PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 38
“Á á á!”
“Seo Hoyun, đồ rác rưởi!”
“Cái gì? Mày vừa nói cái gì anh tao đấy?”
Cuộc chiến giữa các fandom suýt chút nữa đã biến thành ẩu đả tay chân nếu đội bảo vệ không can thiệp kịp thời.
Không ai ngờ tới, nhưng đó là một kết quả không thể tin được, tất cả mọi người đều cảm thán: “Không thể nào, không thể nào.” Các nhân viên bảo vệ vất vả lắm mới ngăn được cuộc ẩu đả, hộ tống vài fan ra ngoài, một sự im lặng băng giá bao trùm cả khán phòng.
“… Chết tiệt…”
Các thành viên của Today hôm nay cũng không kiểm soát được bản thân khi một người trong số họ đã thốt lên những lời lẽ không hay khi nóng giận.
“Vâng vậy thì Today sẽ bị trừ điểm! Tổng điểm bây giờ đã chuyển thành âm ….”
“Hủy chương trình đi! Dẹp nó đi!”
Tôi cũng không kiểm soát được biểu cảm của mình. Tôi thấy sảng khoái và nhẹ nhõm đến chết đi được khi nghe được câu nói đó. Tại sao tôi phải kiểm soát nét mặt của mình chứ?
Nhìn các thành viên, không ai có vẻ nghĩ rằng tôi sẽ gọi tên Today. Tất cả bọn họ đều dừng lại như những con meerkat.
“H-hyung.”
Một nhân viên nhanh chóng tiến đến chỗ tôi, và tôi đưa mic cho anh ta. Sau đó, tôi chào vài người hâm mộ với vẻ mặt rất ngầu và rút lui về chỗ.
Tình hình trở nên căng thẳng hơn nhiều so với dự kiến, và các nhân viên đã ra hiệu để nhanh chóng kết thúc và thu dọn tàn tích.
Yu Jia cầm mic và tuyên bố thẳng thừng.
“Điểm số 4200 của Today sẽ chuyển thành âm. Xin hãy hiển thị tổng điểm hiện tại lên đi ạ.”
Không chỉ Today mà tất cả những người khác đều không thể khép miệng lại. Today, nhóm có độ nhận diện cao nhất, ngay lập tức tụt xuống vị trí thứ 5, thua cả Nightmare. Đó là một cảnh tượng đáng thương.
“Tôi thực sự rất mong chờ xem liệu Today có thể lội ngược dòng hay không. Cho đến vòng thi tiếp theo, xin quý vị hãy chờ đợi và đón xem.Chúng tôi sẽ trở lại vào tuần sau.”
Lời chào kết thúc chương trình phát sóng đã hoàn tất, và Yu Jia liếc nhìn các nhóm nhạc thần tượng trên sân khấu. Chỉ khi đó, đèn đỏ trên máy quay mới tắt, và tất cả mọi người nhanh chóng cúi đầu và vội vã rời khỏi sân khấu mà không kịp chào hỏi tử tế.
“Xuống đi, xuống đi.”
“Đi nhanh lên!”
Không ai dám nhìn khán giả.
Tất nhiên, tôi là người duy nhất thong thả bước đến chỗ người hâm mộ, chào hỏi họ, và quan sát tình hình khi bước vào. Bầu không khí lạnh như băng, một cuộc ẩu đả có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
Ngay khi chúng tôi đến phòng chờ sau cánh gà, Yu Hyeok đã túm lấy cổ áo tôi.
“Thằng khốn!”
Anh VJ đi theo chúng tôi cũng giật mình và do dự không biết có nên tắt máy quay hay không.
“Mày đang làm cái quái gì vậy?”
“Hừm.”
“Mày có uống lộn thuốc gì không?.”
Các thành viên khác của Today cũng xúm lại.
Bọn họ vẫn dám gây sự ở đây?
Ngay lúc đó, Kim Seonghyeon đột nhiên chen vào giữa chúng tôi.
“Này, bỏ ra.”
“Này? Mày vừa gọi tao là ‘này’ đấy hả?”
“Lần trước chẳng phải anh bảo gọi anh là ‘này’ cũng được sao?”[1]
Khi tôi bắt chước điệu bộ aegyo mà anh ta đã thể hiện lần trước trong chương trình tài năng, mắt Yu Hyeok trợn ngược lên vì giận dữ.
“Thằng này đúng là muốn chết…!”
“Anh không hiểu tình hình à? Anh không thấy máy quay đang chạy sao?”
Kim Seonghyeon lạnh lùng đáp trả. Tôi tưởng cậu ấy giận tôi, nhưng may mắn thay, cậu ấy lại trút giận lên Yu Hyeok.
Yu Hyeok nhếch mép một cách tự mãn ở một bên miệng.
“Dù sao thì nó cũng sẽ bị cắt thôi. Mày nghĩ tao quan tâm chắc?”
“Thật á? Vậy bây giờ tao ném hộp trứng vào mặt mày được không?”
Kang Ichae cũng khịa lại, và mặt Yu Hyeok chuyển từ đỏ sang xanh. Hơn nữa, việc dọn dẹp sân khấu cũng đã hoàn tất và các nhân viên, Yu Jia, và PD bắt đầu tập trung lại, Yu Hyeok buộc phải nuốt cơn giận xuống.
“Seo Hoyun, mày biết mày tự đào hố chôn mình rồi đúng không?”
“…”
“Nếu mày cứ đứng yên, chúng ta ít nhất cũng có được hạng 2. Mày xong đời rồi. Mày sẽ bị nghiền nát đến khi thành tro bụi và lặn mất tăm. Mày nên cũng giả bộ đáng thương từ giờ di là vừa?!?”
Anh ta nói đúng.
Người bình thường sẽ không chọn Today-một nhóm nhạc đang có nhiều fan nhất trong chương trình.
“Mày tự gây ra tình huống này. Giờ không ai cứu được mày đâu. Tụi tao chỉ cần cố gắng hơn tí nữa trong cuộc thi tiếp theo là có thể lấy lại tất cả. Còn mày thì sao? Mày có thể làm gì?”
“Sunbae.”
Tôi phủi cổ áo nhăn nhúm vì bị túm.
“Hôm nay anh nói nhiều thật đấy. Chắc ở trong nhóm anh bị cấm mic hả?”
“Thằng khốn…!”
Ngay khi anh ta định lao vào tôi lần nữa, Seong Jiwon không chịu nổi nữa và ngăn anh ta lại.
“Dừng lại!”
“Seong Jiwon,mày im đi ,đừng có xen vào chuyện của tao.”
“Anh nên cẩn thận đấy miệng mồm đấy. Nếu còn ăn nói vô tổ chức như thế nữa, chính tôi sẽ là người đẩy anh xuống vực thẳm”.
“Cái gì?”
“Tôi biết một vài chuyện đấy.”
Nghe Seong Jiwon nói vậy, Yu Hyeok lộ rõ vẻ giật mình và im lặng ngậm miệng lại thật.
Tôi không khỏi ngạc nhiên. Seong Jiwon ngây thơ lại đang đe dọa ai đó.
Chắc là vấn đề nhà tài trợ.
Tuy nhiên, nếu bóc mẽ về chuyện nhà tài trợ cũng sẽ khiến Seong Jiwon gặp nguy hiểm. Đó là một con bài không thể chơi bừa bãi.
“Lũ ngu ngốc…”
“…”
“Chúc may mắn với bữa tiệc của những kẻ thất bại.”
Yu Hyeok nghiến răng và bỏ đi.
Tôi chạm mắt với PD Heeyeon, nhưng tôi lướt qua cô ấy mà không nói một lời. Khi tôi trở lại phòng chờ để thu dọn đồ đạc, Kim Seonghyeon quay tôi lại.
“Seo Hoyun.”
“Huh?”
“Tại sao cậu lại làm như vậy? cậu làm thế chỉ vì muốn trả đũa thôi sao?”
“Seonghyeon.”
” Tớ biết. Cậu đã đứng về phía tớ trước mặt mọi người, nhưng đây không phải là vấn đề chúng ta có thể đánh giá bừa bãi.”
Tôi có thể hiểu tại sao cạu ấy lại tức giận. Như vậy là quá đủ rồi.
Kim Seonghyeon nhìn tôi với vẻ mặt thất vọng.
“Việc chúng ta bị chỉ trích vì thiên vị đã đủ tệ rồi, nhưng sau buổi hòa nhạc bất ngờ, dư luận đã quay lưng với Today. Mọi người chửi rủa Today. Nhưng bây giờ chúng ta lại chọn Today, chẳng khác nào tự rước họa vào thân, tạo bàn kiến tạo cho Today đóng vai nạn nhân.”
“Hyung, người chịu thiệt hại lớn nhất ở đây là Hoyun-hyung mà.”
“Anh biết. Đó là lý do tại sao anh càng thêm bực bội. Nhưng tại sao cậu cứ luôn tự mình giải quyết mọi chuyện như vậy?”
Kim Seonghyeon rất chu đáo. cậu ấy chăm sóc từng thành viên trong nhóm và cố gắng hết sức vì nhóm với tư cách là trưởng nhóm và thành viên lớn tuổi nhất.
Nhưng tôi thì không như vậy.
“Tớ đã bảo mọi người phải tin tớ đi mà.”
“Này, Seo Hoyun!”
“Nếu cậu đã run rẩy ở đây rồi, thì cậu định sẽ làm gì?Hả?
“ mọi người chẳng phải đã nói sẽ tin tớ ngay cả khi tớ làm điều gì đó thực sự ngu ngốc.”
“Nhưng sao hyung lại làm như vậy?”
Chắc chắn, họ sẽ không hiểu tôi ngay cả khi tôi giải thích lý do tại sao tôi làm như vậy.
“Thật ra thì tớ cũng có chút áy náy với mọi người. Đúng là nhóm đang bị dính nhiều drama không đáng có. Vậy nên mọi người cứ giả vờ là nạn nhân đi. Cứ nói là mọi người bị tổn thương vì Seo Hoyun đã làm một chuyện điên rồ. Tớ sẽ chịu hết trách nhiệm.”
“Này!”
“Hyung, hyung.”
Khi Kim Seonghyeon nghiến răng, Kang Ichae đã ngăn anh ấy lại. Và rồi, khác với vẻ thường ngày, thằng bé nói chậm rãi và dịu dàng.
“Hyung, Hoyun-hyung chắc chắn có lý do.”
“…”
“Em không ngờ mọi chuyện lại tệ đến mức này khi anh ấy nói sẽ rất vui.”
Kang Ichae bật ra một tiếng cười chua chát. Có vẻ hơi cay đắng. Rồi nó nhìn tôi.
“Hyung, em sẽ không nói anh phải chịu trách nhiệm. Như vậy là ích kỷ. Nhưng anh cũng nên nghĩ cho Seonghyeon-hyung nữa.”
Kang Ichae nhún vai sau khi nhướn mày.
“Anh thông minh mà. Anh sẽ sớm hiểu ra thôi.”
“Này mọi người. Chúng ta đi ăn tteokbokki trước khi về nhé?”
“…”
“Lần trước mọi người thích quán tteokbokki đó mà, đúng không? Tôi trả. Thế nào?”
“Không sao đâu quản lý nim… Em không đói.”
Jeong Dajun khẽ đáp, nhận thấy bầu không khí căng thẳng.
Chiếc xe trên đường về ký túc xá im lặng đến mức có lẽ nghe được cả tiếng kiến bò. Bầu không khí lạnh lẽo đến buốt giá.
Bất chấp những nỗ lực của người quản lý, bầu không khí không thay đổi cho đến khi chúng tôi về đến ký túc xá, và cuối cùng, người quản lý đã thả chúng tôi xuống với khuôn mặt rưng rưng nước mắt.
Kim Seonghyeon không nói gì ngay cả khi chúng tôi về đến ký túc xá. Tôi nghịch điện thoại trong phòng nhưng lại đi ra ngoài vì có vẻ như điều đó sẽ khiến Kang Ichae khó chịu.
“Lạnh quá.”
Thời tiết đang trở lạnh. Tôi ngồi xuống bậc thềm trước con hẻm và kiểm tra điện thoại.
Mọi thứ lại rối tung lên. Đầu tiên tôi đọc tin nhắn của Lim Hyeonsu.
-
-
-
- Lim Hyeonsu: Này
-
-
-
-
-
- Lim Hyeonsu: Nghe tin rồi. Cậu định giải nghệ luôn hả?
-
-
-
-
-
- Lim Hyeonsu: Nếu không có chỗ nào để đi thì đến làm việc ở studio của chị đây không? Nhưng cậu phải làm đầy tớ cho tôi đấy
-
-
-
-
-
- Tôi: Cũng được
-
-
Tôi gửi một tin nhắn trả lời qua loa. Tin nhắn tiếp theo là từ Seo Hojin.
-
-
-
- Seo Hojin: Hyung, hôm nay có chuyện gì vậy?
-
-
-
-
-
- Seo Hojin: Hyung
-
-
-
-
-
- Seo Hojin: Alooo
-
-
-
-
-
- Seo Hojin: Vứt điện thoại đi. Điện thoại hyung làm cảnh hả
“Chết tiệt.” - Tôi: Seo Hojin
- Seo Hojin: Vứt điện thoại đi. Điện thoại hyung làm cảnh hả
-
-
-
-
-
- Seo Hojin: Sao?
-
-
-
-
-
- Tôi: Ăn cơm chưa?
-
-
-
-
-
- Seo Hojin: Chưa
-
-
-
-
-
- Seo Hojin: Anh thì sao?
-
-
-
-
-
- Tôi: Đồ nghiện mạng, đi ăn đi
-
-
-
-
-
- Seo Hojin: -_-
-
-
Nói xong, tôi tắt cuộc trò chuyện.
Rõ ràng Seo Hojin cũng đang lo lắng cho tôi, đó là lý do tại sao em ấy lại hành động như vậy.
Tôi chợt nhớ ra và kiểm tra phản ứng trên mạng, và mọi người đang tranh cãi rất nhiều trên đó.
[Tiêu đề: Tôi thực sự phát ngán với việc bênh vực bọn họ rồi. Tôi hối hận tất cả những lần bênh vực bọn họ từ trước đến giờ
└Nghiêm túc đấy, không bênh vực nữa. Vụ việc đó chưa được bao lâu, vậy mà chúng ta có bênh vực bọn họ được một ngày nào không?
└Cái gì? Chuyện đó hả?
└└Ừ, Seo Hoyun
└└Có chuyện gì vậy?
└└Xem các bài đăng đang hot đi, nhưng có thể chúng sẽ bị xóa sớm thôi]
[Tiêu đề: Nhóm được lợi nhất từ tất cả chuyện này là Nightmare. Bọn họ trông gần như tuyệt vọng, nhưng rồi Seo Hoyun phát điên lên và cứu bọn họ một màn thua trông thấy.
└Mọi người có thấy vẻ mặt của Today không? Bọn họ chửi rủa chỉ bằng mắt luôni đấy
└Tôi cũng sẽ chửi bọn họ ㅋㅋㅋㅋ Today tỏ vẻ cao ngạo, bị đổ oan là người ném trứng, và giờ chỉ có Today bị mắng thôi. Bầu không khí fandom thực sự căng thẳng
└Chỉ có Today là đáng thương thôi
└└Tôi thấy bọn họ bị chửi]
[Tiêu đề: Có phải chỉ có mình tôi thích Seo Hoyun không? Thật lòng mà nói, Today có rất nhiều fan cũng như anti, nhưng Seo Hoyun vẫn liều lĩnh chọn Today thay vì Nightmare ㅋㅋㅋㅋ Thật là thỏa mãn
└Tôi đồng ý ㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Đúng là một cú plot twist, thực sự quá giải trí ㅋㅋ
└Chúng ta chưa từng thấy nhân vật nào như thế này trước đây ㅋㅋㅋ]
[Tiêu đề: Nhưng có vẻ như The Dawn đã không lường trước được chuyện này, vậy chẳng phải đây là điều Seo Hoyun tự mình làm sao?
└Bọn trẻ The Dawn mới là những người đáng thương. Seo Hoyun chẳng đáng thương chút nào; anh ta là một kẻ điên
└Ừ thì, bọn trẻ đó đã thao túng tình hình
└ㅋㅋㅋ Nhưng nghiêm túc mà nói, trông có vẻ thật đấy. Mọi người có thấy vẻ mặt sốc của tất cả bọn họ không? Chỉ có Seo Hoyun là bình tĩnh, như một kẻ thái nhân cách
└└Tôi biết mà… Nếu bọn trẻ biết, bọn họ đã không ngạc nhiên đến vậy
└Seo Hoyun không đáng thương. Chính tổ sản xuất đã đưa ra thông báo như vậy
└└Nếu anh thấy mặt anh ta, anh sẽ không nghĩ anh ta đáng thương đâu. Anh ta đúng là một tên điên hoàn toàn]
Hừm, tuyệt vời. Có vẻ như chỉ có mình tôi bị mắng thôi.
May mắn thay, các thành viên The Dawn không bị chỉ trích nhiều như tôi nghĩ.
Tập 1 đã phát sóng rồi, và còn một tuần nữa là đến Tập 2. Còn mười ngày nữa là đến vòng thi tiếp theo.
Không còn nhiều thời gian nữa. Nhưng vẫn trong thời gian vàng để vụ scandal được duy trì độ hot.
Vừa định đặt điện thoại xuống thì một tin nhắn hiện lên trên đầu.
Là từ Kim Heeyeon.
– PD Kim Heeyeon: Tôi xin lỗi
Không cần phải xin lỗi.
Khi tôi đang cân nhắc xem có nên trả lời hay không thì có người gọi tôi.
“Cậu làm gì ở đây vậy?”
Là Seong Jiwon.
“Cậu không lạnh sao?”
“Không, tớ ổn.”
“Đợi chút.”
Seong Jiwon lấy ra một lon trà quýt[2] từ trong túi. Nó còn ấm. Cậu ấy mua cái này khi nào vậy?
Seong Jiwon gãi má ngượng ngùng.
“Thật ra, tớ thấy cậu đứng đây nên mua hai lon.”
“Cảm ơn.”
Seong Jiwon chen vào ngồi cạnh tôi trên bậc thềm. Tôi áp tay vào lon trà để cảm nhận hơi ấm rồi nhấp một ngụm. Nó ngọt đến bất ngờ.
Sau vài ngụm trà quýt im lặng, tôi lén lút hỏi.
“…Kim Seonghyeon đâu rồi?”
“Hả, cậu ấy vẫn còn đang dỗi cậu lắm. Cậu ấy thường như vậy khi buồn bực ai đó.”
Seong Jiwon bắt chước khuôn mặt của Kim Seonghyeon. Khi cậu ấy nheo mắt và nhướn mày, cậu ấy thực sự giống Kim Seonghyeon. Tôi không thể nhịn cười.
“Tớ không biết cậu nghĩ gì, nhưng… xin cậu hãy thông cảm nếu Seonghyeon nổi giận. Cậu ấy chỉ là người rất có trách nhiệm và cảm thấy xót thay cậu thôi.”
“Tớ có thể hiểu được. Chuyện này cũng đang ảnh hưởng trực tiếp đến nhóm mà.”
“Không, không phải vậy.”
Seong Jiwon nói chắc nịch.
“Seonghyeon tức giận vì cậu đang cố gắng gánh vác mọi thứ một mình.”
“…”
“Cậu đã như vậy từ sân khấu guerrilla rồi. Không, thật ra là từ đầu, cậu đã luôn cố gắng tự mình làm mọi thứ.”
Seong Jiwon nghịch ngợm với lon trà quýt.
“Cậu bảo chúng tớ tin cậu, nhưng cậu lại không tin chúng tớ. Đó là lý do tại sao cậu ấy buồn.”
“…”
Tôi hoàn toàn bất ngờ. Thấy tôi im lặng, Seong Jiwon khẽ cười.
“Tớ biết tớ chẳng làm được gì cả, nên tớ không nên nói.”
“Seong Jiwon.”
“Hả?”
“Lúc đó cậu có thực sự muốn giật lấy micro không?”
Seong Jiwon gật đầu không do dự.
Chuyện đó chắc không dễ dàng gì.
“Thế cậu định chọn ai?”
“Ở đó tớ còn chọn ai khác được chứ? Tất nhiên là Today rồi.”
Seong Jiwon cười toe toét.
“Dẫu sao thì kết quả dù sao cũng sẽ như vậy thôi. Tớ chỉ tiếc là lần này cậu lại phải tự chịu trách nhiệm một lần nữa.”
Tinh thần của Seong Jiwon dường như đã mạnh mẽ hơn. Tôi nghiến răng và sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Đã lâu lắm rồi mới có người nói họ buồn vì tôi. Mọi người thường nói họ ghét hoặc không thích tôi.
Có phải các thành viên tha thứ cho tôi vì họ còn trẻ và ngây thơ, hay là tôi đã trở nên quá chai sạn rồi?
Bất chợt, tôi hỏi.
“Cậu lúc trước có phải là center của Today không?”
[1] Điều mà Seonghyeon và Yu Hyeok đang tranh cãi là từ tiếng Hàn “야” (ya). Nó dịch sang tiếng Anh là “hey” và là một cách xưng hô ngang hàng phải vế.
[2] Nó rất ngon. Trà yuja là một loại trà truyền thống của Hàn Quốc được làm từ quả yuzu thuộc họ cam chanh, nổi tiếng với hương vị chua thanh và thơm nồng.