PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 25
“Wow, bị lộ hết rồi nha, Seong Jiwon?”
Đó…. đó là ai vậy?
Kim Seonghyeon có vẻ biết gì đó rồi cau mày, nhưng Seong Jiwon chỉ chào anh ta một cách bình tĩnh.
“Chào anh, Yu Hyeok-sunbae.”
“Hahaha, tôi chỉ đùa tí thôi mà , thằng nhóc này! Nhưng cái bộ mặt đó là sao vậy?”
Người đàn ông tên Yu Hyeok khoác tay lên vai Seong Jiwon.
À, bây giờ thì tôi thấy anh ta quen quen. “Today” là ngày một nhóm nhạc nam đã debut được ba năm. Họ khá nổi tiếng vì đến từ một công ty giải trí lớn và thậm chí đã giành được vị trí đầu bảng vài lần.
Hình như, công ty của họ có phải là D.go không? Đó là công ty giải trí lớn mà Seong Jiwon từng làm thực tập sinh thì phải??
“Dù tôi debut sớm hơn và bây giờ đang là tiền bối của cậu nhưng chẳng phải, chúng ta cũng đã từng ăn chung một nồi ngồi chung hướng lúc trước hay saoi. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu vì đã lâu rồi không gặp và gần đây tôi còn nghe được nhiều tin tốt về cậu.”
“…Cảm ơn.”
Có vẻ như hai người này đã từng luyện tập cùng nhau trong quá khứ.
“Tôi thật sự mừng vì mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp. Tôi đã rất đau lòng khi việc debut của cậu bị hủy. Tôi lo rằng có thể cậu bị đẩy ra vì tôi, như thể tôi đã cướp mất cơ hội của cậu.”
“… Tôi?”
“Tôi rất vui khi thấy mọi chuyện tốt đẹp với cậu, dù có muộn đến tận bây giờ.”
Nhưng người này, anh ta đang có những lời bóng gió ám chỉ Seong Jiwon.
“Tôi hy vọng mọi chuyện tiếp tục thuận lợi. Dù sao thì… đó cũng là một trò chơi đã có kết quả từ trước rồi.”
Kết quả đã được định sẵn?
Trước khi tôi có thể suy đoán anh ta muốn nói gì, Yu Hyeok liếc nhìn Kim Seonghyeon. Khi thấy ánh mắt anh ta đang nhìn chằm chằm vào Kim Seonghyeon, tôi bỗng nhớ ra anh ta là người đã nhìn chằm chằm khi một thành viên nhóm nhạc nữ đưa một tờ giấy cho Kim Seonghyeon trước đó.
Giờ thì đã quá rõ ràng.
Yu Hyeok có vẻ thích thành viên nhóm nhạc nữ đó, và anh ta khó chịu vì cô ấy lại quan tâm đến Kim Seonghyeon thay vì mình.
“ Sunbae cũng nên cố gắng hơn. Nếu cứ ở đây, sẽ gây ra những tin đồn xấu đấy.”
Ah.
Kim Seonghyeon, người chưa bao giờ có ý định gì với cô gái đó, nhướn mày không hiểu. Vào lúc đó, tôi cố tình làm rơi một mảnh giấy xuống đất.
“Ôi, trời ơi!”
Khi tôi nói lớn, tất cả sự chú ý đều đổ dồn về phía tôi. Tôi vội vàng nhặt tờ giấy lên và cẩn thận bỏ vào túi của Kim Seonghyeon.
“Seonghyeon, cất giữ cẩn thận vào nha cha! Tình cảm của người ta gói gọn vào đây cả đó!!.”
“Sao lại làm rơi cái này vậy, hả?”
Kim Seonghyeon nhìn tôi với vẻ mặt bối rối. Cậu ấy có vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt của Yu Hyeok vẫn dán chặt vào túi của Seonghyeon.
“Dù có nhận bao nhiêu tờ rồi thì cũng không nên làm rơi như thế này.”
“Hảaa…?”
“À đúng rồi, cậu nói là không quan tâm mà nhỉ?”
Tôi lấy tờ giấy từ trong túi của Kim Seonghyeon.
“Tôi sẽ chuyển nó cho quản lý.”
“Ê, cái đó là gì vậy?”
“À, xin lỗi đã làm gián đoạn. Kim Seonghyeon thật sự quá cẩu thả…”
Yu Hyeok không thể rời mắt khỏi tờ giấy. Tôi cúi đầu mỉm cười một cách thân thiện.
“Cảm ơn lời khuyên của sunbae. Chúng tôi sẽ không bị dao động bởi những thứ như thế này trong tương lai và sẽ cố gắng hơn.”
Tôi cười tươi và nghịch ngợm vẫy vẫy tờ giấy.
Đó là một sự khiêu khích rõ ràng. Biểu cảm của Yu Hyeok trở nên u ám khi nhận ra tôi đã biết khóe của anh ta.
Seong Jiwon bật ra một tiếng cười rõ to, và bên cạnh cậu ấy, Kang Ichae đỏ mặt vì cố nhịn cười.
“Cậu… Tên gì vậy?”
“Là Seo Hoyun, sunbae.”
Khi tôi trả lời với một nụ cười, Yu Hyeok tiến lại gần và giật tờ giấy.
“Cậu nhóc này, đã mất trí rồi hả? Nghĩ mình là cái thá gì chỉ vì nhận được một tờ giấy?”
****
Này, chính cậu là người đã bảo phải cẩn thận miệng mồm ở đài truyền hình mà.
Cậu điên rồi à? Một tờ giấy có số điện thoại của con gái?
Họ chắc chắn lo lắng tờ giấy sẽ bị đưa cho sunbae đó, và chúng tôi sẽ bị phát hiện. Nhưng tôi lại rất tự tin.
Yu Hyeok mở tờ giấy ra với vẻ tự đắc.
“Tôi sẽ đưa cái này cho staff đó. Các cậu đã hành động quá kiêu căng mà không có phép tắc gì cả… Hả…”
“…”
Yu Hyeok kiểm tra tờ giấy và ngậm miệng lại.
“Ơ ?”
“…”
“Gì cơ? Sunbae nói gì thế ạ?”
Vì, thực ra, đó là một tờ hóa đơn.
Hóa đơn cho món salad chúng tôi ăn sáng.
Tôi đâu có ng*để làm lộ thông tin cá nhân một cách dễ dàng như vậy.
“Hóa đơn ư?”
Tôi nghiêng đầu. Kang Ichae cười đến mức suýt rơi nước mắt bên cạnh tôi.
“Cái này là gì vậy?”
“À, đó là hóa đơn cho món salad chúng tôi ăn sáng. Quản lý của chúng tôi luôn bảo chúng tôi lấy hóa đơn tiền mặt mỗi khi mua gì đó.”
“…”
“Nhưng Kim Seonghyeon không biết mấy chuyện này cho lắm. Có lẽ vì cậu ấy chỉ tập trung vào luyện tập.”
“Vậy cái câu nói trước đó là không quan tâm là…?”
“À, đó là chúng tôi đang nói về việc giảm cân mà…”
Khi tôi trả lời xong, ngay cả Seong Jiwon cũng đỏ mặt, cố gắng kìm lại tiếng cười.
Còn tôi thì thở dài.
Làm idol thật là khổ… Mấy đứa này… ghen tị với những người đàn em muốn yêu đương…
“Sunbae, tôi không biết tại sao anh lại muốn hóa đơn của chúng tôi, nhưng nếu anh muốn, thì cứ lấy đi.”
“Có khi anh ấy có sở thích sưu tập hóa đơn tiền mặt… Thật là lạ.”
“Hoặc có khi anh ấy chỉ thích mùi salad trên hóa đơn… Chờ đã, salad có mùi không nhỉ?”
“Ê nha, ê nhaa..”
Jeong Dajun lẩm bẩm một cách nghiêm túc bên cạnh tôi. Tôi giả vờ ngừng cậu ấy lại bằng một nụ cười.
Jeong Dajun, thằng nhóc này thật sự rất hài hước. Một nhân vật tuyệt vời cho các chương trình giải trí. Đặc biệt là khi có cơ hội trêu chọc người khác, tôi nhất định phải lôi Jeong Dajun vào.
“Bọn nít ranh này…”
Khuôn mặt Yu Hyeok trở nên đỏ bừng rồi tái nhợt. Anh ta lao về phía tôi như thể muốn túm lấy cổ tôi, nhưng tôi né tránh một cách nhẹ nhàng.
Nếu Yu Hyeok đấm tôi ở đây, cũng không phải là điều tồi tệ để chúng tôi có thể lợi dụng được làm dramma . Tôi thầm mong đợi điều đó.
Sẽ thật tuyệt nếu Kang Ichae đang quay BTS cho cái này. Yu Hyeok đang cố túm lấy tôi ngay lúc này.
“Ah, Seo Hoyun!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Quay đầu lại, tôi thấy Joo Woosung giơ tay lên và đi về phía tôi.
Nghĩ lại thì tôi nghe nói anh ấy ở đây như một MC đặc biệt.
Joo Woosung không phải là người đặc biệt gì, nhưng vì debut và nổi tiếng top đầu, mỗi lần anh ấy xuất hiện trong hành lang, mọi người xung quanh đều cúi chào 90 độ. Thật là một cảnh tượng kỳ lạ.
Anh ấy là thần thánh gì sao?
“Cậu đang làm gì vậy? Cậu phải chào người ta khi đến chứ.”
Hmm…
Cũng giống như những gì Yu Hyeok đã nói với Seong Jiwon trước đó, nhưng kỳ lạ là khi Joo Woosung nói vậy lại cảm thấy ổn.
Anh ấy chắc là muốn giúp đỡ chúng tôi hơn là thằng cha kia.
Tôi nổi da gà vì giọng nói quá thân thiện của anh ấy, nhưng tôi vẫn cười tươi.
“Sunbae, em đã đến tìm anh trước, nhưng anh không có ở đó.”
“Sunbae? Đừng có khách sáo như thế… Gọi tôi là ‘hyung’ như thường lệ đi. Và chào các cậu nữa.”
“Chào anh!”
“Cậu có đang luyện tập không đấy? Có tiến bộ hone từ lần trước tôi gặp cậu không?”
Joo Woosung cười và vỗ vai tôi. Tôi nghĩ anh ấy đã hiểu ý định của tôi…
Liệu anh ấy thực sự có ích không?
Về kinh nghiệm và sự công nhận, Yu Hyeok không thể so với Joo Woosung.
Như thể cảm thấy có gì đó lạ, Yu Hyeok nhìn Joo Woosung và cúi người 90 độ.
“Chào anh, Joo Woosung-sunbae!”
“À… đúng rồi.”
Joo Woosung liếc nhìn anh ta. Yu Hyeok nhanh chóng thay đổi thái độ và bám lấy anh ấy, khoe khoang về mối quan hệ gần gũi của họ.
“Tôi đã rất thích album anh tặng tôi lần trước, sunbae. Không thể diễn tả hết sự phấn khích của tôi khi nghe tin anh làm MC đặc biệt.”
Thằng này đáng lẽ phải làm diễn viên chứ không phải idol.
“Mmm… Cảm ơn, Yu…”
“Dạ, sunbae!”
“Yu… Yu Hyung, phải không? Giống như một bài toán toán học?”
“…”
“bài toán toán học?”
Joo Woosung cười phá lên sau khi nói câu đó. Đúng là một câu đùa kiểu dad joke.
“Xin lỗi, tôi không giỏi nhận diện những khuôn mặt tôi không quen.”
Yu Hyeok thật sự bị tổn thương, cảm giác kiểu muốn đội 10 cái quần lên cũng được ấy.
Khuôn mặt anh ta vặn vẹo một lúc rồi lập tức thư giãn lại.
“…Là Yu Hyeok.”
“Aha.”
Rồi Joo Woosung quay lại nhìn tôi. Là một idol, anh ấy chắc chắn biết tên của một đàn em khá nổi tiếng, nên anh ấy cố tình phớt lờ Yu Hyeok.
“Seo Hoyun, cậu còn thời gian trước khi thu hình đúng không? Lát nữa qua phòng thay đồ của huyng nhé.”
“Để chi?”
“À, hyung chỉ muốn trò chuyện một chút. Lâu rồi không liên lạc được vì cậu bận rộn quá, nhóc con.”
Diễn xuất của Joo Woosung đã được cải thiện từ lần tôi gặp anh ấy trước. Tôi giả vờ ngại ngùng mà chẳng có lý do gì.
“Ôi, em quên mất. Xin lỗi.”
“Không sao. Hẹn gặp lại sau.”
Tôi giơ tay OK và nhìn Joo Woosung bước đi. Sau đó, tôi cười tươi và chào Yu Hyeok, người vẫn đang ngơ ngác sau khi bị làm lơ.
Người mà Yu Hyeok cố gắng khoe khoang mối quan hệ lại đối xử rất tốt với tôi. Chắc chắn anh ta đang cảm thấy rất tức giận.
“Sunbae, có vẻ anh đang đói. Đừng quên ăn uống đầy đủ nhé—.”
Đi mà luyện tập gì đó đi.
Mọi người nhanh chóng rời khỏi đó, cố gắng không cười. Một lát sau, Kim Seonghyeon nhẹ nhàng thêm một câu.
“Cậu thật là tinh quái, nhưng khi ở bên cậu, chúng tớ thấy yên tâm lắm.”
“Tớ chỉ nhận vế sau, vế trước không thích đâu à!!”
“Ôi, cậu đến rồi.”
“Ngay trước mắt cậu đây, đại ca Shin O Jeong X vĩ đại đây…”
“Vào đi, vào đi.”
Joo Woosung nói khi tôi bước vào phòng chờ cá nhân của anh ấy.
“Tôi cũng giỏi lắm đúng không?”
Joo Woosung bỏ mắt khỏi điện thoại và nhìn tôi, đang khoe khoang. Tôi cười khúc khích rồi ngồi xuống sofa bên cạnh anh ấy.
“Tại sao phòng thay đồ của MC lại rộng thế nhỉ? Còn phòng của chúng tôi nhỏ như chuồng gà ấy.”
“À, vì tôi là Joo Woosung.”
Đúng vậy. Anh ấy là một trong những idol hàng đầu tại Hàn Quốc, cả về tên tuổi và thực lực. Liệu tôi có thể thoát khỏi trò chơi này sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đạt được level giống như anh ấy không?
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy rồi kiểm tra chỉ số của anh.
[Bạn đang xem chỉ số của Joo Woosung.
Ca hát: A+
Nhảy múa: S+
Giải trí: A0
???: ???
??: ??
Sức hấp dẫn: S-]
Tôi hơi sững sờ một lúc.
“Wow…”
“Có chuyện gì vậy?”
“Không, tôi chỉ nhận ra mình còn phải cố gắng rất nhiều nữa….”
“Hả? Phê thuốc hả?”
Vậy là tôi cần phải nâng cao chỉ số giống như anh ấy để đạt đến trình độ này? Bao giờ tôi mới thoát khỏi trò chơi này? Liệu tôi có thể ra ngoài trước khi tôi 80 tuổi không?
Mất hết hứng, tôi bĩu môi, và Joo Woosung híp mắt lại.
“Cậu đang chế nhạo tôi đấy à?”
“Làm gì có, trời oi trời”
“Chắc là có đấy…”
Tôi chỉ đang ngưỡng mộ chỉ số của anh thôi mà, quỷ cái.
Nghe hơi tởm khi nói vậy vì anh ấy sẽ không tin đâu, nên tôi bỏ qua.
“Vậy, có chuyện gì vậy? Tại sao lại gọi tôi vào đây?”
“Nói chuyện ngoài kia thì hơi kỳ, và tôi không muốn gặp phải các thành viên của White Cherry.”
“White Cherry?”
Tôi nhướn mày. Joo Woosung nở một nụ cười không thoải mái.
“Tôi đã trở thành tên khốn huyền thoại trong White Cherry rồi.”
À đúng rồi. Họ đang yêu nhau.
“Cậu chia tay rồi à?”
“Tôi bị đá, thực ra là thế.”
“Đám trẻ bây giờ thật đáng sợ, cậu biết không? Nước tạt còn chưa đủ, họ mang cả một chậu nước từ nhà vệ sinh ra và tạt vào tôi. Tôi ướt sũng luôn.”
Dĩ nhiên, tôi đang nói về phía White Cherry.
Chà, cũng hiểu thôi.
Tôi khoanh tay, nhìn tên khốn huyền thoại.
“Ừ… Dù sao thì tôi cũng là thằng khốn mà.”
Btw, ở cả thế giới trước lẫn hiện tại. Tôi đều bị xem là vậy đấy.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Liệu anh ta cuối cùng sẽ đối xử tốt hơn với các fan của mình? Hay đó chỉ là sự nhận ra sau khi bị đe dọa?
“Ê, tôi không tệ đến vậy đâu… đúng không?”
Joo Woosung trong có vẻ suy nghĩ một cách nghiêm túc. Nhưng tôi làm ngơ anh ấy.
“Dù sao, tôi gọi cậu không phải để nói về cái đó. Có chuyện khác.”
“Là gì vậy?”
“Chắc các cậu sẽ tham gia nghiêm túc cuộc thi lần này đúng không?”
Tôi định bỏ qua và trả lời một cách bình thường, nhưng miệng tôi lại liến thoắng cất tiếng.
“Sao biết hay vậy?”
“Tôi nghe từ một người. Có vẻ như bộ phận chương trình giải trí đang thúc đẩy chương trình này lần này. Dàn thí sinh năm nay chất lượng cực.”
Joo Woosung nói, vừa gõ trên điện thoại.
Shining Star có vẻ là một cuộc tụ tập của các thần tượng có độ phổ biến vừa phải. Tuy nhiên tôi không biết dàn thí sinh này lại được đánh giá là tốt.
“Cậu nghe ai tham gia chưa?”
“Với những gì tôi biết, Refined, Maz và Today, những người đã gây sự với các cậu trước đó.”
“Hmm…”
Refined, Maz và Today. Tất cả bọn họ ra mắt từ 1-4 năm trước. Cuộc thi có vẻ cạnh tranh hơn tôi tưởng. Today có độ nhận diện cao hơn hẳn. Sẽ rất khó để vượt qua được sự cạnh tranh ở đây.
“Nhưng đừng mong sẽ giành giải nhất.”
Tôi nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Tôi tưởng anh ấy nói vậy vì sự khác biệt về độ phổ biến, nhưng Joo Woosung lại bình tĩnh nói thêm.
“Đã có người chiến thắng được định sẵn rồi.”
“Chuyện gì vậy?”
“Shining Star và công ty của Today có mối quan hệ khá chặt chẽ. Họ đã sắp xếp mọi thứ và đang tiến hành chương trình theo kịch bản.”
“…”
Bên Today chắc chắn cũng biết điều này.
Một chương trình bị dàn xếp với người chiến thắng đã được định sẵn. Đó là lý do vì sao lúc nãy Yu Hyeok hống hách với chúng tôi như vây·
Tôi tự hỏi liệu Kang Ichae có quay lại cảnh đó không, nhưng tôi quyết định bỏ qua. Những lời của Yu Hyeok không đủ để có thể lật ngược tình thế. Sẽ kết thúc nếu anh ta khẳng định mình không có ý định đó vì nó quá mơ hồ.
Khi tôi đang suy nghĩ về những gì cần làm, Joo Woosung bình thản nói.
“Chuyện này khá thường xuyên xảy ra. Tôi chỉ muốn nói cậu đừng quá nhiệt tình rồi cuối cùng lại thất vọng.”
“…”
“Theo như tôi biết, vị trí thứ hai và thứ ba vẫn chưa được xác định. Cậu sẽ không thể cạnh tranh với các nhóm khác để giành giải nhất, nhưng vẫn sẽ rất hữu ích để tăng độ nhận diện với công chúng.”
Có lẽ sự thất vọng của tôi đã bộc lộ lộ ra.
“Cảm ơn.”
“Hả?”
“Tôi cảm ơn vì đã nói cho tôi biết. Tôi có thể nói cho các thành viên và công ty về chuyện này không?”
“…Ừ, dù sao họ cũng sẽ biết. Chỉ đừng nói tôi là nguồn cung cấp thông tin cho cậu nhé.”
“Ừ….”
Nhìn thấy tinh thần không bị suy sụp của tôi, Joo Woosung nhướn mày với vẻ mặt như thể nói “Nhìn này”.
Quan trọng hơn, có một điều nữa.
“PD là ai vậy?”
“Đột ngột thế?”
“Ừ. Cậu có nghe ai là PD của Shining Star không?”
Giám đốc điều hành nói họ vẫn đang tìm kiếm một người. Joo Woosung cau mày trước câu hỏi bất ngờ.
“Tôi không nhớ. Sao vậy?”
“Quan trọng đấy. Cậu có thể tìm giúp tôi không?”
“À, việc tìm hiểu không khó đâu… Ôi.”
Lời của Joo Woosung lơ lửng, và anh ấy đột nhiên hỏi nghiêm túc.
“Seo Hoyun, cậu không định đe dọa PD đó chứ?”
“Chi zạy cha nội. Gan đâu ra??”
“Tôi không tin cậu vì cậu có tiền sử rồi.”
Thật khó để làm tổn hại danh tiếng của một PD, ngay cả khi họ có những vết nhơ. Tôi phải tìm một cách khác.
Không phải là đe dọa, mà là một cái gì đó hấp dẫn hơn…
Khi tôi đang suy nghĩ, Joo Woosung nhún vai.
“Dù sao thì, tôi sẽ tìm hiểu và báo cho cậu. Nếu cậu có thêm câu hỏi về chương trình, cứ hỏi.”
“Sao cậu lại giúp đỡ tôi nhiều thế?”
Joo Woosung đã giúp đỡ tôi một cách bất ngờ dù tôi là một kẻ từng đe dọa anh ấy. Khi tôi hỏi một cách chân thành, anh ấy chỉ cằn nhằn.
“Chỉ là do tôi quá tốt bụng đấy, thằng nhóc này…”
“Tôi đùa thôi. Tôi cảm ơn nhé tiền bối, coi như tôi nợ cậu một ân huệ.”
“Thế thì tôi được gì khi là chủ nợ của cậu?”
“Haha, ai mà biết được cuộc sống này sẽ thế nào?”
Thật tốt cho tôi khi được sự giúp đỡ nhiệt tình của Joo Woosung và Lim Hyeonsu.
Tôi sẽ tập trung vào Shining Star. Điều này cũng dễ hiểu vì một cửa sổ nhiệm vụ mới đã xuất hiện.
[Nhiệm vụ đến!
Giành giải nhất trong Shining Star.
Thành công: Nhận được tài năng ẩn, +50 cho tất cả các chỉ số.
Thất bại: Không thể phát hành album tiếp theo trong 3 năm.]
Tôi cần phải lập ra một kế hoạch mới.