PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 31
“Ah, tôi chỉ đùa thôi mà.”
Tôi tinh nghịch nháy mắt một cái. Nhưng ai cũng biết rằng đó không phải là trò đùa, khuôn mặt của Yu Hyeok đỏ bừng lên.
Dù cho một tập đoàn lớn có đầu tư vốn nhiều đến chừng nào đi chăng nữa, thì những gì không thể làm được, vẫn là không thể.
Lũ ngốc. Như ném tiền qua cửa sổ vậy.
Hơn nữa, bài hát của White Cherry quá nổi tiếng, nó sẽ phản tác dụng với họ. Dù họ có mix and match thêm yếu tố Công Chúa Tuyết, kết quả vẫn giống như bài hát gốc của White Cherry, không có gì nổi bật.
Các thành viên Today cũng tài năng, họ có thể tạo thành chủ đề bàn tán trong một thời gian ngắn, nhưng nếu so với bản gốc thì không bằng cái móng chân.
“Cậu… cậu…!”
“Chúng tôi đi đây!”
Tôi cúi chào nhân viên, tất cả các thành viên của The Dawn rời đi, để lại Yu Hyeok đứng ngây người.
Thấy gương mặt ngỡ ngàng của anh ta, tôi cảm thấy rất thoải mái và bước lên sân khấu với tâm trạng phấn chấn. Seong Jiwon cũng có vẻ tươi tắn hơn, như thể cậu ấy vừa trút một gánh nặng trong lòng.
Tiếng trao đổi của nhân viên vang lên khi ánh sáng sân khấu rực rỡ bao phủ chúng tôi.
“Concept của họ thực sự là Peter Pan à?”
“Ừ, đúng vậy…”
“Vậy sao họ lại mặc đồ cướp biển?”
Những bộ trang phục này đã được giấu kín trong suốt buổi tập. Khi nghe thấy những lời này, tôi thấy khóe miệng Kang Ichae cong lên.
Trước khi yêu cầu Lim Hyeonsu sắp xếp bài hát, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện với nhau.
“Trong Peter Pan, không chỉ có Tinker Bell. Có một nhân vật hoàn toàn phù hợp với concept của chúng ta.”
“Thuyền trưởng Hook? Một tên cướp biển?”
“Chính xác. Thực ra, có một câu chuyện nói rằng Thuyền trưởng Hook thực sự rất quyến rũ. Anh ta ghét Peter Pan vì đã cắt mất tay mình, nhưng lại rất dịu dàng với Wendy.”
Seong Jiwon góp ý thêm.
“Vậy chúng ta sẽ xây dựng câu chuyện về một tên cướp biển phải lòng một người con gái à?”
“Đúng vậy.”
Giống như bài hát “Want You” Like Girls.
Một bài hát tình yêu đơn phương tươi sáng và năng động, trong đó người kia không hề nhận ra tình cảm , nên nhân vật chính phải tiếp cận và thổ lộ tình cảm trong sự bức bối. Bản gốc, concept là những cô gái cổ vũ người Mỹ vui tươi, nhưng để phù hợp với phong cách nhóm, chúng ta sẽ thay đổi lại hoàn toàn .
Tick-tock, tick-tock.
Âm thanh của chiếc đồng hồ đang tích tắc vang lên.
Do bị cá sấu cắt mất tay, những tên cướp biển sợ âm thanh tích tắc, bịt tai lại và co rúm người.
Ngay lập tức, sân khấu bừng sáng.
Kwaang!
Khi tiếng súng đại bác vang lên, đôi mắt mọi người mở to, và Kang Ichae nhảy qua chúng tôi, lao ra phía trước sân khấu.
🔉“Các đồng đội cướp biển của tôi, giờ là thời gian của chúng ta!”
Vù – Splash!
Với câu nói đó, Seong Jiwon đứng dậy. Thay vì âm thanh tích tắc của đồng hồ, giờ là tiếng sóng vỗ mạnh vào tàu. Bài hát sôi động chuyển thành nhịp điệu tươi sáng, vui tươi với một chút âm thanh của siren, khiến không khí trở nên sôi động hơn bao giờ hết.
🔉“Xin chào, để tôi chào bạn một lần,
Bạn kia đi ngang qua, sao bạn không nhìn tôi?
Ngay bây giờ tôi đang gửi cho bạn thông điệp.”🔉
Bài hát chuyển sang nhịp điệu dồn dập nhung mang đậm hơi hướng của kiểu teen Mỹ.
Như mong đợi từ Lim Hyeonsu, cảm quan âm nhạc của cô ấy thực sự rất tuyệt.
Kim Seonghyeon chắn ngang đường đi của Seong Jiwon và mỉm cười vào máy quay.
🎶“Nhìn tôi này, đừng nhìn người bên cạnh,
Bạn không nghĩ chúng ta là một cặp hoàn hảo sao?” 🎶
Kim Seonghyeon giơ một tay lên cao, như thể đang nhìn ra đại dương xa xôi. Cùng lúc đó, cậu ấy xoay tay kia, tay đang cầm chìa khóa, về bên phải.
Cảm giác như cậu ấy đang lắc lư trên một con tàu đi giữa biển cả.
🎶“Không phải họ đâu, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi,
Anh ta thật ích kỷ,
Tôi chỉ nhìn bạn thôi, chắc chắn bạn sẽ không hối hận,
Hãy tin tôi.” 🎶
Jeong Dajun bước lên mạnh mẽ. Thật khó tin rằng đây là người vừa mới run lẩy bẩy lúc nãy.
🎶 “Không phải họ” ám chỉ Peter Pan, và “tôi” là cướp biển.
Khi Dajun giơ tay lên, máy quay chuyển lên trên và nhanh chóng tiến gần tôi.
“Tôi biết bạn đang phân vân.” 🎶
Tôi tựa vào set vừa vuốt tóc về phía sau vừa nhìn vào máy quay. Tôi bước tới với những bước đi lắc lư đặc trưng của thủy thủ, môi cong lên thành nụ cười.
🎶 “Cuối cùng, bạn sẽ phải đến với tôi,
Nhưng đừng để tôi đợi quá lâu.” 🎶
Kang Ichae cầm một chiếc ống nhòm nhỏ, nháy mắt và giả vờ quan sát. Đột nhiên, cậu ấy vấp ngã và rơi xuống dưới. Cùng lúc đó, âm thanh của vật gì đó rơi xuống nước vang lên.
Kwoosh!
Khi tiếng bọt nước vang lên, bài hát đạt đến cao trào. Ánh sáng sân khấu chuyển sang màu xanh đậm như thể đang chìm dưới lòng đại dương. Seong Jiwon bước tới với dáng đi lắc lư, ôm cổ và nhăn mặt như thể đang bị đuối nước.
“Tôi có thể mất trí vì nụ cười của bạn, vì những lời nói của bạn,
Tôi đã phải lòng bạn rồi.” 🎶
Cùng lúc đó, Kim Seonghyeon từ từ nhặt chiếc mũ tam giác dưới đất, đội lên đầu một cách thoải mái, rồi mở miệng.
🎶 “Có thể tôi không làm được nữa,
Có thể tôi đã thua rồi,
Nhưng tôi vẫn lấy hết can đảm để tiến về phía bạn.” 🎶
Ánh mắt cậu ấy gặp ánh mắt của Seong Jiwon.
Cao trào cuối cùng. Tiếng bọt nước dần khuất xa, và nó vươn lên trên mặt biển.
“Tôi thực sự muốn có bạn.” 🎶
Trong bài hát “Want You” của Like Girls, nốt nhạc cuối cùng trước đây hạ xuống giờ đã được nâng lên cao nhất.
Ngay khi phần doubling vững vàng của Seong Jiwon và tôi kết thúc, âm thanh trong trẻo của nước vỗ về tàu khi nó vươn lên mặt nước lại làm tan biến sự căng thẳng của sân khấu.
Kim Seonghyeon ném chiếc mũ lên hướng về ánh sáng rực rỡ.
“Ừm,”🎶
Kang Ichae, người đã bắt được chiếc mũ bằng đầu mũi kiếm, xoay vòng chiếc mũ và cười tinh nghịch.
“Có vẻ như tôi không cần bụi tiên nữa.”🎶
Cùng lúc đó, Jeong Dajun hòa thanh vào và hát câu hook một cách hoàn hảo.
🎶“Không phải họ đâu, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi,
Anh ta thật ích kỷ,
Tôi chỉ nhìn bạn thôi, chắc chắn bạn sẽ không hối hận,
Hãy tin tôi.”🎶
Seong Jiwon chắc hẳn đang rất phấn khích.
Khi đến phần vũ đạo nhóm, tiếng siren vang lên, và một màn trình diễn vũ đạo rực rỡ bắt đầu.
Dần dần, nhịp điệu chậm lại, các thành viên xoay chuyển theo nhịp điệu đó.
🎶“Xin chào, để tôi chào bạn một lần nữa.”
Cơ thể chúng tôi lắc lư trái phải, theo tiếng tích tắc của đồng hồ.
“Chúng ta có thể làm điều này cùng nhau.” 🎶
Bang! 💥 💥
Mọi người giật mình và ngã xuống khi tiếng súng vang lên, và ánh sáng chợt tắt.
Đó là kết thúc câu chuyện của nhân vật phụ yêu mến nhân vật chính. Câu chuyện chiếu sáng cuộc đời của nhân vật phụ đã khép lại.
“…”
Không gian lặng ngắt.
Tôi nghĩ là vì không có khán giả, nhưng tôi tại sao lại không nghe thấy phản ứng nào từ trợ lý đạo diễn hay PD hô cắt. Là sao??
Sau một lúc giữ tư thế kết thúc, chúng tôi cùng nhìn nhau và từ từ ngẩng đầu lên từng người một.
Tất cả các nhân viên đang nhìn về sân khấu đều ngỡ ngàng.
Tuyệt rồi.
“Làm tốt lắm, mọi người.”
“Ừ, làm tốt lắm.”
Chúng tôi cúi đầu chào mọi người rồi từ từ rời khỏi sân khấu.
Sau đó, ánh mắt tôi chạm trúng PD Kim Heeyeon, người đang nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, mắt chữ A mồm chữ O đang tráo giác nhìn tôi.
“Cảm ơn nhé!”
Đây chỉ mới là bắt đầu thôi.
“Để kỷ niệm buổi quay đầu tiên của Shining Star, hy vọng tỷ lệ người xem sẽ đạt 1%! Cạn ly!”
“Cạn ly~!!”
Mọi người đều cười vang. Quản lý nói chúng tôi không cần tham gia vào những sự kiện như vậy, nhưng làm sao có thể bỏ lỡ bữa tiệc tối đầu tiên cho chương trình được chứ?
Quản lý rất thận trọng với những cuộc gặp gỡ như thế này, anh ấy chỉ nhấp một chút vào ly, nhưng mắt anh ấy lại lờ đờ như thể đâng say.
“Hôm nay, tôi, um, đã xem màn trình diễn của các cậu, thật sự cảm động đến nỗi tôi đã rơi nước mắt. Sao tôi lại bỏ qua những đứa trẻ tài năng như vậy suốt thời gian qua cơ chứ…!”
“Quản lý, anh không sao chứ?”
“Ahem!”
Tôi cố gắng an ủi anh ấy một cách nhẹ nhàng nhưng chịu, nó không hợp với tôi. Đành chuyển nhiệm vụ cho Kim Seonghyeon, người đang ngồi bên trái tôi và vừa uống rượu vừa im lặng. Kim Seonghyeon làm mặt ngạc nhiên.
“Sao mồn ngon cậu húp trái đắng lại đẩy cho tớ?”
“Vì cậu đáng tin cậy.”
Kim Seonghyeon thở dài, vỗ nhẹ vai quản lý và còn rót thêm cho anh ấy một cốc nước. Hừ, tôi biết cậu ấy sẽ làm như vậy mà.
Bên cạnh anh ấy, Jeong Dajun cười như thể đang say sưa trong không khí, mặc dù chỉ uống một lon soda có ga.
“Quản lý, đừng khóc nhé~!”
“Đừng khóc, đừng khóc. Thương thương nhiều nha”
Seong Jiwon vỗ tay theo nhịp điệu trong khi cố gắng an ủi quản lý.
Mỗi nhóm là một khu vực trong nhà hàng ăn mừng, nhưng sau đó một nhóm idol tiếp cận chúng tôi với sự nhiệt tình. Đó là Nightmare, nhóm duy nhất trong chương trình là hậu bối của The Dawn.
“Ah, chào các hyung-nim!”
“Chào các cậu!”
Tất cả các thành viên của The Dawn đứng dậy để chào đón hoobae của chúng tôi, Nightmare.
Lãnh đạo của Nightmare do dự một chút trước khi bước lên phía trước.
“Tôi là Lee Hanseong. Tôi muốn chào hỏi vì tôi thực sự rất thích màn trình diễn của các bạn lúc nãy.”
“Chúng tôi cũng rất thích màn trình diễn của Nightmare.”
Một thành viên bắt đầu cuộc trò chuyện, và khi nghe thấy câu trả lời vui vẻ, các thành viên còn lại dũng cảm tiến lại và cúi chào 90 độ.
“Thật tuyệt vời. Ngoài ra, single của các bạn cũng rất hay nữa!”
Hmm.
Tôi quyết định để Seong Jiwon xử lý chuyện này. Khi tôi đẩy Seong Jiwon về phía trước một chút, cậu ấy có vẻ ngại nhưng vẫn đáp chuyện.
“Không, không, các bạn mới tuyệt vời chứ.”
“Cậu nói gì vậy! The Dawn mới là tuyệt vời nhất!”
“Không, Nightmare mới…!”
Tôi cần thoát khỏi cuộc trò chuyện nhạt toẹt này nhanh chóng.
Bỏ lại Seong Jiwon phía sau, tôi lén lút đi về phía bàn khác. Tôi có vài lời muốn nói với PD Kim Heeyeon.
Khi tôi đi qua, tôi thấy nhóm Today đang trò chuyện và cười đùa với nhân viên.
Tôi cố gắng phớt lờ họ và đi qua, nhưng đột nhiên, trưởng nhóm chính của họ bắt chặt cánh tay tôi.
Cậu ta say rồi.
“Ừ, không phải các cậu là nhóm làm màn trình diễn cuối cùng sao? Những tên cướp biển!”
“Đúng vậy.”
“Wow~! Tôi thật sự rất bất ngờ. Cấu trúc sân khấu của các cậu thật tuyệt vời. Các cậu nên uống một chút để ăn mừng đi! Các cậu nghĩ sao?”
“Đúng vậy!”
Làm thế này trước mặt nhân viên thật sự giống như đang gây chuyện.
Tôi suy nghĩ xem có nên đi theo không khi trưởng nhóm của Today cười một cách nham hiểm.
“Hay là các cậu không muốn uống với chúng tôi? Các cậu sợ mình sẽ tụt lại phía sau à?”
Ôi trời…
Nhân viên cảm nhận được bầu không khí khác thường, và họ mở mắt to ra nhìn qua nhìn lại giữa chúng tôi. Tôi liếc nhìn các nhân viên. Đằng sau họ, Kim Heeyeon đang đứng với vẻ mặt nhăn nhó như thể đang nghĩ, ‘Lại là bọn nhãi này.’
Tôi đã nhận ra rằng đây chỉ là một lời khiêu khích nhỏ… không sao, tôi có thể bỏ qua, nhưng….
Hmm.
Thỉnh thoảng cũng cần phải làm cho không khí trở nên sôi động một chút chứ ha.
Tôi mỉm cười và đáp
“Không.”
Vậy được rồi, nào xin mời!!
“Nhưng các hyung nim có uống nổi không?”
Có lẽ đã đến lúc thể hiện điều gì đó thú vị cho họ.
Tôi lắc chai bia của mình.
Gulp, tôi còn nghe thấy tiếng ai đó nuốt nước miếng.
Nhiều ly trống được đặt trước mặt tôi. Tôi nâng chai bia đã lắc và nhắm vào các ly.
Swish!
“Wow!”
“Seo Hoyun! Seo Hoyun!”
Khi bia đổ vào từng ly, hoàn thành shot bom, mọi người đều phấn khích. Tôi mỉm cười và lắc ly khiến mọi người càng thêm phấn khích.
“Cái gì! Sao làm được vậy!”
“Một idol mà làm được chuyện này ư?!”
“Seo Hoyun! Cho chúng tôi xem kỹ thuật tiếp theo!”
“Các cậu muốn xem nữa không?”
“Có~!”
“Ah… nhưng hình như giọng hơi bé nha….”
“Uwu~!”
“Thật sự, các cậu muốn xem không?”
“CÓ~!!”
Nhân viên thì đang điên cuồng.
Đã từng chứng kiến vô số kỹ thuật trong ngành giải trí, họ vẫn phải trầm trồ trước màn trình diễn của idol mới như tôi.
“…”
“Seo Hoyun! Seo Hoyun!”
Các thành viên của Today, đã bị đánh bại, giờ đây đang rơi vào thế bí. Kang Ichae thì vui vẻ cười và cổ vũ bên cạnh tôi.
“Kế tiếp đi.”
Tôi đứng lên, mở nắp chai bia bằng cái muỗng.
Các nhân viên cầm ly, mắt sáng lên khi chờ đợi. Tôi cố tình dùng một động tác snap để đổ bia vào mỗi ly từ xa.
“Wow!”
“Cũng làm cho tôi một ly đi!”
“Hoyun, tôi nghĩ tôi đã đối xử tốt với cậu rồi, đừng rót cho tôi nữa.”
“Không, tôi phải chăm sóc cậu tốt hơn!”
Seo Hoyun vẫn tỉnh như sáo.
Tôi tiesp tục đổ bia vào các ly. Có vẻ như tôi đã hoàn toàn đánh bại các thành viên của Today.
Kang Ichae thì vui vẻ nhảy nhót và cười.
“Hyung, làm thế nào anh làm được cái này?”
“Cứ học đi rồi cậu sẽ biết.”
“Nhưng hyung học từ đâu vậy?”
Tôi học từ đâu nhỉ? Tôi học ở đài truyền hình khi mua vui cho đạo diễn.
Tôi cũng học cách đổ soju vào cơm cuộn hoặc xì dầu một cách bí mật. Tuy nhiên, tôi không thể nói cho một người mới như Kang Ichae.
“Hyung ra ngoài một lát để hít thở không khí đây.”
“Hoyun, mau quay lại nhé.”
“Tôi không muốn.”
“Hahaha, cậu lạnh lùng quá~.”
Nhân viên cười và để tôi đi. Ít nhất họ cũng đã tạo không khí tốt, và có vẻ các thành viên của The Dawn đã nhận được sự quan tâm đặc biệt từ vụ “ăn chơi” lần này.
Ngay khi tôi bước ra ngoài, tôi rùng mình. Thời tiết lạnh bất ngờ.
Thường thì tôi sẽ hút một điếu thuốc, nhưng bây giờ thì không thể.
Ding!
[Tại sao cậu lại ra ngoài? Cậu đâu có say đâu.]
“Tôi say rồi.”
[Tôi thấy cậu đổ nó vào viên cơm nắm lúc nãy.]
Ôi trời.
“Sao gì cùng lanh thế!!”
Tôi vẫn tỉnh táo nhưng lại cảm thấy việc giao tiếp và trả lời người khác rất phiền phức. Cùng lúc đó, tôi nhìn ra ngoài và thấy đầu mẩu thuốc lá phía bên kia bức tường.
Như tôi đã nghĩ.
Tôi từ từ tiến lại gần, giả vờ như đó là sự tình cờ.
“…Ồ.”
“Chào.”
Đó là PD Kim Heeyeon. Cô ấy cầm một chai rượu trong tay và uống như nước.
Cô ấy vẫn vậy, chẳng thay đổi gì.
Kim Heeyeon cười tươi mà không hề cảm thấy xấu hổ.
“Cậu thực sự rất tuyệt vời.”
“Cảm ơn.”
“Rốt cuộc cậu học cái trò đó ở đâu vậy? Chắc chắn không phải ở công ty rồi.”
“Tài năng thiên bẩm của tôi đó ạ.”
“Trời ơi…”
Có lẽ do rượu, tiếng cười của Kim Heeyeon vang lên nhẹ nhàng.
“Dù sao thì, Seo Hoyun, cậu sẽ rất nổi tiếng trong chương trình lần này. Dĩ nhiên nhóm cậu cũng vậy. Còn các nhóm khác thì không biết.”
“Đúng ha.”
“Phần biểu diễn của cậu lúc nãy cũng rất tuyệt. Là người trong nghề, tôi đánh giá đó là phần hay nhất.”
“Thật à?”
“Thật.”
Kim Heeyeon thở dài.
“Vậy, thêm nữa… ah, thôi quên đi. Đừng nghĩ tới nữa.”
“…”
Cô ấy cưa biết rằng chúng tôi đã biết hết mọi chuyện. Câu chuyện kiểu này đúng là có chút cay đắng. Phần biểu diễn của chúng tôi có thể là tốt nhất, nhưng vẫn không thể giúp chúng tôi chiếm vị trí số một. Shining Star là chương trình mà vị trí đầu tiên đã được quyết định thuộc về Today.
Kim Heeyeon nuốt lời và uống nốt chai rượu.
“PD.”
“Vâng?”
“Cô đã thay đổi thứ tự của chúng tôi để chúng tôi trình diễn cuối cùng, phải không?”
“… Tôi không làm vậy. Điều đó xảy ra vì vấn đề với lịch quay.”
“Thế à?”
Khi cô ấy cố cười cho qua, đột nhiên Kim Heeyeon sững lại. Cô ấy có vẻ lo lắng rằng tôi đã nhận ra ý định của cô ấy.
“Dù sao thì, cảm ơn cô nhiều nhé!!.”
“Cảm ơn gì?”
“Chỉ là cảm ơn thôi.”
“…”
Vào lúc đó, mắt Kim Heeyeon chao đảo như thể cô ấy đang nghĩ, ‘Không thể nào.’ Nhưng rồi một giọng nói sắc lạnh vang lên từ phía sau.
“Chuyện gì đang xảy ra giữa hai người vậy ?”
Đó là Today.