PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 37
“Mọi người ơi, mình yêu mọi người lắm!”
“Bíp!”
Đang nói thì bị ngắt quãng bởi tiếng bíp từ đâu phát ra. Seong Jiwon bật cười dù micro vẫn đang bật. Staff vội vàng chỉnh âm lượng micro, nhưng fan đã nghe thấy hết cả rồi.
Sân khấu sáng bừng lên trở lại, Kang Ichae tinh nghịch đánh nhẹ Seong Jiwon. Cả nhóm đồng loạt chào fan, tiếng reo hò vang dội.
Yu Jia mỉm cười nhìn chúng tôi.
“Có nhiều điều muốn nói lắm đây, nhưng mà…”
“…….hum”
“Trước hết, điều tôi muốn nói là….. mong các cậu sẽ được vào tiếp vòng trong với màn trình diễn vữa rồi nhé!! Haha”
Các thành viên giãn người ra trước lời nhận xét của Yu Jia.
“Mọi người đã chuẩn bị hết cái này trong vòng một tuần á? Từ kiểu nhạc kịch đến cái concept người sói bất ngờ kia. Ai biên khúc nhạc vậy?”
“Ichae làm đó ạ, Dajun nghĩ ra concept, Seonghyeon thì phụ trách phần vũ đạo (biên đạo múa), còn Jiwon giám sát phần hát.”
“Phân công hoàn hảo luôn… Thế Hoyun thì sao?”
“Em chỉ ké fame thôi ạ.”
Tôi nói thật lòng, mà ai cũng phì cười.
Kim Seonghyeon cầm micro lên.
“Seo Hoyun lo liệu toàn bộ chỉ đạo. Cậu ấy làm tốt lắm ạ, nhất là trong việc truyền đạt kế hoạch cho tổ sản xuất và dựng sân khấu.”
“Vâng, chúng tôi thực sự rất thích sân khấu tuyệt vời này. Cuối cùng, xin mọi người hãy cùng gửi một lời gì đó đến khán giả đi ạ.”
Hmm, lên hình thể hiện khía cạnh ấm áp một chút cũng tốt. Seong Jiwon cầm micro với vẻ mặt quyết tâm.
“Chúng mình đã chuẩn bị rất nhiều trong một tuần.”
“…”
“Nếu như nỗ lực đó, như Hoyun đã nói, được thể hiện trọn vẹn trong màn trình diễn của chúng mình, thì không còn gì để mong đợi hơn nữa. Cảm ơn mọi người vì hôm nay đã đến cổ vũ chúng mình.”
Hôm nay Seong Jiwon nói năng trôi chảy ghê. Lúc cậu ấy nói, vẻ mặt các thành viên đều rưng rưng vì cảm động.
Chẳng lẽ chỉ có mình tôi là không hòa chung được bầu không khí ở đây sao? Khán giả ai nấy mặt mày đều xúc động hết cả.
Thôi kệ đi, sau khi cả nhóm chào, chúng tôi đi vào trong thì bất ngờ Jeong Dajun khoác vai trái tôi. Mọi người đi qua đều vỗ vai hoặc xoa đầu tôi.
“Gì vậy trời?”
“Team Today, lên sàn!”
Lúc chúng tôi đi ra, team cuối cùng, Today, chạm vào mắt chúng tôi. Mặt họ cau có, vì xem xong màn trình diễn của chúng tôi. Nhưng họ lướt qua mà không nói gì, có lẽ còn để ý vụ trứng gà.
Tiếng cổ vũ cho Today không lớn bằng của chúng tôi.
“Có vẻ chúng ta làm tốt hơn tưởng tượng ha.”
Jeong Dajun cười ha hả.
Cái camera cứ bám theo chúng tôi hình như đang cố gắng quay cận cảnh độc quyền.
Lúc chúng tôi đi về phòng chờ, thí sinh và staff chào hỏi suốt dọc đường. Đến nỗi, chúng tôi thậm chí còn không về được phòng chờ mà phải quay lại sân khấu.
Chúng tôi nhanh chóng chào Today, Refined, Maz và Nightmare, tất cả đều đang đứng trên sân khấu. Ánh mắt họ dán chặt vào chúng tôi.
“Đừng có đứng đơ ra thế chứ, mọi người!”
Không, em xin lỗi ạ… em vẫn ổn ạ. Yu Jia giả vờ không nghe thấy, giơ một tấm thẻ lên.
“Cả năm đội đã vất vả rồi. Bây giờ là lúc công bố thứ hạng vinh quang của hôm nay nhé.”
Yu Jia nói chậm rãi. Cô ấy cố tình công bố thứ hạng từ dưới lên.
Hạng 5: Nightmare, hạng 4: Refined, hạng 3: Maz.
Hai đội còn lại là Today và The Dawn.
Jeong Dajun nheo mắt lại.
“Hyung, mình có thua không nhỉ?”
…
Cũng có thể.
“Bây giờ, xin mời công bố vị trí quán quân vinh quang.”
Thật ra, tôi cũng không kỳ vọng nhiều. Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ giành hạng nhất trong vòng đầu tiên.
Nhưng tôi đã có những kế hoạch khác.
Chúng tôi cố tình không nhìn về phía Today mà chỉ nhìn thẳng về phía trước. Jeong Dajun không nhận ra tình hình, cứ bồn chồn không yên.
“Quán quân của vòng đầu tiên ‘Shining Star’ là…”
Một đoạn nhạc nền hồi hộp vang lên khắp khán phòng. Yu Hyeok của Today lườm chúng tôi dữ dội quá.
[Này, kiểm soát biểu cảm đi chứ!]
Đúng lúc đó, Yu Jia hít một hơi thật sâu rồi đưa micro lên.
“Xin chúc mừng The Dawn đã giành vị trí quán quân với 4700 điểm!”
Ủa, cái gì cơ?
“Áaaaa!”
“The Dawn! The Dawn!”
The Dawn giành hạng nhất á?
Với điểm khán giả tận 90% á?
Vô lý!
Tôi hơi cau mày, liếc nhìn PD Kim Heeyeon. Khuôn mặt cô ấy lộ rõ vẻ gì đó đáng ngờ lắm.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đầu óc tôi quay cuồng.
Tôi không nghe thấy Yu Jia đang nói gì.
“Xin chúc mừng The Dawn. Các bạn đã chinh phục trái tim khán giả thành công với giọng hát cực kỳ ổn định và một concept đầy bất ngờ.”
Khán giả…
À, giờ tôi hiểu rồi.
Ban đầu, họ định thay đổi kết quả nếu Today không giành được hạng nhất, nhưng công ty quản lý đã rút lui sau khi thấy tình hình. Giờ tôi đã bị ném trứng rồi, nếu Today xếp hạng nhất thì quả thật không hay ho gì. Dù sao thì, hạng nhất ở vòng loại đối với họ cũng không quan trọng lắm.
[Vậy có nghĩa là chúng tôi có thể về nhất do tôi vừa bị ném trứng? Và họ ợ bị nghi ngờ nên mới thôi thao túng kết quả?]
“Hyung!”
“Mình được hạng nhất rồi!”
Không, không phải vậy. Còn gì đó nữa.
Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ, các thành viên đang cười tươi rói với khuôn mặt đầy xúc động. Ừ thì, đúng là chúng tôi đã chứng minh được thực lực và chiếm được cảm tình của khán giả. Tôi vỗ vai họ rồi cầm micro lên.
“Mình là Seo Hoyun của The Dawn. Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã bình chọn cho chúng mình dù chúng mình biết chúng mình còn nhiều thiếu sót.”
“Vâng, xin chúc mừng! Cậu có cảm nghĩ nữa gì ạ?”
Tôi chuyển ánh mắt sang Yu Jia, cô ấy đang nở một nụ cười thương mại, rồi tiếp tục.
“Trước hết, mình muốn cảm ơn những người hâm mộ luôn ủng hộ chúng mình, cũng như tất cả các thành viên trong nhóm. Ngoài ra, mình cũng muốn cảm ơn tất cả các staff đã vất vả chuẩn bị cùng chúng mình và các đội đối thủ luôn gây ấn tượng với chúng mình bằng kỹ năng tuyệt vời của họ.”
Tôi thực lòng biết ơn các đội đối thủ.
Nhờ thái độ khiêu khích của Today, tinh thần của đội chúng tôi lên cao ngút trời.
Yu Jia hơi thất vọng vì câu trả lời điển hình của tôi, nghiêng đầu. Tuy nhiên, cô ấy vẫn chuyên nghiệp tiếp tục mà không hề lộ vẻ khó chịu.
“Vậy thì, chúng ta cùng xem đặc quyền của đội hạng nhất là gì nhé?”
Ước gì là tiền… nhưng chắc không phải đâu.
“Giải thưởng là gì vậy?”
“Có phải kiểu như thịt bò Hàn Quốc không?”
Jeong Dajun ngây thơ hỏi. Yu Jia thoáng chút ái ngại, không biết phải làm sao.
PD Kim Heeyeon vẫn nhìn tôi với đôi môi mím chặt.
“Haiz….Tôi phải làm sao đây? Không phải kiểu như thế… nó đặc biệt hơn một chút đó Dajun à.”
Yu Jia chậm rãi lật một tấm thẻ rồi gượng gạo cười với khán giả.
“Đội hạng nhất có thể chọn một đội khác và đổi điểm số của họ thành số âm!”
“…”
Mọi người im lặng. Khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh hoàng.
“Nói cách khác, nếu một đội có 3000 điểm, điểm số của họ sẽ trở thành âm 3000 điểm, và nó sẽ được tính vào tổng điểm cuối cùng. Đây là một cơ hội quan trọng để hạ bệ một đội mà bạn vẫn luôn để mắt đến.”
Wow…
Tôi đã yêu cầu một concept đối đầu nào đó gay cấn, nhưng mà…
Cái này thì ác quá.
Thật sự quá ác.
Là tác phẩm của Kim Heeyeon sao? Hay là của công ty quản lý Today?
Cũng có thể. Vì Kim Heeyeon, cô ấy không phải là tôi. Cô ấy có thể tạo ra concept nhưng chưa bao giờ dồn ép người tham gia đến mức này.
Vậy nên Kim Heeyeon mới hỏi tôi có tò mò về đặc quyền của đội hạng nhất không.
Các thành viên The Dawn sốc đến mức không nói nên lời. Chính xác hơn là họ không dám nói. Nếu họ nói gì ở đây, họ sẽ bị ném đá chứ không phải trứng nữa.
Đến lúc này, tiếng la ó mới bùng nổ khi khán giả hoàn hồn.
“Mấy cái nhà sản xuất điên rồi à?!”
“Thua Thực Dân P mỗi cái quốc tịch thôi đó?!”
Kiểu kiểu thế.
Hơn thế nữa, ai nấy cũng đều nhìn tôi như muốn xé xác ra làm trăm mảnh, ngoại trừ fan của The Dawn.
Tôi cũng đã quá quen với những ánh mắt ác ý rồi, nhưng cái sát khí này khiến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng.
“Vâng,Xin mời đưa ra quyết định ngay bây giờ.”
Chúng ta nên làm gì trong tình huống này?
“Vậy, The Dawn sẽ chọn đội nào đây?”
Dù bây giờ tôi chọn ai, chắc chắn tôi sẽ bị xé nát không thương tiếc. Có khi còn bị thiêu rụi trên mạng xã hội hoặc các diễn đàn trực tuyến ấy chứ.
Giờ tôi mới thực sự hiểu tại sao Today không xếp hạng nhất rồi. Không phải họ e ngại do tôi bị ném trứng đâu.
Trong vòng loại đầu tiên, đội thua cuộc mới là đội không bị ném đá.
Tôi bị gài rồi.
Tôi quay lại nhìn các thành viên trước khi cầm micro lên. Mặt ai nấy đều ngơ ngác không biết phải làm sao.
“Hoyun.”
“…”
“Để tớ trả lời.”
Bất ngờ, Seong Jiwon thì thầm với tôi, nắm lấy vai tôi. Dù chuyện gì xảy ra, người trả lời cũng sẽ bị xé xác. Đó là điều chắc chắn.
Nỗi sợ hãi hiện rõ trong mắt Seong Jiwon, nhưng cậu ấy vẫn cố tỏ ra bình thản và nói với tôi. Đó là sự chân thành của cậu ấy.
“Không sao đâu. Đừng lo.”
“…”
“Mọi người..”
Tôi đối diện với đôi mắt đang run rẩy của họ, cảm giác như mình sắp tan vỡ dưới những ánh nhìn sắc như dao găm. Nhưng tôi vẫn cảm thấy mình nên là người đại diện nói ra
Tôi nhìn thẳng vào họ.
Tôi không ngờ nó lại được dùng sớm như vậy, nhưng mà—
“Mọi người tin tớ không?”
Để đề phòng, tôi đã chuẩn bị một quả mìn.
Quả mìn thứ ba là tin tưởng tôi vô điều kiện ngay cả khi tôi mắc sai lầm.
Kang Ichae khẽ cười rồi gật đầu. Tôi ngăn Seong Jiwon trả lời và chậm rãi xoay người về phía khán giả, đối diện với Yu Jia. Cô ấy nở một nụ cười đáng thương.
“Cậu đã quyết định chưa ạ?”
Tôi gật đầu.
“Rồi ạ.”
“Vậy, xin cậu hãy tiết lộ tên đội cậu muốn chọn đi ạ.”
Tôi nhìn về phía các đội khác đang đứng. Ai nấy đều có vẻ ngạc nhiên. Giữa khung cảnh đó, Today khẽ nhếch mép. Họ dường như rất hài lòng với tình huống khó khăn mà chúng tôi đang gặp phải.
Vì vốn dĩ tôi đã xác định sẽ đối đầu với Today rồi, nên việc chọn họ ở đây chỉ làm mất đi sự đồng cảm mà tôi đã vất vả giành được từ lượng khán giả trung lập thôi.
[Không cần sự đồng cảm]
[Tao đã nói đi nói lại là tao mạnh mà ㅋㅋ]
Chắc họ nghĩ tôi sẽ chọn Nightmare, đội có fandom nhỏ nhất, hoặc cùng lắm là Refined. Today chỉ đơn giản là thích thú muốn nhìn tôi vùng vẫy trong mớ hỗn độn này thôi. Nhưng mà… mấy đứa ơi, xem thường anh mày quá rồi đó..
“Tôi chọn…”
Tôi cầm micro lên với một nụ cười.
“Today, tôi chọn các bạn.”
Tôi quyết rồi. Kệ xác. Tôi sẽ đánh bại họ.