PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 27
“Xin chào, tôi là Kim Heeyeon, PD phụ trách dự án Shining Star lần này.”
Kim Heeyeon có cách nói chuyện nhẹ nhàng nhưng kéo dài. Dù đã ở độ tuổi giữa 30, nhưng khuôn mặt cô ấy trông trẻ trung đến mức có thể bị nhầm là sinh viên đại học.
Vì những đặc điểm này, bất cứ ai gặp Kim Heeyeon lần đầu tiên đều có cùng suy nghĩ: À, chắc cô ấy dễ làm việc cùng lắm.
“Xin chào! Chúng tôi là The Dawn.”
“Hôm nay các bạn đến sớm hơn một tiếng à?”
“Ồ, vâng ạ!”
“Tôi đã nói các bạn đến đúng giờ vì lịch trình của chúng ta rất chặt chẽ mà.”
Nhưng suy nghĩ đó sẽ tan vỡ trong vòng năm phút đối với bất kỳ ai.
“Chúng ta có thành viên ngoại lai nào không hiểu tiếng Hàn không?”
“PD, máy quay đang bật!”
“Chúng ta là người edit mà. Có gì phải sợ chứ?”
“PD!”
Vẫn chứng nào tật nấy…
Khi mọi người đều cạn lời với những gì diễn ra, trợ lý đạo diễn (AD) lặng lẽ liếc nhìn xung quanh . Trợ lý sau đó vội vàng xua tay, ra hiệu rằng người quan trọng ở đây không phải là thần tượng nổi tiếng mà là một PD tài giỏi nên mọi thứ không được phật lòng cô ấy.
“Tôi xin lỗi. Chắc chắn đã có sự hiểu lầm từ phía chúng tôi.”
“Lần sau, tôi hy vọng các bạn sẽ đến đúng giờ theo lịch trình.”
Nhưng chẳng phải người ta thường bị mắng vì đến muộn chứ ai lại bị trách vì đến sớm chứ?
Mọi người đều tỏ ra bối rối, nhưng rõ ràng người rối nhất đang là Kim Heeyeon, người thức trắng đêm, đang rất khó chịu. Không, hình như cô ấy đã phát giác ra được chương trình này đang có vấn đề.
Khi Kim Heeyeon bước ra khỏi phòng nghỉ, cô ấy liên tục ngáp và vẫy vẫy bản đề xuất.
“Chà, vì chúng ta đã ở đây, nên hãy bắt đầu luôn… Các bạn là The Dawn, đúng không? Dạo gần đây cũng làm mưa làm gió trên các bảng xếp hạng đấy nhỉ? Đúng là một chủ đề nóng để khai thác.”
“Vâng, các thành viên của The Dawn đều là những người bạn rất chăm chỉ.”
“Không phải lúc nào chăm chỉ cũng được đền đáp.”
Kim Heeyeon thở dài . Khuôn mặt của các thành viên cứng đờ, nhận ra ý nghĩa đằng sau lời nói của cô.
“Bắt đầu từ bên trái trước, Seong Jiwon, Kim Seonghyeon…”
Kim Heeyeon từ từ đọc tên từng thành viên. Tôi cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh khi tên tôi được gọi.
“…Và Seo Hoyun.”
“…”
“Hmm…”
Kim Heeyeon nhìn chằm chằm vào tôi lâu bất thường, nghiêng đầu.
Tại sao cô ấy lại làm vậy?
Rồi, chuyến này cụ đi chân lạnh toát rồi.
Cô ấy có nhận ra tôi không?
Không,làm sao mà đen vậy được.
Lim Hyeonsu và Joo Woosung đã mất ký ức về tôi. Thế giới này thuộc về thần tượng Seo Hoyun, không phải PD Seo Hoyun.
Đúng như dự đoán, Kim Heeyeon gật đầu.
“Seo Hoyun… trông cũng ưa nhìn đấy.”
“…Cảm ơn cô.”
“Cậu lên hình sẽ rất tuyệt. Cậu có một sức hút gì đó rất cuốn…”
Khi tôi nghe thấy điều đó…
Tôi cứ như đang lẩm bẩm với chính mình.
Các thành viên liên tục liếc nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói, ‘Hyung, sao anh lại thế này?’, ‘Biểu cảm của anh từ nãy đến giờ rất kỳ lạ…’. Có vẻ như tôi đã có một biểu cảm gì đó rất kỳ lạ.
Ngay khi ánh mắt của Kim Heeyeon hướng đi nơi khác, Kim Seonghyeon, người ngồi cạnh tôi, huých vào sườn tôi và nói.
Ý là hãy lấy lại, sóc lại tinh thần đi.
Tôi cũng muốn lấy lại tinh thần lắm chứ, nhưng làm sao tôi có thể làm được khi người yêu cũ của tôi, Kim Heeyeon, đang nhìn chằm chằm ngay trước mặt tôi?
“Chà…Chắc hẳn tất cả các bạn đã xem kế hoạch rồi.”
“Vâng, nó thực sự rất thú vị!”
“Chúng tôi rất thích nó.”
“Chà, tôi rất vui vì ít nhất các bạn thích nó. Thành thật mà nói, tôi không thích nó chút nào.”
“PD Kim!”
Trợ lý đạo diễn, người đứng cạnh cô, nắm lấy cô ấy một cách ngạc nhiên.
“PD, cô có bị điên không? Tại sao cô lại hành động như thế này trước mặt người chơi, thật sự? Cô nghĩ những người mới sẽ nghĩ gì về cô nếu cô nói những điều như vậy trước mặt họ không?”
“À… Tôi cũng không muốn thế này đâu.”
“Vậy tại sao cô lại hành động như vậy!”
“Tôi còn có thể làm gì khác được sao? Những thằng điên cao tầng trên kia cứ liên tục can thiệp vào tổ kế hoạch chúng tôi. Họ nghĩ con người là rác muốn vứt đâu thì vứt sao? Chó *…”
Kim Heeyeon liên tục chửi bới như một người phụ nữ điên.
Khuôn mặt của mọi người, ngoại trừ Kim Heeyeon và tôi, đều trở nên tái mét như miếng thịt tái phở Hà Nội.
Ugh… Tôi có nên hành động không đây?
Bởi vì tôi là người duy nhất có thể làm dịu Kim Heeyeon nổi cơn thịnh nộ ở đây. Cuối cùng, tôi thở dài nhẹ và thận trọng mở miệng.
“Xin lỗi, PD.”
“…HUh? Hoyun ssi”
“Cô nói sẽ tóm tắt buổi ghi hình đầu tiên hôm nay và nói cho chúng tôi biết nhiệm vụ.”
“Tôi đã nói vậy sao?”
“Chúng tôi có thể nghe điều đó trước không? Chúng tôi không đến đây với những thông tin mơ hồ từ quản lý được.Vậy phiền cô thuật lại một lần nữa thật rõ ràng được không?”
Khi tôi nói vậy, khuôn mặt của các thành viên, những người vốn đã run rẩy trước lời nói của PD, càng trở nên tái mét. Quản lý tự hỏi tại sao tôi lại đi kiếm chuyện với cổ và liệu có phải tôi bị mất trí rồi hay không. Mắt anh ta lóe lên như thể sắp túm lấy đầu tôi nếu tôi nói thêm một lời nào nữa.
Tuy nhiên, Kim Heeyeon chỉ chớp mắt và từ từ gật đầu.
“Ờ ha. Tôi xin lỗi. Gần đây tôi không được tỉnh táo cho lắm.”
Cuối cùng, mọi người thở phào nhẹ nhõm, và khuôn mặt của họ giãn ra.
Kim Heeyeon được biết đến là người phụ nữ điên của khu vực đài truyền hình cáp này, nhưng cô ấy luôn có trách nhiệm với công việc.
Cô ấy từ từ phân phát các tài liệu kế hoạch.
“Vì dự án này có nhiều sự thay đổi nhân sự, lịch trình ghi hình hơi gấp. Buổi ghi hình đầu tiên là sau ba ngày, vì vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng. Chúng tôi dự định chọn sân khấu nhỏ với thời lượng 120 giây cho nhiều shoot hình ở màn ra mắt của các bạn, vì vậy hãy chuẩn bị cho điều đó.”
“Ba ngày nữa sao?”
“Đúng vậy, giờ thì làm phiền tổ hậu cần, cậu có thể mang ra tờ bốc thăm không?”
Khuôn mặt của các thành viên hơi nhăn nhó.
Đó là một buổi bốc thăm đã được liên hệ từ một tháng trước chỉ để xuất hiện.
Biểu cảm của Kim Heeyeon cứng lại khi cô nhận được một lá thăm từ một trong hai lô được trợ lý đạo diễn đưa cho, nhưng cô nhanh chóng giả vờ bình tĩnh.
“Được rồi, hãy chọn một người lên bốc thăm.”
“À, tôi sẽ làm.”
Đương nhiên, trưởng nhóm, Kim Seonghyeon, sẽ là người lên bốc thăm.
“Có năm bài hát của nhóm nhạc nữ ở ngành công nghiệp âm nhạc. Tôi đã lập danh sách các bài hát của nhóm nhạc nữ thay vì nhóm nhạc nam để làm cho nó độc đáo hơn. Các bạn sẽ thi đấu với bài hát mà các bạn bốc được.”
“Những bài hát nào vậy?”
“White Cherry, Like Girls, Merry Me, Rosemary và It’s You. Hãy tự tìm hiểu các bài hát.”
Tất cả đều là những nhóm nhạc nữ với phong cách mạnh mẽ. Các thành viên trao cho nhau những nụ cười đầy ẩn ý trước nhận xét đó.
Kim Heeyeon, người đang lén lút quan sát lá thăm rồi chọn ra lá thăm bên phải.
“Và đây là một tờ giấy ghi chú với chủ đề ‘Truyện cổ tích’ được viết trên đó. Vì mô típ dựa trên truyện cổ tích, các bạn sẽ chọn một trong số đó. Các bạn đã sẵn sàng chưa?”
“Vâng ạ!”
Theo tín hiệu của Kim Heeyeon, máy quay tiến lại gần. Kim Seonghyeon lo lắng bốc thăm bài hát và chủ đề.
Mọi người đều im lặng theo dõi anh ấy.
“…”
[Like Girls – Want You]
Bài hát khó nhất, chúng tôi nghĩ thế.
Jeong Dajun bắt đầu vỗ tay đầu tiên.
“Wow. À. Nặng gánh quá. Em xin phép hát bài “Gánh mẹ” làm khúc intro.
“Ồ, vậy sao?”
“Thật sự. Tuyệt. vời.”
Kim Heeyeon cười trước vẻ mặt ỉu xìu của chúng tôi.
“Các bạn dễ thương thật.”
“Cái này sẽ tạo ra một đoạn BTS rất tuyệt,” cô ấy lẩm bẩm, nheo mắt lại.
“Hoyun, đợi một chút. Tôi không biết bọn trẻ tản đi đâu rồi.”
“Vâng, tôi sẽ ở đây.”
Mọi người dường như bị sốc nên tản đi khắp nơi để giải khuây rồi.
Sau khi quản lý đi tìm kiếm bọn trẻ, tôi đi dạo quanh đài truyền hình. Tôi lang thang vô định trên đường, và bước chân tôi tự nhiên dẫn tôi đến khu vực hút thuốc.
Đã lâu rồi tôi không đến đây. Tôi thường hút thuốc ở đây khi đến…
Tôi cũng thường gặp Kim Heeyeon ở đây.
…Cảm thấy bất an, tôi định quay lại chỗ quản lý thì…
“…Ồ.”
Kim Heeyeon thật sự đang ở đây.
Đúng lúc, tôi gặp Kim Heeyeon. Cô ấy chào đón tôi nồng nhiệt hơn mong đợi trong khi công khai hút thuốc trước đài truyền hình.
“Không phải là Seo Hoyun ssi sao?”
“…Vâng.”
Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không thể phớt lờ PD chính.
Tôi tiến đến Kim Heeyeon như một con bò bị lôi đến lò mổ.
“Cậu đến hút thuốc à?”
“Không, tôi không hút thuốc.”
“Vậy sao?”
Kim Heeyeon, nhìn từ bên ngoài, trông chỉ sống động hơn một chút so với khi ở trong nhà. Rõ ràng, cô ấy vẫn đang cố gắng duy trì tinh thần khi hít nicotine.
Tôi đột nhiên cảm thấy hơi đáng thương
Kim Heeyeon chỉ hút hút thuốc khi bị stress nặng trong công việc, nhưng gần đây cô ấy đã trở thành một người nghiện hút thuốc vì một lý do nào đó.
Ding!
[Mẹ ơi, mẹ ơi!]
…
[Con đã mở bỏng ngô!]
Im lặng nào.
Khi tôi tự hỏi nên nói gì để tự nhiên giữ khoảng cách, mắt tôi chạm mắt Kim Heeyeon.
Cô ấy nhả một làn khói thuốc và mỉm cười tinh nghịch với tôi.
“Seo Hoyun, cậu thật sự rất đẹp trai… Sao trước đây tôi không nhận ra sớm nhỉ?”
“Cảm ơn cô…”
“Tất nhiên, các thành viên khác cũng đẹp trai, nhưng, ừm, tôi nên nói thế nào nhỉ… Cậu có một sức hút quyến rũ rất bí ẩn. Cậu cũng rất nhạy bén trong công việc nữa, đúng gu của tôi đó.”
Chúng tôi đã tranh cãi rất nhiều về vấn đề này trước khi chia tay rằng sao trông tôi không giống lúc trước khi yêu nhau, cô ấy còn cố gắng tát tôi trong khi tôi cố gắng ngăn cản cô ấy.
“À!”
Kim Heeyeon vẫy tay, giải thích biểu cảm lo lắng của tôi theo một cách nào đó.
“Tôi không có ý gì đặc biệt. Nếu tôi làm cậu khó chịu, tôi xin lỗi. Đó là lỗi của tôi, đúng không? Là một PD, việc đánh giá mọi người trở thành một thói quen, và ngay cả tôi cũng biết mình có thể thô lỗ.”
“Không, không hề.”
Tôi nhanh chóng phủ nhận. Tôi có thể hiểu được ý định của cô ấy ở một mức độ nào đó sau khi dành thời gian bên nhau. Những lời nói thẳng thừng và có vẻ thô lỗ của cô ấy là cách cô ấy khen ngợi.
“Sao tôi lại cảm thấy tệ khi PD nói tôi đẹp trai chứ?”
“…Wow, cá tính quá ha”
Khi tôi nở một nụ cười nhẹ, Kim Heeyeon không thể rời mắt khỏi nó, sau đó ho một cách vụng về và hắng giọng.
“Dù sao, tôi nghĩ cậu sẽ ổn, Hoyun. Dạo này, các thần tượng rất cẩn thận để không mắc bất kỳ sai lầm nào. Ngay cả khi tôi thẳng thừng, họ cũng chỉ rón rén im lặng làm theo lời tôi. Nhưng ban nãy, cậu không như vậy.”
“Không phải vì cô đáng sợ đâu, chắc là vì họ sợ mắc sai lầm thôi ?”
“Haha, chỉ đùa thôi. Tôi biết tôi có tiếng điên trong đài mà, thật sự?”
Bây giờ tôi đã hiểu những người khác cảm thấy thế nào khi tôi tự nhận mình tốt bụng.
Kim Heeyeon khúc khích.
“Dù sao, tôi xin lỗi. Tôi đã không chú ý đủ đến nhóm của cậu từ trước. Tôi đã nói với cậu về nhiệm vụ quá muộn…”
Cô ấy chắc hẳn nghĩ rằng chúng tôi không biết gì cả.
Nếu Joo Woosung không nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ tin rằng tất cả các đội đã bắt đầu luyện tập từ ba ngày trước.
Tôi từ từ lắc đầu.
“Không, không sao đâu. Như vậy là đủ rồi.”
“Không, tôi tin các cậu chắc chắn sẽ được đối xử tốt hơn ở một chương trình khác.”
Kim Heeyeon mỉm cười cay đắng như thể nhìn thấy trước những gì sắp xảy ra. Cô ấy trông kiệt sức.
“Tôi xin lỗi, thật sự.”
“…”
“Cuộc sống không dễ dàng, đúng không?”
Không thể nói chỉ bằng cách nhìn bề ngoài.
Kim Heeyeon là một PD thành công. Mọi người sẽ cầu xin cô ấy tiếp tục làm chương trình ngay cả khi cô ấy nói rằng cô ấy đã mệt mỏi với chúng.
Tài năng và tự tin.
Cô ấy dường như có tất cả, nhưng trên thực tế, Kim Heeyeon đã kiệt sức.
Tôi nên nói gì với cô ấy?
Tôi không phải là Seo Hoyun mà cô ấy biết.
“…”
Tôi do dự, cuối cùng vẫn im lặng.
Kim Heeyeon rít một hơi sâu điếu thuốc cuối cùng, dập tắt nó, và nở một nụ cười nhạt.
“Chà, nếu lần sau có việc, tôi sẽ cố gắng gọi cho cậu. Tôi quý cậu, Seo Hoyun.”
“…PD.”
“Hmm?”
Tôi lấy ra viên kẹo mà Kang Ichae đã nhét vào túi tôi. Đó là viên kẹo cậu ấy đưa cho tôi để giúp tôi bỏ thuốc lá.
Mắt Kim Heeyeon mở to khi tôi đặt viên kẹo vào tay cô ấy.
“…Cái gì đây?”
“Kẹo.”
“Tôi thấy rồi, nhưng…”
Kim Heeyeon nhìn tôi, tự hỏi chuyện này là sao.
“Cứ xem như là quà hối lộ đi.”
“…”
Cô ấy đứng hình trước lời nói của tôi.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy quản lý gọi tôi từ xa. Tôi nhìn lại Kim Heeyeon.
Chúng tôi đã từng cá cược để bỏ thuốc lá.
Kim Heeyeon luôn tự tin, khoe khoang rằng cô ấy sẽ bỏ thuốc nhanh hơn một người nghiện thuốc nặng như tôi.
Tôi nhớ lại những kỷ niệm cũ và mỉm cười nhạt.
Khi tôi đắm chìm trong nỗi nhớ, một âm thanh đáng ngại vang lên trong tai tôi.
Ding!
[🎶 Lựa chọn:
1.Hoyun đẹp trai sẽ đến gặp lần sau♡
2.Hãy nghĩ đến anh khi ăn kẹo♡
3.Anh sẽ lùi bước vậy—.]🎶
Chết tiệt!
Nó luôn xuất hiện vào những khoảnh khắc như thế này.
Seo Hoyun chưa bao giờ đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy trong đời, vội vàng chọn một lựa chọn.
Tôi đổ mồ hôi lạnh.
“Anh sẽ lùi bước vậy—”
“…Xin lỗii, Vây tôi xin phép đi trước.”
“Chúc cô mạnh khỏe.”[1]
Khuôn mặt Kim Heeyeon thay đổi từ bối rối sang xấu hổ rồi đến vẻ mặt ngơ ngác, nhưng tôi quay lưng lại và rời đi. Ở lại lâu hơn chỉ thêm xấu hổ.
Cô ấy có thể nghĩ tôi bị điên, nhưng việc gặp lại cô ấy sau một thời gian dài khiến tôi không thể ngừng mỉm cười.
Không cần phải xin lỗi đâu, Heeyeon à.
Chúng tôi nhất định sẽ đứng nhất.
[1] Seo Hoyun thực sự nói “만수무강하세요”, dịch theo nghĩa đen là “Mong cô được ban phước lành sức khỏe và tuổi thọ”. Đó là điều bạn thường dùng với người lớn tuổi và trong những tình huống trang trọng.