PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 36
– “… Seo Hoyun à…”
“Tôi đã nói rồi mà. Bằng bất cứ giá nào tôi sẽ làm mọi thứ để đạt được mục đích.”
– “Nhưng tôi đang không hiểu cậu nghĩ gì. Rõ ràng cắt đuôi vụ này lúc dư luận còn đứng về phía mình thì tốt hơn chứ. Cứ dây dưa thế này, thế nào tình hình cũng đảo ngược. Đến lúc đấy cậu sẽ là người hứng chịu tất cả.”
“PD.”
– “Sao ?”
“Chị cũng biết rồi đấy, chuyện này cũng sẽ mang lại lợi ích cho chị mà . Nếu đám người đó cứ cố tình gây hấn, rating sẽ tăng vù vù cho xem.”
– “Rốt cuộc cậu muốn gì?”
Tôi phì cười. Câu này mấy tháng nay tôi nghe phát ngán rồi. Từ Lim Hyeonsu đến Joo Woosung, rồi giờ lại đến Kim Heeyeon.
“Một công việc ổn định để tôi sống cho ra hồn người.”
– “…Cậu đang giỡn mặt với tôi đấy à?”
“Tôi nói thật.”
– “Haizz… Thôi được rồi.”
Kim Heeyeon thở dài một tiếng như trời sập rồi nói với tôi.
– “Hôm nay tôi sẽ tung một cú chấn động trên sóng đấy. Đến lúc đấy đừng có hối hận vì giờ không chịu rút lui.”
“Tôi không hối hận đâu.”
– “Cậu không tò mò đó là gì à?”
“Không.”
– “Cậu đúng là đồ quái gở, Seo Hoyun ạ. Cậu đang trên đà xây dựng thương hiệu ‘trùm mưu kế’ của Daepaseong Entertainment à?”
“Tôi nghĩ tôi có cái danh đó lâu rồi.”
– “Tiếc thật.”
Tôi khẽ cười. Đến lúc cúp máy rồi, nhưng tôi lại chần chừ. Chỉ còn một điều muốn nói thôi. Cần lấy hết can đảm, mà lần này chẳng có cửa sổ chat chit gì sất. Tôi khẽ thở dài, đủ nhỏ để cô ấy không nghe thấy, nhắm mắt lại rồi buột miệng nói ra một từ.
“Fighting!”
– “…Hả?”
“…”
– “…Ờ, ừ. Cảm ơn cậu.”
Nói xong, im lặng một thoáng rồi Kim Heeyeon cúp máy.
Đệt…
Hối hận vì cái câu cuối cùng vừa thốt ra, nhưng nước đổ khó hốt.
Tôi liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại.
Đã đến lúc….
“Xin chào mọi người, tôi là Yu Jia, người dẫn chương trình của ‘Ngôi Sao Tỏa Sáng’.”
“Wow!”
“Yu Jia! Yu Jia!”
Tiếng reo hò ầm ĩ vọng đến từ phòng chờ, dù có hơi chậm hơn so với TV đang chiếu trực tiếp.
“Hôm nay mọi người đã nhiệt tình hết mình rồi. Tổng điểm từ vòng 1 đến vòng 3 sẽ quyết định ai là người đi tiếp vào Đêm Chung Kết. Trước khi bắt đầu vòng đầu tiên, tôi xin công bố điểm bình chọn của khán giả.”
Yu Jia xoay một vòng, một con số khổng lồ hiện lên trên màn hình sân khấu.
Điểm đánh giá của khán giả: 9.000 điểm.
Một con số quá khủng khiếp. Jeong Dajun nuốt nước bọt ừng ực.
“Là 9.000 điểm đấy ạ. Thêm vào đó, thứ hạng ở vòng 1 sẽ được quyết định bằng cách cộng thêm 1.000 điểm từ ban giám khảo. Giờ thì mọi người đã thấy vai trò của mình quan trọng thế nào hôm nay rồi chứ?”
“Hôm nay!”
“Maz!”
“Cố lên, The Dawn!”
“Haha, vâng. Tôi đã nghe thấy tiếng cổ vũ rồi đây. Nhóm nào thắng ở vòng đầu tiên sẽ nhận được một đặc quyền đặc biệt. Mọi người hãy chờ xem nhé.”
Yu Jia nháy mắt tinh nghịch.
Một đặc quyền đặc biệt. Vừa nghe thôi tôi đã thấy điềm chẳng lành.
Khi giọng ca chính của Maz lên nốt cao trong màn trình diễn thứ ba, Seong Jiwon phải thốt lên kinh ngạc.
“Wow, anh ta hát hay thật.”
“Hay dữ thần luôn. Tớ nổi cả da gà rồi.”
Nhìn giọng ca chính của Maz làm tôi nhớ đến chuyện của tôi và Seong Jiwon, mặt tôi bất giác cứng lại.
Giọng ca chính của Maz hát hay, nhưng Seong Jiwon cũng chẳng kém cạnh đâu. Chỉ tại cậu ấy đen đủi quá thôi chứ không thì đã nổi tiếng hơn rồi.
Tôi thấy bực bội trong người.
“Ái chà, Hoyun! Đừng có nhăn nhó thế chứ.”
“À, xin lỗi.”
“Thế nào? Tôi đã đánh phấn mắt đỏ và rắc kim tuyến ( “glitter” nghe gần đồng âm với” liter”: lít) dưới mắt cậu đấy. Trông có ảo diệu hơn không? Rất hợp với concept ha….”
Thật tình là lúc đó tôi nghe chẳng hiểu gì sất. Cái từ “liter” duy nhất mà tôi biết chỉ là đơn vị đo chất lỏng thôi.[1]
Tôi cứ gật đầu lia lịa rồi rối rít cảm ơn.
“Cảm ơn chị ạ.”
“Ôi trời, thằng bé này lễ phép quá đi mất.”
Chị trang điểm viên bật cười khúc khích.
“Hôm nay cố lên nhé.”
Tôi cúi đầu đáp lại lời động viên của họ, rồi Seong Jiwon nắm lấy tay tôi kéo đi. Cậu ấy khẽ mỉm cười.
“Hình như fan của chúng ta ở đằng kia kìa.”
“Ừ, cũng kha khá người đến đấy.”
Thảo nào, đến trứng gà với đốt phá còn bị rồi kia mà.
Tôi nghĩ đó là chuyện đương nhiên thôi, nhưng cảm giác lúc đó lại khác hẳn.
Khi chúng tôi cùng các thành viên khác đi dọc hành lang dài, Seong Jiwon khẽ thì thầm với tôi.
“Hoyun.”
“Hả?”
“Cậu… không sợ hay gì à?”
Cậu ấy đang nói cái quái gì vậy?
Tôi nhìn cậu ấy với vẻ mặt khó hiểu, nhưng Seong Jiwon lại rất nghiêm túc.
“Thì tại tớ nghĩ cậu bị ám ảnh tâm lý sau cái buổi biểu diễn du kích lần trước ấy… Tớ cứ tưởng cậu phải sợ chứ.”
“Trông mặt tớ giống đang sợ lắm à?”
“…Không, không hề.”
Seong Jiwon đáp chắc nịch. Rồi cậu ấy lại liếc nhìn tôi.
“Thế… cậu có hồi hộp không? Lần trước cậu run lắm mà.”
“Hơi hơi.”
Lúc này tôi thấy bực mình nhiều hơn là hồi hộp.
Không hiểu sao Seong Jiwon lại thấy câu trả lời của tôi buồn cười, cậu ấy cười khúc khích, mắt híp lại.
Chúng tôi diễn thứ tư. Đương nhiên, tiết mục cuối cùng là của Today.
Maz vừa diễn xong, mồ hôi nhễ nhại bước ra. Một nhân viên liên lạc với họ qua bộ đàm.
“Vâng, The Dawn đến rồi ạ.”
“Làm tốt lắm.”
Kim Seonghyeon đi bên cạnh chúng tôi, lên tiếng chào các thành viên Maz trước. Maz tươi cười rạng rỡ rồi cúi gập người 90 độ chào chúng tôi. Chắc họ cũng ý thức được máy quay đang chĩa vào, dù họ là tiền bối.
“The Dawn, fighting!”
“Fighting!”
“Vâng, cảm ơn các anh.”
Giọng ca chính của Maz đảo mắt nhìn Seong Jiwon rồi lại nhìn tôi, có vẻ tò mò không biết chúng tôi đã nói chuyện với nhau chưa.
Khi Seong Jiwon bắt gặp ánh mắt của giọng ca chính, Kang Ichae đột nhiên chen ngang.
“Tiền bối, màn trình diễn vừa rồi đỉnh quá ạ!”
“Hả? À, ừ.”
“Đặc biệt là đoạn rap ấy ạ, bọn em xem mà ấn tượng luôn.”
“Haha, cảm ơn các cậu.”
Tôi không biết Kang Ichae có nhận ra không, nhưng cậu ấy đã cắt ngang cuộc trò chuyện đúng lúc.
“Bọn em lên sân khấu đây ạ. Tạm biệt tiền bối.”
“Ừ-ừ.”
Giọng ca chính gật đầu một cách gượng gạo.
Chúng tôi cúi chào rồi theo hướng dẫn của nhân viên lên sân khấu.
Yu Jia mỉm cười với chúng tôi rồi nhìn xuống khán giả.
“Chúng tôi là The Dawn!”
“Ahhhh!”
“The Dawn, fighting!”
Tiếng cổ vũ vang dội cả khán phòng khi chúng tôi chào khán giả. Nó còn áp lực hơn cả buổi biểu diễn du kích lần trước.
Tôi cố gắng đứng thẳng lưng rồi nhìn về phía trước.
Cái gì thế này?
Gần một nửa khán giả đang cầm những khẩu hiệu màu xanh dương. Đó là màu sắc đại diện chính thức của chúng tôi,cảm giác nhiều đến mức không thể đếm xuể. Nhìn thoáng qua, số lượng còn nhiều hơn cả màu vàng của Today.
Không thể nào. Lượng fan của chúng tôi phải ít hơn Today nhiều chứ.
“Hoyun, fighting!”
Tôi nghe thấy tiếng khán giả hô vang. Lúc đó tôi mới nhận ra.
Fan của chúng tôi đã vất vả thế nào. Chắc họ đã phát khẩu hiệu và quảng bá cho cả những khán giả đại chúng được vào cửa bằng vé ngẫu nhiên.
…Cảm ơn mọi người.
Tôi cúi đầu một lần nữa rồi quay lại cầm micro. Chắc Today đang nghiến răng nghiến lợi khi xem chúng tôi diễn trên sân khấu đây.
Các thành viên của chúng tôi dường như cũng có cùng suy nghĩ. Ánh mắt họ tràn đầy quyết tâm.
Đúng lúc đó, tôi bắt gặp ánh mắt của Kim Seonghyeon đang lén nhìn về phía chúng tôi.
‘Này.’
‘Gì?’
‘Để ý máy quay đấy.’
Tôi nhếch mép cười, Kim Seonghyeon bật ra một tiếng cười méo xẹo như thể không thể tin được. Sau đó, khi nhạc dạo nổi lên, cậu ấy nhanh chóng nghiêm mặt lại.
Đến lúc bung hết skills đã chuẩn bị rồi.
Thùng thùng thùng.
Một bài hát tươi vui vang lên. Tất cả fan đều ngơ ngác.
Cái gì? Không phải là “Second Chance” sao?
“Không phải hôm nay họ bảo đó là bài hit đại diện à? Bài gì lạ thế này?”
Tuy nhiên, fan của The Dawn, đặc biệt là những người đã là fan từ trước khi nhóm tái cấu trúc thành năm thành viên, đều che miệng lại.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ là bài đó…?”
…..Glow!
Bài hát mang concept tuổi teen nhưng lại quá nhẹ nhàng nên nhanh chóng chìm nghỉm trên các bảng xếp hạng ngay khi vừa ra mắt. Fan chỉ cần nghe đoạn intro thôi là đã đắm chìm trong cảm xúc, khuôn mặt ai nấy đều tràn ngập nỗi nhớ nhung. MV của bài hát này thậm chí còn chưa đạt được 300.000 lượt xem.
Thế mà giờ nó lại vang lên ở “Ngôi Sao Tỏa Sáng”.
Kang Ichae và Kim Seonghyeon bước ra, vừa đi vừa thoại mở đầu.
🔊“Người ta bảo cậu vẫn còn đang ngơ ngác,
Đúng vậy, người ta nói thế.”
Fan ở dưới: “Ê mấy ông tướng! Đây là concept nhạc kịch tuổi teen trong bộ đồng phục học sinh của chúng ta đấy à?”
Một fan lâu năm nghiêng đầu khó hiểu. Công ty quản lý của họ đang làm cái gì thế?
🔊“Rồi cậu sẽ biết thôi, chẳng mấy chốc.”
Kim Seonghyeon từ từ đứng dậy, nhặt quả bóng rổ lên, xoay nó một vòng rồi ném vào cái rổ tự chế với một nụ cười toe toét. Quả bóng bay thẳng vào rổ, kèm theo tiếng lưới kêu xẹt xẹt.
“Này, cậu nhìn gì đấy?”🔊
Kang Ichae giật lấy quả bóng từ dưới đất, rê bóng vài nhịp rồi chuyền cho Jeong Dajun.
Dajun bắt được bóng. Cậu ấy ngơ ngác nhìn xung quanh. Rồi bài hát bắt đầu.
🎶 “Không, tớ sẽ không, tớ đã nói tớ sẽ không, tớ sẽ tìm đường đi, tớ sẽ.”
Jeong Dajun ném quả bóng sang một bên rồi chạy đi, cố gắng lờ Kang Ichae đang cười nhạo cậu ấy ở bên cạnh. Tiện thể nói luôn, đây là một phần trong màn trình diễn của họ.
🎶 “Cậu biết chúng ta không thể nhưng cậu cứ nói mãi.”
Chặn đường Dajun, tôi và Kang Ichae nghênh ngang đi tới. Dajun nhanh nhẹn né tránh chúng tôi, và ngay khi Ichae cúi xuống, có vẻ như để buộc dây giày, cậu ấy đã nhảy qua người theo nhịp điệu.
Sau đó, cậu ấy rút một cuốn sách từ tủ gần đó và làm vẻ mặt buồn rầu.
🎶“Cảm giác như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.”
Seong Jiwon tự nhiên cầm lấy cuốn sách của Dajun rồi dựa vào tủ, nghịch tóc.
Tôi ngồi xuống bên cạnh họ, vẻ mặt hờn dỗi rồi chen vào.
🎶“Tớ cứ thốt ra những lời ngớ ngẩn (hả?),
Tớ bảo hôm nay trời đẹp (nhưng đang mưa mà?),
Ah, thôi tớ im lặng cho xong, biết nói gì bây giờ.” 🎶
Máy quay rời khỏi Jiwon và tập trung vào Kim Seonghyeon đang xoay quả bóng rổ trên ngón tay. Cậu ấy hít một hơi thật sâu.
“Không, tớ sẽ không, tớ đã nói tớ sẽ không, tớ sẽ tìm đường đi, chắc tớ điên rồi.”🎶
Kang Ichae đột nhiên xuất hiện sau lưng Seonghyeon, nghịch ngợm giật lấy quả bóng rổ và chạm nhẹ vào má cậu ấy.
“Tất cả bạn bè đều nói tớ thế,
Họ bảo tớ khác biệt, nhưng tớ cứ, cứ bị cậu cuốn hút.” 🎶
Mấy anh ơi! Cái concept tươi mới này đỉnh của chóp luôn!
Bài hát được phối theo phong cách nhạc kịch còn cuốn hút hơn cả bản gốc. Fan đã sướng rụng rời rồi, nhưng bài hát vẫn chưa hết.
Két!
Đột nhiên, sân khấu tối sầm lại, một đêm trăng xuất hiện.
Cả nhóm tụ tập ở giữa sân khấu để thực hiện một động tác vũ đạo nhóm, cơ thể chúng tôi khom xuống và giật giật như những con sói. Nhạc đột ngột dừng lại, tất cả các thành viên đều ngồi xổm xuống như đang chờ đợi điều gì đó.
Rồi, tiếng hú của sói vang vọng khắp khán phòng.
Fan đều ngỡ ngàng.
“Đoạn này có trong bài gốc hả?”
Kang Ichae bật dậy trước mặt Kim Seonghyeon, người đang cào móng tay xuống sàn. Cách xưng hô cũng bắt đầu thay đổi một cách trưởng thành hơn, không còn teen nữa.
🎶 “Lại một đêm trăng nữa đến
Em không còn là em của ngày xưa
Đầu óc quay cuồng, bản năng trỗi dậy.” 🎶
Đó là một đoạn rap mới được thêm vào bài hát “Glow” gốc.
“Chết tiệt…”
“Anh ấy là người sói à?”
Fan có vẻ như sắp ngất đến nơi. Đương nhiên, không chỉ fan – tất cả mọi người đều há hốc mồm, bất ngờ trước sự thay đổi không ai ngờ tới này.
Thì ra đây là lý do chúng tôi bảo họ phải chuẩn bị tinh thần.
Không thể nào, họ đâu phải cùng loài!
🎶 “Ở nơi xa xôi tận cùng của vầng trăng tròn này, em tìm thấy anh, em làm thế
Anh thấy đấy, em không thể ngừng nghĩ về anh, ngay cả trong ánh trăng này.” 🎶
Khi phần của Kang Ichae kết thúc, tôi xuất hiện trên bàn. Chiếc bàn được các thành viên bên dưới nâng lên. Ánh sáng trắng rực rỡ chiếu thẳng vào, khiến tôi trông gần như chàng hoàng tử vậy.
🎶“Khi bình minh đến, một mình với những suy nghĩ về anh.”
Tôi n chậm rãi cắn vào môi mình.
Như thể tất cả những cảm xúc này biến thành hối tiếc, như thể chúng cứ mãi dao động.
🎶“Chúng ta có thể ở bên nhau không? Hay là không?
Chúng ta có thể ở lại bên nhau không? Hay là không?”🎶
“Hoyun! Thi xong chúng ta cùng lên phường đăng kí kết hôn với em nhé!”
Một fan không kìm được mà hét lên. Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, có lẽ vì nghe thấy tiếng hét đó, và fan kia dường như sắp ngất đến nơi.
Tôi trượt xuống khỏi bàn và vuốt ngược tóc ra sau.
🎶“Nhưng mọi chuyện kết thúc rồi, đúng không em?
Tâm trí anh ngập tràn những suy nghĩ về em,
Xin em , hãy nắm tay anh.”🎶
Rồi tôi trượt sang một bên.
Trong tích tắc, sân khấu bừng sáng, và bầu không khí lại trở về vẻ tươi sáng tuổi teen với tiếng hú của sói.
Jeong Dajun xuất hiện, khẽ chạm môi ở cuối bài.
🎶“(Không, cô ấy không phải người của chúng ta)
Ngay cả những cơn bốc đồng của em cũng thật quyến rũ (Anh phải nghe em)
Anh biết, anh sẽ hối hận vì điều này,
Chỉ một tin nhắn thôi, anh bật dậy và lao đến chỗ em.” 🎶
Seong Jiwon thêm một đoạn điệp khúc ở cuối. Nó cao hơn nhiều so với bài hát trước đó của Maz và trong trẻo hơn.
“Anh muốn mạo hiểm tất cả vì em.” 🎶
Fan không thể kiềm chế cảm xúc, nắm chặt tay nhìn Seong Jiwon và tôi đang hòa giọng và nhìn nhau đắm đuối.
“Chúng ta có thể ở bên nhau không? Hay là không?
Chúng ta có thể ở lại bên nhau không? Hay là không?”🎶
Jeong Dajun xuất hiện với vẻ lắp bắp, giống như ở đoạn intro, rồi chậm rãi đá một quả bóng rổ.
“Anh không tỉnh táo, anh biết,
Nhưng anh vẫn muốn hỏi.”🎶
Khi cậu ấy từ từ mở tủ và cứng đờ người, cậu ấy lẩm bẩm khi cầm lá thư bên trong.
“em có thật sự muốn ở bên anh không?”
Tuổi teen đang thịnh hành, những cú plot twist thú vị và những tình tiết kích thích.
Đó quả thực là một sân khấu vòng đầu đầy bất ngờ.
[1] Trong tiếng Hàn, từ “glitter” (kim tuyến) là “글리터” (geuliteo) và “liter” (lít) là “리터” (riteo), nghe khá giống nhau. Lưu ý chữ Hangul “글” (geul).