vậy? Chẳng phải tôi đã nói tôi có thể xử lý được rồi sao? Tại sao chị lại đến đây?”

Bỏ ngoài tai lời của nhân viên, Kim Heeyeon sải bước về phía bàn. Một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.

Quầng thâm dưới mắt cô ấy trông tệ hơn, có lẽ là do bữa tiệc nhậu trước đó của nhân viên.

“Ra ngoài đi.”

Kim Heeyeon giật lấy chiếc bình đựng phiếu từ tay Kim Seonghyeon và đổ hết chúng ra. Đạo diễn hình ảnh vội vàng đứng dậy.

“PD Kim! Chị đang làm cái gì vậy?!”

Cô ấy nhặt từng lá phiếu rơi vãi trên bàn. Tất cả đều có cùng một nội dung được viết trên đó.

[Today – “Make Love”]

[Today – “Make Love”]

[Today – “Make Love”]

[Today – “Make Love”]

Cả bốn phiếu đều giống nhau.

Kang Ichae bật ra một tiếng cười khan. Mặt nhân viên tái mét.

“PD, chị bị điên rồi à?”

“Tôi đã bảo cậu viết ra các phiếu khác nhau rồi mà, thằng khốn.”

“Không, đó là khi chị say tối qua… The Dawn, đừng hiểu lầm. Có vẻ đã xảy ra hiểu nhầm gì đó. PD, chị không thể làm thế này ở đây.”

“Tại sao không! Tôi là PD mà!”

Có vẻ như công ty của Today đã bắt đầu nhúng tay vào chuyện này này. Dư luận đã đảo chiều, vì vậy họ định dựa vào câu chuyện “The Dawn vs. Today” để tăng rating.

Thực ra đó không phải là một chiến lược tồi cho team sản xuất. Đó là lý do tại sao mọi người đều mong đợi bài hát của Today sẽ xuất hiện trên tay chúng tôi.

Nhưng để bị bắt quả tang một cách trắng trợn như vậy thì đây là lần đầu tiên.

Và lại còn là do PD chính nữa chứ…

“PD! Thật đấy, chúng ta sẽ bị đuổi việc mất thôi!”

“Cứ đuổi đi, đồ khốn kiếp! Tôi thà thất nghiệp còn hơn sống như thế này. Tôi sẽ báo cáo lên phòng lao động và đòi bồi thường!”

“Chị điên à? Các thành viên đang ở ngay bên cạnh đấy!”

“Cái gì! Sao! Cái gì! Chẳng phải các người biết tôi điên rồi sao?!”

Thật là một mớ hỗn loạn. Mọi người đều nhìn chằm chằm một cách ngơ ngác, và trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ.

Khâu biên tập… sẽ rất khó khăn đây.

“PD!”

“Dừng lại đi, đừng làm thế. Tôi sẽ làm cái mới cho chị.”

Trong khi các nhân viên cố gắng ngăn cản cô ấy, Kim Seonghyeon nhặt một chiếc ống hút rơi dưới đất và hỏi.

“Vậy Today cũng  sẽ hát bài hát của mình sao?”

“À…”

Các nhân viên ngập ngừng. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ cho họ biết câu trả lời. Kim Seonghyeon liếc nhìn tôi.

“Vâng.”

Kim Heeyeon, PD, bước ra đầy tự tin.

“Vậy nên, đừng làm thế. Tôi sẽ chọn một cái phù hợp cho các cậu. Cứ làm theo thế đi. Đó là điều tốt nhất tôi có thể làm cho các cậu. Tôi muốn lương tâm mình được thanh thản.”

“Không… chúng tôi muốn làm điều này.”

Kim Seonghyeon nói.

Hả?

Thật bất ngờ.

Một chút sắc mặt tươi tắn trở lại trên khuôn mặt các nhân viên, còn khuôn mặt Kim Heeyeon thì trở nên cau có.

“Cái gì, mọi người ở đây đều điên hết rồi à? Đừng hâm hâm dở dở như vậy chứ?”

“Xin hãy để chúng tôi làm điều này.”

Jeong Dajun khẩn cầu cầu xin. Tôi thậm chí không cần phải nói gì cả.

Kim Heeyeon ngồi phịch xuống và vò đầu bứt tóc. Mái tóc vốn đã rối bời của cô ấy càng trở nên bù xù hơn.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ chỉ có mình tôi là không hiểu cục diện sao? Chẳng lẽ chỉ có mình tôi đang cảm thấy lo lắng sao?”

“PD.”

Tôi khẽ gọi cô ấy và đưa cho cô ấy một gói hồng sâm. Kim Heeyeon ngơ ngác nhìn tôi, nhưng tôi vẫn t mỉm cười và về lại chỗ ngồi của mình.

“Vậy chúng tôi sẽ đi chuẩn bị bài hát cover.”

“…Hừ.”

“Vâng! Chúng tôi tin tưởng vào chị!”

Khi tôi chuẩn bị rời đi cùng các thành viên, Kim Heeyeon đột nhiên đi theo tôi.

“Seo Hoyun, tôi có thể nói chuyện với cậu một lát được không?”

“À, vâng.”

Đi theo Kim Heeyeon, chúng tôi đi dọc hành lang đến máy bán hàng tự động. Cô ấy gãi má và lục lọi túi trước khi rút ra vài đồng xu.

“Cậu có thích cà phê lon không?”

“Vâng. Gì cũng được.”

“Được rồi, không nhiều đâu, nhưng tôi sẽ mua cho cậu một lon.”

Kim Heeyeon loay hoay mấy lần với bàn tay  run râyr rồi bỏ xu vào máy bán hàng tự động. Cô ấy trông lo lắng.

Tuy nhiên, máy bán hàng tự động chỉ nhận xu mà không nhả đồ uống. Ban đầu, cô ấy bình tĩnh bấm nút.

“Hả? Ừm… nó không hoạt động sao?”

“Hay bị hỏng rồi?”

“Haha, nó sẽ hoạt động thôi. Cứ đợi một lát.”

Cô ấy ấn nút mạnh hơn và mạnh hơn nữa. Cô ấy ấn đến mức gần như làm hỏng nó, rồi đập và thậm chí đá vào nó.

Mọi người giật mình bởi tiếng động lớn và nhìn sang, nhưng Kim Heeyeon chỉ hét lên.

“Chết tiệt, bây giờ ngay cả cái máy bán hàng tự động cũng không nghe lời tôi! Bọn này định làm tôi phát điên sao?!”

“…”

“Kim… PD?”

Một người đi ngang qua giật mình. Người đó là CP, có vẻ là người có cấp bậc cao hơn Kim Heeyeon, nhưng cô ấy trừng mắt nhìn họ như một con mèo.

“Trưởng phòng, anh nhìn cái gì hả?! Hả?! Anh có vấn đề gì với tôi sao?”

“…À, không, tôi có việc phải làm, PD Kim… chào cô..”

CP nhanh chóng bỏ chạy. Đúng như mọi lời đàm tiếu, cô ấy là người điên trong đài truyền hình.

Tôi chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh cô ấy mà không nói một lời. Kim Heeyeon mất khá nhiều thời gian loay haoay đứng trước máy bán hàng tự động trước khi bỏ cuộc, hất tóc mái và quay sang tôi.

“Quên đi. Lát nữa tôi sẽ mua cho cậu cái gì đó đắt hơn.”

“…Vâng.”

“Dù sao thì, Seo Hoyun, tôi gọi cậu không phải vì chuyện này. Tôi muốn nói chuyện về một chuyện quan trọng.”

Kim Heeyeon cố gắng hết sức để bình tĩnh khi nói.

“Chỉ cần nhớ rằng tôi nợ cậu một ân huệ. Tôi đã mắc lỗi, và nó đã ảnh hưởng đến cậu.”

“Sao chị lại nợ tôi?”

“Bởi vì tôi là người phụ trách cái chương trình tệ hại này. Dù cho có áp lực từ cấp trên xuống, thì tôi vẫn là người đưa ra quyết định. Vậy nên, đương nhiên, tôi phải chịu trách nhiệm.”

Kim Heeyeon bực bội vuốt mạnh mái tóc ra sau, khó chịu vì những sợi tóc mái cứ chọc vào mắt cô ấy.

Cô ấy không cần phải làm thế. Tôi sẽ rất vui nếu được nợ ân huệ của người khác. Nhưng vì đó là Kim Heeyeon, tôi không muốn.

Tôi nhìn cô ấy và nhận ra.

Nếu tôi từ chối, tôi chỉ càng làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy hơn.

“…Được rồi.”

“Tốt, cậu đã đưa ra quyết định đúng đắn. Cứ nói với tôi bất cứ lúc nào. Nếu nằm trong khả năng của tôi, tôi sẽ giúp đỡ cậu.”

 Kim Heeyeon nói xong, một lần nữa, cô ấy lại đập mạnh vào máy bán hàng tự động. Kỳ lạ thay, vài lon nước rơi ra. Thở phù một cái, Kim Heeyeon bỏ lại những lon nước và quay lưng bước đi.

Hmm.

Kim Heeyeon bắt đầu cảm thấy mọi thứ trở nên thuận lợi hơn.

Mọi chuyện tưởng chừng đang đi đúng hướng.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Sau khi tập luyện đến kiệt sức và trở lại phòng tập, tôi  lên tiếng hỏi.

Khí thế của mọi người hừng hực hơn hẳn lần trước. Đặc biệt là sau buổi biểu diễn bất ngờ kia. Ánh mắt họ rực lửa quyết tâm, như thể muốn nghiền nát bất kỳ ai dám cản đường.

“Lần này, chúng ta nhất định, nhất định, nhất định phải làm tốt hơn!”

Jeong Dajun lắp bắp, giọng đầy quyết tâm.

“Tớ đã nói chuyện với Seonghyeon suốt đêm qua. Thật đấy!”

Chuyện này là sao? Tôi khoanh tay, nhướn mày đầy nghi ngờ, Jeong Dajun nắm chặt đấm.

“Nếu chúng ta chọn một bài của Today và trình diễn nó hay hơn – hay hơn nhiều – chúng ta sẽ chứng minh được rằng chúng ta giỏi hơn họ!”

“Đúng vậy! Coi như đây là một trận phục thù đi!”

Ủa…?

Diễn biến này không giống như tôi hình dung.

Thôi thì, nếu chúng ta cứ cạnh tranh với Today như vậy thì cũng tốt thôi.

Các thành viên trong nhóm hăng máu đến nỗi những lo lắng vu vơ hôm qua của tôi về việc ai đó có thể mất tinh thần dường như không có cơ sở. Nhưng nếu họ không giành được hạng nhất thì sao? Chẳng phải tinh thần họ sẽ tụt dốc thảm hại sao?

Đang lúc tôi còn do dự đứng đó, Seong Jiwon vỗ vai tôi, trấn an.

“Hoyun à, chuyện này không phải là để thắng thua trong cuộc thi. Mà là để cho mọi người thấy chúng ta có thể làm được những gì.”

“…Câu nói này đủ wow rồi nha”

“Haha, tớ học lỏm được từ người giỏi nhất đấy!”

Seong Jiwon nhếch mép cười tự tin.

“Như Dajun đã nói, hãy cho tất cả mọi người thấy chúng ta giỏi hơn Today rất nhiều. Đến mức không ai có thể chê bai kỹ năng của chúng ta được.”

Kang Ichae giơ ngón tay cái lên, tán thưởng.

“Hyung nói chuẩn luôn!”

“Hả?”

“Anh đã nói là chỉ làm tốt thôi thì chưa đủ. Chúng ta phải làm thật xuất sắc!”

Kang Ichae mở laptop. Trong đó là cả một kho tài liệu về các bài hát và concept của Today, được sắp xếp đâu ra đấy trong file Excel. Thật tình, tôi quá đỗi ngạc nhiên.

“Cái này là cái gì đây?”

“Em làm từ tối qua đến giờ đó. Thật ra, em nghĩ kiểu gì chúng ta cũng phải diễn một bài của nhóm khác ít nhất một lần, nên em đã âm thầm chuẩn bị rồi, chỉ là không biết sẽ là nhóm nào nên hơi khó. Nhưng sau hôm qua thì rõ ràng là Today rồi, nên em đã tổng hợp hết tất cả các concept và cách diễn giải các bài hát của họ. Em cũng đã định hướng sẵn cả phong cách phối khí để chúng ta có thể ứng phó với bất kỳ bài nào chúng ta chọn.”

Mấy gã này rốt cuộc dạo gần đây bị sao vậy trời?

Tôi đứng ngây người nhìn họ, Kang Ichae liếc sang Seong Jiwon rồi tiếp tục.

“May mà Jiwon-hyung hiểu rõ tình hình của họ, nên việc tổng hợp cũng dễ dàng hơn nhiều.”

“‘Make Love’ có nằm trong danh sách chúng ta cân nhắc không?”

“Có chứ anh. Chúng ta thậm chí còn nghĩ ra cả hướng phối khí cho bài đó rồi.”

Kang Ichae thao thao bất tuyệt, đầy hứng khởi.

“Anh xem này, như anh thấy trong video nhá hàng của ‘Make Love’, giọng hát của Today yếu cả nốt cao lẫn nốt thấp. Vậy nên, chúng ta sẽ dùng rap với những nốt trầm và để Jiwon-hyung với Hoyun-hyung lên những nốt cao để lấp đầy âm thanh….”

“Khoan đã, khoan đã.”

“Sao vậy anh? Anh không thích à?”

Tôi giơ tay lên ngăn Kang Ichae lại.

Không phải là tôi không thích hay là tôi ghen tị gì cả.

“Mấy đứa có thời gian chuẩn bị cái này từ bao giờ vậy?”

Kang Ichae nghiêng đầu, đáp tỉnh bơ.

“Khi anh đang ngủ đó.”

“Khi Jiwon-hyung đi nói chuyện với anh đó!”

“Chẳng phải hai người cũng đang ngủ sao?”

Vậy là không có chuyện mấy người xúm xít nói xấu sau lưng tôi đấy à?

“Kang Ichae, không lẽ em không vào phòng là vì đi bàn chuyện này sao?”

“Ủa, anh nghĩ em ra ngoài vì không muốn nhìn mặt anh hả?”

“…”

Thật ra thì tôi nghĩ vậy thật.

Không nói nên lời, Kang Ichae phá lên cười.

“Haizz… Anh thật sự buồn vì tụi em nói chuyện mà không có anh hả?”

“Ha~, sao cái ông anh này lại mít ướt thế chứ~.”

“Mày bị điên à?”

Tôi bực mình, nhưng các thành viên trong nhóm đã nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, pha chút tự hào. Kim Seonghyeon thở dài một tiếng.

“Chúng ta cũng phải cố gắng hết mình thôi.”

“….”

“Không thể cứ ngồi chờ sung rụng được.”

Tôi trừng mắt nhìn mọi người  một lúc trước lời nói của cậu ấy , bực bội vò đầu rồi nhìn Kang Ichae.

“…Vậy chúng ta sẽ xào nấu nó như thế nào?”

Kang Ichae nhếch mép cười tinh quái.

[1] Câu gốc thực tế là “김성현이 정다준의 꿀밤을 때렸다,” dịch nôm na là “Kim Seonghyeon cốc đầu Jeong Dajun.” “꿀밤” là một từ lóng tiếng Hàn, chỉ một cú búng nhẹ, vui vẻ vào trán ai đó, thường là giữa bạn bè hoặc những người thân thiết.

Bình luận cho Chương 39

Theo dõi
Kết nối với
Đăng nhập
Tôi cho phép tạo tài khoản
Khi bạn đăng nhập lần đầu tiên bằng nút Đăng nhập Xã hội, chúng tôi thu thập thông tin hồ sơ công khai tài khoản của bạn được chia sẻ bởi nhà cung cấp Đăng nhập Xã hội, dựa trên cài đặt quyền riêng tư của bạn. Chúng tôi cũng nhận được địa chỉ email của bạn để tự động tạo tài khoản cho bạn trong trang web của chúng tôi. Khi tài khoản của bạn được tạo, bạn sẽ đăng nhập vào tài khoản này.
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Kết nối với
Tôi cho phép tạo tài khoản
Khi bạn đăng nhập lần đầu tiên bằng nút Đăng nhập Xã hội, chúng tôi thu thập thông tin hồ sơ công khai tài khoản của bạn được chia sẻ bởi nhà cung cấp Đăng nhập Xã hội, dựa trên cài đặt quyền riêng tư của bạn. Chúng tôi cũng nhận được địa chỉ email của bạn để tự động tạo tài khoản cho bạn trong trang web của chúng tôi. Khi tài khoản của bạn được tạo, bạn sẽ đăng nhập vào tài khoản này.
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 BÌNH LUẬN
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
  • NGÀY
  • TUẦN
  • THÁNG
Từ diễn viên thiên tài đến top idol
Từ Diễn Viên Thiên Tài Đến Top Idol
Âm Nhạc Vô CP
75 Chap
12105
Sứ mệnh: Bảo Vệ Thợ Săn
Sứ Mệnh: Bảo Vệ Thợ Săn
Hiện Đại Giả Tưởng
19 Chap
2176
resource (1)
Sự Trở Lại Của Một Thần Tượng Đã Mất Đi Lý Tưởng Ban Đầu RAW
Âm Nhạc Kịch Tính
580 Chap
5877
Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
Âm Nhạc Idol
257 Chap
37775
Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai
Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai
Âm Nhạc Hiện Đại
151 Chap
13949
Mission Save The Hunter
Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết
Giả Tưởng Thợ Săn
71 Chap
2117
PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol
PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol
Giả Tưởng Idol
4 Chap
5960
PD có logoo
PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol
Hệ Thống Showbiz
74 Chap
8169
Không Có Tiêu Đề104_20250325231737
Tôi Là Thần Tượng Thiên Tài Nhưng Khả Năng Bị Động Của Tôi Là Cá Thái Dương
Hệ Thống Vô CP
29 Chap
2503
Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi
Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi
Hiện Đại Show Thử Giọng
82 Chap
7685
Từ diễn viên thiên tài đến top idol
Từ Diễn Viên Thiên Tài Đến Top Idol
Diễn Viên Showbiz
75 Chap
12105
Sứ mệnh: Bảo Vệ Thợ Săn
Sứ Mệnh: Bảo Vệ Thợ Săn
Hệ Thống Giả Tưởng
19 Chap
2176
Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
Trọng Sinh Showbiz
257 Chap
37775
Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai
Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai
Trọng Sinh Âm Nhạc
151 Chap
13949
resource (1)
Sự Trở Lại Của Một Thần Tượng Đã Mất Đi Lý Tưởng Ban Đầu RAW
Showbiz Trọng Sinh
580 Chap
5877
Mission Save The Hunter
Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết
Hệ Thống Vạn Nhân Mê
71 Chap
2117
Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi
Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi
Giả Tưởng Hệ Thống
82 Chap
7685
PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol
PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol
Siêu Nhiên Idol
4 Chap
5960
PD có logoo
PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol
Siêu Nhiên Âm Nhạc
74 Chap
8169
Không Có Tiêu Đề104_20250325231737
Tôi Là Thần Tượng Thiên Tài Nhưng Khả Năng Bị Động Của Tôi Là Cá Thái Dương
Idol Âm Nhạc
29 Chap
2503
Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
Showbiz Idol
257 Chap
37775
Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai
Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai
Showbiz Idol
151 Chap
13949
Từ diễn viên thiên tài đến top idol
Từ Diễn Viên Thiên Tài Đến Top Idol
Diễn Viên Showbiz
75 Chap
12105
PD có logoo
PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol
Siêu Nhiên Hệ Thống
74 Chap
8169
Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi
Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi
Trọng Sinh Hiện Đại
82 Chap
7685
PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol
PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol
Hiện Đại Idol
4 Chap
5960
resource (1)
Sự Trở Lại Của Một Thần Tượng Đã Mất Đi Lý Tưởng Ban Đầu RAW
Kịch Tính Idol
580 Chap
5877
mN5nxvMqqmE9KucH2u33IFp7gxcT4aDX4Ly9sebMuxayqijh9Y3tM_vJrXNHHHqY-GVA7OLtgyylSyNjjpiseg
Ra Mắt Hay Ra Đi Raw
Idol Nghê Sĩ
643 Chap
3486
Không Có Tiêu Đề104_20250325231737
Tôi Là Thần Tượng Thiên Tài Nhưng Khả Năng Bị Động Của Tôi Là Cá Thái Dương
Hệ Thống Âm Nhạc
29 Chap
2503
Sứ mệnh: Bảo Vệ Thợ Săn
Sứ Mệnh: Bảo Vệ Thợ Săn
Kịch Tính Giả Tưởng
19 Chap
2176

Truyện Cùng Thể Loại

Sự Trở Lại Của Một Thần Tượng Đã Mất Đi Lý Tưởng Ban Đầu RAW

📖 C580 - END
🕒 2 tháng trước

Trở Thành Quái Vật Âm Nhạc Chỉ Sau Một Đêm

📖 Chương 14
🕒 3 tháng trước
Mission Save The Hunter

Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết

📖 Chương 70
🕒 1 tuần trước
Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai

Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai

📖 Chương 151
🕒 5 ngày trước
PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol

PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol

📖 Chap 3
🕒 2 tuần trước
Stardust Project

Stardust Project

Sứ mệnh: Bảo Vệ Thợ Săn

Sứ Mệnh: Bảo Vệ Thợ Săn

📖 Chapter 19
🕒 2 ngày trước

Sau Khi Bị Bắt Trở Thành Trạm Tỷ

📖 Chương 10
🕒 2 tháng trước

Toàn Trí Độc Giả (Bản Đẹp)

📖 Chapter 0
🕒 3 tuần trước

Gửi Nghệ Sĩ Thiên Tài

Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web này. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

@2025 - Mê Truyện Hàn

Đăng Nhập

Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Mê Truyện Hàn

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Mê Truyện Hàn

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Mê Truyện Hàn

wpDiscuz