PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 30
Tôi đã thấy cảnh Lim Hyeonsu ôm cổ nhăn nhó và ngã vật ra rồi.
“…Tôi muốn gửi lời xin lỗi tới nhạc sĩ của chúng tôi trước nhé.”
“Hahaha, cậu định làm trò gì mà phải xin lỗi vậy?”
Thực ra không phải đó không phải lời xin lỗi thật lòng đâu, chỉ là nói cho có lệ trên sóng thôi.
Tôi ngồi xuống ghế, vuốt ngược tóc ra sau, bắt chước cái kiểu thở dài chán nản đặc trưng của Lim Hyeonsu, tiện tay cầm luôn cái micro.
“Jeong Dajun.”
“Dạ… vâng ạ.”
“Theo cậu, nhịp điệu sinh ra để làm gì?”
Jeong Dajun đơ người ra.
“Em… em xin lỗi, em không biết ạ.”
“Cậu không cần xin lỗi tôi, mà nên xin lỗi khán giả. Đang giờ cơm mà phải xem cái màn trình diễn tệ hại này, mất hết cả ngon miệng.”
“Ư……ahaha!”
Yu Jia đã cười phá lên từ đời nào rồi.
Nói thêm là, mấy câu thoại này đều là Lim Hyeonsu từng nói hết rồi.
Super Singer đã đến mùa thứ 5, mà Lim Hyeonsu làm giám khảo từ đầu đến cuối, nên mấy idol khác cũng phải cố lắm mới nhịn được cười.
Còn Jeong Dajun thì mắt đã rơm rớm, lắc đầu nguầy nguậy. Chẳng biết là diễn hay thật nữa.
“Em xin lỗi, em nên tập thổi sáo recorder nhiều hơn….”
“Nhiều hơn?”
“Dạ?”
“Nếu chăm chỉ là đủ, thì tài năng sinh ra để làm gì?”
“Ahahaha! Giống y chang!”
“Ôi trời… bụng tôi đau quá.”
Lúc này thì Yu Jia đã ôm bụng cười lăn lộn, đầu gục xuống bàn. Chắc là hai người cũng thân thiết lắm.
Sau khi “hành hạ” tổ sản xuất và các thành viên xong, chúng tôi kết thúc tiểu phẩm.
“Sao cậu có thể giống y hệt thế?”
Thì cứ xem đi xem lại cái bản dựng đó khoảng 30 lần là được chứ gì.
“Là vì tôi ngưỡng mộ người đó mà.”
Tôi quay sang nhìn thẳng vào máy quay.
Nhấn mạnh là chúng tôi rất thân thiết để tránh gây tranh cãi trên mạng.
“Nhạc sĩ, em ngưỡng mộ cô lắm ạ. Chúng em luôn biết ơn cô !”
Tôi quay sang cười với máy quay. Jeong Dajun, hình như vẫn còn sợ Lim Hyeonsu, cúi gập người 90 độ chào máy quay.
Sau này mới biết, cái câu Lim Hyeonsu nói thẳng ra, “Hoyun, mình đừng liên lạc với nhau nữa nhé,” cũng được xem là tiên tri cho lần trêu đùa này.
Nhưng dù sao thì, Yu Jia cười một trận đã đời rồi mới miễn cưỡng cầm mic lên.
“Ah, nếu được vote là tôi vote cho màn này rồi đó. Hay quá trời. Tôi thấy màn bắt chước Lim Hyeonsu này giống nhất luôn á. Chắc vì quen biết cô ấy nên tôi thấy càng giống hơn. Ôi, đau bụng quá.”
Yu Jia lẩm bẩm rồi đột nhiên ngẩng đầu lên.
Mấy idol tiếp theo lên diễn thì căng thẳng, giữ hình tượng quá, nên không gây được hiệu ứng tốt như chúng tôi.
Hôm nay đúng là một ngày đáng nhớ.
“Ờ… em…”
“Rồi, Yu Hyeok. Cậu chọn tài lẻ gì nào?”
“Em sẽ thử aegyo, aegyo ạ!”
Chắc là tại không thể nhảy hay hát nên mới dùng đến aegyo đây mà.
Thôi thì… cũng không tệ.
Yu Hyeok nháy mắt, nheo mắt, nắm chặt tay.
😝“Em nói ‘ya’ được không ạ?”
“…”
“Em nói ‘của anh’ được không ạ?”
‘Trời ơi….’
“Mình gọi nhau bằng biệt danh riêng nha. Honey, honey, từ nay em là của anh!”😘
Tôi có thể nhắm mắt lại được không vậy?
Mọi người đều đảo mắt, ngượng chín mặt.
Nhất là mấy hậu bối của Today, chẳng biết phải phản ứng sao với cái màn trình diễn 30 giây của Yu Hyeok.
Nhìn Yu Hyeok kết thúc bằng cái heart ngón tay và hành động cắn môi, tôi cũng phải nể.
Đúng là khi bạn không ngại thì người xung quanh sẽ là người ngại thay cho bạn!
“…Wow….”
Cả trường quay im lặng như tờ. Vẫn có mấy hậu bối lịch sự vỗ tay cho Today.
“Dễ thương….”
“Hmm… tiền bối đúng là khác người.”
Yu Hyeok, làm xong nhiệm vụ, cúi đầu ngượng ngùng.
Thôi thì, fan của Today chắc thích cái này. Idol aegyo luôn gây ấn tượng tốt mà.
Nhưng mà đây không phải là hình ảnh mà nhà sản xuất muốn trong cái chương trình thi đấu khốc liệt này.
Kim Heeyeon đã trợn mắt chửi thầm rồi.
Tôi cá là Kim Heeyeon sẽ chèn cái cảnh rẻ tiền này vào mỗi khi phát sóng.
“Ha… ha… ha… ừm….”
“…”
“Màn aegyo cũng hay đó chứ.”
Yu Jia không nói thêm được gì trên sóng, chỉ giơ cái bảng tiếp theo với cái mặt đơ (ㅎ).
“Rồi, giờ mình vote nhé?”
Phần thi tài lẻ sẽ được vote theo ba quy tắc:
Không được vote cho nhóm mình.
Số phiếu vote tối đa bằng số thành viên trong nhóm.
Nhóm nào được nhiều phiếu nhất thì thắng.
Tôi nhập phiếu bầu vào cái thiết bị đã được phát, nghĩ bụng là kết quả quá rõ rồi.
Sau một lúc, khi tất cả các thần tượng đã bỏ phiếu xong, Yu Jia vui vẻ đọc những dòng đã được chuẩn bị sẵn.
“Bây giờ, chúng ta hãy xem ai sẽ có vinh dự nhận được thời lượng phát sóng bổ sung đặc biệt nhé.”
Cô ấy quay lưng lại, và màn hình lớn vội vàng hiển thị một số văn bản.
Phông chữ Gulim. Thật nhẹ nhõm khi đó không phải là phông chữ Gungseo, nhưng nếu là tôi, tôi sẽ sa thải người phụ trách.[1]
“The Dawn!”
“Woah!”
“Hyung, chúng ta được thêm thời lượng phát sóng kìa!”
Ngay khi tên nhóm được xướng lên, Jeong Dajun ôm chặt lấy tôi.
Các thành viên khác vây quanh chúng tôi, ồn ào náo nhiệt. Cảm giác thật hỗn loạn.
“Này, bình tĩnh nào. Bình tĩnh đi.”
Sau khi gỡ mình ra khỏi cái ôm của Jeong Dajun và thoát khỏi đám thành viên, Yu Jia giơ ngón tay cái lên với tôi, và biểu cảm khó đoán của Kim Heeyeon lóe lên.
Một khuôn mặt như muốn nói, ‘Đừng vội mừng quá.’
Tôi quay mặt đi. May mắn thay, thời gian nghỉ đến vừa kịp lúc.
“Chúng ta sẽ nghỉ giải lao ngắn trước khi sang bối cảnh tiếp theo!”
Và ngay khi đèn máy quay tắt, Yu Hyeok, người dường như đang chờ đợi khoảng khắc này, tiến đến với khuôn mặt đỏ bừng.
“Ah, tiền bối.”
“Này, thằng kia.”
Mặc dù rất lịch sự, một bàn tay thô bạo nắm lấy vai tôi.
“Wow.”
Kang Ichae thốt lên, ngay cả trước mặt nhân viên khi máy quay đã tắt. Yu Hyeok cười khẩy.
“Có phải cậu định chế giễu tôi không?”
Ngay khi tôi định trả lời, Kang Ichae ngắt lời.
“Hả? Tiền bối đang nói gì vậy?”
“Còn cậu thì sao?”
“Tiền bối, có phải chúng em làm anh cười quá nhiều nên bị sảng không?”
Thật bất ngờ khi Kang Ichae bước lên phía trước. Bình thường cậu ấy luôn chỉ đứng ngoài cười.
Kang Ichae mỉm cười rạng rỡ.
“Hay là tiền bối thích recorder của dajun, vậy Dajun sẽ chơi lại recorder cho tiền bối nghe nhé—”
“Mấy thằng nít ranh…! Mấy cậu biết trước rồi đúng không? Rằng tôi không thể hát hay nhảy cho phần thi tài năng! Bằng cách viết vị trí đầu tiên, mấy cậu sẽ có hai cơ hội! Mấy cậu biết hết rồi đúng không?!”
“Trời ạ, sao tiền bối chỉ thấy những gì mình muốn thấy thôi vậy?.”
Tôi búng tai mình.
Sau đó, Yu Hyeok, người đang liếc nhìn xung quanh, lập tức đưa tay ra.
Ngay lúc đó, Kang Ichae, người đang đứng ở giữa đang còn mở to mắt.
“Mày, lại đây!”
Tôi đẩy tay Yu Hyeok ra. Sau đó, tôi kéo lấy Kang Ichae và đẩy cậu ấy ra sau.
“Hả?”
Lùi lại. Tôi ra hiệu cho Kang Ichae, và cậu ấy ngoan ngoãn lùi lại. Không cần thiết để một trong các thành viên bị dính vào chuyện với loại người này.
Tôi có thể xử lý được mà.
“Này.”
“…Gì? Này?”
“Sợ à?”
“…!”
“Nếu sợ, thì sao lúc nãy không viết vị trí đầu tiên mà giật lấy hai cơ hội đi. Sao giờ lại trút giận lên người khác?”[2]
Yu Hyeok chỉ lẩm bẩm sau khi bị nói trúng tim đen.
Tôi muốn khiêu khích anh ta thêm, nhưng như vậy là đủ rồi. Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào chúng tôi. Đó là ý định của tôi và tôi thấy hài lòng.
Càng lan truyền tin đồn The Dawn và Today không hòa thuận, càng tốt. Tôi không ngờ Today lại đổ thêm dầu vào lửa như vậy.
Yu Hyeok, thằng nhóc này, bất ngờ lại hữu dụng…
Chỉ là hơi ngu ngốc thôi.
“…Mày, mày…!”
Anh ta không thể nói tiếp vì không ngờ đàn em lại nói chuyện trống không như vậy, nhưng tôi không bỏ lỡ cơ hội.
“Thôi, chúc may mắn. Chúng tôi đi chuẩn bị cho màn trình diễn đây.”
“Này, này… không ở lại à?!”
Bỏ mặc anh ta, tôi kéo Kang Ichae đi nhanh. Tôi đã mong đợi Kang Ichae sẽ cười và trêu chọc như mọi khi, nhưng cậu ấy im lặng.
Tôi tự hỏi liệu cậu ấy có bị đánh trúng chỗ nào lúc nãy không, nên tôi nhìn cậu ấy.
“Sao vậy? Bị đánh trúng chỗ nào à?”
“Không…”
Kang Ichae nhìn tôi với đôi mắt mở to. Sau đó, cậu ấy nhún vai và bước đi trước.
Tôi tự hỏi tại sao cậu ấy lại hành động như vậy, thực sự không hiểu..
Chắc là tuổi dậy thì.
Tôi nghĩ cậu ấy sẽ đi trước, nhưng Kang Ichae đột nhiên quay lại.
“Anh còn đứng đó làm gì vậy, hyung?”
“…”
“Đi chuẩn bị thôi.”
Sau đó, cậu ấy cười toe toét để lộ hàm răng.
Kim Heeyeon đánh giá bầu không khí trong trường quay.
Ban đầu, tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhờ những trò đùa, nhưng việc thêm thời lượng phát sóng bổ sung khiến mọi người căng thẳng.
Đằng sau những lời trao đổi lịch sự và nụ cười gượng gạo, là một cuộc đấu tranh quyền lực không hồi kết. Người xem sẽ không thể không nhận ra điều này.
Thật sự là một chiến trường đẫm máu…
Fandom sẽ chỉ trích Kim Heeyeon khi chương trình phát sóng, nhưng điều đó là không thể tránh khỏi.
Dù mọi người có nói bất cứ điều gì thì việc tạo ra tranh cãi và dành được nhiều sự quan tâm của khán giả là điều cần thiết để tồn tại trong ngành phát sóng.
Và khi ánh mắt Kim Heeyeon dừng lại ở tôi-Seo Hoyun, người có vẻ bình tĩnh giữa những người mới đến căng thẳng và giả tạo.
“Seo Hoyun, anh ta là ai vậy?”
Tất cả các thành viên tham gia đều đeo micrô, vì vậy ngay cả cuộc đối thoại ban nãy của tôi với Yu Hyeok cũng được ghi lại. Chúng tôi sẽ gặp rắc rối nếu nó được ghi lại, nhưng tại chúng tôi biết thế mà vẫn còn làm ?
“Anh ta là con đại gia ư… hay anh ta có có clip của cao tầng?”
Kim Heeyeon không thể không quan tâm đến tôi
Nếu xử lý tốt, có vẻ như có thể tạo ra một hình ảnh tốt, nhưng cô ấy có thực sự phải đẩy một đứa trẻ trẻ tuổi như vậy vào chiến trường không? Kim Heeyeon cảm thấy mâu thuẫn.
“PD.”
“À, vâng?”
“Sân khấu nhiệm vụ đầu tiên sẽ sớm bắt đầu. Những người còn lại sẽ xem từ phòng chờ.”
“Ừm, được rồi.…”
Khi Kim Heeyeon lắng nghe lời giải thích của AD, cô ấy đột nhiên lên tiếng.
“Màn trình diễn cuối cùng là của Today, đúng không?”
“Vâng.”
“Đổi thành The Dawn đi. Còn Today sẽ biểu diễn ngay trước họ.”
“Thật sao? Nhưng các nhà đầu tư và người hâm mộ của Today sẽ không hài lòng về điều đó.”
“Họ sẽ sa thải tôi chỉ vì thay đổi một thứ tự thôi sao? Dù sao thì nó cũng không xuất hiện trên sóng.”
Kim Heeyeon trừng mắt. The Dawn không nổi tiếng hơn Today, nhưng dù sao…
“Khi Today biểu diễn, hãy tập trung vào phản ứng của The Dawn, và ngược lại khi The Dawn biểu diễn.”
“PD, cô đang đề nghị…?”
“Đúng vậy.”
Cô ấy cảm thấy có lỗi.
Kim Heeyeon cuối cùng đã chọn đứng về phía ánh sáng.
Cảm thấy tội lỗi, cô ấy hình dung tập đầu tiên trong đầu.
“Hãy tạo ra một sự cạnh tranh công bằng giữa hai nhóm.”
Cô ấy muốn bị công ty thao túng.
Cô ấy không thể thay đổi người chiến thắng, nhưng ít nhất cô ấy có thể mở thêm cơ hội cho các nhóm thực lực được thể hiện.
“Hả?”
“Chúng ta là nhóm cuối cùng sao?”
Nghe tin thứ tự đã bị thay đổi, giọng Kim Seonghyeon ngập ngừng ngạc nhiên. Cậu ấy đã chuẩn bị để lên sân khấu đầu tiên. Máy quay tập trung vào khuôn mặt giật mình của cậu ấy.
Tôi ngồi xuống và cười khúc khích.
“Có một sự nhầm lẫn trong quá trình quay phim, nên nó thành ra như vậy. Các cậu biểu diễn sau Today.”
“Vâng, hiểu rồi ạ.”
“Các cậu ổn chứ?”
“Vâng. Cũng không phải là chuyện gì to tát cả.”
Tôi cố tình nói vậy.
“Có thể hơi áp lực khi là người kết màn, nhưng chúc may mắn.”
Nghe những từ “cuối cùng” và “áp lực”, một nỗi niềm lo lắng, bất an và sợ hãi xoáy lên trong mắt Jeong Dajon.
“N-này, hyung. Chúng ta phải làm gì đây?”
“Chúng ta có thể làm gì chứ?”
Seong Jiwon nhảy dựng lên.
“Chúng ta cần tập luyện nhiều hơn.”
“À, cậu nói đúng.”
“Nói vậy, Kang Ichae, lại đây. Cậu có vẻ không hợp với chỗ này.”
“Aaah!”
Kang Ichae bị bắt làm vật tế thần. Những người khác quay đầu đi với biểu cảm “miễn không phải là tôi”.
Khi Kang Ichae bị Seong Jiwon hành hạ, màn trình diễn của Nightmare bắt đầu.
Sân khấu nói về Lọ Lem và một nhóm nhạc nữ, với lời bài hát bảo họ đừng về nhà ngay cả sau nửa đêm.
🎶“Đừng rời đi, bữa tiệc của chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi.”
Lời bài hát hơi lỗi thời, nhưng sân khấu được dàn dựng tốt. Mọi người đều trẻ, nên họ thể hiện khá tốt concept một chàng trai trẻ trung, tươi mới bảo họ đừng về nhà.
“Họ làm tốt đấy.”
“Wow, họ làm thế nào vậy?”
Trong khi các thành viên khác phản ứng nhiệt tình, tôi liếc nhìn thấy máy quay đang tập trung vào nhóm của chúng tôi.
Là Kim Heeyeon làm.
Việc thay đổi thứ tự có tác động rất lớn đến sân khấu. Không phải ngẫu nhiên mà các chương trình âm nhạc và lễ trao giải âm nhạc cuối năm lại đẩy phần của thần tượng nổi tiếng nhất về sau.
Ngay cả những người xem bắt đầu xem ở giữa cũng có thể thấy điều đó. Đó là một cách để thu hút càng nhiều người xem càng tốt.
Điều này cũng tương tự với các chương trình thi đấu.
Ngay cả khi không có sự can thiệp của công ty quản lý, Today có lẽ vẫn được xếp lịch biểu diễn cuối cùng. Vì họ nổi tiếng hơn các nhóm khác.
Xét về độ nổi tiếng, chúng tôi có lẽ chỉ xếp thứ hai hoặc thứ ba là cùng. Nhưng trong tình huống này, The Dawn lại biểu diễn cuối cùng, điều này chắc chắn sẽ gây ra phản ứng dữ dội từ fandom của Today và những nhóm khác.
Là lựa chọn của PD hay là sự thao túng?
Kẻ thao túng thực sự là người khác.
Kim Heeyeon chắc chắn đã lường trước điều đó nhưng vẫn quyết định đẩy chúng tôi vào lửa.
Tất nhiên, chúng tôi càng nhận nhiều chỉ trích thì rating càng cao.
“Sân khấu của Today sắp bắt đầu rồi.”
Jeong Dajun lẩm bẩm. Đột nhiên, Seong Jiwon ngừng nhìn Kang Ichae và nhìn lên sân khấu với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc.
Nhóm mà Seong Jiwon có lẽ đã được debut cùng.
Bài hát hit được công nhận rộng rãi với nhịp điệu của White Cherry bắt đầu vang lên, được điều chỉnh theo giọng nam. Concept Nàng Tiên Cá nổi tiếng phù hợp với họ một cách hoàn hảo.
Các thành viên của Today có kỹ năng đến mức nào?
Họ có đủ tốt để xứng đáng với sự nổi tiếng của mình không?
🎶“ “Đúng rồi, được rồi,
Anh đã bắt lấy em trong khoảnh khắc.” 🎶“
Các thành viên khác im lặng nhìn chằm chằm vào sân khấu một cách chăm chú.
Sân khấu rực rỡ dưới ánh đèn sáng, phấn hoa bay phấp phới.
Sau khoảng ba phút, các thành viên của Today lấy lại hơi thở và tạo dáng kết thúc ở trung tâm sân khấu.
“Chúng ta di chuyển thôi.”
“À, vâng.”
Máy quay tắt, và chúng tôi im lặng đi qua hành lang tối phía sau sân khấu.
Chúng tôi chạm mặt các thành viên của Today đang rời khỏi sân khấu. Yu Hyeok nheo mắt và nhún vai.
“Này, mấy người thấy không?”
“Thấy gì?”
“Nói thật nhé, mấy người không có cửa đấu lại đâu, đúng không? Mấy người đã bao giờ mặc đồ đắt tiền như thế này chưa?”
Yu Hyeok cười khẩy. Trang phục của họ quả thực sang trọng từ đầu đến chân. Hơn nữa, nhịp điệu và thiết kế sân khấu xa hoa thực sự khiến người ta phải há hốc mồm.
Đó là sức mạnh của một công ty giải trí lớn.
“À, xin lỗi nhé. Mấy người từ một công ty cùi bắp, nên không có sự đàu tư nào nào như thế nàyđâu, đúng không? Mấy người có phòng tập không vậy?”
“Ăn nói cho cẩn thận.”
Kim Seonghyeon bước lên phía trước, rõ ràng là khó chịu trước sự khiêu khích của Yu Hyeok. Cậu ấy trừng mắt nhìn Yu Hyeok.
Tôi túm lấy gáy Kim Seonghyeon và kéo cậu ấy lại. Kim Seonghyeon lẩm bẩm lùi lại.
Ừ, phòng tập của chúng tôi tệ thật.
“Nói thật, nếu nói chúng tôi không có cửa là đúng.”
“Cuối cùng thì mấy người cũng hiểu à?”
“Vì phòng tập của chúng tôi chỉ có lối ra vào thôi.Haha…”
“…!”
Kỹ năng của các thành viên Today không tệ. Sân khấu cũng không tệ. Có vẻ như máy quay đã quay được nhiều shoot hình đẹp, chắc là do số tiền được đầu tư quá nhiều.
Nhưng điều đáng buồn là, mấy người này…
Họ không có tinh thần làm việc nhóm.
Ding!
Tôi không muốn khịa nữa, nhưng khi thấy các lựa chọn xuất hiện, tôi không thể không cười.
[Lựa chọn:
1.Tiếc quá, tiền bối☆ Lẽ ra anh nên làm việc chăm chỉ hơn.
2.Dù được mớm tận miệng, anh cũng không ăn được, ôi, lần sau nhé—
3.Tiền bối, lời nói của anh vừa rồi hơi nặng nề. Mong anh sau này suy nghĩ kỹ hơn.]
Cuối cùng, một lựa chọn lịch sự và hợp lý xuất hiện, điều mà tôi thường nói,
“Dù được mớm tận miệng, anh cũng không nuốt được. Thật đáng tiếc.”
“…Cái gì?”
[1] Gulim và Gunseo đều là phông chữ tiếng Hàn.
[2] Seo Hoyun nói, “종로에서 뺨 맞고 한강에서 화풀이해” có nghĩa đen là “bị tát ở Jongno và trút giận ở sông Hàn.” Thành ngữ tiếng Hàn này ám chỉ việc trút sự thất vọng của một người lên người khác.