PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 34
“Sao cậu nhìn tớ như thế?”
“Không…”
Seong Jiwon thắc mắc hỏi tôi trong lúc nghỉ ngơi sau giờ luyện tập vũ đạo.
Nhìn lại cậu ấy lần nữa, cậu ấy quá phí khi ở một công ty nhỏ như thế này. Khuôn mặt đẹp như một thần tượng top đầu, giọng hát không thể chê vào đâu được, và vũ đạo thì thuộc hàng độc nhất vô nhị.
Vậy chắc là cậu ấy đã lang thang khắp nơi tìm công ty lớn tuyển sinh, nhưng rồi cuối cùng lại rơi vào một nơi như thế này.
Nhưng chắc cậu ấy nghĩ thà chết ngạt ở công ty nhỏ bé này còn hơn là ở đó.
Chắc hẳn trước đây cậu ấy đã nghĩ như vậy.
Seong Jiwon biết hết mọi chuyện. Cậu ấy biết sẽ chẳng còn nơi nào để đi nếu bị đẩy ra khỏi đây. Đó là lý do ban đầu cậu ấy gọi đây là cơ hội cuối cùng.
Thế giới này thật là tàn nhẫn và dơ bẩn.
Nhưng giờ không cần nhắc lại nữa.
“…Tớ không bắt được đúng cao độ ở đoạn này.”
“Hả? Hoyun? Chuyện gì vậy? Cậu là cỗ máy thanh nhạc của chúng ta mà.”
“Cứ thử lại cho tớ xem đi.”
Khi chủ đề thay đổi, Seong Jiwon nhiệt tình giải thích mọi thứ trong khi nhìn vào lời bài hát viết trên sàn phòng tập.
“Cậu phải lên cao độ chính xác ở nốt cuối này. Nó từ La lên Đô thăng, nhưng sẽ tốt hơn nếu chúng ta có piano – à thôi, cứ dùng app nghe tạm trước đã.”
Mọi người tin được không? Một công ty giải trí mà không có piano điện tử…
Càng nhìn, tôi càng thấy cậu ấy là một người tử tế. Cậu ấy nhiệt tình chỉ dạy mà không hề tỏ ra khó chịu.
…Không hiểu sao tôi thấy hơi bực mình thay cậu ấy.
Trong lúc thẫn thờ và suy nghĩ về cuộc trò chuyện hôm qua, Kang Ichae xông vào với một tiếng động lớn, theo sau là Kim Seonghyeon với vẻ mặt ngáo ngơ.
“Mọi người ơi!!”
” Cửa phòng tập sắp hỏng đến nơi rồi đấy. Có ai sửa được không?”
“Mà thôi, nếu cửa phòng tập hỏng thì chúng ta cứ tập với cái cửa hỏng thôi. Cũng mát mẻ mà.”
Kang Ichae tự tin đi về phía chỗ Seong Jiwon và tôi đang ngồi, rồi thong dong ngồi xuống và mở chiếc laptop mang theo.
“Hôm qua em hơi liều mạng một chút, nhỉ? Em còn gọi cho nhạc sĩ Lim Hyeonsu để xác nhận nữa. Chị ấy bảo là hay hơn mong đợi, dù chị ấy cũng chửi hơi nhiều… Nhưng dù sao thì chúng ta cũng được phê duyệt cuối cùng rồi!”
“Ừ, được rồi.”
Ding!
[Sao mà nhiệt huyết thế?]
Trong khi Kang Ichae có vẻ đang làm việc chăm chỉ, nhưng cũng rất thong thả và thoải mái. Nó luôn là người dễ dãi đối với cuộc đời nó, kiểu sao sao cũng được, nhưng lần này, nó đã cho mọi người thấy một khía cạnh khác mới hơn về bản thân nó.
“Nghe thử cái này đi. Đầu tiên là single debut của chúng ta, ‘Glow’.”
Khi Kang Ichae bật bài hát, ngay cả Jeong Dajun, người đang nằm vật ra ở góc phòng, cũng vội vàng chạy tới cùng dóng tai lên nghe.
Bài hát bắt đầu bằng tiếng bước chân và tiếng mở cửa. Tiếp theo đó, giai điệu mang đến một cảm giác trưởng thành hơn bản gốc, tươi mới với một chút rung cảm sôi nổi của tuổi teen. Nó cũng có một nét quyến rũ độc đáo và một chút biến tấu ở cuối bài, rất thu hút.
“Và thứ hai, cho bài hát comeback của chúng ta, ‘Second Chance’. Ồ không, phải gọi là ‘Second Opportunity’ mới đúng, nhỉ? Vì nó đang đổi áo mới mà. Haha”
Kang Ichae cười toe toét và bật bài hát tiếp theo.
Bài này có một concept hoàn toàn khác. Nó vẫn giữ nhịp điệu đặc trưng của Lim Hyeonsu nhưng thêm hiệu ứng âm thanh tạo không khí mơ màng và tình cảm hơn.
Các thành viên nghe bài hát xong đều im lặng.
“Sao, sao vậy?”
Kang Ichae lộ rõ vẻ bối rối trước sự im lặng bao trùm phòng tập.
“Mọi người không thích hả? Em có nên chỉnh sửa thêm không? Em nghĩ cũng đủ wow ròi mà …”
“…Ichae.”
Đắm chìm trong suy nghĩ, Seong Jiwon gọi Kang Ichae. Ichae liếc mắt.
“Cậu… giấu nghề bao lâu rồi?”
“Hả?”
“Wow – Tớ không ngờ Ichae lại được của ló quá.”
“Ichae, cậu thực sự chỉ thua Gia Cát Lượng mỗi cái quạt thôi đó. Tớ thậm chí không thể tin đó là bài hát của chúng ta.”
Khi những lời khen ngợi dồn dập tới, Kang Ichae chớp mắt rồi cười toe toét. Cậu ấy đặt tay lên ngực và khúc khích cười.
“A~, tớ sợ chính tài năng của mình quá… Với tốc độ này, chẳng lẽ tớ sẽ sáng tác một bài hát No.1 Billboard mất thôi?”
“Heh, nhóc, mới cho tí phẩm màu lại định mở ngay nhà máy nhuộm ấy hả?”
“Ichae lúc nào cũng thế.”
Mọi người đều trêu chọc trước câu nói đùa của Ichae, nhưng những bài hát này thì thực sự rất ấn tượng.
Tôi nghĩ về chỉ số năng lực hiện trên cửa sổ hệ thống.
Có lẽ đặc điểm của Kang Ichae chính là như vậy.
“Tớ nghe bản phối của Ichae trước rồi sẽ nghĩ về vũ đạo trước. Chúng ta sẽ bắt đầu với những vị trí này…”
Kim Seonghyeon vừa giải thích vừa vẽ các đường kẻ trên một tờ giấy. Trong khi cậu ấy đang tập trung, Jeong Dajun, người nãy giờ im lặng quan sát, đột nhiên giơ tay.
“Huh !”
“Sao?”
“Nhìn mà hiểu được thì em làm con anh luôn ấy.”
“…Ôi trời, được rồi, đứng dậy đi. Anh sẽ tự mình thị phạm cho cậu xem.”
Kim Seonghyeon thở dài một tiếng rõ rệt rồi gạt tờ giấy và bút sang một bên. Cậu ấy bắt đầu thực hiện các động tác nhảy. Chúng tôi lần lượt làm theo động tác của Kim Seonghyeon, và chẳng mấy chốc tất cả đã thuộc vũ đạo.
Và trong suốt thời gian đó, Kim Seonghyeon không ngừng mắng tôi thậm tệ.
“Seo Hoyun!”
“Seo Hoyun, đó không phải chỗ của cậu!”
“Seo Hoyun!”
“…Tớ biết tên tớ là Seo Hoyun mà.”
“Biết rồi thì gọi một tiếng phải chạy nhanh lên chứ.”
“Ưgh…”
Có vẻ như Kim Seonghyeon đã bị Seong Jiwon “lây” cho cái tật luyện tập quá mức. Tôi lặng lẽ đáp lời. Và dù tôi đã cố gắng luyện tập rất hăng say, tôi vẫn không thể chiếm được cảm tình của Kim Seonghyeon.
Ừ thì, tại chỉ số của tôi nó thế này mà.
[Bạn đang xem chỉ số của Seo Hoyun.
Seo Hoyun là một tân binh idol trong chương trình tài năng Shining Star, gần đây đã có được chút tiếng tăm.
Hát: A
Nhảy: D+
Giải trí: B+
??: ??
???: ???
Sức hút: B+]
Có gì thay đổi đâu?
Từ D- lên D+. Wow cái này có dược xem đã là cải thiện không?!?
“Sao nó không hiệu quả nhỉ?”
“Có lẽ là vì Hoyun không có nhiều kinh nghiệm sân khấu?”
“Hả?”
“Ừm, cảm giác khi thực sự đứng trên sân khấu khác lắm. Cậu ấy có thể không bắt kịp được vì thiếu kinh nghiệm trong những tình huống thực tế.”
“À thì… đúng là vậy…”
Này, cửa sổ nhiệm vụ… Làm ơn giúp tôi với. Làm ơn đi mà…
Vừa nhắc tào tháo tào tháo đến, tôi nghe thấy thông báo lần đầu tiên sau một thời gian.
[Nhiệm vụ mới!
Thật thảm hại!
Đây là món quà bất ngờ từ cửa sổ hệ thống thương hại người chơi Seo Hoyun. Tổ chức một buổi biểu diễn du kích bất ngờ và thu hút 500 khán giả.
Thành công: Nhảy D+ → C-
Thất bại: Nhảy D+ → F-]
Tôi bật dậy.
Nếu tôi không tận dụng cơ hội này, tôi thà trở thành thành viên của Today còn hơn.
“Này mọi người.”
“Sao?”
“Sao bây giờ chúng ta không đi tìm một sân khấu để biểu diễn thử?”
Mọi người đều tỏ ra khó hiểu.
[Hãy đến tham gia buổi biểu diễn du kích của The Dawn vào 7 giờ tối nay tại công viên Hosan, Sanghodong! Chúng tôi rất mong được gặp tất cả các bạn! #The_Dawn #더던 #Biểu_diễn_du_kích]
“Để em kiểm tra cái mic đằng kia!”
“Không, bộ đồ đó để lát nữa! Bây giờ có bao nhiêu người tập trung ở đây rồi? Hả?”
Buổi biểu diễn du kích bất ngờ đang được quảng bá rầm rộ trên các trang mạng xã hội khác nhau bằng hình ảnh nhóm và tin nhắn quảng cáo, lan truyền với tốc độ đáng kinh ngạc. Tôi lẩm bẩm lời bài hát trong khi Jihyeon tiến lại gần tôi với một nụ cười ranh mãnh.
“Seo Hoyun, cậu sẵn sàng chưa?”
“À vâng, Lee Jihyeon. Cảm ơn chị đã chiều theo yêu cầu đột ngột này của chúng em.”
“Ha… Hahaha. Hy vọng hôm nay mọi chuyện suôn sẻ!”
Dù biết không nên mong đợi nhiều, tôi vẫn gạt nó sang một bên.
Jihyeon có thực sự được việc không nhỉ?
Khi tôi đề cập đến vấn đề này ở văn phòng, cô ấy đã không ngần ngại đồng ý ngay lập tức rồi quảng bá nó trên mạng xã hội. Cô ấy liên hệ với tất cả các cơ sở cho thuê và thành công trong việc đảm bảo một sân khấu. Mọi việc diễn ra quá nhanh chóng đến nỗi một công ty lớn sẽ không bao giờ hoạt động theo cách này. Trong một vài trường hợp, làm việc ở một công ty nhỏ cũng có cái lợi của nó..
“Thật đó, nếu hôm nay mọi chuyện tốt đẹp, tôi nhất định sẽ nói với CEO thưởng cho chị.”
“Seo Hoyun… cậu đúng là lắm trò nhỉ??”
Cơ hội để một idol mới ra mắt xin CEO thưởng và được chấp nhận là rất mong manh. Jihyeon biết điều này vì cô ấy ở cấp bậc thấp trong công ty. Tuy nhiên, cô ấy dường như không hề khó chịu với những nỗ lực của tôi để cảm ơn cô ấy bằng mọi cách có thể.
Nhìn nụ cười nhẹ nhàng của Jihyeon khi cô ấy tập trung trở lại công việc, tôi nhìn quanh và khẽ cười. Mọi người trong phòng chờ tạm bợ dưới lều đều bận rộn xem lại phần của mình.
Lúc đó, một nhân viên vội vã chạy vào lều.
“The Dawn, các cậu sẵn sàng chưa?”
“Vâng.”
Khi chúng tôi tập hợp lại, Kim Seonghyeon nhìn tôi.
“Tớ biết Hoyun liều lĩnh, nhưng tớ không nghĩ cậu lại đến mức này.”
“Đôi khi trong cuộc sống, phải nên thử tí cảm giác liều ăn nhiều chứ ha!!”
“Ít nhất chúng ta sẽ được tận hưởng việc đứng trên sân khấu.”
“Mọi người ơiii.”
Jeong Dajun liếm môi, mặt cậu ấy tái mét.
“Lần này sẽ không giống lần trước, chắc không tệ đến mức không ai thèm đến đâu nhỉ? Ít nhất cũng phải có mười người đến chứ?”
“Ừm…”
“Sao? Cậu nhớ buổi biểu diễn du kích của chúng ta sau khi phát hành single debut không? Lúc đó chúng ta không đến mười khán giả ở phía dưới nữa ấy?”
“Đúng vậy, một nửa trong số họ cũng chỉ là người đi ngang qua.”
“Nhưng ít nhất có năm người đến xem chúng ta cũng đã rất cảm động rồi.”
Seong Jiwon mỉm cười dịu dàng, và đội ngũ quảng bá đã nhanh chóng ghi lại nụ cười của cậu ấy. Không lâu trước đây, cậu ấy còn ngọt ngào và ngây thơ, nhưng giờ đây, cậu ấy bắt đầu thể hiện một khía cạnh trưởng thành hơn.
“Mọi người chụm tay lại đi.”
“Được thôi… nhưng chúng ta vẫn chưa quyết định khẩu hiệu nhỉ?”
“Cứ nghĩ nhanh cái gì đó để vực dậy tinh thần đi.”
“Em không thích kiểu làm việc tùy tiện thế này.”
Jeong Dajun lầm bầm với vẻ mặt hờn dỗi. Chúng tôi ngạc nhiên khi biết từ “tùy tiện”.[1] vẫn tồn tại trong bộ não của nó.
Tất cả chúng tôi cùng nhau chụm tay, cười phá lên.
“Đi thôi, đi thôi, fighting!”
“Vậy thì đi thôi.”
Khi chúng tôi rời khỏi lều, mùi keo xịt tóc vẫn còn vương lại.
Bước ra ngoài, nhân viên đưa cho chúng tôi micro và dẫn chúng tôi lên sân khấu.
Khoảnh khắc chúng tôi bước lên sân khấu, thú thật là chúng tôi… kinh ngạc.
“Oaaaa!”
“Mấy đứa!”
“The Dawn! The Dawn!”
Vô số người đang lấp đầy công viên. Các nhân viên vội vã cố gắng giữ đám đông lại, mồ hôi nhễ nhại.
Sự xuất hiện của chúng tôi được chào đón bằng những tiếng reo hò còn lớn hơn.
Đám đông này… không chỉ có vài trăm người.
Ít nhất phải có cả nghìn người hoặc hơn thế. Một số người có vẻ như gia nhập đám đông vì tò mò, nhưng hơn một nửa là fan của chúng tôi khi họ vẫy những tấm banner của nhóm.
“…”
“Mấy đứa, chào fan đi. Chào đi.”
Kim Seonghyeon nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và động viên chúng tôi. Chúng tôi vội vàng đưa micro lên môi và cúi chào.
“Xin chào, chúng mình là The Dawn!”
“Oaaaa!”
Sau khi mỗi người chúng tôi hoàn thành lời chào, Kim Seonghyeon có vẻ hơi căng thẳng, cậu ấy liếm môi.
“Hôm nay trời lạnh, chúng mình rất cảm ơn tất cả mọi người đã đến đây.”
“Thật lòng mà nói, chúng mìnhi không biết liệu mọi người có đến không… Đây là một món quà rất lớn với chúng tôi.”
“Lúc nãy, Jeong Dajun còn không chắc liệu có được mười người đến không nữa…”
“À không! Không phải thế, không phải thế!”
Mặt Jeong Dajun tái mét, và Kang Ichae vội vàng sửa lại.
Tôi liếc nhìn nhân viên rồi bắt đầu nói với khán giả.
“Mọi người đã đến đông như vậy… Nhưng chúng mình xin lỗi vì hôm nay chúng mình i không có nhiều bài hát để biểu diễn cho mọi người.”
“Không sao đâu! Không sao đâu! Chỉ cần nhìn thấy mặt các cậu là đủ rồi.”
“Hoyun! Cậu ăn gì chưa?”
Tôi bật cười trước những lời quan tâm từ khán giả.
“À thì, là người Hàn Quốc, mình đã ăn đủ ba bữa một ngày.”
“Anh Hoyun lúc nào cũng cằn nhằn bọn em phải ăn uống đầy đủ.”
“Đúng vậy. Lần nào gặp anh ấy cũng hỏi em ăn chưa.”
Đương nhiên rồi. Dù bạn đang làm gì, bạn cũng nên ăn uống đầy đủ.
Khi tôi nhún vai một cách lạnh lùng boy, Seong Jiwon cầm micro lên.
“Chúng mình đang chăm sóc bản thân rất tốt, nên chúng mình hy vọng người hâm mộ của chúng mình cũng ăn uống đầy đủ. Bây giờ, chúng mình sẽ trình diễn ca khúc comeback của mình, ‘Second Chance’ trước nhé.”
Khán giả reo hò vang dội ngay khi từ “Second Chance” được nhắc đến. Chúng tôi cúi chào và quay người lại để vào vị trí.
Đó là một nhịp điệu mà chắc hẳn chúng tôi đã nghe thấy hàng nghìn lần rồi. Mặc dù có lẽ khán giả không nhìn thấy, nhưng Kim Seonghyeon đang nhẩm theo tiếng hô cổ vũ của fan.
Kim Seonghyeon, Seong Jiwon, Seo Hoyun, Kang Ichae, Jeong Dajun.
Khi Seong Jiwon thoáng nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy khẽ cười. Sau đó, khi đoạn verse đầu tiên của bài hát bắt đầu, cậu ấy cười tươi và hát đầy nhiệt huyết.
🎶”Give me, Give me, Give me Second Chance.”
“Seong Jiwon!”
“Trong đầu tôi, cảm giác này vang vọng, hãy nói lại đi, tôi đã trở lại.”
“Tôi đã trở lại” – lời bài hát hoàn toàn phù hợp. 🎶
Như thể sự căng thẳng trước đó đã tan biến, màn trình diễn của Seong Jiwon mang đến sự phấn khích cho buổi biểu diễn du kích. Không giống như trên các chương trình âm nhạc, cậu ấy thì thầm nhẹ nhàng và từ từ gập các ngón tay lại.
“Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này.” 🎶
Với sự trở lại của Seong Jiwon, giờ đến lượt tôi. Tiếng reo hò, có lẽ còn nghẹt thở hơn cả trong chương trình âm nhạc, vang vọng khắp không gian.
Tôi thêm một động tác xào bài và rút một lá.
🎶”Đừng lo lắng về cơ hội thấp, không cần thiết đâu.”
“Không cần thiết!”
“Không sao đâu, tôi sẽ dẫn lối cho bạn.” 🎶
Đoạn cao trào của bài hát đang đến gần. Đột nhiên, âm thanh bị méo và tắt ngấm. Mặt Kim Seonghyeon cứng đờ.
Chết tiệt.
Đã xảy ra sự cố âm thanh.
Đó là một tai nạn thường gặp ở các buổi hòa nhạc, đặc biệt là những sự kiện được tổ chức vội vàng như thế này. Và nó lại phải xảy ra ngay bây giờ.
[1] Dajun đã dùng từ “주먹구구” để mô tả tình hình. Một bản dịch tốt hơn có lẽ là “qua loa đại khái”, nhưng “tùy tiện” vẫn chấp nhận được. Nó mô tả một việc gì đó được thực hiện nhanh chóng và cẩu thả, không chú trọng đến chi tiết. Mặc dù cụm từ tiếng Hàn này vẫn còn khá phổ biến, nhưng nó chủ yếu được sử dụng bởi người trẻ và người lớn tuổi.